Chương 75: Tiếp tục tiến tới?
Không biết bao lâu trôi qua, trong bóng đêm vô tận vẫn tồn tại hai nhân ảnh ngồi xếp bằng, dao động pháp lực tỏa ra từ họ theo thời gian trở nên ngày càng cường hãn. Cơn lốc hùng hồn bao quanh hai người chậm rãi yếu đi thành những luồng khí lưu nho nhỏ, cuối cùng trở về bên trong bản nguyên pháp lực, lấp đầy chỗ trống bên trong nó. Ngô Hân trở lại từ trạng thái tu luyện, thở ra một hơi dài. Trong lòng anh coi như trút được gánh nặng, cả hai đều đã bình phục hoàn toàn thương thế, khôi phục trạng thái đỉnh phong, sẵn sàng cho thử thách kế tiếp.
- Cảm ơn huynh!
Trần Phong nói. Dù biết chắc đây là việc mà Ngô sư huynh sẽ làm, nhưng đối với cậu vẫn là một cái ơn cứu mạng, cậu không muốn xem nhẹ nó.
- Đừng khách sáo!
Ngô Hân nói. Quan hệ hai người họ lúc này đã là rất thân thiết, dĩ nhiên anh sẽ chẳng coi đây là ơn nghĩa gì, cứ người này gặp nạn thì người kia giúp đỡ, đơn giản vậy thôi.
- Mà đan dược của đệ đúng là công hiệu thật!
Anh khen. Biết rằng pháp lực ở thế giới này rất nồng đậm, cùng với đó là khả năng luyện hóa nhanh khủng khiếp của thanh niên kia sẽ giúp tốc độ phục hồi trở nên biến thái so với người bình thường. Tuy nhiên thời điểm đó cậu ta cách cửa tử chỉ một bước chân, nếu như là đan dược tầm thường nhất định sẽ chẳng có tác dụng gì. Đằng này chỉ cần dùng năm khỏa liền có thể ngưng toàn bộ thương tổn, bắt đầu quá trình điều trị.
Trần Phong cười, toàn bộ gốc dược thảo mà cậu kiếm được trước khi gia nhập Thiên Huyền tông nhờ có bàn tay của Đan Hà đã trở thành những đan dược tuyệt vời. Tuy nhiên, chỉ mới hơn một năm trôi qua mà lọ thuốc trị thương của cậu đã dùng hết một phần lớn, điều này khiến cậu có chút nuối tiếc vẩn vơ. Dĩ nhiên cậu dùng chúng đều là những lúc cần thiết, nhưng cái này hao phí quả là không thể tin được.
- Tiếp tục thôi nhỉ?
Ngô Hân đề xuất, hai người nhanh chóng đứng dậy rồi bước ra cánh cửa dẫn đến thử thách tiếp theo. Lớp màn chắn năng lượng có vẻ đã hoàn toàn biến mất trong thời gian họ hồi phục. Lúc này ở đó không hề có vách ngăn nào, ngược lại trống rỗng hoàn toàn, đi qua hiển nhiên không có vấn đề gì.
Trần Phong sử dụng linh hồn lực lượng quan sát phía trước. Ngay khi cảm nhận được chút ít đầu tiên, cậu lập tức nhíu mày, trong lòng dâng lên một chút dự cảm chẳng lành.
Cái gọi là căn phòng kế tiếp này, thực chất giống như một hang động khổng lồ, mà nơi bọn họ đang đứng là một nhánh hang của nó. Tất cả như trước vẫn bị bao phủ bởi màn đêm vô tận, toàn bộ rìa chung quanh trông như đá tảng tự nhiên và chỉ có độc nhất một con đường băng qua hang, thứ chẳng khác nào một cây cầu đá lớn.
Tăng nồng độ linh hồn lực lượng lên, cậu kỹ lưỡng kiểm tra cây cầu. Độ dày và bền chắc của nó theo cảm nhận của cậu là khá tốt, có thể chịu lực đánh của ngũ tinh pháp tôn thoải mái mà không sao. Nhưng đây chính là điểm mà cậu thấy bất an nhất, bởi những trận chiến mà bọn họ đã và có thể là sẽ tiếp tục trải qua luôn luôn ở cấp độ pháp tôn, sắp tới e rằng sẽ còn mạnh mẽ hơn nhiều nữa, thật không thể dám chắc nó sẽ chịu đựng được lực tác động của trận chiến này.
Khả năng hiện tại của cậu không đủ để kiểm tra được đến tận cùng con đường, vì vậy mà không thể nhìn thấy lối ra khỏi nơi này. Tầm nhìn linh hồn chỉ vừa đủ để nhận thấy sự tồn tại của tinh cầu thủy tinh phía xa xa, thứ có vẻ như sẽ kích hoạt cạm bẫy, bắt đầu thử thách tiếp theo.
Thanh niên cao lớn cảm ứng thêm về không gian xung quanh. Có vẻ như nơi họ đang đứng sâu hun hút dưới một vực thẳm nào đó, bởi càng lên cao không khí càng thoáng đãng hơn và không có giới hạn nào cả, cứ tiếp tục đến vô tận. Còn bên dưới ngược lại, vô cùng âm u, tịch mịch, càng xuống càng gây ra cảm giác khó chịu. Linh hồn của cậu dù đã chạm được đến Linh cảnh trung kỳ nhưng vẫn bị ngăn lại, không thể xuống quá sâu.
Cậu đem những thông tin đó truyền lại cho đồng đội. Cũng như cậu, trong lòng Ngô sư huynh vô cùng bất an, thế giới bóng đêm này hung hiểm vạn phần, vậy mà bọn họ lại phụ thuộc vào một cây cầu nho nhỏ, chỉ cần thất tinh pháp tôn cũng có thể phá hủy này sao?
Tiếp tục kiểm tra một hồi thấy không còn phương pháp nào khác, hai người thở ra một hơi thật dài, chầm chậm bước lên cây cầu. Họ di chuyển hết sức từ tốn và cẩn thận, vừa đi vừa căng thẳng dò xét chung quanh nhưng mọi thứ vẫn hết sức ổn định, không có bất cứ biến cố nào xảy ra. Dù vậy, hai người cũng chẳng ngây thơ mà nghĩ rằng thử thách này sẽ cứ yên ổn như vậy.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Trần Phong cũng đến được vị trí của tinh cầu thủy tinh. Linh hồn lực lượng của cậu lần đầu tiên đem được toàn bộ khu vực rộng lớn này tái hiện trong tâm trí.
Điểm cuối của cây cầu này cũng là một cửa hang như lối vào trước. Với việc cây cầu không hề quanh co hay có lối rẽ nào, hai lối đi đối xứng một cách cực kỳ hoàn hảo như thể không phải một hang động tự nhiên mà được hình thành dưới bàn tay của một ai đó.
Đảm bảo không có cạm bẫy phụ nào, cậu chạm vào tinh cầu, bắt đầu thử thách. Cũng giống như hai lần trước, ánh sáng từ trung tâm từ từ tỏa ra chung quanh. Ngô Hân căng thẳng chờ đợi, song đao pháp lực sẵn sàng trên hai tay, tùy thời xuất chiêu bất cứ lúc nào.
Phành phạch!
Vô số những tiếng vỗ cánh vang lên trên đầu hai người, Trần Phong lập tức đem linh hồn cảm ứng để rồi ngây người ra một khắc. Đồng đội bên cạnh thấy cậu như vậy không khỏi khó hiểu, chiến đấu cùng nhau đã lâu nhưng đây là lần đầu anh thấy cậu có biểu hiện như vậy.
- Có chuyện gì thế?
Anh hỏi, thanh niên cao lớn nuốt nước miếng, chậm rãi nói:
- Đám quái vật bay đó.. Tất cả đều là.. ngũ tinh pháp tôn!
Ngô Hân nghe xong khuôn mặt đồng dạng cũng cứng ngắc, không nói nên lời. Chỉ một tứ tinh, thậm chí là tam tinh pháp tôn thôi cũng có thể đánh cho hai người thừa sống thiếu chết. Vậy mà ở đây không những đẳng cấp là ngũ tinh mà số lượng lại là cả bầy như thế.
- Làm gì đây..
Anh thì thầm, hoàn toàn không có chút khả năng chống cự với cái này thử thách. Chuyện này thực sự là quá hoang đường!
Trần Phong nghiến chặt răng, trong tất cả các chiêu thức mà cậu biết may ra có một thứ có thể đối phó với tình hình này, tuy cũng là có chút cơ hội nhưng là rất thấp. Trong lòng đã quyết, toàn thân cậu gồng lên, khắp cơ thể đều là đem pháp lực luân chuyển đến cực hạn. Hỗn Độn bản nguyên cùng Phong long bên trong thể nội điên cuồng điều tiết. Luồng năng lượng khổng lồ theo lộ tuyến kinh mạch mà truyền ra ngoài cơ thể, ngưng tụ trên hai bàn tay đang nắm chặt của cậu. Văn tự cổ xưa trên tay phải phát sáng mạnh mẽ, tỏa ra uy áp hủy diệt khiến cho Ngô sư huynh cạnh đó lập tức phải lui lại hơn chục bước, đem ánh mắt sợ hãi nhìn cậu.
Đệ rốt cuộc là muốn làm gì..
Anh tự hỏi, cực kỳ lo lắng. Nếu như sư đệ anh có một chiêu thức cực mạnh nào đó có thể giải quyết tình hình đương nhiên anh rất mừng. Nhưng nếu như đây là cậu muốn tự bạo để tiêu diệt đám quái vật thì đó là một quyết định anh không bao giờ có thể chấp nhận.
Thân ảnh cao lớn càng lúc càng truyền ra nhiều pháp lực hơn, trong khi hai chân cậu bước rộng tạo thế tấn vững vàng đang dần tạo ra những vết nứt như mạng nhện trên cây cầu. Người cậu hơi khom, hai tay như cũ bắt chéo trước mặt vận công. Gió lốc vô tận bao bọc cơ thể, y phục theo đó tạo ra những tiếng phần phật.
Tự cổ chí kim Phong Thần Văn có tất cả chín chủ nhân, tương đương với đó sẽ là chín bộ Cấm Chú Ma Pháp uy danh lừng lẫy, hủy thiên diệt địa. Tuy nhiên đó là khi chúng giữ được toàn bộ uy lực vốn có, còn nếu truyền lại cho chủ nhân đời sau, sức mạnh sẽ bị giảm sút tùy theo độ tương thích.
Trần Phong là chủ nhân đời thứ mười của Phong Thần Văn, về lý thuyết sẽ dùng được chín bộ ma pháp cường hãn đó. Nhưng không may cho cậu, năng lực của chúng đều đã bị suy giảm đến mức không tưởng, khiến cho cậu nhìn thấy mà bất lực. Thật không nghĩ đến độ tương thích của cậu với chúng lại thấp đến như vậy.
Bảy trên chín bộ Cấm Chú Ma Pháp này thậm chí đã bị đánh từ Thiên giai cao cấp xuống tận hoàng giai sơ cấp cho đến Địa giai sơ cấp. Ngoài Thiên Phong Kết Giới là pháp kỹ môi trường nên dù chỉ là cao cấp Địa giai thì nó cũng đem lại một trợ lực khổng lồ; chỉ có duy nhất một Cấm Chú Ma Pháp mà cậu có độ tương thích có thể chấp nhận. Uy lực của nó tuy đã giảm nhưng vẫn còn là một cái chuẩn Thiên giai pháp kỹ, vì vậy mà sức mạnh cũng vô cùng cường hãn.
Các đường kinh mạch trong cơ thể do phải vận chuyển lượng pháp lực quá lớn liên tục trong thời gian dài đang trở nên vô cùng đau nhức. Tuy cậu đã từng được tẩy luyện trong Hàn Băng thạch trì tại Thiên Huyền lâm và tu luyện Thiên Long Thần kỹ, nhưng lục phủ ngũ tạng cùng kinh mạch vẫn là rất yếu ớt. Nếu không cẩn thận chúng sẽ lập tức đứt đoạn, nhẹ thì pháp lực bị phế bỏ, toàn thân bại liệt, nặng thì năng lượng bạo phát, tử vong ngay tức khắc.
Thanh niên cao lớn chậm rãi mở mắt, đôi đồng tử phát ra quang mang xanh ngọc cùng uy áp khiến người khác kính sợ. Tiếp đó, hai bàn tay từ từ mở ra thành song chưởng, đưa sang hai bên đồng thời đứng thẳng người dậy, toàn thân được bao phủ bởi quang mang tựa thánh thần. Vô tận phong cương dữ dội xoay chuyển chung quanh cậu, tất cả đều hàm chứa một luồng năng lượng cực độ cường hãn.
Pháp lực ngưng tụ tại hai tay cậu, không tạo thành song đao sắc bén như của Ngô Hân nhưng đồng thời cũng không giống nhau, cho dù là về hình dạng hay uy áp tỏa ra. Tay phải Trần Phong là một cơn lốc nho nhỏ đang không ngừng xoắn vặn, cuốn tất cả mọi thứ trong phạm vi nửa thước vào bên trong nó. Tuy chỉ nhỏ như vậy thôi nhưng lực hút lại cực kỳ mạnh mẽ, dễ dàng lập tức thu một cửu tinh pháp tông cường giả vào trong tay mà nghiền nát, không phải thứ có thể xem thường.
Mặt khác, bên tay trái cậu lại là một quả cầu phong lực cực kỳ huyền ảo đang không ngừng phát ra vô số phong cương. Cho dù ở kích thước hạn chế như vậy nhưng uy lực của nó thực sự khiến người ta phải sợ hãi. Mỗi một đạo phong lực nho nhỏ đó đủ sức giết chết bất cứ một bát tinh pháp tông nào, mà bên trong quả cầu đó có đến hàng ngàn, hàng vạn đạo, thậm chí con số ấy còn đang tăng thêm theo thời gian.
Thanh niên cao lớn tập trung tuyệt đối tinh thần, hai chân vẫn vững vàng, hai tay từ từ di chuyển, tay phải đưa lên, tay trái hạ xuống. Mỗi một chuyển động của cậu lại tạo ra vô số những vụ nổ pháp lực làm cho không gian không khỏi một hồi run rẩy, nhộn nhạo.
Trần Phong một lần nữa nhắm mắt lại. Hai tay cậu khoan thai tiến gần lại nhau, cơn lốc và quả cầu phong lực theo đó mà va chạm gây ra những tiếng xoẹt xoẹt nho nhỏ. Không ít những tia pháp lực bắn ra trong quá trình này khiến cho ngay cả bản thân người sử dụng cũng là chịu thương tổn. Vô số vết xước liên tục xuất hiện trên cơ thể cậu, phong cương cắt sâu tới tận xương cốt, máu tươi không ngừng chảy ra khiến cậu xuống sức càng lúc càng nhanh hơn.
Khoảnh khắc cơn lốc và quả cầu phong lực hòa vào làm một, không gian như bùng nổ. Ngô Hân vốn đã bị đẩy lui từ ban nãy, giờ chật vật giữ vững tại khoảng cách vài trượng, đem ánh mắt kinh hãi nhìn đồng đội. Cây cầu được cho là có thể thoải mái hứng chịu lực đánh toàn lực của ngũ tinh pháp tôn nhưng giờ đây đang rạn nứt không ngừng, thậm chí đã có kha khá những mảnh vụn bắt đầu rơi xuống như mưa. Đám quái vật vốn đã áp sát hai người cũng bị đẩy lui lại mấy trượng.
Thanh niên cao lớn mở mắt ra, quang mang xanh ngọc mạnh mẽ xua tan hoàn toàn bóng tối chung quanh. Theo thời gian, luồng pháp lực khổng lồ giữa hai tay cậu càng lúc càng cường hãn hơn cả bề ngoài lẫn uy lực.
- Đi!
Trần Phong trầm giọng nói, đưa tay điều khiển quả cầu bay đi. Pháp kỹ nho nhỏ ban nãy lúc này đã to lớn hơn rất nhiều và vẫn còn đang khuếch đại thêm. Đám quái vật trong phạm vi năm thước lập tức bị hút vào trong cơn lốc không cách nào chống cự.
Quả cầu phong lực vừa bay lên vừa mạnh thêm. Nó bay đến đâu, kẻ địch bị hút vào đến đó, bất khả kháng cự, mà không gian tác động càng ngày càng lớn. Từ phạm vi hạn chế ban đầu, dần dần đường kính của quả cầu trở nên ngang bằng với chiều dài cây cầu, khiến cho toàn bộ quái vật đang bay xuống tấn công đều chịu cảnh ngộ như vậy. Thế công cường hãn vô song của ngàn vạn ngũ tinh pháp tôn không những đã bị ngăn chặn tuyệt đối mà còn bị áp đảo hoàn toàn trở lại.
Thanh niên cao lớn vẫn giữ nguyên tư thế, linh hồn cậu bây giờ đang hòa làm một với pháp kỹ, tầm nhìn của cậu xa thêm với mỗi chặng di chuyển của nó. Tại khoảng cách trăm trượng, ánh sáng tự nhiên vẫn chưa rọi đến vực sâu này và lũ quái vật vẫn là dũng mãnh lao xuống như vậy với số lượng như cũ, dường như tồn tại của chúng là bất tận, không có một giới hạn nào.
Những cơn đau nhức liên miên cả về trong và ngoài, thể xác lẫn linh hồn khiến Trần Phong nhanh chóng đạt đến cực hạn. Cậu không thể cầm cự được lâu hơn nữa.
- Bạo!
Cậu nói, cùng lúc đình chỉ sự chuyển động của quả cầu phong lực. Toàn bộ phần năng lượng được dùng cho việc này chuyển qua cường hóa cơn lốc, gia tăng lực hút lên cực hạn. Bên trong tâm của nó, vô số quái vật cố gắng vùng vẫy, nhưng tất cả đều bất lực trước sức mạnh khổng lồ của chiêu thức.
Sau một khắc tĩnh lặng, một vụ nổ kinh thiên động địa xảy ra, mà tâm của nó chính là quả cầu phong lực bên trong cơn lốc. Phong cương bạo phát, liên miên vô tận chém giết kẻ thù, tốc độ và uy lực của nó sát phạt vô địch, không ngừng bay đi, không thể nào cản trở, không cách nào chống lại. Mỗi một phong cương phát ra, hàng trăm, hàng ngàn con quái vật cùng lúc tử vong, vô số xác chết vì thế mà rụng xuống dưới vực thẳm dưới sự chứng kiến của hai người.
- Không thể nào..
Ngô Hân lẩm bẩm. Ngay khi Trần Phong ngưng lực xong, anh đã cảm nhận được cậu không hề có ý định tự bạo mà là đang chuẩn bị cho một pháp kỹ vô cùng khủng bố. Nhưng có nằm mơ anh cũng không nghĩ ra nó cường hãn đến mức này.
Đem ánh mắt thán phục nhìn đồng đội, trong lòng tôn trọng đối với cậu ấy càng tăng thêm bội phần. Biết nhau đã lâu, thực lực cậu luôn khiến mọi người phải ngạc nhiên, nhưng cái này pháp kỹ chính là cường hãn quá mức một pháp tông đỉnh phong như cậu có thể tạo ra.
- Chẳng lẽ.. Là Thiên giai?
Ngô Hân nghĩ mà có chút sợ hãi, đẳng cấp đó trong hiểu biết của anh cũng là rất hiếm. Có lẽ chỉ những đệ tử mạnh nhất trong tông mới có thể sở hữu, nhưng đó đồng dàng cũng không phải vấn đề duy nhất ở đây. Áp lực mà pháp sư phải chịu đựng khi sử dụng pháp kỹ Thiên giai là cực kỳ khủng khiếp, nó có thể gây ra thương tích không tưởng nếu như quá miễn cưỡng vận dụng. Cần phải có cơ thể mạnh mẽ như Pháp Vương cảnh giới mới có thể chịu đựng được.
Anh chạy đến, đỡ lấy Trần Phong vừa lúc cậu khuỵu xuống, cơ thể cậu mỏi nhừ và đau nhức cùng cực như chết đi sống lại. Lúc này cậu căn bản là không thể di chuyển được, pháp lực thì khô kiệt, kinh mạch chỉ thiếu một chút nữa sẽ đứt đoạn, vĩnh viễn trở thành phế vật.
- Tình hình.. sao rồi?
Cậu khó khăn hỏi. Ánh sáng xanh ngọc tuy vẫn còn đó, xua đi bóng đêm dày đặc nhưng mắt cậu bây giờ rất mờ, không thể nhìn rõ thứ gì, linh hồn cảm giác cũng là vô lực. Cổ họng và dây thanh quản của cậu lúc này cũng vô cùng đau đớn, âm thanh phát ra rất rời rạc và khó nghe. Tuy nhiên Ngô sư huynh hiểu được cậu đang cố nói gì, mỉm cười đáp:
- Bọn chúng đều bị tiêu diệt, không có bất cứ chống cự nào. Có lẽ rất nhanh thôi thử thách sẽ được hoàn thành!
- Vậy.. tốt quá..
Trần Phong nói, mắt nhắm nghiền, cố gắng điều trị cơ thể và không bị ngất đi. Thế giới này quá nguy hiểm, cậu không thể ở trong tình trạng vô lực quá lâu. Trong lúc đó, quang mang xanh ngọc yếu dần, trả lại bóng đêm vô tận cho không gian nơi đây. Từng đạo phong cương cũng là lần lượt biến mất, những thi thể cuối cùng của đám quái vật theo đó cũng hết, âm thanh duy nhất còn lại là tiếng thở khó khăn của thanh niên cao lớn.
Ngô Hân hướng về tinh cầu thủy tinh, căng thẳng chờ đợi. Nhưng vài phút chậm rãi trôi qua, điều anh mong muốn đã không đến, khi mà tinh cầu vẫn nguyên vẹn trơ ra đó, không có dấu hiệu gì của nứt vỡ.
- Tại sao..
Anh bắt đầu cảm thấy lo lắng, thực không dám nghĩ tới một chiêu Thiên giai pháp kỹ khủng bố như vậy nhưng vẫn không đủ sức giúp họ vượt qua thử thách này.
Phành phạch!
Tiếng động đột nhiên vang lên phía trên bọn họ khiến Ngô Hân kinh hãi ngẩng đầu lên. Giờ đây ánh sáng không còn kéo theo tầm nhìn thị lực cũng là mất đi, trong khi linh hồn cảnh giới của anh không đủ để quan sát quá xa. Vì vậy mà anh không thể biết được chính xác còn bao nhiêu con quái vật sót lại sau đòn tấn công của Trần Phong.
Chết tiệt!
Nỗi sợ dâng lên trong lòng anh, dựa vào tiếng đập cánh, anh chắc chắn chúng có rất nhiều, điều tưởng chừng như không thể. Ngô Hân quay lại nhìn đồng đội, ý thức của cậu ấy đang ngày càng mờ dần, tựa như ngọn đèn cạn dầu. Từ đầu kỳ tuyển chọn đến giờ cậu luôn luôn không ngừng cố gắng vượt xa khả năng của mình, trong khi anh thân làm sư huynh thì lại không có bao nhiêu ảnh hưởng.
Nếu có thể giúp đệ vượt qua thử thách này, ta cũng coi như mãn nguyện!
Anh đứng dậy, chạy thẳng về phía lối vào ban đầu. Không giống như Trần Phong, gần như tất cả các chiêu thức của anh đều vô dụng trước đám quái vật kia. Giờ chỉ có một cách duy nhất để hạ bọn chúng, nhưng để làm được anh cần dụ chúng tránh xa khỏi đồng đội mình.
- Ha!
Khi đã có được khoảng cách, Ngô Hân tung pháp kỹ thẳng lên trời, trực tiếp cắt đứt cánh một con quái vật và đả thương nhiều con khác. Tuy nhiên, trái với những gì anh nghĩ, lũ quái vật này không tập trung lại công kích kẻ vừa khiêu khích chúng. Mặt khác, theo cảm nhận của anh, chúng cũng không hề tiến lại vị trí mà Trần Phong đang nằm. Đám quái vật chỉ đơn giản là lao thẳng xuống.
Chẳng lẽ..
Ngô Hân giật mình, pháp lực cuồn cuộn vận chuyển trong kinh mạch, vội vàng gầm lên, đồng thời cật lực đánh tới:
- VẠN KIẾM PHÁ THƯƠNG KHUNG!
Uy lực phát ra cực kỳ khủng khiếp, lập tức giết chết tất cả đám quái vật trong phạm vi năm thước. Tuy nhiên, chỉ như vậy là không đủ để cản bước tất cả bọn chúng. Những nắm đấm khổng lồ theo đà bay lao thẳng xuống bề mặt cây cầu.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Hàng loạt vụ nổ cùng lúc vang lên, khi mà không chỉ gây ra sát thương bằng quyền pháp, đám quái còn trực tiếp tự bạo, khiến cho cây cầu rung lên từng đoạn. Nhưng mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy, những gì còn lại của đám quái chảy ra thành lượng lớn dịch nhầy kinh tởm, liên tục bào mòn đi độ bền của cây cầu.
Ngô Hân nghiến chặt răng, tình thế hiện tại của họ cực kỳ nguy cấp, nếu cứ để chúng tiếp tục như vậy sớm muộn gì cây cầu cũng sẽ sập. Anh thở hắt ra một hơi rồi vận pháp lực lên cực hạn, hai tay đưa ra trước ngực, mười đầu ngón tay khẽ chạm vào nhau. Tức thì pháp lực xanh ngọc, xám bạc, xanh lục, nâu đen, xanh lam, đỏ rực, hoàng kim, hắc ám và bạch sắc, lần lượt tương ứng với cửu hệ nguyên tố từ trong bản nguyên phóng ra bên ngoài, điều tưởng chừng không thể.
Cơ bắp toàn thân cùng lúc to lớn và rắn chắc hơn vài phần, đem lại lực lượng cực độ sung mãn, khiến cho y phục theo đó mà bị rách đi không ít. Đôi mắt anh mở rộng, tỏa ra quang mang thần thánh. Toàn thân anh được bao phủ bởi hào quang cửu sắc bá đạo, mái tóc của anh vốn có màu đen tuyền giờ đây chuyển hẳn sang bạc trắng.
Song thủ đưa sang hai bên, trong lòng bàn tay anh là luồng năng lượng cửu sắc hùng hồn theo thời gian đang ngày càng cường hãn hơn. Cùng với những cái phất tay, pháp lực hủy diệt lan tỏa ra khắp cây cầu đang không ngừng nhận công kích của đám quái vật.
Sức mạnh thần thánh lan ra tới đâu, dịch nhầy cùng quái vật bốc hơi tới đó, hoàn toàn không có một chút thời gian khựng lại nào. Chưa hết, cây cầu vốn đã bị phá hoại khủng khiếp, giờ đây không những đang hồi phục lại trạng thái ban đầu với tốc độ chóng mặt, mà còn có thêm lớp khiên năng lượng cửu sắc bên ngoài.
Vút! Vút! Vút! Vút! Vút!
Những thanh âm sắc bén liên tục vang lên trong không trung theo những quang đao pháp lực. Đám quái vật đang lao xuống với tốc độ kinh khủng bỗng nhiên vô lực rồi giảm tốc đột ngột trong tình trạng đã tử vong. Trong phạm vi trăm trượng không có một con quái vật nào có thể sống sót sau hàng loạt các tiếng động lạnh người kia.
Cửu sắc quang đao giống như phong cương mà Trần Phong tạo ra ban nãy, bá đạo tuyệt luân, điên cuồng phóng lên không trung mà trảm sát lũ quái vật. Thứ này trông qua tưởng như có linh trí riêng, bay theo trận địa cực kỳ quy củ, không cho bất cứ kẻ địch nào tồn tại, tuyệt diệt đến tận cùng.
Sau khi giải quyết xong xuôi tình hình bên dưới, Ngô Hân phóng lên bên trên, một đường chém giết không ngừng, mặc cho những cơn đau nhức không ngừng tăng lên. Anh cùng với những quang đao kia tạo thành thế phối hợp nhuần nhuyễn, như thể lướt đi trên không trung, cực kỳ huyền ảo, đồng thời mạnh mẽ vô song, chớp mắt đã lên cao tới cả trăm trượng, mà số lượng quái vật hạ sát từ lâu đã vượt qua con số chục vạn con.
Tuy nhiên theo Ngô Hân cũng cảm nhận được, số lượng quái vật còn lại vẫn là quá nhiều. Dù khắp cơ thể đang kêu gào phản đối, ý chí đang liên tục bị bào mòn đi, anh không cho phép mình bỏ cuộc lúc này.
Cố lên nào!
Tự động viên bản thân, vị nam tử tụ lực vào song quyền, đem hết sức bình sinh đánh thẳng lên phía trên. Toàn bộ quang đao cũng là dung nhập vào đó, tạo thành thế công kích hủy thiên diệt địa. Cửu tố chi lực tạo thành một quả cầu năng lượng khổng lồ liên tục tàn sát đám quái vật. Ngô Hân bay đến đâu, kẻ địch bị nghiền nát thành bụi cám đến đó, hoàn toàn không có lấy một chút phản kháng hay chống cự nào. Thế trận áp đảo tuyệt đối này trông qua thực sự khiến người ta phải kinh hãi.
Vị nam tử cứ thế bay thẳng lên không trung cả ngàn trượng thì yếu dần rồi dừng lại, toàn thân vô lực, đau nhức không nguôi mà rơi xuống. Đòn thế của anh mặt khác không dừng lại mà tiếp tục bay tới tàn sát thêm chục trượng nữa mới chịu dừng lại, kéo theo vô số cái chết của kẻ địch.
Tuy nhiên, mặc cho Ngô Hân đã cố gắng hết sức, đám quái vật tưởng chừng như vô tận, vẫn ào ào lao xuống. Thế công mạnh mẽ của bọn chúng khiến cho lớp màn chắn năng lượng vỡ nát sau khoảng mười hơi thở, sau đó làm cho cây cầu càng lúc càng yếu ớt, không ai biết nó còn có thể trụ được đến bao giờ.
Crắc!
Tiếng nứt gãy đầu tiên vang lên, ngay sau đó là những chấn động càng lúc càng mạnh. Ngô Hân nhắm nghiền mắt, nghiến chặt răng trong bất lực. Hai người đã vượt qua hai thử thách chẳng khác nào cửa tử nhưng cuối cùng đành phải dừng chân tại nơi đây sao?
ẦM!
Tiếng nổ kinh thiên động địa xuất hiện cùng với sự sụp đổ của cây cầu, kéo theo đất đá rơi xuống vực thẳm. Trần Phong và Ngô Hân như những hạt cát nho nhỏ, lẫn trong số đó mà bị bóng đêm vô tận nuốt chửng, hoàn toàn không thể làm được gì. Hắc ám không khí vậy mà như một sinh vật sống, không ngừng chuyển động, chảy vào cơ thể hai người qua đường hô hấp liên tục rồi từ từ, chậm rãi chiếm giữ tinh thần họ.
- Cảm ơn huynh!
Trần Phong nói. Dù biết chắc đây là việc mà Ngô sư huynh sẽ làm, nhưng đối với cậu vẫn là một cái ơn cứu mạng, cậu không muốn xem nhẹ nó.
- Đừng khách sáo!
Ngô Hân nói. Quan hệ hai người họ lúc này đã là rất thân thiết, dĩ nhiên anh sẽ chẳng coi đây là ơn nghĩa gì, cứ người này gặp nạn thì người kia giúp đỡ, đơn giản vậy thôi.
- Mà đan dược của đệ đúng là công hiệu thật!
Anh khen. Biết rằng pháp lực ở thế giới này rất nồng đậm, cùng với đó là khả năng luyện hóa nhanh khủng khiếp của thanh niên kia sẽ giúp tốc độ phục hồi trở nên biến thái so với người bình thường. Tuy nhiên thời điểm đó cậu ta cách cửa tử chỉ một bước chân, nếu như là đan dược tầm thường nhất định sẽ chẳng có tác dụng gì. Đằng này chỉ cần dùng năm khỏa liền có thể ngưng toàn bộ thương tổn, bắt đầu quá trình điều trị.
Trần Phong cười, toàn bộ gốc dược thảo mà cậu kiếm được trước khi gia nhập Thiên Huyền tông nhờ có bàn tay của Đan Hà đã trở thành những đan dược tuyệt vời. Tuy nhiên, chỉ mới hơn một năm trôi qua mà lọ thuốc trị thương của cậu đã dùng hết một phần lớn, điều này khiến cậu có chút nuối tiếc vẩn vơ. Dĩ nhiên cậu dùng chúng đều là những lúc cần thiết, nhưng cái này hao phí quả là không thể tin được.
- Tiếp tục thôi nhỉ?
Ngô Hân đề xuất, hai người nhanh chóng đứng dậy rồi bước ra cánh cửa dẫn đến thử thách tiếp theo. Lớp màn chắn năng lượng có vẻ đã hoàn toàn biến mất trong thời gian họ hồi phục. Lúc này ở đó không hề có vách ngăn nào, ngược lại trống rỗng hoàn toàn, đi qua hiển nhiên không có vấn đề gì.
Trần Phong sử dụng linh hồn lực lượng quan sát phía trước. Ngay khi cảm nhận được chút ít đầu tiên, cậu lập tức nhíu mày, trong lòng dâng lên một chút dự cảm chẳng lành.
Cái gọi là căn phòng kế tiếp này, thực chất giống như một hang động khổng lồ, mà nơi bọn họ đang đứng là một nhánh hang của nó. Tất cả như trước vẫn bị bao phủ bởi màn đêm vô tận, toàn bộ rìa chung quanh trông như đá tảng tự nhiên và chỉ có độc nhất một con đường băng qua hang, thứ chẳng khác nào một cây cầu đá lớn.
Tăng nồng độ linh hồn lực lượng lên, cậu kỹ lưỡng kiểm tra cây cầu. Độ dày và bền chắc của nó theo cảm nhận của cậu là khá tốt, có thể chịu lực đánh của ngũ tinh pháp tôn thoải mái mà không sao. Nhưng đây chính là điểm mà cậu thấy bất an nhất, bởi những trận chiến mà bọn họ đã và có thể là sẽ tiếp tục trải qua luôn luôn ở cấp độ pháp tôn, sắp tới e rằng sẽ còn mạnh mẽ hơn nhiều nữa, thật không thể dám chắc nó sẽ chịu đựng được lực tác động của trận chiến này.
Khả năng hiện tại của cậu không đủ để kiểm tra được đến tận cùng con đường, vì vậy mà không thể nhìn thấy lối ra khỏi nơi này. Tầm nhìn linh hồn chỉ vừa đủ để nhận thấy sự tồn tại của tinh cầu thủy tinh phía xa xa, thứ có vẻ như sẽ kích hoạt cạm bẫy, bắt đầu thử thách tiếp theo.
Thanh niên cao lớn cảm ứng thêm về không gian xung quanh. Có vẻ như nơi họ đang đứng sâu hun hút dưới một vực thẳm nào đó, bởi càng lên cao không khí càng thoáng đãng hơn và không có giới hạn nào cả, cứ tiếp tục đến vô tận. Còn bên dưới ngược lại, vô cùng âm u, tịch mịch, càng xuống càng gây ra cảm giác khó chịu. Linh hồn của cậu dù đã chạm được đến Linh cảnh trung kỳ nhưng vẫn bị ngăn lại, không thể xuống quá sâu.
Cậu đem những thông tin đó truyền lại cho đồng đội. Cũng như cậu, trong lòng Ngô sư huynh vô cùng bất an, thế giới bóng đêm này hung hiểm vạn phần, vậy mà bọn họ lại phụ thuộc vào một cây cầu nho nhỏ, chỉ cần thất tinh pháp tôn cũng có thể phá hủy này sao?
Tiếp tục kiểm tra một hồi thấy không còn phương pháp nào khác, hai người thở ra một hơi thật dài, chầm chậm bước lên cây cầu. Họ di chuyển hết sức từ tốn và cẩn thận, vừa đi vừa căng thẳng dò xét chung quanh nhưng mọi thứ vẫn hết sức ổn định, không có bất cứ biến cố nào xảy ra. Dù vậy, hai người cũng chẳng ngây thơ mà nghĩ rằng thử thách này sẽ cứ yên ổn như vậy.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Trần Phong cũng đến được vị trí của tinh cầu thủy tinh. Linh hồn lực lượng của cậu lần đầu tiên đem được toàn bộ khu vực rộng lớn này tái hiện trong tâm trí.
Điểm cuối của cây cầu này cũng là một cửa hang như lối vào trước. Với việc cây cầu không hề quanh co hay có lối rẽ nào, hai lối đi đối xứng một cách cực kỳ hoàn hảo như thể không phải một hang động tự nhiên mà được hình thành dưới bàn tay của một ai đó.
Đảm bảo không có cạm bẫy phụ nào, cậu chạm vào tinh cầu, bắt đầu thử thách. Cũng giống như hai lần trước, ánh sáng từ trung tâm từ từ tỏa ra chung quanh. Ngô Hân căng thẳng chờ đợi, song đao pháp lực sẵn sàng trên hai tay, tùy thời xuất chiêu bất cứ lúc nào.
Phành phạch!
Vô số những tiếng vỗ cánh vang lên trên đầu hai người, Trần Phong lập tức đem linh hồn cảm ứng để rồi ngây người ra một khắc. Đồng đội bên cạnh thấy cậu như vậy không khỏi khó hiểu, chiến đấu cùng nhau đã lâu nhưng đây là lần đầu anh thấy cậu có biểu hiện như vậy.
- Có chuyện gì thế?
Anh hỏi, thanh niên cao lớn nuốt nước miếng, chậm rãi nói:
- Đám quái vật bay đó.. Tất cả đều là.. ngũ tinh pháp tôn!
Ngô Hân nghe xong khuôn mặt đồng dạng cũng cứng ngắc, không nói nên lời. Chỉ một tứ tinh, thậm chí là tam tinh pháp tôn thôi cũng có thể đánh cho hai người thừa sống thiếu chết. Vậy mà ở đây không những đẳng cấp là ngũ tinh mà số lượng lại là cả bầy như thế.
- Làm gì đây..
Anh thì thầm, hoàn toàn không có chút khả năng chống cự với cái này thử thách. Chuyện này thực sự là quá hoang đường!
Trần Phong nghiến chặt răng, trong tất cả các chiêu thức mà cậu biết may ra có một thứ có thể đối phó với tình hình này, tuy cũng là có chút cơ hội nhưng là rất thấp. Trong lòng đã quyết, toàn thân cậu gồng lên, khắp cơ thể đều là đem pháp lực luân chuyển đến cực hạn. Hỗn Độn bản nguyên cùng Phong long bên trong thể nội điên cuồng điều tiết. Luồng năng lượng khổng lồ theo lộ tuyến kinh mạch mà truyền ra ngoài cơ thể, ngưng tụ trên hai bàn tay đang nắm chặt của cậu. Văn tự cổ xưa trên tay phải phát sáng mạnh mẽ, tỏa ra uy áp hủy diệt khiến cho Ngô sư huynh cạnh đó lập tức phải lui lại hơn chục bước, đem ánh mắt sợ hãi nhìn cậu.
Đệ rốt cuộc là muốn làm gì..
Anh tự hỏi, cực kỳ lo lắng. Nếu như sư đệ anh có một chiêu thức cực mạnh nào đó có thể giải quyết tình hình đương nhiên anh rất mừng. Nhưng nếu như đây là cậu muốn tự bạo để tiêu diệt đám quái vật thì đó là một quyết định anh không bao giờ có thể chấp nhận.
Thân ảnh cao lớn càng lúc càng truyền ra nhiều pháp lực hơn, trong khi hai chân cậu bước rộng tạo thế tấn vững vàng đang dần tạo ra những vết nứt như mạng nhện trên cây cầu. Người cậu hơi khom, hai tay như cũ bắt chéo trước mặt vận công. Gió lốc vô tận bao bọc cơ thể, y phục theo đó tạo ra những tiếng phần phật.
Tự cổ chí kim Phong Thần Văn có tất cả chín chủ nhân, tương đương với đó sẽ là chín bộ Cấm Chú Ma Pháp uy danh lừng lẫy, hủy thiên diệt địa. Tuy nhiên đó là khi chúng giữ được toàn bộ uy lực vốn có, còn nếu truyền lại cho chủ nhân đời sau, sức mạnh sẽ bị giảm sút tùy theo độ tương thích.
Trần Phong là chủ nhân đời thứ mười của Phong Thần Văn, về lý thuyết sẽ dùng được chín bộ ma pháp cường hãn đó. Nhưng không may cho cậu, năng lực của chúng đều đã bị suy giảm đến mức không tưởng, khiến cho cậu nhìn thấy mà bất lực. Thật không nghĩ đến độ tương thích của cậu với chúng lại thấp đến như vậy.
Bảy trên chín bộ Cấm Chú Ma Pháp này thậm chí đã bị đánh từ Thiên giai cao cấp xuống tận hoàng giai sơ cấp cho đến Địa giai sơ cấp. Ngoài Thiên Phong Kết Giới là pháp kỹ môi trường nên dù chỉ là cao cấp Địa giai thì nó cũng đem lại một trợ lực khổng lồ; chỉ có duy nhất một Cấm Chú Ma Pháp mà cậu có độ tương thích có thể chấp nhận. Uy lực của nó tuy đã giảm nhưng vẫn còn là một cái chuẩn Thiên giai pháp kỹ, vì vậy mà sức mạnh cũng vô cùng cường hãn.
Các đường kinh mạch trong cơ thể do phải vận chuyển lượng pháp lực quá lớn liên tục trong thời gian dài đang trở nên vô cùng đau nhức. Tuy cậu đã từng được tẩy luyện trong Hàn Băng thạch trì tại Thiên Huyền lâm và tu luyện Thiên Long Thần kỹ, nhưng lục phủ ngũ tạng cùng kinh mạch vẫn là rất yếu ớt. Nếu không cẩn thận chúng sẽ lập tức đứt đoạn, nhẹ thì pháp lực bị phế bỏ, toàn thân bại liệt, nặng thì năng lượng bạo phát, tử vong ngay tức khắc.
Thanh niên cao lớn chậm rãi mở mắt, đôi đồng tử phát ra quang mang xanh ngọc cùng uy áp khiến người khác kính sợ. Tiếp đó, hai bàn tay từ từ mở ra thành song chưởng, đưa sang hai bên đồng thời đứng thẳng người dậy, toàn thân được bao phủ bởi quang mang tựa thánh thần. Vô tận phong cương dữ dội xoay chuyển chung quanh cậu, tất cả đều hàm chứa một luồng năng lượng cực độ cường hãn.
Pháp lực ngưng tụ tại hai tay cậu, không tạo thành song đao sắc bén như của Ngô Hân nhưng đồng thời cũng không giống nhau, cho dù là về hình dạng hay uy áp tỏa ra. Tay phải Trần Phong là một cơn lốc nho nhỏ đang không ngừng xoắn vặn, cuốn tất cả mọi thứ trong phạm vi nửa thước vào bên trong nó. Tuy chỉ nhỏ như vậy thôi nhưng lực hút lại cực kỳ mạnh mẽ, dễ dàng lập tức thu một cửu tinh pháp tông cường giả vào trong tay mà nghiền nát, không phải thứ có thể xem thường.
Mặt khác, bên tay trái cậu lại là một quả cầu phong lực cực kỳ huyền ảo đang không ngừng phát ra vô số phong cương. Cho dù ở kích thước hạn chế như vậy nhưng uy lực của nó thực sự khiến người ta phải sợ hãi. Mỗi một đạo phong lực nho nhỏ đó đủ sức giết chết bất cứ một bát tinh pháp tông nào, mà bên trong quả cầu đó có đến hàng ngàn, hàng vạn đạo, thậm chí con số ấy còn đang tăng thêm theo thời gian.
Thanh niên cao lớn tập trung tuyệt đối tinh thần, hai chân vẫn vững vàng, hai tay từ từ di chuyển, tay phải đưa lên, tay trái hạ xuống. Mỗi một chuyển động của cậu lại tạo ra vô số những vụ nổ pháp lực làm cho không gian không khỏi một hồi run rẩy, nhộn nhạo.
Trần Phong một lần nữa nhắm mắt lại. Hai tay cậu khoan thai tiến gần lại nhau, cơn lốc và quả cầu phong lực theo đó mà va chạm gây ra những tiếng xoẹt xoẹt nho nhỏ. Không ít những tia pháp lực bắn ra trong quá trình này khiến cho ngay cả bản thân người sử dụng cũng là chịu thương tổn. Vô số vết xước liên tục xuất hiện trên cơ thể cậu, phong cương cắt sâu tới tận xương cốt, máu tươi không ngừng chảy ra khiến cậu xuống sức càng lúc càng nhanh hơn.
Khoảnh khắc cơn lốc và quả cầu phong lực hòa vào làm một, không gian như bùng nổ. Ngô Hân vốn đã bị đẩy lui từ ban nãy, giờ chật vật giữ vững tại khoảng cách vài trượng, đem ánh mắt kinh hãi nhìn đồng đội. Cây cầu được cho là có thể thoải mái hứng chịu lực đánh toàn lực của ngũ tinh pháp tôn nhưng giờ đây đang rạn nứt không ngừng, thậm chí đã có kha khá những mảnh vụn bắt đầu rơi xuống như mưa. Đám quái vật vốn đã áp sát hai người cũng bị đẩy lui lại mấy trượng.
Thanh niên cao lớn mở mắt ra, quang mang xanh ngọc mạnh mẽ xua tan hoàn toàn bóng tối chung quanh. Theo thời gian, luồng pháp lực khổng lồ giữa hai tay cậu càng lúc càng cường hãn hơn cả bề ngoài lẫn uy lực.
- Đi!
Trần Phong trầm giọng nói, đưa tay điều khiển quả cầu bay đi. Pháp kỹ nho nhỏ ban nãy lúc này đã to lớn hơn rất nhiều và vẫn còn đang khuếch đại thêm. Đám quái vật trong phạm vi năm thước lập tức bị hút vào trong cơn lốc không cách nào chống cự.
Quả cầu phong lực vừa bay lên vừa mạnh thêm. Nó bay đến đâu, kẻ địch bị hút vào đến đó, bất khả kháng cự, mà không gian tác động càng ngày càng lớn. Từ phạm vi hạn chế ban đầu, dần dần đường kính của quả cầu trở nên ngang bằng với chiều dài cây cầu, khiến cho toàn bộ quái vật đang bay xuống tấn công đều chịu cảnh ngộ như vậy. Thế công cường hãn vô song của ngàn vạn ngũ tinh pháp tôn không những đã bị ngăn chặn tuyệt đối mà còn bị áp đảo hoàn toàn trở lại.
Thanh niên cao lớn vẫn giữ nguyên tư thế, linh hồn cậu bây giờ đang hòa làm một với pháp kỹ, tầm nhìn của cậu xa thêm với mỗi chặng di chuyển của nó. Tại khoảng cách trăm trượng, ánh sáng tự nhiên vẫn chưa rọi đến vực sâu này và lũ quái vật vẫn là dũng mãnh lao xuống như vậy với số lượng như cũ, dường như tồn tại của chúng là bất tận, không có một giới hạn nào.
Những cơn đau nhức liên miên cả về trong và ngoài, thể xác lẫn linh hồn khiến Trần Phong nhanh chóng đạt đến cực hạn. Cậu không thể cầm cự được lâu hơn nữa.
- Bạo!
Cậu nói, cùng lúc đình chỉ sự chuyển động của quả cầu phong lực. Toàn bộ phần năng lượng được dùng cho việc này chuyển qua cường hóa cơn lốc, gia tăng lực hút lên cực hạn. Bên trong tâm của nó, vô số quái vật cố gắng vùng vẫy, nhưng tất cả đều bất lực trước sức mạnh khổng lồ của chiêu thức.
Sau một khắc tĩnh lặng, một vụ nổ kinh thiên động địa xảy ra, mà tâm của nó chính là quả cầu phong lực bên trong cơn lốc. Phong cương bạo phát, liên miên vô tận chém giết kẻ thù, tốc độ và uy lực của nó sát phạt vô địch, không ngừng bay đi, không thể nào cản trở, không cách nào chống lại. Mỗi một phong cương phát ra, hàng trăm, hàng ngàn con quái vật cùng lúc tử vong, vô số xác chết vì thế mà rụng xuống dưới vực thẳm dưới sự chứng kiến của hai người.
- Không thể nào..
Ngô Hân lẩm bẩm. Ngay khi Trần Phong ngưng lực xong, anh đã cảm nhận được cậu không hề có ý định tự bạo mà là đang chuẩn bị cho một pháp kỹ vô cùng khủng bố. Nhưng có nằm mơ anh cũng không nghĩ ra nó cường hãn đến mức này.
Đem ánh mắt thán phục nhìn đồng đội, trong lòng tôn trọng đối với cậu ấy càng tăng thêm bội phần. Biết nhau đã lâu, thực lực cậu luôn khiến mọi người phải ngạc nhiên, nhưng cái này pháp kỹ chính là cường hãn quá mức một pháp tông đỉnh phong như cậu có thể tạo ra.
- Chẳng lẽ.. Là Thiên giai?
Ngô Hân nghĩ mà có chút sợ hãi, đẳng cấp đó trong hiểu biết của anh cũng là rất hiếm. Có lẽ chỉ những đệ tử mạnh nhất trong tông mới có thể sở hữu, nhưng đó đồng dàng cũng không phải vấn đề duy nhất ở đây. Áp lực mà pháp sư phải chịu đựng khi sử dụng pháp kỹ Thiên giai là cực kỳ khủng khiếp, nó có thể gây ra thương tích không tưởng nếu như quá miễn cưỡng vận dụng. Cần phải có cơ thể mạnh mẽ như Pháp Vương cảnh giới mới có thể chịu đựng được.
Anh chạy đến, đỡ lấy Trần Phong vừa lúc cậu khuỵu xuống, cơ thể cậu mỏi nhừ và đau nhức cùng cực như chết đi sống lại. Lúc này cậu căn bản là không thể di chuyển được, pháp lực thì khô kiệt, kinh mạch chỉ thiếu một chút nữa sẽ đứt đoạn, vĩnh viễn trở thành phế vật.
- Tình hình.. sao rồi?
Cậu khó khăn hỏi. Ánh sáng xanh ngọc tuy vẫn còn đó, xua đi bóng đêm dày đặc nhưng mắt cậu bây giờ rất mờ, không thể nhìn rõ thứ gì, linh hồn cảm giác cũng là vô lực. Cổ họng và dây thanh quản của cậu lúc này cũng vô cùng đau đớn, âm thanh phát ra rất rời rạc và khó nghe. Tuy nhiên Ngô sư huynh hiểu được cậu đang cố nói gì, mỉm cười đáp:
- Bọn chúng đều bị tiêu diệt, không có bất cứ chống cự nào. Có lẽ rất nhanh thôi thử thách sẽ được hoàn thành!
- Vậy.. tốt quá..
Trần Phong nói, mắt nhắm nghiền, cố gắng điều trị cơ thể và không bị ngất đi. Thế giới này quá nguy hiểm, cậu không thể ở trong tình trạng vô lực quá lâu. Trong lúc đó, quang mang xanh ngọc yếu dần, trả lại bóng đêm vô tận cho không gian nơi đây. Từng đạo phong cương cũng là lần lượt biến mất, những thi thể cuối cùng của đám quái vật theo đó cũng hết, âm thanh duy nhất còn lại là tiếng thở khó khăn của thanh niên cao lớn.
Ngô Hân hướng về tinh cầu thủy tinh, căng thẳng chờ đợi. Nhưng vài phút chậm rãi trôi qua, điều anh mong muốn đã không đến, khi mà tinh cầu vẫn nguyên vẹn trơ ra đó, không có dấu hiệu gì của nứt vỡ.
- Tại sao..
Anh bắt đầu cảm thấy lo lắng, thực không dám nghĩ tới một chiêu Thiên giai pháp kỹ khủng bố như vậy nhưng vẫn không đủ sức giúp họ vượt qua thử thách này.
Phành phạch!
Tiếng động đột nhiên vang lên phía trên bọn họ khiến Ngô Hân kinh hãi ngẩng đầu lên. Giờ đây ánh sáng không còn kéo theo tầm nhìn thị lực cũng là mất đi, trong khi linh hồn cảnh giới của anh không đủ để quan sát quá xa. Vì vậy mà anh không thể biết được chính xác còn bao nhiêu con quái vật sót lại sau đòn tấn công của Trần Phong.
Chết tiệt!
Nỗi sợ dâng lên trong lòng anh, dựa vào tiếng đập cánh, anh chắc chắn chúng có rất nhiều, điều tưởng chừng như không thể. Ngô Hân quay lại nhìn đồng đội, ý thức của cậu ấy đang ngày càng mờ dần, tựa như ngọn đèn cạn dầu. Từ đầu kỳ tuyển chọn đến giờ cậu luôn luôn không ngừng cố gắng vượt xa khả năng của mình, trong khi anh thân làm sư huynh thì lại không có bao nhiêu ảnh hưởng.
Nếu có thể giúp đệ vượt qua thử thách này, ta cũng coi như mãn nguyện!
Anh đứng dậy, chạy thẳng về phía lối vào ban đầu. Không giống như Trần Phong, gần như tất cả các chiêu thức của anh đều vô dụng trước đám quái vật kia. Giờ chỉ có một cách duy nhất để hạ bọn chúng, nhưng để làm được anh cần dụ chúng tránh xa khỏi đồng đội mình.
- Ha!
Khi đã có được khoảng cách, Ngô Hân tung pháp kỹ thẳng lên trời, trực tiếp cắt đứt cánh một con quái vật và đả thương nhiều con khác. Tuy nhiên, trái với những gì anh nghĩ, lũ quái vật này không tập trung lại công kích kẻ vừa khiêu khích chúng. Mặt khác, theo cảm nhận của anh, chúng cũng không hề tiến lại vị trí mà Trần Phong đang nằm. Đám quái vật chỉ đơn giản là lao thẳng xuống.
Chẳng lẽ..
Ngô Hân giật mình, pháp lực cuồn cuộn vận chuyển trong kinh mạch, vội vàng gầm lên, đồng thời cật lực đánh tới:
- VẠN KIẾM PHÁ THƯƠNG KHUNG!
Uy lực phát ra cực kỳ khủng khiếp, lập tức giết chết tất cả đám quái vật trong phạm vi năm thước. Tuy nhiên, chỉ như vậy là không đủ để cản bước tất cả bọn chúng. Những nắm đấm khổng lồ theo đà bay lao thẳng xuống bề mặt cây cầu.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Hàng loạt vụ nổ cùng lúc vang lên, khi mà không chỉ gây ra sát thương bằng quyền pháp, đám quái còn trực tiếp tự bạo, khiến cho cây cầu rung lên từng đoạn. Nhưng mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy, những gì còn lại của đám quái chảy ra thành lượng lớn dịch nhầy kinh tởm, liên tục bào mòn đi độ bền của cây cầu.
Ngô Hân nghiến chặt răng, tình thế hiện tại của họ cực kỳ nguy cấp, nếu cứ để chúng tiếp tục như vậy sớm muộn gì cây cầu cũng sẽ sập. Anh thở hắt ra một hơi rồi vận pháp lực lên cực hạn, hai tay đưa ra trước ngực, mười đầu ngón tay khẽ chạm vào nhau. Tức thì pháp lực xanh ngọc, xám bạc, xanh lục, nâu đen, xanh lam, đỏ rực, hoàng kim, hắc ám và bạch sắc, lần lượt tương ứng với cửu hệ nguyên tố từ trong bản nguyên phóng ra bên ngoài, điều tưởng chừng không thể.
Cơ bắp toàn thân cùng lúc to lớn và rắn chắc hơn vài phần, đem lại lực lượng cực độ sung mãn, khiến cho y phục theo đó mà bị rách đi không ít. Đôi mắt anh mở rộng, tỏa ra quang mang thần thánh. Toàn thân anh được bao phủ bởi hào quang cửu sắc bá đạo, mái tóc của anh vốn có màu đen tuyền giờ đây chuyển hẳn sang bạc trắng.
Song thủ đưa sang hai bên, trong lòng bàn tay anh là luồng năng lượng cửu sắc hùng hồn theo thời gian đang ngày càng cường hãn hơn. Cùng với những cái phất tay, pháp lực hủy diệt lan tỏa ra khắp cây cầu đang không ngừng nhận công kích của đám quái vật.
Sức mạnh thần thánh lan ra tới đâu, dịch nhầy cùng quái vật bốc hơi tới đó, hoàn toàn không có một chút thời gian khựng lại nào. Chưa hết, cây cầu vốn đã bị phá hoại khủng khiếp, giờ đây không những đang hồi phục lại trạng thái ban đầu với tốc độ chóng mặt, mà còn có thêm lớp khiên năng lượng cửu sắc bên ngoài.
Vút! Vút! Vút! Vút! Vút!
Những thanh âm sắc bén liên tục vang lên trong không trung theo những quang đao pháp lực. Đám quái vật đang lao xuống với tốc độ kinh khủng bỗng nhiên vô lực rồi giảm tốc đột ngột trong tình trạng đã tử vong. Trong phạm vi trăm trượng không có một con quái vật nào có thể sống sót sau hàng loạt các tiếng động lạnh người kia.
Cửu sắc quang đao giống như phong cương mà Trần Phong tạo ra ban nãy, bá đạo tuyệt luân, điên cuồng phóng lên không trung mà trảm sát lũ quái vật. Thứ này trông qua tưởng như có linh trí riêng, bay theo trận địa cực kỳ quy củ, không cho bất cứ kẻ địch nào tồn tại, tuyệt diệt đến tận cùng.
Sau khi giải quyết xong xuôi tình hình bên dưới, Ngô Hân phóng lên bên trên, một đường chém giết không ngừng, mặc cho những cơn đau nhức không ngừng tăng lên. Anh cùng với những quang đao kia tạo thành thế phối hợp nhuần nhuyễn, như thể lướt đi trên không trung, cực kỳ huyền ảo, đồng thời mạnh mẽ vô song, chớp mắt đã lên cao tới cả trăm trượng, mà số lượng quái vật hạ sát từ lâu đã vượt qua con số chục vạn con.
Tuy nhiên theo Ngô Hân cũng cảm nhận được, số lượng quái vật còn lại vẫn là quá nhiều. Dù khắp cơ thể đang kêu gào phản đối, ý chí đang liên tục bị bào mòn đi, anh không cho phép mình bỏ cuộc lúc này.
Cố lên nào!
Tự động viên bản thân, vị nam tử tụ lực vào song quyền, đem hết sức bình sinh đánh thẳng lên phía trên. Toàn bộ quang đao cũng là dung nhập vào đó, tạo thành thế công kích hủy thiên diệt địa. Cửu tố chi lực tạo thành một quả cầu năng lượng khổng lồ liên tục tàn sát đám quái vật. Ngô Hân bay đến đâu, kẻ địch bị nghiền nát thành bụi cám đến đó, hoàn toàn không có lấy một chút phản kháng hay chống cự nào. Thế trận áp đảo tuyệt đối này trông qua thực sự khiến người ta phải kinh hãi.
Vị nam tử cứ thế bay thẳng lên không trung cả ngàn trượng thì yếu dần rồi dừng lại, toàn thân vô lực, đau nhức không nguôi mà rơi xuống. Đòn thế của anh mặt khác không dừng lại mà tiếp tục bay tới tàn sát thêm chục trượng nữa mới chịu dừng lại, kéo theo vô số cái chết của kẻ địch.
Tuy nhiên, mặc cho Ngô Hân đã cố gắng hết sức, đám quái vật tưởng chừng như vô tận, vẫn ào ào lao xuống. Thế công mạnh mẽ của bọn chúng khiến cho lớp màn chắn năng lượng vỡ nát sau khoảng mười hơi thở, sau đó làm cho cây cầu càng lúc càng yếu ớt, không ai biết nó còn có thể trụ được đến bao giờ.
Crắc!
Tiếng nứt gãy đầu tiên vang lên, ngay sau đó là những chấn động càng lúc càng mạnh. Ngô Hân nhắm nghiền mắt, nghiến chặt răng trong bất lực. Hai người đã vượt qua hai thử thách chẳng khác nào cửa tử nhưng cuối cùng đành phải dừng chân tại nơi đây sao?
ẦM!
Tiếng nổ kinh thiên động địa xuất hiện cùng với sự sụp đổ của cây cầu, kéo theo đất đá rơi xuống vực thẳm. Trần Phong và Ngô Hân như những hạt cát nho nhỏ, lẫn trong số đó mà bị bóng đêm vô tận nuốt chửng, hoàn toàn không thể làm được gì. Hắc ám không khí vậy mà như một sinh vật sống, không ngừng chuyển động, chảy vào cơ thể hai người qua đường hô hấp liên tục rồi từ từ, chậm rãi chiếm giữ tinh thần họ.