Chương 15
Lý Khang: "Tôi muốn làm gì là việc cô cần quan tâm sao?"
Lê Minh Ngọc lạnh lùng đáp lời hắn: "Vậy thì cầm hộp sữa này đi chỗ khác."
Gân xanh nổi vài ba sợi trên trán Lý Khang, Lê Minh Ngọc nhìn thấy có chút sợ nhưng quyết không chịu bỏ cuộc.
Lúc này Đỗ Thiên Phúc bị đánh thức bởi tiếng ồn ào trên đầu mình, từ từ ngồi thẳng dậy sau đó dụi mắt.
"Có chuyện gì vậy?"
Lê Minh Ngọc thấy bạn mình đã dậy, không muốn gây nữa nên mặc kệ tên kia, quay lưng về phía hắn.
"Không có gì đâu, mới nửa giờ ra chơi thôi, cậu nghỉ một chút đi."
Đỗ Thiên Phúc chưa kịp trả lời thì đã thấy Lý Khang đẩy cô qua một bên, tay còn lại đưa hộp sữa đã đặt trên bàn đưa cho cậu.
"Tôi cho cậu."
Chẳng đợi đối phương phải ứng lại liền quay lưng nhanh chóng rời đi. Lê Minh Ngọc thây vì tức giận thì đứng đó với vẻ mặt ngơ ngác như đã nhìn thấy một thứ gì đó rất sốc.
Trên gương mặt lúc nào cũng tỏ vẻ khó chịu với thế giới, đôi lông mày luôn cau lại hôm nay lại rất kì lạ. Cũng là cau mày nhưng nó lại biểu hiện cảm xúc khác, trên khuôn mặt có hơi đỏ hai bên má.
Lê Minh Ngọc cũng đoán được chuyện gì. Đỗ Thiên Phúc có nhiều người thích thì không có gì là lạ, nhưng lạ ở đây người thích cậu là Lý Khang.
"Sao vậy?" Đỗ Thiên Phúc nhìn cô bạn thân đứng thất thần ở đó liền hỏi.
"Hả...À... Không có gì đâu."
Sợ rằng nếu Đỗ Thiên Phúc biết chuyện sẽ càng thêm stress nên thôi không nói, đành im lặng ngồi lại chỗ của mình và tiếp tục bấm điện thoại.
Lý Khang lúc này mặt đỏ dần trở lại bình thường. Đúng là hắn thích Đỗ Thiên Phúc, hắn cũng biết như vậy, sau cái chuyện lần đó mỗi lần gặp cậu, tim hắn lại trở nên loạn nhịp.
Theo châm ngôn của Lý Khang, thích cái gì phải theo đuổi tới cùng, còn thích là còn cơ hội. Chính vì vậy khi nhận ra mình thích Đỗ Thiên Phúc, hắn đã cố gắng để tiếp cận được cậu.
Lý Khang đi ra sau nhà kho của trường. Đây là nơi ưa thích của hắn, nơi giúp hắn tránh được giáo viên để có thể thỏa mãn cơn nghiện thuốc lá của bản thân.
Lê Minh Ngọc góp ý không nên nhận đồ của Lý Khang nhưng Đỗ Thiên Phúc nghĩ chắc hắn muốn xin lỗi nên mới tặng sữa, người khác muốn xin lỗi làm sao cậu có thể từ chối.
Trưa đi học về, Dương Minh Phong cũng đến đón cậu. Đỗ Thiên Phúc đi vào trong xe ngồi vào ghế lái phụ, trông có vẻ không mệt mỏi gì vì ra chơi cậu cũng ngủ không ít nhưng lại không hề nói lấy một câu, cứ im điềm mà nhìn ra ngoài cửa.
"Muốn đi đâu không?"
Thanh âm ấm áp quen thuộc ấy một lần nữa truyền đến tai, Đỗ Thiên Phúc quay ngoắt sang ghế lái chính nhìn Dương Minh Phong. Anh vẫn đang nhìn thẳng chăm chú chạy xe, cậu sợ nghe nhầm mà hỏi lại: "Dạ?"
Dương Minh Phong kiên định lập lại câu hỏi tương tự.
"Có muốn đi đâu không?"
Đỗ Thiên Phúc im lặng, dù gì cũng sắp thi cuối kì không thể đi vì bận ôn bài.
Dương Minh Phong: "Khi nào thi xong thì đi cũng được, cứ suy nghĩ."
Đỗ Thiên Phúc: "Chỉ có cháu với chú thôi ạ?"
Dương Minh Phong ừ một tiếng, Đỗ Thiên Phúc lúc này lại vui đến độ cảm giác mấy cái phiền muộn hôm qua thế mà lại tan đi như không có gì, cậu gật đầu, gương mặt tươi tắn lên hẳn.
Anh đưa cậu về đến trước cổng, cậu vừa bước xuống cũng rời đi ngay. Đỗ Thiên Phúc cứ như bao ngày, vui vẻ bước vào nhà, cởi giày mang dép lê rồi đi vào bên trong. Bùi Khả Như nhìn cậu rồi thầm nghĩ: "Thật đúng là tuổi teen, vui buồn cách nhau không xa."
Nói gì thì nói, cậu cũng còn buồn nhưng khi thấy Dương Minh Phong quan tâm, lo lắng như vậy cậu quả thực cảm thấy ấm lòng không nỡ buồn trước mặt anh, lại suy nghĩ mình cũng có phần may mắn hơn người khác.
Chỉ còn vỏn vẹn 1 tuần nữa là đến ngày thi, thật xui xẻo vì bị chấn thương tâm lý, nhưng cũng thật may mắn vì có Dương Minh Phong, nếu không có anh có lẽ cậu đã trở thành một bệnh nhân tâm thần cũng không chừng.
Vừa mở cửa phòng tắm, Noãn Noãn nhỏ xíu dưới chân đem đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào mặt Đỗ Thiên Phúc. Cậu cúi xuống ẵm bé con lên rồi cả hai cùng nhau đi xuống bếp.
Bùi Khả Như: "Cậu khỏe hơn chưa?"
Đỗ Thiên Phúc: "Em khỏe hơn nhiều rồi, cảm ơn chị nhé."
Bùi Khả Như cười cười, nhìn vào trong đôi mắt vẫn còn chút đỏ, thở dài một cái khá nhỏ rồi quay sang đem đồ ăn đặt lại chỗ Đỗ Thiên Phúc. Dương Minh Phong có lẽ không để ý nhưng tối qua khi anh đi về phòng cậu đã tự khóc một mình. Lê Minh Ngọc có thấy chứ, nhưng không hỏi vì cô biết có những chuyện đôi khi không cần thiết phải hỏi sẽ tốt hơn, chỉ cần hiểu là được.
Ăn xong thì Đỗ Thiên Phúc lên phòng đánh một giấc đến 2 giờ. Cục bông Noãn Noãn cũng được cậu bế đặt cạnh mình để ngủ.
2 giờ 45 phút chiều, lúc này Đỗ Thiên Phúc đã ngồi trong lớp. Lê Minh Ngọc mở cửa bước vào cũng ngỡ ngàng vì sự tươi tắn của cậu khác xa với ban sáng. Hình như là đang ngồi chăm chỉ làm đề cương của môn nào đó.
Lê Minh Ngọc lạnh lùng đáp lời hắn: "Vậy thì cầm hộp sữa này đi chỗ khác."
Gân xanh nổi vài ba sợi trên trán Lý Khang, Lê Minh Ngọc nhìn thấy có chút sợ nhưng quyết không chịu bỏ cuộc.
Lúc này Đỗ Thiên Phúc bị đánh thức bởi tiếng ồn ào trên đầu mình, từ từ ngồi thẳng dậy sau đó dụi mắt.
"Có chuyện gì vậy?"
Lê Minh Ngọc thấy bạn mình đã dậy, không muốn gây nữa nên mặc kệ tên kia, quay lưng về phía hắn.
"Không có gì đâu, mới nửa giờ ra chơi thôi, cậu nghỉ một chút đi."
Đỗ Thiên Phúc chưa kịp trả lời thì đã thấy Lý Khang đẩy cô qua một bên, tay còn lại đưa hộp sữa đã đặt trên bàn đưa cho cậu.
"Tôi cho cậu."
Chẳng đợi đối phương phải ứng lại liền quay lưng nhanh chóng rời đi. Lê Minh Ngọc thây vì tức giận thì đứng đó với vẻ mặt ngơ ngác như đã nhìn thấy một thứ gì đó rất sốc.
Trên gương mặt lúc nào cũng tỏ vẻ khó chịu với thế giới, đôi lông mày luôn cau lại hôm nay lại rất kì lạ. Cũng là cau mày nhưng nó lại biểu hiện cảm xúc khác, trên khuôn mặt có hơi đỏ hai bên má.
Lê Minh Ngọc cũng đoán được chuyện gì. Đỗ Thiên Phúc có nhiều người thích thì không có gì là lạ, nhưng lạ ở đây người thích cậu là Lý Khang.
"Sao vậy?" Đỗ Thiên Phúc nhìn cô bạn thân đứng thất thần ở đó liền hỏi.
"Hả...À... Không có gì đâu."
Sợ rằng nếu Đỗ Thiên Phúc biết chuyện sẽ càng thêm stress nên thôi không nói, đành im lặng ngồi lại chỗ của mình và tiếp tục bấm điện thoại.
Lý Khang lúc này mặt đỏ dần trở lại bình thường. Đúng là hắn thích Đỗ Thiên Phúc, hắn cũng biết như vậy, sau cái chuyện lần đó mỗi lần gặp cậu, tim hắn lại trở nên loạn nhịp.
Theo châm ngôn của Lý Khang, thích cái gì phải theo đuổi tới cùng, còn thích là còn cơ hội. Chính vì vậy khi nhận ra mình thích Đỗ Thiên Phúc, hắn đã cố gắng để tiếp cận được cậu.
Lý Khang đi ra sau nhà kho của trường. Đây là nơi ưa thích của hắn, nơi giúp hắn tránh được giáo viên để có thể thỏa mãn cơn nghiện thuốc lá của bản thân.
Lê Minh Ngọc góp ý không nên nhận đồ của Lý Khang nhưng Đỗ Thiên Phúc nghĩ chắc hắn muốn xin lỗi nên mới tặng sữa, người khác muốn xin lỗi làm sao cậu có thể từ chối.
Trưa đi học về, Dương Minh Phong cũng đến đón cậu. Đỗ Thiên Phúc đi vào trong xe ngồi vào ghế lái phụ, trông có vẻ không mệt mỏi gì vì ra chơi cậu cũng ngủ không ít nhưng lại không hề nói lấy một câu, cứ im điềm mà nhìn ra ngoài cửa.
"Muốn đi đâu không?"
Thanh âm ấm áp quen thuộc ấy một lần nữa truyền đến tai, Đỗ Thiên Phúc quay ngoắt sang ghế lái chính nhìn Dương Minh Phong. Anh vẫn đang nhìn thẳng chăm chú chạy xe, cậu sợ nghe nhầm mà hỏi lại: "Dạ?"
Dương Minh Phong kiên định lập lại câu hỏi tương tự.
"Có muốn đi đâu không?"
Đỗ Thiên Phúc im lặng, dù gì cũng sắp thi cuối kì không thể đi vì bận ôn bài.
Dương Minh Phong: "Khi nào thi xong thì đi cũng được, cứ suy nghĩ."
Đỗ Thiên Phúc: "Chỉ có cháu với chú thôi ạ?"
Dương Minh Phong ừ một tiếng, Đỗ Thiên Phúc lúc này lại vui đến độ cảm giác mấy cái phiền muộn hôm qua thế mà lại tan đi như không có gì, cậu gật đầu, gương mặt tươi tắn lên hẳn.
Anh đưa cậu về đến trước cổng, cậu vừa bước xuống cũng rời đi ngay. Đỗ Thiên Phúc cứ như bao ngày, vui vẻ bước vào nhà, cởi giày mang dép lê rồi đi vào bên trong. Bùi Khả Như nhìn cậu rồi thầm nghĩ: "Thật đúng là tuổi teen, vui buồn cách nhau không xa."
Nói gì thì nói, cậu cũng còn buồn nhưng khi thấy Dương Minh Phong quan tâm, lo lắng như vậy cậu quả thực cảm thấy ấm lòng không nỡ buồn trước mặt anh, lại suy nghĩ mình cũng có phần may mắn hơn người khác.
Chỉ còn vỏn vẹn 1 tuần nữa là đến ngày thi, thật xui xẻo vì bị chấn thương tâm lý, nhưng cũng thật may mắn vì có Dương Minh Phong, nếu không có anh có lẽ cậu đã trở thành một bệnh nhân tâm thần cũng không chừng.
Vừa mở cửa phòng tắm, Noãn Noãn nhỏ xíu dưới chân đem đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào mặt Đỗ Thiên Phúc. Cậu cúi xuống ẵm bé con lên rồi cả hai cùng nhau đi xuống bếp.
Bùi Khả Như: "Cậu khỏe hơn chưa?"
Đỗ Thiên Phúc: "Em khỏe hơn nhiều rồi, cảm ơn chị nhé."
Bùi Khả Như cười cười, nhìn vào trong đôi mắt vẫn còn chút đỏ, thở dài một cái khá nhỏ rồi quay sang đem đồ ăn đặt lại chỗ Đỗ Thiên Phúc. Dương Minh Phong có lẽ không để ý nhưng tối qua khi anh đi về phòng cậu đã tự khóc một mình. Lê Minh Ngọc có thấy chứ, nhưng không hỏi vì cô biết có những chuyện đôi khi không cần thiết phải hỏi sẽ tốt hơn, chỉ cần hiểu là được.
Ăn xong thì Đỗ Thiên Phúc lên phòng đánh một giấc đến 2 giờ. Cục bông Noãn Noãn cũng được cậu bế đặt cạnh mình để ngủ.
2 giờ 45 phút chiều, lúc này Đỗ Thiên Phúc đã ngồi trong lớp. Lê Minh Ngọc mở cửa bước vào cũng ngỡ ngàng vì sự tươi tắn của cậu khác xa với ban sáng. Hình như là đang ngồi chăm chỉ làm đề cương của môn nào đó.