Chương 11: Chật vật
Có lẽ Quân Ngạn Diên sẽ không nhớ ra bản thân đã quên mất một thứ gì cho đến khi nhìn thấy những cuộc gọi nhỡ đến từ Phó Diệu Kiên, cô đã gọi rất nhiều, thậm chí là nhắn liên tục nhiều tin chỉ để nhận được một lời hồi âm từ gã.
“Ngạn Diên xin em hãy nghe máy của chị.”
“Chẳng phải em đã nói sẽ giúp chị hay sao?”
“Xin em, bây giờ chị thật sự cần em.”
“Đừng bỏ mặc chị, chị thực sự không muốn phải gả cho lão già đó!”
…
“Ngạn Diên em yêu chị mà có đúng không? Chị sẽ chấp nhận em, chỉ cần em giúp chị thoát khỏi tay lão già đó, bất cứ chuyện gì em muốn chị cũng đều có thể làm.”
Sự chấp nhận của cô lúc nói ra nghe cứ như gã là một kẻ gì đó rất hèn mọn, chỉ trông chờ vào thứ tình yêu vô nghĩa của mình.
Gã ngồi vào ghế lái, mở giao diện chat ra đọc từng dòng tin nhắn một.
Sau cùng khi đọc xong, gã chỉ cười lạnh nói: “Bất cứ chuyện gì tôi muốn, vậy không biết chị có đồng ý để tôi tự tay đẩy mình xuống hồ nước sâu rồi đập đầu bản thân vào đá không?”
Ha, khỏi cần cô trả lời gã cũng sớm biết chuyện này hoàn toàn không có khả năng.
Tuy rằng gã vẫn chưa có bằng chứng để chứng minh cô là kẻ đã ra tay hại Quân Yến Thanh, thế nhưng tất cả những cái hắn có thể tìm hiểu được đều chỉa mũi về phía cô.
Quân Ngạn Diên chưa từng nghĩ đến người đàn chị dịu dàng năm ấy, bây giờ lại có thể trở thành một kẻ độc ác nhẫn tâm hãm hại em trai mình.
Gã trước nay cũng không ăn chay, là kẻ có thù tất báo, kể cả có là người từng khiến mình rung động.
Đúng vậy, chỉ đơn thuần là cảm giác rung động hoàn toàn không tồn tại thêm bất kỳ tình cảm nào khác ở đây, tất cả những biểu hiện do gã thể hiện ra bên ngoài đều không phải thứ gã thật sự muốn làm, như có cái gì đó điều khiển khiến gã phải nghe theo mệnh lệnh chịu sự sai khiến của nó.
Đúng lúc này, Quân Yến Thanh từ ngoài mở cửa xe bước vào.
Nhìn thấy sắc mặt Quân Ngạn Diện không được tốt làm cậu còn tưởng có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, trong lòng lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy anh?”
Nhận ra cậu đã lên xe, nét u ám trên gương mặt gã thoáng chốc tan biến.
Gã cẩn thận che dấu sự toan tính của mình bên dưới lớp mặt nạ đầy lãnh đạm đáp: “Không có gì. Em đeo dây an toàn vào đi, chúng ta lập tức trở về.”
Cậu gật đầu đeo lại dây an toàn, kế đến lại nhìn sang gã, vẫn cảm thấy giống như gã đang có chuyện gì đó giấu mình.
Vừa về đến Quân gia, cậu để ý thấy xe anh cả thời điểm này đã có mặt tại nhà.
Quân Yến Thanh hít một hơi, lấy can đảm tiến vào, có điều chỉ mới đặt chân vào cửa bản thân đã bị anh kéo vào trong xoay như chong chóng.
Quân An Trạch đưa hai tay chạm lên má cậu, áp sát mặt mình lại gần cẩn thận nhìn kỹ vết thương trên trán cậu rồi quay về phía sau nói: “Đến, cậu mau giúp kiểm tra lại vết thương cho em trai tôi.”
Người nọ chỉ biết cười trừ, ánh mắt nhìn đến vết thương của cậu tự hỏi, đây có thật là thương tích nghiêm trọng mà anh đã nói với y vừa rồi không?
Trách y mù cũng được, nhưng nhìn đến nhìn lui nhiều lần thực sự vẫn không thể nhìn ra.
Tuy nhiên y cũng không tỏ ra bất kỳ thái độ nào bất mãn đối với anh, dựa theo thói quen mở hộp dụng cụ ra thuận theo ý anh kiểm tra cho cậu.
“Cậu tạm tránh ra trước để tôi xem lại.”
“Ồ được.”
Nói xong thì anh lùi lại, biểu tình nghiêm túc quan sát từng hành động một của y, vô tình làm y cảm thấy áp lực.
Đi làm cho anh mà nhiều lúc y còn ngỡ như đang đi thi, lúc nào cũng hứng chịu ánh nhìn đầy soi xét này đúng là sợ chết đi được.
Sớm biết anh cả cưng chiều cậu, thế nhưng Quân Ngạn Diên không ngờ anh lại có thể sủng cậu đến mức thành ra cái dạng này. Ban đầu khi nghe vết thương cậu bị rách ra, quả thật gã cũng cảm thấy lo lắng, cho đến khi đến trường đón cậu nhìn thấy cậu không có gì bất thường gã mới yên tâm hơn phần nào.
Công việc được Quân An Trạch giao gã cũng đã thực hiện xong, cơn buồn ngủ kéo đến khiến gã không nhịn được muốn trở về phòng đánh thêm một giấc nữa.
Tuy nhiên chỉ vừa mới đi được vài bước, gã đã bị anh réo tên gọi lại.
“Chờ đã Diên, anh có chuyện muốn nói với em.”
Nghe vậy gã cũng dừng lại, quay đầu lại thắc mắc hỏi: “Có chuyện gì sao anh?”
Quân An Trạch quan ngại Quân Yến Thanh sẽ nghe thấy, dù sao thời điểm cậu còn nhỏ vẫn luôn rất thích đeo bám Phó Diệu Kiên nên chỉ có thể tiến lại gần về phía gã thủ thỉ: “Em làm gì Phó Diệu Kiên rồi sao?”
Anh vừa hỏi xong, gã đã lập tức phản bác: “Không có!”
“Chị ta tìm đến anh sao?”
Anh không phủ nhận nhưng cũng không gật đầu, nhớ lại bộ dạng đầy chật vật của cô khi lui đến công ty tìm mình, anh không tin gã không góp tay vào chuyện này.
Tính tình Quân Ngạn Diên ra sao, anh đều biết rõ. Một khi gã đã muốn bảo vệ ai, đừng nói là bị thương, cho dù là một cọng tóc của đối phương bất kỳ ai cũng đừng mong chạm vào và ngược lại.
Huống chi, khả năng cao cô chính là kẻ đã gây nên sự cố của Quân Yến Thanh.
“Ngạn Diên xin em hãy nghe máy của chị.”
“Chẳng phải em đã nói sẽ giúp chị hay sao?”
“Xin em, bây giờ chị thật sự cần em.”
“Đừng bỏ mặc chị, chị thực sự không muốn phải gả cho lão già đó!”
…
“Ngạn Diên em yêu chị mà có đúng không? Chị sẽ chấp nhận em, chỉ cần em giúp chị thoát khỏi tay lão già đó, bất cứ chuyện gì em muốn chị cũng đều có thể làm.”
Sự chấp nhận của cô lúc nói ra nghe cứ như gã là một kẻ gì đó rất hèn mọn, chỉ trông chờ vào thứ tình yêu vô nghĩa của mình.
Gã ngồi vào ghế lái, mở giao diện chat ra đọc từng dòng tin nhắn một.
Sau cùng khi đọc xong, gã chỉ cười lạnh nói: “Bất cứ chuyện gì tôi muốn, vậy không biết chị có đồng ý để tôi tự tay đẩy mình xuống hồ nước sâu rồi đập đầu bản thân vào đá không?”
Ha, khỏi cần cô trả lời gã cũng sớm biết chuyện này hoàn toàn không có khả năng.
Tuy rằng gã vẫn chưa có bằng chứng để chứng minh cô là kẻ đã ra tay hại Quân Yến Thanh, thế nhưng tất cả những cái hắn có thể tìm hiểu được đều chỉa mũi về phía cô.
Quân Ngạn Diên chưa từng nghĩ đến người đàn chị dịu dàng năm ấy, bây giờ lại có thể trở thành một kẻ độc ác nhẫn tâm hãm hại em trai mình.
Gã trước nay cũng không ăn chay, là kẻ có thù tất báo, kể cả có là người từng khiến mình rung động.
Đúng vậy, chỉ đơn thuần là cảm giác rung động hoàn toàn không tồn tại thêm bất kỳ tình cảm nào khác ở đây, tất cả những biểu hiện do gã thể hiện ra bên ngoài đều không phải thứ gã thật sự muốn làm, như có cái gì đó điều khiển khiến gã phải nghe theo mệnh lệnh chịu sự sai khiến của nó.
Đúng lúc này, Quân Yến Thanh từ ngoài mở cửa xe bước vào.
Nhìn thấy sắc mặt Quân Ngạn Diện không được tốt làm cậu còn tưởng có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, trong lòng lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy anh?”
Nhận ra cậu đã lên xe, nét u ám trên gương mặt gã thoáng chốc tan biến.
Gã cẩn thận che dấu sự toan tính của mình bên dưới lớp mặt nạ đầy lãnh đạm đáp: “Không có gì. Em đeo dây an toàn vào đi, chúng ta lập tức trở về.”
Cậu gật đầu đeo lại dây an toàn, kế đến lại nhìn sang gã, vẫn cảm thấy giống như gã đang có chuyện gì đó giấu mình.
Vừa về đến Quân gia, cậu để ý thấy xe anh cả thời điểm này đã có mặt tại nhà.
Quân Yến Thanh hít một hơi, lấy can đảm tiến vào, có điều chỉ mới đặt chân vào cửa bản thân đã bị anh kéo vào trong xoay như chong chóng.
Quân An Trạch đưa hai tay chạm lên má cậu, áp sát mặt mình lại gần cẩn thận nhìn kỹ vết thương trên trán cậu rồi quay về phía sau nói: “Đến, cậu mau giúp kiểm tra lại vết thương cho em trai tôi.”
Người nọ chỉ biết cười trừ, ánh mắt nhìn đến vết thương của cậu tự hỏi, đây có thật là thương tích nghiêm trọng mà anh đã nói với y vừa rồi không?
Trách y mù cũng được, nhưng nhìn đến nhìn lui nhiều lần thực sự vẫn không thể nhìn ra.
Tuy nhiên y cũng không tỏ ra bất kỳ thái độ nào bất mãn đối với anh, dựa theo thói quen mở hộp dụng cụ ra thuận theo ý anh kiểm tra cho cậu.
“Cậu tạm tránh ra trước để tôi xem lại.”
“Ồ được.”
Nói xong thì anh lùi lại, biểu tình nghiêm túc quan sát từng hành động một của y, vô tình làm y cảm thấy áp lực.
Đi làm cho anh mà nhiều lúc y còn ngỡ như đang đi thi, lúc nào cũng hứng chịu ánh nhìn đầy soi xét này đúng là sợ chết đi được.
Sớm biết anh cả cưng chiều cậu, thế nhưng Quân Ngạn Diên không ngờ anh lại có thể sủng cậu đến mức thành ra cái dạng này. Ban đầu khi nghe vết thương cậu bị rách ra, quả thật gã cũng cảm thấy lo lắng, cho đến khi đến trường đón cậu nhìn thấy cậu không có gì bất thường gã mới yên tâm hơn phần nào.
Công việc được Quân An Trạch giao gã cũng đã thực hiện xong, cơn buồn ngủ kéo đến khiến gã không nhịn được muốn trở về phòng đánh thêm một giấc nữa.
Tuy nhiên chỉ vừa mới đi được vài bước, gã đã bị anh réo tên gọi lại.
“Chờ đã Diên, anh có chuyện muốn nói với em.”
Nghe vậy gã cũng dừng lại, quay đầu lại thắc mắc hỏi: “Có chuyện gì sao anh?”
Quân An Trạch quan ngại Quân Yến Thanh sẽ nghe thấy, dù sao thời điểm cậu còn nhỏ vẫn luôn rất thích đeo bám Phó Diệu Kiên nên chỉ có thể tiến lại gần về phía gã thủ thỉ: “Em làm gì Phó Diệu Kiên rồi sao?”
Anh vừa hỏi xong, gã đã lập tức phản bác: “Không có!”
“Chị ta tìm đến anh sao?”
Anh không phủ nhận nhưng cũng không gật đầu, nhớ lại bộ dạng đầy chật vật của cô khi lui đến công ty tìm mình, anh không tin gã không góp tay vào chuyện này.
Tính tình Quân Ngạn Diên ra sao, anh đều biết rõ. Một khi gã đã muốn bảo vệ ai, đừng nói là bị thương, cho dù là một cọng tóc của đối phương bất kỳ ai cũng đừng mong chạm vào và ngược lại.
Huống chi, khả năng cao cô chính là kẻ đã gây nên sự cố của Quân Yến Thanh.