Chương 77: Tội lỗi
Lần này cảnh chuyển là về ngôi nhà của vị nam tử nọ. Mọi người trong gia đình khi hay tin anh hi sinh trên chiến trường đều không khỏi suy sụp. Anh không chỉ đơn giản là người con trai duy nhất trong nhà, trụ cột của gia đình, những thứ tầm thường đó không phải mối quan tâm của họ. Điều đau đớn nhất đó là giờ đây, trong gian nhà nho nhỏ này không bao giờ còn hình bóng của anh nữa.
Trần phủ cho người mang tiền bạc đến tạ lỗi với các gia đình có người hi sinh trong trận chiến. Số tiền này không hề nhỏ, có thể nói đã dốc hết ngân lượng trong kho bạc của phủ ra mà sử dụng, tuy nhiên nó không thể nào an ủi được hoàn toàn các thân nhân. Mất mát của họ không phải điều có thể giải quyết bằng đồng tiền. Bà mẹ chồng sau khi ốm liền ba tháng thì qua đời, bỏ lại người vợ một thân một mình nuôi con nhỏ.
Cuộc sống của hai mẹ con rất cơ cực, chỗ ngân lượng tạ lỗi dù cầm cự thế nào cũng chỉ được hai năm. Người mẹ chỉ đành vừa trông con vừa cần cù làm việc kiếm sống, tần tảo sớm hôm, một nắng hai sương. Cô đặt tên con mình là Mặc Sơn, với hi vọng đứa bé có thể giống như cha nó, can trường, vững vàng như núi trước mọi khó khăn thử thách.
Ông trời không phụ người hiền lành, Mặc Sơn lớn lên trong hoàn cảnh như vậy biết nhận thức và trưởng thành sớm hơn đám bạn cùng trang lứa. Đến tuổi đi học, cậu bé rất chăm chỉ, học đâu hiểu đó, cùng với nhân cách tốt, cậu nhanh chóng được nhiều thầy đồ và bạn bè yêu quý.
Ngoài giờ học, ban ngày Mặc Sơn phụ mẹ làm những việc trong khả năng, tối lại sau khi ôn bài thì cậu chuyên tâm rèn luyện pháp lực và kỹ năng chiến đấu. Thừa hưởng thiên phú từ cha, cậu bé tinh tiến rất vững chắc, hơn xa đám công tử quý tộc trong lớp, những kẻ chỉ mải mê chơi bời và bắt nạt kẻ yếu.
Mặc Sơn con nhà chính trực, đương nhiên căm ghét những hành động như vậy. Cậu bé ngăn chặn bọn chúng, một mực bảo vệ, không cho chúng xâm hại đến bạn bè. Đám quý tộc thấy cậu như vậy thì cũng sinh lòng ganh ghét. Trong mắt bọn chúng, Mặc Sơn chỉ là một tên nhà quê nhưng lại luôn luôn cản đường, lên mặt. Bọn chúng tập hợp lại, định bụng sẽ dạy dỗ cậu một trận. Tuy nhiên đó cũng chính là bước ngoặt của mọi chuyện.
Với thiên phú của mình, Mặc Sơn thậm chí đột phá đến Thực cảnh đỉnh phong từ khi mới mười bốn tuổi, hoàn toàn có thể so sánh với những thiên tài cùng thời. Lẽ dĩ nhiên, đám quý tộc bị Mặc Sơn đánh cho một trận lên bờ xuống ruộng mà không thể phản kháng. Cậu đắc ý bỏ về nhà mà không hề biết rằng mình đã gây ra đại họa thế nào.
Trước giờ cậu chỉ vượt mặt hay ngăn cản hành động của bọn chúng, những điều đó sẽ chỉ là những hơn thua của trẻ con mà người lớn không để ý tới. Tuy nhiên hôm nay không những cậu đã với thân phận thường dân của mình động thủ, đánh bị thương con nhà quý tộc thông thường, mà đó còn là con cháu của thế lực đứng đầu thành thị này, Trần phủ!
Ngay tối hôm đó, phủ tướng quân cho người đến ra tay, cả hai mẹ con Mặc Sơn đều bị bắt trói, đeo gông cùm rồi giải đi. Bọn họ quỳ trước cổng nha môn hồi lâu quan mới đến. Quan hỏi lý lịch hai người một chút, khi được biết về tài năng của Mặc Sơn thì nhướn mày kinh ngạc.
Chằm chằm nhìn họ một lát, quan bước xuống trước mặt hai người, lệnh cho lính tráng cởi trói, thả tự do cho họ. Nhưng điều làm Mặc Sơn cảm thấy khó hiểu đó là mẹ con cậu không được về nhà, mà từ nay họ sẽ trực tiếp ở lại trong phủ tướng quân.
Theo chân các người hầu, Mặc Sơn bước vào căn phòng rộng lớn xa lạ từ nay sẽ là nơi mình sống. Từ từ ngồi xuống giường, cậu nhìn quanh một vòng, miệng rên lên khe khẽ. Nơi này thực sự là quá sức xa hoa, cậu chưa từng tưởng tượng một ngày sẽ được sống ở một nơi như vậy. Khắp phòng được bài trí những thứ mà cậu trước giờ chỉ có thể nhìn thấy qua tranh ảnh, nghe kể hoặc đứng từ xa mà trông ngóng.
Nằm lăn ra giường, Mặc Sơn suy ngẫm một chút, cậu thấy chuyện này không bình thường chút nào. Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, đương nhiên suy nghĩ của cậu trưởng thành hơn đám trẻ bình thường một chút, xuất hiện những ngờ vực nhất định. Ban đầu, lũ quý tộc bắt nạt, đánh đập người khác thì được xem là hiển nhiên, không có gì đáng quan tâm. Nhưng khi cậu đại diện cho thường dân đứng lên bảo vệ lẽ phải thì lại bị cho là tội nhân và bị bắt.
Nếu như vậy.. Cái gì là lẽ phải?
Mặc Sơn cau mày, cảm thấy khó chịu. Cậu thực sự chưa hiểu được cách thế giới này vận hành. Về cơ bản, hiện tại cậu đã mang tội nhưng không phải chịu phạt gì mà ngược lại còn được đối đãi như con quan.
Chuyện này.. Rốt cuộc là thế nào?
Suy nghĩ một hồi lâu, Mặc Sơn vẫn không tìm ra được câu trả lời, trí óc vẫn còn ngây thơ, đã mệt mỏi sau cả ngày dài đầy biến cố, chậm rãi đưa cậu vào giấc ngủ. Trời sáng, những tia nắng sớm xuyên qua khe cửa, chiếu lên gương mặt vẫn còn ngái ngủ còn thiếu niên họ Mặc. Tuy nơi đây sung sướng hơn ở nhà nhưng lại là chỗ lạ, cậu không thể ngủ quá say.
Chuẩn bị cẩn thận một hồi, Mặc Sơn mở cửa ra ngoài. Đêm qua không có trăng nên cậu không quan sát được khung cảnh nơi đây, giờ nhìn thấy rồi, cậu không khỏi than thầm một tiếng. Toàn sân được lát gạch sạch sẽ, những chậu cây cảnh được cắt tỉa gọn gàng, phủ bóng xuống mấy người đang quét dọn, giặt giũ.
Mặc Sơn tham quan một vòng sân. Mọi người trông thấy thì chỉ thì thầm bàn tán phía xa chứ cũng không chủ động lại bắt chuyện. Đến hành lang, cậu gặp một đoàn người đang đi tới, mà người đứng đầu cậu nhận ra chính là ông quan đêm qua. Ông ta nhìn thấy cậu liền mỉm cười rồi đi qua, không nói gì, để lộ người phụ nữ đang đứng phía sau. Mặc Sơn ngạc nhiên:
- Mẹ?
Mẫu thân cậu lúc này không mặc y phục như thường ngày, thay vào đó là một bộ đồ được may bằng loại vải mà cậu nhìn qua cũng đã thấy đắt tiền. Trông bà cũng không tiều tụy như mọi khi, ngược lại tinh thần còn có vẻ vô cùng phấn chấn. Bà dẫn Mặc Sơn về phòng mình, hai người vừa đi vừa nói rất nhiều chuyện. Nghe giọng của mẹ, thiếu niên họ Mặc nhận ra bà đang hạnh phúc như thế nào, vậy nên những nghi hoặc hồi đêm qua hoàn toàn tan biến. Mặt khác, cậu bắt đầu chấp nhận cuộc sống nơi đây.
Một tuần sau, Mặc Sơn làm quen được với mọi thứ trong phủ, đồng thời pháp lực đột phá lên pháp vũ cảnh giới. Cậu đương nhiên rất vui mừng với thành quả của mình, nếu như không có tài lực của nhà phú thế này, e rằng cho dù cố gắng hết sức thì nhanh lắm cậu cũng phải mất thêm nửa năm nữa mới có thể đột phá.
Các bữa ăn trong phủ đều rất sang trọng nhưng lại không đầm ấm như ở nhà. Mặc Sơn gần như lúc nào cũng ở một mình, không trò chuyện được với ai. Mẫu thân cậu từ lần đó không tới thăm nữa, mà những gia nô cũng như trước xa lánh cậu, nếu cậu có hỏi han thì chỉ đáp lại theo phép lịch sự, hoàn toàn không có chút cảm tình nào. Ngoài bọn họ, cậu không giao tiếp được gì hơn.
Ở trường, từ khi mọi người biết cậu chuyển vào Trần phủ sống thì cách đối xử với cậu cũng rất khác biệt. Họ không còn thoải mái như trước, ngược lại trở nên rất dè chừng và khách sáo. Đặc biệt với đám quý tộc trong phủ thì bỗng dưng trở nên ngoan hiền, không gây sự với ai, chỉ tụ tập một chỗ xì xầm bàn tán.
Tuy nhiên mọi chuyện cũng không phải là đơn giản như vậy. Một buổi sáng nọ, Mặc Sơn khi đang định mở cửa phòng ra ngoài đã nghe tiếng những gia nô thì thầm gì đó. Cậu ngừng lại, thay đổi ý định, áp tai vào cửa chăm chú lắng nghe. Vì khoảng cách giữa hai bên khá xa nên cậu không nghe được bao nhiêu. Tuy nhiên những thông tin mà cậu thu được là đủ để cậu hiểu họ đang nói về cái gì. Theo lời họ, có vẻ như mẫu thân cậu đang phải làm gì đó để đổi lấy cuộc sống của hai người ở đây.
Đứng thẳng người lại, trong lòng Mặc Sơn khá hỗn loạn. Như vậy có nghĩa là những gì mà cậu đã lo sợ đêm đầu tiên tại nơi này hoàn toàn chính xác. Hai người không phải bỗng dưng mà có được đối đãi tốt, cái giá phải trả vẫn là mẫu thân cậu đang phải gánh chịu.
Quyết định đâu đấy, cậu rời khỏi phòng. Bước nhanh qua những gia nô vẫn đang làm việc, cậu đi tới gian phòng của mẫu thân. Trần phủ này về căn bản rất rộng lớn, nơi mà cậu đang ở thuộc khu vực dành cho thế hệ trẻ, còn mẹ cậu lại ở cùng khu với các nhân vật có tiếng nói trong phủ. Nghĩ đến đây, trong lòng Mặc Sơn quặn thắt lại. Trước đây cậu không biết, nhưng giờ thì thực sự hoảng hốt, như thế nào mà một phụ nữ nông dân bình thường lại được phép ở một nơi như vậy?
Trên đường đi, cậu gặp một đám người đang tụ tập. Cậu vốn không định dây dưa gì với họ, tuy nhiên một người trong số đó đột nhiên lại nói đổng lên:
- Không phải Mặc Sơn của chúng ta đây sao!
Giọng nói chẳng có chút nào ngạc nhiên hay kính trọng như cái cách mà hắn ta đang biểu hiện ra. Ngược lại, nó hoàn toàn mang vẻ châm biếm và khinh thường, thứ mà cậu vẫn thường nhận được. Mặc Sơn dừng lại, nhìn đám con cháu quý tộc. Không có động tĩnh gì suốt hai tuần quả không phải là phong cách của bọn chúng, có vẻ như cuối cùng chúng cũng đã không nhịn được nữa. Cậu thực muốn biết lần này chúng định âm mưu cái gì. Cậu hỏi:
- Các người có chuyện gì không?
Bọn chúng liếc mắt nhìn nhau cười khẩy:
- Hắn chưa biết sao?
- Chắc là thế!
* * *
Mặc Sơn nhíu mày, thực không hiểu rốt cục bọn chúng là định làm cái gì ở đây. Cậu gằn giọng:
- Các người có ý gì?
- Chuyện này nên để ngươi tự tìm ra có lẽ sẽ hay hơn, nhỉ!
Đám quý tộc nhìn nhau nói. Một tên đề nghị:
- Ta nghĩ ngươi nên hỏi mẹ ngươi ấy, sẽ biết được nhiều lắm!
- Đúng thế! Đúng thế!
Bọn chúng mỉm cười khoái trá rồi rời đi, bỏ lại Mặc Sơn vốn đã lo lắng giờ còn rối loạn hơn. Cố gắng trấn tĩnh bản thân, cậu tiến thẳng tới gian phòng của mẹ, trên đường không gặp đám người nào khác.
Đến nơi, cậu gặp một thị nữ đứng chờ ngoài phòng, nhìn y phục của cô ấy, cậu đoán cô là người phục vụ cho mẫu thân. Trông thấy Mặc Sơn đến, cô có vẻ hơi sợ hãi một chút nhưng cũng thông báo cho mẫu thân cậu ở bên trong. Khi cậu bước tới cạnh cô ấy thì cũng vừa lúc có hồi âm, nhưng người đáp lại không phải mẹ cậu. Người nọ nói:
- Vào đi!
Mặc Sơn có chút sợ hãi, mở cửa bước vào phòng. Cảnh tượng hiện ra trước mắt cậu lúc đó mãi mãi in hằn trong tâm trí, cho dù có bao nhiêu năm trôi qua, cậu cũng không thể nào quên. Mẫu thân cậu lúc này đang trần như nhộng trên giường, quấn lấy cơ thể một tên đàn ông to béo. Nét mặt của bà không còn vẻ phúc hậu thường ngày mà hết sức kỳ dị, không sao nhận dạng.
Mặc Sơn như muốn nghẹt thở, gục xuống đất, hai gối đột ngột quỳ lên sàn như vậy khiến cậu nằm sấp xuống. Người cậu co giật, mồ hôi chảy ra không ngừng, đầu cố gắng ngẩng lên. Từ vị trí như vậy, cậu có thể nhìn rõ được khuôn mặt của tên kia, những đường nét ấy cậu sẽ không bao giờ quên được suốt cuộc đời này.
Thậm chí cả Trần Phong đang quan sát cũng là sững sờ trước cảnh tượng ấy, bởi cậu lúc này đã nhận ra người trước mặt là ai. Đó chính là tên quan phủ hôm nọ xử qua loa hai mẹ con Mặc Sơn, đồng thời cũng là một trong những nhân vật có vai vế bậc nhất Trần phủ, huynh đệ của gia gia cậu, Trần Hùng.
Hồi trước Trần Phong không có tiếp xúc nhiều với ông ta nhưng theo những gì được nghe kể lại thì đạo đức của ông ta cũng không phải tệ hại, cớ làm sao lại gây ra chuyện thế này?
Trần Hùng chậm rãi đứng dậy, rời khỏi giường lấy y phục mặc vào, xong xuôi đâu đấy mới hơi cúi người xuống, nhìn vào bộ dạng khổ sở của Mặc Sơn cười khà khà:
- Mẫu thân ngươi quả là một con đàn bà tốt!
Thiếu niên họ Mặc vốn đã đang trong tình trạng không ổn giờ càng giận điên lên. Pháp lực ngưng tụ tại bàn tay, cậu đánh tới yết hầu Trần Hùng. Tuy nhiên lão ta dễ dàng né đòn rồi vung nhẹ tay một cái, đánh Mặc Sơn bay đi, khiến cậu đập người vào tường rồi ngã xuống, bất tỉnh. Toàn thân cậu tức thì xuất hiện cơn đau nhức cùng với vết thương rướm máu trên má phải.
Trần Hùng khịt mũi rồi bước ra khỏi phòng. Mẫu thân Mặc Sơn vội vàng lao đến bên con trai mình kiểm tra. Nhìn thấy cậu vẫn ổn, chỉ xây xát nhẹ bên ngoài, bà bật khóc, ôm cậu vào lòng. Nức nở một hồi, bà bế Mặc Sơn đặt nằm ngay ngắn trên giường, sau đó tiến lại góc phòng. Từ trong chiếc tủ sang trọng được làm bằng gỗ và kim loại quý, bà lấy ra một bộ y phục thẫm màu của nhà nông rồi mặc vào. Ngồi trước bàn trang điểm, bà dùng một chiếc lược thô sơ chải tóc rồi búi lại cho gọn gàng. Xong xuôi đâu đấy, bà lấy tấm voan dùng để che giường vắt qua thanh xà trên trần nhà rồi buộc lại.
Đừng! Dừng lại đi!
Trần Phong cố gắng gào lên. Cậu nhận ra mẫu thân của Mặc Sơn đang định làm gì, nhưng cho dù có cố gắng thế nào cũng không thể tác động tới bà, không cách nào can thiệp.
Mặc Sơn, mau tỉnh lại!
Cậu tuyệt vọng gọi thiếu niên kia. Gương mặt đau khổ của Mặc Sơn vẫn lặng yên như trước. Tác động của Trần Hùng đến cậu là quá lớn, không phải trong thời gian ngắn như vậy liền có thể hồi tỉnh.
Trần Phong nhìn người phụ nữ treo cổ tự tử nhưng không thể làm gì. Trái tim cậu như bị bóp chặt, nhất thời hít thở trở nên không thông, tâm can dày vò đau đớn.
Trong gian phòng rộng lớn, thanh âm duy nhất phát ra ngoài hô hấp khó khăn của Mặc Sơn là tiếng mẫu thân cậu đang dần dần nghẹt thở. Mà Trần Phong đứng đó phải quan sát tất cả nhưng lực bất tòng tâm.
Màn đêm buông xuống, thiếu niên trên giường cuối cùng cũng tỉnh lại. Cậu sau một khắc định thần lại thì ngồi bật dậy, lao ra khỏi giường. Vết thương trên cơ thể khiến cậu không thể đứng vững, nhưng nó chẳng là gì nếu so với khoảnh khắc cậu nhìn thấy thi thể của mẫu thân.
Linh hồn Mặc Sơn như muốn vỡ vụn thành từng mảnh. Cổ họng gào thét không ra tiếng, hai hàng lệ lăn dài trên má, chảy qua vết thẹo đỏ thậm. Cậu không đời nào muốn tin rằng đây là sự thật, nhưng cho dù có cố gắng chối bỏ thế nào, mẫu thân trước mặt cậu vẫn không còn dù chỉ là một chút hơi ấm. Thế giới của cậu đã hoàn toàn sụp đổ, lòng tốt bên trong như thể một ngọn đèn cạn dầu, chỉ cần một tác động rất nhỏ thôi cũng có thể khiến cậu sa ngã.
Thiếu niên họ Mặc run rẩy đỡ mẹ xuống, bồng lấy bà rồi rời khỏi phòng. Bên ngoài lúc này không có bất cứ ai, gia nô trong phủ có vẻ đều đã tránh xa khỏi khu vực này từ lâu. Mặc Sơn cứ một đường tiến tới, cố kìm nén cảm xúc trong lòng xuống, hi vọng sẽ không có bất cứ trở ngại nào.
Tuy nhiên rời khỏi phủ được một đoạn, biến cố cuối cùng cũng xảy đến, trực tiếp tước đi tia sáng nhỏ nhoi cuối cùng trong trái tim thiếu niên họ Mặc. Một đám người đứng chặn trước mặt cậu, trông mặt chính là đám quý tộc trước giờ vẫn luôn kiếm chuyện.
- Tránh ra!
Mặc Sơn nói đơn giản, hoàn toàn không muốn chút rắc rối nào với bọn chúng. Nhưng đấy là cậu, còn mục đích của đám con cháu Trần phủ lại chính là như vậy. Một tên xông tới, làm điệu như muốn chạm vào mẫu thân cậu.
- Cút!
Thiếu niên họ Mặc gằn giọng, tránh khỏi hắn. Tuy nhiên đám còn lại tiếp tục lao đến, bao vây lấy cậu. Mặc Sơn nghiến chặt răng, nhẹ nhàng đặt mẫu thân xuống rồi lườm chúng một lượt:
- Cùng lên đi!
Tất cả đám quý tộc lao vào tấn công, pháp lực liên miên vô tận ập tới cơ thể Mặc Sơn. Cậu hít vào một hơi rồi lăng mình tránh né, đồng thời tung ra một quyền sang phải. Nắm đấm cường hãn va thẳng vào lồng ngực một tên lập tức đánh bay hắn ta đi mấy thước, khiến cho lũ đồng bọn đang định tiếp tục thì khựng người lại một khắc. Giờ phút này, chúng mới nhận ra thực lực thiếu niên trước mặt khủng bố đến cỡ nào!
Đám quý tộc này tuy có hai chục người nhưng thực lực mạnh nhất cũng chỉ là Thực cảnh hậu kỳ, còn Mặc Sơn hiện đã là nhất tinh pháp vũ. Về mặt cảnh giới mà nói thì cách nhau không xa nhưng nó không phải là thứ có thể dùng số lượng mà bù đắp đơn giản như vậy. Chỉ ba phút thời gian, Mặc Sơn lần lượt hạ gục tất cả bọn chúng.
Tuy nhiên, thiếu niên họ Mặc không hề có ý định dừng lại. Cậu tiến đến một kẻ đã gục, tay phải giơ lên, pháp lực bao quanh bàn tay thành một màn hắc ám kỳ dị.
- Dừng tay!
Một người gầm lên, lao tới vị trí Mặc Sơn đang đứng. Cậu thấy vậy thì thu tay, nhảy lui lại vài bước, nhíu mày nhìn người vừa đến. Đó là một thiếu niên cao lớn thân bận hoàng y, khuôn mặt nghiêm túc, phong độ, hoàn toàn không có nét kiêu ngạo giống đám quý tộc ban nãy. Nhận ra anh ta, thiếu niên họ Mặc nói, giọng khàn khàn:
- Trần Hải, tránh xa khỏi chuyện này, ta không muốn đối đầu với huynh!
Sự thật là như vậy. Ở cái tuổi mười lăm của mình, Trần Hải đã đột phá tới tam tinh pháp vũ, có thể nói là đệ nhất thiên tài không chỉ ở Thiết Mộc thành mà còn trên khắp cả Thanh Phong Đế quốc này. Nhưng Mặc Sơn kính trọng anh ta không phải vì thực lực mà là tính cách của anh. Dù là trưởng nam của Trần phủ, con trai của Trần tướng quân nhưng Trần Hải cư xử rất chừng mực và thân thiện với tất cả mọi người.
- Mặc Sơn, đừng làm vậy, như thế không đúng!
Anh ta nói, giọng nói nghiêm nghị nhưng vẫn rất ôn hòa, không hề kênh kiệu. Mặc Sơn nghiến răng:
- Huynh nói không đúng? Vậy mẫu thân ta chết mới là đúng sao?
- Không phải! Chuyện đó thúc thúc làm sai, nhưng không có nghĩa là đệ trở nên thế này. Mẫu thân đệ cũng không muốn đệ như vậy!
- Mẫu thân ta không muốn gì cả! Mẫu thân ta chết rồi!
Mặc Sơn gầm lên, đôi mắt chứa đầy thù hận không hề che giấu. Lúc này trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là giết toàn bộ lũ cặn bã trong Trần phủ, những kẻ đã tạo nên cái chết của mẹ cậu.
- Nếu đệ không bình tĩnh, ta buộc phải ra tay đấy!
- Đến đi!
Thiếu niên họ Mặc gào, lao tới tấn công. Nếu là bình thường cậu hiển nhiên sẽ không bao giờ làm cái chuyện ngu xuẩn này. Bất quá hiện tại cậu đã mất đi lý trí, pháp lực cứ như vậy điên cuồng vận chuyển trong kinh mạch, ồ ạt phát ra tạo thành những màn sương ai oán.
Trần Hải nghiêm mặt. Cậu hơn Mặc Sơn hai tinh thực lực và đã tu luyện pháp quyết, vậy nên theo lẽ thường thì trận đấu vốn đã kết thúc từ khi nó còn chưa bắt đầu. Tuy nhiên cơn cuồng nộ của Mặc Sơn đã khiến cho sức mạnh của cậu ta cực kỳ khó lường, hơn nữa công kích mà cậu tạo thành cũng là vô cùng dũng mãnh và hung hiểm. Theo đó thì trưởng nam của Trần phủ đã gặp khó khăn khá nhiều.
Trận đấu diễn ra ở thế cân bằng kéo dài khiến cho Trần Hải càng lúc càng kinh ngạc. Anh vốn muốn đợi người trong phủ tới để giải quyết, nhưng có vẻ như chẳng ai thèm quan tâm đến sự biến mất của hai mẹ con Mặc Sơn. Còn việc đám trẻ kia đi chơi bên ngoài đã trở thành một cái gì đó quá hiển nhiên, không ai muốn để ý nữa.
- Không ổn!
Một khắc phân tâm khiến Trần Hải nhận thẳng một quyền hắc ám của đối phương, anh bay đi vài thước rồi ngất lịm. Trong khi đó, Mặc Sơn cố gắng giữ vững thân hình cho khỏi ngã, thở dốc khó khăn. Cậu thắng trận chiến nhưng sức lực của cậu coi như cũng đã hết, với việc đám người kia bắt đầu gượng dậy, việc kết liễu chúng có vẻ như sẽ phải hoãn lại ít lâu.
- Ta sẽ trở lại!
Cậu khàn khàn nói rồi cõng mẫu thân lên, lững thững rời đi. Mây đen dày đặc từ lâu đã che đi mặt trăng, bóng tối bao lấy toàn bộ khuôn viên Trần phủ. Sấm chớp vang lên không ngừng, những tia sét rạch ngang trời không đủ để soi sáng bóng lưng thiếu niên gầy gộc dần dần biến mất xa xa nơi rừng già.
Cảnh lần nữa biến đổi, lần này Trần Phong đáp chân xuống một ngọn đồi quen thuộc, mà thậm chí cậu còn xác định được thời điểm diễn ra vụ việc. Bởi cậu nhìn thấy phía chân trời, đội quân tinh nhuệ đang hộ tống thiếu niên cao gầy với xương chân vỡ vụn rời đi. Trong khi đó, trước mặt cậu hiện tại là Trần Hùng khi đã về già, đối diện với thủ lĩnh của Lãnh Huyết đoàn, vẻ mặt cả hai đều là rất phức tạp.
- Ta nên gọi ông là gì được nhỉ?
Tên sát thủ máu lạnh cười khà khà. Cậu bé Mặc Sơn chính trực năm nào nay lại trở thành pháp sư hắc ám, gieo rắc nỗi khiếp sợ trên toàn Thanh Phong Đế quốc, thực lực đã chân chính đạt tới tứ tinh pháp tông.
Còn đối diện với thủ lĩnh Lãnh Huyết đoàn lại là một Trần Hùng già nua đã trải qua biết bao nhiêu phong ba bão táp. Kể từ ngày đó, ông ta đã bị Trần Tuấn chỉ trích rất nhiều, địa vị trong phủ cũng là đại giảm, cuộc sống bỗng chốc rơi xuống đáy sâu vực thẳm.
Thiên phú Trần Hùng trái ngược với người huynh đệ của mình. Năm đó trong khi Trần Tuấn đã đạt tới pháp tôn cảnh giới thì ông ta mới chỉ là pháp quan thất tinh, so ra chẳng khác nào trò cười cho thiên hạ. Nhiều năm trôi qua, Trần Hùng chật vật đột phá đến ngũ tinh pháp tông, đối mặt với đứa trẻ yếu ớt năm nào thực sự chẳng còn cái gì lợi thế, ngược lại hoàn toàn bị áp đảo.
Mặc Sơn và Trần Hùng giao thủ không nương tình, trực tiếp tung ra sát chiêu ngay từ đầu. Vị pháp sư già nua không thể trả lời câu hỏi của tên sát thủ, đơn giản vì trong ông hiện tại chẳng còn gì ngoài ân hận. Ông không chỉ gây ra cái chết của một người phụ nữ vô tội, mà còn tước đoạt tương lai của con trai cô ấy, gây ra vô số hậu quả đáng buồn. Vì vậy mà những gì ông muốn làm chỉ có một, đó là tự tay chấm dứt tất cả mọi thứ, tập trung vào chiêu thức duy nhất và cũng là cuối cùng của đời mình.
Pháp lực kinh thiên động địa bùng nổ khiến cho mặt đất tạo thành hố sâu chục trượng. Chỉ một hiệp duy nhất trận đấu liền đã kết thúc, mà kết quả của nó có lẽ chỉ có một người mong muốn. Bàn tay phải của Mặc Sơn xuyên qua trái tim Trần Hùng trong khi chưởng pháp của ông đánh nát toàn bộ lục phủ ngũ tạng của hắn ta. Trước khi cả hai trút hơi thở cuối cùng, Trần Hùng vẫn kịp nói:
- Ta.. Xin lỗi..
Cảnh vật tan biến, không gian một lần nữa trở lại với bóng đêm vô tận.
Trần phủ cho người mang tiền bạc đến tạ lỗi với các gia đình có người hi sinh trong trận chiến. Số tiền này không hề nhỏ, có thể nói đã dốc hết ngân lượng trong kho bạc của phủ ra mà sử dụng, tuy nhiên nó không thể nào an ủi được hoàn toàn các thân nhân. Mất mát của họ không phải điều có thể giải quyết bằng đồng tiền. Bà mẹ chồng sau khi ốm liền ba tháng thì qua đời, bỏ lại người vợ một thân một mình nuôi con nhỏ.
Cuộc sống của hai mẹ con rất cơ cực, chỗ ngân lượng tạ lỗi dù cầm cự thế nào cũng chỉ được hai năm. Người mẹ chỉ đành vừa trông con vừa cần cù làm việc kiếm sống, tần tảo sớm hôm, một nắng hai sương. Cô đặt tên con mình là Mặc Sơn, với hi vọng đứa bé có thể giống như cha nó, can trường, vững vàng như núi trước mọi khó khăn thử thách.
Ông trời không phụ người hiền lành, Mặc Sơn lớn lên trong hoàn cảnh như vậy biết nhận thức và trưởng thành sớm hơn đám bạn cùng trang lứa. Đến tuổi đi học, cậu bé rất chăm chỉ, học đâu hiểu đó, cùng với nhân cách tốt, cậu nhanh chóng được nhiều thầy đồ và bạn bè yêu quý.
Ngoài giờ học, ban ngày Mặc Sơn phụ mẹ làm những việc trong khả năng, tối lại sau khi ôn bài thì cậu chuyên tâm rèn luyện pháp lực và kỹ năng chiến đấu. Thừa hưởng thiên phú từ cha, cậu bé tinh tiến rất vững chắc, hơn xa đám công tử quý tộc trong lớp, những kẻ chỉ mải mê chơi bời và bắt nạt kẻ yếu.
Mặc Sơn con nhà chính trực, đương nhiên căm ghét những hành động như vậy. Cậu bé ngăn chặn bọn chúng, một mực bảo vệ, không cho chúng xâm hại đến bạn bè. Đám quý tộc thấy cậu như vậy thì cũng sinh lòng ganh ghét. Trong mắt bọn chúng, Mặc Sơn chỉ là một tên nhà quê nhưng lại luôn luôn cản đường, lên mặt. Bọn chúng tập hợp lại, định bụng sẽ dạy dỗ cậu một trận. Tuy nhiên đó cũng chính là bước ngoặt của mọi chuyện.
Với thiên phú của mình, Mặc Sơn thậm chí đột phá đến Thực cảnh đỉnh phong từ khi mới mười bốn tuổi, hoàn toàn có thể so sánh với những thiên tài cùng thời. Lẽ dĩ nhiên, đám quý tộc bị Mặc Sơn đánh cho một trận lên bờ xuống ruộng mà không thể phản kháng. Cậu đắc ý bỏ về nhà mà không hề biết rằng mình đã gây ra đại họa thế nào.
Trước giờ cậu chỉ vượt mặt hay ngăn cản hành động của bọn chúng, những điều đó sẽ chỉ là những hơn thua của trẻ con mà người lớn không để ý tới. Tuy nhiên hôm nay không những cậu đã với thân phận thường dân của mình động thủ, đánh bị thương con nhà quý tộc thông thường, mà đó còn là con cháu của thế lực đứng đầu thành thị này, Trần phủ!
Ngay tối hôm đó, phủ tướng quân cho người đến ra tay, cả hai mẹ con Mặc Sơn đều bị bắt trói, đeo gông cùm rồi giải đi. Bọn họ quỳ trước cổng nha môn hồi lâu quan mới đến. Quan hỏi lý lịch hai người một chút, khi được biết về tài năng của Mặc Sơn thì nhướn mày kinh ngạc.
Chằm chằm nhìn họ một lát, quan bước xuống trước mặt hai người, lệnh cho lính tráng cởi trói, thả tự do cho họ. Nhưng điều làm Mặc Sơn cảm thấy khó hiểu đó là mẹ con cậu không được về nhà, mà từ nay họ sẽ trực tiếp ở lại trong phủ tướng quân.
Theo chân các người hầu, Mặc Sơn bước vào căn phòng rộng lớn xa lạ từ nay sẽ là nơi mình sống. Từ từ ngồi xuống giường, cậu nhìn quanh một vòng, miệng rên lên khe khẽ. Nơi này thực sự là quá sức xa hoa, cậu chưa từng tưởng tượng một ngày sẽ được sống ở một nơi như vậy. Khắp phòng được bài trí những thứ mà cậu trước giờ chỉ có thể nhìn thấy qua tranh ảnh, nghe kể hoặc đứng từ xa mà trông ngóng.
Nằm lăn ra giường, Mặc Sơn suy ngẫm một chút, cậu thấy chuyện này không bình thường chút nào. Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, đương nhiên suy nghĩ của cậu trưởng thành hơn đám trẻ bình thường một chút, xuất hiện những ngờ vực nhất định. Ban đầu, lũ quý tộc bắt nạt, đánh đập người khác thì được xem là hiển nhiên, không có gì đáng quan tâm. Nhưng khi cậu đại diện cho thường dân đứng lên bảo vệ lẽ phải thì lại bị cho là tội nhân và bị bắt.
Nếu như vậy.. Cái gì là lẽ phải?
Mặc Sơn cau mày, cảm thấy khó chịu. Cậu thực sự chưa hiểu được cách thế giới này vận hành. Về cơ bản, hiện tại cậu đã mang tội nhưng không phải chịu phạt gì mà ngược lại còn được đối đãi như con quan.
Chuyện này.. Rốt cuộc là thế nào?
Suy nghĩ một hồi lâu, Mặc Sơn vẫn không tìm ra được câu trả lời, trí óc vẫn còn ngây thơ, đã mệt mỏi sau cả ngày dài đầy biến cố, chậm rãi đưa cậu vào giấc ngủ. Trời sáng, những tia nắng sớm xuyên qua khe cửa, chiếu lên gương mặt vẫn còn ngái ngủ còn thiếu niên họ Mặc. Tuy nơi đây sung sướng hơn ở nhà nhưng lại là chỗ lạ, cậu không thể ngủ quá say.
Chuẩn bị cẩn thận một hồi, Mặc Sơn mở cửa ra ngoài. Đêm qua không có trăng nên cậu không quan sát được khung cảnh nơi đây, giờ nhìn thấy rồi, cậu không khỏi than thầm một tiếng. Toàn sân được lát gạch sạch sẽ, những chậu cây cảnh được cắt tỉa gọn gàng, phủ bóng xuống mấy người đang quét dọn, giặt giũ.
Mặc Sơn tham quan một vòng sân. Mọi người trông thấy thì chỉ thì thầm bàn tán phía xa chứ cũng không chủ động lại bắt chuyện. Đến hành lang, cậu gặp một đoàn người đang đi tới, mà người đứng đầu cậu nhận ra chính là ông quan đêm qua. Ông ta nhìn thấy cậu liền mỉm cười rồi đi qua, không nói gì, để lộ người phụ nữ đang đứng phía sau. Mặc Sơn ngạc nhiên:
- Mẹ?
Mẫu thân cậu lúc này không mặc y phục như thường ngày, thay vào đó là một bộ đồ được may bằng loại vải mà cậu nhìn qua cũng đã thấy đắt tiền. Trông bà cũng không tiều tụy như mọi khi, ngược lại tinh thần còn có vẻ vô cùng phấn chấn. Bà dẫn Mặc Sơn về phòng mình, hai người vừa đi vừa nói rất nhiều chuyện. Nghe giọng của mẹ, thiếu niên họ Mặc nhận ra bà đang hạnh phúc như thế nào, vậy nên những nghi hoặc hồi đêm qua hoàn toàn tan biến. Mặt khác, cậu bắt đầu chấp nhận cuộc sống nơi đây.
Một tuần sau, Mặc Sơn làm quen được với mọi thứ trong phủ, đồng thời pháp lực đột phá lên pháp vũ cảnh giới. Cậu đương nhiên rất vui mừng với thành quả của mình, nếu như không có tài lực của nhà phú thế này, e rằng cho dù cố gắng hết sức thì nhanh lắm cậu cũng phải mất thêm nửa năm nữa mới có thể đột phá.
Các bữa ăn trong phủ đều rất sang trọng nhưng lại không đầm ấm như ở nhà. Mặc Sơn gần như lúc nào cũng ở một mình, không trò chuyện được với ai. Mẫu thân cậu từ lần đó không tới thăm nữa, mà những gia nô cũng như trước xa lánh cậu, nếu cậu có hỏi han thì chỉ đáp lại theo phép lịch sự, hoàn toàn không có chút cảm tình nào. Ngoài bọn họ, cậu không giao tiếp được gì hơn.
Ở trường, từ khi mọi người biết cậu chuyển vào Trần phủ sống thì cách đối xử với cậu cũng rất khác biệt. Họ không còn thoải mái như trước, ngược lại trở nên rất dè chừng và khách sáo. Đặc biệt với đám quý tộc trong phủ thì bỗng dưng trở nên ngoan hiền, không gây sự với ai, chỉ tụ tập một chỗ xì xầm bàn tán.
Tuy nhiên mọi chuyện cũng không phải là đơn giản như vậy. Một buổi sáng nọ, Mặc Sơn khi đang định mở cửa phòng ra ngoài đã nghe tiếng những gia nô thì thầm gì đó. Cậu ngừng lại, thay đổi ý định, áp tai vào cửa chăm chú lắng nghe. Vì khoảng cách giữa hai bên khá xa nên cậu không nghe được bao nhiêu. Tuy nhiên những thông tin mà cậu thu được là đủ để cậu hiểu họ đang nói về cái gì. Theo lời họ, có vẻ như mẫu thân cậu đang phải làm gì đó để đổi lấy cuộc sống của hai người ở đây.
Đứng thẳng người lại, trong lòng Mặc Sơn khá hỗn loạn. Như vậy có nghĩa là những gì mà cậu đã lo sợ đêm đầu tiên tại nơi này hoàn toàn chính xác. Hai người không phải bỗng dưng mà có được đối đãi tốt, cái giá phải trả vẫn là mẫu thân cậu đang phải gánh chịu.
Quyết định đâu đấy, cậu rời khỏi phòng. Bước nhanh qua những gia nô vẫn đang làm việc, cậu đi tới gian phòng của mẫu thân. Trần phủ này về căn bản rất rộng lớn, nơi mà cậu đang ở thuộc khu vực dành cho thế hệ trẻ, còn mẹ cậu lại ở cùng khu với các nhân vật có tiếng nói trong phủ. Nghĩ đến đây, trong lòng Mặc Sơn quặn thắt lại. Trước đây cậu không biết, nhưng giờ thì thực sự hoảng hốt, như thế nào mà một phụ nữ nông dân bình thường lại được phép ở một nơi như vậy?
Trên đường đi, cậu gặp một đám người đang tụ tập. Cậu vốn không định dây dưa gì với họ, tuy nhiên một người trong số đó đột nhiên lại nói đổng lên:
- Không phải Mặc Sơn của chúng ta đây sao!
Giọng nói chẳng có chút nào ngạc nhiên hay kính trọng như cái cách mà hắn ta đang biểu hiện ra. Ngược lại, nó hoàn toàn mang vẻ châm biếm và khinh thường, thứ mà cậu vẫn thường nhận được. Mặc Sơn dừng lại, nhìn đám con cháu quý tộc. Không có động tĩnh gì suốt hai tuần quả không phải là phong cách của bọn chúng, có vẻ như cuối cùng chúng cũng đã không nhịn được nữa. Cậu thực muốn biết lần này chúng định âm mưu cái gì. Cậu hỏi:
- Các người có chuyện gì không?
Bọn chúng liếc mắt nhìn nhau cười khẩy:
- Hắn chưa biết sao?
- Chắc là thế!
* * *
Mặc Sơn nhíu mày, thực không hiểu rốt cục bọn chúng là định làm cái gì ở đây. Cậu gằn giọng:
- Các người có ý gì?
- Chuyện này nên để ngươi tự tìm ra có lẽ sẽ hay hơn, nhỉ!
Đám quý tộc nhìn nhau nói. Một tên đề nghị:
- Ta nghĩ ngươi nên hỏi mẹ ngươi ấy, sẽ biết được nhiều lắm!
- Đúng thế! Đúng thế!
Bọn chúng mỉm cười khoái trá rồi rời đi, bỏ lại Mặc Sơn vốn đã lo lắng giờ còn rối loạn hơn. Cố gắng trấn tĩnh bản thân, cậu tiến thẳng tới gian phòng của mẹ, trên đường không gặp đám người nào khác.
Đến nơi, cậu gặp một thị nữ đứng chờ ngoài phòng, nhìn y phục của cô ấy, cậu đoán cô là người phục vụ cho mẫu thân. Trông thấy Mặc Sơn đến, cô có vẻ hơi sợ hãi một chút nhưng cũng thông báo cho mẫu thân cậu ở bên trong. Khi cậu bước tới cạnh cô ấy thì cũng vừa lúc có hồi âm, nhưng người đáp lại không phải mẹ cậu. Người nọ nói:
- Vào đi!
Mặc Sơn có chút sợ hãi, mở cửa bước vào phòng. Cảnh tượng hiện ra trước mắt cậu lúc đó mãi mãi in hằn trong tâm trí, cho dù có bao nhiêu năm trôi qua, cậu cũng không thể nào quên. Mẫu thân cậu lúc này đang trần như nhộng trên giường, quấn lấy cơ thể một tên đàn ông to béo. Nét mặt của bà không còn vẻ phúc hậu thường ngày mà hết sức kỳ dị, không sao nhận dạng.
Mặc Sơn như muốn nghẹt thở, gục xuống đất, hai gối đột ngột quỳ lên sàn như vậy khiến cậu nằm sấp xuống. Người cậu co giật, mồ hôi chảy ra không ngừng, đầu cố gắng ngẩng lên. Từ vị trí như vậy, cậu có thể nhìn rõ được khuôn mặt của tên kia, những đường nét ấy cậu sẽ không bao giờ quên được suốt cuộc đời này.
Thậm chí cả Trần Phong đang quan sát cũng là sững sờ trước cảnh tượng ấy, bởi cậu lúc này đã nhận ra người trước mặt là ai. Đó chính là tên quan phủ hôm nọ xử qua loa hai mẹ con Mặc Sơn, đồng thời cũng là một trong những nhân vật có vai vế bậc nhất Trần phủ, huynh đệ của gia gia cậu, Trần Hùng.
Hồi trước Trần Phong không có tiếp xúc nhiều với ông ta nhưng theo những gì được nghe kể lại thì đạo đức của ông ta cũng không phải tệ hại, cớ làm sao lại gây ra chuyện thế này?
Trần Hùng chậm rãi đứng dậy, rời khỏi giường lấy y phục mặc vào, xong xuôi đâu đấy mới hơi cúi người xuống, nhìn vào bộ dạng khổ sở của Mặc Sơn cười khà khà:
- Mẫu thân ngươi quả là một con đàn bà tốt!
Thiếu niên họ Mặc vốn đã đang trong tình trạng không ổn giờ càng giận điên lên. Pháp lực ngưng tụ tại bàn tay, cậu đánh tới yết hầu Trần Hùng. Tuy nhiên lão ta dễ dàng né đòn rồi vung nhẹ tay một cái, đánh Mặc Sơn bay đi, khiến cậu đập người vào tường rồi ngã xuống, bất tỉnh. Toàn thân cậu tức thì xuất hiện cơn đau nhức cùng với vết thương rướm máu trên má phải.
Trần Hùng khịt mũi rồi bước ra khỏi phòng. Mẫu thân Mặc Sơn vội vàng lao đến bên con trai mình kiểm tra. Nhìn thấy cậu vẫn ổn, chỉ xây xát nhẹ bên ngoài, bà bật khóc, ôm cậu vào lòng. Nức nở một hồi, bà bế Mặc Sơn đặt nằm ngay ngắn trên giường, sau đó tiến lại góc phòng. Từ trong chiếc tủ sang trọng được làm bằng gỗ và kim loại quý, bà lấy ra một bộ y phục thẫm màu của nhà nông rồi mặc vào. Ngồi trước bàn trang điểm, bà dùng một chiếc lược thô sơ chải tóc rồi búi lại cho gọn gàng. Xong xuôi đâu đấy, bà lấy tấm voan dùng để che giường vắt qua thanh xà trên trần nhà rồi buộc lại.
Đừng! Dừng lại đi!
Trần Phong cố gắng gào lên. Cậu nhận ra mẫu thân của Mặc Sơn đang định làm gì, nhưng cho dù có cố gắng thế nào cũng không thể tác động tới bà, không cách nào can thiệp.
Mặc Sơn, mau tỉnh lại!
Cậu tuyệt vọng gọi thiếu niên kia. Gương mặt đau khổ của Mặc Sơn vẫn lặng yên như trước. Tác động của Trần Hùng đến cậu là quá lớn, không phải trong thời gian ngắn như vậy liền có thể hồi tỉnh.
Trần Phong nhìn người phụ nữ treo cổ tự tử nhưng không thể làm gì. Trái tim cậu như bị bóp chặt, nhất thời hít thở trở nên không thông, tâm can dày vò đau đớn.
Trong gian phòng rộng lớn, thanh âm duy nhất phát ra ngoài hô hấp khó khăn của Mặc Sơn là tiếng mẫu thân cậu đang dần dần nghẹt thở. Mà Trần Phong đứng đó phải quan sát tất cả nhưng lực bất tòng tâm.
Màn đêm buông xuống, thiếu niên trên giường cuối cùng cũng tỉnh lại. Cậu sau một khắc định thần lại thì ngồi bật dậy, lao ra khỏi giường. Vết thương trên cơ thể khiến cậu không thể đứng vững, nhưng nó chẳng là gì nếu so với khoảnh khắc cậu nhìn thấy thi thể của mẫu thân.
Linh hồn Mặc Sơn như muốn vỡ vụn thành từng mảnh. Cổ họng gào thét không ra tiếng, hai hàng lệ lăn dài trên má, chảy qua vết thẹo đỏ thậm. Cậu không đời nào muốn tin rằng đây là sự thật, nhưng cho dù có cố gắng chối bỏ thế nào, mẫu thân trước mặt cậu vẫn không còn dù chỉ là một chút hơi ấm. Thế giới của cậu đã hoàn toàn sụp đổ, lòng tốt bên trong như thể một ngọn đèn cạn dầu, chỉ cần một tác động rất nhỏ thôi cũng có thể khiến cậu sa ngã.
Thiếu niên họ Mặc run rẩy đỡ mẹ xuống, bồng lấy bà rồi rời khỏi phòng. Bên ngoài lúc này không có bất cứ ai, gia nô trong phủ có vẻ đều đã tránh xa khỏi khu vực này từ lâu. Mặc Sơn cứ một đường tiến tới, cố kìm nén cảm xúc trong lòng xuống, hi vọng sẽ không có bất cứ trở ngại nào.
Tuy nhiên rời khỏi phủ được một đoạn, biến cố cuối cùng cũng xảy đến, trực tiếp tước đi tia sáng nhỏ nhoi cuối cùng trong trái tim thiếu niên họ Mặc. Một đám người đứng chặn trước mặt cậu, trông mặt chính là đám quý tộc trước giờ vẫn luôn kiếm chuyện.
- Tránh ra!
Mặc Sơn nói đơn giản, hoàn toàn không muốn chút rắc rối nào với bọn chúng. Nhưng đấy là cậu, còn mục đích của đám con cháu Trần phủ lại chính là như vậy. Một tên xông tới, làm điệu như muốn chạm vào mẫu thân cậu.
- Cút!
Thiếu niên họ Mặc gằn giọng, tránh khỏi hắn. Tuy nhiên đám còn lại tiếp tục lao đến, bao vây lấy cậu. Mặc Sơn nghiến chặt răng, nhẹ nhàng đặt mẫu thân xuống rồi lườm chúng một lượt:
- Cùng lên đi!
Tất cả đám quý tộc lao vào tấn công, pháp lực liên miên vô tận ập tới cơ thể Mặc Sơn. Cậu hít vào một hơi rồi lăng mình tránh né, đồng thời tung ra một quyền sang phải. Nắm đấm cường hãn va thẳng vào lồng ngực một tên lập tức đánh bay hắn ta đi mấy thước, khiến cho lũ đồng bọn đang định tiếp tục thì khựng người lại một khắc. Giờ phút này, chúng mới nhận ra thực lực thiếu niên trước mặt khủng bố đến cỡ nào!
Đám quý tộc này tuy có hai chục người nhưng thực lực mạnh nhất cũng chỉ là Thực cảnh hậu kỳ, còn Mặc Sơn hiện đã là nhất tinh pháp vũ. Về mặt cảnh giới mà nói thì cách nhau không xa nhưng nó không phải là thứ có thể dùng số lượng mà bù đắp đơn giản như vậy. Chỉ ba phút thời gian, Mặc Sơn lần lượt hạ gục tất cả bọn chúng.
Tuy nhiên, thiếu niên họ Mặc không hề có ý định dừng lại. Cậu tiến đến một kẻ đã gục, tay phải giơ lên, pháp lực bao quanh bàn tay thành một màn hắc ám kỳ dị.
- Dừng tay!
Một người gầm lên, lao tới vị trí Mặc Sơn đang đứng. Cậu thấy vậy thì thu tay, nhảy lui lại vài bước, nhíu mày nhìn người vừa đến. Đó là một thiếu niên cao lớn thân bận hoàng y, khuôn mặt nghiêm túc, phong độ, hoàn toàn không có nét kiêu ngạo giống đám quý tộc ban nãy. Nhận ra anh ta, thiếu niên họ Mặc nói, giọng khàn khàn:
- Trần Hải, tránh xa khỏi chuyện này, ta không muốn đối đầu với huynh!
Sự thật là như vậy. Ở cái tuổi mười lăm của mình, Trần Hải đã đột phá tới tam tinh pháp vũ, có thể nói là đệ nhất thiên tài không chỉ ở Thiết Mộc thành mà còn trên khắp cả Thanh Phong Đế quốc này. Nhưng Mặc Sơn kính trọng anh ta không phải vì thực lực mà là tính cách của anh. Dù là trưởng nam của Trần phủ, con trai của Trần tướng quân nhưng Trần Hải cư xử rất chừng mực và thân thiện với tất cả mọi người.
- Mặc Sơn, đừng làm vậy, như thế không đúng!
Anh ta nói, giọng nói nghiêm nghị nhưng vẫn rất ôn hòa, không hề kênh kiệu. Mặc Sơn nghiến răng:
- Huynh nói không đúng? Vậy mẫu thân ta chết mới là đúng sao?
- Không phải! Chuyện đó thúc thúc làm sai, nhưng không có nghĩa là đệ trở nên thế này. Mẫu thân đệ cũng không muốn đệ như vậy!
- Mẫu thân ta không muốn gì cả! Mẫu thân ta chết rồi!
Mặc Sơn gầm lên, đôi mắt chứa đầy thù hận không hề che giấu. Lúc này trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là giết toàn bộ lũ cặn bã trong Trần phủ, những kẻ đã tạo nên cái chết của mẹ cậu.
- Nếu đệ không bình tĩnh, ta buộc phải ra tay đấy!
- Đến đi!
Thiếu niên họ Mặc gào, lao tới tấn công. Nếu là bình thường cậu hiển nhiên sẽ không bao giờ làm cái chuyện ngu xuẩn này. Bất quá hiện tại cậu đã mất đi lý trí, pháp lực cứ như vậy điên cuồng vận chuyển trong kinh mạch, ồ ạt phát ra tạo thành những màn sương ai oán.
Trần Hải nghiêm mặt. Cậu hơn Mặc Sơn hai tinh thực lực và đã tu luyện pháp quyết, vậy nên theo lẽ thường thì trận đấu vốn đã kết thúc từ khi nó còn chưa bắt đầu. Tuy nhiên cơn cuồng nộ của Mặc Sơn đã khiến cho sức mạnh của cậu ta cực kỳ khó lường, hơn nữa công kích mà cậu tạo thành cũng là vô cùng dũng mãnh và hung hiểm. Theo đó thì trưởng nam của Trần phủ đã gặp khó khăn khá nhiều.
Trận đấu diễn ra ở thế cân bằng kéo dài khiến cho Trần Hải càng lúc càng kinh ngạc. Anh vốn muốn đợi người trong phủ tới để giải quyết, nhưng có vẻ như chẳng ai thèm quan tâm đến sự biến mất của hai mẹ con Mặc Sơn. Còn việc đám trẻ kia đi chơi bên ngoài đã trở thành một cái gì đó quá hiển nhiên, không ai muốn để ý nữa.
- Không ổn!
Một khắc phân tâm khiến Trần Hải nhận thẳng một quyền hắc ám của đối phương, anh bay đi vài thước rồi ngất lịm. Trong khi đó, Mặc Sơn cố gắng giữ vững thân hình cho khỏi ngã, thở dốc khó khăn. Cậu thắng trận chiến nhưng sức lực của cậu coi như cũng đã hết, với việc đám người kia bắt đầu gượng dậy, việc kết liễu chúng có vẻ như sẽ phải hoãn lại ít lâu.
- Ta sẽ trở lại!
Cậu khàn khàn nói rồi cõng mẫu thân lên, lững thững rời đi. Mây đen dày đặc từ lâu đã che đi mặt trăng, bóng tối bao lấy toàn bộ khuôn viên Trần phủ. Sấm chớp vang lên không ngừng, những tia sét rạch ngang trời không đủ để soi sáng bóng lưng thiếu niên gầy gộc dần dần biến mất xa xa nơi rừng già.
Cảnh lần nữa biến đổi, lần này Trần Phong đáp chân xuống một ngọn đồi quen thuộc, mà thậm chí cậu còn xác định được thời điểm diễn ra vụ việc. Bởi cậu nhìn thấy phía chân trời, đội quân tinh nhuệ đang hộ tống thiếu niên cao gầy với xương chân vỡ vụn rời đi. Trong khi đó, trước mặt cậu hiện tại là Trần Hùng khi đã về già, đối diện với thủ lĩnh của Lãnh Huyết đoàn, vẻ mặt cả hai đều là rất phức tạp.
- Ta nên gọi ông là gì được nhỉ?
Tên sát thủ máu lạnh cười khà khà. Cậu bé Mặc Sơn chính trực năm nào nay lại trở thành pháp sư hắc ám, gieo rắc nỗi khiếp sợ trên toàn Thanh Phong Đế quốc, thực lực đã chân chính đạt tới tứ tinh pháp tông.
Còn đối diện với thủ lĩnh Lãnh Huyết đoàn lại là một Trần Hùng già nua đã trải qua biết bao nhiêu phong ba bão táp. Kể từ ngày đó, ông ta đã bị Trần Tuấn chỉ trích rất nhiều, địa vị trong phủ cũng là đại giảm, cuộc sống bỗng chốc rơi xuống đáy sâu vực thẳm.
Thiên phú Trần Hùng trái ngược với người huynh đệ của mình. Năm đó trong khi Trần Tuấn đã đạt tới pháp tôn cảnh giới thì ông ta mới chỉ là pháp quan thất tinh, so ra chẳng khác nào trò cười cho thiên hạ. Nhiều năm trôi qua, Trần Hùng chật vật đột phá đến ngũ tinh pháp tông, đối mặt với đứa trẻ yếu ớt năm nào thực sự chẳng còn cái gì lợi thế, ngược lại hoàn toàn bị áp đảo.
Mặc Sơn và Trần Hùng giao thủ không nương tình, trực tiếp tung ra sát chiêu ngay từ đầu. Vị pháp sư già nua không thể trả lời câu hỏi của tên sát thủ, đơn giản vì trong ông hiện tại chẳng còn gì ngoài ân hận. Ông không chỉ gây ra cái chết của một người phụ nữ vô tội, mà còn tước đoạt tương lai của con trai cô ấy, gây ra vô số hậu quả đáng buồn. Vì vậy mà những gì ông muốn làm chỉ có một, đó là tự tay chấm dứt tất cả mọi thứ, tập trung vào chiêu thức duy nhất và cũng là cuối cùng của đời mình.
Pháp lực kinh thiên động địa bùng nổ khiến cho mặt đất tạo thành hố sâu chục trượng. Chỉ một hiệp duy nhất trận đấu liền đã kết thúc, mà kết quả của nó có lẽ chỉ có một người mong muốn. Bàn tay phải của Mặc Sơn xuyên qua trái tim Trần Hùng trong khi chưởng pháp của ông đánh nát toàn bộ lục phủ ngũ tạng của hắn ta. Trước khi cả hai trút hơi thở cuối cùng, Trần Hùng vẫn kịp nói:
- Ta.. Xin lỗi..
Cảnh vật tan biến, không gian một lần nữa trở lại với bóng đêm vô tận.