Chương 8: Bởi Vì Rất Để Ý, Tự Hỏi Hai Ta Là Gì Của Nhau
– Sao thế? Đau ở đâu à?Anh cúi thấp ghé gần đến mặt cô, Lý Nhan chỉ lắc đầu, đưa mắt nhìn trái nhìn phải rồi thì thầm vào tai anh– Hình như dây áo bị tuột rồi, sắp hở mất rồi, muốn...Cô lén đưa tay kéo kéo dây áo ngực, không khỏi có cảm giác muốn khóc, thực sự muốn về nhà cởi phăng cái váy này đi, Khải Hoành nghiêng mình nhìn cô, nhướn mày lên không ngừng cười tủm tỉm, anh cởi cúc áo vest rồi lấy một bên áo che khoảng cách giữa hai người, một tay chạm eo cô kéo gần sát người anh. Lý Nhan ngẩng đầu nhìn, vừa chỉnh dây vừa nhìn anh miệng không ngừng cười mỉm– Không biết là anh lại thông minh như vậy luôn á– Không phải là thông minh mà là em quá coi thường công việc xử lý tình huống của tôi.Khải Hoành nở một nụ cười trấn an, sau khi chỉnh dây áo xong Lý Nhan mới để ý, thực sự lúc cô ngẩng đầu lên suýt chút nữa là chạm cằm anh, không phải là gần quá rồi đấy chứ. Trên người Khải Hoành có mùi rất thơm, mùi của bột giặt và nước xả vải– Anh dùng nước xả vải mùi gì mà thơm thế?– Em thử đoán xem– Vậy bao giờ giặt quần áo anh nhớ dùng cái này nhé, em thích– Thích thật hay thích giả– Rất thích.– Vậy muốn ngửi nữa không? Lại gần mới ngửi được chứChóp mũi của Lý Nhan chạm nhẹ vào ngực anh, mùi hương thoang thoảng phảng phất qua, cô có thể cảm nhận được trái tim của mình đang đập mãnh liệt bên trong lồng ngực, do anh mặc áo sơ mi mỏng nên có cảm giác chóp mũi cô đang tiếp xúc với da thịt của anh, nó nóng bỏng khiến cô rạo rực.– Nam nữ thụ thụ bất thân, không gần như vậy được.Đưa tay khẽ đẩy anh ra, anh lại kéo eo cô gần mình hơn, cúi người xuống thì thầm– Em cho rằng anh sẽ để em chạy sao, anh giúp em rồi đó, giờ em tính trả ơn anh sao nào?Nghe giọng nói này thực sự rất giống lưu manh, chỉ là giọng trầm, và hơi khàn của một người đàn ông trưởng thành. Lý Nhan đỏ mặt quay đi tránh nhìn vào mắt anh, tay vẫn để trước ngực của anh chỉ có thể khẽ nén cảm xúc lâng lâng và hơi thở khó nhọc xuống.– Giúp công chúa đây là phúc ba đời nhà anh, còn dám có gan đòi trả công sao?– Gan này là gan hùm mà hạ thần đây học hỏi từ Lý Nhan công chúa.– Cái tên xấu tính này, biết rồi, về nhà sai bảo ta cái gì cũng được.– Nói mới nhớ công chúa đã đến đây được hơn nửa tháng rồi nhỉ, sao nào, đã tin tưởng Khải Hoành đây chưa.– Tin rồiGiống như đang nói bằng hơi thở vậy, nhẹ nhàng và mềm mại– Vậy thì...Anh cẩn thận ghé gần mặt cô hơn nữa, hơi thở ấm nóng phả vào vành tai cô, Lý Nhan rùng mình nhưng vẫn cố chấp không đẩy người kia ra, giống như...đang chờ đợi.– Nè, hai người các người nói chuyện vui nhỉ, muốn cho tôi làm bóng đèn hả, mà đèn này cũng sáng ghê, giữa đám đông thế này các người tính giở trò hề cho tôi xem đấy hử?– Tôi vừa nghĩ ra một từ rất phù hợp để miêu tả cậu lúc này đấyAnh quay lại nhìn Sử Diễn, giữ một nụ cười vô cùng điềm tĩnh và kiên nhẫn.– Từ gì?– Vô duyên.Anh đến gần Sử Diễn, quàng qua vai cậu ta nói vài câu– Thực tình tôi muốn đấm cho cậu mấy phát vì dám phá đám đấy, có biết không hử– Mấy người vừa vừa phải phải thôi chứ, tôi vẫn còn độc thân, đồ không có nhân tính– Tính ra đến giờ cậu phải thay tới 9 cô người yêu rồi, kẻ rác rưởi như cậu mới là không có nhân tínhSử Diễn nhún vai– Họ yêu tiền của bố tôi chứ đâu phải yêu tôi, tôi đá họ cũng là lẽ thường tình. Mà khi nãy lúc hai người gần nhau tôi còn tưởng các người tính hôn nhau ngay giữa đám đông cơVà không may cho Sử Diễn câu nói nhảm nhí của anh đã lọt vào tai Lý Nhan, đầu tiên là vành tai cô đỏ ửng sau đó tức tím mặt mũi, cô xông đến dùng cả hai tay đánh liên tục vô vai Sử Diễn khiến anh ta không né kịp, lãnh đủ– Tên rác rưởi nhà ngươi, ăn nói cho hẳn hoi, là Khải Hoành giúp ta, ngươi nói nhăng nói cuội gì thế hả, uốn lưỡi bảy lần trước khi nói cơ mà, công chúa cao quý như ta mà lại để một tên ăn bám bố mẹ như ngươi nói linh tinh về ta sao, ngươi chán sống rồi hả.Lý Nhan thực sự là tức đến phát khóc luôn, Khải Hoành phải lao đến ngăn lại để tránh Sử Diễn lại vô bệnh viện.– Đừng... Đừng... Thôi xin cô, đừng đánh nữa, đánh nữa là cậu ta vô viện nằm đấy– Sức lực yếu ớt mà đòi đánh tôi nhập viện cậu khinh thường tôi rồi đấySử Diễn quay sang nắm chặt lấy cổ tay Lý Nhan– Tôi nói thế liên quan gì đến cô, cô xem xem cô với Khải Hoành là quan hệ gì chẳng phải cái hành động kia rất gây nhầm lẫn sao, chỉ là nói chuyện thôi, nam nữ hôn nhau cũng là chuyện bình thường cô kích động cái gì.Lần này thì Sử Diễn thực sự đã sôi máu lên rồi, anh cũng chẳng nể nang gì mà nói thẳng với Lý Nhan. Lý Nhan đờ người lại, không có từ nào có thể miêu tả cảm giác của cô lúc này, cô im lặng xoay người đi, mái tóc bị rối có vài sợi xõa xuống– Người như các ngươi thì hiểu cái gì cơ chứ. Thấy bóng lưng của cô công chúa kiêu ngạo này, Khải Hoành bất giác muốn ôm lấy cô ấy chỉ là hình như Lý Nhan rất để ý những chuyện như vậy, anh kéo Sử Diễn qua một bên, cậu ta thực sự có cảm thấy hơi có lỗi, dù sao quát con gái nhà người ta như vậy có hơi...quá đáng– Tôi nói gì sai sao?– Làm sao tôi biết được, có lẽ là động chạm đến lòng tự ái của cô ấy, mà cậu cũng ăn nói chua ngoa trông có khác đàn bà không?– Ờ thì, đôi khi tôi không kiềm chế được cảm xúc nên mới để nó xì ra như thếSử Diễn gãi đầu đầy vẻ hối lỗi– Thôi giờ muộn rồi, tôi đưa cô ấy về, trận đấu ngày mai tôi sẽ đến xem, hôm nay cậu nghỉ ngơi đi– Ờ về cẩn thận nha, xem dùm tôi nha đầu đó.Khải Hoành lặng lẽ đến gần Lý Nhan khoác chiếc áo cho cô tiến đến trước mặt cô quay lưng cúi xuống để cõng cô– Công chúa, lên đây thần cõng xem có nặng hơn không. Có gì chúng ta về nhà nói ha, nào tháo giày ra để tôi cầm choLý Nhan cũng chẳng nói chẳng rằng leo lên lưng của anh, khuôn mặt ủ dột, đi được một đoạn thấy người trên lưng không nói gì Khải Hoành mới mở lời– Thực ra tên nhóc Sử Diễn đó là người tốt chỉ là hơi độc miệng, nó cáu lên thì không kiềm chế được bản thân nên cái miệng nó nói theo cảm tính, đừng để ý mà– Sao ngươi biết ta để ý chuyện này?– Cô ở với tôi lâu vậy chẳng lẽ tôi không hiểu tính cô sao?– Như nào?– Chính là kiểu trong một đằng ngoài một nẻo, rất kiêu ngạo, tùy hứng, được cái miệng rất lanh lợi. Có thể là sau này sẽ giở nhiều trò khôn vặt khác.– Bộ ta không có điểm nào tốt sao?– Có chứ, nhưng cái này không nghĩ ra.– Ngươi...– Đây là nói sự thật.Chính là không tìm được từ nào để nói ra những điều tốt đẹp của em.Cả hai đi qua quảng trường, tiếng nhạc violin réo rắt kết hợp với tiếng đàn piano tạo nên một khung cảnh lãng mạn dưới ánh đèn neon sáng rực của quảng trường. Ánh đèn lấp lánh lấp lánh, còn đẹp hơn những vì sao trên trời, khung cảnh này thật động lòng người.– Khải Hoành.Anh ừm nhẹ một tiếng– Hai chúng ta là mối quan hệ gì vậy?– Cô muốn là mối quan hệ gì thì nó là như thế, cô coi tôi là hầu cận cũng được, là bạn cũng được, là ai cũng được. Miễn là cô thích, cô muốn cái gì cũng được.– Cái gì cũng được sao? Ngươi sẽ giành cho ta phải không?– Ờ, ờ, có thể có một số chuyện có thể là ở ngoài phạm vi có thể nên là tùy thuộc vào từng trường hợp.– Vậy sau này, khi nào ta quay về ngươi đi cùng ta được không?– Quay về với cô sao? Nghĩ gì lạ vậy, tôi còn tương lai ở phía trước cô không thể kéo tôi đâm đầu vào quá khứ được, dòng chảy lịch sử mà thay đổi là tôi đi đời nhà ma đấy– Sợ gì chứ, ta bảo vệ ngươi là được.– Chắc tôi không chờ nổi đến ngày đó đâu.– Ngươi coi thường ta quá rồi đấy.Cô hừm một tiếng, rõ ràng là tên hầu cận này vẫn chưa thực sự nghe lời Lý Nhan, phải về cẩn thận dạy dỗ lại mới được, là tên hầu được công chúa ta đây nuôi nấng, sao lại không thể nghe lời được cơ chứ, nhất định phải nghe lời.– Công chúa, muốn nhảy với tôi một bản nhạc không?Anh hất đầu về phía quảng trường rộng lớn nơi chuẩn bị diễn ra buổi hòa tấu của các nhạc sĩ, trông có vẻ rất thú vị– Nhưng ta không biết nhảy.– Nhảy theo tôi là được, chúng ta nhảy ở đây nhé?Anh thả Lý Nhan xuống ghế đá, cách quảng trường không xa, có vài ba người đang ngồi lại trò chuyện với nhau cách hai người họ vài ba bước chân– Nhưng ở đây nhiều người lắm, ta ngại.– Không sao đâu mà, nghĩ thoáng lên, thả lỏng ra nào.Anh cúi thấp người đưa tay ra trước mặt Lý Nhan, mang đầy ý cười– Không biết vị đây có thể nhảy với thần một điệu nhạc được không?– Để xem ngươi nhảy ra sao đã.Lý Nhan mỉm cười đặt tay lên tay anh, thước phim lãng mạn bắt đầu bằng một cách vô cùng lãng mạn