Chương 20: Cứu người
Tại một hang động bí mật nào đó bên trong Thiên Huyền lâm, một thân ảnh rắn chắc đang ngồi xếp bằng. Pháp lực thiên địa xung quanh được kiểm soát hết sức thành thục, theo những lộ tuyến cụ thể mà không ngừng quán chú vào bản nguyên Hỗn Độn. Việc song tu các loại lực lượng thực sự đã mang lại lợi ích cực lớn cho pháp sư trẻ tuổi này.
Chừng nửa tiếng sau, cậu chậm rãi mở mắt, ánh nhìn hết sức tinh anh, lanh lợi. Sau khi vượt qua những thách thức đầu đời, cả thể chất lẫn tinh thần cậu đều đã có những sự trưởng thành vượt bậc. Đứng dậy khỏi chiếc giường đá, cậu nhìn xung quanh một hồi rồi chép miệng:
- Hôm nay lại phải đi kiếm thức ăn rồi!
Một tháng sau khi rời khỏi hang động trước thì cậu tìm thấy nơi này. Không gian bên trong nó không quá rộng, nhưng vị trí thì nằm ở phía sau thác nước, khá bí mật với ngay cả các thất tinh pháp vũ nên làm nơi trú ẩn thì không còn gì bằng.
Sau khi ăn bữa sáng, Trần Phong nhận thấy có chút động tĩnh. Cậu nhanh chóng thu dọn rồi leo lên cây, thuần thục, nhanh nhẹn không để lại dấu vết nào. Không để cậu phải đợi quá lâu, rất nhanh đã có một nhóm người từ xa xuất hiện, mà đi đầu là một trung niên nam tử, lưng đeo trọng kiếm trông như thủ lĩnh. Thực lực hắn khoảng bát tinh pháp vũ, đội hình phía sau gồm ba tên lục tinh, hông dắt dao găm, đeo băng trán của Bạch Lang đoàn.
Thiếu niên cau mày theo dõi tình hình, cố gắng tìm ra những điểm để nhận ra mục đích của đám người này. Bọn chúng có vẻ như đang áp tải một thiếu nữ bị trói đi đâu đó, tên thủ lĩnh quay lại gắt nữ tử nọ đi nhanh hơn, tựa như đang vội vã điều gì. Bị xô đẩy liên tục làm mũ trùm của thiếu nữ tuột xuống, để lộ ra đôi tai đặc trưng của Cửu Vĩ hồ.
Trần Phong thấy thế thì giật mình. Nếu cậu đoán không nhầm, bốn tên này vốn là những tên buôn nô lệ, chúng sẽ bắt cóc những người bình thường, đặc biệt là những thiếu nữ trẻ đẹp rồi đem bán cho lũ nhà giàu, quý tộc thối nát. Máu nóng dồn lên, cậu không tiếp tục ẩn nấp nữa mà quyết định nhảy xuống ngay trước mặt tên thủ lĩnh. Hắn ta giật mình lui lại, rút kiếm ra thủ thế:
- Ngươi là ai?
Ba tên đằng sau cũng vội rút dao găm ra đề phòng. Thiếu niên không trả lời, mái tóc cậu để xõa tùy ý, che đi phần lớn khuôn mặt khiến đối phương không sao nhận diện.
- Để người lại, cút!
Tên thủ lĩnh sững người trước giọng nói khàn khàn. Hắn nổi giận, lao tới chém ra một nhát. Trần Phong bắt lấy thanh kiếm, đồng thời tung một cước vào bụng, khiến hắn bay thẳng vào một gốc cổ thụ, gục xuống bất tỉnh ngay tức thì. Cậu cầm vũ khí của hắn, để là là mặt đất, từ từ tiến tới, trông qua chẳng khác nào sát nhân. Ba tên còn lại hoảng sợ lập tức bỏ người lại, vội vàng chạy đi.
Trông biểu hiện của bọn chúng, thiếu niên khịt mũi mặc kệ, không thèm đuổi theo. Thay vào đó, cậu cắt dây trói cho thiếu nữ hồ ly rồi đưa nàng ta đến thác nước nơi cậu trú ẩn.
Canh chừng cho nữ tử tắm táp và sửa soạn xong, Trần Phong mới bắt đầu nấu bữa trưa. Cậu làm món cá nướng sở trường và chuẩn bị canh thảo mộc, hi vọng có thể bồi bổ phần nào cho thiếu nữ nọ sau những tháng ngày phải chịu cảnh làm nô lệ. Nữ Cửu Vĩ hồ thấy cậu không nói gì thì cũng hơi ngượng nhưng rồi bắt chuyện trước:
- Cảm ơn huynh đã cứu ta!
- Không có gì!
- Ta tên Đường Linh Nhi, huynh có thể gọi ta là Linh Nhi.
Thiếu nữ đưa tay ra. Thiếu niên cao gầy hơi khựng lại một chút rồi mới nắm lấy, ngay lập tức cảm nhận được hơi ấm và sự mềm mại từ bàn tay của nàng ấy. Hơi ngẩn người ra một chút, cậu giật mình sực tỉnh rồi buông tay ra:
- Ta là Trần Phong.
Nữ Cửu Vĩ hồ gật đầu, ngồi xuống cạnh cậu thoải mái, tự nhiên như không có gì. Thiếu niên lén thở dài, từ hồi Thanh Hương rời đi, thỉnh thoảng cậu mới nói chuyện với sư phụ, gần như quên hẳn đi cái cảm giác bầu bạn này.
- Tại sao huynh lại ở trong rừng này một mình?
- Ta muốn tới Thiên Huyền tông bái sư.
Linh Nhi nghe vậy thì mừng rỡ, cười:
- Ta cũng muốn về đó. Chúng ta cùng đường như vậy hay là đi cùng đi!
- Muội là đệ tử Thiên Huyền tông à?
- Cũng đại loại vậy.
- Vậy đi chung cũng tốt, dù sao một mình trong rừng cũng không phải lựa chọn sáng suốt. Nhưng..
Trần Phong ngập ngừng một chút rồi nói.
- Tại sao muội lại bị đám người đó bắt? Nếu là đệ tử Thiên Huyền tông đáng ra chúng không phải đối thủ của muội mới phải!
Linh Nhi chỉ vào chiếc vòng trên cổ, đáp:
- Ta trốn khỏi tông, vào rừng chơi. Bọn chúng tấn công ta từ phía sau rồi đeo cái vòng này vào. Không sử dụng được pháp lực, ta đánh không lại bọn chúng.
- Để ta tháo ra giúp muội!
- Huynh không tháo được đâu! Ta biết huynh rất mạnh nhưng muốn tháo được nó mà không có dụng cụ đặc thù thì thực lực ít nhất phải đạt đến pháp tông.
Thiếu niên thở hắt ra một hơi, không ngờ cái pháp cụ này lại khó chịu đến như vậy. Nếu nhờ sư phụ thì xử lý sẽ nhanh gọn thôi nhưng họ chẳng cần phải phiền thế, cứ để Linh Nhi về đến tông rồi tháo cũng chưa muộn.
- Vậy chiều nay chúng ta lập tức xuất phát đi, nếu để tiếp tiện của Bạch Lang đoàn đuổi kịp thì sẽ khá phiền phức!
Buổi tối, Linh Nhi cảm thấy hơi mệt nên thiếp đi. Trần Phong cõng nàng ta đi tiếp được một lúc thì phát hiện phía sau có ánh đuốc. Số lượng người đuổi theo họ không hề ít, tiếng hô hoán vang lên khắp nơi, làm náo loạn cả một góc khu rừng.
- Lục soát toàn bộ khu vực này cho ta! Bọn chúng chỉ có hai tên, ả tiện nhân kia lại không thể sử dụng pháp lực, chúng không thể nào đi quá xa được.
Thiếu niên sắc mặt có chút ngưng trọng, cõng Linh Nhi thế này cậu không thể di chuyển được hết khả năng, nhất định sẽ bị đám người kia bắt kịp. Cậu tăng tốc một chút, đồng thời đánh thức thiếu nữ hồ ly. Tìm thấy một bụi cây um tùm, cậu giấu nàng ta vào đó.
- Muội trốn ở đây một lát, ta đi thu hút chú ý của bọn chúng. Muội nhân cơ hội rồi chạy đi tìm người giúp.
- Như thế không được, nguy hiểm lắm. Bạch Lang đoàn đông như vậy, mình huynh sao có thể đánh lại?
- Muội đừng coi thường ta quá!
Trần Phong mỉm cười dịu dàng, xoa đầu Linh Nhi rồi chạy đi. Chỉ một thoáng sau, cậu đã bị đám người kia phát hiện, bất quá cậu không hề dừng lại mà tiếp tục chạy tiếp, dẫn kẻ địch ra xa khỏi vị trí của thiếu nữ hồ ly. Đám pháp sư Bạch Lang đoàn cũng không hề nghi ngờ chút nào mà một mực đuổi theo cậu.
Thiếu niên cười thầm, như vậy hẳn là có thể giúp cho Linh Nhi chạy thoát. Giờ vấn đề là làm sao đối phó gọn gàng với đám người này. Theo cảm ứng sơ qua, bọn chúng hầu hết đều ở ngũ tinh pháp vũ trở lên, mạnh nhất là cửu tinh pháp vũ, không có pháp quan cảnh.
Đột nhiên có một luồng pháp lực kinh người đánh tới, Trần Phong vội vàng nhảy sang một bên tránh né, nheo mắt nhìn đám người vừa xuất hiện. Bọn chúng đứng thành vòng tròn, vây cậu không còn đường thoát. Trước mặt cậu bước ra ba trung niên nam tử, thực lực đều đã là đỉnh phong pháp vũ. Tên ở giữa mở miệng:
- Chúng ta hành sự ở vùng này đã nhiều năm, ngay cả đệ tử Thiên Huyền tông, hay các dong binh đoàn khác cũng đều phải kiêng nể ba phần. Không ngờ hôm nay lại có tên dám ở trong tay chúng ta cướp người, ngươi gan cũng lớn lắm!
Thiếu niên cao gầy không đáp, chỉ chậm rãi tiến thẳng về phía trước. Tên chắn đường cậu thấy vậy cười lớn:
- Ngươi không thoát khỏi đây được đâu! Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi!
Dứt lời hắn lao đến, tung ra một chưởng thẳng vào đầu Trần Phong, và để đáp lại, cậu nhẹ nhàng đánh ra một quyền. Chưởng pháp kẻ địch nhanh chóng bị đánh tan, mà chủ nhân của nó thì cũng chật vật lui lại, mặt cắt không còn hột máu, không thể tin thực lực hắn mà lại bị đánh lui đơn giản như vậy.
Dù cho có nghĩ thế nào, hắn cũng không nhớ ra nổi bên trong Thiên Huyền lâm này lại có nhân vật nào có ngoại hình và tu vi như người trước mặt, dường như tên người rừng này là một kẻ lạ mặt, chưa từng xuất hiện bao giờ. Hắn đưa mắt ra hiệu với hai tên đồng bọn, tức thì chúng cùng nhau lao đến, đứng thành hình tam giác quanh thiếu niên cao gầy.
- Đã lâu rồi chúng ta không dùng đến chiêu này, được nhìn thấy nó trước khi chết chính là vinh dự của ngươi. TAM KIM SƯ CHƯỞNG!
Lượng pháp lực khổng lồ tỏa ra, uy áp khá lớn, tựa hồ còn có tiếng sư tử gầm đánh thẳng vào cơ thể Trần Phong. Bất quá trước sức mạnh vài phần bá đạo đó, cậu vẫn là nhẹ nhàng di chuyển, từ từ, chậm rãi, tiêu sái. Đòn thế khủng bố kia cứ vậy mà đánh vào không gian, không trúng dù chỉ là một cọng tóc của cậu.
Đám đông binh lính trợn mắt há mồm, ba người kia đều là những người đang được luyện tập trở thành tân đội trưởng của Bạch Lang đoàn. Nếu như liên thủ lại, ngay cả nhị tinh pháp quan cũng không thể xem thường họ, vậy mà người trước mặt đây lại có thể né chiêu của họ dễ như không. Rốt cuộc hắn ta là thần thành phương nào?
Thiếu niên chậm rãi nhìn bọn chúng một lượt, pháp lực từ từ ngưng tụ trên hai tay. Hào quang xanh ngọc dịu nhẹ tỏa ra cùng uy áp năng lượng khổng lồ, cậu dộng nắm đấm xuống đất:
- Tinh Thần Vẫn Diệt!
Một cơn bão lập tức nổi lên, sóng xung kích xuất hiện, gió thổi cực mạnh, bật gốc vô số cây rừng, chỉ những cổ thụ mới có thể đứng vững. Đám binh sĩ lập tức bị đánh bay, thân thể chúng đập vào các gốc cổ thụ rồi nằm im, bất tỉnh nhân sự, trong khi ba tên mạnh nhất cũng thổ huyết, bị đẩy lui hơn chục bước, không sao kháng cự.
Uy lực thật khủng khiếp!
Trong lòng chúng cực kỳ kinh sợ, thực lực bậc này đã vượt quá tầm chúng có thể chống lại. Một chiêu vừa rồi nhận phải không chỉ nhục thể bị tổn hại mà tinh thần bọn chúng cũng là suy giảm rõ rệt, thật không biết người trước mặt là ai mà lại khủng bố đến vậy! Tình hình này ít nhất cũng phải một trong số các vị đội trưởng ra tay may ra mới có thể xử lý, bằng không Bạch Lang đoàn bọn chúng sẽ bị tuyệt diệt!
Trần Phong liếc nhìn đám pháp sư bại trận, trong lòng không khỏi cảm thán. Như thể Bạch Lang đoàn này với cậu có duyên nợ từ kiếp trước vậy, từ khi vào rừng đến giờ cứ phải đối địch nhau liên tục. Tuy nhiên cậu cũng không thể tránh né phiền phức hay để lại hậu quả sau này, nhanh chóng đi xử lý ba tên đứng đầu. Bọn chúng không có lấy một cơ hội giãy giụa, chỉ trong nháy mắt đều đã bị phế đi bản nguyên, trở lại làm người thường.
Còn về đám lính quèn, cậu không nghĩ mình phải bận tâm làm gì. Một pha như lần này là quá đủ để chúng sợ đến nhớ đời, sau này mỗi lần hành sự chúng đều sẽ phải nghĩ thêm một chút liệu rằng chúng nên sống thế nào cho đúng. ?ì? ??uyện hay ?ại ﹛ ??UM ??UYỆ?.vn ﹜
Mặt khác, Trần Phong nghĩ có lẽ lúc này Linh Nhi đã chạy khá xa, nhưng cậu vẫn muốn cẩn thận thêm một chút, cần phải cầm chân bọn chúng thêm nữa. Dợm tiến về phía trước, cậu ngay lập tức phải lùi lại cả thước, khi mà vị trí cậu vừa định bước tới lúc này xuất hiện một vết cào rất sâu.
Xung quanh vốn thoáng đãng không biết từ bao giờ đã lấp đầy vô số pháp sư. Đám người này thậm chí còn mạnh hơn lúc trước, số lượng không thể đếm hết, mà đứng đầu bọn chúng là ba kẻ có khí tức pháp quan. Thiếu niên cao gầy hít sâu một hơi, tình thế đã bắt đầu nguy hiểm hơn một chút nhưng vẫn còn trong tầm kiểm soát.
Mấy tên thủ lĩnh sau khi dò xét Trần Phong một hồi cũng thoáng kinh ngạc nhìn nhau. Dù cảm ứng bao nhiêu lần thì pháp lực của người này cũng chỉ là cửu tinh pháp vũ, vậy mà có thể dễ dàng đánh bại đội quân tiên phong của Bạch Lang đoàn, chắc chắn người này bản lĩnh không nhỏ. Với vẻ ngoài hoang dã như thế, hẳn tên người rừng này đã ở trong rừng khá lâu, nếu như vậy..
- Vị huynh đệ này có thể cùng ta thương lượng một chút?
Thiếu niên nhìn tên trước mặt, nghiêng đầu tỏ ý đang nghe. Tên kia thấy thế liền tiếp tục đề xuất:
- Ta là Đới Nghiêm, lục đội trưởng của Bạch Lang đoàn. Chúng ta làm ăn ở Thiên Huyền lâm cũng là có danh tiếng, hôm nay vì huynh đánh người của ta rồi cướp đi món hàng nên chúng ta mới đuổi theo huynh. Thế này đi, chỉ cần huynh trả người lại, ta liền bỏ qua hiềm khích trước kia, thậm chí huynh còn có thể gia nhập Bạch Lang đoàn và được đối đãi tử tế. Được không?
Đới Nghiêm cười cười, khuôn mặt ma mãnh của hắn ánh lên vẻ tham lam. Vừa thu hồi được món hàng, vừa thu nhập được một pháp sư hùng mạnh, như vậy chính là tốt nhất. Phía bên đối diện, Trần Phong cũng cười, tiếng cười sảng khoái không biết cậu đã quên từ lúc nào. Thấy vậy, lục đội trưởng của Bạch Lang đoàn hài lòng, có lẽ thương lượng đã thành công, tên người rừng kia tuy có chút bổn sự nhưng đầu óc lại đơn giản..
- Các ngươi xuống địa ngục mà thương lượng!
Giọng nói khàn khàn phát ra cùng tiếng cười điên dại làm đám người Bạch Lang Đoàn phải sửng sốt. Lời mời của Đới Nghiêm chả khác nào mật ngọt, vậy mà tên kia lại không biết điều, đồng thời ăn nói hỗn láo như vậy, thật là ngu xuẩn!
Lục đội trưởng giận run người, đã nhiều năm rồi mới có kẻ dám ăn nói với hắn như thế. Ngay cả đám người Thiên Huyền tông cũng không dám làm gì hắn do không có bằng chứng cụ thể. Hắn gầm lên:
- Được! Được! Nếu đã như vậy, để ta tiễn ngươi một đoạn. Kim Lang Cuồng Sát!
- Thiên Nhận!
Trần Phong rút song kiếm ra chém tới. Thức thứ nhất của Toàn Phong kiếm pháp cậu đã luyện tập đến lô hỏa thuần thanh, cộng thêm sức mạnh của Thần Văn, uy lực thừa sức vượt giai khiêu chiến.
Kiếm pháp như bão lốc chặn đứng Đới Nghiêm đang lao lại. Tuy chiêu thức hắn tung ra khá mạnh, nhưng chỉ thế là không đủ để chống lại thiếu niên cao gầy. Thương thế liên tục xuất hiện trên cơ thể, cuối cùng hắn ta nhịn không được mà thổ huyết bay đi. Đám đông sững sờ, không ai hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra. Lục đội trưởng Bạch Lang đoàn, một cường giả nhị tinh pháp quan hàng thật giá thật, vậy mà chỉ trong một chiêu liền đại bại.
Binh lính chung quanh xôn xao, rất nhiều kẻ đã bắt đầu sợ hãi, dong binh đoàn bọn chúng hôm nay có lẽ đã chọc phải tổ kiến lửa rồi. Hai tên còn lại cũng kiêng dè không ít, thực lực của Đới Nghiêm kia không kém họ bao nhiêu, vậy mà kẻ trước mặt lại dễ dàng đánh bại. Bọn chúng ngay lập tức quyết định liên thủ tung sát chiêu, không lưu lại chút pháp lực nào. Tên người rừng kia quá nguy hiểm, không thể khinh thường, không lôi kéo được vậy phải nhanh tróng diệt trừ!
Trần Phong nhếch miệng, tiếp tục thi triển Thiên Nhận. Bão kiếm khủng khiếp còn cường đại hơn ban nãy mấy phần va chạm với chiêu thức của hai tên đội trưởng Bạch Lang đoàn. Vụ nổ pháp lực kinh thiên động địa xuất hiện, đánh cho binh lính xung quanh lập tức phụt máu bay đi không biết bao nhiêu mà kể. Đám thổ phỉ gào thét, pháp lực điên cuồng vận chuyển trong kinh mạch mà xuất ra, toàn lực đánh tới:
- SONG LANG MA SÁT!
Pháp lực khủng bố hiển hiện nhưng thiếu niên cao gầy vẫn vững vàng, không biểu lộ ra cái gì yếu thế. Thân thể cao gầy vẫn đứng thẳng như trường thương, kiếm pháp đều đặn thi triển, mỗi đường kiếm xuất ra đều sát phạt, mạnh mẽ, vô địch. Cứ thêm một nhát chém, đối phương lại phải lui lại một chút, khuôn mặt càng lộ rõ vẻ kinh sợ. Người trước mắt kia rốt cuộc là Thần Thánh phương nào? Bọn chúng hôm nay thật sự là sai rồi!
Nhát chém cuối cùng vung lên, chiêu thức của hai tên đội trưởng bị đánh tan hoàn toàn. Bọn chúng thổ huyết bay đi như diều đứt dây, không cách nào gượng lại. Trần Phong chậm rãi bước tới mấy tên đội trưởng gục trên mặt đất, đôi mắt sắc lạnh, không chút chần chừ, cậu lần lượt phế đi bản nguyên bọn chúng.
Cậu tháo giới chỉ chúng ra, sau khi xóa ấn ký linh hồn thì nhìn qua một chút. Cũng có một vài pháp kỹ, pháp quyết tạm được, đan dược, linh thảo các loại không có gì đáng kể, còn đâu đều là vàng bạc, châu báu. Thu dọn chiến lợi phẩm xong, cậu quay đi, hướng tới Thiên Huyền tông như dự định ban đầu.
Bạch Lang đoàn một đêm liền mất đi ba đội trưởng kỳ cựu và ba tên khác đang trong quá trình luyện tập trở thành tân đội trưởng. Tin tức này không lâu nữa sẽ về đến đại bản doanh của bọn chúng, và thậm chí là cả những thế lực nhất lưu khác ở nơi này. Cậu không cần phải bẩn tay giải quyết bọn chúng, Linh Nhi có lẽ đã chạy thoát, chuyện ở đây, đã chẳng còn ảnh hưởng gì đến cậu..
- Từ hẵng tới Thiên Huyền tông, đến thành thị gần nhất đi.
- Sư phụ có điều gì muốn làm sao?
- Tài sản ngươi thu được của bọn chúng cũng kha khá rồi, đến đấu giá hội một phen, có khi lại thu được đồ tốt, đồng thời bán mấy thứ vô dụng kia đi cho đỡ chật!
Trần Phong nghe vậy gật đầu, hoãn lại Thiên Huyền tông, đổi hướng đi về phía Huyền thành.
Linh Nhi cẩn thận di chuyển, bước qua đám người Bạch Lang đoàn trên mặt đất, tiến đến vị trí ban nãy Trần Phong giao thủ mà trong lòng có một chút kinh ngạc. Tất cả bọn chúng đều chưa chết nhưng hoặc là đã bị phế đi bản nguyên, hoặc là hôn mê sâu, phải mất kha khá thời gian mới có thể tỉnh lại.
Đến nơi, thiếu nữ dừng lại, đưa mắt quan sát một hồi, sau đó loại bỏ lớp ngụy trang của giới chỉ, từ trong đó lấy ra một đôi găng tay kỳ lạ. Nàng đeo găng vào rồi tháo cái vòng trên cổ ra, vứt đi, để cho pháp lực trong cơ thể lập tức cuồn cuộn trào dâng.
Nàng ta trước cất đôi găng tay trở lại giới chỉ rồi phất tay một cái, toàn bộ khu vực giao chiến đột nhiên xuất hiện một cơn bão lửa khủng khiếp. Hỏa diệm xanh lam bao trùm lấy khu đất, thiêu đốt tất cả không gian, không chừa lại ngóc ngách nào. Một lát sau Linh Nhi lần nữa phất tay, đem bão lửa thu về cơ thể, cứ như thể ngọn lửa kinh hồn đó chưa từng tồn tại ở đây vậy.
Cây rừng cùng đất đai đều bị đốt trụi, không còn dấu vết giao tranh nào. Mặt khác, đám người Bạch Lang đoàn tựa hồ cũng không có chút tổn hại, tựa như hỏa diệm không những không gây hại mà còn hồi phục chúng khỏi những thương tích khi giao thủ với Trần Phong.
- Có thể sao?
Thiếu nữ hồ ly lẩm bẩm tự hỏi, trong lòng có một niềm hy vọng bí ẩn. Tuy nhiên nàng không hề có bất cứ động thái nào thể hiện nó ra bên ngoài, chỉ đơn giản là quay người, hướng tới phía Đông ngoại tông Thiên Huyền.
Chừng nửa tiếng sau, cậu chậm rãi mở mắt, ánh nhìn hết sức tinh anh, lanh lợi. Sau khi vượt qua những thách thức đầu đời, cả thể chất lẫn tinh thần cậu đều đã có những sự trưởng thành vượt bậc. Đứng dậy khỏi chiếc giường đá, cậu nhìn xung quanh một hồi rồi chép miệng:
- Hôm nay lại phải đi kiếm thức ăn rồi!
Một tháng sau khi rời khỏi hang động trước thì cậu tìm thấy nơi này. Không gian bên trong nó không quá rộng, nhưng vị trí thì nằm ở phía sau thác nước, khá bí mật với ngay cả các thất tinh pháp vũ nên làm nơi trú ẩn thì không còn gì bằng.
Sau khi ăn bữa sáng, Trần Phong nhận thấy có chút động tĩnh. Cậu nhanh chóng thu dọn rồi leo lên cây, thuần thục, nhanh nhẹn không để lại dấu vết nào. Không để cậu phải đợi quá lâu, rất nhanh đã có một nhóm người từ xa xuất hiện, mà đi đầu là một trung niên nam tử, lưng đeo trọng kiếm trông như thủ lĩnh. Thực lực hắn khoảng bát tinh pháp vũ, đội hình phía sau gồm ba tên lục tinh, hông dắt dao găm, đeo băng trán của Bạch Lang đoàn.
Thiếu niên cau mày theo dõi tình hình, cố gắng tìm ra những điểm để nhận ra mục đích của đám người này. Bọn chúng có vẻ như đang áp tải một thiếu nữ bị trói đi đâu đó, tên thủ lĩnh quay lại gắt nữ tử nọ đi nhanh hơn, tựa như đang vội vã điều gì. Bị xô đẩy liên tục làm mũ trùm của thiếu nữ tuột xuống, để lộ ra đôi tai đặc trưng của Cửu Vĩ hồ.
Trần Phong thấy thế thì giật mình. Nếu cậu đoán không nhầm, bốn tên này vốn là những tên buôn nô lệ, chúng sẽ bắt cóc những người bình thường, đặc biệt là những thiếu nữ trẻ đẹp rồi đem bán cho lũ nhà giàu, quý tộc thối nát. Máu nóng dồn lên, cậu không tiếp tục ẩn nấp nữa mà quyết định nhảy xuống ngay trước mặt tên thủ lĩnh. Hắn ta giật mình lui lại, rút kiếm ra thủ thế:
- Ngươi là ai?
Ba tên đằng sau cũng vội rút dao găm ra đề phòng. Thiếu niên không trả lời, mái tóc cậu để xõa tùy ý, che đi phần lớn khuôn mặt khiến đối phương không sao nhận diện.
- Để người lại, cút!
Tên thủ lĩnh sững người trước giọng nói khàn khàn. Hắn nổi giận, lao tới chém ra một nhát. Trần Phong bắt lấy thanh kiếm, đồng thời tung một cước vào bụng, khiến hắn bay thẳng vào một gốc cổ thụ, gục xuống bất tỉnh ngay tức thì. Cậu cầm vũ khí của hắn, để là là mặt đất, từ từ tiến tới, trông qua chẳng khác nào sát nhân. Ba tên còn lại hoảng sợ lập tức bỏ người lại, vội vàng chạy đi.
Trông biểu hiện của bọn chúng, thiếu niên khịt mũi mặc kệ, không thèm đuổi theo. Thay vào đó, cậu cắt dây trói cho thiếu nữ hồ ly rồi đưa nàng ta đến thác nước nơi cậu trú ẩn.
Canh chừng cho nữ tử tắm táp và sửa soạn xong, Trần Phong mới bắt đầu nấu bữa trưa. Cậu làm món cá nướng sở trường và chuẩn bị canh thảo mộc, hi vọng có thể bồi bổ phần nào cho thiếu nữ nọ sau những tháng ngày phải chịu cảnh làm nô lệ. Nữ Cửu Vĩ hồ thấy cậu không nói gì thì cũng hơi ngượng nhưng rồi bắt chuyện trước:
- Cảm ơn huynh đã cứu ta!
- Không có gì!
- Ta tên Đường Linh Nhi, huynh có thể gọi ta là Linh Nhi.
Thiếu nữ đưa tay ra. Thiếu niên cao gầy hơi khựng lại một chút rồi mới nắm lấy, ngay lập tức cảm nhận được hơi ấm và sự mềm mại từ bàn tay của nàng ấy. Hơi ngẩn người ra một chút, cậu giật mình sực tỉnh rồi buông tay ra:
- Ta là Trần Phong.
Nữ Cửu Vĩ hồ gật đầu, ngồi xuống cạnh cậu thoải mái, tự nhiên như không có gì. Thiếu niên lén thở dài, từ hồi Thanh Hương rời đi, thỉnh thoảng cậu mới nói chuyện với sư phụ, gần như quên hẳn đi cái cảm giác bầu bạn này.
- Tại sao huynh lại ở trong rừng này một mình?
- Ta muốn tới Thiên Huyền tông bái sư.
Linh Nhi nghe vậy thì mừng rỡ, cười:
- Ta cũng muốn về đó. Chúng ta cùng đường như vậy hay là đi cùng đi!
- Muội là đệ tử Thiên Huyền tông à?
- Cũng đại loại vậy.
- Vậy đi chung cũng tốt, dù sao một mình trong rừng cũng không phải lựa chọn sáng suốt. Nhưng..
Trần Phong ngập ngừng một chút rồi nói.
- Tại sao muội lại bị đám người đó bắt? Nếu là đệ tử Thiên Huyền tông đáng ra chúng không phải đối thủ của muội mới phải!
Linh Nhi chỉ vào chiếc vòng trên cổ, đáp:
- Ta trốn khỏi tông, vào rừng chơi. Bọn chúng tấn công ta từ phía sau rồi đeo cái vòng này vào. Không sử dụng được pháp lực, ta đánh không lại bọn chúng.
- Để ta tháo ra giúp muội!
- Huynh không tháo được đâu! Ta biết huynh rất mạnh nhưng muốn tháo được nó mà không có dụng cụ đặc thù thì thực lực ít nhất phải đạt đến pháp tông.
Thiếu niên thở hắt ra một hơi, không ngờ cái pháp cụ này lại khó chịu đến như vậy. Nếu nhờ sư phụ thì xử lý sẽ nhanh gọn thôi nhưng họ chẳng cần phải phiền thế, cứ để Linh Nhi về đến tông rồi tháo cũng chưa muộn.
- Vậy chiều nay chúng ta lập tức xuất phát đi, nếu để tiếp tiện của Bạch Lang đoàn đuổi kịp thì sẽ khá phiền phức!
Buổi tối, Linh Nhi cảm thấy hơi mệt nên thiếp đi. Trần Phong cõng nàng ta đi tiếp được một lúc thì phát hiện phía sau có ánh đuốc. Số lượng người đuổi theo họ không hề ít, tiếng hô hoán vang lên khắp nơi, làm náo loạn cả một góc khu rừng.
- Lục soát toàn bộ khu vực này cho ta! Bọn chúng chỉ có hai tên, ả tiện nhân kia lại không thể sử dụng pháp lực, chúng không thể nào đi quá xa được.
Thiếu niên sắc mặt có chút ngưng trọng, cõng Linh Nhi thế này cậu không thể di chuyển được hết khả năng, nhất định sẽ bị đám người kia bắt kịp. Cậu tăng tốc một chút, đồng thời đánh thức thiếu nữ hồ ly. Tìm thấy một bụi cây um tùm, cậu giấu nàng ta vào đó.
- Muội trốn ở đây một lát, ta đi thu hút chú ý của bọn chúng. Muội nhân cơ hội rồi chạy đi tìm người giúp.
- Như thế không được, nguy hiểm lắm. Bạch Lang đoàn đông như vậy, mình huynh sao có thể đánh lại?
- Muội đừng coi thường ta quá!
Trần Phong mỉm cười dịu dàng, xoa đầu Linh Nhi rồi chạy đi. Chỉ một thoáng sau, cậu đã bị đám người kia phát hiện, bất quá cậu không hề dừng lại mà tiếp tục chạy tiếp, dẫn kẻ địch ra xa khỏi vị trí của thiếu nữ hồ ly. Đám pháp sư Bạch Lang đoàn cũng không hề nghi ngờ chút nào mà một mực đuổi theo cậu.
Thiếu niên cười thầm, như vậy hẳn là có thể giúp cho Linh Nhi chạy thoát. Giờ vấn đề là làm sao đối phó gọn gàng với đám người này. Theo cảm ứng sơ qua, bọn chúng hầu hết đều ở ngũ tinh pháp vũ trở lên, mạnh nhất là cửu tinh pháp vũ, không có pháp quan cảnh.
Đột nhiên có một luồng pháp lực kinh người đánh tới, Trần Phong vội vàng nhảy sang một bên tránh né, nheo mắt nhìn đám người vừa xuất hiện. Bọn chúng đứng thành vòng tròn, vây cậu không còn đường thoát. Trước mặt cậu bước ra ba trung niên nam tử, thực lực đều đã là đỉnh phong pháp vũ. Tên ở giữa mở miệng:
- Chúng ta hành sự ở vùng này đã nhiều năm, ngay cả đệ tử Thiên Huyền tông, hay các dong binh đoàn khác cũng đều phải kiêng nể ba phần. Không ngờ hôm nay lại có tên dám ở trong tay chúng ta cướp người, ngươi gan cũng lớn lắm!
Thiếu niên cao gầy không đáp, chỉ chậm rãi tiến thẳng về phía trước. Tên chắn đường cậu thấy vậy cười lớn:
- Ngươi không thoát khỏi đây được đâu! Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi!
Dứt lời hắn lao đến, tung ra một chưởng thẳng vào đầu Trần Phong, và để đáp lại, cậu nhẹ nhàng đánh ra một quyền. Chưởng pháp kẻ địch nhanh chóng bị đánh tan, mà chủ nhân của nó thì cũng chật vật lui lại, mặt cắt không còn hột máu, không thể tin thực lực hắn mà lại bị đánh lui đơn giản như vậy.
Dù cho có nghĩ thế nào, hắn cũng không nhớ ra nổi bên trong Thiên Huyền lâm này lại có nhân vật nào có ngoại hình và tu vi như người trước mặt, dường như tên người rừng này là một kẻ lạ mặt, chưa từng xuất hiện bao giờ. Hắn đưa mắt ra hiệu với hai tên đồng bọn, tức thì chúng cùng nhau lao đến, đứng thành hình tam giác quanh thiếu niên cao gầy.
- Đã lâu rồi chúng ta không dùng đến chiêu này, được nhìn thấy nó trước khi chết chính là vinh dự của ngươi. TAM KIM SƯ CHƯỞNG!
Lượng pháp lực khổng lồ tỏa ra, uy áp khá lớn, tựa hồ còn có tiếng sư tử gầm đánh thẳng vào cơ thể Trần Phong. Bất quá trước sức mạnh vài phần bá đạo đó, cậu vẫn là nhẹ nhàng di chuyển, từ từ, chậm rãi, tiêu sái. Đòn thế khủng bố kia cứ vậy mà đánh vào không gian, không trúng dù chỉ là một cọng tóc của cậu.
Đám đông binh lính trợn mắt há mồm, ba người kia đều là những người đang được luyện tập trở thành tân đội trưởng của Bạch Lang đoàn. Nếu như liên thủ lại, ngay cả nhị tinh pháp quan cũng không thể xem thường họ, vậy mà người trước mặt đây lại có thể né chiêu của họ dễ như không. Rốt cuộc hắn ta là thần thành phương nào?
Thiếu niên chậm rãi nhìn bọn chúng một lượt, pháp lực từ từ ngưng tụ trên hai tay. Hào quang xanh ngọc dịu nhẹ tỏa ra cùng uy áp năng lượng khổng lồ, cậu dộng nắm đấm xuống đất:
- Tinh Thần Vẫn Diệt!
Một cơn bão lập tức nổi lên, sóng xung kích xuất hiện, gió thổi cực mạnh, bật gốc vô số cây rừng, chỉ những cổ thụ mới có thể đứng vững. Đám binh sĩ lập tức bị đánh bay, thân thể chúng đập vào các gốc cổ thụ rồi nằm im, bất tỉnh nhân sự, trong khi ba tên mạnh nhất cũng thổ huyết, bị đẩy lui hơn chục bước, không sao kháng cự.
Uy lực thật khủng khiếp!
Trong lòng chúng cực kỳ kinh sợ, thực lực bậc này đã vượt quá tầm chúng có thể chống lại. Một chiêu vừa rồi nhận phải không chỉ nhục thể bị tổn hại mà tinh thần bọn chúng cũng là suy giảm rõ rệt, thật không biết người trước mặt là ai mà lại khủng bố đến vậy! Tình hình này ít nhất cũng phải một trong số các vị đội trưởng ra tay may ra mới có thể xử lý, bằng không Bạch Lang đoàn bọn chúng sẽ bị tuyệt diệt!
Trần Phong liếc nhìn đám pháp sư bại trận, trong lòng không khỏi cảm thán. Như thể Bạch Lang đoàn này với cậu có duyên nợ từ kiếp trước vậy, từ khi vào rừng đến giờ cứ phải đối địch nhau liên tục. Tuy nhiên cậu cũng không thể tránh né phiền phức hay để lại hậu quả sau này, nhanh chóng đi xử lý ba tên đứng đầu. Bọn chúng không có lấy một cơ hội giãy giụa, chỉ trong nháy mắt đều đã bị phế đi bản nguyên, trở lại làm người thường.
Còn về đám lính quèn, cậu không nghĩ mình phải bận tâm làm gì. Một pha như lần này là quá đủ để chúng sợ đến nhớ đời, sau này mỗi lần hành sự chúng đều sẽ phải nghĩ thêm một chút liệu rằng chúng nên sống thế nào cho đúng. ?ì? ??uyện hay ?ại ﹛ ??UM ??UYỆ?.vn ﹜
Mặt khác, Trần Phong nghĩ có lẽ lúc này Linh Nhi đã chạy khá xa, nhưng cậu vẫn muốn cẩn thận thêm một chút, cần phải cầm chân bọn chúng thêm nữa. Dợm tiến về phía trước, cậu ngay lập tức phải lùi lại cả thước, khi mà vị trí cậu vừa định bước tới lúc này xuất hiện một vết cào rất sâu.
Xung quanh vốn thoáng đãng không biết từ bao giờ đã lấp đầy vô số pháp sư. Đám người này thậm chí còn mạnh hơn lúc trước, số lượng không thể đếm hết, mà đứng đầu bọn chúng là ba kẻ có khí tức pháp quan. Thiếu niên cao gầy hít sâu một hơi, tình thế đã bắt đầu nguy hiểm hơn một chút nhưng vẫn còn trong tầm kiểm soát.
Mấy tên thủ lĩnh sau khi dò xét Trần Phong một hồi cũng thoáng kinh ngạc nhìn nhau. Dù cảm ứng bao nhiêu lần thì pháp lực của người này cũng chỉ là cửu tinh pháp vũ, vậy mà có thể dễ dàng đánh bại đội quân tiên phong của Bạch Lang đoàn, chắc chắn người này bản lĩnh không nhỏ. Với vẻ ngoài hoang dã như thế, hẳn tên người rừng này đã ở trong rừng khá lâu, nếu như vậy..
- Vị huynh đệ này có thể cùng ta thương lượng một chút?
Thiếu niên nhìn tên trước mặt, nghiêng đầu tỏ ý đang nghe. Tên kia thấy thế liền tiếp tục đề xuất:
- Ta là Đới Nghiêm, lục đội trưởng của Bạch Lang đoàn. Chúng ta làm ăn ở Thiên Huyền lâm cũng là có danh tiếng, hôm nay vì huynh đánh người của ta rồi cướp đi món hàng nên chúng ta mới đuổi theo huynh. Thế này đi, chỉ cần huynh trả người lại, ta liền bỏ qua hiềm khích trước kia, thậm chí huynh còn có thể gia nhập Bạch Lang đoàn và được đối đãi tử tế. Được không?
Đới Nghiêm cười cười, khuôn mặt ma mãnh của hắn ánh lên vẻ tham lam. Vừa thu hồi được món hàng, vừa thu nhập được một pháp sư hùng mạnh, như vậy chính là tốt nhất. Phía bên đối diện, Trần Phong cũng cười, tiếng cười sảng khoái không biết cậu đã quên từ lúc nào. Thấy vậy, lục đội trưởng của Bạch Lang đoàn hài lòng, có lẽ thương lượng đã thành công, tên người rừng kia tuy có chút bổn sự nhưng đầu óc lại đơn giản..
- Các ngươi xuống địa ngục mà thương lượng!
Giọng nói khàn khàn phát ra cùng tiếng cười điên dại làm đám người Bạch Lang Đoàn phải sửng sốt. Lời mời của Đới Nghiêm chả khác nào mật ngọt, vậy mà tên kia lại không biết điều, đồng thời ăn nói hỗn láo như vậy, thật là ngu xuẩn!
Lục đội trưởng giận run người, đã nhiều năm rồi mới có kẻ dám ăn nói với hắn như thế. Ngay cả đám người Thiên Huyền tông cũng không dám làm gì hắn do không có bằng chứng cụ thể. Hắn gầm lên:
- Được! Được! Nếu đã như vậy, để ta tiễn ngươi một đoạn. Kim Lang Cuồng Sát!
- Thiên Nhận!
Trần Phong rút song kiếm ra chém tới. Thức thứ nhất của Toàn Phong kiếm pháp cậu đã luyện tập đến lô hỏa thuần thanh, cộng thêm sức mạnh của Thần Văn, uy lực thừa sức vượt giai khiêu chiến.
Kiếm pháp như bão lốc chặn đứng Đới Nghiêm đang lao lại. Tuy chiêu thức hắn tung ra khá mạnh, nhưng chỉ thế là không đủ để chống lại thiếu niên cao gầy. Thương thế liên tục xuất hiện trên cơ thể, cuối cùng hắn ta nhịn không được mà thổ huyết bay đi. Đám đông sững sờ, không ai hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra. Lục đội trưởng Bạch Lang đoàn, một cường giả nhị tinh pháp quan hàng thật giá thật, vậy mà chỉ trong một chiêu liền đại bại.
Binh lính chung quanh xôn xao, rất nhiều kẻ đã bắt đầu sợ hãi, dong binh đoàn bọn chúng hôm nay có lẽ đã chọc phải tổ kiến lửa rồi. Hai tên còn lại cũng kiêng dè không ít, thực lực của Đới Nghiêm kia không kém họ bao nhiêu, vậy mà kẻ trước mặt lại dễ dàng đánh bại. Bọn chúng ngay lập tức quyết định liên thủ tung sát chiêu, không lưu lại chút pháp lực nào. Tên người rừng kia quá nguy hiểm, không thể khinh thường, không lôi kéo được vậy phải nhanh tróng diệt trừ!
Trần Phong nhếch miệng, tiếp tục thi triển Thiên Nhận. Bão kiếm khủng khiếp còn cường đại hơn ban nãy mấy phần va chạm với chiêu thức của hai tên đội trưởng Bạch Lang đoàn. Vụ nổ pháp lực kinh thiên động địa xuất hiện, đánh cho binh lính xung quanh lập tức phụt máu bay đi không biết bao nhiêu mà kể. Đám thổ phỉ gào thét, pháp lực điên cuồng vận chuyển trong kinh mạch mà xuất ra, toàn lực đánh tới:
- SONG LANG MA SÁT!
Pháp lực khủng bố hiển hiện nhưng thiếu niên cao gầy vẫn vững vàng, không biểu lộ ra cái gì yếu thế. Thân thể cao gầy vẫn đứng thẳng như trường thương, kiếm pháp đều đặn thi triển, mỗi đường kiếm xuất ra đều sát phạt, mạnh mẽ, vô địch. Cứ thêm một nhát chém, đối phương lại phải lui lại một chút, khuôn mặt càng lộ rõ vẻ kinh sợ. Người trước mắt kia rốt cuộc là Thần Thánh phương nào? Bọn chúng hôm nay thật sự là sai rồi!
Nhát chém cuối cùng vung lên, chiêu thức của hai tên đội trưởng bị đánh tan hoàn toàn. Bọn chúng thổ huyết bay đi như diều đứt dây, không cách nào gượng lại. Trần Phong chậm rãi bước tới mấy tên đội trưởng gục trên mặt đất, đôi mắt sắc lạnh, không chút chần chừ, cậu lần lượt phế đi bản nguyên bọn chúng.
Cậu tháo giới chỉ chúng ra, sau khi xóa ấn ký linh hồn thì nhìn qua một chút. Cũng có một vài pháp kỹ, pháp quyết tạm được, đan dược, linh thảo các loại không có gì đáng kể, còn đâu đều là vàng bạc, châu báu. Thu dọn chiến lợi phẩm xong, cậu quay đi, hướng tới Thiên Huyền tông như dự định ban đầu.
Bạch Lang đoàn một đêm liền mất đi ba đội trưởng kỳ cựu và ba tên khác đang trong quá trình luyện tập trở thành tân đội trưởng. Tin tức này không lâu nữa sẽ về đến đại bản doanh của bọn chúng, và thậm chí là cả những thế lực nhất lưu khác ở nơi này. Cậu không cần phải bẩn tay giải quyết bọn chúng, Linh Nhi có lẽ đã chạy thoát, chuyện ở đây, đã chẳng còn ảnh hưởng gì đến cậu..
- Từ hẵng tới Thiên Huyền tông, đến thành thị gần nhất đi.
- Sư phụ có điều gì muốn làm sao?
- Tài sản ngươi thu được của bọn chúng cũng kha khá rồi, đến đấu giá hội một phen, có khi lại thu được đồ tốt, đồng thời bán mấy thứ vô dụng kia đi cho đỡ chật!
Trần Phong nghe vậy gật đầu, hoãn lại Thiên Huyền tông, đổi hướng đi về phía Huyền thành.
Linh Nhi cẩn thận di chuyển, bước qua đám người Bạch Lang đoàn trên mặt đất, tiến đến vị trí ban nãy Trần Phong giao thủ mà trong lòng có một chút kinh ngạc. Tất cả bọn chúng đều chưa chết nhưng hoặc là đã bị phế đi bản nguyên, hoặc là hôn mê sâu, phải mất kha khá thời gian mới có thể tỉnh lại.
Đến nơi, thiếu nữ dừng lại, đưa mắt quan sát một hồi, sau đó loại bỏ lớp ngụy trang của giới chỉ, từ trong đó lấy ra một đôi găng tay kỳ lạ. Nàng đeo găng vào rồi tháo cái vòng trên cổ ra, vứt đi, để cho pháp lực trong cơ thể lập tức cuồn cuộn trào dâng.
Nàng ta trước cất đôi găng tay trở lại giới chỉ rồi phất tay một cái, toàn bộ khu vực giao chiến đột nhiên xuất hiện một cơn bão lửa khủng khiếp. Hỏa diệm xanh lam bao trùm lấy khu đất, thiêu đốt tất cả không gian, không chừa lại ngóc ngách nào. Một lát sau Linh Nhi lần nữa phất tay, đem bão lửa thu về cơ thể, cứ như thể ngọn lửa kinh hồn đó chưa từng tồn tại ở đây vậy.
Cây rừng cùng đất đai đều bị đốt trụi, không còn dấu vết giao tranh nào. Mặt khác, đám người Bạch Lang đoàn tựa hồ cũng không có chút tổn hại, tựa như hỏa diệm không những không gây hại mà còn hồi phục chúng khỏi những thương tích khi giao thủ với Trần Phong.
- Có thể sao?
Thiếu nữ hồ ly lẩm bẩm tự hỏi, trong lòng có một niềm hy vọng bí ẩn. Tuy nhiên nàng không hề có bất cứ động thái nào thể hiện nó ra bên ngoài, chỉ đơn giản là quay người, hướng tới phía Đông ngoại tông Thiên Huyền.