Chương 9
Cô giương mắt nhìn Kỳ Phong.
Hắn hơi hơi cúi đầu, hàng mi dài ngăn cách ánh sáng le lói, hắn chỉ tùy ý đứng đó, mười ngón tay thong thả duỗi ra, giống như là gấu lớn sau khi đã ăn uống no đủ đang chuẩn bị liếm láp vệ sinh móng vuốt.
Đường Miên Miên căng mặt, không khống chế được thịt trong lòng bàn tay mình đang run run. Mỗi một khối thịt mềm đều như bị người khác chọc xuống vô số phát, chấn động giãy giụa muốn trốn đi.
Cô thực có chút sợ hãi.
Nhưng mà ẩn ẩn nỗi sợ hãi đó ở trung gian, ngực cô nhộn nhạo bị bao vây kín mít, cảm xúc có chút ảnh hưởng, cô không thể nói rõ rốt cuộc là cái gì, chỉ cảm thấy loại cảm xúc này sẽ biến thành khối ê ẩm, sau đó thẳng tắp mà lan xuống tim.
Đường Miên Miên nhìn Kỳ Phong mặt mày tái nhợt, cắn răng một chút.
Kỳ Phong quay đầu lại nhìn cô, tầm mắt dạo qua một vòng trên gương mặt rối rắm của cô, hơi nheo đôi mắt lại.
Đường Miên Miên hít sâu một hơi, đột nhiên đi lên trước mặt hắn, sau đó vung tay.
Không chỉ là không khí, ngay cả mọi người xung quanh lúc đó hô hấp đều như ngừng lại.
Tóc mái Kỳ Phong bị gió nhẹ thổi lên, lông mi dài khẽ run quét qua lòng bàn tay cô, trông cực kỳ giống cánh bướm chớp chớp kinh ngạc.
Đường Miên Miên không biết vì sao, tay cô rõ ràng đã giơ thực cao, thực nhanh, nhưng khi gần chạm tới mặt Kỳ Phong, lại giống như bị vô số đường chỉ lôi kéo, lòng bàn tay tựa như bị mật đường bao bọc, trở nên ngày càng chậm chạp, thế cho nên thời điểm chạm đến mặt Kỳ Phong lại không hề tạo nên một chút lực uy hiếp nào, thật giống như cục bông đột nhiên bay đến đáp trên mặt đối phương.
Tuy rằng đối với năng lực hành động đó của chính mình cảm thấy không quá hài lòng, nhưng Đường Miên Miên vẫn cho rằng bản thân đã nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ.
Tay cô ở trên mặt Kỳ Phong lướt qua một cái hố nhỏ, không kịp thu hồi đi, chỉ cảm thấy lòng bàn tay đau xót, giống như bị muỗi chích một phát, không, là chích hai phát!
Cỗ đau đớn nằm ở nơi mẫn cảm nhất của lòng bàn tay cô, tựa như độc tố của côn trùng đang chậm rãi phát tán, khiến cô bắt đầu thấy vừa đau vừa ngứa.
Đường Miên Miên ngây ngốc.
Theo một tiếng như có như không giòn vang đó vang lên, mặt Kỳ Phong đột nhiên hướng sang một bên.
Mọi người sợ hãi hít một hơi sâu.
Trình Lực xoa mặt đứng lên, đầu tiên là kinh ngạc nhìn Đường Miên Miên một chút, lại đắc liếc Kỳ Phong một cái, sau đó kiêu ngạo mà ra phòng học.
Người khởi xướng Đường Miên Miên hết nhìn nhìn tay mình, lại nhìn mặt Kỳ Phong, lộ ra vẻ không thể tin được.
Kỳ Phong chậm rãi quay đầu lại, tóc mái hơi dài, che khuất cả hai mắt, Đường Miên Miên híp mắt nhìn, mơ hồ nhìn thấy ở khóe miệng hắn có hai chiếc răng nanh còn chưa kịp thu lại.
Cô theo bản năng lia tới lòng bàn tay của mình.
Lư Thiến vốn mặt mũi trắng bệch lại tức giận đến đỏ bừng, nhịn không được mắng: "Nguyễn Doanh, cậu sao lại như thế? Trình Lực đối với cậu như vậy mà cậu còn vì hắn trút giận à?"
Mọi người cũng phụ họa: "Lư Thiến nói đúng, Nguyễn Doanh cậu làm vậy không được nha, Kỳ Phong vì giúp cậu, cậu thế mà lại còn đánh cậu ta?"
"Nguyễn Doanh nghĩ thế nào vậy, aizz....."
Đường Miên Miên chớp chớp mắt, cô nhìn đến Kỳ Phong quay đầu đi, đầu lưỡi đỏ tươi ở bên môi, mơ hồ nói lên điều gì.
Đường Miên Miên cúi đầu nhìn hai cái lỗ nhỏ trong lòng bàn tay mình, một lúc lâu mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra.
"Hệ thống..... Hắn cắn ta!!!"
Nhưng mà, hệ thống lại không đáp lại.
Bị ma cà rồng cắn liệu có lây bệnh không? Không phải cũng sẽ trở thành cái sinh vật kia không hút máu thì sẽ sống không nổi đó chứ? Nếu như cô thật sự thành ma cà rồng, có phải hay không chỉ có thể uống máu của bệnh nhân bị tiểu đường không?
Đường Miên Miên sắc mặt thay đổi, cô nhìn về phía Lư Thiến, vươn tay tới để cô ấy xem.
Lư Thiến lúc này tức đến không chịu được, muốn làm lơ nhưng vẫn nhịn không được mà nhéo nhéo thịt mềm lòng bàn tay:
"Cậu đừng tưởng rằng để tớ nhéo thì tớ liền không tức giận nữa....." Lư Thiến đem Đường Miên Miên túm đến bên cạnh: " Rốt cuộc là cậu nghĩ như thế nào thế? Sao lại dám hạ thủ với Kỳ Phong chứ, cậu thật là...khụ, thật là tức chết tớ."
Đường Miên Miên không có biện pháp nói tay mình bị ma cà rồng cắn, đành trưng vẻ mặt đau khổ nhìn Lư Thiến.
Mọi người cũng dần tản đi, Đường Miên Miên lúc này mới nhịn không được hỏi Lư Thiến, nếu bị cắn liệu có biến thành ma cà rồng không?
Tuy Lư Thiến tỏ ra nghi ngờ vì sao cô hỏi vấn đề này, nhưng cuối cùng vẫn tường tận mà nói cho cô biết.
Ở trên TV nói, người bị cắn sẽ giống như tang thi, chỉ cần không phải xương cốt thi thể không tồn tại thì chính họ cũng sẽ biến thành ma cà rồng, cũng có mấy bộ phim truyền hình như vậy, trong đó càng thêm nghiêm cẩn hơn một chút, người bị cắn còn phải uống máu của chính ma cà rồng đó, mới có thể thành công chuyển hóa ma cà rồng.
Đường Miên Miên thử hỏi: "Kia nếu thế giới này thật sự có ma cà rồng, cậu nói xem sẽ rơi vào loại tình huống nào?"
"Loại thứ hai đi." Lư Thiến không chút nào che dấu nói, sau đó cô nàng lại ảo não nhíu mi.
Đường Miên Miên làm bộ không có phát hiện sự khác thường nào, cô nhìn hai cái hố nhỏ ở lòng bàn tay đã không còn, nhìn lướt trông thật bình thường.
Nghĩ đến điều Lư Thiến vừa nói, cô yên tâm không ít.
Tuy rằng không kỳ thị ma cà rồng, nhưng mà nếu đang từ một giống loài biến thành một giống loài khác, trong lòng cô có chút khó mà tiếp thu.
Nghĩ đến đây, Đường Miên Miên quay đầu về phía sau thấy lần đầu tiên Kỳ Phong đi học mà không có ngủ, một tay hắn phải chống má, tay trái chậm rì rì lật xem sách vở.
Nhưng mà biểu tình gương mặt cùng trước kia bất đồng, hắn hơi hơi híp mắt, đầu lưỡi bên trong không ngừng đẩy đẩy má, lại chạm khẽ lên hàm răng, ngẫu nhiên còn lộ ra đầu lưỡi, nhẹ nhàng mà đảo qua, giống như là mãnh thú còn đang cảm thụ dư vị của bữa tối.
Tựa hồ cảm nhận được tầm mắt Đường Miên Miên, hắn đột nhiên ngẩng đầu.
Đường Miên Miên ngây ra.
Kỳ Phong hai tay nhéo ấn đường: "Muốn xin lỗi?"
Đường Miên Miên nghĩ nghĩ, gật đầu.
Tuy rằng Kỳ Phong cắn cô, nhưng khả năng chắc cũng không phải là cố ý, cô vì hoàn thành nhiệm vụ mà đánh người khác cũng không đúng. Thân là yêu quái, quan trọng nhất là chú ý nguyên tắc. Liền tính không có bồi thường, cũng nên xin lỗi mới đúng.
Huống hồ hệ thống chỉ ở thời điểm mấu chốt mới lên tiếng, ngày thường cũng không quản cô, nếu lúc này làm một ít việc có chút không phù hợp với cốt truyện, hẳn là không có gì vấn đề.
Nghĩ đến đây, Đường Miên Miên lấy ra chiếc bút, viết một đoạn luận văn bày tỏ thái độ xin lỗi.
Cô viết vừa chậm vừa nghiêm túc, chỉ hận không thể đem cả trang giấy lấp đầy chữ, sau đó trịnh trọng giơ lên đỉnh đầu cho Trình Phong xem.
Kỳ Phong hừ một tiếng, tiếp nhận giấy nhìn một lần, chỉ thấy trên đó tất cả đều là rắm chó không kêu vuốt mông ngựa* bày tỏ, hắn khóe miệng vừa động:
"Tha thứ cho cô."
*đại khái là những câu hoa mỹ bày tỏ ý hối hận, xin lỗi.
Đường Miên Miên ngẩng đầu, nhưng Kỳ Phong đã kéo cao áo nằm sấp xuống.
Cô chép miệng xoay người, nhìn một đống giấy nháp trên bàn sách, đột nhiên linh quang chợt lóe, nhớ tới lúc Kỳ Phong mơ mơ hồ hồ mà nói ra một câu.
Hắn chỉ nói một chữ: "Ngọt".
***
Lư Thiến cùng Lê Tông đã làm lành, nhiều hôm khi tiếng chuông tan học vang lên, Lê Tông đã xuất hiện ở cửa, hắn thường cười với Đường Miên Miên, sau đó quay đầu, ôn nhu nói với Lư Thiến:
"Còn không mau ra đây, anh đưa em về nhà."
Lư Thiến kéo áo khoác vây đến kín mít, nhỏ giọng nói: "Không cần, em tự mình về được."
Lê Tông chậm rãi đi tới, Đường Miên Miên nếu như có lông, khẳng định lúc này đều dựng ngược lên mất.
Cô nhịn không được nhích về phía sau.
Kỳ Phong đem cặp sách vung trên vai, nhấc mắt nhìn Lê Tông.
Lê Tông lập tức liền lui một bước: "Ngại quá."
Kỳ Phong không nói chuyện, hắn cúi đầu túm mũ choàng lên, nghiêng thân đi ra ngoài.
Ra tới cửa mới nói: "Nguyễn Doanh, còn không mau đi?"
"A?"
Đường Miên Miên sửng sốt, cô nhìn nhìn sắc mặt tái nhợt của Lư Thiến, lại nhìn nhìn Kỳ Phong, chân quơ quơ, cuối cùng vẫn đứng im.
Kỳ Phong nhíu mắt lại, tay cắm túi quần sau đó xoay người biến mất ở cửa.
Lê Tông cong khóe miệng, tầm mắt đảo qua trên mặt Đường Miên Miên, sau đó mới dừng trên người Lư Thiến.
"Như thế nào lại không cần, anh là bạn trai em, đưa em về nhà là trách nhiệm của anh."
Lư Thiến cúi đầu, cắn răng nói: "Thật sự không cần."
Lần đầu có người cự tuyệt Lê Tông, cho dù hai người là một đôi..... Người bên cạnh đều nhìn lại đây.
Ý cười nơi khóe miệng Lê Tông chậm rãi thu lại, tay hắn nhẹ nhàng đặt trên vai Lư Thiến, nói: "Đi thôi, vừa lúc..... Anh cũng đói bụng."
Lư Thiến giống như là đang phải tiếp nhận áp lực lớn, liền cau mày nhìn hắn: "Thật sự không....."
"Tớ đưa cậu về!."
Hai người quay đầu lại, Đường Miên Miên lớn tiếng nói: "Em đưa Lư Thiến về."
Lư Thiến theo bản năng nói: "Không cần!...... Tớ tự mình đi được."
Lê Tông nhướng mày, cười nói: "Vậy cùng nhau đi thôi."
Lư Thiến còn muốn nói gì đó, nhưng mà không lay chuyển được hai người bọn họ, đành phải rời đi.
Trên đường trở về, Lê Tông một hai muốn mời hai người ăn cơm, Lư Thiến ăn không nhiều lắm, Đường Miên Miên nói: "Cậu sao lại gầy thành như vậy, khoảng thời gian này đều không ăn uống tốt sao? Có phải thiếu dinh dưỡng?"
Lư Thiến cau mày không nói lời nào.
Lê Tông nói: "Anh mỗi ngày đều mang em ấy đi ăn món ngon, sao lại thiếu dinh dưỡng được chứ?"
Đường Miên Miên nói: "Cuối tuần tớ cùng cậu đi bệnh viện kiểm tra một chút."
Lư Thiến sửng sốt, theo bản năng lắc đầu: "Không cần, tớ khỏe lắm."
Lê Tông gắp một miếng thịt vào bát Lư Thiến, cười nói: "Em yên tâm đi, anh thân là bạn trai, sẽ mang cô ấy đi."
Đường Miên Miên nhìn Lư Thiến gian nan nuốt miếng thịt kia xuống, không khỏi nhăn mi.
Sau khi đưa Lư Thiến về nhà, trời đã tối đen.
Lúc này chỉ còn lại có hai người, Đường Miên Miên rốt cuộc nhịn không được chất vấn Lê Tông, Lư Thiến rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cô vốn cho rằng Lê Tông sẽ tìm rất nhiều lý do, không nghĩ tới hắn đầu tiên là thở dài một hơi, tiếp theo hốc mắt liền đỏ.
"Anh cũng không có biện pháp....."
Đường Miên Miên sửng sốt.
Lê Tông nhẹ nhàng mà nhăn mi lại:
"Em ấy ở bên anh trước sau đều không có cảm giác an toàn. Có lẽ là đối với trước kia..... Tình cảm sinh hoạt trước kia của anh quá mức để ý, mỗi lần đều phải chất vấn anh, rốt cuộc có thích em ấy thật không...."
Nói đoạn, Lê Tông dùng cặp mắt đỏ nhìn Đường Miên Miên: "Anh còn có thể... Làm sao bây giờ, chỉ có thể một lần lại một lần mà nói cho em ấy, anh chỉ có em, chỉ yêu thích em, những người đó cùng anh đã sớm không còn liên hệ, huống hồ có chút chỉ là đồn đãi mà thôi."
Đường Miên Miên trong đầu đột nhiên loạn thành một đoàn, cô hé miệng, lại không biết phải nói gì.
Lê Tông hít một hơi sâu, hắn ngồi trên ghế dài ven đường, nhẹ giọng nói: "Nhưng... Em ấy không tin. Lư Thiến khẳng định anh chính là một tên tra nam, vì thế liền điên cuồng mà tra tấn chính mình, cũng tra tấn anh. Em ấy đối với anh như thế nào anh đều không để ý, bởi vì anh yêu thích em ấy, nhưng Lư Thiến lại cứ dằn vặt chính mình làm anh rất đau lòng....."
Đường Miên Miên nhíu mi.
Bả vai Lê Tông hơi cuộn tròn, giống như dã thú bị thương ngồi ở góc tường, thoạt nhìn vô cùng bất lực.
"Anh cũng hết cách..... Nhưng em ấy vẫn không tin."
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn Đường Miên Miên, âm thanh có chút yếu ớt tiêu tán trong gió:
"Em thì sao? Em tin tưởng anh sao?"
Mắt Đường Miên Miên lui tới ánh đèn trên chiếc xe, giống như thấu kính lạnh băng, phản xạ ra trong ban đêm rét lạnh, ánh đèn mê mang không rõ giữa đêm khuya.
Cô cúi đầu không nói gì.
Trong mắt Lê Tông hiện lên chút khác thường, hắn lập tức cúi đầu: "Anh biết anh khó mà được tin tưởng. Nhưng những điều anh nói đều là thật, chỉ tiếc không cách nào giải thích cho mọi người tin thôi."
Bờ vai của hắn run hai cái, sau đó hít một hơi sâu, đối với cô cười nói: "Thực xin lỗi, dọa đến em, chỉ là trong khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện, anh không nhịn được...."
Đường Miên Miên lắc lắc đầu tỏ vẻ không thèm để ý.
Lê Tông cười, lại trở lại thành học trưởng ấm áp trước kia.
Hắn đứng lên nói: "Anh đưa em lên xe."
Hai người đi một đoạn, Lê Tông ở phía ngoài, khi đi ngang qua gian khe hở của một cái tầng lầu, Đường Miên Miên đột nhiên cảm thấy bên tai có trận gió thổi tới, nghe tiếng gió thét chói tai, lại có "thứ gì đó" đi lên.
Cô theo bản năng mà che lại mặt.
Lê Tông biểu tình biến đổi: "Cẩn thận!"
Hắn đột nhiên đem Đường Miên Miên túm lại, dùng thân thể của mình chắn phía trước cô.
Mũi Đường Miên Miên dừng ở ngực hắn, đột nhiên bị đụng mạnh một phát, nước mắt thoáng chốc rơi xuống.
Bên tai, cô chỉ nghe được tiếng thét kia, càng thêm sắc nhọn chói tai, tiếp theo giống như là bị ai đó đột nhiên bóp yết hầu, âm thanh vang lên thấm người.
Đường Miên Miên sửng sốt, cô không cảm nhận được thân thể bị đánh sâu vào.
Hơi hơi ngẩng đầu ra sau, cô nhìn thấy một hắc ảnh như thiêu đốt đang đứng đối diện, đôi mắt hắn trong đêm lập lòe như có lửa.
Ở dưới chân "Hắn", mọi thứ đều bị phá tan thành từng mảnh huyết nhục. Máu tươi cùng mảnh vỡ rơi đầy đất.
Đường Miên Miên sắc mặt biến đổi.
Cô nhận ra hắc ảnh này, cặp mắt màu đỏ rực, tựa hồ thiêu đốt cả con ngươi cô vô cùng quen thuộc.
Lê Tông hô hấp chợt nặng, hắn cau mày nhìn, nhéo bả vai Đường Miên Miên ngón tay giống như là sắp véo đến thịt của cô.
Đường Miên Miên nhăn mặt, vừa muốn tránh thoát, lại cảm thấy vòng eo chính mình căng thẳng, tầm mắt đột nhiên bị thay đổi.
Một trận gió trời nổi lên, Đường Miên Miên bị dội tới trên tường.
Nơi này tối đến đáng sợ, tiếng côn trùng kêu cũng cảm nhận được điều gì đó, tất cả đột nhiên im bặt.
Đường Miên Miên vừa mới đứng vững, liền cảm thấy có bàn tay to giữ chặt eo cô, tiếp theo một ngón tay hung hăng lau sạch nước mắt trên mặt cô.
Một đạo trầm thấp, âm thanh khàn khàn vang lên bên tai:
"Cô dễ dàng tin tưởng lời nam nhân nói như vậy sao?"
Hắn hơi hơi cúi đầu, hàng mi dài ngăn cách ánh sáng le lói, hắn chỉ tùy ý đứng đó, mười ngón tay thong thả duỗi ra, giống như là gấu lớn sau khi đã ăn uống no đủ đang chuẩn bị liếm láp vệ sinh móng vuốt.
Đường Miên Miên căng mặt, không khống chế được thịt trong lòng bàn tay mình đang run run. Mỗi một khối thịt mềm đều như bị người khác chọc xuống vô số phát, chấn động giãy giụa muốn trốn đi.
Cô thực có chút sợ hãi.
Nhưng mà ẩn ẩn nỗi sợ hãi đó ở trung gian, ngực cô nhộn nhạo bị bao vây kín mít, cảm xúc có chút ảnh hưởng, cô không thể nói rõ rốt cuộc là cái gì, chỉ cảm thấy loại cảm xúc này sẽ biến thành khối ê ẩm, sau đó thẳng tắp mà lan xuống tim.
Đường Miên Miên nhìn Kỳ Phong mặt mày tái nhợt, cắn răng một chút.
Kỳ Phong quay đầu lại nhìn cô, tầm mắt dạo qua một vòng trên gương mặt rối rắm của cô, hơi nheo đôi mắt lại.
Đường Miên Miên hít sâu một hơi, đột nhiên đi lên trước mặt hắn, sau đó vung tay.
Không chỉ là không khí, ngay cả mọi người xung quanh lúc đó hô hấp đều như ngừng lại.
Tóc mái Kỳ Phong bị gió nhẹ thổi lên, lông mi dài khẽ run quét qua lòng bàn tay cô, trông cực kỳ giống cánh bướm chớp chớp kinh ngạc.
Đường Miên Miên không biết vì sao, tay cô rõ ràng đã giơ thực cao, thực nhanh, nhưng khi gần chạm tới mặt Kỳ Phong, lại giống như bị vô số đường chỉ lôi kéo, lòng bàn tay tựa như bị mật đường bao bọc, trở nên ngày càng chậm chạp, thế cho nên thời điểm chạm đến mặt Kỳ Phong lại không hề tạo nên một chút lực uy hiếp nào, thật giống như cục bông đột nhiên bay đến đáp trên mặt đối phương.
Tuy rằng đối với năng lực hành động đó của chính mình cảm thấy không quá hài lòng, nhưng Đường Miên Miên vẫn cho rằng bản thân đã nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ.
Tay cô ở trên mặt Kỳ Phong lướt qua một cái hố nhỏ, không kịp thu hồi đi, chỉ cảm thấy lòng bàn tay đau xót, giống như bị muỗi chích một phát, không, là chích hai phát!
Cỗ đau đớn nằm ở nơi mẫn cảm nhất của lòng bàn tay cô, tựa như độc tố của côn trùng đang chậm rãi phát tán, khiến cô bắt đầu thấy vừa đau vừa ngứa.
Đường Miên Miên ngây ngốc.
Theo một tiếng như có như không giòn vang đó vang lên, mặt Kỳ Phong đột nhiên hướng sang một bên.
Mọi người sợ hãi hít một hơi sâu.
Trình Lực xoa mặt đứng lên, đầu tiên là kinh ngạc nhìn Đường Miên Miên một chút, lại đắc liếc Kỳ Phong một cái, sau đó kiêu ngạo mà ra phòng học.
Người khởi xướng Đường Miên Miên hết nhìn nhìn tay mình, lại nhìn mặt Kỳ Phong, lộ ra vẻ không thể tin được.
Kỳ Phong chậm rãi quay đầu lại, tóc mái hơi dài, che khuất cả hai mắt, Đường Miên Miên híp mắt nhìn, mơ hồ nhìn thấy ở khóe miệng hắn có hai chiếc răng nanh còn chưa kịp thu lại.
Cô theo bản năng lia tới lòng bàn tay của mình.
Lư Thiến vốn mặt mũi trắng bệch lại tức giận đến đỏ bừng, nhịn không được mắng: "Nguyễn Doanh, cậu sao lại như thế? Trình Lực đối với cậu như vậy mà cậu còn vì hắn trút giận à?"
Mọi người cũng phụ họa: "Lư Thiến nói đúng, Nguyễn Doanh cậu làm vậy không được nha, Kỳ Phong vì giúp cậu, cậu thế mà lại còn đánh cậu ta?"
"Nguyễn Doanh nghĩ thế nào vậy, aizz....."
Đường Miên Miên chớp chớp mắt, cô nhìn đến Kỳ Phong quay đầu đi, đầu lưỡi đỏ tươi ở bên môi, mơ hồ nói lên điều gì.
Đường Miên Miên cúi đầu nhìn hai cái lỗ nhỏ trong lòng bàn tay mình, một lúc lâu mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra.
"Hệ thống..... Hắn cắn ta!!!"
Nhưng mà, hệ thống lại không đáp lại.
Bị ma cà rồng cắn liệu có lây bệnh không? Không phải cũng sẽ trở thành cái sinh vật kia không hút máu thì sẽ sống không nổi đó chứ? Nếu như cô thật sự thành ma cà rồng, có phải hay không chỉ có thể uống máu của bệnh nhân bị tiểu đường không?
Đường Miên Miên sắc mặt thay đổi, cô nhìn về phía Lư Thiến, vươn tay tới để cô ấy xem.
Lư Thiến lúc này tức đến không chịu được, muốn làm lơ nhưng vẫn nhịn không được mà nhéo nhéo thịt mềm lòng bàn tay:
"Cậu đừng tưởng rằng để tớ nhéo thì tớ liền không tức giận nữa....." Lư Thiến đem Đường Miên Miên túm đến bên cạnh: " Rốt cuộc là cậu nghĩ như thế nào thế? Sao lại dám hạ thủ với Kỳ Phong chứ, cậu thật là...khụ, thật là tức chết tớ."
Đường Miên Miên không có biện pháp nói tay mình bị ma cà rồng cắn, đành trưng vẻ mặt đau khổ nhìn Lư Thiến.
Mọi người cũng dần tản đi, Đường Miên Miên lúc này mới nhịn không được hỏi Lư Thiến, nếu bị cắn liệu có biến thành ma cà rồng không?
Tuy Lư Thiến tỏ ra nghi ngờ vì sao cô hỏi vấn đề này, nhưng cuối cùng vẫn tường tận mà nói cho cô biết.
Ở trên TV nói, người bị cắn sẽ giống như tang thi, chỉ cần không phải xương cốt thi thể không tồn tại thì chính họ cũng sẽ biến thành ma cà rồng, cũng có mấy bộ phim truyền hình như vậy, trong đó càng thêm nghiêm cẩn hơn một chút, người bị cắn còn phải uống máu của chính ma cà rồng đó, mới có thể thành công chuyển hóa ma cà rồng.
Đường Miên Miên thử hỏi: "Kia nếu thế giới này thật sự có ma cà rồng, cậu nói xem sẽ rơi vào loại tình huống nào?"
"Loại thứ hai đi." Lư Thiến không chút nào che dấu nói, sau đó cô nàng lại ảo não nhíu mi.
Đường Miên Miên làm bộ không có phát hiện sự khác thường nào, cô nhìn hai cái hố nhỏ ở lòng bàn tay đã không còn, nhìn lướt trông thật bình thường.
Nghĩ đến điều Lư Thiến vừa nói, cô yên tâm không ít.
Tuy rằng không kỳ thị ma cà rồng, nhưng mà nếu đang từ một giống loài biến thành một giống loài khác, trong lòng cô có chút khó mà tiếp thu.
Nghĩ đến đây, Đường Miên Miên quay đầu về phía sau thấy lần đầu tiên Kỳ Phong đi học mà không có ngủ, một tay hắn phải chống má, tay trái chậm rì rì lật xem sách vở.
Nhưng mà biểu tình gương mặt cùng trước kia bất đồng, hắn hơi hơi híp mắt, đầu lưỡi bên trong không ngừng đẩy đẩy má, lại chạm khẽ lên hàm răng, ngẫu nhiên còn lộ ra đầu lưỡi, nhẹ nhàng mà đảo qua, giống như là mãnh thú còn đang cảm thụ dư vị của bữa tối.
Tựa hồ cảm nhận được tầm mắt Đường Miên Miên, hắn đột nhiên ngẩng đầu.
Đường Miên Miên ngây ra.
Kỳ Phong hai tay nhéo ấn đường: "Muốn xin lỗi?"
Đường Miên Miên nghĩ nghĩ, gật đầu.
Tuy rằng Kỳ Phong cắn cô, nhưng khả năng chắc cũng không phải là cố ý, cô vì hoàn thành nhiệm vụ mà đánh người khác cũng không đúng. Thân là yêu quái, quan trọng nhất là chú ý nguyên tắc. Liền tính không có bồi thường, cũng nên xin lỗi mới đúng.
Huống hồ hệ thống chỉ ở thời điểm mấu chốt mới lên tiếng, ngày thường cũng không quản cô, nếu lúc này làm một ít việc có chút không phù hợp với cốt truyện, hẳn là không có gì vấn đề.
Nghĩ đến đây, Đường Miên Miên lấy ra chiếc bút, viết một đoạn luận văn bày tỏ thái độ xin lỗi.
Cô viết vừa chậm vừa nghiêm túc, chỉ hận không thể đem cả trang giấy lấp đầy chữ, sau đó trịnh trọng giơ lên đỉnh đầu cho Trình Phong xem.
Kỳ Phong hừ một tiếng, tiếp nhận giấy nhìn một lần, chỉ thấy trên đó tất cả đều là rắm chó không kêu vuốt mông ngựa* bày tỏ, hắn khóe miệng vừa động:
"Tha thứ cho cô."
*đại khái là những câu hoa mỹ bày tỏ ý hối hận, xin lỗi.
Đường Miên Miên ngẩng đầu, nhưng Kỳ Phong đã kéo cao áo nằm sấp xuống.
Cô chép miệng xoay người, nhìn một đống giấy nháp trên bàn sách, đột nhiên linh quang chợt lóe, nhớ tới lúc Kỳ Phong mơ mơ hồ hồ mà nói ra một câu.
Hắn chỉ nói một chữ: "Ngọt".
***
Lư Thiến cùng Lê Tông đã làm lành, nhiều hôm khi tiếng chuông tan học vang lên, Lê Tông đã xuất hiện ở cửa, hắn thường cười với Đường Miên Miên, sau đó quay đầu, ôn nhu nói với Lư Thiến:
"Còn không mau ra đây, anh đưa em về nhà."
Lư Thiến kéo áo khoác vây đến kín mít, nhỏ giọng nói: "Không cần, em tự mình về được."
Lê Tông chậm rãi đi tới, Đường Miên Miên nếu như có lông, khẳng định lúc này đều dựng ngược lên mất.
Cô nhịn không được nhích về phía sau.
Kỳ Phong đem cặp sách vung trên vai, nhấc mắt nhìn Lê Tông.
Lê Tông lập tức liền lui một bước: "Ngại quá."
Kỳ Phong không nói chuyện, hắn cúi đầu túm mũ choàng lên, nghiêng thân đi ra ngoài.
Ra tới cửa mới nói: "Nguyễn Doanh, còn không mau đi?"
"A?"
Đường Miên Miên sửng sốt, cô nhìn nhìn sắc mặt tái nhợt của Lư Thiến, lại nhìn nhìn Kỳ Phong, chân quơ quơ, cuối cùng vẫn đứng im.
Kỳ Phong nhíu mắt lại, tay cắm túi quần sau đó xoay người biến mất ở cửa.
Lê Tông cong khóe miệng, tầm mắt đảo qua trên mặt Đường Miên Miên, sau đó mới dừng trên người Lư Thiến.
"Như thế nào lại không cần, anh là bạn trai em, đưa em về nhà là trách nhiệm của anh."
Lư Thiến cúi đầu, cắn răng nói: "Thật sự không cần."
Lần đầu có người cự tuyệt Lê Tông, cho dù hai người là một đôi..... Người bên cạnh đều nhìn lại đây.
Ý cười nơi khóe miệng Lê Tông chậm rãi thu lại, tay hắn nhẹ nhàng đặt trên vai Lư Thiến, nói: "Đi thôi, vừa lúc..... Anh cũng đói bụng."
Lư Thiến giống như là đang phải tiếp nhận áp lực lớn, liền cau mày nhìn hắn: "Thật sự không....."
"Tớ đưa cậu về!."
Hai người quay đầu lại, Đường Miên Miên lớn tiếng nói: "Em đưa Lư Thiến về."
Lư Thiến theo bản năng nói: "Không cần!...... Tớ tự mình đi được."
Lê Tông nhướng mày, cười nói: "Vậy cùng nhau đi thôi."
Lư Thiến còn muốn nói gì đó, nhưng mà không lay chuyển được hai người bọn họ, đành phải rời đi.
Trên đường trở về, Lê Tông một hai muốn mời hai người ăn cơm, Lư Thiến ăn không nhiều lắm, Đường Miên Miên nói: "Cậu sao lại gầy thành như vậy, khoảng thời gian này đều không ăn uống tốt sao? Có phải thiếu dinh dưỡng?"
Lư Thiến cau mày không nói lời nào.
Lê Tông nói: "Anh mỗi ngày đều mang em ấy đi ăn món ngon, sao lại thiếu dinh dưỡng được chứ?"
Đường Miên Miên nói: "Cuối tuần tớ cùng cậu đi bệnh viện kiểm tra một chút."
Lư Thiến sửng sốt, theo bản năng lắc đầu: "Không cần, tớ khỏe lắm."
Lê Tông gắp một miếng thịt vào bát Lư Thiến, cười nói: "Em yên tâm đi, anh thân là bạn trai, sẽ mang cô ấy đi."
Đường Miên Miên nhìn Lư Thiến gian nan nuốt miếng thịt kia xuống, không khỏi nhăn mi.
Sau khi đưa Lư Thiến về nhà, trời đã tối đen.
Lúc này chỉ còn lại có hai người, Đường Miên Miên rốt cuộc nhịn không được chất vấn Lê Tông, Lư Thiến rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cô vốn cho rằng Lê Tông sẽ tìm rất nhiều lý do, không nghĩ tới hắn đầu tiên là thở dài một hơi, tiếp theo hốc mắt liền đỏ.
"Anh cũng không có biện pháp....."
Đường Miên Miên sửng sốt.
Lê Tông nhẹ nhàng mà nhăn mi lại:
"Em ấy ở bên anh trước sau đều không có cảm giác an toàn. Có lẽ là đối với trước kia..... Tình cảm sinh hoạt trước kia của anh quá mức để ý, mỗi lần đều phải chất vấn anh, rốt cuộc có thích em ấy thật không...."
Nói đoạn, Lê Tông dùng cặp mắt đỏ nhìn Đường Miên Miên: "Anh còn có thể... Làm sao bây giờ, chỉ có thể một lần lại một lần mà nói cho em ấy, anh chỉ có em, chỉ yêu thích em, những người đó cùng anh đã sớm không còn liên hệ, huống hồ có chút chỉ là đồn đãi mà thôi."
Đường Miên Miên trong đầu đột nhiên loạn thành một đoàn, cô hé miệng, lại không biết phải nói gì.
Lê Tông hít một hơi sâu, hắn ngồi trên ghế dài ven đường, nhẹ giọng nói: "Nhưng... Em ấy không tin. Lư Thiến khẳng định anh chính là một tên tra nam, vì thế liền điên cuồng mà tra tấn chính mình, cũng tra tấn anh. Em ấy đối với anh như thế nào anh đều không để ý, bởi vì anh yêu thích em ấy, nhưng Lư Thiến lại cứ dằn vặt chính mình làm anh rất đau lòng....."
Đường Miên Miên nhíu mi.
Bả vai Lê Tông hơi cuộn tròn, giống như dã thú bị thương ngồi ở góc tường, thoạt nhìn vô cùng bất lực.
"Anh cũng hết cách..... Nhưng em ấy vẫn không tin."
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn Đường Miên Miên, âm thanh có chút yếu ớt tiêu tán trong gió:
"Em thì sao? Em tin tưởng anh sao?"
Mắt Đường Miên Miên lui tới ánh đèn trên chiếc xe, giống như thấu kính lạnh băng, phản xạ ra trong ban đêm rét lạnh, ánh đèn mê mang không rõ giữa đêm khuya.
Cô cúi đầu không nói gì.
Trong mắt Lê Tông hiện lên chút khác thường, hắn lập tức cúi đầu: "Anh biết anh khó mà được tin tưởng. Nhưng những điều anh nói đều là thật, chỉ tiếc không cách nào giải thích cho mọi người tin thôi."
Bờ vai của hắn run hai cái, sau đó hít một hơi sâu, đối với cô cười nói: "Thực xin lỗi, dọa đến em, chỉ là trong khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện, anh không nhịn được...."
Đường Miên Miên lắc lắc đầu tỏ vẻ không thèm để ý.
Lê Tông cười, lại trở lại thành học trưởng ấm áp trước kia.
Hắn đứng lên nói: "Anh đưa em lên xe."
Hai người đi một đoạn, Lê Tông ở phía ngoài, khi đi ngang qua gian khe hở của một cái tầng lầu, Đường Miên Miên đột nhiên cảm thấy bên tai có trận gió thổi tới, nghe tiếng gió thét chói tai, lại có "thứ gì đó" đi lên.
Cô theo bản năng mà che lại mặt.
Lê Tông biểu tình biến đổi: "Cẩn thận!"
Hắn đột nhiên đem Đường Miên Miên túm lại, dùng thân thể của mình chắn phía trước cô.
Mũi Đường Miên Miên dừng ở ngực hắn, đột nhiên bị đụng mạnh một phát, nước mắt thoáng chốc rơi xuống.
Bên tai, cô chỉ nghe được tiếng thét kia, càng thêm sắc nhọn chói tai, tiếp theo giống như là bị ai đó đột nhiên bóp yết hầu, âm thanh vang lên thấm người.
Đường Miên Miên sửng sốt, cô không cảm nhận được thân thể bị đánh sâu vào.
Hơi hơi ngẩng đầu ra sau, cô nhìn thấy một hắc ảnh như thiêu đốt đang đứng đối diện, đôi mắt hắn trong đêm lập lòe như có lửa.
Ở dưới chân "Hắn", mọi thứ đều bị phá tan thành từng mảnh huyết nhục. Máu tươi cùng mảnh vỡ rơi đầy đất.
Đường Miên Miên sắc mặt biến đổi.
Cô nhận ra hắc ảnh này, cặp mắt màu đỏ rực, tựa hồ thiêu đốt cả con ngươi cô vô cùng quen thuộc.
Lê Tông hô hấp chợt nặng, hắn cau mày nhìn, nhéo bả vai Đường Miên Miên ngón tay giống như là sắp véo đến thịt của cô.
Đường Miên Miên nhăn mặt, vừa muốn tránh thoát, lại cảm thấy vòng eo chính mình căng thẳng, tầm mắt đột nhiên bị thay đổi.
Một trận gió trời nổi lên, Đường Miên Miên bị dội tới trên tường.
Nơi này tối đến đáng sợ, tiếng côn trùng kêu cũng cảm nhận được điều gì đó, tất cả đột nhiên im bặt.
Đường Miên Miên vừa mới đứng vững, liền cảm thấy có bàn tay to giữ chặt eo cô, tiếp theo một ngón tay hung hăng lau sạch nước mắt trên mặt cô.
Một đạo trầm thấp, âm thanh khàn khàn vang lên bên tai:
"Cô dễ dàng tin tưởng lời nam nhân nói như vậy sao?"