Chương 23
Đoạn video dài khoảng một phút, lượt xem ấy thế mà lại nổi hơn video hát, thật sự quá đáng.
"Giọng Ladi hay vậy?"
"Oa, tôi vừa lướt video cover trên trang cá nhân, tôi phải lòng giọng hát này mất thôi."
"Hình như Ladi là người hướng nội nhỉ?"
"Nói chuyện ngượng ngùng đáng yêu quá đi."
...
Lê - quản lí - Minh Ngọc đang theo dõi bình luận: "Mới đăng có một tiếng thôi mà. Cậu thật sự nổi tiếng rồi."
Đỗ Thiên Phúc ca sĩ cover hướng nội: "Vậy...vậy sao?"
Mùa giáng sinh lạnh lẽo, giọng của Đỗ Thiên Phúc sau nhiều ngày chăm chút cũng đã cải thiện, giọng nói ấm áp mang phần ngọt ngào đã trở lại.
Đỗ Thiên Phúc lạnh co người trên sofa, yên vị ngồi xem tivi. Trên người khoác cái áo dày nhưng vẫn không đủ, nhà cũng đã bật máy điều hòa, đứa nhỏ ốm yếu cảm thấy thực sự lạnh.
Bây giờ cũng là ngày nghỉ của Bùi Khả Như, cũng chỉ mới có 5 giờ chiều, cảm thấy thời gian trôi quá lâu.
Dương Minh Phong ra ngoài khoảng một tiếng trước cũng đã trở về, trên tay cầm cái tui lớn đưa cho Đỗ Thiên Phúc.
"Cái gì vậy ạ?"
Dương Minh Phong với gương mặt không hề thay đổi biểu cảm: "Mở ra sẽ biết."
Bàn tay nhỏ trắng vì lạnh từ trong túi áo lấy ra, hai chân co lên cũng đặt xuống sàn. Đưa tay đón nhận cái túi to.
Thì ra là một cái áo khoác bằng lông thú, chắc là không rẻ.
"Bao nhiêu vậy ạ?"
"Một phần nhỏ bằng hạt cát của khối tài sản."
Đỗ Thiên Phúc đã quá quen với việc này nghĩ bụng: "Tài sản của chú nhỏ lắm chắc, cháu biết nó đắt nhưng làm ơn cho cháu một con số rõ ràng không được sao?"
Đỗ Thiên Phúc ngoài mặt: "Cháu cảm ơn..."
...___________________________________________________...
Một tiếng trước.
Dương Minh Phong đơn giản mặc một cái áo tay dài, cái áo đó mà đưa cho đứa nhỏ với bộ mình to đùng vì cái áo khoác kia có lẽ đã sớm ngất xỉu vì quá lạnh.
Đỗ Thiên Phúc hết đưa tay lên miệng thổi hơi nóng rồi lại đưa tay ngược vào túi áo, Dương Minh Phong hơi nhíu mày.
Tuần trước thời tiết cũng đã lạnh, cậu cũng đã mặc cái áo khoác ấy đi tản bộ cùng anh nhưng đến khi đi ngang qua một cửa hàng, Đỗ Thiên Phúc đã đưa mắt đến cái áo khoác lông, trong lòng thầm nghĩ chắc chắn nó sẽ rất ấm áp.
Dương Minh Phong nhìn đứa nhỏ hơi khựng bước, mắt hơi hướng về cửa hàng nơi đặt cái áo khoác ấy không lâu rồi tiếp bước cùng anh.
Hiện tại, sau một trận suy nghĩ về quá khứ anh đã quyết định đứng dậy: "Chú ra ngoài một chút."
Chưa kịp đáp đã thấy người chú với cái áo không mỏng cũng không dày bước ra khỏi cửa.
Đỗ Thiên Phúc nhìn đăm đăm vào cánh cửa đã được đóng: "Chú ấy không lạnh sao ta?"
...__________________________________________________...
Đỗ Thiên Phúc xúc động cầm cái áo lông một lúc, cởi cái áo khoác dày cũ kia rồi mặc cái áo lông vào.
"Ấm quá đi~"
Dương Minh Phong nhìn đứa nhỏ với biểu cảm hưởng thụ cũng thầm cười.
"Có muốn ăn gì không?"
Đỗ Thiên Phúc nghiêng nghiêng đầu: "Ăn cái gì đó nóng và cay."
Dương Minh Phong: "Ăn ngoài."
Nhất trí!
window.googletag = window.googletag || {cmd: []}; googletag.cmd.push(function() { googletag.defineSlot("/21758146787/enovel_banner_200x250", [300, 250], "gpt-passback").addService(googletag.pubads()); googletag.enableServices(); googletag.display("gpt-passback"); }); Sau 30 phút láy xe đến quán mì cay, Đỗ Thiên Phúc gọi tô mì cấp 2 không quá cay, sợ sẽ lại tổn thương thanh quản.
"Oa~ Tuyệt quá đi, ở bên chú là sướng nhất!"
Dương Minh Phong hẫng tim mất một nhịp, sặc nước mì ho vài ba tiếng.
"Chú cay ạ? Nước đây."
Đỗ Thiên Phúc đưa ly nước lại gần tay anh, anh chạm phải cũng cầm lên uống mấy ngụm.
Dương Minh Phong khi ho đến khi uống nước vẫn luôn là nhắm mắt, đến khi mở mắt ra lại thấy đứa nhỏ cố đưa người về phía mình, khuôn mặt lo lắng: "Chú không sao chứ ạ?"
Anh nhìn đăm đăm đứa nhỏ, răng nghiến chặt. Cũng gần 10 năm, không gọi là ngắn nhưng lại thấy thời gian trôi nhanh thật, bây giờ nhìn vào khuôn mặt cũng đủ làm người ta say nắng.
Dương Minh Phong bình tĩnh: "Không sao, ăn nhanh lên."
Đỗ Thiên Phúc nghe chú mình nói có vẻ ổn hơn, yên tâm tiếp tục ăn tô mì cay nóng ngon lành của mình.
Sau khi hết giáng sinh, ngày livestream lần đầu tiên của cậu cũng bắt đầu.
Đỗ Thiên Phúc vụng về chỉnh camera sau đó mới ấn nút live. Vì được thông báo trước nên lượng người xem cũng ổn định, ít hơn lượt theo dõi.
Đỗ Thiên Phúc: "Xin chào."
Lời chào chậm rãi nghe rất rụt rè nhưng những người đang xem phía bên kia màn hình cảm thấy đau tim chết đi được.
"Ngọt quá đi Ladi ơi."
Đỗ Thiên Phúc: "Tôi cảm ơn."
"Ladi cover bài mới nhất đi~"
"Giọng Ladi hợp với mấy bài dịu dàng lắm nha."
Đỗ Thiên Phúc cười cười rồi trả lời những bình luận đang chạy trên màn hình: "Được, tôi sẽ cover sau 15 phút nữa nhé."
"Cậu đang muốn tâm sự sao?"
"Ladi ơi, cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
Đỗ Thiên Phúc cũng không giấu: "6 tháng nữa là 16 tuổi."
"Kya~ Đáng yêu."
Đỗ Thiên Phúc trong live cố gắng bình tĩnh bao nhiêu thì đôi chân thon, trắng hồng kia lại run bấy nhiêu.
"Lần đầu live đúng là áp lực tâm lí."
Hai tiếng sau.
Buổi live rất chi là tốt, Đỗ Thiên Phúc tương tác với fan cũng rất tốt. Cậu mệt mỏi lăn trên giường, thở dài một hơi rồi mỉm cười, cảm giác livestream như vậy cũng rất vui, cậu trong lòng thầm nghĩ nó thật tuyệt.
"Giọng Ladi hay vậy?"
"Oa, tôi vừa lướt video cover trên trang cá nhân, tôi phải lòng giọng hát này mất thôi."
"Hình như Ladi là người hướng nội nhỉ?"
"Nói chuyện ngượng ngùng đáng yêu quá đi."
...
Lê - quản lí - Minh Ngọc đang theo dõi bình luận: "Mới đăng có một tiếng thôi mà. Cậu thật sự nổi tiếng rồi."
Đỗ Thiên Phúc ca sĩ cover hướng nội: "Vậy...vậy sao?"
Mùa giáng sinh lạnh lẽo, giọng của Đỗ Thiên Phúc sau nhiều ngày chăm chút cũng đã cải thiện, giọng nói ấm áp mang phần ngọt ngào đã trở lại.
Đỗ Thiên Phúc lạnh co người trên sofa, yên vị ngồi xem tivi. Trên người khoác cái áo dày nhưng vẫn không đủ, nhà cũng đã bật máy điều hòa, đứa nhỏ ốm yếu cảm thấy thực sự lạnh.
Bây giờ cũng là ngày nghỉ của Bùi Khả Như, cũng chỉ mới có 5 giờ chiều, cảm thấy thời gian trôi quá lâu.
Dương Minh Phong ra ngoài khoảng một tiếng trước cũng đã trở về, trên tay cầm cái tui lớn đưa cho Đỗ Thiên Phúc.
"Cái gì vậy ạ?"
Dương Minh Phong với gương mặt không hề thay đổi biểu cảm: "Mở ra sẽ biết."
Bàn tay nhỏ trắng vì lạnh từ trong túi áo lấy ra, hai chân co lên cũng đặt xuống sàn. Đưa tay đón nhận cái túi to.
Thì ra là một cái áo khoác bằng lông thú, chắc là không rẻ.
"Bao nhiêu vậy ạ?"
"Một phần nhỏ bằng hạt cát của khối tài sản."
Đỗ Thiên Phúc đã quá quen với việc này nghĩ bụng: "Tài sản của chú nhỏ lắm chắc, cháu biết nó đắt nhưng làm ơn cho cháu một con số rõ ràng không được sao?"
Đỗ Thiên Phúc ngoài mặt: "Cháu cảm ơn..."
...___________________________________________________...
Một tiếng trước.
Dương Minh Phong đơn giản mặc một cái áo tay dài, cái áo đó mà đưa cho đứa nhỏ với bộ mình to đùng vì cái áo khoác kia có lẽ đã sớm ngất xỉu vì quá lạnh.
Đỗ Thiên Phúc hết đưa tay lên miệng thổi hơi nóng rồi lại đưa tay ngược vào túi áo, Dương Minh Phong hơi nhíu mày.
Tuần trước thời tiết cũng đã lạnh, cậu cũng đã mặc cái áo khoác ấy đi tản bộ cùng anh nhưng đến khi đi ngang qua một cửa hàng, Đỗ Thiên Phúc đã đưa mắt đến cái áo khoác lông, trong lòng thầm nghĩ chắc chắn nó sẽ rất ấm áp.
Dương Minh Phong nhìn đứa nhỏ hơi khựng bước, mắt hơi hướng về cửa hàng nơi đặt cái áo khoác ấy không lâu rồi tiếp bước cùng anh.
Hiện tại, sau một trận suy nghĩ về quá khứ anh đã quyết định đứng dậy: "Chú ra ngoài một chút."
Chưa kịp đáp đã thấy người chú với cái áo không mỏng cũng không dày bước ra khỏi cửa.
Đỗ Thiên Phúc nhìn đăm đăm vào cánh cửa đã được đóng: "Chú ấy không lạnh sao ta?"
...__________________________________________________...
Đỗ Thiên Phúc xúc động cầm cái áo lông một lúc, cởi cái áo khoác dày cũ kia rồi mặc cái áo lông vào.
"Ấm quá đi~"
Dương Minh Phong nhìn đứa nhỏ với biểu cảm hưởng thụ cũng thầm cười.
"Có muốn ăn gì không?"
Đỗ Thiên Phúc nghiêng nghiêng đầu: "Ăn cái gì đó nóng và cay."
Dương Minh Phong: "Ăn ngoài."
Nhất trí!
window.googletag = window.googletag || {cmd: []}; googletag.cmd.push(function() { googletag.defineSlot("/21758146787/enovel_banner_200x250", [300, 250], "gpt-passback").addService(googletag.pubads()); googletag.enableServices(); googletag.display("gpt-passback"); }); Sau 30 phút láy xe đến quán mì cay, Đỗ Thiên Phúc gọi tô mì cấp 2 không quá cay, sợ sẽ lại tổn thương thanh quản.
"Oa~ Tuyệt quá đi, ở bên chú là sướng nhất!"
Dương Minh Phong hẫng tim mất một nhịp, sặc nước mì ho vài ba tiếng.
"Chú cay ạ? Nước đây."
Đỗ Thiên Phúc đưa ly nước lại gần tay anh, anh chạm phải cũng cầm lên uống mấy ngụm.
Dương Minh Phong khi ho đến khi uống nước vẫn luôn là nhắm mắt, đến khi mở mắt ra lại thấy đứa nhỏ cố đưa người về phía mình, khuôn mặt lo lắng: "Chú không sao chứ ạ?"
Anh nhìn đăm đăm đứa nhỏ, răng nghiến chặt. Cũng gần 10 năm, không gọi là ngắn nhưng lại thấy thời gian trôi nhanh thật, bây giờ nhìn vào khuôn mặt cũng đủ làm người ta say nắng.
Dương Minh Phong bình tĩnh: "Không sao, ăn nhanh lên."
Đỗ Thiên Phúc nghe chú mình nói có vẻ ổn hơn, yên tâm tiếp tục ăn tô mì cay nóng ngon lành của mình.
Sau khi hết giáng sinh, ngày livestream lần đầu tiên của cậu cũng bắt đầu.
Đỗ Thiên Phúc vụng về chỉnh camera sau đó mới ấn nút live. Vì được thông báo trước nên lượng người xem cũng ổn định, ít hơn lượt theo dõi.
Đỗ Thiên Phúc: "Xin chào."
Lời chào chậm rãi nghe rất rụt rè nhưng những người đang xem phía bên kia màn hình cảm thấy đau tim chết đi được.
"Ngọt quá đi Ladi ơi."
Đỗ Thiên Phúc: "Tôi cảm ơn."
"Ladi cover bài mới nhất đi~"
"Giọng Ladi hợp với mấy bài dịu dàng lắm nha."
Đỗ Thiên Phúc cười cười rồi trả lời những bình luận đang chạy trên màn hình: "Được, tôi sẽ cover sau 15 phút nữa nhé."
"Cậu đang muốn tâm sự sao?"
"Ladi ơi, cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
Đỗ Thiên Phúc cũng không giấu: "6 tháng nữa là 16 tuổi."
"Kya~ Đáng yêu."
Đỗ Thiên Phúc trong live cố gắng bình tĩnh bao nhiêu thì đôi chân thon, trắng hồng kia lại run bấy nhiêu.
"Lần đầu live đúng là áp lực tâm lí."
Hai tiếng sau.
Buổi live rất chi là tốt, Đỗ Thiên Phúc tương tác với fan cũng rất tốt. Cậu mệt mỏi lăn trên giường, thở dài một hơi rồi mỉm cười, cảm giác livestream như vậy cũng rất vui, cậu trong lòng thầm nghĩ nó thật tuyệt.