Chương 28: Sự thật
Trần Phong từ chiến trường, đem theo linh cữu gia gia mà trở về, trên đường, dân chúng ai cũng khóc thương cho sự hi sinh của Trần Tuấn. Tuy nhiên, về đến phủ mọi chuyện càng trở nên khủng khiếp hơn nữa, khi mà Trương Bích tướng quân cũng chịu kết cục như vậy.
Tang lễ của hai vị lão tướng được tổ chức long trọng khắp Đế Quốc, Trần phủ trống vắng, thiếu đi quá nửa thành viên. Những người thuộc đội quân của Trần Tuấn và Trương Bích đều không trở về, mà thi thể của họ cũng chưa được tìm thấy.
Binh lính của Trần Phong, những người được cử đi hỗ trợ, đồng dạng cũng là mất tích như vậy. Thân làm thủ lĩnh nhưng lại không thể bảo vệ sinh mạng cho người của mình, ngược lại còn trở về bình an, nhìn thân nhân bọn họ khóc thương, trái tim cậu như chịu hàng ngàn, hàng vạn lưỡi đao đâm chém.
Quỳ trước hai cỗ quan tài, thanh niên cao gầy yên lặng không nói. Cậu cũng hoàn toàn không rơi lệ, bởi dường như nước mắt của cậu, giờ đã không còn nữa. Đôi mắt chứa đầy hận thù không chút ánh sáng của hi vọng, trông qua thực khiến người ta phải khiếp sợ. Đạo ấn ký trên bàn tay phải đồng dạng cũng là tỏa ra khí tức hắc ám vô tận, sát khí của nó dù là ở xa cả thước cũng cảm giác thật lạnh lẽo.
Trần Phong đứng dậy, chậm rãi bước ra khỏi phòng, triệu tập toàn bộ đội quân tinh nhuệ. Cậu dẫn quân tiến ra chiến trường, một mạch không nghỉ chút nào, đến khu rừng nơi diễn ra trận phục kích, cậu mới bắt đầu đi chậm lại, đem bản đồ ra xem.
Một lát sau, cậu cho binh sĩ dừng chân, lập trại nghỉ ngơi còn bản thân thì tiếp tục tiến tới. Thanh niên cao gầy để ngựa lại, cũng không có tùy tùng, một thân một mình mà đi đến đỉnh núi phía Tây.
Ngọn núi này là điểm tận cùng của Liên Minh Yêu tộc, khí hậu cực kỳ lạnh giá, khắc nghiệt, hoàn toàn không có bất cứ thực vật nào tồn tại. Mặc cho cản trở như vậy, Trần Phong vẫn di chuyển ở tốc độ cao nhất, đạo ấn ký trên tay phải tỏa ra một màn chắn kỳ dị, bảo vệ cơ thể cậu trước băng tuyết.
Một hồi lâu sau, xung quanh bỗng nhiên xuất hiện vô số thân ảnh, không hề nhiều lời mà ngay lập tức lao tới tấn công cậu, pháp lực hùng hồn liên miên vô tận ập tới đủ sức hủy diệt cả ngọn núi. Tuy nhiên năng lượng cường hãn ấy hoàn toàn bị lá chắn của thanh niên cao gầy chặn lại, ánh mắt cậu âm lãnh nhìn bọn chúng một lượt, sát ý ngùn ngụt khiến người ta ớn lạnh.
Trong nháy mắt, thân ảnh cậu biến mất, không để lại chút dấu vết nào. Giữa trận gió tuyết dày đặc vẫn vang lên rõ ràng những thanh âm kinh dị mỗi khi bàn tay hắc ám xuyên qua trái tim kẻ địch. Lần lượt giết chết toàn bộ bọn chúng, Trần Phong chậm rãi hạ mình xuống. Sau khi xác định lại phương hướng, cậu tiếp tục di chuyển, không lâu sau thì tìm thấy một hang động nhỏ. Miệng xuất hiện một nụ cười hiểm ác, cơ thể cậu tỏa ra hắc ám vô tận trong khi tiến lại kiểm tra.
Khi vừa đặt chân vào hang, một mũi giáo từ đâu xuất hiện, đâm tới yết hầu Trần Phong. Cậu lách mình tránh đi, đồng thời bắt lấy ngọn giáo, giật mạnh về phía sau, thuận tay tóm cổ chủ nhân của nó.
- Vân Chi?
Thanh niên cao gầy kinh ngạc thốt lên, thả người trước mặt ra. Biểu tỷ tưởng như cũng tử trận hôm trước nay lại xuất hiện ở đây khiến cậu cực kỳ sửng sốt.
- Trần Phong? Đệ làm gì ở đây?
- Cái đó ta hỏi mới phải. Tỷ làm gì..
Cậu nín lặng, nhất thời không biết nói gì thêm. Phía sau Vân Chi, một nhóm người tiến lại gần, mà đi đầu là phụ thân cậu, Trần Hải.
- Chuyện này..
Cậu không nói nên lời, nếu như còn sống tại sao mọi người không trở về mà lại tập trung ở đây? Mẫu thân cậu mỉm cười:
- Vào trong đã!
Sau khi ổn định tinh thần, Trần Phong quan sát xung quanh một lượt. Tất cả tinh nhuệ trong đội quân của Trần phủ đều tập trung ở đây, thậm chí là cả Tôn tướng quân cùng binh sĩ của ông. Trần Hải rót cho cậu một chén nước rồi hỏi:
- Tình hình ngoài đó bây giờ thế nào?
- Liên Minh Yêu tộc đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Sau lễ tang của gia gia, Thái thượng hoàng sẽ dẫn quân đến các thành trì và ổn định dân cư. Nhưng mọi người làm gì ở đây? Vì sao không trở về?
Trần Hải thở dài:
- Hôm qua con hẳn là nghe tin báo có kẻ làm phản nên mới dẫn quân sang ứng cứu?
Thấy Trần Phong gật đầu, Tôn tướng quân lên tiếng:
- Những kẻ đó, thực ra chính là ta, Trần Tuấn và Trương Bích. Chúng ta hợp tác với Liên Minh, chống lại Hắc Thiên.
Thanh niên cao gầy đầu óc có phần choáng váng, suy nghĩ không thông. Chuyện này là có thể sao?
Trông biểu hiện của cậu, vị lão tướng nói:
- Ngay từ trước khi bắt đầu xâm lược Liên Minh, chúng ta đã hiểu rằng cuộc chiến này phi nghĩa mức nào. Bản tính của bọn họ rất ôn hòa, không hề có ý định làm hại các chủng tộc khác, tất cả là do một tay Hắc Thiên dựng nên. Lão ta chèn ép Yêu tộc khắp khu vực, khiến cho bọn họ phải nương tựa vào nhau mà sống sót. Cuộc chiến này trước giờ hoàn toàn là do chúng ta gây ra.
Tôn tướng quân ngừng lại một chút cho Trần Phong tiếp nhận thông tin rồi tiếp tục:
- Gia gia của con chính là người đầu tiên nhận ra bản chất ấy và bí mật lên kế hoạch chống lại Hắc Thiên. Tuy nhiên lão ta quá mạnh, chúng ta chống đỡ không nổi đành phải rút quân, trong khi Trần Tuấn và Trương Bích ở lại cầm chân kẻ địch.
- Vậy tại sao con lại nhìn thấy gia gia bị một kẻ bên Liên Minh đâm?
Tôn tướng quân và Trần Hải nhìn nhau, cuối cùng Thu Thủy lên tiếng:
- Đó có thể là hắc phân thân do Hắc Thiên tạo ra, lão ta làm thế cốt để lôi kéo con.
Trần Phong cúi đầu, yên lặng không nói, trong lòng lúc này rối loạn vô vàn những suy nghĩ và xúc cảm đan xen. Cậu cứ há miệng ra rồi ngậm lại, hoàn toàn không biết phải diễn tả những suy tư của mình ra sao. Cuối cùng, cậu ngẩng lên nhìn phụ thân:
- Tại sao mọi người không cho con biết?
Trần Hải nhìn thê tử và Tôn tướng quân, không ai có thể trả lời câu hỏi của cậu dễ dàng, bởi sự thật luôn luôn khó tiếp nhận hơn những gì ta có thể tưởng tượng. Trường hợp này thậm chí còn đau đớn hơn thế, khi mà Trần Phong đơn giản là còn quá non nớt. Cậu đích xác là rất mạnh, nhưng sự chín chắn về mặt nhận thức, không may thay hoàn toàn không tương xứng với những quyền năng mà cậu nắm giữ. Cuối cùng, người đứng đầu Thiết Mộc thôn nghiêm túc nhìn con trai mình:
- Con đã bao giờ nghĩ đến chuyện làm phản chưa?
Thanh niên cao gầy nhíu mày nhìn phụ thân nhưng lắc đầu. Ông nói tiếp:
- Con sinh ra và lớn lên trong vinh hoa phú quý, chặng đường tu luyện của con từ bé vốn đã bằng phẳng, không có lấy một chút khó khăn, khổ cực nào. Những bất công trong xã hội, con chưa từng cảm nhận và trải qua lấy một ngày, trong con luôn luôn hướng về chính nghĩa, nhưng nó là gì thì lại chưa thể nào xác định. Nói cách khác, con vẫn luôn lạc lối!
Trần Hải dừng lại, vẻ mặt hơi lo lắng. Trần Phong sững người trước những lời nói của phụ thân, cậu quả thực chưa từng nghĩ đến những điều đó. Nếu nói như vậy, liệu việc trải qua giấc mơ bữa nọ phần nào đó có tốt hơn cho cậu?
Tôn tướng quân nhìn vẻ mặt của cậu, ôn tồn nói:
- Cậu là một pháp sư hùng mạnh, đó là điều mà không ai có thể phản đối, có sự trợ giúp của cậu đương nhiên sẽ là một lợi thế vô cùng lớn. Tuy nhiên một pháp sư mà chưa xác định được Pháp Mệnh của bản thân thì chỉ là một trở ngại, thậm chí có thể nói là một mối nguy khổng lồ. Cũng vì thế mà Trần Tuấn tướng quân mới cấm không cho cậu biết sự thật.
- Pháp Mệnh sao?
Trần Phong thở dài, trong lòng có chút cảm giác bất lực. Những người khác thường tâm sự với cậu về Pháp Mệnh của họ, nhưng chính bản thân cậu thì lại không biết mình muốn gì. Có lẽ một ngày nào đó, khi phải đối mặt với thách thức thật sự, cậu mới có thể tìm ra được Pháp Mệnh của mình.
Tôn tướng quân đặt tay lên vai cậu:
- Thực ra Trần Tuấn tướng quân không muốn cho cậu tham gia là có hai lí do, mà vừa rồi chỉ là thứ yếu. Trong lòng ông ấy, an nguy của cậu mới chính là điều quan trọng nhất, nếu như chúng ta thất bại, ít nhất cậu vẫn còn sống.
Thanh niên cao gầy siết chặt tay lại:
- Không thể như vậy!
- Cậu là người có tiềm năng mạnh nhất trong chúng ta, là cốt nhục của Trần Tuấn tướng quân, là hi vọng của tất cả mọi người Thiết Mộc thành! Nếu như mất đi ánh sáng ấy, cậu nghĩ người dân sẽ thế nào?
Tôn tướng quân trầm giọng, kiên nhẫn phân tích cho cậu hiểu. Trần Phong sững người nhìn ông, không thể đáp lại. Trái tim cậu quặn thắt, nhưng thứ bóp chặt nó không phải thù hận chất chứa như trước kia, mà là trách nhiệm quá mức lớn lao cậu chưa từng nghĩ tới. Cậu hỏi phụ thân, giọng khàn đi:
- Bây giờ mọi người định làm gì?
Trần Hải mấy người nhìn nhau, vẻ mặt hết sức bất đắc dĩ. Phụ thân cậu ngập ngừng một chút rồi nói:
- Chúng ta hiện tại chính là tội nhân của Đế Quốc. Nếu Hắc Thiên chưa chết, chúng ta mãi mãi không thể nào yên thân.
Thanh niên cao gầy nghe vậy thì gật gật đầu. Quả thực là như thế, toàn bộ những việc này đều là do lão ta gây ra, phải giải quyết cho xong nếu không hậu quả sẽ không thể nào lường trước được. Suy tính hồi lâu, cuối cùng cậu nói:
- Tạm thời mọi người hãy tránh khỏi tai mắt của Đế Quốc, khi nào con liên lạc thì hẵng trở về.
- Con định làm gì?
- Con sẽ ám sát Hắc Thiên!
Tôn tướng quân mấy người cau mày nhưng không thể ngăn cậu. Ý chí người thanh niên ấy lúc này vô cùng mạnh mẽ, mà bản thân họ thì không thể ở bên cạnh, chưa kể, cho dù nghĩ thế nào thì đó cũng là phương án duy nhất hiện tại. Mất đi Trần Tuấn và Trương Bích, phe bọn họ chỉ còn Trần Phong là có thực lực đủ mạnh để giao chiến, nhưng dù vậy vẫn là vượt giai nên sẽ cần một chặng thời gian.
Thảo luận thêm một hồi để thống nhất vấn đề, thanh niên cao gầy từ biệt mọi người rồi rời khỏi ngọn núi, tâm trạng có chút phức tạp. Cậu trở về với binh sĩ, cho toàn quân rút lui, không chần chừ thêm. Về đến cổng Thiên thành, cậu gặp Hắc Thiên cũng đang dẫn một đội quân đi. Lão tỏ vẻ ngạc nhiên, hỏi:
- Trần Phong tướng quân đi đâu về vậy?
- Thần đi trinh sát một chút, chưa bắt được đám phản tặc, thần không thể ngồi yên.
Hắc Thiên nhìn thẳng vào mắt cậu một lúc rồi mới gật đầu, cho cậu lui. Thanh niên cao gầy dẫn quân về phủ rồi cho mọi người nghỉ ngơi, trong khi cậu thì đến trước mộ ông bà mình rồi quỳ ở đó.
Lúc này thù hận của cậu không những không vơi đi, ngược lại còn nặng nề hơn mấy phần. Hắc Thiên gây chiến, hại đến không biết bao nhiêu bách tính vô tội, gia gia đứng lên như vậy, là đích tôn của ông, cậu vừa tự hào vừa xấu hổ. Cậu đã không những không thể giúp đỡ ông mà còn suýt chút nữa là tin lời, tiếp tay đến cùng cho kẻ địch.
Ngày mai sẽ diễn ra lễ dâng công, đích thân Thái thượng hoàng sẽ khen thưởng cho những người có công lao cho cuộc chiến, mà người góp công lớn nhất chẳng ai khác ngoài cậu. Cơ hội như vậy sẽ không có đến lần thứ hai, nhất định cậu sẽ tận dụng nó, cho dù lão có là Pháp Vương cảnh giới nhưng một chiêu bất ngờ toàn lực của cậu hoàn toàn có thể xóa bỏ cách biệt hai bên!
Sáng hôm sau, Trần Phong thức giấc sớm hơn mọi khi một chút. Cậu ngồi dậy, ánh mắt xa xăm nhìn về đỉnh núi phía Tây, trong lòng dấy lên nỗi bất an kỳ lạ. Chậm rãi rời khỏi giường, cậu thay y phục rồi bước ra khỏi phòng. Người thị vệ thấy vậy vội vàng chào:
- Tham kiến tướng quân!
Trần Phong nhẹ nhàng gật đầu đáp lễ. Bước ra sân, cậu gọi một thân cận đến rồi hỏi:
- Hôm qua sau khi ta về phủ, bên ngoài có chuyện gì không?
- Bẩm tướng quân, Thái thượng hoàng đã bắt được đám phản tặc. Nay các lão tướng đã yên tâm nhắm mắt!
Thanh niên cao gầy chết lặng trước thông tin ấy. Như thế nào là bắt được phản tặc? Chẳng lẽ chính là phụ thân và mọi người?
Cậu cho người kia lui rồi chậm rãi về phòng, trong lòng cực độ lo lắng. Đi đi lại lại, đau đầu suy nghĩ một hồi, cuối cùng cậu cũng quyết định được, cho dù thế nào, hôm nay cậu vẫn phải ra tay với Hắc Thiên, chỉ cần một ngày lão còn sống, nhân dân sẽ thêm một ngày không yên. Cậu mở cửa phòng ra, vừa hay Trần Dụ tiến đến:
- Tướng quân, bữa sáng đã sẵn sàng!
Trần Dụ cúi mình, cung kính nói. Trần Phong nhẹ nhàng gật đầu cho lui, sau đó tiến vào đại sảnh.
- Tham kiến tướng quân!
Hai bên đường, vô số những người hầu, kẻ hạ quỳ xuống bái lạy, tất cả đều mang trong mình vẻ tôn sùng và kính sợ với thanh niên cao gầy trước mặt. Cậu ngồi vào bàn ăn, được các hầu gái chuẩn bị khăn cùng những dụng cụ khác. Trên bàn, sơn hào hải vị bày la liệt không biết bao nhiêu mà kể, tất cả đều được đem ra để phục vụ cậu, còn sau đó thừa thì đổ đi.
Trần Phong nhanh chóng hoàn thành bữa sáng rồi về phòng mặc chiến giáp. Hôm nay cậu sẽ đến cổng lớn của Thiết Mộc thành để nhận công, vì vậy mà theo luật, cậu phải thật oai phong lẫm liệt.
Sau khi chuẩn bị hoàn tất, cậu ra cổng với sự hộ tống của đoàn cận vệ Thánh Quang của Trần phủ. Đoàn người cứ thế mà đi, trên đường tràn ngập những tiếng tung hô, khen ngợi, chẳng còn cái bầu không khí tang thương, ảm đạm hồi hôm nữa, cứ như thể tất cả những điều đó chỉ là ảo giác vậy. Thậm chí còn có những lá cờ lớn màu đỏ riềm vàng, chính giữa thêu chữ "Phong", thể hiện uy quyền của vị tướng quân tuổi trẻ tài cao. Thanh niên cao gầy mỉm cười, vẫy tay đáp lại. Chứng kiến khuôn mặt phấn khích của người dân, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác:
Kiêu ngạo!
Đúng, một kẻ có thiên phú đỉnh cấp, nắm trong tay sức mạnh xoay chuyển thiên địa có quyền được kiêu ngạo. Tuy nhiên đó lại chỉ là vẻ bề ngoài, còn thực chất trong lòng Trần Phong lúc này lại cực kỳ rối loạn, cậu sợ rằng Hắc Thiên sẽ nhận ra được ý đồ của mình.
Cố gắng thu liễm sát ý lại, cậu cuối cùng cũng đến được cổng chính Thiết Mộc thành. Nơi đây được trang trí đầy những băng rôn, dải lụa rất lộng lẫy, xa hoa, tất cả đều mang tính chất ăn mừng chiến thắng, không có chút nào tiếc thương cho những người anh hùng đã hi sinh trong cuộc chiến. Đứng đợi ở đó là đại tướng quân Lục Kha, người đã hỗ trợ cậu rất nhiều trong cuộc viễn chinh. Tại vị trí cao quý nhất, Thái thượng hoàng tay cầm Thánh lệnh, mỉm cười chào đón cậu.
Buổi lễ bắt đầu bằng việc binh lính dẫn theo hai tội nhân đến trước mặt Trần Phong, nhiệm vụ của cậu chính là kết liễu những kẻ đó. Nhìn chiếc gông làm bằng gỗ phép cùng những sợi xích dày cộm nặng nề, cậu hơi thắc mắc:
- Bọn chúng đã làm gì?
Lục Kha chắp tay, cúi đầu:
- Bọn chúng chính là những kẻ phản tặc đứng đầu trong cuộc nổi loạn hôm nọ, gây nên cái chết của hai vị tướng quân!
Cậu hơi khựng người lại:
- Danh tính của chúng?
- Mai Huyền Lương và Tô Uyên thưa ngài.
- Mai Huyền Lương.. Tô Uyên..
Trần Phong cau mày, như vậy là không phải cha mẹ cậu, nhưng hai người này không phải tướng lĩnh của gia gia và Tôn tướng quân sao?
Không dừng lại ở đó, thanh niên đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu. Trong tâm trí cậu xuất hiện một vài hình ảnh rời rạc, trái tim nhức nhối như đã quên đi một điều gì đó rất quan trọng.
- Có chuyện gì không ạ?
- Mọi người bắt được bọn chúng ở đâu?
- Ở đỉnh núi phía Tây!
Thái thượng hoàng đột nhiên lên tiếng. Trần Phong chậm rãi quay lại nhìn ông ta, trái tim như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt. Hắc Thiên mỉm cười:
- Quả không hổ là Trần tướng quân, ngài đã lập công rất lớn! Lão tướng quân dưới suối vàng hẳn đã có thể yên tâm mà an nghỉ.
Thanh niên cao gầy nuốt cơn giận lại, cố gắng kìm chế mà hỏi:
- Ngài nói vậy nghĩa là sao?
- Hôm qua lúc ngài dẫn quân đi trinh sát, quả nhiên đã tìm ra vị trí đám phản tặc. Ta sau đó đã đem vạn binh tinh nhuệ đến tiêu diệt bọn chúng. Đầu đảng Tôn Khải cùng đồng bọn hầu hết đều đã bị giết, đám lâu la cũng chết rất nhiều, chỉ còn hai tên kia. Mối nguy của Đế Quốc từ nay đã không còn nữa!
Trần Phong gần như suy sụp trước những lời ấy. Cái gì mà đồng bọn, đám lâu la? Đó không phải là gia đình của cậu sao? Hắn đã ra tay sát hại bọn họ mà vẫn còn thản nhiên đến như vậy? Nhưng chưa hết, nói vậy không phải là hắn biết cậu đã tìm ra sự thật rồi sao? Vì cớ gì vẫn đối xử với cậu như vậy?
Thái thượng hoàng thì thầm, dường như chỉ để cậu nghe thấy:
- Yên tâm, ta chưa giết ngươi ngay đâu, liệu mà biết cư xử một chút!
Nói rồi hắn trao Thánh lệnh cho cậu rồi rời đi. Trần Phong sợ hãi run lên từng đoạn. Lục Kha đứng cạnh đó lên tiếng:
- Tướng quân, có chuyện gì sao?
Cậu cố gắng lấy lại phong thái, nhìn ông ta:
- Không.. Không có gì!
Trần Phong nhìn hai tội nhân rồi nói với mọi người.
- Những kẻ chống đối, có hành động làm phản, như hai kẻ này đây nhất định sẽ phải chịu tội chết, không có bất cứ ngoại lệ nào. Tuy nhiên, hôm nay là ngày trọng đại của ta, mọi thứ đều rất hoàn hảo, ta không muốn chỉ vì đám rác rưởi này mà có cảnh đầu rơi máu chảy trong hôm nay. Vì vậy, chúng ta sẽ dời ngày phán xét bọn chúng tới khi khác, mọi người rõ chưa?
- Rõ!
- Được rồi, tất cả giải tán!
Trần Phong cho người áp giải Huyền Lương và Tô Uyên đi rồi lập tức trở về phủ, không thể nào ổn định nổi những cảm xúc đang trào dâng trong lồng ngực.
Tang lễ của hai vị lão tướng được tổ chức long trọng khắp Đế Quốc, Trần phủ trống vắng, thiếu đi quá nửa thành viên. Những người thuộc đội quân của Trần Tuấn và Trương Bích đều không trở về, mà thi thể của họ cũng chưa được tìm thấy.
Binh lính của Trần Phong, những người được cử đi hỗ trợ, đồng dạng cũng là mất tích như vậy. Thân làm thủ lĩnh nhưng lại không thể bảo vệ sinh mạng cho người của mình, ngược lại còn trở về bình an, nhìn thân nhân bọn họ khóc thương, trái tim cậu như chịu hàng ngàn, hàng vạn lưỡi đao đâm chém.
Quỳ trước hai cỗ quan tài, thanh niên cao gầy yên lặng không nói. Cậu cũng hoàn toàn không rơi lệ, bởi dường như nước mắt của cậu, giờ đã không còn nữa. Đôi mắt chứa đầy hận thù không chút ánh sáng của hi vọng, trông qua thực khiến người ta phải khiếp sợ. Đạo ấn ký trên bàn tay phải đồng dạng cũng là tỏa ra khí tức hắc ám vô tận, sát khí của nó dù là ở xa cả thước cũng cảm giác thật lạnh lẽo.
Trần Phong đứng dậy, chậm rãi bước ra khỏi phòng, triệu tập toàn bộ đội quân tinh nhuệ. Cậu dẫn quân tiến ra chiến trường, một mạch không nghỉ chút nào, đến khu rừng nơi diễn ra trận phục kích, cậu mới bắt đầu đi chậm lại, đem bản đồ ra xem.
Một lát sau, cậu cho binh sĩ dừng chân, lập trại nghỉ ngơi còn bản thân thì tiếp tục tiến tới. Thanh niên cao gầy để ngựa lại, cũng không có tùy tùng, một thân một mình mà đi đến đỉnh núi phía Tây.
Ngọn núi này là điểm tận cùng của Liên Minh Yêu tộc, khí hậu cực kỳ lạnh giá, khắc nghiệt, hoàn toàn không có bất cứ thực vật nào tồn tại. Mặc cho cản trở như vậy, Trần Phong vẫn di chuyển ở tốc độ cao nhất, đạo ấn ký trên tay phải tỏa ra một màn chắn kỳ dị, bảo vệ cơ thể cậu trước băng tuyết.
Một hồi lâu sau, xung quanh bỗng nhiên xuất hiện vô số thân ảnh, không hề nhiều lời mà ngay lập tức lao tới tấn công cậu, pháp lực hùng hồn liên miên vô tận ập tới đủ sức hủy diệt cả ngọn núi. Tuy nhiên năng lượng cường hãn ấy hoàn toàn bị lá chắn của thanh niên cao gầy chặn lại, ánh mắt cậu âm lãnh nhìn bọn chúng một lượt, sát ý ngùn ngụt khiến người ta ớn lạnh.
Trong nháy mắt, thân ảnh cậu biến mất, không để lại chút dấu vết nào. Giữa trận gió tuyết dày đặc vẫn vang lên rõ ràng những thanh âm kinh dị mỗi khi bàn tay hắc ám xuyên qua trái tim kẻ địch. Lần lượt giết chết toàn bộ bọn chúng, Trần Phong chậm rãi hạ mình xuống. Sau khi xác định lại phương hướng, cậu tiếp tục di chuyển, không lâu sau thì tìm thấy một hang động nhỏ. Miệng xuất hiện một nụ cười hiểm ác, cơ thể cậu tỏa ra hắc ám vô tận trong khi tiến lại kiểm tra.
Khi vừa đặt chân vào hang, một mũi giáo từ đâu xuất hiện, đâm tới yết hầu Trần Phong. Cậu lách mình tránh đi, đồng thời bắt lấy ngọn giáo, giật mạnh về phía sau, thuận tay tóm cổ chủ nhân của nó.
- Vân Chi?
Thanh niên cao gầy kinh ngạc thốt lên, thả người trước mặt ra. Biểu tỷ tưởng như cũng tử trận hôm trước nay lại xuất hiện ở đây khiến cậu cực kỳ sửng sốt.
- Trần Phong? Đệ làm gì ở đây?
- Cái đó ta hỏi mới phải. Tỷ làm gì..
Cậu nín lặng, nhất thời không biết nói gì thêm. Phía sau Vân Chi, một nhóm người tiến lại gần, mà đi đầu là phụ thân cậu, Trần Hải.
- Chuyện này..
Cậu không nói nên lời, nếu như còn sống tại sao mọi người không trở về mà lại tập trung ở đây? Mẫu thân cậu mỉm cười:
- Vào trong đã!
Sau khi ổn định tinh thần, Trần Phong quan sát xung quanh một lượt. Tất cả tinh nhuệ trong đội quân của Trần phủ đều tập trung ở đây, thậm chí là cả Tôn tướng quân cùng binh sĩ của ông. Trần Hải rót cho cậu một chén nước rồi hỏi:
- Tình hình ngoài đó bây giờ thế nào?
- Liên Minh Yêu tộc đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Sau lễ tang của gia gia, Thái thượng hoàng sẽ dẫn quân đến các thành trì và ổn định dân cư. Nhưng mọi người làm gì ở đây? Vì sao không trở về?
Trần Hải thở dài:
- Hôm qua con hẳn là nghe tin báo có kẻ làm phản nên mới dẫn quân sang ứng cứu?
Thấy Trần Phong gật đầu, Tôn tướng quân lên tiếng:
- Những kẻ đó, thực ra chính là ta, Trần Tuấn và Trương Bích. Chúng ta hợp tác với Liên Minh, chống lại Hắc Thiên.
Thanh niên cao gầy đầu óc có phần choáng váng, suy nghĩ không thông. Chuyện này là có thể sao?
Trông biểu hiện của cậu, vị lão tướng nói:
- Ngay từ trước khi bắt đầu xâm lược Liên Minh, chúng ta đã hiểu rằng cuộc chiến này phi nghĩa mức nào. Bản tính của bọn họ rất ôn hòa, không hề có ý định làm hại các chủng tộc khác, tất cả là do một tay Hắc Thiên dựng nên. Lão ta chèn ép Yêu tộc khắp khu vực, khiến cho bọn họ phải nương tựa vào nhau mà sống sót. Cuộc chiến này trước giờ hoàn toàn là do chúng ta gây ra.
Tôn tướng quân ngừng lại một chút cho Trần Phong tiếp nhận thông tin rồi tiếp tục:
- Gia gia của con chính là người đầu tiên nhận ra bản chất ấy và bí mật lên kế hoạch chống lại Hắc Thiên. Tuy nhiên lão ta quá mạnh, chúng ta chống đỡ không nổi đành phải rút quân, trong khi Trần Tuấn và Trương Bích ở lại cầm chân kẻ địch.
- Vậy tại sao con lại nhìn thấy gia gia bị một kẻ bên Liên Minh đâm?
Tôn tướng quân và Trần Hải nhìn nhau, cuối cùng Thu Thủy lên tiếng:
- Đó có thể là hắc phân thân do Hắc Thiên tạo ra, lão ta làm thế cốt để lôi kéo con.
Trần Phong cúi đầu, yên lặng không nói, trong lòng lúc này rối loạn vô vàn những suy nghĩ và xúc cảm đan xen. Cậu cứ há miệng ra rồi ngậm lại, hoàn toàn không biết phải diễn tả những suy tư của mình ra sao. Cuối cùng, cậu ngẩng lên nhìn phụ thân:
- Tại sao mọi người không cho con biết?
Trần Hải nhìn thê tử và Tôn tướng quân, không ai có thể trả lời câu hỏi của cậu dễ dàng, bởi sự thật luôn luôn khó tiếp nhận hơn những gì ta có thể tưởng tượng. Trường hợp này thậm chí còn đau đớn hơn thế, khi mà Trần Phong đơn giản là còn quá non nớt. Cậu đích xác là rất mạnh, nhưng sự chín chắn về mặt nhận thức, không may thay hoàn toàn không tương xứng với những quyền năng mà cậu nắm giữ. Cuối cùng, người đứng đầu Thiết Mộc thôn nghiêm túc nhìn con trai mình:
- Con đã bao giờ nghĩ đến chuyện làm phản chưa?
Thanh niên cao gầy nhíu mày nhìn phụ thân nhưng lắc đầu. Ông nói tiếp:
- Con sinh ra và lớn lên trong vinh hoa phú quý, chặng đường tu luyện của con từ bé vốn đã bằng phẳng, không có lấy một chút khó khăn, khổ cực nào. Những bất công trong xã hội, con chưa từng cảm nhận và trải qua lấy một ngày, trong con luôn luôn hướng về chính nghĩa, nhưng nó là gì thì lại chưa thể nào xác định. Nói cách khác, con vẫn luôn lạc lối!
Trần Hải dừng lại, vẻ mặt hơi lo lắng. Trần Phong sững người trước những lời nói của phụ thân, cậu quả thực chưa từng nghĩ đến những điều đó. Nếu nói như vậy, liệu việc trải qua giấc mơ bữa nọ phần nào đó có tốt hơn cho cậu?
Tôn tướng quân nhìn vẻ mặt của cậu, ôn tồn nói:
- Cậu là một pháp sư hùng mạnh, đó là điều mà không ai có thể phản đối, có sự trợ giúp của cậu đương nhiên sẽ là một lợi thế vô cùng lớn. Tuy nhiên một pháp sư mà chưa xác định được Pháp Mệnh của bản thân thì chỉ là một trở ngại, thậm chí có thể nói là một mối nguy khổng lồ. Cũng vì thế mà Trần Tuấn tướng quân mới cấm không cho cậu biết sự thật.
- Pháp Mệnh sao?
Trần Phong thở dài, trong lòng có chút cảm giác bất lực. Những người khác thường tâm sự với cậu về Pháp Mệnh của họ, nhưng chính bản thân cậu thì lại không biết mình muốn gì. Có lẽ một ngày nào đó, khi phải đối mặt với thách thức thật sự, cậu mới có thể tìm ra được Pháp Mệnh của mình.
Tôn tướng quân đặt tay lên vai cậu:
- Thực ra Trần Tuấn tướng quân không muốn cho cậu tham gia là có hai lí do, mà vừa rồi chỉ là thứ yếu. Trong lòng ông ấy, an nguy của cậu mới chính là điều quan trọng nhất, nếu như chúng ta thất bại, ít nhất cậu vẫn còn sống.
Thanh niên cao gầy siết chặt tay lại:
- Không thể như vậy!
- Cậu là người có tiềm năng mạnh nhất trong chúng ta, là cốt nhục của Trần Tuấn tướng quân, là hi vọng của tất cả mọi người Thiết Mộc thành! Nếu như mất đi ánh sáng ấy, cậu nghĩ người dân sẽ thế nào?
Tôn tướng quân trầm giọng, kiên nhẫn phân tích cho cậu hiểu. Trần Phong sững người nhìn ông, không thể đáp lại. Trái tim cậu quặn thắt, nhưng thứ bóp chặt nó không phải thù hận chất chứa như trước kia, mà là trách nhiệm quá mức lớn lao cậu chưa từng nghĩ tới. Cậu hỏi phụ thân, giọng khàn đi:
- Bây giờ mọi người định làm gì?
Trần Hải mấy người nhìn nhau, vẻ mặt hết sức bất đắc dĩ. Phụ thân cậu ngập ngừng một chút rồi nói:
- Chúng ta hiện tại chính là tội nhân của Đế Quốc. Nếu Hắc Thiên chưa chết, chúng ta mãi mãi không thể nào yên thân.
Thanh niên cao gầy nghe vậy thì gật gật đầu. Quả thực là như thế, toàn bộ những việc này đều là do lão ta gây ra, phải giải quyết cho xong nếu không hậu quả sẽ không thể nào lường trước được. Suy tính hồi lâu, cuối cùng cậu nói:
- Tạm thời mọi người hãy tránh khỏi tai mắt của Đế Quốc, khi nào con liên lạc thì hẵng trở về.
- Con định làm gì?
- Con sẽ ám sát Hắc Thiên!
Tôn tướng quân mấy người cau mày nhưng không thể ngăn cậu. Ý chí người thanh niên ấy lúc này vô cùng mạnh mẽ, mà bản thân họ thì không thể ở bên cạnh, chưa kể, cho dù nghĩ thế nào thì đó cũng là phương án duy nhất hiện tại. Mất đi Trần Tuấn và Trương Bích, phe bọn họ chỉ còn Trần Phong là có thực lực đủ mạnh để giao chiến, nhưng dù vậy vẫn là vượt giai nên sẽ cần một chặng thời gian.
Thảo luận thêm một hồi để thống nhất vấn đề, thanh niên cao gầy từ biệt mọi người rồi rời khỏi ngọn núi, tâm trạng có chút phức tạp. Cậu trở về với binh sĩ, cho toàn quân rút lui, không chần chừ thêm. Về đến cổng Thiên thành, cậu gặp Hắc Thiên cũng đang dẫn một đội quân đi. Lão tỏ vẻ ngạc nhiên, hỏi:
- Trần Phong tướng quân đi đâu về vậy?
- Thần đi trinh sát một chút, chưa bắt được đám phản tặc, thần không thể ngồi yên.
Hắc Thiên nhìn thẳng vào mắt cậu một lúc rồi mới gật đầu, cho cậu lui. Thanh niên cao gầy dẫn quân về phủ rồi cho mọi người nghỉ ngơi, trong khi cậu thì đến trước mộ ông bà mình rồi quỳ ở đó.
Lúc này thù hận của cậu không những không vơi đi, ngược lại còn nặng nề hơn mấy phần. Hắc Thiên gây chiến, hại đến không biết bao nhiêu bách tính vô tội, gia gia đứng lên như vậy, là đích tôn của ông, cậu vừa tự hào vừa xấu hổ. Cậu đã không những không thể giúp đỡ ông mà còn suýt chút nữa là tin lời, tiếp tay đến cùng cho kẻ địch.
Ngày mai sẽ diễn ra lễ dâng công, đích thân Thái thượng hoàng sẽ khen thưởng cho những người có công lao cho cuộc chiến, mà người góp công lớn nhất chẳng ai khác ngoài cậu. Cơ hội như vậy sẽ không có đến lần thứ hai, nhất định cậu sẽ tận dụng nó, cho dù lão có là Pháp Vương cảnh giới nhưng một chiêu bất ngờ toàn lực của cậu hoàn toàn có thể xóa bỏ cách biệt hai bên!
Sáng hôm sau, Trần Phong thức giấc sớm hơn mọi khi một chút. Cậu ngồi dậy, ánh mắt xa xăm nhìn về đỉnh núi phía Tây, trong lòng dấy lên nỗi bất an kỳ lạ. Chậm rãi rời khỏi giường, cậu thay y phục rồi bước ra khỏi phòng. Người thị vệ thấy vậy vội vàng chào:
- Tham kiến tướng quân!
Trần Phong nhẹ nhàng gật đầu đáp lễ. Bước ra sân, cậu gọi một thân cận đến rồi hỏi:
- Hôm qua sau khi ta về phủ, bên ngoài có chuyện gì không?
- Bẩm tướng quân, Thái thượng hoàng đã bắt được đám phản tặc. Nay các lão tướng đã yên tâm nhắm mắt!
Thanh niên cao gầy chết lặng trước thông tin ấy. Như thế nào là bắt được phản tặc? Chẳng lẽ chính là phụ thân và mọi người?
Cậu cho người kia lui rồi chậm rãi về phòng, trong lòng cực độ lo lắng. Đi đi lại lại, đau đầu suy nghĩ một hồi, cuối cùng cậu cũng quyết định được, cho dù thế nào, hôm nay cậu vẫn phải ra tay với Hắc Thiên, chỉ cần một ngày lão còn sống, nhân dân sẽ thêm một ngày không yên. Cậu mở cửa phòng ra, vừa hay Trần Dụ tiến đến:
- Tướng quân, bữa sáng đã sẵn sàng!
Trần Dụ cúi mình, cung kính nói. Trần Phong nhẹ nhàng gật đầu cho lui, sau đó tiến vào đại sảnh.
- Tham kiến tướng quân!
Hai bên đường, vô số những người hầu, kẻ hạ quỳ xuống bái lạy, tất cả đều mang trong mình vẻ tôn sùng và kính sợ với thanh niên cao gầy trước mặt. Cậu ngồi vào bàn ăn, được các hầu gái chuẩn bị khăn cùng những dụng cụ khác. Trên bàn, sơn hào hải vị bày la liệt không biết bao nhiêu mà kể, tất cả đều được đem ra để phục vụ cậu, còn sau đó thừa thì đổ đi.
Trần Phong nhanh chóng hoàn thành bữa sáng rồi về phòng mặc chiến giáp. Hôm nay cậu sẽ đến cổng lớn của Thiết Mộc thành để nhận công, vì vậy mà theo luật, cậu phải thật oai phong lẫm liệt.
Sau khi chuẩn bị hoàn tất, cậu ra cổng với sự hộ tống của đoàn cận vệ Thánh Quang của Trần phủ. Đoàn người cứ thế mà đi, trên đường tràn ngập những tiếng tung hô, khen ngợi, chẳng còn cái bầu không khí tang thương, ảm đạm hồi hôm nữa, cứ như thể tất cả những điều đó chỉ là ảo giác vậy. Thậm chí còn có những lá cờ lớn màu đỏ riềm vàng, chính giữa thêu chữ "Phong", thể hiện uy quyền của vị tướng quân tuổi trẻ tài cao. Thanh niên cao gầy mỉm cười, vẫy tay đáp lại. Chứng kiến khuôn mặt phấn khích của người dân, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác:
Kiêu ngạo!
Đúng, một kẻ có thiên phú đỉnh cấp, nắm trong tay sức mạnh xoay chuyển thiên địa có quyền được kiêu ngạo. Tuy nhiên đó lại chỉ là vẻ bề ngoài, còn thực chất trong lòng Trần Phong lúc này lại cực kỳ rối loạn, cậu sợ rằng Hắc Thiên sẽ nhận ra được ý đồ của mình.
Cố gắng thu liễm sát ý lại, cậu cuối cùng cũng đến được cổng chính Thiết Mộc thành. Nơi đây được trang trí đầy những băng rôn, dải lụa rất lộng lẫy, xa hoa, tất cả đều mang tính chất ăn mừng chiến thắng, không có chút nào tiếc thương cho những người anh hùng đã hi sinh trong cuộc chiến. Đứng đợi ở đó là đại tướng quân Lục Kha, người đã hỗ trợ cậu rất nhiều trong cuộc viễn chinh. Tại vị trí cao quý nhất, Thái thượng hoàng tay cầm Thánh lệnh, mỉm cười chào đón cậu.
Buổi lễ bắt đầu bằng việc binh lính dẫn theo hai tội nhân đến trước mặt Trần Phong, nhiệm vụ của cậu chính là kết liễu những kẻ đó. Nhìn chiếc gông làm bằng gỗ phép cùng những sợi xích dày cộm nặng nề, cậu hơi thắc mắc:
- Bọn chúng đã làm gì?
Lục Kha chắp tay, cúi đầu:
- Bọn chúng chính là những kẻ phản tặc đứng đầu trong cuộc nổi loạn hôm nọ, gây nên cái chết của hai vị tướng quân!
Cậu hơi khựng người lại:
- Danh tính của chúng?
- Mai Huyền Lương và Tô Uyên thưa ngài.
- Mai Huyền Lương.. Tô Uyên..
Trần Phong cau mày, như vậy là không phải cha mẹ cậu, nhưng hai người này không phải tướng lĩnh của gia gia và Tôn tướng quân sao?
Không dừng lại ở đó, thanh niên đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu. Trong tâm trí cậu xuất hiện một vài hình ảnh rời rạc, trái tim nhức nhối như đã quên đi một điều gì đó rất quan trọng.
- Có chuyện gì không ạ?
- Mọi người bắt được bọn chúng ở đâu?
- Ở đỉnh núi phía Tây!
Thái thượng hoàng đột nhiên lên tiếng. Trần Phong chậm rãi quay lại nhìn ông ta, trái tim như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt. Hắc Thiên mỉm cười:
- Quả không hổ là Trần tướng quân, ngài đã lập công rất lớn! Lão tướng quân dưới suối vàng hẳn đã có thể yên tâm mà an nghỉ.
Thanh niên cao gầy nuốt cơn giận lại, cố gắng kìm chế mà hỏi:
- Ngài nói vậy nghĩa là sao?
- Hôm qua lúc ngài dẫn quân đi trinh sát, quả nhiên đã tìm ra vị trí đám phản tặc. Ta sau đó đã đem vạn binh tinh nhuệ đến tiêu diệt bọn chúng. Đầu đảng Tôn Khải cùng đồng bọn hầu hết đều đã bị giết, đám lâu la cũng chết rất nhiều, chỉ còn hai tên kia. Mối nguy của Đế Quốc từ nay đã không còn nữa!
Trần Phong gần như suy sụp trước những lời ấy. Cái gì mà đồng bọn, đám lâu la? Đó không phải là gia đình của cậu sao? Hắn đã ra tay sát hại bọn họ mà vẫn còn thản nhiên đến như vậy? Nhưng chưa hết, nói vậy không phải là hắn biết cậu đã tìm ra sự thật rồi sao? Vì cớ gì vẫn đối xử với cậu như vậy?
Thái thượng hoàng thì thầm, dường như chỉ để cậu nghe thấy:
- Yên tâm, ta chưa giết ngươi ngay đâu, liệu mà biết cư xử một chút!
Nói rồi hắn trao Thánh lệnh cho cậu rồi rời đi. Trần Phong sợ hãi run lên từng đoạn. Lục Kha đứng cạnh đó lên tiếng:
- Tướng quân, có chuyện gì sao?
Cậu cố gắng lấy lại phong thái, nhìn ông ta:
- Không.. Không có gì!
Trần Phong nhìn hai tội nhân rồi nói với mọi người.
- Những kẻ chống đối, có hành động làm phản, như hai kẻ này đây nhất định sẽ phải chịu tội chết, không có bất cứ ngoại lệ nào. Tuy nhiên, hôm nay là ngày trọng đại của ta, mọi thứ đều rất hoàn hảo, ta không muốn chỉ vì đám rác rưởi này mà có cảnh đầu rơi máu chảy trong hôm nay. Vì vậy, chúng ta sẽ dời ngày phán xét bọn chúng tới khi khác, mọi người rõ chưa?
- Rõ!
- Được rồi, tất cả giải tán!
Trần Phong cho người áp giải Huyền Lương và Tô Uyên đi rồi lập tức trở về phủ, không thể nào ổn định nổi những cảm xúc đang trào dâng trong lồng ngực.