Chương 4
Một Đêm Không Ngủ
Caius Hỗn Mang mơ thấy mình đang bước lên những bậc cầu thang xoắn ốc.
Y không rõ rốt cuộc mình đang đi lên hay đi xuống. Có lẽ là y lại bị mắc kẹt ở giữa tháp, tiến lên hay lùi lại cũng không có kết quả.
Y lại mắc kẹt trong mơ, mắc kẹt trong ký ức tuổi thơ.
Khi đó Caius còn còn chưa được gọi là ‘Caius Hỗn Mang’. Pháp sư tập sự ở Tháp Pháp sư đều sẽ bị tước bỏ họ tên. Họ chẳng qua chỉ là những cô nhi mang trong mình thiên phú ma pháp. Chỉ những pháp sư cấp cao mới có đủ thực lực để giành được danh hiệu cho mình, và danh hiệu này sẽ trở thành họ, dòng họ, nguồn gốc của họ.
Có lẽ nên hỏi Adeline Ban Mai ít thuốc ngủ mới được, Caius nghĩ trong mơ. Y đoán bản thân bị kéo vào trong giấc mơ này có lẽ là vị nguyên tố ánh sáng đang dạt dào xung quanh.
Những năm tháng mới trốn khỏi Tháp Pháp sư, y thường xuyên thức trắng đêm, cảnh giác đội truy tung của Giáo đình —— Những kẻ sẽ đột ngột xâm nhập vào những quán rượu, phòng trọ nơi y tạm trú, hoặc sẽ loanh quanh hỏi người qua đường: Ngươi có thấy một thanh niên mặt sẹo, tóc vàng không? Cậu ta tên là Carl. Là một pháp sư tập sự hết sức nguy hiểm.
Che sẹo và tẩy tóc đối với y chỉ là trò xiếc, giấu đi ma lực của mình mới là điểm mấu chốt. Cũng như việc Carl có thể cảm nhận được thần lực của Tòa Thánh, đối phương cũng có thể nắm bắt được ma lực của một phù thủy hắc ám.
Còn về việc làm thế nào mà y có thể thoát khỏi lũ chó săn của Tòa Thánh, làm thế nào y có được danh hiệu “Hỗn Mang”, đó là chuyện sẽ nói sau. Hiện tại Caius vẫn là Carl, một pháp sư tập sự cấp thấp trong Tháp Pháp sư.
Ở tại toà tháp ấy, vết sẹo trên mặt y mang đến cho y không ít những ánh mắt khác thường. Carl có một người mẹ là một pháp sư chưa đăng ký. Bà hình như từng được gọi là Elena Cực Quang gì đó, y cũng chẳng nhớ. Y chỉ nhớ bà rất đẹp, nhưng bà lại bị điên.
Trước khi Tòa Thánh phá cửa tìm được họ, mẹ y đã gọi tên y.
“Carl,” Bà gọi, trông bà tỉnh táo lạ thường, “Lại đây, Carl… Lại đây để ta ngắm nhìn con nào.”
Y bước tới. Đối phương ngồi xuống ôm y.
Cậu bé tám tuổi ngập ngừng ôm mẹ, đôi mắt lướt qua vai bà, nhìn từng đốm đuốc bốc lửa trong màn đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ.
Sau đó cậu bé hét lên.
Lòng bàn tay lạnh băng của mẹ áp vào mặt y. Da mặt nhanh chóng bị đóng băng đến chết thịt, lớp biểu bì phồng lên rồi bong ra. Y hét toáng lên, đẩy mẹ mình ra, loạng choạng ngã xuống đất. Đúng lúc đó, các hiệp sĩ nghe thấy tiếng hét thảm xông vào phá cửa.
“Cực Quang đại nhân,” Trưởng đoàn lên tiếng cảnh cáo, “Xin ngài đừng chống cự vô ích…”
Hắn vừa dứt lời, liền thấy nữ nhân trước mặt mỉm cười nhìn họ.
“Khiên…!” Hắn hô.
Ma pháp băng giá hung bạo và mất kiểm soát ngay lập tức xé nát người thi triển thành từng mảnh. Sự sống sót của Carl hoàn toàn là do may mắn: Trong nháy mắt đó chịu đựng cơn đau đó, y kích thích tài năng của chính mình. Nguyên tố băng tiến về phía y bị khoảng không vô hình xung quanh nuốt chửng, chẳng thể sờ đến một cọng tóc của y.
Nhưng thiệt hại cũng đã thành. Y mất mẹ, cũng mất đi một cuộc sống bình dị. Vết sẹo trên mặt y chẳng qua chỉ là một bằng chứng. Giáo đoàn cũng chẳng cho y thời gian để đau buồn, họ mau chóng đưa y đến Tháp Pháp sư.
Lũ trẻ trong tháp gọi y là Carl Mặt Sẹo, đây đương nhiên là lời châm chọc ác ý của chúng nó. Các giáo sư cũng không thích nhìn mặt y. Việc xin tài liệu ma pháp hay nhận được ưu ái đối với y là việc rất khó. Vậy nên thành tích học tập của y cũng rất tệ. Có lẽ sở thích sưu tầm của y cũng một phần xuất phát từ sự thiếu thốn thời thơ ấu.
Thi thoảng y sẽ vướng chân ai đó mà ngã ở cầu thang, mặt và tay y thi thoảng cũng sẽ va vào tường. Những vết bầm cũ vừa tan đi thì lại có vết mới xuất hiện.
Đồ ăn cũng chẳng có là bao. Y thường sẽ bị lũ học sinh lớn tuổi hơn cướp mấy món thịt mặn, thành ra y lúc nào cũng nhỏ gầy, lại càng dễ bị lũ trẻ khác đánh hơn. Vậy nên sau này, mỗi khi Adeline nhìn y, bà đều thắc mắc ‘Không hiểu sao cậu vẫn có thể cao được nhỉ?’
Y cũng đã từng phản kháng vài lần, nhưng mỗi lần như vậy y đều bị đè xuống đất đánh cho một trận tơi bời. Cách đó mấy mét sẽ là đội hộ vệ của Tháp Pháp sư. Những hiệp sĩ của Tòa Thánh đã cướp đi mẹ và sự tự do của y trước giờ đều mặc áo giáp và đội mũ giáp che mặt. Họ không quan tâm đến bọn trẻ con đánh nhau, họ chỉ ra tay khi có người lạm dụng ma pháp hoặc muốn bỏ chạy.
Y chỉ thấy đội hộ vệ động đậy một lần duy nhất. Hôm đó, Trixy ôm một chồng sách cổ thật dày vội vàng chạy xuống cầu thang. Trixy có một giáo sư tính tình quái gở. Ông ta luôn bắt cô bé làm này làm kia, lại lúc nào cũng bắt bẻ nàng. Đống sách đó đối với một cô bé mới mười mấy tuổi thật sự là có chút nặng. Nàng chạy đến bậc thang cuối cùng thì quả nhiên vấp ngã một cái.
Carl lạnh lùng đứng từ trên nhìn xuống nàng. Y còn nhớ rõ chiếc đuôi kỳ nhông vốn đã phân cho mình lại bị lão giáo sư xấu tính kia đưa cho Trixy. Y đã rất mong đợi vẻ mặt của giáo sư khi nhìn thấy đống sách cổ của mình rơi vãi đầy đất.
Đúng lúc này, có người tiến tới đỡ nàng dậy, lấy chồng sách trên tay nàng đi.
“Em muốn đi đâu?”
Đó là lần đầu tiên y chứng kiến một hộ vệ nói chuyện với một pháp sư tập sự. Các hộ vệ có nói chuyện với nhau, có nói chuyện với các giáo sư, nhưng không bao giờ để ý đến nhóm tập sự. Nhưng cũng không có gì lạ. Trixy vốn rất đáng yêu. Mái tóc màu sợi đay, làn da trắng ngần và chiếc áo choàng tập sự của nàng mang đến cho người ta một khí chất nhu nhược đáng yêu, khó trách nàng lại là một ngoại lệ.
“Phụ nữ trong Tháp pháp sư, hay đúng hơn là tất cả mọi người, đều phải trải qua một quá trình.” Adeline Ban Mai đã từng nói với y, “Ngay khi có được danh hiệu, ta đã uốn xoăn mái tóc, trang điểm thật đậm, vì ta đã không còn phải lộ ra vẻ yếu đuối nữa.”
Y nhớ mẹ mình cũng có một mái tóc bạch kim dài, vô cùng đẹp.
Ngay sau đó y lại bị đám trẻ bắt nạt mình đánh cho một trận, vì chúng gọi y là ‘Loại con rơi con vãi của loại kỹ nữ bỏ chạy theo trai.’
Nắm đấm của đối phương giáng thẳng vào mặt y, nóng hổi như vết bỏng mà mẹ y đã để lại trên người. Y dùng nắm đấm, chân và răng điên cuồng tấn công bất cứ ai đánh y, nhưng hiệu quả cũng cực thấp. Máu trộn với bùn dính vào áo choàng tập sự. Da đầu y đau nhức vì có người đang kéo giật tóc y.
Cuộc hỗn chiến này kéo dài gần mười phút trước khi giáo sư và hộ vệ đến. Tên nhóc nằm trên người y bị hộ vệ kéo ra. Carl nằm dưới đất thở hổn hển, vì phẫn nộ, vì đau đớn.
“Mày chỉ là một con quái vật xấu xí mà ngay cả mẹ mày cũng ghét bỏ thôi!” Tên nhóc bị lôi đi hét ầm.
Mặt y đau vô cùng. Hình ảnh lần cuối cùng mẹ gọi y tới gần lại thoáng hiện. Cậu bé gầm lên, cậu sẽ chứng tỏ bản thân ——
—— Đến khi pháp sư tập sự phía đối diện kịp phản ứng, một cái lỗ lớn đã bị đốt cháy trên cột đá granite của sảnh tầng một. Tay của Carl Mặt Sẹo hướng về phía cậu ta, lòng bàn tay vẫn được bao bọc bởi chú văn chưa tan biến.
Cậu ta mò mẫm mặt mình. Sợi tóc ngắn ngủn chọc vào tai, như có gì vừa xẹt qua da đầu, chạm đến nơi nào là nơi đó không còn một mảnh. Cậu ta khẽ giật mình, nhìn đến đôi mắt đỏ sọc như ác ma cùng với gương mặt sẹo kia, không khỏi ứa mồ hôi lạnh, sợ đến trắng mặt: Nếu vừa rồi không quay mặt đi…
Người cản được chiêu công kích của Carl là một hộ vệ đã bế cậu bé lên trước khi cậu có thể thổi bay đầu đối phương, cứu sống pháp sư tập sự kia. Thiếu niên bị ôm nhìn chằm chằm vào đối thủ, y chỉ cảm thấy những thứ bị đè nén trong cơ thể đang không ngừng đánh sâu vào phòng tuyến, chuẩn bị phun trào, quét sạch mọi thứ ————
“Kết thúc rồi,” Người phía sau đè tay y lại, “Xin Đấng Ánh sáng phù hộ cho các ngươi.”
Trong lời nói này tựa như có ma lực. Trong nháy mắt, tựa như có ai thắp lên một tia sáng trong tâm hỗn mang. Ánh sáng lan tỏa như thủy triều, xoa dịu nguyên tố bạo động bằng những gợn sóng nhẹ nhàng. Phẫn nộ, sợ hãi, hoảng loạn… Tất cả đều bị cuốn trôi ——
“Đấng Ánh sáng trên cao! Carl, ngươi đã làm gì!”
Một giọng nói vừa kinh hãi vừa tức giận truyền đến.
Các giáo sư đến hiện trường mau chóng phạt tất cả thủ phạm tham gia đánh nhau. Carl bị phạt nặng nhất. Y bị cấm ăn một ngày vì tội phá hủy cột đá của đại sảnh.
Tối muộn, khi thiếu niên đang vừa đói vừa khát trong phòng tạm giam, một chút ánh sáng đột nhiên xuất hiện ở cửa.
Cửa mở ra, một hộ vệ đứng ở bên ngoài. Hắn vẫn tuân theo quy củ, đội mũ giáp che mặt, nhưng không đeo kiếm. Hắn đứng ở cửa, trên tay cầm một chiếc đĩa.
“Ta đã nói rõ nguyên do của việc hôm nay với các giáo sư rồi,” Đối phương mở miệng, giọng nói ồm ồm truyền đến. Carl biết giọng nói này, “Cậu cũng không cố ý phá phách… Vậy nên không cần phải phạt cậu như vậy.”
Thấy thiếu niên ngồi mép giường không nói gì, hắn bước vào trong, đặt đồ ăn lên bàn, thế nhưng lại không rời đi.
“Cậu bị thương rồi.” Thấy thiếu niên ác ý nhìn mình, hắn bèn giải thích.
“Để tôi yên.” Carl nói.
“Nhưng cậu bị thương rồi.” Hộ vệ nói.
“Tôi nói! Để cho tôi yên!” Carl cao giọng: “Là anh ngăn cản tôi, hiện tại lại là anh giả mù sa mưa tới đây bày tỏ lòng tốt. Anh rốt cuộc muốn gì?”
“Anh không nghe thấy chúng nó nói gì à?”
“Tôi chẳng qua chỉ là loại dị hợm ai ai cũng khinh thường. Rõ ràng tôi giỏi hơn, nhưng ai cũng muốn phủ nhận điều này! Cho rằng ngăn cản tôi học tập, lấy đi tài liệu, đồ ăn của tôi, cười nhạo vào mặt tôi sẽ khiến tôi cam tâm mãi mãi làm một pháp sư tập sự thấp hèn. Nhưng không đâu!” Thiếu niên gầm lên.
“Chúng nó chỉ không muốn thấy một thằng nhóc dị hợm giỏi hơn chúng nó thôi. Anh không thấy hôm nay chúng nó đã sợ như nào à? Anh vì cái gì không sợ hãi, không tức giận, không né tránh tôi?”
“Giữ lấy cái lòng thương hại của mình cho những người đáng yêu như Trixy đi, đừng có phung phí nó trên người tôi.”
“Tôi không cần!”
Ầm ĩ xong một hồi, y liền thấy hối hận. Pháp sư tập sự cấp thấp lại đi mắng nhiếc một hiệp sĩ hộ vệ Tòa Thánh phái tới. Nếu chuyện này tới tai của giáo sư, y chắc chắn sẽ lại bị phạt.
Carl quay mặt đi, sẵn sàng đón nhận lửa giận của đối phương.
Y nghe thấy tiếng kim loại va vào nhau, hình như là tiếng giáp tay đặt lên bàn. Có vẻ như hộ vệ muốn đánh y một trận, nhưng cũng không muốn quá mức tàn nhẫn.
Tiếng người lại gần giường khiến y căng thẳng.
Đối phương ngồi xổm xuống. Ngay sau đó, Carl thấy tay mình được một đôi tay dày rộng, ấm áp khác cầm lấy.
“Ta không tới để thương hại cậu,” Đối phương nói, “Ta chỉ thấy những việc này không đáng phải phát sinh.”
“Cậu cũng không dị hợm, Carl.” Hắn khẳng định chắc chắn.
Thiếu niên cúi đầu nhìn hộ vệ. Y chỉ có thể nhìn đấy chiếc mũ giáp chuyên dụng của Giáo đoàn che giấu hoàn toàn thân phận thật sự của đối phương.
Thế nhưng bàn tay lộ ra bên ngoài kia lại vừa thô ráp, vừa ấm áp, khiến cho bàn tay lạnh lẽo của y cũng dần dần ấm lến. Y có thể sờ được từng vết chai, vết sẹo nhỏ trên tay đối phương. Quá trình huấn luyện của hiệp sĩ cũng không nhẹ nhàng hơn của pháp sư là bao.
“Hỡi Đấng Ánh sáng ở trên cao.” Hiệp sĩ hộ vệ thấp giọng thì thầm,
“Xin Ngài hãy đắp nặn tụi nhỏ,
Cho chúng đủ kiên cường để nhận thức được mềm yếu của chính mình;
Đủ dũng cảm để có thể đối mặt với sự sợ hãi;
Trong thất bại không nhụt chí;
Trong thắng lợi khiêm tốn ôn hòa.
Xin Ngài hãy đắp nặn tụi nhỏ,
Không vì ảo tưởng mà khuyết thiếu hành động;
Dẫn lối cho chúng biết Ngài, cũng biết,
Biết chính mình chính là hòn đá tri thức.”
Hắn cầu nguyện, xung quanh thiếu niên cũng chợt có một vòng bạch quang bao phủ. Những vết bầm tím trên tay, trên bụng, trên đùi đều nóng lên. Đau đớn dần dần biến mất. Ngay cả vết sẹo trên mặt cũng có cảm giác như được một miếng tơ nhung vuốt ve.
Y ngồi trên giường, nhìn hộ vệ còn đang quỳ trước mình.
“Thực xin lỗi,” Bạch quang biến mất, hộ vệ thả tay y ra, quan sát mặt y, “Vết thương trên mặt cậu là do ma pháp bậc cao tạo nên. Ta năng lực có hạn, không thể chữa lành.”
Thiếu niên ẩn mình trong bóng đêm lắc đầu. Ít nhất thì trái tim bị gió rét tổn thương của y đã bắt đầu khá lên.
Caius Hỗn Mang bừng tỉnh khỏi cơn mơ. Y vốn tưởng là mình bỗng dưng tỉnh giấc, nhưng ngay sau đó lại nghe được tiếng động truyền đến từ căn phòng cách vách.
Y mở cửa, xung quanh tối thui. Một đốm lửa nhỏ phát ra từ đầu ngón tay của pháp sư. Ánh sáng kinh động đến nam nhân đang cuộn tròn trong góc. Trông hắn có vẻ cực kỳ ghét ánh sáng, thậm chí còn phát ra tiếng gầm nhẹ uy hiếp.
Pháp sư dập tắt ngọn lửa, điều chỉnh thị lực của chính mình để thích ứng với màn đêm. Đôi mắt đỏ tươi của y hơi sáng lên.
“Ác mộng kết thúc rồi,” Y nói, “Ở nơi này, ngươi rất an toàn.”
Đối phương vẫn cứ ở trong góc run bần bật, có lẽ vẫn nghĩ mình còn ở lại căn phòng tràn ngập bạo lực, dâm loạn kia. Pháp sư áo đen thở dài: Vật sống là rất khó xử lý. Đá quý, dược liệu hay sách vở ít nhất sẽ không nửa đêm đột nhiên đánh thức y.
“Ta không biết điều trị chấn thương tâm lý, ngươi tự mình nghĩ cách đi.” Pháp sư nói xong, bước vào phòng. Lúc vừa gần đến đối phương, lại bị một lực mạnh tác động đẩy ngã lên giường.
Y kiềm chế suy nghĩ muốn bắn nát đầu đối phương.
“Tên ngốc yếu ớt, đáng thương, lấy oán báo ơn này.” Pháp sư nhìn người đang đè lên mình, đè nén hèn ý nói.
Bốn chữ lấy oán báo ơn này quả nhiên kích thích đối phương dừng động tác tấn công.
Trọng lượng đè lên người pháp sư nhanh chóng biến mất. Đối phương chao đảo lùi về sau vài bước, tựa hồ như bị hành động vừa rồi của chính mình dọa sợ.
Có lẽ là đứng không vững, hoặc có lẽ là đụng vào chân đau, nên hắn ngã xuống mặt đất.
“Sàn nhà cho ngươi cảm giác an toàn sao?” Pháp sư trào phúng nói, nhìn bóng người thở dốc trên mặt đất.
Có lẽ do giấc mơ về thời tập sự vừa rồi khiến pháp sư áo đen có chút mềm lòng, câu tiếp theo y không còn quá gay gắt nữa: “Bỏ đi… Ngươi về giường mình ngủ đi.”
Y sẽ cho đối phương ít thuốc ngủ, để cho kẻ đáng thương này có thể yên tâm ngủ một giấc.
Đợi trong chốc lát cũng không có câu trả lời.
Pháp sư chuẩn bị rời đi, nhưng cẳng chân bên giường lại bỗng ấm lên.
Hiệp sĩ Thầm lặng đang dựa vào bên chân y. Không quá gần, nhưng lại như người chết đuối bắt được một cọng rơm, không muốn buông tay.
Đây có thể là hành động níu giữ lớn nhất hắn có thể biểu hiện ra đối với pháp sư áo đen Caius Hỗn Mang. Cứ như thể nếu cứ dán lấy chân y, dựa vào chân y, là có thể thoát khỏi những ký ức chật vật trong bóng đêm.
Pháp sư do dự vài giây, cuối cùng cũng không có đá văng đối phương đi.
“Ta sẽ cố gắng chữa lành cho ngươi…” Y thì thầm, búng nhẹ ngón tay. Gối đầu mềm mại bay tới lót sau lưng. Một chiếc chăn lông cừu to dày vây lấy một người ở trên, một người ở dưới.
“Như có người đã từng chữa lành cho ta.” Y nói. Con ngươi đỏ tươi nhìn chằm chằm vào sâu trong bóng đêm.
Caius Hỗn Mang mơ thấy mình đang bước lên những bậc cầu thang xoắn ốc.
Y không rõ rốt cuộc mình đang đi lên hay đi xuống. Có lẽ là y lại bị mắc kẹt ở giữa tháp, tiến lên hay lùi lại cũng không có kết quả.
Y lại mắc kẹt trong mơ, mắc kẹt trong ký ức tuổi thơ.
Khi đó Caius còn còn chưa được gọi là ‘Caius Hỗn Mang’. Pháp sư tập sự ở Tháp Pháp sư đều sẽ bị tước bỏ họ tên. Họ chẳng qua chỉ là những cô nhi mang trong mình thiên phú ma pháp. Chỉ những pháp sư cấp cao mới có đủ thực lực để giành được danh hiệu cho mình, và danh hiệu này sẽ trở thành họ, dòng họ, nguồn gốc của họ.
Có lẽ nên hỏi Adeline Ban Mai ít thuốc ngủ mới được, Caius nghĩ trong mơ. Y đoán bản thân bị kéo vào trong giấc mơ này có lẽ là vị nguyên tố ánh sáng đang dạt dào xung quanh.
Những năm tháng mới trốn khỏi Tháp Pháp sư, y thường xuyên thức trắng đêm, cảnh giác đội truy tung của Giáo đình —— Những kẻ sẽ đột ngột xâm nhập vào những quán rượu, phòng trọ nơi y tạm trú, hoặc sẽ loanh quanh hỏi người qua đường: Ngươi có thấy một thanh niên mặt sẹo, tóc vàng không? Cậu ta tên là Carl. Là một pháp sư tập sự hết sức nguy hiểm.
Che sẹo và tẩy tóc đối với y chỉ là trò xiếc, giấu đi ma lực của mình mới là điểm mấu chốt. Cũng như việc Carl có thể cảm nhận được thần lực của Tòa Thánh, đối phương cũng có thể nắm bắt được ma lực của một phù thủy hắc ám.
Còn về việc làm thế nào mà y có thể thoát khỏi lũ chó săn của Tòa Thánh, làm thế nào y có được danh hiệu “Hỗn Mang”, đó là chuyện sẽ nói sau. Hiện tại Caius vẫn là Carl, một pháp sư tập sự cấp thấp trong Tháp Pháp sư.
Ở tại toà tháp ấy, vết sẹo trên mặt y mang đến cho y không ít những ánh mắt khác thường. Carl có một người mẹ là một pháp sư chưa đăng ký. Bà hình như từng được gọi là Elena Cực Quang gì đó, y cũng chẳng nhớ. Y chỉ nhớ bà rất đẹp, nhưng bà lại bị điên.
Trước khi Tòa Thánh phá cửa tìm được họ, mẹ y đã gọi tên y.
“Carl,” Bà gọi, trông bà tỉnh táo lạ thường, “Lại đây, Carl… Lại đây để ta ngắm nhìn con nào.”
Y bước tới. Đối phương ngồi xuống ôm y.
Cậu bé tám tuổi ngập ngừng ôm mẹ, đôi mắt lướt qua vai bà, nhìn từng đốm đuốc bốc lửa trong màn đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ.
Sau đó cậu bé hét lên.
Lòng bàn tay lạnh băng của mẹ áp vào mặt y. Da mặt nhanh chóng bị đóng băng đến chết thịt, lớp biểu bì phồng lên rồi bong ra. Y hét toáng lên, đẩy mẹ mình ra, loạng choạng ngã xuống đất. Đúng lúc đó, các hiệp sĩ nghe thấy tiếng hét thảm xông vào phá cửa.
“Cực Quang đại nhân,” Trưởng đoàn lên tiếng cảnh cáo, “Xin ngài đừng chống cự vô ích…”
Hắn vừa dứt lời, liền thấy nữ nhân trước mặt mỉm cười nhìn họ.
“Khiên…!” Hắn hô.
Ma pháp băng giá hung bạo và mất kiểm soát ngay lập tức xé nát người thi triển thành từng mảnh. Sự sống sót của Carl hoàn toàn là do may mắn: Trong nháy mắt đó chịu đựng cơn đau đó, y kích thích tài năng của chính mình. Nguyên tố băng tiến về phía y bị khoảng không vô hình xung quanh nuốt chửng, chẳng thể sờ đến một cọng tóc của y.
Nhưng thiệt hại cũng đã thành. Y mất mẹ, cũng mất đi một cuộc sống bình dị. Vết sẹo trên mặt y chẳng qua chỉ là một bằng chứng. Giáo đoàn cũng chẳng cho y thời gian để đau buồn, họ mau chóng đưa y đến Tháp Pháp sư.
Lũ trẻ trong tháp gọi y là Carl Mặt Sẹo, đây đương nhiên là lời châm chọc ác ý của chúng nó. Các giáo sư cũng không thích nhìn mặt y. Việc xin tài liệu ma pháp hay nhận được ưu ái đối với y là việc rất khó. Vậy nên thành tích học tập của y cũng rất tệ. Có lẽ sở thích sưu tầm của y cũng một phần xuất phát từ sự thiếu thốn thời thơ ấu.
Thi thoảng y sẽ vướng chân ai đó mà ngã ở cầu thang, mặt và tay y thi thoảng cũng sẽ va vào tường. Những vết bầm cũ vừa tan đi thì lại có vết mới xuất hiện.
Đồ ăn cũng chẳng có là bao. Y thường sẽ bị lũ học sinh lớn tuổi hơn cướp mấy món thịt mặn, thành ra y lúc nào cũng nhỏ gầy, lại càng dễ bị lũ trẻ khác đánh hơn. Vậy nên sau này, mỗi khi Adeline nhìn y, bà đều thắc mắc ‘Không hiểu sao cậu vẫn có thể cao được nhỉ?’
Y cũng đã từng phản kháng vài lần, nhưng mỗi lần như vậy y đều bị đè xuống đất đánh cho một trận tơi bời. Cách đó mấy mét sẽ là đội hộ vệ của Tháp Pháp sư. Những hiệp sĩ của Tòa Thánh đã cướp đi mẹ và sự tự do của y trước giờ đều mặc áo giáp và đội mũ giáp che mặt. Họ không quan tâm đến bọn trẻ con đánh nhau, họ chỉ ra tay khi có người lạm dụng ma pháp hoặc muốn bỏ chạy.
Y chỉ thấy đội hộ vệ động đậy một lần duy nhất. Hôm đó, Trixy ôm một chồng sách cổ thật dày vội vàng chạy xuống cầu thang. Trixy có một giáo sư tính tình quái gở. Ông ta luôn bắt cô bé làm này làm kia, lại lúc nào cũng bắt bẻ nàng. Đống sách đó đối với một cô bé mới mười mấy tuổi thật sự là có chút nặng. Nàng chạy đến bậc thang cuối cùng thì quả nhiên vấp ngã một cái.
Carl lạnh lùng đứng từ trên nhìn xuống nàng. Y còn nhớ rõ chiếc đuôi kỳ nhông vốn đã phân cho mình lại bị lão giáo sư xấu tính kia đưa cho Trixy. Y đã rất mong đợi vẻ mặt của giáo sư khi nhìn thấy đống sách cổ của mình rơi vãi đầy đất.
Đúng lúc này, có người tiến tới đỡ nàng dậy, lấy chồng sách trên tay nàng đi.
“Em muốn đi đâu?”
Đó là lần đầu tiên y chứng kiến một hộ vệ nói chuyện với một pháp sư tập sự. Các hộ vệ có nói chuyện với nhau, có nói chuyện với các giáo sư, nhưng không bao giờ để ý đến nhóm tập sự. Nhưng cũng không có gì lạ. Trixy vốn rất đáng yêu. Mái tóc màu sợi đay, làn da trắng ngần và chiếc áo choàng tập sự của nàng mang đến cho người ta một khí chất nhu nhược đáng yêu, khó trách nàng lại là một ngoại lệ.
“Phụ nữ trong Tháp pháp sư, hay đúng hơn là tất cả mọi người, đều phải trải qua một quá trình.” Adeline Ban Mai đã từng nói với y, “Ngay khi có được danh hiệu, ta đã uốn xoăn mái tóc, trang điểm thật đậm, vì ta đã không còn phải lộ ra vẻ yếu đuối nữa.”
Y nhớ mẹ mình cũng có một mái tóc bạch kim dài, vô cùng đẹp.
Ngay sau đó y lại bị đám trẻ bắt nạt mình đánh cho một trận, vì chúng gọi y là ‘Loại con rơi con vãi của loại kỹ nữ bỏ chạy theo trai.’
Nắm đấm của đối phương giáng thẳng vào mặt y, nóng hổi như vết bỏng mà mẹ y đã để lại trên người. Y dùng nắm đấm, chân và răng điên cuồng tấn công bất cứ ai đánh y, nhưng hiệu quả cũng cực thấp. Máu trộn với bùn dính vào áo choàng tập sự. Da đầu y đau nhức vì có người đang kéo giật tóc y.
Cuộc hỗn chiến này kéo dài gần mười phút trước khi giáo sư và hộ vệ đến. Tên nhóc nằm trên người y bị hộ vệ kéo ra. Carl nằm dưới đất thở hổn hển, vì phẫn nộ, vì đau đớn.
“Mày chỉ là một con quái vật xấu xí mà ngay cả mẹ mày cũng ghét bỏ thôi!” Tên nhóc bị lôi đi hét ầm.
Mặt y đau vô cùng. Hình ảnh lần cuối cùng mẹ gọi y tới gần lại thoáng hiện. Cậu bé gầm lên, cậu sẽ chứng tỏ bản thân ——
—— Đến khi pháp sư tập sự phía đối diện kịp phản ứng, một cái lỗ lớn đã bị đốt cháy trên cột đá granite của sảnh tầng một. Tay của Carl Mặt Sẹo hướng về phía cậu ta, lòng bàn tay vẫn được bao bọc bởi chú văn chưa tan biến.
Cậu ta mò mẫm mặt mình. Sợi tóc ngắn ngủn chọc vào tai, như có gì vừa xẹt qua da đầu, chạm đến nơi nào là nơi đó không còn một mảnh. Cậu ta khẽ giật mình, nhìn đến đôi mắt đỏ sọc như ác ma cùng với gương mặt sẹo kia, không khỏi ứa mồ hôi lạnh, sợ đến trắng mặt: Nếu vừa rồi không quay mặt đi…
Người cản được chiêu công kích của Carl là một hộ vệ đã bế cậu bé lên trước khi cậu có thể thổi bay đầu đối phương, cứu sống pháp sư tập sự kia. Thiếu niên bị ôm nhìn chằm chằm vào đối thủ, y chỉ cảm thấy những thứ bị đè nén trong cơ thể đang không ngừng đánh sâu vào phòng tuyến, chuẩn bị phun trào, quét sạch mọi thứ ————
“Kết thúc rồi,” Người phía sau đè tay y lại, “Xin Đấng Ánh sáng phù hộ cho các ngươi.”
Trong lời nói này tựa như có ma lực. Trong nháy mắt, tựa như có ai thắp lên một tia sáng trong tâm hỗn mang. Ánh sáng lan tỏa như thủy triều, xoa dịu nguyên tố bạo động bằng những gợn sóng nhẹ nhàng. Phẫn nộ, sợ hãi, hoảng loạn… Tất cả đều bị cuốn trôi ——
“Đấng Ánh sáng trên cao! Carl, ngươi đã làm gì!”
Một giọng nói vừa kinh hãi vừa tức giận truyền đến.
Các giáo sư đến hiện trường mau chóng phạt tất cả thủ phạm tham gia đánh nhau. Carl bị phạt nặng nhất. Y bị cấm ăn một ngày vì tội phá hủy cột đá của đại sảnh.
Tối muộn, khi thiếu niên đang vừa đói vừa khát trong phòng tạm giam, một chút ánh sáng đột nhiên xuất hiện ở cửa.
Cửa mở ra, một hộ vệ đứng ở bên ngoài. Hắn vẫn tuân theo quy củ, đội mũ giáp che mặt, nhưng không đeo kiếm. Hắn đứng ở cửa, trên tay cầm một chiếc đĩa.
“Ta đã nói rõ nguyên do của việc hôm nay với các giáo sư rồi,” Đối phương mở miệng, giọng nói ồm ồm truyền đến. Carl biết giọng nói này, “Cậu cũng không cố ý phá phách… Vậy nên không cần phải phạt cậu như vậy.”
Thấy thiếu niên ngồi mép giường không nói gì, hắn bước vào trong, đặt đồ ăn lên bàn, thế nhưng lại không rời đi.
“Cậu bị thương rồi.” Thấy thiếu niên ác ý nhìn mình, hắn bèn giải thích.
“Để tôi yên.” Carl nói.
“Nhưng cậu bị thương rồi.” Hộ vệ nói.
“Tôi nói! Để cho tôi yên!” Carl cao giọng: “Là anh ngăn cản tôi, hiện tại lại là anh giả mù sa mưa tới đây bày tỏ lòng tốt. Anh rốt cuộc muốn gì?”
“Anh không nghe thấy chúng nó nói gì à?”
“Tôi chẳng qua chỉ là loại dị hợm ai ai cũng khinh thường. Rõ ràng tôi giỏi hơn, nhưng ai cũng muốn phủ nhận điều này! Cho rằng ngăn cản tôi học tập, lấy đi tài liệu, đồ ăn của tôi, cười nhạo vào mặt tôi sẽ khiến tôi cam tâm mãi mãi làm một pháp sư tập sự thấp hèn. Nhưng không đâu!” Thiếu niên gầm lên.
“Chúng nó chỉ không muốn thấy một thằng nhóc dị hợm giỏi hơn chúng nó thôi. Anh không thấy hôm nay chúng nó đã sợ như nào à? Anh vì cái gì không sợ hãi, không tức giận, không né tránh tôi?”
“Giữ lấy cái lòng thương hại của mình cho những người đáng yêu như Trixy đi, đừng có phung phí nó trên người tôi.”
“Tôi không cần!”
Ầm ĩ xong một hồi, y liền thấy hối hận. Pháp sư tập sự cấp thấp lại đi mắng nhiếc một hiệp sĩ hộ vệ Tòa Thánh phái tới. Nếu chuyện này tới tai của giáo sư, y chắc chắn sẽ lại bị phạt.
Carl quay mặt đi, sẵn sàng đón nhận lửa giận của đối phương.
Y nghe thấy tiếng kim loại va vào nhau, hình như là tiếng giáp tay đặt lên bàn. Có vẻ như hộ vệ muốn đánh y một trận, nhưng cũng không muốn quá mức tàn nhẫn.
Tiếng người lại gần giường khiến y căng thẳng.
Đối phương ngồi xổm xuống. Ngay sau đó, Carl thấy tay mình được một đôi tay dày rộng, ấm áp khác cầm lấy.
“Ta không tới để thương hại cậu,” Đối phương nói, “Ta chỉ thấy những việc này không đáng phải phát sinh.”
“Cậu cũng không dị hợm, Carl.” Hắn khẳng định chắc chắn.
Thiếu niên cúi đầu nhìn hộ vệ. Y chỉ có thể nhìn đấy chiếc mũ giáp chuyên dụng của Giáo đoàn che giấu hoàn toàn thân phận thật sự của đối phương.
Thế nhưng bàn tay lộ ra bên ngoài kia lại vừa thô ráp, vừa ấm áp, khiến cho bàn tay lạnh lẽo của y cũng dần dần ấm lến. Y có thể sờ được từng vết chai, vết sẹo nhỏ trên tay đối phương. Quá trình huấn luyện của hiệp sĩ cũng không nhẹ nhàng hơn của pháp sư là bao.
“Hỡi Đấng Ánh sáng ở trên cao.” Hiệp sĩ hộ vệ thấp giọng thì thầm,
“Xin Ngài hãy đắp nặn tụi nhỏ,
Cho chúng đủ kiên cường để nhận thức được mềm yếu của chính mình;
Đủ dũng cảm để có thể đối mặt với sự sợ hãi;
Trong thất bại không nhụt chí;
Trong thắng lợi khiêm tốn ôn hòa.
Xin Ngài hãy đắp nặn tụi nhỏ,
Không vì ảo tưởng mà khuyết thiếu hành động;
Dẫn lối cho chúng biết Ngài, cũng biết,
Biết chính mình chính là hòn đá tri thức.”
Hắn cầu nguyện, xung quanh thiếu niên cũng chợt có một vòng bạch quang bao phủ. Những vết bầm tím trên tay, trên bụng, trên đùi đều nóng lên. Đau đớn dần dần biến mất. Ngay cả vết sẹo trên mặt cũng có cảm giác như được một miếng tơ nhung vuốt ve.
Y ngồi trên giường, nhìn hộ vệ còn đang quỳ trước mình.
“Thực xin lỗi,” Bạch quang biến mất, hộ vệ thả tay y ra, quan sát mặt y, “Vết thương trên mặt cậu là do ma pháp bậc cao tạo nên. Ta năng lực có hạn, không thể chữa lành.”
Thiếu niên ẩn mình trong bóng đêm lắc đầu. Ít nhất thì trái tim bị gió rét tổn thương của y đã bắt đầu khá lên.
Caius Hỗn Mang bừng tỉnh khỏi cơn mơ. Y vốn tưởng là mình bỗng dưng tỉnh giấc, nhưng ngay sau đó lại nghe được tiếng động truyền đến từ căn phòng cách vách.
Y mở cửa, xung quanh tối thui. Một đốm lửa nhỏ phát ra từ đầu ngón tay của pháp sư. Ánh sáng kinh động đến nam nhân đang cuộn tròn trong góc. Trông hắn có vẻ cực kỳ ghét ánh sáng, thậm chí còn phát ra tiếng gầm nhẹ uy hiếp.
Pháp sư dập tắt ngọn lửa, điều chỉnh thị lực của chính mình để thích ứng với màn đêm. Đôi mắt đỏ tươi của y hơi sáng lên.
“Ác mộng kết thúc rồi,” Y nói, “Ở nơi này, ngươi rất an toàn.”
Đối phương vẫn cứ ở trong góc run bần bật, có lẽ vẫn nghĩ mình còn ở lại căn phòng tràn ngập bạo lực, dâm loạn kia. Pháp sư áo đen thở dài: Vật sống là rất khó xử lý. Đá quý, dược liệu hay sách vở ít nhất sẽ không nửa đêm đột nhiên đánh thức y.
“Ta không biết điều trị chấn thương tâm lý, ngươi tự mình nghĩ cách đi.” Pháp sư nói xong, bước vào phòng. Lúc vừa gần đến đối phương, lại bị một lực mạnh tác động đẩy ngã lên giường.
Y kiềm chế suy nghĩ muốn bắn nát đầu đối phương.
“Tên ngốc yếu ớt, đáng thương, lấy oán báo ơn này.” Pháp sư nhìn người đang đè lên mình, đè nén hèn ý nói.
Bốn chữ lấy oán báo ơn này quả nhiên kích thích đối phương dừng động tác tấn công.
Trọng lượng đè lên người pháp sư nhanh chóng biến mất. Đối phương chao đảo lùi về sau vài bước, tựa hồ như bị hành động vừa rồi của chính mình dọa sợ.
Có lẽ là đứng không vững, hoặc có lẽ là đụng vào chân đau, nên hắn ngã xuống mặt đất.
“Sàn nhà cho ngươi cảm giác an toàn sao?” Pháp sư trào phúng nói, nhìn bóng người thở dốc trên mặt đất.
Có lẽ do giấc mơ về thời tập sự vừa rồi khiến pháp sư áo đen có chút mềm lòng, câu tiếp theo y không còn quá gay gắt nữa: “Bỏ đi… Ngươi về giường mình ngủ đi.”
Y sẽ cho đối phương ít thuốc ngủ, để cho kẻ đáng thương này có thể yên tâm ngủ một giấc.
Đợi trong chốc lát cũng không có câu trả lời.
Pháp sư chuẩn bị rời đi, nhưng cẳng chân bên giường lại bỗng ấm lên.
Hiệp sĩ Thầm lặng đang dựa vào bên chân y. Không quá gần, nhưng lại như người chết đuối bắt được một cọng rơm, không muốn buông tay.
Đây có thể là hành động níu giữ lớn nhất hắn có thể biểu hiện ra đối với pháp sư áo đen Caius Hỗn Mang. Cứ như thể nếu cứ dán lấy chân y, dựa vào chân y, là có thể thoát khỏi những ký ức chật vật trong bóng đêm.
Pháp sư do dự vài giây, cuối cùng cũng không có đá văng đối phương đi.
“Ta sẽ cố gắng chữa lành cho ngươi…” Y thì thầm, búng nhẹ ngón tay. Gối đầu mềm mại bay tới lót sau lưng. Một chiếc chăn lông cừu to dày vây lấy một người ở trên, một người ở dưới.
“Như có người đã từng chữa lành cho ta.” Y nói. Con ngươi đỏ tươi nhìn chằm chằm vào sâu trong bóng đêm.