Chương 14: Đến nhà cậu
Quân Yến Thanh đầy uất ức lên tiếng: “Tôi cũng có muốn đi lạc đâu chứ?”
Nếu không phải tại Quân Ngạn Diên đột ngột biến mất báo hại cậu phải tìm thì cũng đâu đến mức đi lạc như thế vậy.
Trong lòng cậu âm thầm trách móc gã, rõ ràng người dẫn cậu đi chính là gã vậy mà nửa đường lại biến đi đâu mất dạng bỏ cậu lại một mình ở công viên giải trí đông nghẹt người.
Quân Yến Thanh trước nay vốn là một kẻ mù đường chính hiệu, dù có dùng bản đồ, với cái điểm địa lí nát bét đó đi lạc hay không cũng là chuyện sớm muộn. Cộng thêm cái tính ỷ y nên cậu không hề mang tiền theo bên người, nghĩ rằng bên cạnh còn có Quân Ngạn Diên nên cho dù không đem cũng không sao.
Bây giờ thì hay rồi, tiền không có cậu cũng không dám tùy tiện gọi xe đưa về, đường đi cũng chẳng biết, gọi cho gã thì thuê bao đến giờ công viên đóng cửa chỉ có thể một thân một mình lang thang trên đường cái.
Aaa anh hai đúng là tên đáng ghét!
Tần Diệc Tẫn vừa nãy mắng cậu, hắn cũng là tên đáng ghét!
“Được rồi được rồi, là do tôi nóng nảy. Bây giờ cậu bật định vị lên, tôi lập tức tìm đến.”
Quân Yến Thanh “ồ” lên một tiếng, nhanh chóng làm theo lời hắn. Loay hoay mất một lúc mà vẫn chưa có động tĩnh gì, hắn mới hỏi: “Sao cậu còn chưa bật?”
Cậu cười cười một cái, ấp a ấp úng hỏi: “Nhưng mà… phải bật thế nào?”
Cũng không biết có nên tức giận hay không nữa, hắn đưa tay lên xoa hai bên thái dương mình tận tâm hướng dẫn.
Qua một thời gian, cuối cùng hắn cũng nhận được tín hiệu, vội vàng báo địa chỉ cho tài xế nói ông chạy đi.
Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh tìm đến địa điểm được hiển thị, con đường họ đi rất vắng người, xung quanh gần như không có một nhà dân nào, đến cả đèn đường cũng không hề tồn tại.
Tần Diệc Tẫn phải quan sát rất kỹ mới phát hiện ra được Quân Yến Thanh, cậu ngồi xổm dưới một góc cây, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi mắt không ngừng dáo dác nhìn xung quanh.
Nhìn thấy có xe đang chạy đến, mắt cậu sáng rỡ, lập tức đứng lên hướng về phía họ vẫy vẫy tay.
Chiếc xe rất nhanh đã được tấp vào bên trong lề, hắn bước xuống xe, cẩn thận quan sát cậu một lượt rồi quan tâm hỏi.
“Cậu có bị làm sao không?”
“Không sao, có điều ở đây hơi lạnh.”
Gió nổi lên không ngừng thổi qua người họ, những tán lá đánh vào nhau vang lên những tiếng kêu lào xào ở bầu không gian này lại trở nên dị đến lạ.
“Được rồi, mau chóng trở về thôi.”
Tần Diệc Tẫn đưa tay qua eo kéo cậu lại gần về phía mình, sau đó dắt cậu bước lên xe ân cần hệt như đang đối xử với một đứa trẻ.
Quân Yến Thanh trong lòng vẫn còn oán giận với Quân Ngạn Diên, nhất thời không muốn trở về Quân gia.
“Đến nhà cậu.”
Hắn ngạc nhiên, rất ít khi cậu chịu đề nghị đến ở nhà hắn, phần lớn thời gian sau giờ học của cậu đều ở nhà để gần gũi hơn với các anh trai của mình.
Đối với việc cậu chủ động thế này, hắn mừng còn không kịp nhưng vẫn phải hỏi lại: “Còn anh cậu thì sao?”
“Không sao, tớ sẽ gọi nói lại với anh cả.”
Sẵn tiện mách luôn sự việc ngày hôm nay, để cậu xem, Quân Ngạn Diên làm sao có thể yên ổn.
“Được, vậy trở về nhà tôi.”
…
Tần Diệc Tẫn từ lâu đã dọn ra ở riêng, hắn cùng em trai không được hạp, sợ cha mẹ phiền lòng nên dù không muốn cũng phải dọn đi.
Dù sao nó cũng chỉ mới mười lăm, tính tình nổi loạn nên thường xuyên cùng hắn khắc khẩu, hắn cũng không muốn tính toán cùng nó.
Thêm nữa việc dọn ra riêng như vậy cũng không hoàn toàn thiệt gì đối với hắn, ngược lại còn rất thuận tiện cho rất nhiều thứ trong tương lai.
Về đến nhà, Tần Diệc Tẫn mở tủ ra lấy cho cậu một đôi dép mới toanh, nhưng vì sai số khá lớn nên cậu không thể mang vừa.
Quân Yến Thanh nhìn nó như kẻ thù, sống chết không chịu: “Tôi không mang nó đâu, lớn quá mang vào dễ tế lắm.”
So với nó, cậu thà đi chân trần còn hơn.
Hắn thấy vậy cũng không ép buộc, chỉ nói: “Vậy thì nhớ mang tất vào.”
“Ò.”
Sau đó Tần Diệc Tẫn mới dẫn cậu đến phòng ngủ, nó nằm đối diện phòng của hắn, bởi vì rất ít khi có người qua đêm ở đây nên có hơi bừa bộn cần phải dọn dẹp lại.
Quân Yến Thanh ngại làm phiền người khác, trông thấy hắn định bắt tay vào việc thì lập tức ngăn cản.
“Không cần phiền phức đến như vậy, tôi ngủ cùng cậu là được rồi.”
Hắn nhìn cậu một lúc rồi gật đầu đồng ý, hiếm lắm mới có cơ hội này, điên hay sao mà lại từ chối. Hắn cũng không ngu ngốc đến mức tự đi phá hủy thời cơ của chính mình.
Đi đi một hồi, cậu bỗng nhiên hỏi: “Phải rồi, nhà cậu có quần áo size tôi không? Tôi muốn đi tắm.”
Đi cả một ngày trời khiến người cậu ra đây mồ hôi, cả người hôi hám đến chính bản thân cậu cũng phải khó chịu.
Nếu đem cơ thể này lên giường ngủ cùng hắn, chỉ sợ mông còn chưa kịp chạm đã bị hắn đá bay xuống đất.
“Cậu đợi tôi một lúc, để tôi lấy đồ cho cậu.”
“Cảm ơn cậu.”
Tần Diệc Tẫn hiếm khi mỉm cười, xoa đầu cậu nói: “Không có gì đâu nhóc ngốc.”
Nếu không phải tại Quân Ngạn Diên đột ngột biến mất báo hại cậu phải tìm thì cũng đâu đến mức đi lạc như thế vậy.
Trong lòng cậu âm thầm trách móc gã, rõ ràng người dẫn cậu đi chính là gã vậy mà nửa đường lại biến đi đâu mất dạng bỏ cậu lại một mình ở công viên giải trí đông nghẹt người.
Quân Yến Thanh trước nay vốn là một kẻ mù đường chính hiệu, dù có dùng bản đồ, với cái điểm địa lí nát bét đó đi lạc hay không cũng là chuyện sớm muộn. Cộng thêm cái tính ỷ y nên cậu không hề mang tiền theo bên người, nghĩ rằng bên cạnh còn có Quân Ngạn Diên nên cho dù không đem cũng không sao.
Bây giờ thì hay rồi, tiền không có cậu cũng không dám tùy tiện gọi xe đưa về, đường đi cũng chẳng biết, gọi cho gã thì thuê bao đến giờ công viên đóng cửa chỉ có thể một thân một mình lang thang trên đường cái.
Aaa anh hai đúng là tên đáng ghét!
Tần Diệc Tẫn vừa nãy mắng cậu, hắn cũng là tên đáng ghét!
“Được rồi được rồi, là do tôi nóng nảy. Bây giờ cậu bật định vị lên, tôi lập tức tìm đến.”
Quân Yến Thanh “ồ” lên một tiếng, nhanh chóng làm theo lời hắn. Loay hoay mất một lúc mà vẫn chưa có động tĩnh gì, hắn mới hỏi: “Sao cậu còn chưa bật?”
Cậu cười cười một cái, ấp a ấp úng hỏi: “Nhưng mà… phải bật thế nào?”
Cũng không biết có nên tức giận hay không nữa, hắn đưa tay lên xoa hai bên thái dương mình tận tâm hướng dẫn.
Qua một thời gian, cuối cùng hắn cũng nhận được tín hiệu, vội vàng báo địa chỉ cho tài xế nói ông chạy đi.
Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh tìm đến địa điểm được hiển thị, con đường họ đi rất vắng người, xung quanh gần như không có một nhà dân nào, đến cả đèn đường cũng không hề tồn tại.
Tần Diệc Tẫn phải quan sát rất kỹ mới phát hiện ra được Quân Yến Thanh, cậu ngồi xổm dưới một góc cây, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi mắt không ngừng dáo dác nhìn xung quanh.
Nhìn thấy có xe đang chạy đến, mắt cậu sáng rỡ, lập tức đứng lên hướng về phía họ vẫy vẫy tay.
Chiếc xe rất nhanh đã được tấp vào bên trong lề, hắn bước xuống xe, cẩn thận quan sát cậu một lượt rồi quan tâm hỏi.
“Cậu có bị làm sao không?”
“Không sao, có điều ở đây hơi lạnh.”
Gió nổi lên không ngừng thổi qua người họ, những tán lá đánh vào nhau vang lên những tiếng kêu lào xào ở bầu không gian này lại trở nên dị đến lạ.
“Được rồi, mau chóng trở về thôi.”
Tần Diệc Tẫn đưa tay qua eo kéo cậu lại gần về phía mình, sau đó dắt cậu bước lên xe ân cần hệt như đang đối xử với một đứa trẻ.
Quân Yến Thanh trong lòng vẫn còn oán giận với Quân Ngạn Diên, nhất thời không muốn trở về Quân gia.
“Đến nhà cậu.”
Hắn ngạc nhiên, rất ít khi cậu chịu đề nghị đến ở nhà hắn, phần lớn thời gian sau giờ học của cậu đều ở nhà để gần gũi hơn với các anh trai của mình.
Đối với việc cậu chủ động thế này, hắn mừng còn không kịp nhưng vẫn phải hỏi lại: “Còn anh cậu thì sao?”
“Không sao, tớ sẽ gọi nói lại với anh cả.”
Sẵn tiện mách luôn sự việc ngày hôm nay, để cậu xem, Quân Ngạn Diên làm sao có thể yên ổn.
“Được, vậy trở về nhà tôi.”
…
Tần Diệc Tẫn từ lâu đã dọn ra ở riêng, hắn cùng em trai không được hạp, sợ cha mẹ phiền lòng nên dù không muốn cũng phải dọn đi.
Dù sao nó cũng chỉ mới mười lăm, tính tình nổi loạn nên thường xuyên cùng hắn khắc khẩu, hắn cũng không muốn tính toán cùng nó.
Thêm nữa việc dọn ra riêng như vậy cũng không hoàn toàn thiệt gì đối với hắn, ngược lại còn rất thuận tiện cho rất nhiều thứ trong tương lai.
Về đến nhà, Tần Diệc Tẫn mở tủ ra lấy cho cậu một đôi dép mới toanh, nhưng vì sai số khá lớn nên cậu không thể mang vừa.
Quân Yến Thanh nhìn nó như kẻ thù, sống chết không chịu: “Tôi không mang nó đâu, lớn quá mang vào dễ tế lắm.”
So với nó, cậu thà đi chân trần còn hơn.
Hắn thấy vậy cũng không ép buộc, chỉ nói: “Vậy thì nhớ mang tất vào.”
“Ò.”
Sau đó Tần Diệc Tẫn mới dẫn cậu đến phòng ngủ, nó nằm đối diện phòng của hắn, bởi vì rất ít khi có người qua đêm ở đây nên có hơi bừa bộn cần phải dọn dẹp lại.
Quân Yến Thanh ngại làm phiền người khác, trông thấy hắn định bắt tay vào việc thì lập tức ngăn cản.
“Không cần phiền phức đến như vậy, tôi ngủ cùng cậu là được rồi.”
Hắn nhìn cậu một lúc rồi gật đầu đồng ý, hiếm lắm mới có cơ hội này, điên hay sao mà lại từ chối. Hắn cũng không ngu ngốc đến mức tự đi phá hủy thời cơ của chính mình.
Đi đi một hồi, cậu bỗng nhiên hỏi: “Phải rồi, nhà cậu có quần áo size tôi không? Tôi muốn đi tắm.”
Đi cả một ngày trời khiến người cậu ra đây mồ hôi, cả người hôi hám đến chính bản thân cậu cũng phải khó chịu.
Nếu đem cơ thể này lên giường ngủ cùng hắn, chỉ sợ mông còn chưa kịp chạm đã bị hắn đá bay xuống đất.
“Cậu đợi tôi một lúc, để tôi lấy đồ cho cậu.”
“Cảm ơn cậu.”
Tần Diệc Tẫn hiếm khi mỉm cười, xoa đầu cậu nói: “Không có gì đâu nhóc ngốc.”