Chương 6
“Còn thất thần làm gì đấy, mau đi thay quần áo đi, chẳng lẽ con tính mặc nguyên thế này à?”
Mẫu Thân đại nhân lên tiếng phá tan hồi ức của Nhạc Ngưỡng, Nhạc Ngưỡng bực bội, không tình nguyện lên phòng thay đồ, khoác thêm áo, quấn chồng lên như bánh chưng vậy.
Mẹ cô vẻ mặt thở dài oán trách nói: “Con tốt xấu gì cũng ăn mặc gọn gàng một chút chứ, chỗ Bạc Viễn có lẽ còn có nhiều thanh niên trạc tuổi con, mặc như vậy người khác trừ phi mù mới nhìn trúng con.”
Nhạc Ngưỡng không nói nên lời: “Con đến không phải để hẹn hò! Con không đi!”
Một bên Trần Bạc Viễn cười đi tới, ôn hòa nói: “Bác gái, con thấy Ngưỡng Ngưỡng như vậy cũng tốt, bản thân xinh đẹp, không cần cầu kì cũng tự nhiên sẽ có người chú ý.”
Trước nay tên này vẫn luôn dẻo miệng như vậy.
Mẹ cô sau khi nghe Trần Bạc Viễn nói vậy, cũng không làm khó Nhạc Ngưỡng nữa.
Trần Bạc Viễn đích thân lái xe tới, Nhạc Ngưỡng vừa thấy chiếc xe liền biết nó thuộc loại xa xỉ, xem ra Trần Bạc Viễn hiện tại khá là khá giả.
Xạ Kích Quán gần nhất là ở quảng trường Đậu Phú, cách nhà của Nhạc Ngưỡng khoảng nửa giờ đi xe. Hôm nay không bị tắc đường, lái xe khá là thuận lợi. Mặc dù hiện tại đã là buổi tối nhưng không khí ở Xạ Kích Quán không hề giảm, vẫn còn có rất nhiều người trẻ tuổi.
Trần Bạc Viễn vừa xuất hiện, liền có vài người mặc đồng phục trẻ tuổi tiếp đón: “ Anh Viễn, sao anh lại tới đây?”
Nhạc Dương nhìn mấy người này, tất cả đều cao lớn đẹp trai, đều vô cùng nổi bật, theo cách nói của những người trẻ tuổi bây giờ, bọn họ chính là một đám tiểu huynh đệ quyến rũ bất khả chiến bại.
Nhạc Ngưỡng không khỏi nhìn họ lần thứ hai, mà bọn họ cũng chú ý tới gia đình Nhạc Ngưỡng, người dẫn đầu tên Vu Quang cũng lập tức nháy mắt ra hiệu với những người khác, rồi sau đó nhân lúc người khác không chú ý, kéo Trần Bạc Viễn vào một góc hỏi: “Anh Viễn, bọn họ là ai vậy?”
Trần Bạc Viễn nhìn theo hướng tầm mắt của cậu ta, tự nhiên mà giới thiệu nói: “Đó là Nhạc Ngưỡng, còn có bố Nhạc cùng mẹ Nhạc.”
“Bố Nhạc mẹ Nhạc?! Anh Viễn, anh kết hôn khi nào vậy?! Ôi vãi*!”
*Nguyên văn: Nắm thảo: 握草!”một câu nói mang nghĩa ngạc nhiên, còn là chửi thề.
Trần Bạc Viễn thấy cậu thanh niên này đã hiểu lầm, nhanh chóng đính chính lại: “Bố Nhạc không phải cha vợ, cậu suốt ngày nghĩ linh tinh cái gì vậy, họ đều là hàng xóm của tôi, tôi vừa dùng cơm nhà họ, nhân tiện lại đây tản bộ.”
Anh bởi vì ở trong quân đội quanh năm, bị nhiễm cách xưng hô của đồng đội, khi xưng hô với người khác đều gọi tên mang họ, ví dụ như cha anh, chính là bố Trần.
Nào có nghĩ đến “bố Nhạc” lại chứa nghĩa khác nữa.
Vu Quang liếc mắt một cái, ủy khuất nói: “Này cũng không thể trách em nghĩ nhiều, là anh một tiếng kêu bố vợ lại một tiếng gọi mẹ vợ.”
*Vì Trần Bạc Viễn gọi bố mẹ Nhạc Ngưỡng là ‘bố Nhạc’ (岳父), mẹ Nhạc (岳母), trùng hợp 岳父, 岳母 tiếng Trung có nghĩa là bố vợ, mẹ vợ, nên mới có sự hiểu lầm.
“Được rồi, cậu dẫn bác Nhạc đi thăm quanh đây và giới thiệu với bác ấy đi. Bác ấy rất có hứng thú với những thứ này.”
Khi nói câu này, anh còn cố nhấn mạnh hai chữ “bác”*.
*Tiếng Trung là 伯父, có hai chữ, chỉ bác trai – anh trai của bố.
“Không thành vấn đề!”
Cậu ta nói xong liền đi tới bên cạnh cha mẹ của Nhạc Ngưỡng, Vu Quang còn không quên đánh giá Nhạc Ngưỡng vài lần. Nhạc Ngưỡng cũng đưa mắt nhìn thẳng lại, điều này khiến cậu thanh niên đột nhiên không kịp phòng ngừa, vội chào hỏi ông Nhạc, bày tỏ muốn dẫn ông đi tham quan giới thiệu.
Mà bà Nhạc cũng vui mừng đi theo, cùng Vu Quang bước vào bên trong.
Nhạc Ngưỡng lười đi vào, tùy tay chọn một cái ghế dựa vào tường ngồi xuống. Tuy rằng trước mắt chỉ là quầy lễ tân, nhưng cô có thể tưởng tượng bên trong quán rộng lớn như thế nào.
Những nơi như này, cô không hứng thú lắm.
Sau khi trò chuyện với những người khác một lúc, Trần Bạc Viễn mới chú ý tới Nhạc Ngưỡng, ngay sau đó đi tới chỗ cô, trên mặt vẫn giữ nụ cười ôn hòa, thấy cô trên mặt không có nửa điểm tươi cười, ngay cả lông mày cũng cau lại. Không nhịn được muốn đền gần vuốt ve.
Kết quả không nghĩ tới tay vừa mới vươn ra, Nhạc Ngưỡng liền quay đầu, cảnh giác nhìn chằm chằm anh, mở miệng nói: “Anh muốn làm gì?”
Trần Bạc Viễn hơi sửng sốt, một lát sau khóe miệng nở nụ cười bất đắc dĩ, rút tay về, đút hai tay vào túi quần, đứng trước mặt Nhạc Ngưỡng nhìn cô chăm chú hỏi: “Đã nhiều năm như vậy không gặp. Em càng ngày càng ghẻ lạnh anh. Anh nhớ em đã từng thích mê mệt anh, suốt ngày theo đuổi anh, thậm chí còn …tuyên bố phải gả cho anh.”
Nhạc Ngưỡng bị anh vô cớ khơi mào quá khứ, tai có chút nóng lên, là người trong cuộc, cô thật sự không thể đối mặt với hành vi ngu ngốc của chính mình nhiều năm trước, cho nên liên tục ngắt lời anh:”Chuyện của mấy năm rồi, anh biết không? Bây giờ tôi đã bao nhiêu tuổi rồi? Đâu phải trẻ lên ba! Quên đi, đừng nhắc đến chuyện của trẻ con nữa.”
“Em đã thay đổi.”
Trần Bạc Viễn ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với cô.
Nhạc Ngưỡng hừ một tiếng hờn dỗi nói: “Nhiều năm như vậy, thiên hạ cũng sẽ thay đổi. Chẳng phải anh cũng thay đổi sao? Nếu anh không thay đổi sao có thể mặc kệ cha anh một mình, nhẫn tâm ở trong quân đội nhiều năm như vậy mà không hề trở về một lần, tôi cũng không tin nhiều năm như vậy đến cơ hội về nhà cũng không có!”
Nói đến đây, Nhạc Ngưỡng tức giận trong lòng. Trong những năm đầu quân ngũ, anh thỉnh thoảng mới về, lúc đó Nhạc Ngưỡng cảm thấy dù ít trở về nhưng anh ấy vẫn nhớ gia đình và bạn bè. Nhưng sau đó số lần ngày càng ít dần, đến một năm nào đó, anh không hề xuất hiện nữa.
Trần Bạc Viễn hơi hơi hé miệng, muốn giải thích điều gì đó, nhưng lời nói đến trước mắt, lại chỉ nhẹ nhàng bâng quơ đáp lại một câu: “Rất nhiều chuyện không đơn giản như em nghĩ đâu.”
“Tôi chỉ biết lão Trần sức khỏe không tốt, nếu bố tôi bị như vậy, tôi sẽ không đi lính nữa và sẽ trở về chăm sóc ông ấy! Dù có trở thành một quân nhân, tôi cũng sẽ dành thời gian để về thăm ông ấy. Tình huống đặc thù tôi cũng không tin đến điều này mà quân đội cũng không cho phép! Hơn nữa không phải một hay hai năm, anh đã mấy năm không có trở về?”
Đối với lời trách móc của Nhạc Ngưỡng, Trần Bạc Viễn chỉ biết cười khổ: “Chuyện này quả thật anh đã làm không thỏa đáng, vì thế anh cũng……”
“Anh đừng kiếm cớ, tôi xem như đã nhìn rõ anh!”
Nhạc Ngưỡng cũng không muốn nghe anh tiếp tục nói mấy chuyện vớ vẩn ấy, tưởng tượng đến lão Trần mấy năm nay chịu nhiều vất vả, Nhạc Ngưỡng trong lòng liền xúc động. Ngay cả nhìn Trần Bạc Viễn đều là lòng tràn đầy tức giận, cô cũng không biết cơn giận từ đâu mà tới, đứng dậy khỏi ghế, xoay người liền chạy ra khỏi Xạ Kích Quán.
“Nhạc Ngưỡng, em đi đâu vậy?”
Trần Bạc Viễn đuổi theo, Nhạc Ngưỡng buông xuống một câu: “Tôi về nhà, không muốn nhìn thấy anh.”
Sau đó, khi cha mẹ Nhạc Ngưỡng được Trần Bạc Viễn đưa về, Nhạc Ngưỡng cũng không bước ra khỏi phòng, mặc cho việc mẹ cô không ngừng gọi cửa, cô như cũ là không muốn xuất hiện.
Cô con gái của họ, có đôi khi vô cùng ngoan cố, hơn nữa lại như thiếu nữ mới lớn, vừa nhạy cảm lại bướng bỉnh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nhạc Ngưỡng đi đến sở.
Vừa đến cửa liền thấy Tiểu Từ cầm trong sở ra ống nước dài chuẩn bị rửa xe, Nhạc Ngưỡng nghiêng người liếc mắt một cái, Tiểu Từ liền hỏi: “Chị Nhạc Ngưỡng, chị có còn ngửi thấy mùi phân nữa không? Em cảm giác mình bị mất khứu giác rồi, không ngửi ra nữa.”
Chiếc xe Tiểu Từ đang rửa kia chính là chiếc đã áp giải tên ăn phân hôm trước. Nhạc Ngưỡng trịnh trọng kéo cửa xe bước vào, sau khi ngửi thử lại xem chút nữa nôn ra.
Tiểu Từ thấy thế, vẻ mặt khổ sở: “Đã hai ngày rồi mà mùi phân vẫn còn, hắn sợ là đã ăn phải phân thật!”
“Tiểu huynh đệ, hắn chính là đã ăn phân.” Nhạc Ngưỡng vỗ vỗ bờ vai của cô đính chính: “Cô tiếp tục nỗ lực.”
Buổi sáng đồn cảnh sát không phải giờ cao điểm, cô còn có thời gian ăn cái bánh bao. Sau đó, bắt đầu một cuộc họp buổi sáng với Lão Chu, sau cuộc họp buổi sáng, mọi người lần lượt đến văn phòng, đều là do mấy mâu thuẫn nhỏ nảy sinh xung đột bị gọi lại đây.
Cô chăm chú ghi chép lại từng điều một.
Sắp đến giờ cơm trưa, sở lại nhận được tin báo của một cảnh sát, một đồng nghiệp đi tới cùng Nhạc Ngưỡng chào hỏi một tiếng: “Nhạc Ngưỡng, tiểu khu Chính Hồng ở gần chỗ cô à? Bên kia có người báo mất sáu con gà mái, cô qua xem thử đi.”
Nghe được lời này, Nhạc Ngưỡng dừng lại: “Bên kia không phải do Thanh Hà phụ trách hay sao? Tại sao lại là chúng ta tiếp vụ này?”
Những người trong tiểu khu Chính Hồng, Nhạc Ngưỡng rất quen thuộc với họ, nhưng thường thuộc quyền quản lý của quận gần nhất. Vị đồng nghiệp kia cười cười: “Bên kia cố ý gọi chúng ta tới, chỉ đích danh tên cô.”
Nghe thế, Nhạc Ngưỡng đã đoán được. Người bị mất gà này có lẽ biết cô.
Nghĩ vậy, Nhạc Ngưỡng gật gật đầu, thu dọn rồi cùng đồng nghiệp lái xe đến hiện trường.
Người báo án vừa nhìn thấy Nhạc Ngưỡng, lập tức khóc sướt mướt bắt lấy tay cô, liên tục khóc lóc kể lể: “Ngưỡng Ngưỡng à! Cháu nhìn đi, đàn gà mái của bà không biết bị kẻ điên nào trộm mất, chúng rất có giá trị với bà, bà còn trông cậy vào việc chúng nó đẻ trứng để con cháu bác về quê Tết có cái mà ăn. Giờ thì mất hết rồi, cái gì cũng không còn……”
Người khóc là một bà đã ngoài 60 tuổi, lúc này đang vô cùng đau buồn, Nhạc Ngưỡng biết bà, bà vốn sống với chồng, sau đó người bạn đời của bà không may mất vào năm ngoái và từ đó đến nay bà vẫn luôn sống một mình.
Mỗi năm bà chỉ ngóng trông đến mấy ngày Tết con cháu trở về đoàn tụ thăm bà, cho nên có thể hình dung được, đàn gà mái đó đối với bà quan trọng như thế nào.
Nghĩ vậy, Nhạc Ngưỡng có chút chua xót, vội vàng trấn an bà lão nói: “Bà, bà yên tâm, cháu nhất định sẽ cố gắng hết sức điều tra, bà đừng quá đau buồn. Bà hiện tại nói cho cháu một vài thông tin nhé? Ngày thường gà mái của bà nhốt ở đâu? Và bà phát hiện bị mất trộm khi nào?”
Cô bình tĩnh, chậm rãi hỏi bà lão từng câu, ngay sau đó lại cùng bà đi đến nơi bị mất cắp để chụp ảnh và thu thập chứng cứ tại chỗ, chờ đợi bước tiếp theo điều tra.
Đồng nghiệp thấy cô với chuyện này vô cùng nghiêm túc, cảm thấy có chút chuyện bé xé ra to. Sau một hồi trấn an bà lão, Nhạc Ngưỡng mới lên xe.
Đồng nghiệp nhìn cô cười cười nói: “Nhạc Ngưỡng, người không biết còn tưởng rằng cô ở đây xử lý vụ án giết người ấy chứ, như này chắc chắn sẽ tìm được tên ăn trộm gà.”
Nghe đồng nghiệp nói đùa, Nhạc Ngưỡng khịt mũi: “Đương nhiên là phải tìm được rồi. Loại người này đúng là tên cẩu vô lương tâm! Thứ duy nhất mà bà lão sống một mình có được chỉ là mấy con gà, dành dụm chờ con cháu. Thế mà còn bị trộm mất, nói không chừng hiện tại còn bị giết thịt. Loại người không được dạy dỗ này chẳng lẽ còn để nhởn nhơ sao? “
Cô tức giận nói rồi thắt dây an toàn: “Vụ án phải được điều tra!”
Anh đồng nghiệp nhún vai điều khiển xe chạy ra ngoài. Nhưng khi xe vừa mới lăn bánh, Nhạc Ngưỡng đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong tiểu khu!
Đột nhiên cô vỗ vỗ ghế của đồng nghiệp: “Đợi đã, đợi đã, tôi có chút việc phải về nhà một chuyến, khoảng 20 phút nữa sẽ quay lại sở, anh về trước đi.”
Nhìn sơ qua người đó đã biết đây là nhà của Nhạc Ngưỡng nên dừng lại để cô xuống, sau đó liền trở về sở trước.
Nhạc Ngưỡng nhìn thấy Trần Diệp đang ngồi ở trên xe lăn, thân hình gầy ốm, cảm giác chỉ còn da bọc xương, hai má hõm sâu.
Nhạc Ngưỡng xuống xe, vẫy tay chào Trần Diệp ở phía bên kia đường: “Bác Trần! Bác Trần”
Mẫu Thân đại nhân lên tiếng phá tan hồi ức của Nhạc Ngưỡng, Nhạc Ngưỡng bực bội, không tình nguyện lên phòng thay đồ, khoác thêm áo, quấn chồng lên như bánh chưng vậy.
Mẹ cô vẻ mặt thở dài oán trách nói: “Con tốt xấu gì cũng ăn mặc gọn gàng một chút chứ, chỗ Bạc Viễn có lẽ còn có nhiều thanh niên trạc tuổi con, mặc như vậy người khác trừ phi mù mới nhìn trúng con.”
Nhạc Ngưỡng không nói nên lời: “Con đến không phải để hẹn hò! Con không đi!”
Một bên Trần Bạc Viễn cười đi tới, ôn hòa nói: “Bác gái, con thấy Ngưỡng Ngưỡng như vậy cũng tốt, bản thân xinh đẹp, không cần cầu kì cũng tự nhiên sẽ có người chú ý.”
Trước nay tên này vẫn luôn dẻo miệng như vậy.
Mẹ cô sau khi nghe Trần Bạc Viễn nói vậy, cũng không làm khó Nhạc Ngưỡng nữa.
Trần Bạc Viễn đích thân lái xe tới, Nhạc Ngưỡng vừa thấy chiếc xe liền biết nó thuộc loại xa xỉ, xem ra Trần Bạc Viễn hiện tại khá là khá giả.
Xạ Kích Quán gần nhất là ở quảng trường Đậu Phú, cách nhà của Nhạc Ngưỡng khoảng nửa giờ đi xe. Hôm nay không bị tắc đường, lái xe khá là thuận lợi. Mặc dù hiện tại đã là buổi tối nhưng không khí ở Xạ Kích Quán không hề giảm, vẫn còn có rất nhiều người trẻ tuổi.
Trần Bạc Viễn vừa xuất hiện, liền có vài người mặc đồng phục trẻ tuổi tiếp đón: “ Anh Viễn, sao anh lại tới đây?”
Nhạc Dương nhìn mấy người này, tất cả đều cao lớn đẹp trai, đều vô cùng nổi bật, theo cách nói của những người trẻ tuổi bây giờ, bọn họ chính là một đám tiểu huynh đệ quyến rũ bất khả chiến bại.
Nhạc Ngưỡng không khỏi nhìn họ lần thứ hai, mà bọn họ cũng chú ý tới gia đình Nhạc Ngưỡng, người dẫn đầu tên Vu Quang cũng lập tức nháy mắt ra hiệu với những người khác, rồi sau đó nhân lúc người khác không chú ý, kéo Trần Bạc Viễn vào một góc hỏi: “Anh Viễn, bọn họ là ai vậy?”
Trần Bạc Viễn nhìn theo hướng tầm mắt của cậu ta, tự nhiên mà giới thiệu nói: “Đó là Nhạc Ngưỡng, còn có bố Nhạc cùng mẹ Nhạc.”
“Bố Nhạc mẹ Nhạc?! Anh Viễn, anh kết hôn khi nào vậy?! Ôi vãi*!”
*Nguyên văn: Nắm thảo: 握草!”một câu nói mang nghĩa ngạc nhiên, còn là chửi thề.
Trần Bạc Viễn thấy cậu thanh niên này đã hiểu lầm, nhanh chóng đính chính lại: “Bố Nhạc không phải cha vợ, cậu suốt ngày nghĩ linh tinh cái gì vậy, họ đều là hàng xóm của tôi, tôi vừa dùng cơm nhà họ, nhân tiện lại đây tản bộ.”
Anh bởi vì ở trong quân đội quanh năm, bị nhiễm cách xưng hô của đồng đội, khi xưng hô với người khác đều gọi tên mang họ, ví dụ như cha anh, chính là bố Trần.
Nào có nghĩ đến “bố Nhạc” lại chứa nghĩa khác nữa.
Vu Quang liếc mắt một cái, ủy khuất nói: “Này cũng không thể trách em nghĩ nhiều, là anh một tiếng kêu bố vợ lại một tiếng gọi mẹ vợ.”
*Vì Trần Bạc Viễn gọi bố mẹ Nhạc Ngưỡng là ‘bố Nhạc’ (岳父), mẹ Nhạc (岳母), trùng hợp 岳父, 岳母 tiếng Trung có nghĩa là bố vợ, mẹ vợ, nên mới có sự hiểu lầm.
“Được rồi, cậu dẫn bác Nhạc đi thăm quanh đây và giới thiệu với bác ấy đi. Bác ấy rất có hứng thú với những thứ này.”
Khi nói câu này, anh còn cố nhấn mạnh hai chữ “bác”*.
*Tiếng Trung là 伯父, có hai chữ, chỉ bác trai – anh trai của bố.
“Không thành vấn đề!”
Cậu ta nói xong liền đi tới bên cạnh cha mẹ của Nhạc Ngưỡng, Vu Quang còn không quên đánh giá Nhạc Ngưỡng vài lần. Nhạc Ngưỡng cũng đưa mắt nhìn thẳng lại, điều này khiến cậu thanh niên đột nhiên không kịp phòng ngừa, vội chào hỏi ông Nhạc, bày tỏ muốn dẫn ông đi tham quan giới thiệu.
Mà bà Nhạc cũng vui mừng đi theo, cùng Vu Quang bước vào bên trong.
Nhạc Ngưỡng lười đi vào, tùy tay chọn một cái ghế dựa vào tường ngồi xuống. Tuy rằng trước mắt chỉ là quầy lễ tân, nhưng cô có thể tưởng tượng bên trong quán rộng lớn như thế nào.
Những nơi như này, cô không hứng thú lắm.
Sau khi trò chuyện với những người khác một lúc, Trần Bạc Viễn mới chú ý tới Nhạc Ngưỡng, ngay sau đó đi tới chỗ cô, trên mặt vẫn giữ nụ cười ôn hòa, thấy cô trên mặt không có nửa điểm tươi cười, ngay cả lông mày cũng cau lại. Không nhịn được muốn đền gần vuốt ve.
Kết quả không nghĩ tới tay vừa mới vươn ra, Nhạc Ngưỡng liền quay đầu, cảnh giác nhìn chằm chằm anh, mở miệng nói: “Anh muốn làm gì?”
Trần Bạc Viễn hơi sửng sốt, một lát sau khóe miệng nở nụ cười bất đắc dĩ, rút tay về, đút hai tay vào túi quần, đứng trước mặt Nhạc Ngưỡng nhìn cô chăm chú hỏi: “Đã nhiều năm như vậy không gặp. Em càng ngày càng ghẻ lạnh anh. Anh nhớ em đã từng thích mê mệt anh, suốt ngày theo đuổi anh, thậm chí còn …tuyên bố phải gả cho anh.”
Nhạc Ngưỡng bị anh vô cớ khơi mào quá khứ, tai có chút nóng lên, là người trong cuộc, cô thật sự không thể đối mặt với hành vi ngu ngốc của chính mình nhiều năm trước, cho nên liên tục ngắt lời anh:”Chuyện của mấy năm rồi, anh biết không? Bây giờ tôi đã bao nhiêu tuổi rồi? Đâu phải trẻ lên ba! Quên đi, đừng nhắc đến chuyện của trẻ con nữa.”
“Em đã thay đổi.”
Trần Bạc Viễn ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với cô.
Nhạc Ngưỡng hừ một tiếng hờn dỗi nói: “Nhiều năm như vậy, thiên hạ cũng sẽ thay đổi. Chẳng phải anh cũng thay đổi sao? Nếu anh không thay đổi sao có thể mặc kệ cha anh một mình, nhẫn tâm ở trong quân đội nhiều năm như vậy mà không hề trở về một lần, tôi cũng không tin nhiều năm như vậy đến cơ hội về nhà cũng không có!”
Nói đến đây, Nhạc Ngưỡng tức giận trong lòng. Trong những năm đầu quân ngũ, anh thỉnh thoảng mới về, lúc đó Nhạc Ngưỡng cảm thấy dù ít trở về nhưng anh ấy vẫn nhớ gia đình và bạn bè. Nhưng sau đó số lần ngày càng ít dần, đến một năm nào đó, anh không hề xuất hiện nữa.
Trần Bạc Viễn hơi hơi hé miệng, muốn giải thích điều gì đó, nhưng lời nói đến trước mắt, lại chỉ nhẹ nhàng bâng quơ đáp lại một câu: “Rất nhiều chuyện không đơn giản như em nghĩ đâu.”
“Tôi chỉ biết lão Trần sức khỏe không tốt, nếu bố tôi bị như vậy, tôi sẽ không đi lính nữa và sẽ trở về chăm sóc ông ấy! Dù có trở thành một quân nhân, tôi cũng sẽ dành thời gian để về thăm ông ấy. Tình huống đặc thù tôi cũng không tin đến điều này mà quân đội cũng không cho phép! Hơn nữa không phải một hay hai năm, anh đã mấy năm không có trở về?”
Đối với lời trách móc của Nhạc Ngưỡng, Trần Bạc Viễn chỉ biết cười khổ: “Chuyện này quả thật anh đã làm không thỏa đáng, vì thế anh cũng……”
“Anh đừng kiếm cớ, tôi xem như đã nhìn rõ anh!”
Nhạc Ngưỡng cũng không muốn nghe anh tiếp tục nói mấy chuyện vớ vẩn ấy, tưởng tượng đến lão Trần mấy năm nay chịu nhiều vất vả, Nhạc Ngưỡng trong lòng liền xúc động. Ngay cả nhìn Trần Bạc Viễn đều là lòng tràn đầy tức giận, cô cũng không biết cơn giận từ đâu mà tới, đứng dậy khỏi ghế, xoay người liền chạy ra khỏi Xạ Kích Quán.
“Nhạc Ngưỡng, em đi đâu vậy?”
Trần Bạc Viễn đuổi theo, Nhạc Ngưỡng buông xuống một câu: “Tôi về nhà, không muốn nhìn thấy anh.”
Sau đó, khi cha mẹ Nhạc Ngưỡng được Trần Bạc Viễn đưa về, Nhạc Ngưỡng cũng không bước ra khỏi phòng, mặc cho việc mẹ cô không ngừng gọi cửa, cô như cũ là không muốn xuất hiện.
Cô con gái của họ, có đôi khi vô cùng ngoan cố, hơn nữa lại như thiếu nữ mới lớn, vừa nhạy cảm lại bướng bỉnh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nhạc Ngưỡng đi đến sở.
Vừa đến cửa liền thấy Tiểu Từ cầm trong sở ra ống nước dài chuẩn bị rửa xe, Nhạc Ngưỡng nghiêng người liếc mắt một cái, Tiểu Từ liền hỏi: “Chị Nhạc Ngưỡng, chị có còn ngửi thấy mùi phân nữa không? Em cảm giác mình bị mất khứu giác rồi, không ngửi ra nữa.”
Chiếc xe Tiểu Từ đang rửa kia chính là chiếc đã áp giải tên ăn phân hôm trước. Nhạc Ngưỡng trịnh trọng kéo cửa xe bước vào, sau khi ngửi thử lại xem chút nữa nôn ra.
Tiểu Từ thấy thế, vẻ mặt khổ sở: “Đã hai ngày rồi mà mùi phân vẫn còn, hắn sợ là đã ăn phải phân thật!”
“Tiểu huynh đệ, hắn chính là đã ăn phân.” Nhạc Ngưỡng vỗ vỗ bờ vai của cô đính chính: “Cô tiếp tục nỗ lực.”
Buổi sáng đồn cảnh sát không phải giờ cao điểm, cô còn có thời gian ăn cái bánh bao. Sau đó, bắt đầu một cuộc họp buổi sáng với Lão Chu, sau cuộc họp buổi sáng, mọi người lần lượt đến văn phòng, đều là do mấy mâu thuẫn nhỏ nảy sinh xung đột bị gọi lại đây.
Cô chăm chú ghi chép lại từng điều một.
Sắp đến giờ cơm trưa, sở lại nhận được tin báo của một cảnh sát, một đồng nghiệp đi tới cùng Nhạc Ngưỡng chào hỏi một tiếng: “Nhạc Ngưỡng, tiểu khu Chính Hồng ở gần chỗ cô à? Bên kia có người báo mất sáu con gà mái, cô qua xem thử đi.”
Nghe được lời này, Nhạc Ngưỡng dừng lại: “Bên kia không phải do Thanh Hà phụ trách hay sao? Tại sao lại là chúng ta tiếp vụ này?”
Những người trong tiểu khu Chính Hồng, Nhạc Ngưỡng rất quen thuộc với họ, nhưng thường thuộc quyền quản lý của quận gần nhất. Vị đồng nghiệp kia cười cười: “Bên kia cố ý gọi chúng ta tới, chỉ đích danh tên cô.”
Nghe thế, Nhạc Ngưỡng đã đoán được. Người bị mất gà này có lẽ biết cô.
Nghĩ vậy, Nhạc Ngưỡng gật gật đầu, thu dọn rồi cùng đồng nghiệp lái xe đến hiện trường.
Người báo án vừa nhìn thấy Nhạc Ngưỡng, lập tức khóc sướt mướt bắt lấy tay cô, liên tục khóc lóc kể lể: “Ngưỡng Ngưỡng à! Cháu nhìn đi, đàn gà mái của bà không biết bị kẻ điên nào trộm mất, chúng rất có giá trị với bà, bà còn trông cậy vào việc chúng nó đẻ trứng để con cháu bác về quê Tết có cái mà ăn. Giờ thì mất hết rồi, cái gì cũng không còn……”
Người khóc là một bà đã ngoài 60 tuổi, lúc này đang vô cùng đau buồn, Nhạc Ngưỡng biết bà, bà vốn sống với chồng, sau đó người bạn đời của bà không may mất vào năm ngoái và từ đó đến nay bà vẫn luôn sống một mình.
Mỗi năm bà chỉ ngóng trông đến mấy ngày Tết con cháu trở về đoàn tụ thăm bà, cho nên có thể hình dung được, đàn gà mái đó đối với bà quan trọng như thế nào.
Nghĩ vậy, Nhạc Ngưỡng có chút chua xót, vội vàng trấn an bà lão nói: “Bà, bà yên tâm, cháu nhất định sẽ cố gắng hết sức điều tra, bà đừng quá đau buồn. Bà hiện tại nói cho cháu một vài thông tin nhé? Ngày thường gà mái của bà nhốt ở đâu? Và bà phát hiện bị mất trộm khi nào?”
Cô bình tĩnh, chậm rãi hỏi bà lão từng câu, ngay sau đó lại cùng bà đi đến nơi bị mất cắp để chụp ảnh và thu thập chứng cứ tại chỗ, chờ đợi bước tiếp theo điều tra.
Đồng nghiệp thấy cô với chuyện này vô cùng nghiêm túc, cảm thấy có chút chuyện bé xé ra to. Sau một hồi trấn an bà lão, Nhạc Ngưỡng mới lên xe.
Đồng nghiệp nhìn cô cười cười nói: “Nhạc Ngưỡng, người không biết còn tưởng rằng cô ở đây xử lý vụ án giết người ấy chứ, như này chắc chắn sẽ tìm được tên ăn trộm gà.”
Nghe đồng nghiệp nói đùa, Nhạc Ngưỡng khịt mũi: “Đương nhiên là phải tìm được rồi. Loại người này đúng là tên cẩu vô lương tâm! Thứ duy nhất mà bà lão sống một mình có được chỉ là mấy con gà, dành dụm chờ con cháu. Thế mà còn bị trộm mất, nói không chừng hiện tại còn bị giết thịt. Loại người không được dạy dỗ này chẳng lẽ còn để nhởn nhơ sao? “
Cô tức giận nói rồi thắt dây an toàn: “Vụ án phải được điều tra!”
Anh đồng nghiệp nhún vai điều khiển xe chạy ra ngoài. Nhưng khi xe vừa mới lăn bánh, Nhạc Ngưỡng đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong tiểu khu!
Đột nhiên cô vỗ vỗ ghế của đồng nghiệp: “Đợi đã, đợi đã, tôi có chút việc phải về nhà một chuyến, khoảng 20 phút nữa sẽ quay lại sở, anh về trước đi.”
Nhìn sơ qua người đó đã biết đây là nhà của Nhạc Ngưỡng nên dừng lại để cô xuống, sau đó liền trở về sở trước.
Nhạc Ngưỡng nhìn thấy Trần Diệp đang ngồi ở trên xe lăn, thân hình gầy ốm, cảm giác chỉ còn da bọc xương, hai má hõm sâu.
Nhạc Ngưỡng xuống xe, vẫy tay chào Trần Diệp ở phía bên kia đường: “Bác Trần! Bác Trần”