Chương 2
Trong nháy mắt, giống như là có đoàn khí lạnh hắt qua đây.
Đường Miên Miên hoảng sợ, cô cố gắng kéo căng gương mặt biểu hiện bản thân một chút cũng không quan tâm, thế nhưng đuôi mắt lại đang trừng lớn, tố cáo cả người đang cố gắng che dấu lo sợ.
Đầu Kỳ Phong lay động theo lực kéo của Trình Lực, nhưng mắt hắn lại nhìn chằm chằm mặt của Đường Miên Miên, ánh mắt dừng ở cổ và trên gò má cô một lúc mới chậm rãi nheo mắt lại.
Da hắn vốn là màu trắng, lần này lại càng khiến cho đôi mắt đen của hắn trở lên nổi bật, nhíu mày hơi khép lại, bên dưới lông mi đang che dấu ánh mắt tối tăm, vì vậy lại càng thêm khó đoán.
Đường Miên Miên vốn không sợ bản tính Kỳ Phong, ngược lại bị khí thế này của hắn dọa sợ, cảm giác như bị một cỗ lạnh lẽo bao vây, cả người giống quả bóng bị xì hơi mà cúi xuống bàn, ngồi bất động trên ghế.
Trình Lực hừ một tiếng: "Rốt cuộc tỉnh rồi sao, mày nói xem, chuyện này phải làm sao bây giờ?"
Kỳ Phong hơi rũ xuống lông mi, toàn thân kéo trở về, đôi tay để ở hai bên, tầm mắt vẫn kiên định ở trên bàn, giống như là một khối băng lạnh âm trầm, bộ dáng để mặc cho xử lý.
Bởi vì không giải thích, cũng không thể hiện cảm xúc, người cũng như tên, tựa như một cơn gió.
Trình Lực không kiên nhẫn mà nhíu mi, hắn đã khiêu khích Kỳ Phong vô số lần, mỗi lần đối phương đều bày ra bộ dáng này, khiến hắn như đánh phải bông. Rất nhiều người cho rằng, thái độ Kỳ Phong như vậy chắc là đang sợ đến co rúm người lại, còn nếu không thì chính là không để bụng, mà điều này khiến cho Trình Lực hắn thật mất hết mặt mũi.
Nghĩ như vậy, Trình Lực càng thêm tức giận, hắn nhìn Đường Miên Miên đang ngồi một bên, cố ý hỏi:
"Nguyễn Doanh, chẳng phải là cậu không vừa mắt tên này đã lâu sao? Hắn mỗi ngày đều ngồi sau lưng cậu không nói tiếng nào, nói không chừng là đối với cậu có ý đồ xấu gì đó, hôm nay tôi giúp cậu dạy dỗ hắn một phen!"
Đường Miên Miên ngẩng đầu, cô nâng gương mặt, hơi động khóe miệng, nhưng mà chợt nghĩ đến cốt chuyện kia, lại ngay lập tức ngập miệng lại.
Nguyễn Doanh là một nữ sinh kiêu ngạo, ngày thường đều chướng mắt coi thường cái tính cách âm trầm của Kỳ Phong, huống hồ cô ta lại thật lòng thích Trình Lực, lúc này Trình Lực hỏi cô, vì vậy cô lại càng không thể phản bác điều gì mà ngược lại phải thêm phụ họa hắn mới đúng.
Đường Miên Miên nhìn vào khuôn mặt không chút biểu tình của Kỳ Phong, lại nhìn ánh mắt dữ tợn của Trình Lực, đành đối với Trình Lực mà ừ nhẹ một tiếng.
Nghĩ nghĩ, cô cảm thấy còn chưa đủ, vì thế cố gắng làm ra một biểu tình hết sức kiêu ngạo, ngước cằm lên nhìn Kỳ Phong, vươn ra ngón tay:
"Đánh, đánh cậu ta! "
Cô làm hết sức, nhưng mà ngày thường cô biểu đạt đều rất ít, lần này là lần đầu tiên khoa trương như vậy ngược lại nhìn chẳng ra làm sao cả, bộ dạng nhăn nhúm, giống như là chú thỏ con mượn oai hùm, muốn cắn đối phương một ngụm, thế nhưng bản thân lại sợ tới run rẩy cả cái đuôi.
Kỳ Phong nhướn đuôi lông mày lên, Đường Miên Miên lập tức thu hồi ngón tay lại.
Trình Lực thấy cô như vậy, càng thêm kiêu ngạo, hắn vừa nói xong, lập tức túm lấy cổ ao Kỳ Phong, cắn răng nói: "Tao nói cho mày biết, tao nhịn mày lâu rồi, mỗi ngày mày đều cố tình xụ mặt cho ai xem! Mày ngoại trừ học tập tốt ra còn có cái mẹ gì đâu."
Tầm tuổi này, học sinh đều bị đem ra so sánh. Mà đối tượng so sánh trong mắt các thầy cô chính là nam sinh gương mẫu-- Kỳ Phong.
Bởi vậy, khi Trình Lực nói đến "Học tập" lại càng nghiến răng nghiến lợi.
Kỳ Phong bị đối phương túm cổ áo trên tay, cổ liền hằn lên vệt hồng, nhưng ngoại trừ hô hấp dồn dập một chút thì vẫn không có phản ứng gì.
Trên đầu tiếng quạt trần đang quay đều vang vọng trong lớp học, xua tan không khí nóng bức, ngược lại bởi vì thái độ của Kỳ Phong lạnh như băng lại như làm không khí càng thêm nóng.
Có người nhận ra lần này Trình Lực thật sự nghiêm túc, liền nhỏ giọng hỏi:
"Trình Lực hôm nay làm sao vậy, tức giận lớn như thế?"
"Haizz, còn sao nữa, lần này kiểm tra giữa kì hắn vẫn luôn đếm ngược từ dưới lớp lên, có lẽ bị người nhà trách mắng. Mà chủ nhiệm lớp cũng thật là, mỗi lần như vậy đều lấy Kỳ Phong ra làm so sánh, Trình Lực có sĩ diện lớn làm sao có thể nhẫn nhịn được? Hắn âm thầm ghi nhớ lâu rồi, lần này chủ nhiệm lớp lại muốn tìm hắn, đúng là đâm vào họng súng rồi."
Trình Lực kéo Kỳ Phong đến đong đưa.
"Mày lại giả chết đúng không, tao nói cho mày biết giả chết cũng vô dụng! Nếu là cái đàn ông thì đánh với tao một trận!" Nói xong, Trình Lực lại nghĩ đến cái gì đó liền cười lạnh một tiếng: "Cũng đúng, mày sao dám, cái đồ mỗi ngày chỉ biết giả chết thì có thể làm được mẹ gì. Hừ!"
Vừa dứt lời, lông mi Kỳ Phong run lên, chậm rãi mở ra. Đôi mắt giống như là che lấp bởi rừng rậm trong đêm bị gió gào thét, lộ ra chỗ một mảnh sâu thẳm. Kỳ Phong hơi thẳng lưng, thong thả mà kiên định, lực tay của Trình Lực đều không tự chủ mà bị kéo đi.
Hắn lẳng lặng nhìn Trình Lực, đáy mắt giống như có suy nghĩ, ẩn sau vẻ bình tĩnh đó là mãnh thú cuồng loạn.
Trình Lực bị doạ sợ, theo phản xạ mà mà buông lỏng tay ra. Sau khi phục hồi thần lại, lập tức cảm thấy hổ thẹn vì bản thân vừa lùi bước, hắn thế mà lại bị một ánh mắt dọa sợ!
Hắn nhìn mặt mày Kỳ Phong vẫn không biểu tình, trên mặt chỉ là một vẻ non nớt, điều này làm cho hắn càng thêm tức giận, đặc biệt là khi bị nhiều người nhìn như vậy, trên mặt Trình Lực như phát hỏa, không cam lòng định tiến lên lại bị người bên cạnh kéo áo lại.
"Trình Lực, đừng tức giận, đừng tức giận. Chủ nhiệm lớp còn đang đợi cậu đó!"
"Đúng vậy, mau đi đi!"
Được cấp cho bậc thang đi xuống, Trình Lực liếc mắt nhìn Kỳ Phong một cái, miễn cưỡng đè xuống tức giận, không tình nguyện mà đi.
Còn Kỳ Phong vẫn giống như lúc trước cứ vậy mà ngồi xuống, cúi đầu, khí thế trên người cũng biến mất sạch sẽ. Hiện tại lại giống như một khối băng phong tỏa xung quanh mình.
Đường Miên Miên nhìn thoáng qua Kỳ Phong, nhịn không được cọ cọ ngón tay lên đồng phục.
Cô biết căn cứ theo cốt truyện đã định Nguyễn Doanh không thể không đắc tội với Kỳ Phong, nhưng mà hiện tại cô không có biện pháp đối mặt với một ma cà rồng, đành cố gắng che dấu, giả bộ chính mình không quen biết hắn. Hắn mà cắn một cái có thể khiến cô tử vong, lại có thể làm cho thân xác cô cũng không còn.
Kỳ Phong cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì, Đường Miên Miên thấy hắn không có chú ý tới mình, vì thế ngồi trên ghế mà sốt ruột bó tay bó chân nhìn như là con tin bị uy hiếp.
Bạn học trước mặt quay xuống, nhỏ giọng hỏi: "Cậu như vậy nhìn thật giống chán ghét Kỳ Phong."
Đường Miên Miên không biết trả lời vấn đề này như nào, chỉ đành do dự nhìn nữ sinh trước mặt.
Nữ sinh đó cảm khái một phen, liền nhìn thấy trên khuôn mặt cô một biểu tình, lại than một chút: "Không trả lời thì không trả lời, cậu thế mà lại học cách bán manh rồi?"
Thịt trên mặt Đường Miên Miên run lên, cô che mặt lại không rõ nguyên do.
Trước bàn cười thở dài: "Tớ thấy cậu thật sự thích Trình Lực, vì hắn mà bất chấp vượt lửa qua sông, tớ cảm thấy hổ thẹn không bằng."
Đường Miên Miên cúi đầu, trong nguyên tác Nguyễn Doanh thích Trình Lực, tình cảm của cô gái nhỏ tới nhanh lại hết sức mãnh liệt nên mọi người đều đã biết sự tình. Lúc này cô không nói cái gì là tốt nhất.
Nữ sinh bàn trước nói tiếp: "Nếu tớ có dũng khí như cậu dù một nửa, thì tớ đã sớm theo đuổi được học trưởng đang học lớp 12 kia rồi."
Nói đến học trưởng nào đó, nữ sinh lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, từ việc học trưởng tính cách ôn hòa ra sao, diện mạo xuất chúng thế nào.
Đường Miên Miên nghiêm túc nghe, tuy rằng hơn phân nửa là cô nghe không hiểu, vẫn gật đầu đáp một cái, điều này làm cho nữ sinh kia nói hết sức vui vẻ càng nói càng nhiều, chỉ hận không thể đem mặt Đường Miên Miên hung hăng mà nhéo mấy cái.
Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng vang. Đường Miên Miên sợ tới mức giật bắn mình, hai cánh mông nhỏ ở trên mặt ghế nhấp nhổn một chút. Cô cứng mặt, bàn tay ở trên góc áo vân vê hai cái, lúc này mới điều hòa lại cảm xúc len lén quay đầu lại.
Sau lưng cô truyền đến một tiếng uống nước, giống như tiếng là nước chảy trong đêm, khi vang khi ngừng, lại như tiếng mưa nhỏ, cao thấp phập phồng, khóa chặt tâm can.
Mẹ ơi, Kỳ Phong đang ở uống sữa bò.
Ma cà rồng cũng sẽ uống sữa bò sao? Chắc không phải thứ đang uống chính là..... Máu chứ?
Nghĩ đến đây, cô che mặt lại một chút, không muốn nghĩ đến rốt cuộc là nam chủ đang uống cái gì.
Buổi chiều tan học, sau khi dọn dẹp bàn học xong, Kỳ Phong đứng lên, hắn mặc đồng phục rộng thùng thình, nên thoạt nhìn thân hình trông rất gầy. Sau đó hắn đeo cặp sách trên lưng bước ra ngoài.
Thấy bóng người của hắn biến mất ở ngoài cửa, thân thể căng chặt của Đường Miên Miên lúc này mới thả lỏng một chút. Người khác đều đi về hết, Đường Miên Miên lúc này mới bắt đầu thu thập. Cô đem sách vở chỉnh tề bỏ vào cặp sách -- cô tôn trọng tri thức, cho dù là nghe không hiểu bài lắm cũng vẫn sẽ nghiêm túc lắng nghe. Bởi vì bọn họ vốn là yêu quái, nên không có thân thể hợp pháp thì rất khó có khả năng được tiếp xúc với tri thức, vì vậy những yêu quái không có kiến thức trong thế giới của cô mãi mãi vẫn chỉ có thể làm tiểu yêu, cho dù bản thân có thế nào thì cũng không được quên rằng ở xã hội hiện đại, thì pháp thuật cũng không phải là vạn năng mà tri thức mới quan trọng.
Trước kia cô căn bản không có khả năng được tiếp xúc với sách vở, vì vậy lần này còn phải thật sự cảm ơn hệ thống đã cho cô một cơ hội được quang minh chính đại mà đọc sách, cũng khiến cô thể đường đường chính chính dưới thân phận "Người" mà cảm thụ.
Sắp xếp xong cặp sách, vừa định rời đi liền có người kéo Đường Miên Miên lại nói: "Nguyễn Doanh, cậu về nhà mình một à?"
Đường Miên Miên gật đầu.
Người nọ nói: "Vậy cậu cẩn thận đấy."
Đường Miên Miên nói lời cảm ơn, tỏ vẻ chính mình không có vấn đề gì.
Sau đó cô cùng bọn họ tạm biệt, một mình trở về nhà.
Nhà của Nguyễn Doanh ở trên đầu đường, muốn đi nhanh thì cần phải đi qua một cái ngõ nhỏ.
Ngõ nhỏ này lại ở sau trường, một hồi rẽ trái rẽ phải, trên đường bị che kín bởi cỏ dại, bức tường tương đối cao nên chắn phần lớn ánh sáng, bởi vậy mà chỗ này có hơi chút ẩm ướt lạnh lẽo.
Đường Miên Miên chậm rãi đi vào, đến khúc ngoặt thì mặt trời đã lặn, chỉ còn sót lại một chút ánh nắng chiều ở phía chân trời xa xa.
Đi được một đoạn, cô đột nhiên phát hiện tình cảnh hình chút không thích hợp
Đường Miên Miên hoảng sợ, cô cố gắng kéo căng gương mặt biểu hiện bản thân một chút cũng không quan tâm, thế nhưng đuôi mắt lại đang trừng lớn, tố cáo cả người đang cố gắng che dấu lo sợ.
Đầu Kỳ Phong lay động theo lực kéo của Trình Lực, nhưng mắt hắn lại nhìn chằm chằm mặt của Đường Miên Miên, ánh mắt dừng ở cổ và trên gò má cô một lúc mới chậm rãi nheo mắt lại.
Da hắn vốn là màu trắng, lần này lại càng khiến cho đôi mắt đen của hắn trở lên nổi bật, nhíu mày hơi khép lại, bên dưới lông mi đang che dấu ánh mắt tối tăm, vì vậy lại càng thêm khó đoán.
Đường Miên Miên vốn không sợ bản tính Kỳ Phong, ngược lại bị khí thế này của hắn dọa sợ, cảm giác như bị một cỗ lạnh lẽo bao vây, cả người giống quả bóng bị xì hơi mà cúi xuống bàn, ngồi bất động trên ghế.
Trình Lực hừ một tiếng: "Rốt cuộc tỉnh rồi sao, mày nói xem, chuyện này phải làm sao bây giờ?"
Kỳ Phong hơi rũ xuống lông mi, toàn thân kéo trở về, đôi tay để ở hai bên, tầm mắt vẫn kiên định ở trên bàn, giống như là một khối băng lạnh âm trầm, bộ dáng để mặc cho xử lý.
Bởi vì không giải thích, cũng không thể hiện cảm xúc, người cũng như tên, tựa như một cơn gió.
Trình Lực không kiên nhẫn mà nhíu mi, hắn đã khiêu khích Kỳ Phong vô số lần, mỗi lần đối phương đều bày ra bộ dáng này, khiến hắn như đánh phải bông. Rất nhiều người cho rằng, thái độ Kỳ Phong như vậy chắc là đang sợ đến co rúm người lại, còn nếu không thì chính là không để bụng, mà điều này khiến cho Trình Lực hắn thật mất hết mặt mũi.
Nghĩ như vậy, Trình Lực càng thêm tức giận, hắn nhìn Đường Miên Miên đang ngồi một bên, cố ý hỏi:
"Nguyễn Doanh, chẳng phải là cậu không vừa mắt tên này đã lâu sao? Hắn mỗi ngày đều ngồi sau lưng cậu không nói tiếng nào, nói không chừng là đối với cậu có ý đồ xấu gì đó, hôm nay tôi giúp cậu dạy dỗ hắn một phen!"
Đường Miên Miên ngẩng đầu, cô nâng gương mặt, hơi động khóe miệng, nhưng mà chợt nghĩ đến cốt chuyện kia, lại ngay lập tức ngập miệng lại.
Nguyễn Doanh là một nữ sinh kiêu ngạo, ngày thường đều chướng mắt coi thường cái tính cách âm trầm của Kỳ Phong, huống hồ cô ta lại thật lòng thích Trình Lực, lúc này Trình Lực hỏi cô, vì vậy cô lại càng không thể phản bác điều gì mà ngược lại phải thêm phụ họa hắn mới đúng.
Đường Miên Miên nhìn vào khuôn mặt không chút biểu tình của Kỳ Phong, lại nhìn ánh mắt dữ tợn của Trình Lực, đành đối với Trình Lực mà ừ nhẹ một tiếng.
Nghĩ nghĩ, cô cảm thấy còn chưa đủ, vì thế cố gắng làm ra một biểu tình hết sức kiêu ngạo, ngước cằm lên nhìn Kỳ Phong, vươn ra ngón tay:
"Đánh, đánh cậu ta! "
Cô làm hết sức, nhưng mà ngày thường cô biểu đạt đều rất ít, lần này là lần đầu tiên khoa trương như vậy ngược lại nhìn chẳng ra làm sao cả, bộ dạng nhăn nhúm, giống như là chú thỏ con mượn oai hùm, muốn cắn đối phương một ngụm, thế nhưng bản thân lại sợ tới run rẩy cả cái đuôi.
Kỳ Phong nhướn đuôi lông mày lên, Đường Miên Miên lập tức thu hồi ngón tay lại.
Trình Lực thấy cô như vậy, càng thêm kiêu ngạo, hắn vừa nói xong, lập tức túm lấy cổ ao Kỳ Phong, cắn răng nói: "Tao nói cho mày biết, tao nhịn mày lâu rồi, mỗi ngày mày đều cố tình xụ mặt cho ai xem! Mày ngoại trừ học tập tốt ra còn có cái mẹ gì đâu."
Tầm tuổi này, học sinh đều bị đem ra so sánh. Mà đối tượng so sánh trong mắt các thầy cô chính là nam sinh gương mẫu-- Kỳ Phong.
Bởi vậy, khi Trình Lực nói đến "Học tập" lại càng nghiến răng nghiến lợi.
Kỳ Phong bị đối phương túm cổ áo trên tay, cổ liền hằn lên vệt hồng, nhưng ngoại trừ hô hấp dồn dập một chút thì vẫn không có phản ứng gì.
Trên đầu tiếng quạt trần đang quay đều vang vọng trong lớp học, xua tan không khí nóng bức, ngược lại bởi vì thái độ của Kỳ Phong lạnh như băng lại như làm không khí càng thêm nóng.
Có người nhận ra lần này Trình Lực thật sự nghiêm túc, liền nhỏ giọng hỏi:
"Trình Lực hôm nay làm sao vậy, tức giận lớn như thế?"
"Haizz, còn sao nữa, lần này kiểm tra giữa kì hắn vẫn luôn đếm ngược từ dưới lớp lên, có lẽ bị người nhà trách mắng. Mà chủ nhiệm lớp cũng thật là, mỗi lần như vậy đều lấy Kỳ Phong ra làm so sánh, Trình Lực có sĩ diện lớn làm sao có thể nhẫn nhịn được? Hắn âm thầm ghi nhớ lâu rồi, lần này chủ nhiệm lớp lại muốn tìm hắn, đúng là đâm vào họng súng rồi."
Trình Lực kéo Kỳ Phong đến đong đưa.
"Mày lại giả chết đúng không, tao nói cho mày biết giả chết cũng vô dụng! Nếu là cái đàn ông thì đánh với tao một trận!" Nói xong, Trình Lực lại nghĩ đến cái gì đó liền cười lạnh một tiếng: "Cũng đúng, mày sao dám, cái đồ mỗi ngày chỉ biết giả chết thì có thể làm được mẹ gì. Hừ!"
Vừa dứt lời, lông mi Kỳ Phong run lên, chậm rãi mở ra. Đôi mắt giống như là che lấp bởi rừng rậm trong đêm bị gió gào thét, lộ ra chỗ một mảnh sâu thẳm. Kỳ Phong hơi thẳng lưng, thong thả mà kiên định, lực tay của Trình Lực đều không tự chủ mà bị kéo đi.
Hắn lẳng lặng nhìn Trình Lực, đáy mắt giống như có suy nghĩ, ẩn sau vẻ bình tĩnh đó là mãnh thú cuồng loạn.
Trình Lực bị doạ sợ, theo phản xạ mà mà buông lỏng tay ra. Sau khi phục hồi thần lại, lập tức cảm thấy hổ thẹn vì bản thân vừa lùi bước, hắn thế mà lại bị một ánh mắt dọa sợ!
Hắn nhìn mặt mày Kỳ Phong vẫn không biểu tình, trên mặt chỉ là một vẻ non nớt, điều này làm cho hắn càng thêm tức giận, đặc biệt là khi bị nhiều người nhìn như vậy, trên mặt Trình Lực như phát hỏa, không cam lòng định tiến lên lại bị người bên cạnh kéo áo lại.
"Trình Lực, đừng tức giận, đừng tức giận. Chủ nhiệm lớp còn đang đợi cậu đó!"
"Đúng vậy, mau đi đi!"
Được cấp cho bậc thang đi xuống, Trình Lực liếc mắt nhìn Kỳ Phong một cái, miễn cưỡng đè xuống tức giận, không tình nguyện mà đi.
Còn Kỳ Phong vẫn giống như lúc trước cứ vậy mà ngồi xuống, cúi đầu, khí thế trên người cũng biến mất sạch sẽ. Hiện tại lại giống như một khối băng phong tỏa xung quanh mình.
Đường Miên Miên nhìn thoáng qua Kỳ Phong, nhịn không được cọ cọ ngón tay lên đồng phục.
Cô biết căn cứ theo cốt truyện đã định Nguyễn Doanh không thể không đắc tội với Kỳ Phong, nhưng mà hiện tại cô không có biện pháp đối mặt với một ma cà rồng, đành cố gắng che dấu, giả bộ chính mình không quen biết hắn. Hắn mà cắn một cái có thể khiến cô tử vong, lại có thể làm cho thân xác cô cũng không còn.
Kỳ Phong cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì, Đường Miên Miên thấy hắn không có chú ý tới mình, vì thế ngồi trên ghế mà sốt ruột bó tay bó chân nhìn như là con tin bị uy hiếp.
Bạn học trước mặt quay xuống, nhỏ giọng hỏi: "Cậu như vậy nhìn thật giống chán ghét Kỳ Phong."
Đường Miên Miên không biết trả lời vấn đề này như nào, chỉ đành do dự nhìn nữ sinh trước mặt.
Nữ sinh đó cảm khái một phen, liền nhìn thấy trên khuôn mặt cô một biểu tình, lại than một chút: "Không trả lời thì không trả lời, cậu thế mà lại học cách bán manh rồi?"
Thịt trên mặt Đường Miên Miên run lên, cô che mặt lại không rõ nguyên do.
Trước bàn cười thở dài: "Tớ thấy cậu thật sự thích Trình Lực, vì hắn mà bất chấp vượt lửa qua sông, tớ cảm thấy hổ thẹn không bằng."
Đường Miên Miên cúi đầu, trong nguyên tác Nguyễn Doanh thích Trình Lực, tình cảm của cô gái nhỏ tới nhanh lại hết sức mãnh liệt nên mọi người đều đã biết sự tình. Lúc này cô không nói cái gì là tốt nhất.
Nữ sinh bàn trước nói tiếp: "Nếu tớ có dũng khí như cậu dù một nửa, thì tớ đã sớm theo đuổi được học trưởng đang học lớp 12 kia rồi."
Nói đến học trưởng nào đó, nữ sinh lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, từ việc học trưởng tính cách ôn hòa ra sao, diện mạo xuất chúng thế nào.
Đường Miên Miên nghiêm túc nghe, tuy rằng hơn phân nửa là cô nghe không hiểu, vẫn gật đầu đáp một cái, điều này làm cho nữ sinh kia nói hết sức vui vẻ càng nói càng nhiều, chỉ hận không thể đem mặt Đường Miên Miên hung hăng mà nhéo mấy cái.
Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng vang. Đường Miên Miên sợ tới mức giật bắn mình, hai cánh mông nhỏ ở trên mặt ghế nhấp nhổn một chút. Cô cứng mặt, bàn tay ở trên góc áo vân vê hai cái, lúc này mới điều hòa lại cảm xúc len lén quay đầu lại.
Sau lưng cô truyền đến một tiếng uống nước, giống như tiếng là nước chảy trong đêm, khi vang khi ngừng, lại như tiếng mưa nhỏ, cao thấp phập phồng, khóa chặt tâm can.
Mẹ ơi, Kỳ Phong đang ở uống sữa bò.
Ma cà rồng cũng sẽ uống sữa bò sao? Chắc không phải thứ đang uống chính là..... Máu chứ?
Nghĩ đến đây, cô che mặt lại một chút, không muốn nghĩ đến rốt cuộc là nam chủ đang uống cái gì.
Buổi chiều tan học, sau khi dọn dẹp bàn học xong, Kỳ Phong đứng lên, hắn mặc đồng phục rộng thùng thình, nên thoạt nhìn thân hình trông rất gầy. Sau đó hắn đeo cặp sách trên lưng bước ra ngoài.
Thấy bóng người của hắn biến mất ở ngoài cửa, thân thể căng chặt của Đường Miên Miên lúc này mới thả lỏng một chút. Người khác đều đi về hết, Đường Miên Miên lúc này mới bắt đầu thu thập. Cô đem sách vở chỉnh tề bỏ vào cặp sách -- cô tôn trọng tri thức, cho dù là nghe không hiểu bài lắm cũng vẫn sẽ nghiêm túc lắng nghe. Bởi vì bọn họ vốn là yêu quái, nên không có thân thể hợp pháp thì rất khó có khả năng được tiếp xúc với tri thức, vì vậy những yêu quái không có kiến thức trong thế giới của cô mãi mãi vẫn chỉ có thể làm tiểu yêu, cho dù bản thân có thế nào thì cũng không được quên rằng ở xã hội hiện đại, thì pháp thuật cũng không phải là vạn năng mà tri thức mới quan trọng.
Trước kia cô căn bản không có khả năng được tiếp xúc với sách vở, vì vậy lần này còn phải thật sự cảm ơn hệ thống đã cho cô một cơ hội được quang minh chính đại mà đọc sách, cũng khiến cô thể đường đường chính chính dưới thân phận "Người" mà cảm thụ.
Sắp xếp xong cặp sách, vừa định rời đi liền có người kéo Đường Miên Miên lại nói: "Nguyễn Doanh, cậu về nhà mình một à?"
Đường Miên Miên gật đầu.
Người nọ nói: "Vậy cậu cẩn thận đấy."
Đường Miên Miên nói lời cảm ơn, tỏ vẻ chính mình không có vấn đề gì.
Sau đó cô cùng bọn họ tạm biệt, một mình trở về nhà.
Nhà của Nguyễn Doanh ở trên đầu đường, muốn đi nhanh thì cần phải đi qua một cái ngõ nhỏ.
Ngõ nhỏ này lại ở sau trường, một hồi rẽ trái rẽ phải, trên đường bị che kín bởi cỏ dại, bức tường tương đối cao nên chắn phần lớn ánh sáng, bởi vậy mà chỗ này có hơi chút ẩm ướt lạnh lẽo.
Đường Miên Miên chậm rãi đi vào, đến khúc ngoặt thì mặt trời đã lặn, chỉ còn sót lại một chút ánh nắng chiều ở phía chân trời xa xa.
Đi được một đoạn, cô đột nhiên phát hiện tình cảnh hình chút không thích hợp