Chương : 38
Trong lần đi Bách Hoa Cốc lần này, Tiêu Thất Nương và Thủy Hạo Nguyệt tự mình hộ tống Thất Nguyệt, đồng thời còn nhờ mấy vị lão tiền bối trên giang hồ giúp đỡ để cùng nhau bảo vệ Thất Nguyệt.
Thất Nguyệt nghĩ bọn họ quá hưng sư động chúng (làm quá), nếu như kẻ thích ăn thịt người muốn cướp cô thì cũng dễ hiểu, một đống thịt này cũng đủ để ăn hai tháng, còn cướp tới làm lô đỉnh thì chỉ có tên đàn ông khẩu vị nặng mới hạ miệng được thôi.
Nhưng vào buổi chiều ba ngày sau khi xuất phát, thật sự có kẻ không mở mắt xuất hiện.
Đó là một buổi chiều mặt trời chói chang, vì không có con ngựa thích hợp nên Thất Nguyệt đành buông tha việc tập cưỡi ngựa, cô không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngồi trong xe ngựa.
Thất Nguyệt đói tới mắt nổ đom đóm, dạ dày kêu réo ầm ĩ, phát ra âm thanh to rõ.
- Ta không chịu nổi rồi! Thu Đào, đến giờ ăn chút điểm tâm (đồ ăn lót dạ) rồi!
Thất Nguyệt hữu khí vô lực dùng cái tay như củ cải xoa xoa bao tử của mình, cố gắng trấn an nó nhưng nó lại phát ra âm thanh lớn hơn.
- Tiểu thư, người ráng nhịn thêm chút nữa được không?
Thu Đào nắm chặt tay mình, cổ vũ Thất Nguyệt.
Từ khi Thu Đào bị Thất Nguyệt kéo lên thuyền giặc, Thu Đào bắt đầu xem việc Thất Nguyệt trở thành mục tiêu cuộc dời của mình, nàng ta hận không thể cắt từng khối thịt trên người Thất Nguyệt xuống. Từ ngày đó về sau. Mỗi ngày, trừ củ cải, Thất Nguyệt chỉ được ăn cải trắng, hình thức như đang nuôi một con thỏ mập.
Rốt cuộc Thất Nguyệt cũng biết tại sao mắt thỏ lại đỏ như vậy rồi!
- Thật sự không nhịn nổi rồi! Sáng nay ta chỉ ăn có một miếng xà lách nhỏthôi, trưa thì ăn một miếng cà rốt, có thể sống tới giờ đã là kỳ tích rồi!
Thất Nguyệt bị nguyên chủ ảnh hưởng nên có nỗi nhớ điên cuồng đối với thức ăn, mới bắt đầu vẫn còn tốt, sau đó thì càng ngày cô càng đói, nhìn cái gì cũng giống Giò Thủy Tinh (水晶肘子).
- Được rồi!
Thu Đào bất đắc dĩ lắc đầu, lấy hộp, cơm từ phía sau, sau đó cẩn thận cầm một miếng dưa leo từ bên trong ra.
Thất Nguyệt cầm miếng dưa leo, nhìn qua nhì lại, nhìn xuyên qua miếng dưa leo, thậm chí cô còn thấy được cả lông mi của Thu Đào.
- Hầy, làm khó ngươi để có cắt mỏng như thế!
Thất Nguyệt cầm miếng dưa lelo mỏng than thở một tiếng rồi cẩn thận bỏ vào trong miệng, chia ra làm mấy miếng nhỏ nuốt xuống.
Cách ăn uống giảm béo này sẽ không tốt đối với người khác nhưng đối với Thất Nguyệt, nó chỉ có thống khổ vvề tinh thần chứ không có tổn thương về mặt cơ thể. Vì cô sống thời đại vũ trụ, khi còn trong trại huấn luyện, cô từng học cách điều tiết năng lượng, có thể chia năng lượng trong cơ thể ra từng phần để sử dụng, đây cũng là một phương pháp căn bản để khống chế năng lượng của người tiến hóa.
Mặc dù không chết đói nhưng bụng cô vẫn rất khó chịu, đặc biệt là đối với loại Dạ Dày Vương như nguyên chủ thì Thất Nguyệt lại càng khổ sở hơn gấp trăm lần.
Sau khi ăn xong miếng dưa leo mỏng, Thất Nguyệt cảm thấy mình càng đói hơn. Cô im lặng nhìn tay mình, đột nhiên cảm thấy đó là một cái chân giò lớn.
- Tiểu thư, nô tỳ phát hiện mấy ngày nay người đã gây đi rất nhiều đấy ạ!
Thu Đào thấy Thất Nguyệt nhìn tay cô, trong mắt phát ra ánh sáng xanh đói bụng thì rùng mình một cái, vội vàng tìm cớ dời sự chú ý của cô.
Thật sự là cô đã gầy xuống một chút nhưng đối với trọng lượng thân thể này, nhiêu đó cũng chỉ như muối bỏ biển.
Thất Nguyệt đang trò chuyện câu được câu không với Thu Đào, ngoài xe đã loạn lên rồi!
Thất Nguyệt hiếu kỳ vén rèm xe lên, một mũi tên bay thẳng tới, làm cô sợ tới mức nhảy dựng, xẹt qua thái dương cô rồi cắm vào cái bàn nhỏ trong xe.
- Khinh Khinh, đừng ra ngoài! Có người của Ma giáo tấn công!
Tiêu Thất Nương ở ngoài xe la lên.
Thu Đào cũng rút loan đao nhỏ bên hông ra, bảo vệ trước mắt Thất Nguyệt.
- Thật sự có kẻ không chịu mở mắt tới cướp ta!
Thất Nguyệt nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, trong lòng cũng không biết nên vui hay buồn.
Thất Nguyệt nghe thấy tiếng đao kiếm xen lẫn bên ngoài.
Từ trong túi tiền móc ra một viên Lưu Ly Châu trong suốt long lanh, viên Lưu Ly Phích Lịch Châu này do đại sư Âu Dương Dã dày công chế tạo. Thế gian này chỉ có ba viên, trước khi xuất phát, Thủy Hạo Nguyệt đã đưa cho Thất Nguyệt để cô có thể tự bảo vệ bản thân vào thời điểm nguy hiểm. Thu Đào nhìn ra ngoài hai lần nhưng sau đó, sắc mặt của nàng ta cũng không tốt, rõ ràng là tình huống bên ngoài không lạc quan cho lắm.
Quả nhiên, Thủy Hạo Nguyệt ở bên ngoài đã bị dẫn dắt, tách xa khỏi xe ngựa, một bóng trắng lao thẳng tới chỗ xe ngựa.
Mành vải gấm của xe ngựa bị xốc lên, ánh mắt trời chói mắt chiếu vào, một nam tử mặc đồ trắng đang vén mành đứng ngoài xe.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào đột ngột khiến Thất Nguyệt híp mắt lại, trong thời điểm cô híp mắt, Thu Đào đã bị đánh bất tỉnh, té xỉu trên đất, để lộ ra Thất Nguyệt đang được nàng ta bảo vệ phía sau.
Lòng bàn tay Thất Nguyệt đổ mồ hôi, cô đang suy xét xem có nên ném hạt châu ra không, nhưng ở khoảng cách này mà bị nổ thì cô cũng sẽ bị thương nặng.
Gương mặt nam tử như được băng tuyết đúc thành, ánh mắt nhìn trên người Thất Nguyệt, Thất Nguyệt cũng nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, giao nhau dưới ánh mặt trời.
Nếu như đây là sự tương tác bằng mắt của một mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành và một soái ca thì bây giờ đã là tình cảnh Thiên lôi câu động địa hỏa (chỉ trạng thái kích tình bắn ra bốn phía của cặp tình nhân), ‘tách tách tách’, tia lửa chớp động. Sau đó, hai người sẽ tạo nên một câu chuyện tình kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ, quá trình đại khái sẽ là quen biết → qua lại → hiểu lầm → làm hòa → kết hôn → cãi nhau → ngược luyến → lại làm hòa → sống chết có nhau. Nhưng bây giờ, một anh đẹp tri ngất trời lại nhìn một cô nàng mấp mạp hơn hai trăm cân nửa ngày trời, qía trình này sẽ được bỏ qua, Thượng Quan Vân Mộng cắn răng ken két, cuối cùng, hắn phun ra một chữ “Ha” rồi vứt mành bỏ đi.
Người của Ma giáo ở bên ngoài thấy mặt giáo chủ đen thui, chân cũng không thèm chạm đất mà bay đi luôn nên họ cũng không biết nên làm gì. Vì thế, tất cả người của Ma giáo đều phần phật rút lui theo Thượng Quan Vân Mộng.
Thái độ của đối phương khiến Thất Nguyệt đang cầm Lưu Ly Châu để liều mạng bị thương nặng để tự bảo vệ bản thân cảm thấy cô đang tự mình đa tình, Thất Nguyệt ngồi trong xe, thịt mở trên người cô bắt đầu run rẩy.
- Ha cái đầu người! Có gì hơn người chứ! Đợi lão nương trở thành thiên hạ đệ nhất mỹ nhân thì xem ngươi còn bắt hay không! Ngày nào đó mà ngươi rơi vào tay ta thì tên trứng thối nhà ngươi tiêu rồi @@ **%%%… (kí hiệu trong truyện nhé)
Thất Nguyệt tức giận mất khống chế, giật mành xe ra, nhảy xuống xe, chống nạnh bắt đầu mắng to, mắng cho tới mười tám đời tổ tông Thượng Quan Vân Mộng thì mới từ từ khống chế lại bản thân. Cô vừa nghe thấy tiếng trào phúng xen lẫn phiền muộn của đối phương thì dây thần kinh trong đầu đứt ‘phụt’, ngay sau đó, sự phẫn nộ của nguyên chủ chậm rãi lan tràn trong từng tế bào.
Người bên ngoài tham gia chiến đấu khi nãy cảm thấy có một đàn quạ đen bay qua trên đầu, ngay cả Tiêu Thất Nương và Thủy Hạo Nguyệt cũng ngơ ngác nhìn Thất Nguyệt, một màn này đã vượt qua phạm vi suy nghĩ của họ rồi.
Người muốn bắt cóc chỉ liếc lô đỉnh dự bị một cái rồi chạy thẳng, còn lô đỉnh thì chửi ầm lên vì đối phương không thèm bắt mình.
Một ông lão gầy nhom đứng bên cạnh Thủy Hạo Nguyệt ho nhẹ vài tiếng, cố nén xúc động muốn cười ra tiếng.
-Thủy hiền chất (một cách xưng hô), ta cảm thấy lệnh ái sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu! Chắc mọi người cũng không cần hộ tống nữa đâu!
Ông lão lên tiếng, ông lão cố gắng tìm cách nói uyển chuyển nhất để nói với Thủy Hạo Nguyệt.
Thủy Hạo Nguyệt rất xấu hổ, bọn họ hưng sư động chúng như vậy mà kết quả lại bị bẽ mặt thế này, nhưng dù thế nào thì nữ nhi an toàn là tốt rồi.
- Làm phiền các vị tương trợ! Sau này nếu có việc gì cần Thủy mỗ thì xin cứ báo một tiếng, Thủy mỗ chắc chắn sẽ dùng hết sức để giúp đỡ!
Thủy Hạo Nguyệt chắp tay, thi lễ cám ơn mọi người.
Mọi người khách sáo một trận rồi tiễn những người này đi.
Khi đi ngang qua xe ngựa của Thất Nguyệt, đủ loại ánh mắt bay vào trong xe.
Tuy họ quan sát khá kín đáo nhưng khóe miệng co giật đang bán đứng nội tâm họ.
Thất Nguyệt rất muốn khóc. Giảm béo, nhất định phải giảm béo! Không ăn thì có sao, phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ này, bà đây không muốn làm chim quý hiếm nữa!
Còn cái tên giáo chủu xui xẻo kia, thù này kết rồi!
Ở cửa hàn băng động, một thĩ nữ mặc đồ trắng nhỏ giọng với một thị nữ khác:
- Vì sao giáo chủ lại muốn rửa mắt thế? Đây là công pháp mới hả?
Thị nữ kia trừng mắt người hỏi một cái rồi nhỏ giọng đáp:
- Đây là điều ngươi được phép hỏi hay sao? Muốn sống lên thì đừng nghe người khác nói lung tung!
Thất Nguyệt nghĩ bọn họ quá hưng sư động chúng (làm quá), nếu như kẻ thích ăn thịt người muốn cướp cô thì cũng dễ hiểu, một đống thịt này cũng đủ để ăn hai tháng, còn cướp tới làm lô đỉnh thì chỉ có tên đàn ông khẩu vị nặng mới hạ miệng được thôi.
Nhưng vào buổi chiều ba ngày sau khi xuất phát, thật sự có kẻ không mở mắt xuất hiện.
Đó là một buổi chiều mặt trời chói chang, vì không có con ngựa thích hợp nên Thất Nguyệt đành buông tha việc tập cưỡi ngựa, cô không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngồi trong xe ngựa.
Thất Nguyệt đói tới mắt nổ đom đóm, dạ dày kêu réo ầm ĩ, phát ra âm thanh to rõ.
- Ta không chịu nổi rồi! Thu Đào, đến giờ ăn chút điểm tâm (đồ ăn lót dạ) rồi!
Thất Nguyệt hữu khí vô lực dùng cái tay như củ cải xoa xoa bao tử của mình, cố gắng trấn an nó nhưng nó lại phát ra âm thanh lớn hơn.
- Tiểu thư, người ráng nhịn thêm chút nữa được không?
Thu Đào nắm chặt tay mình, cổ vũ Thất Nguyệt.
Từ khi Thu Đào bị Thất Nguyệt kéo lên thuyền giặc, Thu Đào bắt đầu xem việc Thất Nguyệt trở thành mục tiêu cuộc dời của mình, nàng ta hận không thể cắt từng khối thịt trên người Thất Nguyệt xuống. Từ ngày đó về sau. Mỗi ngày, trừ củ cải, Thất Nguyệt chỉ được ăn cải trắng, hình thức như đang nuôi một con thỏ mập.
Rốt cuộc Thất Nguyệt cũng biết tại sao mắt thỏ lại đỏ như vậy rồi!
- Thật sự không nhịn nổi rồi! Sáng nay ta chỉ ăn có một miếng xà lách nhỏthôi, trưa thì ăn một miếng cà rốt, có thể sống tới giờ đã là kỳ tích rồi!
Thất Nguyệt bị nguyên chủ ảnh hưởng nên có nỗi nhớ điên cuồng đối với thức ăn, mới bắt đầu vẫn còn tốt, sau đó thì càng ngày cô càng đói, nhìn cái gì cũng giống Giò Thủy Tinh (水晶肘子).
- Được rồi!
Thu Đào bất đắc dĩ lắc đầu, lấy hộp, cơm từ phía sau, sau đó cẩn thận cầm một miếng dưa leo từ bên trong ra.
Thất Nguyệt cầm miếng dưa leo, nhìn qua nhì lại, nhìn xuyên qua miếng dưa leo, thậm chí cô còn thấy được cả lông mi của Thu Đào.
- Hầy, làm khó ngươi để có cắt mỏng như thế!
Thất Nguyệt cầm miếng dưa lelo mỏng than thở một tiếng rồi cẩn thận bỏ vào trong miệng, chia ra làm mấy miếng nhỏ nuốt xuống.
Cách ăn uống giảm béo này sẽ không tốt đối với người khác nhưng đối với Thất Nguyệt, nó chỉ có thống khổ vvề tinh thần chứ không có tổn thương về mặt cơ thể. Vì cô sống thời đại vũ trụ, khi còn trong trại huấn luyện, cô từng học cách điều tiết năng lượng, có thể chia năng lượng trong cơ thể ra từng phần để sử dụng, đây cũng là một phương pháp căn bản để khống chế năng lượng của người tiến hóa.
Mặc dù không chết đói nhưng bụng cô vẫn rất khó chịu, đặc biệt là đối với loại Dạ Dày Vương như nguyên chủ thì Thất Nguyệt lại càng khổ sở hơn gấp trăm lần.
Sau khi ăn xong miếng dưa leo mỏng, Thất Nguyệt cảm thấy mình càng đói hơn. Cô im lặng nhìn tay mình, đột nhiên cảm thấy đó là một cái chân giò lớn.
- Tiểu thư, nô tỳ phát hiện mấy ngày nay người đã gây đi rất nhiều đấy ạ!
Thu Đào thấy Thất Nguyệt nhìn tay cô, trong mắt phát ra ánh sáng xanh đói bụng thì rùng mình một cái, vội vàng tìm cớ dời sự chú ý của cô.
Thật sự là cô đã gầy xuống một chút nhưng đối với trọng lượng thân thể này, nhiêu đó cũng chỉ như muối bỏ biển.
Thất Nguyệt đang trò chuyện câu được câu không với Thu Đào, ngoài xe đã loạn lên rồi!
Thất Nguyệt hiếu kỳ vén rèm xe lên, một mũi tên bay thẳng tới, làm cô sợ tới mức nhảy dựng, xẹt qua thái dương cô rồi cắm vào cái bàn nhỏ trong xe.
- Khinh Khinh, đừng ra ngoài! Có người của Ma giáo tấn công!
Tiêu Thất Nương ở ngoài xe la lên.
Thu Đào cũng rút loan đao nhỏ bên hông ra, bảo vệ trước mắt Thất Nguyệt.
- Thật sự có kẻ không chịu mở mắt tới cướp ta!
Thất Nguyệt nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, trong lòng cũng không biết nên vui hay buồn.
Thất Nguyệt nghe thấy tiếng đao kiếm xen lẫn bên ngoài.
Từ trong túi tiền móc ra một viên Lưu Ly Châu trong suốt long lanh, viên Lưu Ly Phích Lịch Châu này do đại sư Âu Dương Dã dày công chế tạo. Thế gian này chỉ có ba viên, trước khi xuất phát, Thủy Hạo Nguyệt đã đưa cho Thất Nguyệt để cô có thể tự bảo vệ bản thân vào thời điểm nguy hiểm. Thu Đào nhìn ra ngoài hai lần nhưng sau đó, sắc mặt của nàng ta cũng không tốt, rõ ràng là tình huống bên ngoài không lạc quan cho lắm.
Quả nhiên, Thủy Hạo Nguyệt ở bên ngoài đã bị dẫn dắt, tách xa khỏi xe ngựa, một bóng trắng lao thẳng tới chỗ xe ngựa.
Mành vải gấm của xe ngựa bị xốc lên, ánh mắt trời chói mắt chiếu vào, một nam tử mặc đồ trắng đang vén mành đứng ngoài xe.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào đột ngột khiến Thất Nguyệt híp mắt lại, trong thời điểm cô híp mắt, Thu Đào đã bị đánh bất tỉnh, té xỉu trên đất, để lộ ra Thất Nguyệt đang được nàng ta bảo vệ phía sau.
Lòng bàn tay Thất Nguyệt đổ mồ hôi, cô đang suy xét xem có nên ném hạt châu ra không, nhưng ở khoảng cách này mà bị nổ thì cô cũng sẽ bị thương nặng.
Gương mặt nam tử như được băng tuyết đúc thành, ánh mắt nhìn trên người Thất Nguyệt, Thất Nguyệt cũng nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, giao nhau dưới ánh mặt trời.
Nếu như đây là sự tương tác bằng mắt của một mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành và một soái ca thì bây giờ đã là tình cảnh Thiên lôi câu động địa hỏa (chỉ trạng thái kích tình bắn ra bốn phía của cặp tình nhân), ‘tách tách tách’, tia lửa chớp động. Sau đó, hai người sẽ tạo nên một câu chuyện tình kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ, quá trình đại khái sẽ là quen biết → qua lại → hiểu lầm → làm hòa → kết hôn → cãi nhau → ngược luyến → lại làm hòa → sống chết có nhau. Nhưng bây giờ, một anh đẹp tri ngất trời lại nhìn một cô nàng mấp mạp hơn hai trăm cân nửa ngày trời, qía trình này sẽ được bỏ qua, Thượng Quan Vân Mộng cắn răng ken két, cuối cùng, hắn phun ra một chữ “Ha” rồi vứt mành bỏ đi.
Người của Ma giáo ở bên ngoài thấy mặt giáo chủ đen thui, chân cũng không thèm chạm đất mà bay đi luôn nên họ cũng không biết nên làm gì. Vì thế, tất cả người của Ma giáo đều phần phật rút lui theo Thượng Quan Vân Mộng.
Thái độ của đối phương khiến Thất Nguyệt đang cầm Lưu Ly Châu để liều mạng bị thương nặng để tự bảo vệ bản thân cảm thấy cô đang tự mình đa tình, Thất Nguyệt ngồi trong xe, thịt mở trên người cô bắt đầu run rẩy.
- Ha cái đầu người! Có gì hơn người chứ! Đợi lão nương trở thành thiên hạ đệ nhất mỹ nhân thì xem ngươi còn bắt hay không! Ngày nào đó mà ngươi rơi vào tay ta thì tên trứng thối nhà ngươi tiêu rồi @@ **%%%… (kí hiệu trong truyện nhé)
Thất Nguyệt tức giận mất khống chế, giật mành xe ra, nhảy xuống xe, chống nạnh bắt đầu mắng to, mắng cho tới mười tám đời tổ tông Thượng Quan Vân Mộng thì mới từ từ khống chế lại bản thân. Cô vừa nghe thấy tiếng trào phúng xen lẫn phiền muộn của đối phương thì dây thần kinh trong đầu đứt ‘phụt’, ngay sau đó, sự phẫn nộ của nguyên chủ chậm rãi lan tràn trong từng tế bào.
Người bên ngoài tham gia chiến đấu khi nãy cảm thấy có một đàn quạ đen bay qua trên đầu, ngay cả Tiêu Thất Nương và Thủy Hạo Nguyệt cũng ngơ ngác nhìn Thất Nguyệt, một màn này đã vượt qua phạm vi suy nghĩ của họ rồi.
Người muốn bắt cóc chỉ liếc lô đỉnh dự bị một cái rồi chạy thẳng, còn lô đỉnh thì chửi ầm lên vì đối phương không thèm bắt mình.
Một ông lão gầy nhom đứng bên cạnh Thủy Hạo Nguyệt ho nhẹ vài tiếng, cố nén xúc động muốn cười ra tiếng.
-Thủy hiền chất (một cách xưng hô), ta cảm thấy lệnh ái sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu! Chắc mọi người cũng không cần hộ tống nữa đâu!
Ông lão lên tiếng, ông lão cố gắng tìm cách nói uyển chuyển nhất để nói với Thủy Hạo Nguyệt.
Thủy Hạo Nguyệt rất xấu hổ, bọn họ hưng sư động chúng như vậy mà kết quả lại bị bẽ mặt thế này, nhưng dù thế nào thì nữ nhi an toàn là tốt rồi.
- Làm phiền các vị tương trợ! Sau này nếu có việc gì cần Thủy mỗ thì xin cứ báo một tiếng, Thủy mỗ chắc chắn sẽ dùng hết sức để giúp đỡ!
Thủy Hạo Nguyệt chắp tay, thi lễ cám ơn mọi người.
Mọi người khách sáo một trận rồi tiễn những người này đi.
Khi đi ngang qua xe ngựa của Thất Nguyệt, đủ loại ánh mắt bay vào trong xe.
Tuy họ quan sát khá kín đáo nhưng khóe miệng co giật đang bán đứng nội tâm họ.
Thất Nguyệt rất muốn khóc. Giảm béo, nhất định phải giảm béo! Không ăn thì có sao, phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ này, bà đây không muốn làm chim quý hiếm nữa!
Còn cái tên giáo chủu xui xẻo kia, thù này kết rồi!
Ở cửa hàn băng động, một thĩ nữ mặc đồ trắng nhỏ giọng với một thị nữ khác:
- Vì sao giáo chủ lại muốn rửa mắt thế? Đây là công pháp mới hả?
Thị nữ kia trừng mắt người hỏi một cái rồi nhỏ giọng đáp:
- Đây là điều ngươi được phép hỏi hay sao? Muốn sống lên thì đừng nghe người khác nói lung tung!