Chương 12: Thân Ái Ơi, Trời Mưa Rồi
Chờ đợi Sử Diễn thi đấu cũng đã muộn rồi, Lý Nhan tưởng con cá chép sặc sỡ đó rất ư là vô dụng ai ngờ tên đó lại giành được cái cúp bằng vàng đó, chẳng biết là vàng giả hay vàng thật, nhìn cái bộ dạng thôi cũng thấy ngứa cả mắt.– He he, anh đây đã nói rồi, không chơi thì thôi đã chơi là phải giải nhất. Tiểu nha đầu, mạnh miệng lắm cơ mà, sao không nói gì vậy ta?Lý Nhan mặt mũi hằm hằm nghiến răng nghiến lợi, tức đến run người. Chết tiệt, Ahhhhh, thứ cặn bã rácrưởi nhà mi, nghiêm túc đấy, thằng khốn...– Sử Diễn, nếu cậu bị cào rách mặt thì đó không phải là việc của tôi.Khải Hoành uể oải ngáp vài cái, vươn vai rồi khoanh tay đứng nhìn Lý Nhan đang xù lông lên, chuẩn bị giơ nanh vuốt ra, anh nhìn cô với bộ dạng vô cùng thích thú.– Nha đầu ngốc, à, không đúng, tiểu nha đầu ngốc nay anh đây rất vui tất nhiên sẽ không so đo chuyện hôm qua, nay mời hai anh em mấy người một bữa thịnh soạn nhe.Sử Diễn nhe răng cười, Lý Nhan trợn ngược mắt lên nghiến răng ken két:– Bổn cung chưa cho nhà ngươi lăng trì đã là rất tốt rồi, ai là tiểu nha đầu ngốc hả?– Ầy, em gái của cậu khó tính quá, sau này không biết là gả được hay không?Sử Diễn giả bộ cảm thông tay vẫn xoa xoa cái cúp vàng đang nằm trong lòng mình, điệu bộ nâng niutừng li từng tí. Rất ngứa mắt.– Gả được hay không dù sao cũng không liên quan đến cậu, chỉ là tôi chúc cậu may mắn qua kiếp nạn này, không phải vào bệnh viện dưỡng bệnh là được.– Gì cơ?Rất ngây thơ, 1 giây trước thảm hoạ....– KHẢI HOÀNH!!!! MAU LÔI NHA ĐẦU NHÀ CẬU RA, CON NHỎ NÀY CÀO RÁCH MẶT TÔI MẤT!!!Lôi được Lý Nhan ra thì Sử Diễn cũng te tua tơi tả rồi– Cô có cần đi xác định lại giới tính không Lý Nhan, chứ cô là trường hợp đầu tiên cào vào mặt tôi đấy, chứ bình thường chỉ có đi đánh ghen mới cào vào mặt nhau thế này thôi.Sử Diễn mắt mũi bầm dập nhìn cô gái đầu tóc bù xù xơ xác đang nấp đằng sau Khải Hoành với bộ dạng vô cùng thách thức.– Cậu giật tóc con bé rồi mà còn lắm lời được à?Khải Hoành lấy lược chải chải mái tóc đen dài của Lý Nhan, bóng lưng anh đối diện với Sử Diễn, thỉnh thoảng còn vuốt vài sợi tóc mai trên trán của Lý Nhan, cô vẫn xù lông đầy tức tối nhìn Sử Diễn.– Chứ không phải do con nhỏ đó đanh đá ghê gớm à?– Khải Hoành, nói đi là ta hay tên đần kia có lỗi.– Khải Hoành cậu mà bênh nhỏ đó thì tức chết tôi mất.– 50:50, cái này hòa nhau nhé.– Xấu tính.Anh đang chải tóc thì dừng lại đưa mắt nhìn sang Lý Nhan– Xấu tính thì bây giờ đằng ấy đã bị bán rồi nhé.– Hừ, mà không cần phải chải nữa đâu, ta tự làm được.Lý Nhan đẩy Khải Hoành ra, trên mặt viết chữ “dỗi” rõ to làm anh chỉ biết cười. Bên ngoài trời bắt đầu lộp bộp vài hạt mưa, Lý Nhan nhìn ra ngoài cả bầu trời trong xanh không một gợn mây lúc nãy giờ trở nên xám xịt và đen xì, thỉnh thoảng trong những đám mây đen còn lóe lên vài tia chớp– Nghe dự báo thời tiết là chiều tối nay có giông ai ngờ lại đến sớm thế này, mà có cần tôi nhờ người đưa về không chứ giờ mà về nguy hiểm lắm á.– Sử Diễn, tôi thấy cậu nên tự lo cho mình thì tốt hơn.– Trình Khải Hoành, đừng ỷ mình thông minh mà nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ kia, cậu thừa biết là tôi...– Chúng ta về thôi, dù sao thì bố thằng nhóc kia cũng mời chúng ta bữa trưa rồi, không nên ăn trực mãi được, nay về sớm hen.– Ừm, hôm nay về sớm.Lý Nhan nhìn ra ngoài khẽ rùng mình, gió thổi cảm giác mạnh đến nỗi có thể làm bay tấm biển quảng cáo ở tòa nhà gần đó, mọi người gần như cố gắng chạy thật nhanh về nhà để tránh bão, sợ rằng chưa về đến nhà đã ướt như chuột lột rồi.– Ê, tôi là không khí à? Quá đáng à hen.– Chào nhé, mai gặp sau.Anh dắt Lý Nhan đi qua cửa xoay hướng về bên kia đường, gió thổi ào ào, bụi, rác vụn bay tứ phía, cô nắm chắc ngón tay trỏ của Khải Hoành dáo dác nhìn xung quanh– Tìm gì vậy?– Xe đạp, không phải đi về bằng xe đạp sao?– Trời này đi xe đạp nguy hiểm lămd nhỡ đâu biển quảng cáo nó bay đập vào người thì...– Biển quảng cáo biết bay sao? Giống chim á?– Đó là giả dụ, tôi ví dụ như thế nhưng mà bay thật thì toang– Khải Hoành.Khải Hoành ừm nhẹ một tiếng.– Nhỡ sau này chúng ta không thể như thế này thì sao?– Lo xa đến mức đó làm gì, đôi khi cô tưởng tượng đến phát sợ, bình thường lại dùm đi.– Hừ hừ... Kệ ta. Mà ta sợ mưa ướt áo, ngươi cõng ta đi.– Được chứ, phí công sức là 1 chỉ vàng nha.– Hừ, tên mê tiền nhà ngươi, tất nhiên là ta sẽ thanh toán cho ngươi cả gốc lẫn lãi– Ái chà. Dạo này ăn nói nghe có vẻ hiện đại ra hẳn nhỉ?– Tất nhiên, học phải khôn ra chứ.Lộp bộp, lộp bộp, lộp bộp... Tiếng mưa rơi trên mái hiên, rồi ào ào như thác đổ, anh chỉ kịp cõng Lý Nhan tới một cái hẻm nhỏ để trú mưa, dàn hoa giấy rủ xuống vì sức nặng của gió mưa. Cây cối ngả nghiêng, mưa rơi, giọt ngã giọt bay, tiếng còi xe trên đường hòa lẫn trong tiếng mưa ào ào, nghe ra trong đó sự yên bình của cuộc sống. Cuộc sống cứ như thế mà yên bình như vậy cũng tốt, Lý Nhan thầm nghĩ rồi đưa mắt nhìn người kia nhưng chỉ thấy vành tai của hắn, cảm nhận được hơi thở đều đều và trầm ổn, ấm áp khôn tả.Cô vùi đầu vào cổ người kia, chầm chậm thở nhẹ– Khải Hoành.– Nói.– Ta hát cho ngươi nghe nhé.– Cứ hát đi, tôi nghe đây.Thân ái ơi, trời mưa rồi, hi vọng bên em luôn có ô che cũng có người nguyện đưa đón em cả quãng đường về. Thân ái ơi, trời mưa rồi, là tiếng lòng ai đổ vỡ, là nhức nhối nguội lạnh từ lâu, thân ái ơi, trời mưa mãi rồi cũng tạnh, gấp ô cùng người trở về nhà...Tiếng Lý Nhan nhỏ dần...– Ngủ rồi à?Anh khẽ đu đưa người trên lưng tựa như ru ngủ, nhìn ra ngoài kia màn mưa trắng xoá trên khắp lối về.Ngân nga câu hát cũThân ái ơi, trời mưa rồi, hi vọng em có người bên cạnh chở che, hi vọng em quãng đời còn lại luôn có người che ô, hi vọng sau cơn mưa em sẽ thấy cầu vồng, đáng tiếc bên cạnh em không phải là anh, thân ái ơi... Trời mưa rồi...