Chương : 50
Đám tang cuối cùng cũng kết thúc.
Hoàng mệt mỏi, bước từng bước khó khăn, men theo con đường đất nhỏ để xuống dưới đồi.
Không hiểu vì sao, người ta lại gọi đây là Đồi Cây Lim.
Hồi bé lũ trẻ cứ chọc nhau, thi xem đứa nào xuống cây lim trước tiên.
Trẻ con, nhất là mấy thằng con trai, có vẻ không hề sợ nơi này, chiều đến, chúng lại hò nhau ra đồi này thả trâu, rồi lại rủ nhau đi đá bóng, lùa nhau.
"Hoàng... Hoàng ơi."
Suy nghĩ linh tinh chợt bị cắt đứt. Hoàng quay đầu lại nhìn xem ai đang gọi tên mình.
Là Kiên.
"Vâng?"
"Cảm ơn cậu."
Kiên mắt sâu hoắm, mũi dọc dừa, hai gì má gầy guộc, nhìn rất thiếu sức sống.
"Không có gì đâu ạ. Chuyện này em nên làm mà. Mẹ em dặn em phải thật chu đáo, vì mẹ bận việc ở Điện không tới được, nên em làm thay luôn cả việc của mẹ."
"Ừ."
Trái với dự định của Hoàng, Kiên chỉ ừ một tiếng, không nói gì nữa, rồi cứ thế đi tiếp. Hoàng khó hiểu nhìn theo, nhưng rồi lại lắc đầu, đi tiếp xuống dưới đồi, chú Hải đã đợi xe sẵn, cả hai người cùng đi về.
Cậu vừa lên phòng, cũng là lúc Giao Linh ngồi đợi sẵn.
"Anh Hoàng."
"Có chuyện gì... Ơ..."
Giao Linh như kiểu mất bình tĩnh, lao đến, ôm chầm lấy người Hoàng.
Vẻ mặt thất thần của Giao Linh, cùng cái ôm đấy...
Thịch... Thịch... Thịch...
"Anh đi bộ mệt lắm à? Sao tim lại đập nhanh thế kia?!?"
"À không không."
Hoàng cố giữ nhịp thở đều đặn. Giữ ra cũng không được mà ôm tiếp cũng không. Cậu đơ mất vài giây.
"Giao Linh, em làm sao thế?"
"Em... Em... Từ sáng tới giờ em cứ linh cảm có thứ ma lực gì đấy rất mạnh. Hình như nguyên khí của em đang dần yếu đi. Em không hiểu sao mà lại sinh ra cảm giác bồn chồn lo lắng. Em ra đây cả ngày trời để ngồi đợi anh. Em sợ cái thứ ma lực ấy làm tổn hại chúng ta..."
Giao Linh nói rất nhanh rất nhanh. Vừa nói, một tay khẽ đặt lên ngực Hoàng, tay còn lại vòng ra sau lưng, ôm chặt lấy cậu. Cả khuôn mặt bé nhỏ áp sát vào lồng ngực.
Hoàng có chút bối rối, đứng đờ ra. Cậu cố suy nghĩ xem rốt cục thứ ma lực mà Giao Linh nhận thấy là gì.
"Mẹ về rồi đây."
Từ phía nhà dưới, bà Châu từ điện phủ cũng đã đi về. Hôm nay là ngày thứ hai trong chuỗi bảy ngày rước Thành Hoàng làng của ba điện.
Kh... Khoan.
Khoan đã!?!?
Đúng rồi, Thành Hoàng!!!
Có lẽ Thành Hoàng làng thực sự đã đi ra ngoài vi hành rồi, dân làng trong vùng, tuy rước người vào ngày thứ ba, nhưng tuyệt đối, trên thực tế, người có thể tự ra ngoài từ những ngày trước đó nữa.
Hoàng mệt mỏi, bước từng bước khó khăn, men theo con đường đất nhỏ để xuống dưới đồi.
Không hiểu vì sao, người ta lại gọi đây là Đồi Cây Lim.
Hồi bé lũ trẻ cứ chọc nhau, thi xem đứa nào xuống cây lim trước tiên.
Trẻ con, nhất là mấy thằng con trai, có vẻ không hề sợ nơi này, chiều đến, chúng lại hò nhau ra đồi này thả trâu, rồi lại rủ nhau đi đá bóng, lùa nhau.
"Hoàng... Hoàng ơi."
Suy nghĩ linh tinh chợt bị cắt đứt. Hoàng quay đầu lại nhìn xem ai đang gọi tên mình.
Là Kiên.
"Vâng?"
"Cảm ơn cậu."
Kiên mắt sâu hoắm, mũi dọc dừa, hai gì má gầy guộc, nhìn rất thiếu sức sống.
"Không có gì đâu ạ. Chuyện này em nên làm mà. Mẹ em dặn em phải thật chu đáo, vì mẹ bận việc ở Điện không tới được, nên em làm thay luôn cả việc của mẹ."
"Ừ."
Trái với dự định của Hoàng, Kiên chỉ ừ một tiếng, không nói gì nữa, rồi cứ thế đi tiếp. Hoàng khó hiểu nhìn theo, nhưng rồi lại lắc đầu, đi tiếp xuống dưới đồi, chú Hải đã đợi xe sẵn, cả hai người cùng đi về.
Cậu vừa lên phòng, cũng là lúc Giao Linh ngồi đợi sẵn.
"Anh Hoàng."
"Có chuyện gì... Ơ..."
Giao Linh như kiểu mất bình tĩnh, lao đến, ôm chầm lấy người Hoàng.
Vẻ mặt thất thần của Giao Linh, cùng cái ôm đấy...
Thịch... Thịch... Thịch...
"Anh đi bộ mệt lắm à? Sao tim lại đập nhanh thế kia?!?"
"À không không."
Hoàng cố giữ nhịp thở đều đặn. Giữ ra cũng không được mà ôm tiếp cũng không. Cậu đơ mất vài giây.
"Giao Linh, em làm sao thế?"
"Em... Em... Từ sáng tới giờ em cứ linh cảm có thứ ma lực gì đấy rất mạnh. Hình như nguyên khí của em đang dần yếu đi. Em không hiểu sao mà lại sinh ra cảm giác bồn chồn lo lắng. Em ra đây cả ngày trời để ngồi đợi anh. Em sợ cái thứ ma lực ấy làm tổn hại chúng ta..."
Giao Linh nói rất nhanh rất nhanh. Vừa nói, một tay khẽ đặt lên ngực Hoàng, tay còn lại vòng ra sau lưng, ôm chặt lấy cậu. Cả khuôn mặt bé nhỏ áp sát vào lồng ngực.
Hoàng có chút bối rối, đứng đờ ra. Cậu cố suy nghĩ xem rốt cục thứ ma lực mà Giao Linh nhận thấy là gì.
"Mẹ về rồi đây."
Từ phía nhà dưới, bà Châu từ điện phủ cũng đã đi về. Hôm nay là ngày thứ hai trong chuỗi bảy ngày rước Thành Hoàng làng của ba điện.
Kh... Khoan.
Khoan đã!?!?
Đúng rồi, Thành Hoàng!!!
Có lẽ Thành Hoàng làng thực sự đã đi ra ngoài vi hành rồi, dân làng trong vùng, tuy rước người vào ngày thứ ba, nhưng tuyệt đối, trên thực tế, người có thể tự ra ngoài từ những ngày trước đó nữa.