Chương 1: Người Vượt Thời Gian
Giờ đang là Hạ chí, thời tiết nóng bức khó chịu, đêm đến không có thêm chút gió nào chỉ cảm thấy ẩm ướt, ta có cảm giác cái yếm mỏng của ta cũng khiến ta phát điên cho dù nó mỏng đến đâu đi chăng nữa. Thêm một việc nữa là lũ hạ nhân cứ lẽo đẽo đi theo, trái một bước, phải một bước, một tiếng công chúa đừng làm, hai tiếng bệ hạ sẽ tức giận, lúc nào cũng lôi cha ta ra ngăn cản ta, vậy ngay cả việc ta đi ra hồ sen hóng mát cũng phải xin phép cha sao?Nội trong hôm nay ta đã đập tan hai cái bình vạn tuế, xé rách hai bộ y phục, điều này càng khiến ta thêm ức chế càng không thể nguôi nỗi bực cùng với cảm giác nóng đến nghẹt thở này. Đêm nay cũng nóng như vậy ta ngồi trên tràng kỷ bên cạnh hạ nhân luôn phe phẩy quạt không ngừng ta liếc nhìn chúng như một lũ lợn không biết suy nghĩ rằng bổn cung đây đang cảm thấy rất nóng, ta liền đá ả bên trái khiến ả ngã khuỵu xuống, quát ả:– Ngươi không thể quạt mạnh lên một chút sao, bộ muốn ta chết nóng hả? Mama không dạy ngươi là phải biết nhìn rồi hầu hạ ta đúng cách sao?Lũ hạ nhân chỉ biết quỳ gối dập đầu miệng không ngừng kêu "xin công chúa tha mạng" khiến ta càng thêm bực, bộ chúng nó không còn câu nào khác để nói sao.– Các ngươi câm miệng lại nhanh cho ta, lấy đĩa mứt, chúng ta đi lên lầu Tịch Lam hóng mát.Từ điện của ta đến đó không xa mấy nhưng đi cũng khá lâu may mắn đêm nay có chút gió thổi, thêm ánh trăng sáng, chưa đến rằm nhưng vẫn tỏa sáng, đến gần hồ phảng phất hương sen, ta thả lỏng người rồi nói với ả hầu đằng sau:– Ngươi, đi lấy thuyền, ta muốn ra hồ sen nơi đấy có vẻ mát hơn trên lầuẢ có vẻ chần chừ, ta liền đánh một cái thật mạnh vào trán ả khiến ả vô cùng khiếp sợ– Đi mau lên, khiến ngươi hao tâm tổn sức lắm hả? Ta đi một chút thôi ngươi cũng phải băn khoăn sao hay lại lấy cha ta ra để ngăn cản.- nghe ta nói ả run rẩy vì sợ liền vội đáp lại:– Nô tì không dám lập tức sai người lấy thuyền cho người.– Các ngươi rặt là một lũ đần độn, thậm chí còn không biết khéo miệng, hầu hạ ta từ nhỏ đến giờ cũng không khôn ra được.Thuyền trôi chầm chậm, ta nhìn trăng sáng, ăn một miếng mứt mận thêm một chút trà nữa trong lòng thấy vô cùng khoan khoái. Trên trời không một gợn mây, chợt nhớ đến Hằng Nga tiên tử trên cung trăng cô đơn biết bao, không ai bầu bạn, không lấy một tấm chân tình. Hình như gió thổi mạnh hơn, cành lá bắt đầu đu đưa, mặt hồ bắt đầu gợn sóng, ta nhoài người ra mạn thuyền chạm nhẹ vào bóng trăng trên mặt hồ gợn nước chợt cảm thấy buồn, các tỷ tỷ thân thiết đều đã xuất giá, đều tìm được phu quân tốt, còn ta vẫn chỉ là con gái nhỏ của phụ hoàng, người bao bọc ta chẳng bao giờ cho ta đi ra ngoài cung bao giờ. Nghe nói người muốn gả ta đi hòa ly, lúc đó ta vô cùng ấm ức nhưng không biết phải làm gì để ngăn cản.Ta thở dài một tiếng khá lớn.Chợt nhận thấy ở giữa hồ có một bông sen rất đẹp, cao vút, màu của nó cũng hơi khang khác so với những bông sen còn lại, có lẽ do ánh trăng làm nó có màu lạ hơn– Tranh Tử Nhi, ngươi xem bông hoa sen kia có màu lạ lắm đúng không?– Nô tì không rõ nhưng trông nó cao vút lên, lạ thật đó.– Ngươi, mau chèo thuyền đến đó ta muốn hái bông sen đó.– Công chúa, chỗ đó sâu lắm, thần ra đó sợ người nguy hiểm, hay chúng ta quay lại đi ạ, ngày mai thần sẽ lấy cho người– Ngươi thì biết gì, để ta tự tay hái. Mau lên! – Nhưng mà- Thấy đứa nô tì vẫn còn phân vân ta gắt lên:– Nhanh lên, chút nữa ta sẽ cho ngươi may thêm vài bộ y phục, được chứ?Thuyền ngày càng gần hơn, ánh trăng bị tán mây làm mờ đi, gió thổi càng mạnh hơn, xung quanh ta tối hơn, lá sen, bông sen đu đưa, mặt hồ bắt đầu gợn sóng, chiếc thuyền nghiêng ngả vì gió.– Công chúa, mau về thôi ạ, trời sắp mưa rồi, tối như vậy nguy hiểm lắm ạ.Con bé nói lớn hơn vì gió càng ngày càng thôi dữ dội, mây đen đã che mất bóng trăng mờ, ta vẫn cố chấp:– Một chút nữa thôi là được rồi, được rồi, để ta hái rồi về.Ta trườn lên một tay chống mạn thuyền, một tay chới với chạm đến gần bông hoa sen, thuyền nghiêng về phía nơi ta chống tay, một hai giọt mưa rơi lộp bộp trên tán lá, ta liền nhoài người đến, với được rồi, trong lòng vô cùng vui mừng. Trên trời đoàng một tiếng vang rền, sắc tím trắng nhớp nhoáng hiện lên, giật mình ta trượt tay lao xuống hồ. Điều cuối cùng ta nhìn thấy là ánh chớp với tiếng gọi vô cùng sợ hãi của Tranh Tử Nhi– Người đâu, công chúa ngã xuống hồ rồi, người đâu, mau cứu công chúa.Một thoáng lạ, ta nghe thấy tiếng nhạc vang lên từ ngọc khánh, có tiếng hát của ai đó văng vẳng bên tai, hình như là hoàng tổ mẫu hát ru cho ta, chuyện lâu lắm rồi, sau khi tỷ tỷ ruột qua đời– Con biết không, sau này con sẽ gặp một người yêu con bằng cả trái tim, vì con nguyện hi sinh tất cả. Chuyện đó tốt đẹp biết bao.– Bằng cả trái tim có gì ghê gớm đâu chứ, tổ mẫu, ai cũng yêu con cả, cha nè, ca ca nè, tổ mẫu nè.–Sau này con sẽ thấy, gặp được đức lang quân như ý không phải ai cũng gặp được, ta tìm kiếm người phù hợp với ta nhưng trên đời mình gặp gỡ ai còn không biết trước thì làm sao tìm được người thật lòng yêu thương mình. Cho nên Phật Tổ đã dạy ta lựa chọn người thích hợp nhất với mình chứ không phải người tốt nhất.– Tổ mẫu, người nói xem làm sao để biết người ta có phù hợp với mình không.Nhưng tổ mẫu chỉ cười với ta, người không nói gì cả, chỉ sau khoảng khắc đó vài tháng ngắn ngủi, tổ mẫu cũng giống tỷ tỷ ruột của ta, rời bỏ ta mất rồiQua làn nước lạnh, ta thấy có ai đó đang tiến đến, nắm lấy tay ta, tay người đó rất ấm, là ai đấy, có phải là người mà tổ mẫu nói không, người yêu con bằng cả trái tim.