Chương 34
Đỗ Thiên Phúc: "Em dậy sớm có gì lạ sao?"
Bùi Khả Như gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, hay là em ngủ tiếp đi, chị không quen."
(Lời tác giả: Vì cả hai người Thiên Phúc và Khả Như thân nhau hơn trước nên đổi cách xưng hô của Khả Như nha.)
Đỗ Thiên Phúc với gương mặt mất lòng tin nhìn vào Bùi Khả Như, thở dài một hơi rồi lấy lại gương mặt bình tĩnh: "Chú đâu rồi ạ?"
Bùi Khả Như nghe được câu hỏi mới biết lý do Đỗ Thiên Phúc dậy sớm: "À... Ông chủ vừa lên phòng cách đây 5 phút, chắc là lên tắm mới xuống ăn sáng."
Đỗ Thiên Phúc nghe xong ngoan ngoãn, ngồi vào vị trí ăn quen thuộc rồi lấy tay chống lên cằm như vẻ chờ đợi. Bùi Khả Như nhìn thấy cũng cười thầm.
Không lâu sau, Dương Minh Phong cũng từ trên lầu đi xuống, dáng vẻ tự tin, bước đi dứt khoát trong vô cùng lịch lãm, quyến rũ. Khi vừa xoay người vào hướng phòng bếp, ánh mắt va phải đứa nhỏ nhà mình đang ngồi yên vị trên cái ghế bàn ăn, hai tay chống cằm nhìn về hướng mình. Con người với dáng vẻ tự tin, bước đi dứt khoát có chút khựng lại.
Dương Minh Phong:...
Đỗ Thiên Phúc quay đầu nhìn thấy Dương Minh Phong liền vui vẻ cất giọng: "Chào buổi sáng ạ."
Đôi mắt sắt bén hơi mở, miệng hơi hé nhìn đứa nhỏ vui mừng, còn có thể tưởng tượng ra một cái đuôi đang vẫy vì mừng rỡ của Đỗ Thiên Phúc.
Thấy anh chỉ đứng đó nhìn mình, Đỗ Thiên Phúc nghiêng đầu: "Chú?"
Dương Minh Phong nghe gọi hơi giật mình một chút, ho nhẹ một cái rồi hỏi: "Sao dậy sớm vậy?"
Đỗ Thiên Phúc một lần nữa dùng ánh mắt mất lòng tin vào người đối phương. Mọi người là đang nghĩ Đỗ Thiên Phúc là một con người lười biếng mê ngủ hay sao. Cậu có chút thất vọng nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì không có cách nào để cãi lại, nên đành quay đầu hướng khác không để ý nữa.
Thấy đứa nhỏ nhìn mình bằng một ánh mắt kì lạ, sau đó lại quay đầu sang một hướng khác cố ý không muốn nhìn mặt. Dương Minh Phong tưởng rằng mình lỡ lời nói gì khiến đứa nhỏ tức giận, người đàn ông to lớn đi lại ngồi đối diện Đỗ Thiên Phúc trên bàn ăn, một lúc sau chỉ thấy đứa nhỏ nhìn về phía thức ăn trên bàn chứ chẳng hề để tâm đến mình, lòng anh có chút khó hiểu.
Người đàn ông cứng rắn nhiều năm nay chưa từng dỗ dành hay an ủi ai, gặp hoàn cảnh như thế này đúng thật là khó. Anh ngồi gắp từng đũa cơm cho vào miệng, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn đứa nhỏ nhưng chưa một lần chạm mắt.
Không biết làm cách nào, Dương Minh Phong đặt đũa xuống, môi mỏng hé mở gọi tên đứa nhỏ: "Thiên Phúc."
Đỗ Thiên Phúc vẫn không di chuyển ánh mắt, miệng nhỏ đang nhai trả lời: "Dạ, cháu nghe đây ạ."
Anh thấy đứa nhỏ vẫn không có ý muốn nhìn mình, trong lòng lúc này cảm thấy thật sự nặng. Môi mỏng mím lại chẳng biết nên làm gì tiếp theo.
Một lúc lâu Dương Minh Phong vẫn im lặng không nói gì thêm, con người đang tự sỉ nhục bản thân rồi tự ái mang tên Đỗ Thiên Phúc đưa mắt lên nhìn anh, môi nhỏ căng mọng đóng mở nói chuyện: "Có chuyện gì vậy?"
window.googletag = window.googletag || {cmd: []}; googletag.cmd.push(function() { googletag.defineSlot("/21758146787/enovel_banner_200x250", [300, 250], "gpt-passback").addService(googletag.pubads()); googletag.enableServices(); googletag.display("gpt-passback"); });
Nghe đứa nhỏ hỏi, Dương Minh Phong cũng đưa mắt lên nhìn, ai xui ai khiến mà nói: "Tối nay có muốn cùng đi ăn tối?"
Đỗ Thiên Phúc tròn mắt, miệng nhỏ vốn đang chán ăn nhai một cách chậm rãi bỗng dừng lại, hai bên má trắng nõn tròn trĩnh, đưa đôi mắt lấp lánh nhìn Dương Minh Phong: "Hôm nay chú về sớm ạ?"
Dương Minh Phong: "Ừ!"
Bùi Khả Như đang lén lút phía sau cửa phòng bếp, biểu cảm gương mặt của cô người khác nhìn vào còn tưởng cô là biến thái xem trộm chuyện kín đáo.
Gương mặt biến thái cùng nụ cười ngoác gần tới mang tai giữ được vài giây thì hai chân liền đi vào bên trong gian phòng bếp: "Vậy chiều nay tôi không phải nấu cơm, tôi có thể về sớm không? Mẹ tôi hôm nay bị sốt, tôi muốn ở bên cạnh bà ấy."
Vừa kể lể vừa diễn xuất không hề giả trân của cô, cả hai chú cháu trên bàn ăn nhìn một phát liền biết cô đang giả vờ.
Suy cho cùng cũng không phải là ý xấu, Dương Minh Phong cũng gật đầu đồng ý. Bùi Khả Như vui đến nhảy bật lên, sau đó liền đi dọn dẹp nhà cửa. Đỗ Thiên Phúc ngậm đũa nhìn cô với vẻ mặt không thể tin được, làm gì có ai thấy mẹ bị sốt mà vui vẻ như vậy, đúng là diễn xuất cực kì tệ.
Buổi trưa nắng nóng ngồi bên trong phòng điều hòa, Đỗ Thiên Phúc phát sóng sớm hơn một tiếng, muốn bù lại hôm cúp phát sóng. Đúng như thông báo đã đăng lúc rãnh rỗi, lượng fan vào cũng rất đông, hào hứng hôm nay Ladi phát sóng lâu hơn bình thường.
"Kya~ Hôm nay được gặp Ladi lâu hơn nè."
"Tuyệt! Tôi có thể làm bài tập hè nhanh hơn khi xem buổi phát sóng của Ladi a~"
Đỗ Thiên Phúc: "Vừa làm bài tập vừa xem phát sóng cũng được sao?"
"Đúng vậy đó."
Buổi phát sóng hôm nay rất năng động đến độ bình luận chạy liên tục, Đỗ Thiên Phúc cực khổ nheo nheo mắt đưa mặt gần đến màn hình. Cậu chỉ để ý đến bình luận đang điên cuồng chạy, không để ý đến màn hình bên trên đã quay phải nửa phần gương mặt của bản thân.
Bùi Khả Như gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, hay là em ngủ tiếp đi, chị không quen."
(Lời tác giả: Vì cả hai người Thiên Phúc và Khả Như thân nhau hơn trước nên đổi cách xưng hô của Khả Như nha.)
Đỗ Thiên Phúc với gương mặt mất lòng tin nhìn vào Bùi Khả Như, thở dài một hơi rồi lấy lại gương mặt bình tĩnh: "Chú đâu rồi ạ?"
Bùi Khả Như nghe được câu hỏi mới biết lý do Đỗ Thiên Phúc dậy sớm: "À... Ông chủ vừa lên phòng cách đây 5 phút, chắc là lên tắm mới xuống ăn sáng."
Đỗ Thiên Phúc nghe xong ngoan ngoãn, ngồi vào vị trí ăn quen thuộc rồi lấy tay chống lên cằm như vẻ chờ đợi. Bùi Khả Như nhìn thấy cũng cười thầm.
Không lâu sau, Dương Minh Phong cũng từ trên lầu đi xuống, dáng vẻ tự tin, bước đi dứt khoát trong vô cùng lịch lãm, quyến rũ. Khi vừa xoay người vào hướng phòng bếp, ánh mắt va phải đứa nhỏ nhà mình đang ngồi yên vị trên cái ghế bàn ăn, hai tay chống cằm nhìn về hướng mình. Con người với dáng vẻ tự tin, bước đi dứt khoát có chút khựng lại.
Dương Minh Phong:...
Đỗ Thiên Phúc quay đầu nhìn thấy Dương Minh Phong liền vui vẻ cất giọng: "Chào buổi sáng ạ."
Đôi mắt sắt bén hơi mở, miệng hơi hé nhìn đứa nhỏ vui mừng, còn có thể tưởng tượng ra một cái đuôi đang vẫy vì mừng rỡ của Đỗ Thiên Phúc.
Thấy anh chỉ đứng đó nhìn mình, Đỗ Thiên Phúc nghiêng đầu: "Chú?"
Dương Minh Phong nghe gọi hơi giật mình một chút, ho nhẹ một cái rồi hỏi: "Sao dậy sớm vậy?"
Đỗ Thiên Phúc một lần nữa dùng ánh mắt mất lòng tin vào người đối phương. Mọi người là đang nghĩ Đỗ Thiên Phúc là một con người lười biếng mê ngủ hay sao. Cậu có chút thất vọng nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì không có cách nào để cãi lại, nên đành quay đầu hướng khác không để ý nữa.
Thấy đứa nhỏ nhìn mình bằng một ánh mắt kì lạ, sau đó lại quay đầu sang một hướng khác cố ý không muốn nhìn mặt. Dương Minh Phong tưởng rằng mình lỡ lời nói gì khiến đứa nhỏ tức giận, người đàn ông to lớn đi lại ngồi đối diện Đỗ Thiên Phúc trên bàn ăn, một lúc sau chỉ thấy đứa nhỏ nhìn về phía thức ăn trên bàn chứ chẳng hề để tâm đến mình, lòng anh có chút khó hiểu.
Người đàn ông cứng rắn nhiều năm nay chưa từng dỗ dành hay an ủi ai, gặp hoàn cảnh như thế này đúng thật là khó. Anh ngồi gắp từng đũa cơm cho vào miệng, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn đứa nhỏ nhưng chưa một lần chạm mắt.
Không biết làm cách nào, Dương Minh Phong đặt đũa xuống, môi mỏng hé mở gọi tên đứa nhỏ: "Thiên Phúc."
Đỗ Thiên Phúc vẫn không di chuyển ánh mắt, miệng nhỏ đang nhai trả lời: "Dạ, cháu nghe đây ạ."
Anh thấy đứa nhỏ vẫn không có ý muốn nhìn mình, trong lòng lúc này cảm thấy thật sự nặng. Môi mỏng mím lại chẳng biết nên làm gì tiếp theo.
Một lúc lâu Dương Minh Phong vẫn im lặng không nói gì thêm, con người đang tự sỉ nhục bản thân rồi tự ái mang tên Đỗ Thiên Phúc đưa mắt lên nhìn anh, môi nhỏ căng mọng đóng mở nói chuyện: "Có chuyện gì vậy?"
window.googletag = window.googletag || {cmd: []}; googletag.cmd.push(function() { googletag.defineSlot("/21758146787/enovel_banner_200x250", [300, 250], "gpt-passback").addService(googletag.pubads()); googletag.enableServices(); googletag.display("gpt-passback"); });
Nghe đứa nhỏ hỏi, Dương Minh Phong cũng đưa mắt lên nhìn, ai xui ai khiến mà nói: "Tối nay có muốn cùng đi ăn tối?"
Đỗ Thiên Phúc tròn mắt, miệng nhỏ vốn đang chán ăn nhai một cách chậm rãi bỗng dừng lại, hai bên má trắng nõn tròn trĩnh, đưa đôi mắt lấp lánh nhìn Dương Minh Phong: "Hôm nay chú về sớm ạ?"
Dương Minh Phong: "Ừ!"
Bùi Khả Như đang lén lút phía sau cửa phòng bếp, biểu cảm gương mặt của cô người khác nhìn vào còn tưởng cô là biến thái xem trộm chuyện kín đáo.
Gương mặt biến thái cùng nụ cười ngoác gần tới mang tai giữ được vài giây thì hai chân liền đi vào bên trong gian phòng bếp: "Vậy chiều nay tôi không phải nấu cơm, tôi có thể về sớm không? Mẹ tôi hôm nay bị sốt, tôi muốn ở bên cạnh bà ấy."
Vừa kể lể vừa diễn xuất không hề giả trân của cô, cả hai chú cháu trên bàn ăn nhìn một phát liền biết cô đang giả vờ.
Suy cho cùng cũng không phải là ý xấu, Dương Minh Phong cũng gật đầu đồng ý. Bùi Khả Như vui đến nhảy bật lên, sau đó liền đi dọn dẹp nhà cửa. Đỗ Thiên Phúc ngậm đũa nhìn cô với vẻ mặt không thể tin được, làm gì có ai thấy mẹ bị sốt mà vui vẻ như vậy, đúng là diễn xuất cực kì tệ.
Buổi trưa nắng nóng ngồi bên trong phòng điều hòa, Đỗ Thiên Phúc phát sóng sớm hơn một tiếng, muốn bù lại hôm cúp phát sóng. Đúng như thông báo đã đăng lúc rãnh rỗi, lượng fan vào cũng rất đông, hào hứng hôm nay Ladi phát sóng lâu hơn bình thường.
"Kya~ Hôm nay được gặp Ladi lâu hơn nè."
"Tuyệt! Tôi có thể làm bài tập hè nhanh hơn khi xem buổi phát sóng của Ladi a~"
Đỗ Thiên Phúc: "Vừa làm bài tập vừa xem phát sóng cũng được sao?"
"Đúng vậy đó."
Buổi phát sóng hôm nay rất năng động đến độ bình luận chạy liên tục, Đỗ Thiên Phúc cực khổ nheo nheo mắt đưa mặt gần đến màn hình. Cậu chỉ để ý đến bình luận đang điên cuồng chạy, không để ý đến màn hình bên trên đã quay phải nửa phần gương mặt của bản thân.