Chương 15: Nhật kí sao Bùi Thư Ngôn kéo điểm đỉnh dữ vậy ta
Nhật kí sao Bùi Thư Ngôn kéo điểm đỉnh dữ vậy ta.
Khoai môn đặc sệt, vỏ mềm mỏng căng mọng, đậu đỏ hạt to tròn, đá bào tan ra trên đầu lưỡi. Dưới thời tiết 35, 36 độ này mà ăn được một miếng như thế thì chẳng khác nào thấm tới tận ruột gan, thơm ngon sảng khoái.
Cơn choáng rượu lúc sáng sớm đã bị đánh tan không còn sót lại chút nào, Nhiễm Vũ Đồng nhấm nháp từng miếng, mặc cho hương vị thơm ngon kia lan ra khắp khoang miệng mình rồi từ từ trôi xuống dạ dày.
Tiếng chuông điện thoại vang lên rất đúng lúc, Nhiễm Vũ Đồng vừa mới nuốt xuống một miếng đá bào trong miệng thì màn hình điện thoại bỗng dưng hiện lên hai chữ "Mẫu thân*" to tướng.
*Từ gốc là "母上" (hahaue) là một thuật ngữ chỉ sự kính trọng đối với người mẹ. Trong thời hiện đại, "母 上" (hahaue) hiếm khi được sử dụng. Tuy nhiên, trong một số bộ phim cổ trang, "母 上" (hahaue) vẫn được sử dụng. Vì vậy mình dịch là "mẫu thân" theo nghĩa cổ trang nhé.
Gọi điện thoại đến vào buổi sáng các ngày đi làm không phải là phong cách của Khưu Niệm Vân, Nhiễm Vũ Đồng còn tưởng là có chuyện gì gấp nên vội vàng nghe máy.
"Mẹ? Chuyện gì vậy ạ?"
Ngược lại với con trai đang sốt sắng bên đây thì Khưu Niệm Vân ở đầu dây bên kia lại có vẻ khá bình tĩnh, nhàn nhã, bà cắn một miếng bánh cuộn chiên, dừng hồi lâu mới chậm rãi nói: "Không có chuyện gì gấp, đang đi làm hả?"
Nhiễm Vũ Đồng vừa bực vừa buồn cười, hờn dỗi với mẹ nói: "Có đâu, con đang chuẩn bị đi quay phim với Lương Triều Vĩ cơ."
"Ồ, thế con nhớ xin chữ kí dùm mẹ nha." Khưu Niệm Vân cũng đáp lại như thật: "Mẹ còn có tấm thư tình viết cho anh ấy hồi 17 tuổi nữa, lát nữa mẹ chụp gửi cho con, nhớ chuyển lời lại giúp mẹ nha."
Nhiễm Vũ Đồng bụm miệng cười khúc khích, trong cổ họng nháy mắt trào lên vị ngọt khiến cậu gắt cổ tới sặc một cái.
"Mẹ..." Nhiễm Vũ Đồng vừa ho vừa hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
"Thật sự không phải chuyện gì gấp." Khưu Niệm Vân nói: "Chỉ là do mẹ tò mò quá nên không nhịn nổi phải gọi cho con hỏi thử thôi."
Bà cũng không vòng vo nhử mồi nữa, trực tiếp hỏi: "Con và A Bùi cãi nhau phải không?"
Nhiễm Vũ Đồng sửng sốt, "A" một tiếng theo phản xạ có điều kiện.
"Sao đó? Cãi nhau thật à?"
Nhiễm Vũ Đồng cũng không muốn giấu diếm mấy chuyện này với mẹ, cũng biết chắc là bà đã hỏi ra được, trong lòng đã có đáp án chắc chắn khoảng tám phần rồi. Cậu trầm mặc vài giây rồi mới ậm ừ, lấp lửng nói: "Mẹ nghe ai nói đó?"
"Mẹ còn cần phải nghe ai nói nữa sao?" Đầu dây bên kia truyền tới tiếng chậc lưỡi khinh thường rõ ràng, Khưu Niệm Vân nói tiếp: "Chiều hôm qua rõ ràng là con đang trêu người A Bùi còn gì nữa, A Bùi hết cách với con nên chỉ đành nhịn, Tiểu Dục còn biện minh cho hai đứa nữa."
Khưu Niệm Vân nói một hồi lại thấy buồn cười: "Hai cái đứa này, sao mà giống hệt như hồi còn nhỏ vậy chứ."
Nhiễm Vũ Đồng bỗng dưng sửng sốt.
Chúng ta, còn có thể giống như trước sao?
Trước kia cậu vẫn luôn cho rằng, ngoại trừ vết nứt chia tay khi đó ra, giữa cậu và Bùi Thư Ngôn vẫn còn lỗ hổng cách xa nhau bốn năm kia nữa. Hơn một ngàn ngày không hay biết chút tin tức về đối phương kia, không phải là một khoảng trống nói lấp đầy là lấp được.
Thế nhưng người ngoài cuộc lúc nào cũng tỉnh táo còn người trong cuộc lại chấp mê bất ngộ, trưởng thành trong hai môi trường hoàn toàn khác nhau, tuy là hai người họ đều đã khác so với trước, nhưng những kí ức kia đã bén rễ sâu trong lòng như một thói quen rồi. Vì thế cho dù rất nhiều năm sau nữa khi gặp lại nhau, cậu vẫn tình nguyện ầm ĩ với Bùi Thư Ngôn, nhưng Bùi Thư Ngôn chỉ cần dỗ dành là cậu sẽ lập tức ngoan lại ngay.
Nhiễm Vũ Đồng khuấy khuấy chén chè trước mặt mình, đá bào đã tan hết rồi, tâm trạng của cậu cũng không khỏi nhẹ nhõm.
"Cũng không tính là cãi nhau." Nhiễm Vũ Đồng vẩy vẩy thìa nói: "Hơi giận dỗi nhau một chút thôi."
"Con giận người ta chứ gì?" Khưu Niệm Vân hiểu rõ tính tình của con trai mình nhất: "Cũng được rồi đó, chỉ có A Bùi là chiều con thôi, đừng có ỷ người ta hiền mà bắt nạt người ta đó biết không."
"Con bắt nạt ảnh hồi nào!" Nhiễm Vũ Đồng căm phẫn không thôi, nuốt nửa câu vế sau "Rõ ràng là anh ấy bắt nạt còn nhiều hơn mà" xuống.
"Với lại, tụi con đã làm lành rồi."
Cậu vội vàng liếc mắt qua nhìn thử cánh cửa thuỷ tinh kia.
"Nể mặt tình xưa nên có thể cho thêm một cơ hội nữa."
-
Có câu, tình duyên thuận lợi thì nói không chừng công việc sắp toang.
Sắp tới giờ tan làm thì Nhiễm Vũ Đồng bỗng dưng nhận được tin dữ, bên đây cậu còn đang bình yên hưởng thụ khoảnh khắc cho cá ăn thì thông báo khẩn của tổ kiểm tra bên kia đã rơi từ trên OA xuống mail cậu.
Những người nhận được thông báo khẩn là tập thể phòng tài vụ, nội dung cũng rất ngắn gọn, rõ ràng, một bảng Excel, bảo là có mấy khoảng kinh phí bên họ không khớp.
Quan trọng là tổ kiểm tra lại đòi giải thích rất gấp: If possible, please submit it before 9 a.m tomorrow. (Nếu có thể, vui lòng nộp trước 9 giờ sáng mai.)
Trước giờ đi làm ngày mai, ẩn ý là tối nay phải kiểm tra lại từng hạng mục trong cả ngàn hạng mục kia.
Nhiễm Vũ Đồng thật sự thấy không có khả năng, giỡn gì vậy, mười lăm tiếng đồng hồ mà chỉ có mấy người bọn họ, dù có không ngủ không nghỉ cũng không dò lại nổi.
Phàn Thi Nhã sợ khiếp vía, cô hoảng tới xoay vòng vòng tại chỗ. Một nửa hạng mục trong bảng Excel kia đến từ tay cô, lúc báo cáo đã kiểm tra rồi, quản lý cũng đã kí tên, ai ngờ lại để xảy ra sơ suất thế này.
"Xin chỉ thị của quản lý Bùi đi." Lăng Uý lướt lướt màn hình, in ra hai bản kê khai giấy A3 ngang: "Lúc nộp báo cáo này là trước khi quản lý Bùi nhậm chức, khi đó chúng ta vẫn thuộc phạm vi phụ trách của quản lý An."
"Không thì hỏi quản lý An thử xem còn nhớ không? Ít nhất cũng có thể giúp chúng ta xác định phạm vi trước đã, tìm hết trong các nhánh thì khác gì mò kim đáy biển đâu." Triệu Lâm Lâm đưa bản kê khai cho Nhiễm Vũ Đồng, đưa ra đề nghị có tính xây dựng.
Nhiễm Vũ Đồng đưa hai tay nhận lấy hai tờ giấy in kia, đây là muốn bảo cậu đưa vào phòng cho quản lý Bùi đây mà.
Nhưng mà bây giờ phòng tài vụ đang bị vây trong hiểm cảnh, Nhiễm Vũ Đồng cũng không rảnh suy nghĩ tới mấy chuyện anh anh em em kia nữa. Cậu lập tức đi đến gõ cửa phòng của Bùi Thư Ngôn, giao danh sách có vấn đề kia cho đối phương.
"Nhận được mail rồi." Bùi Thư Ngôn nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, hiếm khi nói chuyện với Nhiễm Vũ Đồng mà không nhìn vào mắt đối phương.
"Số liệu kia anh đã tính qua rồi, đúng thật là có sai lệch, là lỗi của chúng ta. Xem ra đêm nay mọi người phải vất vả tăng ca rồi."
Tay phải Bùi Thư Ngôn cầm con chuột ấn liên hồi, mấy sợi gân xanh xinh đẹp như ẩn như hiện trên mu bàn tay.
"Có cần gọi cho quản lý An không?" Nhiễm Vũ Đồng đề xuất hợp tình hợp lý: "Đây đều là báo cáo đã qua tay của quản lý An."
Màn hình máy tính hiện lên thanh tiến độ đang chạy từ từ, giữa lúc trích xuất số liệu, Bùi Thư Ngôn tranh thủ nhìn Nhiễm Vũ Đồng một cái.
"Không cần, anh đã dò qua một lần rồi, hệ thống báo khoảng chừng 50% không sai, 20% có thể so lại được, nếu như có vấn đề thì khả năng cao là nằm trong 30% còn lại."
Ánh mắt lại dời về phía màn hình, Bùi Thư Ngôn nói tiếp: "Anh đang trích xuất số liệu của 30% này đây, trong đó có hơn mười khoản là số liệu phức tạp cần phải so sánh với hồ sơ nên anh sẽ phụ trách so lại mười khoản này. Còn lại đều là những nguồn bình thường, các em dựa theo tên người thao tác chia nhau ra, so lại với tài liệu giấy từ từ là ok thôi. Những số liệu đã từng qua tay thì sẽ có ấn tượng sâu hơn, chúng ta cũng có thể loại trừ nhanh hơn một chút."
Đối phương trầm mặc một lúc lâu, Bùi Thư Ngôn không nghe thấy đáp lại còn tưởng là nhóc xui xẻo này lén chuồn đi mất rồi. Ai ngờ vừa ngẩng đầu lên đã thấy Nhiễm Vũ Đồng chống hai tay lên bàn làm việc của anh, vẻ mặt nghiêm túc chăm chú, đang nghe tới thất thần.
"Sao anh có thể nghĩ ra phương pháp sàng lọc này vậy?" Nhiễm Vũ Đồng nghiêng đầu nghi hoặc: "Trong thời gian ngắn như thế?"
Cậu trông hệt như một chú cún con tràn ngập hứng thú với thế giới bên ngoài, hai mắt đen láy nhìn chằm chằm những thứ mới mẻ đối với cậu. Giờ phút này đôi mắt to tròn như hai trái nho mọng nước kia đang ư ử nhìn chằm chằm Bùi Thư Ngôn, vì đang hiếu kì và khó hiểu nên trông hơi run run lên từng hồi.
Giống y hệt như mỗi lần giảng bài Toán hồi nhỏ. Từ nhỏ Nhiễm Vũ Đồng đã rất thông minh, một câu hỏi khó chỉ cần Bùi Thư Ngôn gợi ý hai câu là cậu đã có thể hiểu được đại khái. Nhưng mà cậu lại cứ thích hỏi hết tất cả mọi chuyện vì sao nó lại như thế, mỗi lần sau khi đuổi kịp mạch suy nghĩ của anh thì cậu sẽ giống hệt như bây giờ, hỏi Bùi Thư Ngôn thêm một câu "Sao anh lại nghĩ ra được vậy?"
Nhớ đến chuyện trước kia, tâm trạng của Bùi Thư Ngôn lúc nào cũng bất giác dịu dàng hơn, anh nhìn vào đôi mắt đang nhìn chăm chú vào mình kia vài giây rồi lại hỏi một đằng đáp một nẻo: "Số liệu nằm hết trong Drive của anh, nhớ nói lại cho mọi người biết đó."
Nhiễm Vũ Đồng vẫn còn đang đứng nguyên tại chỗ đợi, Bùi Thư Ngôn lại cười cười thả mồi câu cậu: "Đi làm việc trước đi, sau này sẽ dạy em."
11 giờ tối, trong toà cao ốc R.A đã không còn ai, chỉ có một nửa tầng sáu toà nhà phía tây là đèn vẫn sáng như ban ngày.
Trong văn phòng không có ai nói chuyện, chỉ có tiếng gõ bàn phím và tiếng lật giấy vang lên liên hồi. Một nhóm người vùi đầu vào bàn giống như là không biết mệt mỏi là gì.
"Tìm được dòng thứ 7 rồi." Giọng của Nhiễm Vũ Đồng trong trẻo như thể vừa rót thêm sức mạnh cho nhóm đồng nghiệp đang chong đèn thức đêm: "Ngày 27 tháng 3, báo cáo 28.900 kia ghi thiếu 20."
"Giỏi." Triệu Lâm Lâm gạch đi một hàng trên bảng trắng, khoanh hai vòng tròn ghi chú ra: "Vậy bây giờ chỉ còn lại dòng thứ 3 với dòng thứ 9 nữa thôi, bên Thi Nhã sao rồi?"
"Của em so xong hết rồi." Phàn Thi Nhã ấn nút lưu xong rồi xấn qua bên cạnh Nhiễm Vũ Đồng hỏi: "Tiểu Nhiễm còn bao nhiêu nữa? Chia cho chị một nửa đi."
"Dòng thứ 3. Triệu Lâm Lâm qua đây ghi lại đi." Bùi Thư Ngôn đẩy cửa đi ra, đưa tin tốt cổ vũ cho cấp dưới tới.
"Thế thì có phải chỉ còn lại dòng thứ 9 nữa là xong rồi không?" Nhiễm Vũ Đồng vui sướng đứng dậy, đi vội đến trước bảng trắng: "Wow, thật sự là cái cuối cùng này!"
Năm tiếng đồng hồ, năm con người, có thể tìm được chính xác những con số sai sót sau dấu phẩy hai đơn vị nhỏ nhoi từ các nguồn trong khoảng nửa năm gần đây. Tuy là do trước đó để xảy ra sơ suất không đáng có, nhưng hiệu suất sửa sai này vẫn rất đáng khấm phục.
"Dòng thứ 9 80% là nằm ở bên chỗ của tôi." Bùi Thư Ngôn mặt không đổi sắc liếc nhìn thử thời gian: "Con gái về khuya quá không an toàn, mọi người thu dọn chuẩn bị về đi, còn thừa lại dòng này cứ để tôi phụ trách là được."
Niềm vui nhân đôi. Lần này thì Phàn Thi Nhã thật sự sắp cảm động tới rơi nước mắt rồi, đúng là không thể đánh giá quản lý Bùi qua vẻ bề ngoài được mà, đây chính là mặt xà, tâm phật* hàng thật giá thật đó!
*Biến tấu câu "Khẩu xà tâm phật".
"Em cũng về đi, để muộn hơn nữa thì kí túc xá cấm cửa đó." Lúc đi ngang qua bên cạnh Nhiễm Vũ Đồng, Bùi Thư Ngôn dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy nói.
"Em không được, em vẫn còn nhiều cái chưa so xong lắm." Nhiễm Vũ Đồng nói vô cùng hùng hồn lí lẽ: "Em so xong rồi đi."
Bùi Thư Ngôn cũng hết cách với cậu, chỉ có thể đi đến bên bàn làm việc của cậu, chỉ lên chỗ công thức SUM trên màn hình: "Không có ở chỗ của em đâu, em xem, tổng kết chỉ kém nhau 20, mới nãy đã tìm được rồi."
Nhiễm Vũ Đồng không phản bác, cũng không gật đầu, chỉ nhăn mặt trông rất đắn đo.
"Thế này đi, nếu không yên tâm nữa thì những khoản này của để đó cho anh. Nếu như bên anh tìm không ra thì sẽ quay lại tìm trong số còn lại này của em, được không?"
"Hôm nay không đưa em về được rồi." Bùi Thư Ngôn dùng ánh mắt thương tiếc nhìn cậu: "Nghe lời, được không em?"
Đòn chí mạng luôn, Nhiễm Vũ Đồng cũng không ngờ chỉ mỗi một chuyện bé tí thế này mà đối phương lại tung ra chiêu lớn như thế. Cậu hoàn toàn gật đầu theo bản năng, lúc phản ứng lại kịp thì Lăng Uý đã giục cậu đi thu dọn cặp rồi.
"Chị về nhà của bạn trai, có đi ngang qua trường của tụi em, nhanh lên nha Tiểu Nhiễm, đứng ngoài cổng bãi đỗ xe đợi chị."
Sau khi xung quanh yên tĩnh lại như cũ, dưới ánh đèn trắng vừa sáng vừa cô độc, Bùi Thư Ngôn gỡ kính xuống, xoa xoa đôi mày mệt mỏi.
Nhớ không nhầm nhỉ? Hình như lần trước Đồng Đồng vội vàng đi từ quán bar về kí túc xá cũng là vào giờ này thì phải?
Đã trưởng thành hơn khi nhỏ không ít rồi, lượng công việc hôm nay cũng không tính là nhẹ nhàng gì vậy mà nhóc con lại làm khá nhanh.
Bùi Thư Ngôn thấp giọng cười hai tiếng, sau khi nghỉ ngơi một chốc thì lại dời mắt về màn hình đang phát ra ánh sáng xanh kia.
Cạch.
Cùng lúc đó, tiếng mở đèn vang lên ngoài cánh cửa thuỷ tinh, một bóng đèn sáng lên.
"Sushi cá hồi và thịt bò, anh muốn ăn cái nào?"
Nhiễm Vũ Đồng vòng ngược trở về, xách theo một cái túi từ cửa hàng tiện lợi dưới lầu, tay bưng hai ly cà phê, dùng vai đẩy cửa phòng làm việc của Bùi Thư Ngôn ra.
Cậu vẫn chưa đi.
"Nè, americano đá."
-
Bán Nguyệt Bán Tiêu:
Bùi Thư Ngôn: (⑉• •⑉)‥
Nhiễm Vũ Đồng: Biểu hiện tốt đoá, khen thưởng xíu nè (。•ᴗ-)_
(Độc thoại nội tâm: Ý của việc làm lành chỉ là tạm thời không quậy với anh ấy nữa thôi (' 皿 ') Nhưng tuyệt đối sẽ không để cho tên heo thối này dễ dàng đắc thủ được đâu, các má mi yên tâm nhó (⁎⁍̴̛ᴗ⁍̴̛⁎))
Khoai môn đặc sệt, vỏ mềm mỏng căng mọng, đậu đỏ hạt to tròn, đá bào tan ra trên đầu lưỡi. Dưới thời tiết 35, 36 độ này mà ăn được một miếng như thế thì chẳng khác nào thấm tới tận ruột gan, thơm ngon sảng khoái.
Cơn choáng rượu lúc sáng sớm đã bị đánh tan không còn sót lại chút nào, Nhiễm Vũ Đồng nhấm nháp từng miếng, mặc cho hương vị thơm ngon kia lan ra khắp khoang miệng mình rồi từ từ trôi xuống dạ dày.
Tiếng chuông điện thoại vang lên rất đúng lúc, Nhiễm Vũ Đồng vừa mới nuốt xuống một miếng đá bào trong miệng thì màn hình điện thoại bỗng dưng hiện lên hai chữ "Mẫu thân*" to tướng.
*Từ gốc là "母上" (hahaue) là một thuật ngữ chỉ sự kính trọng đối với người mẹ. Trong thời hiện đại, "母 上" (hahaue) hiếm khi được sử dụng. Tuy nhiên, trong một số bộ phim cổ trang, "母 上" (hahaue) vẫn được sử dụng. Vì vậy mình dịch là "mẫu thân" theo nghĩa cổ trang nhé.
Gọi điện thoại đến vào buổi sáng các ngày đi làm không phải là phong cách của Khưu Niệm Vân, Nhiễm Vũ Đồng còn tưởng là có chuyện gì gấp nên vội vàng nghe máy.
"Mẹ? Chuyện gì vậy ạ?"
Ngược lại với con trai đang sốt sắng bên đây thì Khưu Niệm Vân ở đầu dây bên kia lại có vẻ khá bình tĩnh, nhàn nhã, bà cắn một miếng bánh cuộn chiên, dừng hồi lâu mới chậm rãi nói: "Không có chuyện gì gấp, đang đi làm hả?"
Nhiễm Vũ Đồng vừa bực vừa buồn cười, hờn dỗi với mẹ nói: "Có đâu, con đang chuẩn bị đi quay phim với Lương Triều Vĩ cơ."
"Ồ, thế con nhớ xin chữ kí dùm mẹ nha." Khưu Niệm Vân cũng đáp lại như thật: "Mẹ còn có tấm thư tình viết cho anh ấy hồi 17 tuổi nữa, lát nữa mẹ chụp gửi cho con, nhớ chuyển lời lại giúp mẹ nha."
Nhiễm Vũ Đồng bụm miệng cười khúc khích, trong cổ họng nháy mắt trào lên vị ngọt khiến cậu gắt cổ tới sặc một cái.
"Mẹ..." Nhiễm Vũ Đồng vừa ho vừa hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
"Thật sự không phải chuyện gì gấp." Khưu Niệm Vân nói: "Chỉ là do mẹ tò mò quá nên không nhịn nổi phải gọi cho con hỏi thử thôi."
Bà cũng không vòng vo nhử mồi nữa, trực tiếp hỏi: "Con và A Bùi cãi nhau phải không?"
Nhiễm Vũ Đồng sửng sốt, "A" một tiếng theo phản xạ có điều kiện.
"Sao đó? Cãi nhau thật à?"
Nhiễm Vũ Đồng cũng không muốn giấu diếm mấy chuyện này với mẹ, cũng biết chắc là bà đã hỏi ra được, trong lòng đã có đáp án chắc chắn khoảng tám phần rồi. Cậu trầm mặc vài giây rồi mới ậm ừ, lấp lửng nói: "Mẹ nghe ai nói đó?"
"Mẹ còn cần phải nghe ai nói nữa sao?" Đầu dây bên kia truyền tới tiếng chậc lưỡi khinh thường rõ ràng, Khưu Niệm Vân nói tiếp: "Chiều hôm qua rõ ràng là con đang trêu người A Bùi còn gì nữa, A Bùi hết cách với con nên chỉ đành nhịn, Tiểu Dục còn biện minh cho hai đứa nữa."
Khưu Niệm Vân nói một hồi lại thấy buồn cười: "Hai cái đứa này, sao mà giống hệt như hồi còn nhỏ vậy chứ."
Nhiễm Vũ Đồng bỗng dưng sửng sốt.
Chúng ta, còn có thể giống như trước sao?
Trước kia cậu vẫn luôn cho rằng, ngoại trừ vết nứt chia tay khi đó ra, giữa cậu và Bùi Thư Ngôn vẫn còn lỗ hổng cách xa nhau bốn năm kia nữa. Hơn một ngàn ngày không hay biết chút tin tức về đối phương kia, không phải là một khoảng trống nói lấp đầy là lấp được.
Thế nhưng người ngoài cuộc lúc nào cũng tỉnh táo còn người trong cuộc lại chấp mê bất ngộ, trưởng thành trong hai môi trường hoàn toàn khác nhau, tuy là hai người họ đều đã khác so với trước, nhưng những kí ức kia đã bén rễ sâu trong lòng như một thói quen rồi. Vì thế cho dù rất nhiều năm sau nữa khi gặp lại nhau, cậu vẫn tình nguyện ầm ĩ với Bùi Thư Ngôn, nhưng Bùi Thư Ngôn chỉ cần dỗ dành là cậu sẽ lập tức ngoan lại ngay.
Nhiễm Vũ Đồng khuấy khuấy chén chè trước mặt mình, đá bào đã tan hết rồi, tâm trạng của cậu cũng không khỏi nhẹ nhõm.
"Cũng không tính là cãi nhau." Nhiễm Vũ Đồng vẩy vẩy thìa nói: "Hơi giận dỗi nhau một chút thôi."
"Con giận người ta chứ gì?" Khưu Niệm Vân hiểu rõ tính tình của con trai mình nhất: "Cũng được rồi đó, chỉ có A Bùi là chiều con thôi, đừng có ỷ người ta hiền mà bắt nạt người ta đó biết không."
"Con bắt nạt ảnh hồi nào!" Nhiễm Vũ Đồng căm phẫn không thôi, nuốt nửa câu vế sau "Rõ ràng là anh ấy bắt nạt còn nhiều hơn mà" xuống.
"Với lại, tụi con đã làm lành rồi."
Cậu vội vàng liếc mắt qua nhìn thử cánh cửa thuỷ tinh kia.
"Nể mặt tình xưa nên có thể cho thêm một cơ hội nữa."
-
Có câu, tình duyên thuận lợi thì nói không chừng công việc sắp toang.
Sắp tới giờ tan làm thì Nhiễm Vũ Đồng bỗng dưng nhận được tin dữ, bên đây cậu còn đang bình yên hưởng thụ khoảnh khắc cho cá ăn thì thông báo khẩn của tổ kiểm tra bên kia đã rơi từ trên OA xuống mail cậu.
Những người nhận được thông báo khẩn là tập thể phòng tài vụ, nội dung cũng rất ngắn gọn, rõ ràng, một bảng Excel, bảo là có mấy khoảng kinh phí bên họ không khớp.
Quan trọng là tổ kiểm tra lại đòi giải thích rất gấp: If possible, please submit it before 9 a.m tomorrow. (Nếu có thể, vui lòng nộp trước 9 giờ sáng mai.)
Trước giờ đi làm ngày mai, ẩn ý là tối nay phải kiểm tra lại từng hạng mục trong cả ngàn hạng mục kia.
Nhiễm Vũ Đồng thật sự thấy không có khả năng, giỡn gì vậy, mười lăm tiếng đồng hồ mà chỉ có mấy người bọn họ, dù có không ngủ không nghỉ cũng không dò lại nổi.
Phàn Thi Nhã sợ khiếp vía, cô hoảng tới xoay vòng vòng tại chỗ. Một nửa hạng mục trong bảng Excel kia đến từ tay cô, lúc báo cáo đã kiểm tra rồi, quản lý cũng đã kí tên, ai ngờ lại để xảy ra sơ suất thế này.
"Xin chỉ thị của quản lý Bùi đi." Lăng Uý lướt lướt màn hình, in ra hai bản kê khai giấy A3 ngang: "Lúc nộp báo cáo này là trước khi quản lý Bùi nhậm chức, khi đó chúng ta vẫn thuộc phạm vi phụ trách của quản lý An."
"Không thì hỏi quản lý An thử xem còn nhớ không? Ít nhất cũng có thể giúp chúng ta xác định phạm vi trước đã, tìm hết trong các nhánh thì khác gì mò kim đáy biển đâu." Triệu Lâm Lâm đưa bản kê khai cho Nhiễm Vũ Đồng, đưa ra đề nghị có tính xây dựng.
Nhiễm Vũ Đồng đưa hai tay nhận lấy hai tờ giấy in kia, đây là muốn bảo cậu đưa vào phòng cho quản lý Bùi đây mà.
Nhưng mà bây giờ phòng tài vụ đang bị vây trong hiểm cảnh, Nhiễm Vũ Đồng cũng không rảnh suy nghĩ tới mấy chuyện anh anh em em kia nữa. Cậu lập tức đi đến gõ cửa phòng của Bùi Thư Ngôn, giao danh sách có vấn đề kia cho đối phương.
"Nhận được mail rồi." Bùi Thư Ngôn nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, hiếm khi nói chuyện với Nhiễm Vũ Đồng mà không nhìn vào mắt đối phương.
"Số liệu kia anh đã tính qua rồi, đúng thật là có sai lệch, là lỗi của chúng ta. Xem ra đêm nay mọi người phải vất vả tăng ca rồi."
Tay phải Bùi Thư Ngôn cầm con chuột ấn liên hồi, mấy sợi gân xanh xinh đẹp như ẩn như hiện trên mu bàn tay.
"Có cần gọi cho quản lý An không?" Nhiễm Vũ Đồng đề xuất hợp tình hợp lý: "Đây đều là báo cáo đã qua tay của quản lý An."
Màn hình máy tính hiện lên thanh tiến độ đang chạy từ từ, giữa lúc trích xuất số liệu, Bùi Thư Ngôn tranh thủ nhìn Nhiễm Vũ Đồng một cái.
"Không cần, anh đã dò qua một lần rồi, hệ thống báo khoảng chừng 50% không sai, 20% có thể so lại được, nếu như có vấn đề thì khả năng cao là nằm trong 30% còn lại."
Ánh mắt lại dời về phía màn hình, Bùi Thư Ngôn nói tiếp: "Anh đang trích xuất số liệu của 30% này đây, trong đó có hơn mười khoản là số liệu phức tạp cần phải so sánh với hồ sơ nên anh sẽ phụ trách so lại mười khoản này. Còn lại đều là những nguồn bình thường, các em dựa theo tên người thao tác chia nhau ra, so lại với tài liệu giấy từ từ là ok thôi. Những số liệu đã từng qua tay thì sẽ có ấn tượng sâu hơn, chúng ta cũng có thể loại trừ nhanh hơn một chút."
Đối phương trầm mặc một lúc lâu, Bùi Thư Ngôn không nghe thấy đáp lại còn tưởng là nhóc xui xẻo này lén chuồn đi mất rồi. Ai ngờ vừa ngẩng đầu lên đã thấy Nhiễm Vũ Đồng chống hai tay lên bàn làm việc của anh, vẻ mặt nghiêm túc chăm chú, đang nghe tới thất thần.
"Sao anh có thể nghĩ ra phương pháp sàng lọc này vậy?" Nhiễm Vũ Đồng nghiêng đầu nghi hoặc: "Trong thời gian ngắn như thế?"
Cậu trông hệt như một chú cún con tràn ngập hứng thú với thế giới bên ngoài, hai mắt đen láy nhìn chằm chằm những thứ mới mẻ đối với cậu. Giờ phút này đôi mắt to tròn như hai trái nho mọng nước kia đang ư ử nhìn chằm chằm Bùi Thư Ngôn, vì đang hiếu kì và khó hiểu nên trông hơi run run lên từng hồi.
Giống y hệt như mỗi lần giảng bài Toán hồi nhỏ. Từ nhỏ Nhiễm Vũ Đồng đã rất thông minh, một câu hỏi khó chỉ cần Bùi Thư Ngôn gợi ý hai câu là cậu đã có thể hiểu được đại khái. Nhưng mà cậu lại cứ thích hỏi hết tất cả mọi chuyện vì sao nó lại như thế, mỗi lần sau khi đuổi kịp mạch suy nghĩ của anh thì cậu sẽ giống hệt như bây giờ, hỏi Bùi Thư Ngôn thêm một câu "Sao anh lại nghĩ ra được vậy?"
Nhớ đến chuyện trước kia, tâm trạng của Bùi Thư Ngôn lúc nào cũng bất giác dịu dàng hơn, anh nhìn vào đôi mắt đang nhìn chăm chú vào mình kia vài giây rồi lại hỏi một đằng đáp một nẻo: "Số liệu nằm hết trong Drive của anh, nhớ nói lại cho mọi người biết đó."
Nhiễm Vũ Đồng vẫn còn đang đứng nguyên tại chỗ đợi, Bùi Thư Ngôn lại cười cười thả mồi câu cậu: "Đi làm việc trước đi, sau này sẽ dạy em."
11 giờ tối, trong toà cao ốc R.A đã không còn ai, chỉ có một nửa tầng sáu toà nhà phía tây là đèn vẫn sáng như ban ngày.
Trong văn phòng không có ai nói chuyện, chỉ có tiếng gõ bàn phím và tiếng lật giấy vang lên liên hồi. Một nhóm người vùi đầu vào bàn giống như là không biết mệt mỏi là gì.
"Tìm được dòng thứ 7 rồi." Giọng của Nhiễm Vũ Đồng trong trẻo như thể vừa rót thêm sức mạnh cho nhóm đồng nghiệp đang chong đèn thức đêm: "Ngày 27 tháng 3, báo cáo 28.900 kia ghi thiếu 20."
"Giỏi." Triệu Lâm Lâm gạch đi một hàng trên bảng trắng, khoanh hai vòng tròn ghi chú ra: "Vậy bây giờ chỉ còn lại dòng thứ 3 với dòng thứ 9 nữa thôi, bên Thi Nhã sao rồi?"
"Của em so xong hết rồi." Phàn Thi Nhã ấn nút lưu xong rồi xấn qua bên cạnh Nhiễm Vũ Đồng hỏi: "Tiểu Nhiễm còn bao nhiêu nữa? Chia cho chị một nửa đi."
"Dòng thứ 3. Triệu Lâm Lâm qua đây ghi lại đi." Bùi Thư Ngôn đẩy cửa đi ra, đưa tin tốt cổ vũ cho cấp dưới tới.
"Thế thì có phải chỉ còn lại dòng thứ 9 nữa là xong rồi không?" Nhiễm Vũ Đồng vui sướng đứng dậy, đi vội đến trước bảng trắng: "Wow, thật sự là cái cuối cùng này!"
Năm tiếng đồng hồ, năm con người, có thể tìm được chính xác những con số sai sót sau dấu phẩy hai đơn vị nhỏ nhoi từ các nguồn trong khoảng nửa năm gần đây. Tuy là do trước đó để xảy ra sơ suất không đáng có, nhưng hiệu suất sửa sai này vẫn rất đáng khấm phục.
"Dòng thứ 9 80% là nằm ở bên chỗ của tôi." Bùi Thư Ngôn mặt không đổi sắc liếc nhìn thử thời gian: "Con gái về khuya quá không an toàn, mọi người thu dọn chuẩn bị về đi, còn thừa lại dòng này cứ để tôi phụ trách là được."
Niềm vui nhân đôi. Lần này thì Phàn Thi Nhã thật sự sắp cảm động tới rơi nước mắt rồi, đúng là không thể đánh giá quản lý Bùi qua vẻ bề ngoài được mà, đây chính là mặt xà, tâm phật* hàng thật giá thật đó!
*Biến tấu câu "Khẩu xà tâm phật".
"Em cũng về đi, để muộn hơn nữa thì kí túc xá cấm cửa đó." Lúc đi ngang qua bên cạnh Nhiễm Vũ Đồng, Bùi Thư Ngôn dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy nói.
"Em không được, em vẫn còn nhiều cái chưa so xong lắm." Nhiễm Vũ Đồng nói vô cùng hùng hồn lí lẽ: "Em so xong rồi đi."
Bùi Thư Ngôn cũng hết cách với cậu, chỉ có thể đi đến bên bàn làm việc của cậu, chỉ lên chỗ công thức SUM trên màn hình: "Không có ở chỗ của em đâu, em xem, tổng kết chỉ kém nhau 20, mới nãy đã tìm được rồi."
Nhiễm Vũ Đồng không phản bác, cũng không gật đầu, chỉ nhăn mặt trông rất đắn đo.
"Thế này đi, nếu không yên tâm nữa thì những khoản này của để đó cho anh. Nếu như bên anh tìm không ra thì sẽ quay lại tìm trong số còn lại này của em, được không?"
"Hôm nay không đưa em về được rồi." Bùi Thư Ngôn dùng ánh mắt thương tiếc nhìn cậu: "Nghe lời, được không em?"
Đòn chí mạng luôn, Nhiễm Vũ Đồng cũng không ngờ chỉ mỗi một chuyện bé tí thế này mà đối phương lại tung ra chiêu lớn như thế. Cậu hoàn toàn gật đầu theo bản năng, lúc phản ứng lại kịp thì Lăng Uý đã giục cậu đi thu dọn cặp rồi.
"Chị về nhà của bạn trai, có đi ngang qua trường của tụi em, nhanh lên nha Tiểu Nhiễm, đứng ngoài cổng bãi đỗ xe đợi chị."
Sau khi xung quanh yên tĩnh lại như cũ, dưới ánh đèn trắng vừa sáng vừa cô độc, Bùi Thư Ngôn gỡ kính xuống, xoa xoa đôi mày mệt mỏi.
Nhớ không nhầm nhỉ? Hình như lần trước Đồng Đồng vội vàng đi từ quán bar về kí túc xá cũng là vào giờ này thì phải?
Đã trưởng thành hơn khi nhỏ không ít rồi, lượng công việc hôm nay cũng không tính là nhẹ nhàng gì vậy mà nhóc con lại làm khá nhanh.
Bùi Thư Ngôn thấp giọng cười hai tiếng, sau khi nghỉ ngơi một chốc thì lại dời mắt về màn hình đang phát ra ánh sáng xanh kia.
Cạch.
Cùng lúc đó, tiếng mở đèn vang lên ngoài cánh cửa thuỷ tinh, một bóng đèn sáng lên.
"Sushi cá hồi và thịt bò, anh muốn ăn cái nào?"
Nhiễm Vũ Đồng vòng ngược trở về, xách theo một cái túi từ cửa hàng tiện lợi dưới lầu, tay bưng hai ly cà phê, dùng vai đẩy cửa phòng làm việc của Bùi Thư Ngôn ra.
Cậu vẫn chưa đi.
"Nè, americano đá."
-
Bán Nguyệt Bán Tiêu:
Bùi Thư Ngôn: (⑉• •⑉)‥
Nhiễm Vũ Đồng: Biểu hiện tốt đoá, khen thưởng xíu nè (。•ᴗ-)_
(Độc thoại nội tâm: Ý của việc làm lành chỉ là tạm thời không quậy với anh ấy nữa thôi (' 皿 ') Nhưng tuyệt đối sẽ không để cho tên heo thối này dễ dàng đắc thủ được đâu, các má mi yên tâm nhó (⁎⁍̴̛ᴗ⁍̴̛⁎))