Chương 20: Bạn trai chưa chính thức
Trong khi Tần Diệc Tẫn còn đang bận ngồi lo lắng thì Quân Yến Thanh lúc này chỉ vừa mới rời nhà Galvin để đi đến điểm hẹn, cậu cũng đã tính toán thời gian, bây giờ đi bộ ra đó vừa đúng giờ hẹn.
Ra đến quán Thủy Mộc, cậu vừa bước vào đã trông thấy bóng dáng hắn đang ngồi chờ mình.
Cậu không nghĩ hắn sẽ đến sớm đến như vậy.
Hắn như linh cảm được cậu đã đến, đầu hơi quay lại nhìn ra hướng cửa trùng hợp bắt gặp ánh mắt cậu cũng đang hướng về phía mình. Hắn mỉm cười, vẫy tay với cậu nói: “Ở đây.”
Quân Yến Thanh lúng túng thu hồi ánh mắt, gật gật đầu “ồ” một tiếng, nhanh chóng tiến lại bàn ngồi đối diện hắn.
“Cậu đợi có lâu không?”
Tần Diệc Tẫn lắc đầu nói: “Không lâu lắm.”
Hắn đưa menu đến trước mặt để cậu gọi nước, nhưng rất nhanh đã bị cậu từ chối.
“Không cần đâu, nói chuyện nhanh mà nên không cần phải tốn kém tiền nước nôi gì.”
Lời cậu nói khiến hắn miên man trong lo sợ, nhanh, nghĩa là một lời từ chối xong liền rời đi sau?
Bầu không khí giữa hai người rất nhanh lại chìm vào sự im lặng. Cậu tự hỏi, hắn đây là không muốn ngỏ lời trước với mình sao? Thật là… không chịu chủ động một chút nào.
Đến cuối cùng vẫn là cậu lên tiếng trước.
“Về chuyện đó tôi cũng đã cẩn thận suy nghĩ.” Quân Yến Thanh ngừng một lúc, sau đó đưa mắt lên lấy can đảm nhìn thẳng vào mắt anh hỏi: “Tần Diệc Tẫn, cậu thực sự thích tôi sao?”
Đây là lần đầu tiên cậu gọi cả họ tên hắn bằng chính sự nghiêm túc mà từ trước đến nay chưa từng có.
“Không. Tôi không thích cậu.” Hắn thẳng thừng nói rõ.
Lời nói của hắn khiến cậu sững sờ, cậu cảm thấy cuộc đời giống như một cú lừa, mà bản thân lại đang ngu ngốc làm trò hề tiêu khiển cho người khác. Cơn thịnh nộ trong lòng cậu đang dần nổi lên, một giây trước khi nó bùng phát hắn lại như xoa dịu, tiếp tục nói.
“Tôi không thích cậu, nhưng tôi yêu cậu!”
Quân Yến Thanh nghiến răng ken két: “Đồ ngốc này, cậu có thể nào nói hết luôn một lần không hả? Dễ khiến người khác hiểu lầm đấy!”
“Xin lỗi.”
Cậu hừ hừ một tiếng nói: “Ông đây rộng lượng tha cho cậu lần này.”
Tần Diệc Tẫn đối với điều này chỉ hơi cong khóe môi lên cười nhẹ, tuy nhiên nụ cười tương đối đơ cứng khiến ai nhìn vào cũng có thể dễ dàng nhận ra sự căng thẳng của hắn vào thời điểm này.
Hắn đang nhẫn, nhẫn nại chờ đợi sự phán quyết cuối cùng đến từ cậu.
Sau cùng Quân Yến Thanh thở dài, cậu không muốn giả ngu ở những lúc quan trọng thế này. Cậu biết hắn đang đợi mình, nhưng trong lòng cậu cũng thật rối ren, đã có can đảm để hẹn gặp nói chuyện nhưng cậu lại không đủ can đảm nghĩ đến kết quả.
Phân vân một lúc, cuối cùng cậu cũng lên tiếng: “Cậu cũng biết là tôi chưa từng yêu đương với ai bao giờ mà phải không? Tôi không thể xác định được bản thân đối với cậu rốt cuộc là loại tình cảm gì, và cũng không muốn mất đi một người bạn quan trọng như cậu. Vậy nên tôi nghĩ là… ừm, chúng ta có thể thử bắt đầu mối quan hệ này, nếu thực sự thích hợp chúng ta có thể chuyển nó thành mối quan hệ yêu đương chính thức. Cậu thấy sao?”
Tuy đây không hoàn toàn là điều hắn mong muốn, nhưng lại là quyết định hoàn hảo nhất vào thời điểm này.
Kỳ thực Tần Diệc Tẫn cũng không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ cần ở bên cậu, dù là mối quan hệ gì hắn đều có thể chấp nhận. Quân Yến Thanh cũng nói không phải là không có khả năng chuyển chính thức, chỉ cần hắn có thể khiến cậu cảm nhận được rằng bản thân cũng có tình cảm yêu đương với hắn.
“Đều nghe theo cậu.”
Cậu hớn hở mỉm cười nói: “Vậy bây giờ nên gọi cậu là gì đây nhỉ? Bạn trai, hay là bạn trai chưa chính thức?”
Hắn cười trừ nói: “Hay là thôi đi.” Hắn cảm thấy tên mình nghe ra còn hay hơn câu “bạn trai không chính thức” này.
“Sao vậy bạn trai?” Cậu chơi xấu gọi, cố ý ngân dài câu nói của mình khiến sắc mặt hắn thoáng chốc đã đỏ bừng lên.
Tần Diệc Tẫn che mặt quay sang một bên, miệng lắp bắp nói: “Không, không sao cả.”
Ánh mắt cậu nhìn hắn ngập tràn ý cười, hóa ra là thích cậu gọi mình bằng “bạn trai”.
Nắm bắt được điểm này, cậu luôn miệng lặp đi lặp lại bên tai hắn hai từ “bạn trai”, cười nhiều đến nổi mắt sắp không nhìn thấy được mặt trời.
Hắn thẹn quá hóa giận mạnh tay búng vào trán cậu một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu đùa đủ rồi đấy đồ ngốc này!”
Quân Yến Thanh ôm trán, mắt hơi rưng rưng vì đau.
Cậu đứng dậy, chỉ thẳng vào mặt hắn lên án: “Cậu mới chính là đồ ngốc, được tôi gọi là bạn trai khoái muốn chết còn ngại.”
Sau này hắn có mong cũng đừng hòng được cậu gọi cho, cái đồ đáng ghét chết tiệt!
Ra đến quán Thủy Mộc, cậu vừa bước vào đã trông thấy bóng dáng hắn đang ngồi chờ mình.
Cậu không nghĩ hắn sẽ đến sớm đến như vậy.
Hắn như linh cảm được cậu đã đến, đầu hơi quay lại nhìn ra hướng cửa trùng hợp bắt gặp ánh mắt cậu cũng đang hướng về phía mình. Hắn mỉm cười, vẫy tay với cậu nói: “Ở đây.”
Quân Yến Thanh lúng túng thu hồi ánh mắt, gật gật đầu “ồ” một tiếng, nhanh chóng tiến lại bàn ngồi đối diện hắn.
“Cậu đợi có lâu không?”
Tần Diệc Tẫn lắc đầu nói: “Không lâu lắm.”
Hắn đưa menu đến trước mặt để cậu gọi nước, nhưng rất nhanh đã bị cậu từ chối.
“Không cần đâu, nói chuyện nhanh mà nên không cần phải tốn kém tiền nước nôi gì.”
Lời cậu nói khiến hắn miên man trong lo sợ, nhanh, nghĩa là một lời từ chối xong liền rời đi sau?
Bầu không khí giữa hai người rất nhanh lại chìm vào sự im lặng. Cậu tự hỏi, hắn đây là không muốn ngỏ lời trước với mình sao? Thật là… không chịu chủ động một chút nào.
Đến cuối cùng vẫn là cậu lên tiếng trước.
“Về chuyện đó tôi cũng đã cẩn thận suy nghĩ.” Quân Yến Thanh ngừng một lúc, sau đó đưa mắt lên lấy can đảm nhìn thẳng vào mắt anh hỏi: “Tần Diệc Tẫn, cậu thực sự thích tôi sao?”
Đây là lần đầu tiên cậu gọi cả họ tên hắn bằng chính sự nghiêm túc mà từ trước đến nay chưa từng có.
“Không. Tôi không thích cậu.” Hắn thẳng thừng nói rõ.
Lời nói của hắn khiến cậu sững sờ, cậu cảm thấy cuộc đời giống như một cú lừa, mà bản thân lại đang ngu ngốc làm trò hề tiêu khiển cho người khác. Cơn thịnh nộ trong lòng cậu đang dần nổi lên, một giây trước khi nó bùng phát hắn lại như xoa dịu, tiếp tục nói.
“Tôi không thích cậu, nhưng tôi yêu cậu!”
Quân Yến Thanh nghiến răng ken két: “Đồ ngốc này, cậu có thể nào nói hết luôn một lần không hả? Dễ khiến người khác hiểu lầm đấy!”
“Xin lỗi.”
Cậu hừ hừ một tiếng nói: “Ông đây rộng lượng tha cho cậu lần này.”
Tần Diệc Tẫn đối với điều này chỉ hơi cong khóe môi lên cười nhẹ, tuy nhiên nụ cười tương đối đơ cứng khiến ai nhìn vào cũng có thể dễ dàng nhận ra sự căng thẳng của hắn vào thời điểm này.
Hắn đang nhẫn, nhẫn nại chờ đợi sự phán quyết cuối cùng đến từ cậu.
Sau cùng Quân Yến Thanh thở dài, cậu không muốn giả ngu ở những lúc quan trọng thế này. Cậu biết hắn đang đợi mình, nhưng trong lòng cậu cũng thật rối ren, đã có can đảm để hẹn gặp nói chuyện nhưng cậu lại không đủ can đảm nghĩ đến kết quả.
Phân vân một lúc, cuối cùng cậu cũng lên tiếng: “Cậu cũng biết là tôi chưa từng yêu đương với ai bao giờ mà phải không? Tôi không thể xác định được bản thân đối với cậu rốt cuộc là loại tình cảm gì, và cũng không muốn mất đi một người bạn quan trọng như cậu. Vậy nên tôi nghĩ là… ừm, chúng ta có thể thử bắt đầu mối quan hệ này, nếu thực sự thích hợp chúng ta có thể chuyển nó thành mối quan hệ yêu đương chính thức. Cậu thấy sao?”
Tuy đây không hoàn toàn là điều hắn mong muốn, nhưng lại là quyết định hoàn hảo nhất vào thời điểm này.
Kỳ thực Tần Diệc Tẫn cũng không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ cần ở bên cậu, dù là mối quan hệ gì hắn đều có thể chấp nhận. Quân Yến Thanh cũng nói không phải là không có khả năng chuyển chính thức, chỉ cần hắn có thể khiến cậu cảm nhận được rằng bản thân cũng có tình cảm yêu đương với hắn.
“Đều nghe theo cậu.”
Cậu hớn hở mỉm cười nói: “Vậy bây giờ nên gọi cậu là gì đây nhỉ? Bạn trai, hay là bạn trai chưa chính thức?”
Hắn cười trừ nói: “Hay là thôi đi.” Hắn cảm thấy tên mình nghe ra còn hay hơn câu “bạn trai không chính thức” này.
“Sao vậy bạn trai?” Cậu chơi xấu gọi, cố ý ngân dài câu nói của mình khiến sắc mặt hắn thoáng chốc đã đỏ bừng lên.
Tần Diệc Tẫn che mặt quay sang một bên, miệng lắp bắp nói: “Không, không sao cả.”
Ánh mắt cậu nhìn hắn ngập tràn ý cười, hóa ra là thích cậu gọi mình bằng “bạn trai”.
Nắm bắt được điểm này, cậu luôn miệng lặp đi lặp lại bên tai hắn hai từ “bạn trai”, cười nhiều đến nổi mắt sắp không nhìn thấy được mặt trời.
Hắn thẹn quá hóa giận mạnh tay búng vào trán cậu một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu đùa đủ rồi đấy đồ ngốc này!”
Quân Yến Thanh ôm trán, mắt hơi rưng rưng vì đau.
Cậu đứng dậy, chỉ thẳng vào mặt hắn lên án: “Cậu mới chính là đồ ngốc, được tôi gọi là bạn trai khoái muốn chết còn ngại.”
Sau này hắn có mong cũng đừng hòng được cậu gọi cho, cái đồ đáng ghét chết tiệt!