Chương 9: 9: Cứu Người Giúp Một Bát Cơm- Bình Chân Tạc Dạ Sớm Hôm Phụng Thần
Ngồi trên lưng heo trên đường vừa đi phàm trần vừa nói chuyện với gấu tinh, nay ta ban cho ngươi danh tự Vũ Ca, gấu tinh mặt mày hớn hở, phàm trần lại giảng tiếp cho gấu tinh nghe về tâm kiếm " Ba nét tợ sao sáng- nét ngang tợ trăng tà- thần nhân hay quỷ vật- đều ngự tại lòng ta" 心Tâm kiếm này chỉ đơn giản vài chiêu, đâm phía trước ba cái, chém ngang một cái, bổ xuống một cái, Vũ Ca thấy quá đơn giản liền hỏi chủ nhân liệu có ổn không, phàm trần cười và đáp: kiếm là biển rộng tâm kiếm dung vào vạn vật bình an vô sự.Phàm trong trời đất hễ cái gì càng đơn giản mà cố gắng làm thì tất nhiên thành đại sự.Vốn khi rèn kiếm đông ba lòng phàm trần nghĩ ngay đến biển ba động, một cái biển lớn thuộc tỉnh trà vinh thuộc miền tây Việt Nam thế giới hiện đại, nên hắn liền đặt tên cho kiếm là đông ba do đọc ngược lại chữ ba động bỏ bớt dấu.Phàm trần lại giảng cho Vũ Ca nghe bằng vài câu kệ hết sức làm cho Vũ Ca hâm mộ"Kiếm như biển cả đạo tại lòngLiền đâm ba nhát thấy sắc khôngChém ngang đoạn tuyệt lòng nghi hoặcBổ xuống thành nhân chí đại đồng"Một chữ tâm giản thể tiếng trung tại thế giới hiện đại được phàm trần diễn hóa siêu phàm nhập thánh.Vũ Ca hết sức chú ý lắng nghe.Phàm trần lại truyền thụ chân ngôn khẩu quyết khi xuất kiếm cho Vũ Ca ghi nhớChân ngôn viết "Không thừa tam tổ ấn giáo pháp oai cường, thọ sắc triệu linh linh hô độc ma thiên tướng"Sau khi chỉ dạy xong phàm trần lệnh cho vũ ca vào rừng luyện tập rồi tranh thủ hái một ít trái cây đợi sáng mai gặp lại tại chỗ này đang đứng rồi lên đường.Dứt lời phàm trần tay bắt định ấn phật tổ thích ca mâu ni miệng đọc khẩu quyết "Lòng quy kính tam cõi cộng đồng, bỉ nhân sám hối thành lòng tu chơn.Nguyện tỏ ngộ đức ơn mầu nhiệm.Xin Tổ Sư dẫn lối chỉ đường.Bỉ nhân ngu nguội nghiệp vương.Trần miền chưa tỏ, thiện lương xa rời.Nhất nguyện: Thường xa rời việc ácNhị nguyện: Thường hành các việc lànhTam nguyện: Thường cố gắng giúp đỡ nhân sanh" lập tức một người một heo tốc biến giống game liên quân Mobile đến trước sảnh đường trần gia.Trần gia lúc này khói lửa mịch mùMa tộc dưới sự lãnh đạo của tả hộ pháp Bùi Tôn Hiến tứ cảnh sơ kỳ Động Huyền cấp 2 ,cùng tám mươi vạn yêu vật vây công Bình Chân thành.Đến thổ địa công hay tin còn phải dọn nhà vào rừng lánh nạnNgũ đại gia chủ Trần, Lê, Lý, Đào, Hàn Gia tam cảnh hậu kỳ viên mãn Bất Hoặc cấp 10 cùng Thành Chủ Nguyễn Nương tứ cảnh sơ kỳ Động Huyền cấp 1 quyết chiến kiên trì không lui bước trước ma vật trên tường thànhTrần gia trang hai phút trước.Xưởng rèn chết hơn phân nửa nhân công, số còn lại không tới hai trăm người bao quanh đại sảnh trần gia, bảo hộ đại tiểu thơ Trần Ngọc Khiết, lúc này sắc mặt đại tiểu thơ trần gia nhợt nhạt áo quần rách tả tơi, phút sinh tử còn gì lễ tiết, tính mệnh biết về đâuKhoan khoan dừng là khoảng hai giây! Ngay phút tử sinh cận kề ma vật đắt thắng, bỗng nghe tiếng bốp bốp bốp bốp.Ngoái đầu nhìn lại mọi người hóa đá.Một trung niên nam nhân tầm bốn mươi tuổi cưỡi một con trư tinh linh thú cấp 2 trước sảnh đường trần gia.Ngay khi mọi người trần gia phát hiện thì ma vật bốn góc xông vào đã bị cách không đã thần tướng do phàm trần đánh ra bốn chưởng bốn góc hóa thành bụi phấn.Lập tức phàm trần tay trái bắt kiếm chỉ vẽ trên mặt đất một chữ an ,安, gồm một nét ngang như mái nhà và một người phụ nữ ngồi dưới nhà, chữ giản thể của trung quốc hiện đại, miệng phàm trần niệm thần chú:"Tâm lực tiêu taiNăng trừ vạn hiểmTinh thần trấn nhiếpChánh thiện trong taThần lực hộChánh đạo từÁc tiêu maNăng thủ hộ" một tiếng quát lớn bế khẩu thiền! Định! Lập tức tất cả ma vật bất động, ngay lúc này mọi người trong trần gia xông ra giết ma vật không thương tiếc.Phúc Bác cùng Hào Phủ thở phào, Trần tiểu thơ nhìn phàm trần bằng ánh mắt hiếu kỳ.Hắn ở tại xưởng rèn bảy năm mà không có một dấu hiệu gì của cao nhân, vì trên người hắn căn bản không có khí tức của người tu hành.Chuyện này giống như ngũ trúc thúc trong khánh dư niên trên người không chân khí.Một hồi sau thế cục trần gia cũng bình ổn mọi người dìu nhau đi chữa thương, trần tiểu thơ vẫn đứng ngây ngốc nhìn phàm trần....Trên cửa thành ngay khi tả hộ pháp Bùi Tôn Hiến sắp dùng kiếm đâm xuyên cổ thành chủ Nguyễn Nương thì ngay chính giữa hai người lập tức xuất hiện một trung niên cưỡi heo.Tả hộ pháp lập tức hóa đá, hắn biết mình hết cứu! Coi như xong.Trong nhất niệm phàm trần dùng tay bẻ nát kiếm, tay còn lại vung lên miệng không quên niệm thần chú"Chí tâm phục mệnh Tổ Sư Phù Đổng Thiên VươngCưỡi con thiết mã uy cường xung thiên", một bạt tai đánh vào mặt tả hộ pháp một lực trời giáng, phàm trần hét to hàng ma nộ thiên, tả hộ pháp bay mất không thấy tung tích, toàn yêu vật còn sống xót chạy thụt mạng.Đám người thành chủ và ngũ đại gia tộc gặp tình huống bất ngờ đứng hình sau một lát mới khom người thi lễ tạ ơn.Hỏi vài câu nghe phàm trần nói bọn họ mới biết phàm trần đã ở Bình Chân thành bảy năm, mà còn làm công trong xưởng rèn trần gia...Đêm khuya tại xưởng rèn trần gia, phàm trần đang nấu cháo trắng ăn với trứng vịt muối, món ăn mà hắn yêu thích tại quê nhà, trứng vịt muối là do hắn tự làm để trong kim quang bảo hạp.Nấu một nồi cháo to mời mọi người ăn, phàm trần ngồi một góc tay cầm bát cháo ăn ngon lành, bên cạnh trư tinh đang húp cái nồi rột rộtĐại tiểu thơ trần gia, phúc bác, phủ hào và đám người xưởng rèn trố mắt nhìn phàm trần trong im lặng đáng sợ.Phúc Bác nói với bọn người trần gia, đúng là kỳ nhân, ngày trước ta không nhìn ra hắn là cao thủ, đến bây giờ vẫn vậy, nếu không phải thấy tận mắt ngài ấy đánh ma vật ta cũng không biết, mãi mãi không biết.Đại tiểu thơ trần gia nói: ngay cả ta còn không nhìn ra ngài ấy, thánh nhân và con heo ư! Thật đau não, có trời mới biết kỳ nhân, hào phủ thì vui vẻ nói, phàm tiền bối thâm sâu vô lượng, đúng là bảy năm kề cận không nhìn ra được gì, ngay cả bây giờ cũng không nhìn ra được.Phàm trần vừa ăn cháo nghe mọi người nói vừa nhoẻn miệng cười rồi nói với phúc bác, đúng lý ra ta đi rồi, nhưng dù sao ngày đó phúc bác nhận ta, hào phủ ca cũng không đối xử bạc với ta, nhớ tình nghĩa người ta cho ta chén cơm, ta sao không cứu giúp!Ngay lúc này công tác thu dọn chiến trường trong bình chân thành vừa xong thành chủ Nguyễn Nương cùng ngũ đại gia chủ đi tới xưởng rèn khom người thi lễ một lần nữa cảm tạ phàm tiền bối ra ơn cứu giúp.Phàm trần cũng không hoa mỹ chỉ bảo mọi người ngồi xuống rồi pha trà cùng uống, vừa uống trà, thành chủ nguyễn Nương vừa hỏi những thắc mắc trong lòng.Chẳng hay tiền bối cao nhân dừng chân đất bình chân này có chuyện chi.Tiện thiếp lấy làm thắc mắc với bản lĩnh siêu phàm thoát tục của thần nhân sao lại ở miếu nhỏ long vương là đất bình chân này.Thành chủ Nguyễn Nương cũng dễ nhìn, thân tướng trang nghiêm cơ người đầy đặng như mỹ phụ đôi mươi tập gym thời hiện đại, lời nói lại biết lựa lời.Phàm trần vui vẻ trả lời.Tiểu sinh họ phàm tên tự là Trần là người Đông Bách Thành, tân nhiệm môn chủ Trường Minh Độc Thiên Môn cách đây về phía đông năm trăm dặm, chẳng qua du ngoạn nhân sinh, lại trên đường không tiền ăn cơm, nên vào xưởng rèn trần gia xin làm công, cũng là những chuỗi ngày thú vịNguyễn Nương cùng mọi người nghe phàm trần nói mà phát sốt, đường đường là môn chủ của Trường Minh Độc Thiên Môn đông bách thành lại đi làm hạ nhân nhà người, lại cam chịu bảy năm, thật đáng sợ.Nguyễn Nương thành chủ liền nói, ơn cứu mạng như trời bể, nếu phàm tiền bối có gì sai bảo tiện thiếp quyết không từ nan.Người xưa thường lễ nghĩa, mà phàm trần cũng không giông dài chỉ bảo chuyện nên làm, nói vài câu rồi nhà ai nấy về, phàm trần xin phép đi nghĩ ngơi sớm vì sáng sớm mai còn phải lên đường.Sáng tinh mơ, phàm trần dắt heo ra cửa thành bình chân, hắn định lặng lẽ rời đi, nhưng khi đến cửa thành đã thấy Nguyễn Nương thành chủ cùng ngũ đại gia chủ, trần đại tiểu thơ cũng đến, làm hắn bất ngờ.Thật sự hắn chỉ muốn rời đi trong im lặng, hắn cũng mừng vì xuyên không hắn mang tướng mạo tầm thường không phải chuốt nhiều phiền phức.Mọi người đưa tiễn phàm trần trong vui vẻ! Phàm trần nhìn Nguyễn Nương thành chủ cười duyên rồi nhảy lên lưng heo rời khỏi thành.Sau khi phàm trần rời đi không lâu, Nguyễn Nương thành chủ sai người đúc tượng hành giả cưỡi heo đặt trước cổng thành, dân chúng ngày đêm nhang khói để tưởng nhớ công ơn thần nhân diệt quỷ.Cách bình chân thành năm mươi dặm phàm trần gặp lại Vũ Ca, một người một gấu một heo tiếp tục đi thẳng phía tây lên đường.Người đời sau có thơ khen rằng:" Bảy năm rèn sắt một niệm thànhHành giả phong trần đượm sắc thanhTánh khí bình phàm mà nghĩa chánhCưỡi heo hành giả chí hùng anh".