Chương : 74
Dịch giả: Cubihu
Biên: nila32
Tại một tòa động phủ trên sườn núi Xuất Vân Phong.
Trong đêm, ánh trăng lành lạnh xuyên qua cửa sổ, chiếu vào gian phòng, rọi lên người một cung trang thiếu nữ, da trắng như tuyết, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần.
Lúc này nàng đang ngồi trên một chiếc ghế, khuôn mặt biểu lộ tâm tình vui vẻ, hạnh phúc dù có hai hàng nước mắt trong suốt đang chảy dài trên gương mặt.
"Phụ thân, ca ca, Thiên Quỷ Tông đã bị Hàn... Hàn đại ca tiêu diệt. Phong Quốc một lần nữa sẽ do Lãnh Diễm Tông quản lý, đại thù của Dư gia chúng ta đã được báo, người trong tộc ít ngày nữa sẽ trở về quê hương. Phụ thân và ca ca ở trên trời có linh thiêng đã có thể yên nghỉ.” Thiếu nữ gạt lệ trên mặt, thấp giọng tâm sự.
Thiếu nữ này chính là Dư Mộng Hàn, giờ phút này vì đại thù đã được báo nên nàng vui mừng đến phát khóc, thế nhưng nàng không thể ngăn được hình bóng người thanh niên cao lớn hiện ra trong đầu khiến tâm tình của nàng trở nên phức tạp.
“Hàn đại ca…” nàng lẩm nhẩm trong lòng.
...
Gần nửa tháng sau, tại Cửu Cung Phong của Cảnh Nguyên Quan.
Hàn Lập trong bộ trang phục màu xanh, đang đem một khối Tinh Thạch cuối cùng ấn xuống đất.
Một tiếng "Két" nhỏ vang lên.
Toàn bộ Tụ Tinh Đài bỗng nhiên sáng rõ, một màn ánh sáng bạc mông lung từ trên không trung hạ xuống như sương mù, phủ trọn cả đài.
Tại thời điểm này, tất cả các điểm trên tinh đồ đều sáng lên.
Hàn Lập ngẩng đầu nhìn lên các ngôi sao đang toả sáng, giăng đầy trời đêm. Hắn bước dọc theo bậc thang, bình tĩnh chậm rãi đi lên Tụ Tinh Đài.
...
Trên Tiên giới.
Tại một chỗ không biết tên cạnh hải vực Vô Ngân, từ mặt biển nổi lên một ngọn núi cực lớn, cao hơn ngàn trượng như chiếc mỏ nhọn của loài chim ưng.
Trên đỉnh núi là một toà thành trì hùng vĩ, có diện tích cực lớn.
Tường của toà thành này cao hơn trăm trượng được làm từ nham thạch Tinh Cương khiến toàn bộ toà thành đều một màu đen hoà cùng một thể với ngọn núi.
Khi tới gần chỗ tiếp giáp với biển rộng, trên bề mặt bức tường hiện lên các dấu vết bị ăn mòn. Đó là do khi bão tố, các con sóng lớn cao hơn ngàn trượng từ biển đánh vào, trải qua bao năm tháng mà lưu lại dấu vết.
Bên trong thành trì, từ bốn con đường lớn thẳng tắp toả ra không ít các con đường nhỏ, hẹp hơn. Các toà nhà và các cửa hiệu buôn bán lớn bé mọc lên trên những con đường đó.
Dân số trong thành không ít, trên đường lớn ngựa xe như nước, còn trên đường nhỏ thì chỗ nào cũng hối hả, vô cùng náo nhiệt.
Ở phía Tây Nam của thành là một tảng đá xan sừng sững chật cả con phố. Bên trong các cửa hàng mái ngói bày biện đủ thứ, cái gì cũng có. Hai bên đường khắp nơi đều cắm cờ bay phấp phới, người dân đi lại không ngừng khiến con đường khá ầm ĩ.
Bên cạnh gốc cây cổ thụ Thanh Dương chỗ tảng đá xanh cuối phố là một toà lầu các ba tầng nhỏ được xây dựng không có chút nào thu hút. Tường được làm bằng gạch xanh, trụ là gỗ đỏ, mái ngói bát giác màu xanh. Ở phía trước sát với con đường có treo một cây cờ màu xanh đề chữ “Dược”, trông hết sức bình thường.
Trong hành lang của toà lầu, mấy tên tiểu nhị đi lại bận rộn, phục vụ các thương khách mua Linh dược. Một số ít khách hàng được chưởng quầy hướng dẫn đi dọc theo cầu thang lên trên lầu hai.
Đi dọc hết hành lang lầu hai có một một cửa gỗ màu xanh để ngăn cách với lầu ba phía trên.
Lúc này, trong một gian phòng khách trên lầu ba bày biện một sập có đệm êm. Trên sập đặt một bàn trà màu tím. Xung quanh gian phòng, khói đàn hương bay lượn lờ, mùi thơm tràn ngập.
Ở hai bên bàn trà có hai người ngồi đối diện, tay đang nâng tách trà thơm.
Trong đó, một tên là thanh niên, mặc trang phục đen, dung mạo anh tuấn, trông rất sắc sảo. Đó đúng là Phương Bàn.
Tên còn lại ước chừng bốn năm mươi tuổi, hơi mập, mặc bộ trang phục bằng tơ lụa in hoa văn tiền tài, hai tay đang lồng trong tay áo. Trên mặt gã mang theo vẻ vui vẻ, ấm áp, nhìn qua đúng là dáng điệu của một thương gia giàu có.
Sau khi liếc nhìn bốn phía gian phòng, thấy ánh quang lập loè là một tầng cấm chế màn sáng vàng bao phủ, Phương Bàn mở miệng, nói:
"Chỉ vì muốn ẩn giấu, quý lầu thiết lập cơ sở cư ngụ cùng với thế tục loại người tại thành trì sầm uất này. Thật có chút ý tứ”
"Hặc hặc... Thập Phương Lầu có là gì so với tông môn đại phái ở trên đâu. Do đặc thù nghề nghiệp cần tai mắt, tất nhiên không thể thiết lập tại nơi tiên sơn phúc địa ít người lui tới rồi."Nam tử trung niên vừa cười, vừa nói.
"Lúc trước các người đưa tin là có tin tức của người nọ. Chuyện này có thật không?” Phương Bàn lựa lời, xoay chuyển hỏi.
"Điều đó là tất nhiên, chúng ta gọi các hạ tới cũng là vì muốn hoàn thành vụ giao dịch này." Nam tử trung niên cười cười, nói ra.
Phương Bàn nghe vậy, không nói hai lời, lật cổ tay lấy ra một cái túi trữ vật màu xanh để lên bàn.
Nam tử trung niên cầm lấy túi trữ vật, thần thức hơi quét qua, vẻ vui mừng trên mặt ngày càng rõ, gật đầu nói: "Người mà ngươi muốn tìm hiện đang ở Linh Hoàn Giới."
Dứt lời, tay kia vung lên, một cái bát to tròn, màu vàng tím đựng đầy nước xuất hiện trên bàn trà.
Nam tử trung niên nhấc một ngón tay, nhẹ nhàng gõ lên trên thành bát.
"Coong..."
Nước trong bát lập tức rung động một lát, rồi một màn ánh sáng màu xanh hiện lên. Bên trong hiện ra hình ảnh trận giao chiến kịch liệt giữa một bên là Cự Viên với một bên là Hoàng Cân Cự Nhân.
Phương Bàn vừa liếc mắt thấy được hình ảnh Kim Sắc Cự Viên to như núi kia, ánh mặt lập tức ngưng trọng, lộ ra sát khí lạnh khấu xương, không hề che giấu.
Gã trung niên có bộ dạng thương nhân giàu có thấy thế nhưng sắc mặt không hề thay đổi, vẫn như cũ, chỉ mỉm cười ôn hoà.
Sau một lát, ngón tay gã lại nhẹ nhàng vẽ một vòng trên chiếc bát vàng tím, hào quang trong bát chợt tắt, hình ảnh bên trong cũng lập tức biến mất.
"Người này hiện tại vẫn còn ở một tông môn có tên là Cảnh Nguyên Quan tại Linh Hoàn Giới. Hắn sẽ không sớm rời đi đâu." Nam tử trung niên chậm rãi nói.
"Làm phiền quý lầu rồi." Phương Bàn nói một câu cảm tạ, nhưng trong lòng đã có tính toán đi Linh Hoàn Giới như thế nào rồi.
"Không cần cảm tạ. Ta lấy tiền tài, cho người biết địa điểm là bình thường. Ngày sau khi nào có việc cần, ngươi đừng quên quay lại lầu là được." Nam tử trung niên càng vui vẻ hơn, chắp tay nói.
Phương Bàn đang muốn mở miệng nói chuyện tiếp, bỗng nhiên ánh sáng vàng bên hông gã loé lên, dừng một chút rồi lại không ngừng lóe lên.
Nam tử trung niên kia thấy thế, lập tức đứng dậy, cung kính nói: "Nơi này có cấm chế ngăn cách nên tuyệt đối không có vấn đề. Ngươi là khách quý nếu đã cần chút thời gian thì tại hạ sẽ không quấy rầy."
Dứt lời, gã liền thi lễ một chút rồi đi ra khỏi gian phòng, không hề quay đầu lại.
Chờ tên kia đi hẳn, Phương Bàn phất tay một cái bên hông, trong lòng bàn tay gã hiện ra lệnh bài màu vàng có trang trí hoa văn cực kỳ đẹp mắt.
Gã nhìn ánh sáng loé lên trên lệnh bài, hơi do dự một chút, rồi hai mắt nhắm lại, đem thần thức tiến vào bên trong lệnh bài.
Lúc này, thân ảnh của gã xuất hiện ở trong một tòa đại điện lộng lẫy vàng son. Trong điện hầu như không bày biện bất kỳ thứ gì, chỉ là trên vách đá bốn bên đều chạm khắc rất nhiều bức tranh hoa vô cùng hoa mỹ với đường vân tinh xảo.
Trong đại điện, ngay phía trước, một vị cung trang nữ tử trên mặt phủ một tấm lụa mỏng màu trắng khi thấy thanh niên mặc áo đen, liền mở miệng nói:
"Phương Bàn, gần đây bên trong Vân Phù Giới, Ẩn Thú Đại Triều nghìn năm một lần bạo phát khiến mấy trăm thành trì ở đó bị tàn sát, hơn mười tông phái chịu thảm cảnh diệt môn. Nay đặc biệt lệnh cho ngươi tiến vào Vân Phù Giới để xử lý việc này."
Thanh niên mặc áo đen nghe vậy, sắc mặt lập tức có chút cứng ngắc. Gã do dự một chút, sau đó mới lên tiếng nói:
"Tiên sứ, nếu muốn hoàn toàn dẹp loạn Ẩn Thú Đại Triều, ít nhất cần mất thời gian mấy năm, mà thuộc hạ còn có một chút sự tình khẩn yếu, không thể không lập tức đi xử lý. Xin hỏi có thể hay không đổi một người khác chấp hành nhiệm vụ lần này?"
"Thuộc hạ dưới trướng của ta đều đã có nhiệm vụ, không ai nhàn rỗi. Chỉ có ngươi từ khi hoàn thành nhiệm vụ lần trước đến bây giờ vẫn chưa nhận nhiệm vụ mới." Bạch y tiên tử lắc đầu nói.
"Tiên sứ, thế nhưng..."
"Phương Bàn, ngươi đừng quên chức trách của bản thân cũng như quy định của Tiên Cung." Phương Bàn còn muốn giải thích, thế nhưng khi gã chỉ mới nói được một nửa, đã bị bạch y tiên tử cắt ngang.
"Không dám, Phương Bàn nhận lệnh." Tuy trong lòng gã rất không muốn, những cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đáp vậy.
Sau đó, gã thu hồi thần thức khỏi lệnh bài, sắc mặt trở nên âm trầm, rồi âm thầm cắn răng nói: "Coi như tiểu tử ngươi gặp may mắn, cho ngươi sống thêm vài năm nữa."
...
Ba năm sau tại Cảnh Nguyên Quan.
Ban đêm, bên trên Cửu Cung Phong ánh sáng bạc chiếu rọi rực rõ, phảng phất giống như ban ngày.
Toàn bộ Tụ Tinh Đài đều được bao phủ bởi bảy cột sáng màu trắng bạc cực kỳ to lớn. Một cỗ lực lượng tinh tú hợp thành một vòi rồng cực lớn, vây quanh cột sáng, thoạt nhìn tựa như là có một bức tường cực lớn bên ngoài, không thể nào vượt qua được.
Giờ phút này, trên đài cao, Hàn Lập ngồi khoanh chân ở trung tâm, dường như bị ánh sáng tinh tú rót đầy cơ thể. Toàn bộ người hắn tỏa sáng, có thể nhìn thấu qua, gần như trong suốt.
Tại chỗ ngực bụng của hắn có sáu điểm sáng màu xanh lam phân bố như hình cái muỗng, lóe ra ánh sáng rạng rỡ. Tại điểm cuối, điểm sáng màu xanh lam thứ bảy mặc dù có chút chưa tỏ, khá mông lung những cũng đã hiện rõ hơn rồi.
Lúc này, lông mi Hàn Lập rung rung, hai mắt hắn bỗng nhiên mở ra, pháp quyết trên tay hắn vừa thu lại lập tức hào quang của bảy cột sáng đang bao phủ Tụ Tinh Đài liền tản ra, rồi dần dần biến mất.
Giữa không trung, bảy đạo ánh sáng màu đen lượn vòng quanh hóa thành bảy chiếc Tinh Nguyệt Bảo Kính rơi vào trong tay Hàn Lập, rồi bị hắn thu hồi.
Lúc trước ở trong Cảnh Nguyên Quan, khi trong Bí Cảnh tìm cách thoát thân, hắn đã từng đem bảo kính tự bạo. Sau đó khi đến Thiên Quỷ Tông, hắn đã thu được số lượng lớn Âm Thần Thạch, nên một lần nữa tế luyện ra liền bảy chiếc.
Hắn mỉm cười, thì thào: "Rốt cuộc cũng sắp ngưng tụ ra huyền khiếu thứ bảy rồi."
Đối với Huyền Tiên, bản thân hắn trước đây cũng không có quá nhiều cảm nhận. Tuy nhiên, từ ba năm trước đây sau khi đánh một trận với Hoàng Cân Cự Nhân, hơn nữa khi tu luyện, cảm ngộ đến tầng này của Tiểu Bắc Đẩu Tinh Nguyên Công hắn đã có chút ít nhận thức xác thực hơn về Huyền Tiên.
Hắn tin tưởng, khi hắn đạt thành tựu cực hạn về thân thể, gặp lại loại đối thủ như Hoàng Cân Cự Nhân có lẽ không cần phải vận dụng Phạm Thánh Chân Ma Công nữa rồi, chỉ bằng vào sức mạnh thân thể cũng đủ để áp chế đối phương.
Nghĩ tới đây, hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, lật tay một cái thì trong lòng bàn tay có một hạt đậu vàng lớn chừng hột đào.
Đúng là hạt đậu lấy ra từ trong lồng ngực của tên Hoàng Cân Cự Nhân.
Từ khi biết được tin tức có một tổ chức bí mật trên Tiên Giới treo giải thưởng về hắn cho đến gần đây, Hàn Lập quá bận rộn tu luyện để tăng cường thực lực nên bây giờ là lần đầu tiên hắn cẩn thận xem xét hạt đậu này.
Hắn nâng bàn tay, tập trung quan sát một lát, liền phát hiện hạt đậu này ngoại trừ lớn hơn gấp mấy lần so với hạt đậu vàng bình thường, còn lại thì không có gì đặc thù.
Nhưng mà, khi hắn đem thần thức thăm dò vào bên trong hạt đậu vàng này thì lập tức cả kinh.
Chỉ thấy ở trong hạt đậu này tràn ngập một cỗ quang mang màu xanh nồng đậm. Nếu không tận mắt nhìn thấy, mà chỉ là nhắm mắt cảm thụ, Hàn Lập thậm chí còn cho là mình đang ở trước một mảnh rừng rậm rộng lớn, bên trong tràn đầy sinh lực khiến người ta kinh ngạc.
"Sở hữu sự sống mạnh mẽ như thế, vật này quả thật không phải bình thường." Hàn Lập mở hai mắt ra, không khỏi cảm thán.
Từ hạt đậu màu vàng này, hắn chỉ thấy được dùng để ngưng tụ thành Hoàng Cân Cự Nhân và hắn lại cũng không hiểu được cách hoá giải như thế nào nên muốn lấy vật ẩn chứa sinh cơ này để nghiên cứu, không thể nói trước ngày sau sẽ có khi dùng tới.
Trầm ngâm một lát rồi hắn vung cổ tay lên, đem hạt đậu thu lại, lập tức đứng dậy, dọc theo thềm đá cạnh Tụ Tinh Đài bước xuống dưới.
Lúc này, từ phía chân trời trong màn đêm bỗng nhiên có một đạo ánh sáng vừa thô vừa to bay đến, rơi vào trước người hắn.
Một thân hình theo độn quang hiện ra Hạp Sơn đạo nhân. Trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng, gã vội vàng thi lễ với Hàn Lập rồi nói:
"Hàn tiền bối, đã xảy ra chuyện."
...
Biên: nila32
Tại một tòa động phủ trên sườn núi Xuất Vân Phong.
Trong đêm, ánh trăng lành lạnh xuyên qua cửa sổ, chiếu vào gian phòng, rọi lên người một cung trang thiếu nữ, da trắng như tuyết, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần.
Lúc này nàng đang ngồi trên một chiếc ghế, khuôn mặt biểu lộ tâm tình vui vẻ, hạnh phúc dù có hai hàng nước mắt trong suốt đang chảy dài trên gương mặt.
"Phụ thân, ca ca, Thiên Quỷ Tông đã bị Hàn... Hàn đại ca tiêu diệt. Phong Quốc một lần nữa sẽ do Lãnh Diễm Tông quản lý, đại thù của Dư gia chúng ta đã được báo, người trong tộc ít ngày nữa sẽ trở về quê hương. Phụ thân và ca ca ở trên trời có linh thiêng đã có thể yên nghỉ.” Thiếu nữ gạt lệ trên mặt, thấp giọng tâm sự.
Thiếu nữ này chính là Dư Mộng Hàn, giờ phút này vì đại thù đã được báo nên nàng vui mừng đến phát khóc, thế nhưng nàng không thể ngăn được hình bóng người thanh niên cao lớn hiện ra trong đầu khiến tâm tình của nàng trở nên phức tạp.
“Hàn đại ca…” nàng lẩm nhẩm trong lòng.
...
Gần nửa tháng sau, tại Cửu Cung Phong của Cảnh Nguyên Quan.
Hàn Lập trong bộ trang phục màu xanh, đang đem một khối Tinh Thạch cuối cùng ấn xuống đất.
Một tiếng "Két" nhỏ vang lên.
Toàn bộ Tụ Tinh Đài bỗng nhiên sáng rõ, một màn ánh sáng bạc mông lung từ trên không trung hạ xuống như sương mù, phủ trọn cả đài.
Tại thời điểm này, tất cả các điểm trên tinh đồ đều sáng lên.
Hàn Lập ngẩng đầu nhìn lên các ngôi sao đang toả sáng, giăng đầy trời đêm. Hắn bước dọc theo bậc thang, bình tĩnh chậm rãi đi lên Tụ Tinh Đài.
...
Trên Tiên giới.
Tại một chỗ không biết tên cạnh hải vực Vô Ngân, từ mặt biển nổi lên một ngọn núi cực lớn, cao hơn ngàn trượng như chiếc mỏ nhọn của loài chim ưng.
Trên đỉnh núi là một toà thành trì hùng vĩ, có diện tích cực lớn.
Tường của toà thành này cao hơn trăm trượng được làm từ nham thạch Tinh Cương khiến toàn bộ toà thành đều một màu đen hoà cùng một thể với ngọn núi.
Khi tới gần chỗ tiếp giáp với biển rộng, trên bề mặt bức tường hiện lên các dấu vết bị ăn mòn. Đó là do khi bão tố, các con sóng lớn cao hơn ngàn trượng từ biển đánh vào, trải qua bao năm tháng mà lưu lại dấu vết.
Bên trong thành trì, từ bốn con đường lớn thẳng tắp toả ra không ít các con đường nhỏ, hẹp hơn. Các toà nhà và các cửa hiệu buôn bán lớn bé mọc lên trên những con đường đó.
Dân số trong thành không ít, trên đường lớn ngựa xe như nước, còn trên đường nhỏ thì chỗ nào cũng hối hả, vô cùng náo nhiệt.
Ở phía Tây Nam của thành là một tảng đá xan sừng sững chật cả con phố. Bên trong các cửa hàng mái ngói bày biện đủ thứ, cái gì cũng có. Hai bên đường khắp nơi đều cắm cờ bay phấp phới, người dân đi lại không ngừng khiến con đường khá ầm ĩ.
Bên cạnh gốc cây cổ thụ Thanh Dương chỗ tảng đá xanh cuối phố là một toà lầu các ba tầng nhỏ được xây dựng không có chút nào thu hút. Tường được làm bằng gạch xanh, trụ là gỗ đỏ, mái ngói bát giác màu xanh. Ở phía trước sát với con đường có treo một cây cờ màu xanh đề chữ “Dược”, trông hết sức bình thường.
Trong hành lang của toà lầu, mấy tên tiểu nhị đi lại bận rộn, phục vụ các thương khách mua Linh dược. Một số ít khách hàng được chưởng quầy hướng dẫn đi dọc theo cầu thang lên trên lầu hai.
Đi dọc hết hành lang lầu hai có một một cửa gỗ màu xanh để ngăn cách với lầu ba phía trên.
Lúc này, trong một gian phòng khách trên lầu ba bày biện một sập có đệm êm. Trên sập đặt một bàn trà màu tím. Xung quanh gian phòng, khói đàn hương bay lượn lờ, mùi thơm tràn ngập.
Ở hai bên bàn trà có hai người ngồi đối diện, tay đang nâng tách trà thơm.
Trong đó, một tên là thanh niên, mặc trang phục đen, dung mạo anh tuấn, trông rất sắc sảo. Đó đúng là Phương Bàn.
Tên còn lại ước chừng bốn năm mươi tuổi, hơi mập, mặc bộ trang phục bằng tơ lụa in hoa văn tiền tài, hai tay đang lồng trong tay áo. Trên mặt gã mang theo vẻ vui vẻ, ấm áp, nhìn qua đúng là dáng điệu của một thương gia giàu có.
Sau khi liếc nhìn bốn phía gian phòng, thấy ánh quang lập loè là một tầng cấm chế màn sáng vàng bao phủ, Phương Bàn mở miệng, nói:
"Chỉ vì muốn ẩn giấu, quý lầu thiết lập cơ sở cư ngụ cùng với thế tục loại người tại thành trì sầm uất này. Thật có chút ý tứ”
"Hặc hặc... Thập Phương Lầu có là gì so với tông môn đại phái ở trên đâu. Do đặc thù nghề nghiệp cần tai mắt, tất nhiên không thể thiết lập tại nơi tiên sơn phúc địa ít người lui tới rồi."Nam tử trung niên vừa cười, vừa nói.
"Lúc trước các người đưa tin là có tin tức của người nọ. Chuyện này có thật không?” Phương Bàn lựa lời, xoay chuyển hỏi.
"Điều đó là tất nhiên, chúng ta gọi các hạ tới cũng là vì muốn hoàn thành vụ giao dịch này." Nam tử trung niên cười cười, nói ra.
Phương Bàn nghe vậy, không nói hai lời, lật cổ tay lấy ra một cái túi trữ vật màu xanh để lên bàn.
Nam tử trung niên cầm lấy túi trữ vật, thần thức hơi quét qua, vẻ vui mừng trên mặt ngày càng rõ, gật đầu nói: "Người mà ngươi muốn tìm hiện đang ở Linh Hoàn Giới."
Dứt lời, tay kia vung lên, một cái bát to tròn, màu vàng tím đựng đầy nước xuất hiện trên bàn trà.
Nam tử trung niên nhấc một ngón tay, nhẹ nhàng gõ lên trên thành bát.
"Coong..."
Nước trong bát lập tức rung động một lát, rồi một màn ánh sáng màu xanh hiện lên. Bên trong hiện ra hình ảnh trận giao chiến kịch liệt giữa một bên là Cự Viên với một bên là Hoàng Cân Cự Nhân.
Phương Bàn vừa liếc mắt thấy được hình ảnh Kim Sắc Cự Viên to như núi kia, ánh mặt lập tức ngưng trọng, lộ ra sát khí lạnh khấu xương, không hề che giấu.
Gã trung niên có bộ dạng thương nhân giàu có thấy thế nhưng sắc mặt không hề thay đổi, vẫn như cũ, chỉ mỉm cười ôn hoà.
Sau một lát, ngón tay gã lại nhẹ nhàng vẽ một vòng trên chiếc bát vàng tím, hào quang trong bát chợt tắt, hình ảnh bên trong cũng lập tức biến mất.
"Người này hiện tại vẫn còn ở một tông môn có tên là Cảnh Nguyên Quan tại Linh Hoàn Giới. Hắn sẽ không sớm rời đi đâu." Nam tử trung niên chậm rãi nói.
"Làm phiền quý lầu rồi." Phương Bàn nói một câu cảm tạ, nhưng trong lòng đã có tính toán đi Linh Hoàn Giới như thế nào rồi.
"Không cần cảm tạ. Ta lấy tiền tài, cho người biết địa điểm là bình thường. Ngày sau khi nào có việc cần, ngươi đừng quên quay lại lầu là được." Nam tử trung niên càng vui vẻ hơn, chắp tay nói.
Phương Bàn đang muốn mở miệng nói chuyện tiếp, bỗng nhiên ánh sáng vàng bên hông gã loé lên, dừng một chút rồi lại không ngừng lóe lên.
Nam tử trung niên kia thấy thế, lập tức đứng dậy, cung kính nói: "Nơi này có cấm chế ngăn cách nên tuyệt đối không có vấn đề. Ngươi là khách quý nếu đã cần chút thời gian thì tại hạ sẽ không quấy rầy."
Dứt lời, gã liền thi lễ một chút rồi đi ra khỏi gian phòng, không hề quay đầu lại.
Chờ tên kia đi hẳn, Phương Bàn phất tay một cái bên hông, trong lòng bàn tay gã hiện ra lệnh bài màu vàng có trang trí hoa văn cực kỳ đẹp mắt.
Gã nhìn ánh sáng loé lên trên lệnh bài, hơi do dự một chút, rồi hai mắt nhắm lại, đem thần thức tiến vào bên trong lệnh bài.
Lúc này, thân ảnh của gã xuất hiện ở trong một tòa đại điện lộng lẫy vàng son. Trong điện hầu như không bày biện bất kỳ thứ gì, chỉ là trên vách đá bốn bên đều chạm khắc rất nhiều bức tranh hoa vô cùng hoa mỹ với đường vân tinh xảo.
Trong đại điện, ngay phía trước, một vị cung trang nữ tử trên mặt phủ một tấm lụa mỏng màu trắng khi thấy thanh niên mặc áo đen, liền mở miệng nói:
"Phương Bàn, gần đây bên trong Vân Phù Giới, Ẩn Thú Đại Triều nghìn năm một lần bạo phát khiến mấy trăm thành trì ở đó bị tàn sát, hơn mười tông phái chịu thảm cảnh diệt môn. Nay đặc biệt lệnh cho ngươi tiến vào Vân Phù Giới để xử lý việc này."
Thanh niên mặc áo đen nghe vậy, sắc mặt lập tức có chút cứng ngắc. Gã do dự một chút, sau đó mới lên tiếng nói:
"Tiên sứ, nếu muốn hoàn toàn dẹp loạn Ẩn Thú Đại Triều, ít nhất cần mất thời gian mấy năm, mà thuộc hạ còn có một chút sự tình khẩn yếu, không thể không lập tức đi xử lý. Xin hỏi có thể hay không đổi một người khác chấp hành nhiệm vụ lần này?"
"Thuộc hạ dưới trướng của ta đều đã có nhiệm vụ, không ai nhàn rỗi. Chỉ có ngươi từ khi hoàn thành nhiệm vụ lần trước đến bây giờ vẫn chưa nhận nhiệm vụ mới." Bạch y tiên tử lắc đầu nói.
"Tiên sứ, thế nhưng..."
"Phương Bàn, ngươi đừng quên chức trách của bản thân cũng như quy định của Tiên Cung." Phương Bàn còn muốn giải thích, thế nhưng khi gã chỉ mới nói được một nửa, đã bị bạch y tiên tử cắt ngang.
"Không dám, Phương Bàn nhận lệnh." Tuy trong lòng gã rất không muốn, những cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đáp vậy.
Sau đó, gã thu hồi thần thức khỏi lệnh bài, sắc mặt trở nên âm trầm, rồi âm thầm cắn răng nói: "Coi như tiểu tử ngươi gặp may mắn, cho ngươi sống thêm vài năm nữa."
...
Ba năm sau tại Cảnh Nguyên Quan.
Ban đêm, bên trên Cửu Cung Phong ánh sáng bạc chiếu rọi rực rõ, phảng phất giống như ban ngày.
Toàn bộ Tụ Tinh Đài đều được bao phủ bởi bảy cột sáng màu trắng bạc cực kỳ to lớn. Một cỗ lực lượng tinh tú hợp thành một vòi rồng cực lớn, vây quanh cột sáng, thoạt nhìn tựa như là có một bức tường cực lớn bên ngoài, không thể nào vượt qua được.
Giờ phút này, trên đài cao, Hàn Lập ngồi khoanh chân ở trung tâm, dường như bị ánh sáng tinh tú rót đầy cơ thể. Toàn bộ người hắn tỏa sáng, có thể nhìn thấu qua, gần như trong suốt.
Tại chỗ ngực bụng của hắn có sáu điểm sáng màu xanh lam phân bố như hình cái muỗng, lóe ra ánh sáng rạng rỡ. Tại điểm cuối, điểm sáng màu xanh lam thứ bảy mặc dù có chút chưa tỏ, khá mông lung những cũng đã hiện rõ hơn rồi.
Lúc này, lông mi Hàn Lập rung rung, hai mắt hắn bỗng nhiên mở ra, pháp quyết trên tay hắn vừa thu lại lập tức hào quang của bảy cột sáng đang bao phủ Tụ Tinh Đài liền tản ra, rồi dần dần biến mất.
Giữa không trung, bảy đạo ánh sáng màu đen lượn vòng quanh hóa thành bảy chiếc Tinh Nguyệt Bảo Kính rơi vào trong tay Hàn Lập, rồi bị hắn thu hồi.
Lúc trước ở trong Cảnh Nguyên Quan, khi trong Bí Cảnh tìm cách thoát thân, hắn đã từng đem bảo kính tự bạo. Sau đó khi đến Thiên Quỷ Tông, hắn đã thu được số lượng lớn Âm Thần Thạch, nên một lần nữa tế luyện ra liền bảy chiếc.
Hắn mỉm cười, thì thào: "Rốt cuộc cũng sắp ngưng tụ ra huyền khiếu thứ bảy rồi."
Đối với Huyền Tiên, bản thân hắn trước đây cũng không có quá nhiều cảm nhận. Tuy nhiên, từ ba năm trước đây sau khi đánh một trận với Hoàng Cân Cự Nhân, hơn nữa khi tu luyện, cảm ngộ đến tầng này của Tiểu Bắc Đẩu Tinh Nguyên Công hắn đã có chút ít nhận thức xác thực hơn về Huyền Tiên.
Hắn tin tưởng, khi hắn đạt thành tựu cực hạn về thân thể, gặp lại loại đối thủ như Hoàng Cân Cự Nhân có lẽ không cần phải vận dụng Phạm Thánh Chân Ma Công nữa rồi, chỉ bằng vào sức mạnh thân thể cũng đủ để áp chế đối phương.
Nghĩ tới đây, hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, lật tay một cái thì trong lòng bàn tay có một hạt đậu vàng lớn chừng hột đào.
Đúng là hạt đậu lấy ra từ trong lồng ngực của tên Hoàng Cân Cự Nhân.
Từ khi biết được tin tức có một tổ chức bí mật trên Tiên Giới treo giải thưởng về hắn cho đến gần đây, Hàn Lập quá bận rộn tu luyện để tăng cường thực lực nên bây giờ là lần đầu tiên hắn cẩn thận xem xét hạt đậu này.
Hắn nâng bàn tay, tập trung quan sát một lát, liền phát hiện hạt đậu này ngoại trừ lớn hơn gấp mấy lần so với hạt đậu vàng bình thường, còn lại thì không có gì đặc thù.
Nhưng mà, khi hắn đem thần thức thăm dò vào bên trong hạt đậu vàng này thì lập tức cả kinh.
Chỉ thấy ở trong hạt đậu này tràn ngập một cỗ quang mang màu xanh nồng đậm. Nếu không tận mắt nhìn thấy, mà chỉ là nhắm mắt cảm thụ, Hàn Lập thậm chí còn cho là mình đang ở trước một mảnh rừng rậm rộng lớn, bên trong tràn đầy sinh lực khiến người ta kinh ngạc.
"Sở hữu sự sống mạnh mẽ như thế, vật này quả thật không phải bình thường." Hàn Lập mở hai mắt ra, không khỏi cảm thán.
Từ hạt đậu màu vàng này, hắn chỉ thấy được dùng để ngưng tụ thành Hoàng Cân Cự Nhân và hắn lại cũng không hiểu được cách hoá giải như thế nào nên muốn lấy vật ẩn chứa sinh cơ này để nghiên cứu, không thể nói trước ngày sau sẽ có khi dùng tới.
Trầm ngâm một lát rồi hắn vung cổ tay lên, đem hạt đậu thu lại, lập tức đứng dậy, dọc theo thềm đá cạnh Tụ Tinh Đài bước xuống dưới.
Lúc này, từ phía chân trời trong màn đêm bỗng nhiên có một đạo ánh sáng vừa thô vừa to bay đến, rơi vào trước người hắn.
Một thân hình theo độn quang hiện ra Hạp Sơn đạo nhân. Trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng, gã vội vàng thi lễ với Hàn Lập rồi nói:
"Hàn tiền bối, đã xảy ra chuyện."
...