Chương 1: Tỉnh dậy
Tại phòng bệnh đơn, chỗ nằm cách cửa sổ một khoảng, chỉ khi quay đầu mới có thể thấy được một góc của bầu trời, một mảng trời trong xanh nhưng lại bị ngăn cách bởi những song sắt.
Lâm Lạc Dương còn chưa nhận ra tình hình lúc bấy giờ, vừa mở mắt đã phát hiện mình nằm ở một nơi hoàn toàn xa lạ, cả căn phòng đều sơn màu trắng, mùi thuốc khử trùng quen thuộc chui vào mũi, không khó để đoán đây là bệnh viện... Nhưng tại sao anh lại ở trong bệnh viện?
Anh nhớ rõ ràng mình vừa mới tắt đèn ngủ, chuẩn bị thong thả nằm trên giường đọc tiểu thuyết, tại sao chỉ chớp mắt một cái đã nằm đây rồi?
Đúng lúc anh còn đang tự hỏi thì cửa phòng bệnh mở ra, người bên ngoài thấy anh tỉnh lại cũng hơi sửng sốt, một tay giữ chốt cửa, ngây người mất mấy giây.
Lâm Lạc Dương nghe thấy tiếng động lập tức quay đầu, ánh mắt tràn đầy mờ mịt nhìn người đột nhiên xuất hiện.
Thấy đối phương không nói lời nào, Lâm Lạc Dương đành mở miệng trước.
"Xin chào?" Lâm Lạc Dương lên tiếng thăm dò, "Cho hỏi anh là..." Có phải nhầm phòng rồi không? Mà lời còn chưa nói hết anh đã thấy người nọ chợt lui về sau, vịn vào song cửa rồi bỏ chạy.
Lâm Lạc Dương: "???"
Trong lòng Lâm Lạc Dương càng thêm nghi ngờ, anh vén chăn định đứng dậy, nhưng chân vừa chạm đất, cảm giác không có lực từ đầu gối lan đến toàn thân, thế là anh trực tiếp ngã xuống.
Sau tiếng vang, căn phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Lâm Lạc Dương giữ tư thế quỳ, chậm rãi dùng hai cánh tay đẩy người lên, nhịp tim bỗng chốc tăng tốc... Anh hoàn toàn không cảm giác được sự tồn tại của hai chân!
Chính lúc anh rơi vào trạng thái hoảng loạn, có mấy người từ ngoài cửa vội vã xông vào, thấy trên giường không có người liền luống cuống.
"Lâm Lạc Dương, mày lại...!"
Người nọ chưa kịp nói xong, vị bác sĩ vào trước đã lên tiếng: "Anh ta không chạy, ở dưới đất đây này."
Lâm Lạc Dương nghe thấy giọng nói quen thuộc, lập tức thò đầu ra từ bên kia giường mặc kệ cơn đau: "Ngô Húc? Là mày hả?"
Ngô Húc: "?!"
Ngô Húc đi tới phụ bác sĩ đỡ người dưới đất lên. Lâm Lạc Dương không hề nhúc nhích, cực kỳ phối hợp, chẳng qua ánh mắt rơi trên người Ngô Húc lại không giấu được vẻ ngơ ngác.
Ngô Húc cất chuyện trong lòng nên cũng không nhận ra Lâm Lạc Dương có điều không đúng: "Mày tỉnh lại tại sao không gọi, tao và Triệu Thụy Tiêu đều ở đây..." Nói tới đây cậu ta chợt thở dài, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Đây là lần đầu tiên Lâm Lạc Dương thấy Ngô Húc như vậy, khó tránh cứ chăm chú quan sát người bạn thân thời thơ ấu của mình..
Ngô Húc và gia đình anh là quan hệ nhiều đời, cả hai từ nhà trẻ đến cấp ba đều học cùng một trường, đáng tiếc lên đại học thì tách ra, nguyên nhân không phải tại anh, do thành tích của Ngô Húc quá tệ, vậy nên ba cậu ta mới sắp xếp cho cậu ta ra nước ngoài học mấy năm.
Lâm Lạc Dương nhớ rất rõ, xế chiều hôm nay Ngô Húc mới nhuộm tóc màu xanh, đến nhà anh rủ ra ngoài chơi nhưng bị anh từ chối vì thời tiết quá nóng, thế là Ngô Húc nói anh kiểu cách.
Lâm Lạc Dương nói: "Mày đi nhuộm tóc, mẹ mày có biết không?"
Ngô Húc: "..."
Ấy thế mà bây giờ xuất hiện trước mắt anh, Ngô Húc đã cắt tóc ngắn gọn gàng, trở về với màu tóc tự nhiên, cậu ta còn mặc đồ Tây, rất ra dáng người nghiêm chỉnh trong xã hội.
Lúc này Ngô Húc đã nhận ra ánh mắt của Lâm Lạc Dương, vừa định mở miệng hỏi, Lâm Lạc Dương lại giành lời trước: "Ngô Húc, sao mày già đi rồi, tóc cũng ít?"
Ngô Húc: "..."
Triệu Thụy Tiêu theo phía sau đến tận bây giờ mới phát biểu: "Đấy thấy chưa, tôi đã nói cậu ta không ổn, vừa nhìn thấy tôi đã hỏi tôi là ai, vậy mà mấy người lại không tin."
***
"... Nói chung chị Lâm sẽ tới đây ngay."
Triệu Thụy Tiêu nói chuyện điện thoại xong, từ hành lang đi vào, Ngô Húc gật đầu, lại lo lắng nhìn về phía giường bệnh Lâm Lạc Dương.
Trước đó bác sĩ đã làm kiểm tra đơn giản cho Lâm Lạc Dương, suốt quá trình anh đều tích cực phối hợp, nửa đường còn kéo áo blouse bác sĩ hỏi mấy câu kỳ lạ như: Chắc mình còn sống lâu lắm nhỉ? Chân có làm sao không, vẫn đi đứng bình thường chứ?
Bác sĩ mỉm cười theo tiêu chuẩn nghề nghiệp, nói với anh chẳng qua do nằm trên giường quá lâu, cộng thêm thiếu máu khiến cơ thể suy yếu, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày, chú ý ăn uống, đừng vận động mạnh thì sẽ không sao cả.
Lúc này Lâm Lạc Dương mới nhìn xuống băng gạc quấn trên cánh tay mình, vừa rồi ngã không nhẹ, không chỉ đập đầu gối, cả cổ tay cũng rất đau.
Anh vừa định hỏi thêm thì bác sĩ đã nói trước: "Anh Lâm, bây giờ tôi cần hỏi anh vài vấn đề, phiền anh trả lời thành thật."
Lâm Lạc Dương không thể làm gì khác đành nuốt chuỗi nghi hoặc trong lòng mình xuống, trước hết cứ nghe bác sĩ hỏi đã.
Bác sĩ lên tiếng: "Anh Lâm, tên đầy đủ của anh là gì?"
Lâm Lạc Dương: "?"
Nhìn anh giống kẻ ngốc lắm hả?
Nhưng anh liếc nhìn Ngô Húc đứng phía sau bác sĩ, vẫn mở miệng đáp: "Lâm Lạc Dương."
Bác sĩ nói: "Tốt, câu hỏi kế tiếp."
Ngô Húc trông trưởng thành hơn rất nhiều, Lâm Lạc Dương nhớ cách đây vài ngày cậu ta còn trẻ măng, nửa đêm trốn đi chơi net bị mẹ rượt đánh dưới sân nhà, thế mà giờ cậu ta lại khoác lên người bộ đồ Tây, không thấy được dáng vẻ ngây ngô ấy nữa.
Mà người đàn ông đứng bên cạnh Ngô Húc là ai? Hình như cậu ta biết mình, chưa kể còn rất thân với Ngô Húc. Có điều Lâm Lạc Dương hoàn toàn không có ấn tượng về người này.
Tại sao mình lại ở trong bệnh viện? Mấy ngày nay Lâm Lạc Dương liên tục thức đêm đọc tiểu thuyết, thường ba bốn giờ mới ngủ, hôm sau cứ đúng tám giờ là thức.
Chắc không phải do thức đêm nhiều khiến tinh thần suy nhược rồi ngất đi đâu nhỉ?
Thoáng chốc anh nghĩ đến đủ thứ tin tức trên mạng, nào là thức đêm dẫn đến đột tử, nào là thức đêm gây choáng, thức đêm gây lú úp đầu vào tô mì gói... Càng nghĩ càng thấy rất có khả năng, tâm lý đầu tiên xuất hiện trong đầu anh chính là: Tiêu đời, mình chắc chắn sẽ bị ba mẹ mắng chết!
Bác sĩ lại lên tiếng: "Anh bao nhiêu tuổi?"
Lâm Lạc Dương đang suy nghĩ miên man, trả lời trong vô thức: "Mười tám."
Bác sĩ hơi híp mắt, vừa cúi đầu mở tài liệu trong tay vừa hỏi lại lần nữa: "Anh bao nhiêu tuổi?"
Trong không khí tựa như sinh ra một loại khí sền sệt, tĩnh lặng, tắc nghẽn, làm người ta khó thở.
Lâm Lạc Dương đáp lại: "Mười tám tuổi, tôi vừa ăn sinh nhật hồi tháng ba."
***
Lâm Lạc Dương nhìn băng gạc trên cánh tay được tháo ra, mặc dù trong lòng sớm đã có suy đoán, nhưng khi vết sẹo dữ tợn ở cổ tay xuất hiện, anh vẫn không khỏi bàng hoàng.
Y tá thay băng cho anh, anh không dám xem, nghiêng đầu về phía Ngô Húc rõ ràng đã lớn hơn nhiều: "Mấy người làm gì phản ứng ghê vậy? Rốt cuộc tôi bị cái gì? Chẳng lẽ thức đêm bất tỉnh còn mộng du lấy dao cắt cổ tay?"
Anh gần như ngu ngốc hỏi những câu này, không còn cách nào khác, anh cảm nhận được mọi thứ xung quanh không đúng, song lại không thể nắm bắt chính xác điều không đúng này đến từ đâu.
Không đợi Ngô Húc trả lời, bác sĩ đã ngăn trước tầm mắt anh: "Anh Lâm, trước tiên cứ thả lỏng, không cần khẩn trương như vậy..."
Lâm Lạc Dương khép miệng lại, đầu hơi nghiêng ra phía sau bác sĩ, thậm chí còn có tâm tình nói thêm một câu: "Tôi không khẩn trương, hai người bọn họ mới khẩn trương kia kìa."
Đúng thật, sắc mặt hai người sau lưng đều rất nghiêm trọng.
Cuối cùng Ngô Húc cũng phải mở miệng: "Bây giờ là năm 2026, chứ mày tưởng đang là năm nào?"
Lâm Lạc Dương nhất thời không phản ứng kịp, biểu cảm ngơ ngác, giữa ánh nhìn chăm chú của mọi người lắp bắp trả lời: "2016... Không phải sao?"
Ngô Húc và người đàn ông tên Triệu Thụy Tiêu đưa mắt nhìn nhau, như là muốn nói lại thôi.
Bác sĩ quan sát tình tình, cảm thấy trước mắt nên mời hai người bọn họ ra ngoài nói chuyện.
Trong phòng bệnh chỉ còn Lâm Lạc Dương và một y tá, cô gái nhìn qua chừng hai mươi mấy tuổi, Lâm Lạc Dương mở miệng gọi: "Chị, chị có gương không? Cho em mượn một chút."
Y tá có hơi sửng sốt, lấy gương cầm tay trong túi ra: "Có thì có đấy, nhưng tôi chỉ mới hai mươi hai thôi..."
Lâm Lạc Dương cũng sửng sốt theo: "À, xin lỗi."
Gương cầm tay nên không quá lớn, Lâm Lạc Dương chỉ soi bên trái một chút bên phải một chút, miễn cưỡng lắm mới soi xong cả mặt.
Nhìn mình trong gương anh có chút khó tin.
Đây là anh mà cũng không phải anh.
Là sau khi anh lớn lên, nhưng không phải mười tám tuổi mà là dáng vẻ lớn hơn tuổi của anh.
Tóc Lâm Lạc Dương vốn xoăn tự nhiên, bây giờ thì lại rất đâu vào đấy, duỗi thẳng, thậm chí dài đến tận bả vai. Vẫn là màu tóc nhạt, ánh mặt trời chiếu vào giống như nước trà còn dư lại, màu nâu và cam hòa lẫn với nhau, nhạt hơn màu tóc người bình thường rất nhiều, trông giống đã được nhuộm qua song thực tế lại là màu tóc tự nhiên. Chưa hết, đôi mắt anh có chiều sâu hơn trước kia, mặt anh gầy đi nhiều, da trắng bệch, môi cũng trắng bệch.
Lâm Lạc Dương vừa quen thuộc vừa xa lạ dáng vẻ hiện tại của mình, đáy lòng có chút mờ mịt. Đây là gì, tỉnh dậy vượt thời gian đến mười năm sau, đùng một cái mình đã hai mươi tám tuổi, vậy mười năm bỏ không kia phải làm thế nào?
Anh đưa mắt nhìn cổ tay trái vừa được băng bó xong, lúc y tá thay băng anh đã thấy rõ vết thương sâu cỡ nào, mặc dù có khâu lại rồi nhưng nhìn cũng không khỏi hoảng hốt. Theo lý phải rất đau mới đúng, có điều bây giờ anh cảm thấy khá ổn, hình như giai đoạn đau đớn nhất đã qua rồi.
Cho đến tận giây phút này anh vẫn chưa tin chuyện mình xuất hiện vào mười năm sau.
Rõ ràng mới đây anh vẫn đang ở nhà của mình, nằm trên giường đọc tiểu thuyết có nội dung nhân vật chính quay về quá khứ thay đổi tương lai trong căn phòng ngủ của mình, thế mà mở mắt ra anh đã đến mười năm sau luôn... Đùa à? Hơn nữa tại sao lại là mười năm sau, mười năm sau anh hai mươi tám tuổi, đã qua mất độ tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất, còn thay đổi được cái gì nữa! Hay ý là bắt anh từ hôm nay phải ngủ sớm dậy sớm để bản thân không hói trước khi già?
Vừa nghĩ đến đây, cửa phòng bị đẩy ra lần nữa, người bước vào là người anh không thể quen thuộc hơn. Người phụ nữ cột tóc đuôi ngựa gọn gàng, sải bước tới chỗ anh. Lâm Lạc Dương theo phản xạ ngồi thẳng tắp, một tiếng "chị" cắm trong cổ họng không chịu bật ra.
Người tới chính là Lâm Nhược Liễu – chị của Lâm Lạc Dương. Mặt mũi hai người rất giống nhau, quả nhiên là chị em ruột chênh nhau năm tuổi.
Trong ấn tượng của Lâm Lạc Dương, chị anh từ trước đến nay là người nghiêm túc già dặn, tuy nhiên chưa bao giờ khiến anh có cảm giác ngột ngạt dữ dội như bây giờ, đến cả bầu không khí xung quanh cũng trở nên nặng trịch.
Lâm Nhược Liễu của mười năm sau trông rất mệt mỏi, dưới mắt hiện quầng thâm, giữa hai chân mày ẩn nhẫn ưu sầu hằn theo năm tháng.
Lâm Lạc Dương cảm thấy mình nên nói gì đó, nhưng anh chưa kịp mở miệng, Lâm Nhược Liễu đã đơn giản cộc cằn cất tiếng: "Chị nghe bác sĩ bảo đầu óc em có vấn đề."
Lâm Lạc Dương: "..."
Nói vậy cũng không sai.
Khoảng thời gian mười năm quá lớn khiến anh không biết làm thế nào để đối mặt với Lâm Nhược Liễu, chỉ có thể gật gù nói: "À, ừ... hình như vậy."
"Quên sạch rồi sao?" Lâm Nhược Liễu hỏi lần nữa, ánh mắt thẳng tắp hướng về phía em trai mình.
"Không, những chuyện trước năm mười tám tuổi vẫn..." Lâm Lạc Dương nói tới đây thì mắc nghẹn.
Đây thật sự là mất trí nhớ ư?
Anh ngẩng đầu đối mặt với người thân vừa quen vừa xa lạ của mình: "Em, em không rõ."
Anh làm ra nét bối rối mà chỉ thiếu niên trẻ tuổi mới có, đặt vào cơ thể hai mươi tám tuổi hoàn toàn không liên quan gì đến nhau.
Lâm Nhược Liễu cũng ngớ ra, sắc mặt hơi hoảng loạn, giống như nhớ lại điều gì đó, lúc mở miệng lần nữa chất giọng đã nhẹ nhàng hơn: "Không sao, ý chị là... không nhớ thì thôi."
Lâm Lạc Dương cố gắng thả lỏng, người trước mặt là chị ruột của anh, bất kể qua bao nhiêu năm, mười năm, hai mươi năm, bọn họ vẫn là người thân cận nhất.
"Em không cảm thấy mình đã quên đi chuyện gì đó..."
Lâm Lạc Dương nhớ rất rõ những chuyện trước năm mười tám tuổi, nhớ mình mới vừa thi tuyển sinh đại học xong, mấy tháng nghỉ hè mê mệt với tiểu thuyết; Anh nhớ mấy ngày nay bà vú trong nhà xin nghỉ, tạm thời đổi người khác, buổi tối phải ăn những món rau xào không được ngon, thế mà ba anh còn cố gắp rau bắt anh ăn cho khỏe; Thậm chí anh nhớ rõ luôn nội dung quyển tiểu thuyết buổi tối mình đọc, nhân vật chính vượt thời gian trở về mười năm trước hăng hái làm việc, cứu vãn những thứ mà cậu ta từng không thể ra sức làm... Chờ đã! Cứu vãn quá khứ!
Anh cúi đầu nâng cánh tay bị thương lên, cơ thể còn rất yếu, chỉ đơn giản nâng lên thế này mà cả cánh tay đã run nhẹ.
Mình tới đây, có phải cũng vì cứu vãn điều gì đó hay không?
Trong phòng bệnh yên tĩnh, không một ai cắt đứt suy nghĩ của anh. Thẳng đến khi Lâm Lạc Dương ngẩng đầu, ánh mắt trở nên vô cùng kiên định, tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi.
Lâm Lạc Dương với linh hồn mười tám tuổi trốn trong vỏ bọc hai mươi tám tuổi nói: "Em nghĩ mình vượt thời gian tới đây!"
Lâm Lạc Dương còn chưa nhận ra tình hình lúc bấy giờ, vừa mở mắt đã phát hiện mình nằm ở một nơi hoàn toàn xa lạ, cả căn phòng đều sơn màu trắng, mùi thuốc khử trùng quen thuộc chui vào mũi, không khó để đoán đây là bệnh viện... Nhưng tại sao anh lại ở trong bệnh viện?
Anh nhớ rõ ràng mình vừa mới tắt đèn ngủ, chuẩn bị thong thả nằm trên giường đọc tiểu thuyết, tại sao chỉ chớp mắt một cái đã nằm đây rồi?
Đúng lúc anh còn đang tự hỏi thì cửa phòng bệnh mở ra, người bên ngoài thấy anh tỉnh lại cũng hơi sửng sốt, một tay giữ chốt cửa, ngây người mất mấy giây.
Lâm Lạc Dương nghe thấy tiếng động lập tức quay đầu, ánh mắt tràn đầy mờ mịt nhìn người đột nhiên xuất hiện.
Thấy đối phương không nói lời nào, Lâm Lạc Dương đành mở miệng trước.
"Xin chào?" Lâm Lạc Dương lên tiếng thăm dò, "Cho hỏi anh là..." Có phải nhầm phòng rồi không? Mà lời còn chưa nói hết anh đã thấy người nọ chợt lui về sau, vịn vào song cửa rồi bỏ chạy.
Lâm Lạc Dương: "???"
Trong lòng Lâm Lạc Dương càng thêm nghi ngờ, anh vén chăn định đứng dậy, nhưng chân vừa chạm đất, cảm giác không có lực từ đầu gối lan đến toàn thân, thế là anh trực tiếp ngã xuống.
Sau tiếng vang, căn phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Lâm Lạc Dương giữ tư thế quỳ, chậm rãi dùng hai cánh tay đẩy người lên, nhịp tim bỗng chốc tăng tốc... Anh hoàn toàn không cảm giác được sự tồn tại của hai chân!
Chính lúc anh rơi vào trạng thái hoảng loạn, có mấy người từ ngoài cửa vội vã xông vào, thấy trên giường không có người liền luống cuống.
"Lâm Lạc Dương, mày lại...!"
Người nọ chưa kịp nói xong, vị bác sĩ vào trước đã lên tiếng: "Anh ta không chạy, ở dưới đất đây này."
Lâm Lạc Dương nghe thấy giọng nói quen thuộc, lập tức thò đầu ra từ bên kia giường mặc kệ cơn đau: "Ngô Húc? Là mày hả?"
Ngô Húc: "?!"
Ngô Húc đi tới phụ bác sĩ đỡ người dưới đất lên. Lâm Lạc Dương không hề nhúc nhích, cực kỳ phối hợp, chẳng qua ánh mắt rơi trên người Ngô Húc lại không giấu được vẻ ngơ ngác.
Ngô Húc cất chuyện trong lòng nên cũng không nhận ra Lâm Lạc Dương có điều không đúng: "Mày tỉnh lại tại sao không gọi, tao và Triệu Thụy Tiêu đều ở đây..." Nói tới đây cậu ta chợt thở dài, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Đây là lần đầu tiên Lâm Lạc Dương thấy Ngô Húc như vậy, khó tránh cứ chăm chú quan sát người bạn thân thời thơ ấu của mình..
Ngô Húc và gia đình anh là quan hệ nhiều đời, cả hai từ nhà trẻ đến cấp ba đều học cùng một trường, đáng tiếc lên đại học thì tách ra, nguyên nhân không phải tại anh, do thành tích của Ngô Húc quá tệ, vậy nên ba cậu ta mới sắp xếp cho cậu ta ra nước ngoài học mấy năm.
Lâm Lạc Dương nhớ rất rõ, xế chiều hôm nay Ngô Húc mới nhuộm tóc màu xanh, đến nhà anh rủ ra ngoài chơi nhưng bị anh từ chối vì thời tiết quá nóng, thế là Ngô Húc nói anh kiểu cách.
Lâm Lạc Dương nói: "Mày đi nhuộm tóc, mẹ mày có biết không?"
Ngô Húc: "..."
Ấy thế mà bây giờ xuất hiện trước mắt anh, Ngô Húc đã cắt tóc ngắn gọn gàng, trở về với màu tóc tự nhiên, cậu ta còn mặc đồ Tây, rất ra dáng người nghiêm chỉnh trong xã hội.
Lúc này Ngô Húc đã nhận ra ánh mắt của Lâm Lạc Dương, vừa định mở miệng hỏi, Lâm Lạc Dương lại giành lời trước: "Ngô Húc, sao mày già đi rồi, tóc cũng ít?"
Ngô Húc: "..."
Triệu Thụy Tiêu theo phía sau đến tận bây giờ mới phát biểu: "Đấy thấy chưa, tôi đã nói cậu ta không ổn, vừa nhìn thấy tôi đã hỏi tôi là ai, vậy mà mấy người lại không tin."
***
"... Nói chung chị Lâm sẽ tới đây ngay."
Triệu Thụy Tiêu nói chuyện điện thoại xong, từ hành lang đi vào, Ngô Húc gật đầu, lại lo lắng nhìn về phía giường bệnh Lâm Lạc Dương.
Trước đó bác sĩ đã làm kiểm tra đơn giản cho Lâm Lạc Dương, suốt quá trình anh đều tích cực phối hợp, nửa đường còn kéo áo blouse bác sĩ hỏi mấy câu kỳ lạ như: Chắc mình còn sống lâu lắm nhỉ? Chân có làm sao không, vẫn đi đứng bình thường chứ?
Bác sĩ mỉm cười theo tiêu chuẩn nghề nghiệp, nói với anh chẳng qua do nằm trên giường quá lâu, cộng thêm thiếu máu khiến cơ thể suy yếu, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày, chú ý ăn uống, đừng vận động mạnh thì sẽ không sao cả.
Lúc này Lâm Lạc Dương mới nhìn xuống băng gạc quấn trên cánh tay mình, vừa rồi ngã không nhẹ, không chỉ đập đầu gối, cả cổ tay cũng rất đau.
Anh vừa định hỏi thêm thì bác sĩ đã nói trước: "Anh Lâm, bây giờ tôi cần hỏi anh vài vấn đề, phiền anh trả lời thành thật."
Lâm Lạc Dương không thể làm gì khác đành nuốt chuỗi nghi hoặc trong lòng mình xuống, trước hết cứ nghe bác sĩ hỏi đã.
Bác sĩ lên tiếng: "Anh Lâm, tên đầy đủ của anh là gì?"
Lâm Lạc Dương: "?"
Nhìn anh giống kẻ ngốc lắm hả?
Nhưng anh liếc nhìn Ngô Húc đứng phía sau bác sĩ, vẫn mở miệng đáp: "Lâm Lạc Dương."
Bác sĩ nói: "Tốt, câu hỏi kế tiếp."
Ngô Húc trông trưởng thành hơn rất nhiều, Lâm Lạc Dương nhớ cách đây vài ngày cậu ta còn trẻ măng, nửa đêm trốn đi chơi net bị mẹ rượt đánh dưới sân nhà, thế mà giờ cậu ta lại khoác lên người bộ đồ Tây, không thấy được dáng vẻ ngây ngô ấy nữa.
Mà người đàn ông đứng bên cạnh Ngô Húc là ai? Hình như cậu ta biết mình, chưa kể còn rất thân với Ngô Húc. Có điều Lâm Lạc Dương hoàn toàn không có ấn tượng về người này.
Tại sao mình lại ở trong bệnh viện? Mấy ngày nay Lâm Lạc Dương liên tục thức đêm đọc tiểu thuyết, thường ba bốn giờ mới ngủ, hôm sau cứ đúng tám giờ là thức.
Chắc không phải do thức đêm nhiều khiến tinh thần suy nhược rồi ngất đi đâu nhỉ?
Thoáng chốc anh nghĩ đến đủ thứ tin tức trên mạng, nào là thức đêm dẫn đến đột tử, nào là thức đêm gây choáng, thức đêm gây lú úp đầu vào tô mì gói... Càng nghĩ càng thấy rất có khả năng, tâm lý đầu tiên xuất hiện trong đầu anh chính là: Tiêu đời, mình chắc chắn sẽ bị ba mẹ mắng chết!
Bác sĩ lại lên tiếng: "Anh bao nhiêu tuổi?"
Lâm Lạc Dương đang suy nghĩ miên man, trả lời trong vô thức: "Mười tám."
Bác sĩ hơi híp mắt, vừa cúi đầu mở tài liệu trong tay vừa hỏi lại lần nữa: "Anh bao nhiêu tuổi?"
Trong không khí tựa như sinh ra một loại khí sền sệt, tĩnh lặng, tắc nghẽn, làm người ta khó thở.
Lâm Lạc Dương đáp lại: "Mười tám tuổi, tôi vừa ăn sinh nhật hồi tháng ba."
***
Lâm Lạc Dương nhìn băng gạc trên cánh tay được tháo ra, mặc dù trong lòng sớm đã có suy đoán, nhưng khi vết sẹo dữ tợn ở cổ tay xuất hiện, anh vẫn không khỏi bàng hoàng.
Y tá thay băng cho anh, anh không dám xem, nghiêng đầu về phía Ngô Húc rõ ràng đã lớn hơn nhiều: "Mấy người làm gì phản ứng ghê vậy? Rốt cuộc tôi bị cái gì? Chẳng lẽ thức đêm bất tỉnh còn mộng du lấy dao cắt cổ tay?"
Anh gần như ngu ngốc hỏi những câu này, không còn cách nào khác, anh cảm nhận được mọi thứ xung quanh không đúng, song lại không thể nắm bắt chính xác điều không đúng này đến từ đâu.
Không đợi Ngô Húc trả lời, bác sĩ đã ngăn trước tầm mắt anh: "Anh Lâm, trước tiên cứ thả lỏng, không cần khẩn trương như vậy..."
Lâm Lạc Dương khép miệng lại, đầu hơi nghiêng ra phía sau bác sĩ, thậm chí còn có tâm tình nói thêm một câu: "Tôi không khẩn trương, hai người bọn họ mới khẩn trương kia kìa."
Đúng thật, sắc mặt hai người sau lưng đều rất nghiêm trọng.
Cuối cùng Ngô Húc cũng phải mở miệng: "Bây giờ là năm 2026, chứ mày tưởng đang là năm nào?"
Lâm Lạc Dương nhất thời không phản ứng kịp, biểu cảm ngơ ngác, giữa ánh nhìn chăm chú của mọi người lắp bắp trả lời: "2016... Không phải sao?"
Ngô Húc và người đàn ông tên Triệu Thụy Tiêu đưa mắt nhìn nhau, như là muốn nói lại thôi.
Bác sĩ quan sát tình tình, cảm thấy trước mắt nên mời hai người bọn họ ra ngoài nói chuyện.
Trong phòng bệnh chỉ còn Lâm Lạc Dương và một y tá, cô gái nhìn qua chừng hai mươi mấy tuổi, Lâm Lạc Dương mở miệng gọi: "Chị, chị có gương không? Cho em mượn một chút."
Y tá có hơi sửng sốt, lấy gương cầm tay trong túi ra: "Có thì có đấy, nhưng tôi chỉ mới hai mươi hai thôi..."
Lâm Lạc Dương cũng sửng sốt theo: "À, xin lỗi."
Gương cầm tay nên không quá lớn, Lâm Lạc Dương chỉ soi bên trái một chút bên phải một chút, miễn cưỡng lắm mới soi xong cả mặt.
Nhìn mình trong gương anh có chút khó tin.
Đây là anh mà cũng không phải anh.
Là sau khi anh lớn lên, nhưng không phải mười tám tuổi mà là dáng vẻ lớn hơn tuổi của anh.
Tóc Lâm Lạc Dương vốn xoăn tự nhiên, bây giờ thì lại rất đâu vào đấy, duỗi thẳng, thậm chí dài đến tận bả vai. Vẫn là màu tóc nhạt, ánh mặt trời chiếu vào giống như nước trà còn dư lại, màu nâu và cam hòa lẫn với nhau, nhạt hơn màu tóc người bình thường rất nhiều, trông giống đã được nhuộm qua song thực tế lại là màu tóc tự nhiên. Chưa hết, đôi mắt anh có chiều sâu hơn trước kia, mặt anh gầy đi nhiều, da trắng bệch, môi cũng trắng bệch.
Lâm Lạc Dương vừa quen thuộc vừa xa lạ dáng vẻ hiện tại của mình, đáy lòng có chút mờ mịt. Đây là gì, tỉnh dậy vượt thời gian đến mười năm sau, đùng một cái mình đã hai mươi tám tuổi, vậy mười năm bỏ không kia phải làm thế nào?
Anh đưa mắt nhìn cổ tay trái vừa được băng bó xong, lúc y tá thay băng anh đã thấy rõ vết thương sâu cỡ nào, mặc dù có khâu lại rồi nhưng nhìn cũng không khỏi hoảng hốt. Theo lý phải rất đau mới đúng, có điều bây giờ anh cảm thấy khá ổn, hình như giai đoạn đau đớn nhất đã qua rồi.
Cho đến tận giây phút này anh vẫn chưa tin chuyện mình xuất hiện vào mười năm sau.
Rõ ràng mới đây anh vẫn đang ở nhà của mình, nằm trên giường đọc tiểu thuyết có nội dung nhân vật chính quay về quá khứ thay đổi tương lai trong căn phòng ngủ của mình, thế mà mở mắt ra anh đã đến mười năm sau luôn... Đùa à? Hơn nữa tại sao lại là mười năm sau, mười năm sau anh hai mươi tám tuổi, đã qua mất độ tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất, còn thay đổi được cái gì nữa! Hay ý là bắt anh từ hôm nay phải ngủ sớm dậy sớm để bản thân không hói trước khi già?
Vừa nghĩ đến đây, cửa phòng bị đẩy ra lần nữa, người bước vào là người anh không thể quen thuộc hơn. Người phụ nữ cột tóc đuôi ngựa gọn gàng, sải bước tới chỗ anh. Lâm Lạc Dương theo phản xạ ngồi thẳng tắp, một tiếng "chị" cắm trong cổ họng không chịu bật ra.
Người tới chính là Lâm Nhược Liễu – chị của Lâm Lạc Dương. Mặt mũi hai người rất giống nhau, quả nhiên là chị em ruột chênh nhau năm tuổi.
Trong ấn tượng của Lâm Lạc Dương, chị anh từ trước đến nay là người nghiêm túc già dặn, tuy nhiên chưa bao giờ khiến anh có cảm giác ngột ngạt dữ dội như bây giờ, đến cả bầu không khí xung quanh cũng trở nên nặng trịch.
Lâm Nhược Liễu của mười năm sau trông rất mệt mỏi, dưới mắt hiện quầng thâm, giữa hai chân mày ẩn nhẫn ưu sầu hằn theo năm tháng.
Lâm Lạc Dương cảm thấy mình nên nói gì đó, nhưng anh chưa kịp mở miệng, Lâm Nhược Liễu đã đơn giản cộc cằn cất tiếng: "Chị nghe bác sĩ bảo đầu óc em có vấn đề."
Lâm Lạc Dương: "..."
Nói vậy cũng không sai.
Khoảng thời gian mười năm quá lớn khiến anh không biết làm thế nào để đối mặt với Lâm Nhược Liễu, chỉ có thể gật gù nói: "À, ừ... hình như vậy."
"Quên sạch rồi sao?" Lâm Nhược Liễu hỏi lần nữa, ánh mắt thẳng tắp hướng về phía em trai mình.
"Không, những chuyện trước năm mười tám tuổi vẫn..." Lâm Lạc Dương nói tới đây thì mắc nghẹn.
Đây thật sự là mất trí nhớ ư?
Anh ngẩng đầu đối mặt với người thân vừa quen vừa xa lạ của mình: "Em, em không rõ."
Anh làm ra nét bối rối mà chỉ thiếu niên trẻ tuổi mới có, đặt vào cơ thể hai mươi tám tuổi hoàn toàn không liên quan gì đến nhau.
Lâm Nhược Liễu cũng ngớ ra, sắc mặt hơi hoảng loạn, giống như nhớ lại điều gì đó, lúc mở miệng lần nữa chất giọng đã nhẹ nhàng hơn: "Không sao, ý chị là... không nhớ thì thôi."
Lâm Lạc Dương cố gắng thả lỏng, người trước mặt là chị ruột của anh, bất kể qua bao nhiêu năm, mười năm, hai mươi năm, bọn họ vẫn là người thân cận nhất.
"Em không cảm thấy mình đã quên đi chuyện gì đó..."
Lâm Lạc Dương nhớ rất rõ những chuyện trước năm mười tám tuổi, nhớ mình mới vừa thi tuyển sinh đại học xong, mấy tháng nghỉ hè mê mệt với tiểu thuyết; Anh nhớ mấy ngày nay bà vú trong nhà xin nghỉ, tạm thời đổi người khác, buổi tối phải ăn những món rau xào không được ngon, thế mà ba anh còn cố gắp rau bắt anh ăn cho khỏe; Thậm chí anh nhớ rõ luôn nội dung quyển tiểu thuyết buổi tối mình đọc, nhân vật chính vượt thời gian trở về mười năm trước hăng hái làm việc, cứu vãn những thứ mà cậu ta từng không thể ra sức làm... Chờ đã! Cứu vãn quá khứ!
Anh cúi đầu nâng cánh tay bị thương lên, cơ thể còn rất yếu, chỉ đơn giản nâng lên thế này mà cả cánh tay đã run nhẹ.
Mình tới đây, có phải cũng vì cứu vãn điều gì đó hay không?
Trong phòng bệnh yên tĩnh, không một ai cắt đứt suy nghĩ của anh. Thẳng đến khi Lâm Lạc Dương ngẩng đầu, ánh mắt trở nên vô cùng kiên định, tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi.
Lâm Lạc Dương với linh hồn mười tám tuổi trốn trong vỏ bọc hai mươi tám tuổi nói: "Em nghĩ mình vượt thời gian tới đây!"