Chương 7: So sánh kích thước
Editor: Gấu Gầy
Vì quen biết với Phàn Tiêu, vị trí ngồi của Du Thư Lãng trong phòng họp đã được chuyển từ những hàng cuối cùng lên bên cạnh quản đốc nhà máy, điều này khiến anh, người không liên quan đến nghiệp vụ chính, cảm thấy không thoải mái.
Trong khi đó, Phàn Tiêu lại thỉnh thoảng tương tác với anh trong cuộc họp, khiến anh trở nên giống như một nhân vật then chốt có thể ảnh hưởng đến quyết định đầu tư của Phàn Tiêu. Du Thư Lãng hơi đau đầu, bởi vì dưới vẻ ung dung bình tĩnh là sự miễn cưỡng.
Cuối cùng, cuộc họp cũng kết thúc, nhưng tình hình khó xử lại tiếp tục leo thang. Trong bữa tối, anh bất ngờ được sắp xếp ngồi cạnh Phàn Tiêu, kế bên là phó giám đốc phụ trách các công việc của xưởng thuốc. Du Thư Lãng biết rõ những vị thần tiên tái thiết lại nhà máy cũ này khó chịu đến mức nào, vì vậy anh cảm thấy như ngồi trên đống lửa.
"Phàn tổng, Công ty dược phẩm Bác Hải của chúng tôi trước đây vốn là xí nghiệp nhà nước, năm ngoái mới chuyển đổi thành Công ty trách nhiệm hữu hạn. Bác Hải nắm giữ trong tay rất nhiều giấy phép dược phẩm, nhưng lại không thể đổi thành tiền mặt, nói cho cùng vẫn là do đầu tư không đủ và phương pháp bán hàng đã lỗi thời."
Phàn Tiêu xoay ngón tay thon dài quanh cái ly trước mặt, chậm rãi nói: "Tôi không quan tâm đến việc phân phối thuốc theo toa của quý công ty, thứ tôi quan tâm là thuốc không theo toa có tác dụng bảo vệ sức khỏe, tức là thuốc OTC."
Hắn lấy ra bản kế hoạch dự án của Dược Nghiệp Bác Hải, lật đến trang cuối cùng: "Trong số các giấy phép đăng ký dược phẩm mà quý công ty liệt kê, thuốc nước 'Thảo dược an thần thạch nam' này hiện đang được sản xuất hay ngừng hoạt động?"
"Thuốc này vẫn chưa đưa vào sản xuất." Giám đốc Lưu nói.
Phàn Tiêu đặt bản kế hoạch sang một bên, có hơi tiếc nuối cười nói: "Những người có mặt ở đây đều là người trong ngành, các anh nên biết doanh thu một năm của thuốc nước an thần của một công ty dược phẩm nào đó là bao nhiêu, và nó có bao nhiêu tác động đến việc kéo theo doanh thu của các dược phẩm đơn lẻ khác. Nói khó nghe một chút, giám đốc Lưu, các anh đang cầm bát vàng mà đi xin ăn."
Vẻ mặt của Giám đốc Lưu nhất thời ngơ ngác, sau đó vỗ trán, ánh mắt sáng lên, vội vàng kêu Du Thư Lãng rót rượu cho Phàn Tiêu.
"Phàn tổng, nếu anh xem trọng dược phẩm OTC này, chúng tôi có thể làm lại một bản kế hoạch dự án để anh xem qua được không?"
Phàn Tiêu không tiếp lời giám đốc Lưu, cũng không tỏ ra kiêu ngạo, nửa đùa nửa thật nói: "Thường ngày chỉ có tôi rót rượu cho Thư Lãng, hôm nay sao dám làm phiền cậu ấy?"
Du Thư Lãng giật mình, lời nói của Phàn Tiêu không phải là nể mặt mình, rõ ràng là đang đặt mình lên bếp nướng.
Quả nhiên, ngay sau đó anh nghe thấy giọng nói chua chát và không có ý tốt của người khác.
"Chủ nhiệm Du có bạn thân tài giỏi như vậy, sao không sớm giới thiệu cho chúng tôi biết."
"Lần hợp tác này giữa 'Công ty đầu tư Phẩm Phong' và 'Dược Nghiệp Bác Hải' trông cậy vào chủ nhiệm Du rồi."
"Tôi đề xuất dự án OTC này hãy để cho chủ nhiệm Du dẫn dắt, anh ấy tốt nghiệp chuyên ngành y khoa, làm chủ nhiệm văn phòng thực sự là lãng phí tài năng."
Mỗi câu đều là lời khen, nhưng cũng đầy châm biếm.
Du Thư Lãng tựa lưng vào ghế, thái độ vẫn ung dung tự tại, ra vẻ tự giễu cúi đầu cười nói: "Tôi nào có bản lĩnh lớn như vậy."
Đáng lẽ là một câu nói để tránh né, lại vừa vặn có thể kết thúc được chủ đề trước, nhưng Phàn Tiêu lại cứ ngứa miệng tiếp lời: "Chủ nhiệm Du không thử làm sao biết không được?"
"..."
Hít một hơi sâu, Du Thư Lãng từ từ mở mắt, ngón tay thon dài nâng ly rượu trên bàn. Ly không nhỏ, vừa đủ ba ly một chai, Du Thư Lãng chạm ly với Phàn Tiêu, nói một cách trịnh trọng: "Về việc đầu tư, xin Phàn tổng hãy ưu ái cho Bác Hải chúng tôi."
"Không dám." Phàn Tiêu nâng ly uống cạn.
Du Thư Lãng rời bàn đi vệ sinh, vừa mới kéo khoá quần ra, bên cạnh đã có người đứng. Liếc mắt nhìn, hóa ra là Phàn Tiêu. Hắn cũng cởi cúc quần, nhưng ánh mắt không giống người ta nhìn vào bức tường trắng phía trước, mà là... cúi đầu nhìn Du Thư Lãng.
Sau khi nhìn, còn huýt sáo một tiếng, cười nói: "Khá đấy nhỉ."
Dòng chảy mượt mà kia lập tức rung động, Du Thư Lãng cắn môi. Anh không chọn cách trả đũa bằng cách nhìn lại, tiểu xong kéo khóa quần lên, không nói một lời rời khỏi phòng.
Chọc cho người ta suýt nữa nóng lên, Phàn Tiêu lúc này mới hạ ánh mắt, nhẹ nhàng thở ra một tiếng "gay". Hắn vừa đi tiểu vừa hồi tưởng lại vẻ mặt xấu hổ bực mình của Du Thư Lãng, cho đến khi nghĩ đến một vấn đề khó giải mới chậm rãi nhíu mày.
– Thứ to lớn như vậy sử dụng thế nào? Không đau sao?
Ra khỏi phòng, hắn đến chỗ rửa tay, ngẩng đầu lên liền thấy Du Thư Lãng trong gương. Anh đang đứng bên cạnh một thùng rác sáng bóng nhả khói, trán còn hơi ẩm, hình như vừa rửa mặt.
Lau khô tay, Phàn Tiêu quay người tựa vào bàn, cũng lấy điếu thuốc cắn vào răng. Bàn tay nhanh chóng quẹt diêm, hắn hơi nghiêng người hút một hơi sâu từ ngọn lửa.
Khi sương trắng thổi ra, hắn liếc nhìn Du Thư Lãng qua làn khói mỏng, ánh mắt đảo qua thân dưới của anh trước khi thu lại.
"Thế nào, chưa từng thấy cái to như vậy à?" Giọng Du Thư Lãng hơi khàn, giống như uống rất nhiều rượu.
Lời lẽ thô tục và bất lịch sự này không giống thái độ thường thấy của chủ nhiệm Du, nhưng những ai hiểu rõ anh đều biết, chủ nhiệm Du chỉ ôn hoà lịch thiệp, chứ không phải là người yếu đuối dễ bị bắt nạt.
Phàn Tiêu cười một tiếng, tấm lưng mềm nhũn rời khỏi bàn làm việc, từng bước đi về phía Du Thư Lãng.
Dù phòng vệ sinh xa hoa rộng rãi, nhưng chỉ cần ba bước là Phàn Tiêu đã đến trước mặt Du Thư Lãng. Mũi chân gần như chạm vào mũi chân, nhưng người đàn ông vẫn chưa dừng lại, lại tiến thêm một bước nhỏ về phía trước, gần như dán sát vào người Du Thư Lãng.
Du Thư Lãng vô thức ngả người về phía sau, khuôn mặt đã thể hiện sự cảnh giác. Phàn Tiêu buông lỏng vai anh, thì thầm bên tai "Đừng cử động, cẩn thận ngã."
Hương rượu nhàn nhạt tỏa ra, Du Thư Lãng cảm nhận được mùi rượu từ mũi miệng mình trong làn hơi nóng bỏng của Phàn Tiêu, như thể qua một con đường đặc biệt nào đó đã quấn quýt lẫn nhau, hỗn loạn và mập mờ. Du Thư Lãng không hiểu tại sao mình lại có những suy nghĩ kỳ lạ và đầy tình tứ như vậy, cuối cùng chỉ có thể thô bạo kết luận, đã nửa tháng rồi anh chưa gặp Lục Trăn, không giải tỏa được cơn khát của mình.
Mi mắt giật giật vài cái, anh lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, định đẩy người đàn ông đã che nửa người mình.
Cạch! Âm thanh nhỏ yếu vang lên, xuyên vào tai Du Thư Lãng. Âm lượng thường ngày gần như không thể nghe thấy, nhưng lúc này lại trở nên rõ ràng đáng kể. Du Thư Lãng hơi quay đầu rũ mắt, nhìn thấy một que diêm đã cháy trong hộp thu gom tàn thuốc trên thùng rác phía sau.
"......"
Du Thư Lãng cảm thấy mình quá nhạy cảm, vì vấn đề xu hướng tình dục, anh luôn không muốn có tiếp xúc thân thể vượt qua mức độ xã giao với người khác. Chính vì vậy, hành động vừa rồi của Phàn Tiêu mới khiến anh phản ứng mạnh mẽ, cũng may là anh đã kịp thời thu lại bàn tay muốn đẩy hắn ra.
Nhưng điều bất ngờ là, sau khi ném đi que diêm, Phàn Tiêu cũng không vội vàng tạo ra khoảng cách giữa hai người, chiều cao chênh lệch vừa đủ để môi hắn chạm vào vành tai Du Thư Lãng.
"Tôi còn thấy cái to hơn kìa." Hương rượu và mùi thuốc lá hoà lẫn, hơi thở nam tính xâm nhập khứu giác của Du Thư Lãng, "Của tôi."
"!! "
Du Thư Lãng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Phàn Tiêu, bởi vì quá gần, môi anh gần như chạm vào cằm của hắn.
Anh có thể khẳng định Phàn Tiêu không phải là gay, nhưng phải giải thích thế nào đối với câu nói rõ ràng mang tính khiêu khích này chứ?
Người đàn ông trong tầm mắt anh chậm rãi mỉm cười, hắn tạo khoảng cách giữa hai người, thổi một hơi thuốc, nói một cách nhẹ nhàng lãng đãng: "Tôi đã khen cậu rồi, cậu không khen lại tôi sao?"
So sánh kích cỡ à? Du Thư Lãng cảm thấy bức bối trong lòng nhưng bề ngoài vẫn cố gắng đùa cợt: "Lần sau tôi sẽ khen lại."
Biết rõ tính hướng của Du Thư Lãng, Phàn Tiêu hơi nhíu mày, ngạc nhiên vì anh giả vờ mình là trai thẳng vô cùng thuần thục.
"Những lời tôi nói ở trong bữa tiệc làm cậu giận sao?" Phàn Tiêu đổi chủ đề.
Đối với cách đối nhân xử thế, Du Thư Lãng vốn dĩ rất thành thục và khéo léo, trong tình huống như vậy, dù có tức giận cũng không thể ăn ngay nói thật. Anh dập tắt điếu thuốc, dời ánh mắt, thản nhiên nói: "Phàn tổng nâng giá trị cho tôi, làm sao tôi có thể tức giận?"
"Nếu tôi đã muốn đầu tư, tại sao không thể nâng cao giá trị của chủ nhiệm Du?"
Nghe những lời này, Du Thư Lãng nhìn về phía Phàn Tiêu, có chút kinh ngạc: "Anh thật sự muốn đầu tư?"
"Đúng, thuốc nước 'Thảo dược an thần thạch nam' rất có triển vọng."
"Cho nên..."
"Cho nên, lát nữa trở về chủ nhiệm Du hãy lên mặt một chút, để cho những kẻ không biết điều kia phải ngậm miệng lại!"
"Anh thật là..."
Du Thư Lãng lắc đầu trong làn khói thuốc đậm mùi son phấn, lặng lẽ mỉm cười....
—-------
Vì quen biết với Phàn Tiêu, vị trí ngồi của Du Thư Lãng trong phòng họp đã được chuyển từ những hàng cuối cùng lên bên cạnh quản đốc nhà máy, điều này khiến anh, người không liên quan đến nghiệp vụ chính, cảm thấy không thoải mái.
Trong khi đó, Phàn Tiêu lại thỉnh thoảng tương tác với anh trong cuộc họp, khiến anh trở nên giống như một nhân vật then chốt có thể ảnh hưởng đến quyết định đầu tư của Phàn Tiêu. Du Thư Lãng hơi đau đầu, bởi vì dưới vẻ ung dung bình tĩnh là sự miễn cưỡng.
Cuối cùng, cuộc họp cũng kết thúc, nhưng tình hình khó xử lại tiếp tục leo thang. Trong bữa tối, anh bất ngờ được sắp xếp ngồi cạnh Phàn Tiêu, kế bên là phó giám đốc phụ trách các công việc của xưởng thuốc. Du Thư Lãng biết rõ những vị thần tiên tái thiết lại nhà máy cũ này khó chịu đến mức nào, vì vậy anh cảm thấy như ngồi trên đống lửa.
"Phàn tổng, Công ty dược phẩm Bác Hải của chúng tôi trước đây vốn là xí nghiệp nhà nước, năm ngoái mới chuyển đổi thành Công ty trách nhiệm hữu hạn. Bác Hải nắm giữ trong tay rất nhiều giấy phép dược phẩm, nhưng lại không thể đổi thành tiền mặt, nói cho cùng vẫn là do đầu tư không đủ và phương pháp bán hàng đã lỗi thời."
Phàn Tiêu xoay ngón tay thon dài quanh cái ly trước mặt, chậm rãi nói: "Tôi không quan tâm đến việc phân phối thuốc theo toa của quý công ty, thứ tôi quan tâm là thuốc không theo toa có tác dụng bảo vệ sức khỏe, tức là thuốc OTC."
Hắn lấy ra bản kế hoạch dự án của Dược Nghiệp Bác Hải, lật đến trang cuối cùng: "Trong số các giấy phép đăng ký dược phẩm mà quý công ty liệt kê, thuốc nước 'Thảo dược an thần thạch nam' này hiện đang được sản xuất hay ngừng hoạt động?"
"Thuốc này vẫn chưa đưa vào sản xuất." Giám đốc Lưu nói.
Phàn Tiêu đặt bản kế hoạch sang một bên, có hơi tiếc nuối cười nói: "Những người có mặt ở đây đều là người trong ngành, các anh nên biết doanh thu một năm của thuốc nước an thần của một công ty dược phẩm nào đó là bao nhiêu, và nó có bao nhiêu tác động đến việc kéo theo doanh thu của các dược phẩm đơn lẻ khác. Nói khó nghe một chút, giám đốc Lưu, các anh đang cầm bát vàng mà đi xin ăn."
Vẻ mặt của Giám đốc Lưu nhất thời ngơ ngác, sau đó vỗ trán, ánh mắt sáng lên, vội vàng kêu Du Thư Lãng rót rượu cho Phàn Tiêu.
"Phàn tổng, nếu anh xem trọng dược phẩm OTC này, chúng tôi có thể làm lại một bản kế hoạch dự án để anh xem qua được không?"
Phàn Tiêu không tiếp lời giám đốc Lưu, cũng không tỏ ra kiêu ngạo, nửa đùa nửa thật nói: "Thường ngày chỉ có tôi rót rượu cho Thư Lãng, hôm nay sao dám làm phiền cậu ấy?"
Du Thư Lãng giật mình, lời nói của Phàn Tiêu không phải là nể mặt mình, rõ ràng là đang đặt mình lên bếp nướng.
Quả nhiên, ngay sau đó anh nghe thấy giọng nói chua chát và không có ý tốt của người khác.
"Chủ nhiệm Du có bạn thân tài giỏi như vậy, sao không sớm giới thiệu cho chúng tôi biết."
"Lần hợp tác này giữa 'Công ty đầu tư Phẩm Phong' và 'Dược Nghiệp Bác Hải' trông cậy vào chủ nhiệm Du rồi."
"Tôi đề xuất dự án OTC này hãy để cho chủ nhiệm Du dẫn dắt, anh ấy tốt nghiệp chuyên ngành y khoa, làm chủ nhiệm văn phòng thực sự là lãng phí tài năng."
Mỗi câu đều là lời khen, nhưng cũng đầy châm biếm.
Du Thư Lãng tựa lưng vào ghế, thái độ vẫn ung dung tự tại, ra vẻ tự giễu cúi đầu cười nói: "Tôi nào có bản lĩnh lớn như vậy."
Đáng lẽ là một câu nói để tránh né, lại vừa vặn có thể kết thúc được chủ đề trước, nhưng Phàn Tiêu lại cứ ngứa miệng tiếp lời: "Chủ nhiệm Du không thử làm sao biết không được?"
"..."
Hít một hơi sâu, Du Thư Lãng từ từ mở mắt, ngón tay thon dài nâng ly rượu trên bàn. Ly không nhỏ, vừa đủ ba ly một chai, Du Thư Lãng chạm ly với Phàn Tiêu, nói một cách trịnh trọng: "Về việc đầu tư, xin Phàn tổng hãy ưu ái cho Bác Hải chúng tôi."
"Không dám." Phàn Tiêu nâng ly uống cạn.
Du Thư Lãng rời bàn đi vệ sinh, vừa mới kéo khoá quần ra, bên cạnh đã có người đứng. Liếc mắt nhìn, hóa ra là Phàn Tiêu. Hắn cũng cởi cúc quần, nhưng ánh mắt không giống người ta nhìn vào bức tường trắng phía trước, mà là... cúi đầu nhìn Du Thư Lãng.
Sau khi nhìn, còn huýt sáo một tiếng, cười nói: "Khá đấy nhỉ."
Dòng chảy mượt mà kia lập tức rung động, Du Thư Lãng cắn môi. Anh không chọn cách trả đũa bằng cách nhìn lại, tiểu xong kéo khóa quần lên, không nói một lời rời khỏi phòng.
Chọc cho người ta suýt nữa nóng lên, Phàn Tiêu lúc này mới hạ ánh mắt, nhẹ nhàng thở ra một tiếng "gay". Hắn vừa đi tiểu vừa hồi tưởng lại vẻ mặt xấu hổ bực mình của Du Thư Lãng, cho đến khi nghĩ đến một vấn đề khó giải mới chậm rãi nhíu mày.
– Thứ to lớn như vậy sử dụng thế nào? Không đau sao?
Ra khỏi phòng, hắn đến chỗ rửa tay, ngẩng đầu lên liền thấy Du Thư Lãng trong gương. Anh đang đứng bên cạnh một thùng rác sáng bóng nhả khói, trán còn hơi ẩm, hình như vừa rửa mặt.
Lau khô tay, Phàn Tiêu quay người tựa vào bàn, cũng lấy điếu thuốc cắn vào răng. Bàn tay nhanh chóng quẹt diêm, hắn hơi nghiêng người hút một hơi sâu từ ngọn lửa.
Khi sương trắng thổi ra, hắn liếc nhìn Du Thư Lãng qua làn khói mỏng, ánh mắt đảo qua thân dưới của anh trước khi thu lại.
"Thế nào, chưa từng thấy cái to như vậy à?" Giọng Du Thư Lãng hơi khàn, giống như uống rất nhiều rượu.
Lời lẽ thô tục và bất lịch sự này không giống thái độ thường thấy của chủ nhiệm Du, nhưng những ai hiểu rõ anh đều biết, chủ nhiệm Du chỉ ôn hoà lịch thiệp, chứ không phải là người yếu đuối dễ bị bắt nạt.
Phàn Tiêu cười một tiếng, tấm lưng mềm nhũn rời khỏi bàn làm việc, từng bước đi về phía Du Thư Lãng.
Dù phòng vệ sinh xa hoa rộng rãi, nhưng chỉ cần ba bước là Phàn Tiêu đã đến trước mặt Du Thư Lãng. Mũi chân gần như chạm vào mũi chân, nhưng người đàn ông vẫn chưa dừng lại, lại tiến thêm một bước nhỏ về phía trước, gần như dán sát vào người Du Thư Lãng.
Du Thư Lãng vô thức ngả người về phía sau, khuôn mặt đã thể hiện sự cảnh giác. Phàn Tiêu buông lỏng vai anh, thì thầm bên tai "Đừng cử động, cẩn thận ngã."
Hương rượu nhàn nhạt tỏa ra, Du Thư Lãng cảm nhận được mùi rượu từ mũi miệng mình trong làn hơi nóng bỏng của Phàn Tiêu, như thể qua một con đường đặc biệt nào đó đã quấn quýt lẫn nhau, hỗn loạn và mập mờ. Du Thư Lãng không hiểu tại sao mình lại có những suy nghĩ kỳ lạ và đầy tình tứ như vậy, cuối cùng chỉ có thể thô bạo kết luận, đã nửa tháng rồi anh chưa gặp Lục Trăn, không giải tỏa được cơn khát của mình.
Mi mắt giật giật vài cái, anh lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, định đẩy người đàn ông đã che nửa người mình.
Cạch! Âm thanh nhỏ yếu vang lên, xuyên vào tai Du Thư Lãng. Âm lượng thường ngày gần như không thể nghe thấy, nhưng lúc này lại trở nên rõ ràng đáng kể. Du Thư Lãng hơi quay đầu rũ mắt, nhìn thấy một que diêm đã cháy trong hộp thu gom tàn thuốc trên thùng rác phía sau.
"......"
Du Thư Lãng cảm thấy mình quá nhạy cảm, vì vấn đề xu hướng tình dục, anh luôn không muốn có tiếp xúc thân thể vượt qua mức độ xã giao với người khác. Chính vì vậy, hành động vừa rồi của Phàn Tiêu mới khiến anh phản ứng mạnh mẽ, cũng may là anh đã kịp thời thu lại bàn tay muốn đẩy hắn ra.
Nhưng điều bất ngờ là, sau khi ném đi que diêm, Phàn Tiêu cũng không vội vàng tạo ra khoảng cách giữa hai người, chiều cao chênh lệch vừa đủ để môi hắn chạm vào vành tai Du Thư Lãng.
"Tôi còn thấy cái to hơn kìa." Hương rượu và mùi thuốc lá hoà lẫn, hơi thở nam tính xâm nhập khứu giác của Du Thư Lãng, "Của tôi."
"!! "
Du Thư Lãng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Phàn Tiêu, bởi vì quá gần, môi anh gần như chạm vào cằm của hắn.
Anh có thể khẳng định Phàn Tiêu không phải là gay, nhưng phải giải thích thế nào đối với câu nói rõ ràng mang tính khiêu khích này chứ?
Người đàn ông trong tầm mắt anh chậm rãi mỉm cười, hắn tạo khoảng cách giữa hai người, thổi một hơi thuốc, nói một cách nhẹ nhàng lãng đãng: "Tôi đã khen cậu rồi, cậu không khen lại tôi sao?"
So sánh kích cỡ à? Du Thư Lãng cảm thấy bức bối trong lòng nhưng bề ngoài vẫn cố gắng đùa cợt: "Lần sau tôi sẽ khen lại."
Biết rõ tính hướng của Du Thư Lãng, Phàn Tiêu hơi nhíu mày, ngạc nhiên vì anh giả vờ mình là trai thẳng vô cùng thuần thục.
"Những lời tôi nói ở trong bữa tiệc làm cậu giận sao?" Phàn Tiêu đổi chủ đề.
Đối với cách đối nhân xử thế, Du Thư Lãng vốn dĩ rất thành thục và khéo léo, trong tình huống như vậy, dù có tức giận cũng không thể ăn ngay nói thật. Anh dập tắt điếu thuốc, dời ánh mắt, thản nhiên nói: "Phàn tổng nâng giá trị cho tôi, làm sao tôi có thể tức giận?"
"Nếu tôi đã muốn đầu tư, tại sao không thể nâng cao giá trị của chủ nhiệm Du?"
Nghe những lời này, Du Thư Lãng nhìn về phía Phàn Tiêu, có chút kinh ngạc: "Anh thật sự muốn đầu tư?"
"Đúng, thuốc nước 'Thảo dược an thần thạch nam' rất có triển vọng."
"Cho nên..."
"Cho nên, lát nữa trở về chủ nhiệm Du hãy lên mặt một chút, để cho những kẻ không biết điều kia phải ngậm miệng lại!"
"Anh thật là..."
Du Thư Lãng lắc đầu trong làn khói thuốc đậm mùi son phấn, lặng lẽ mỉm cười....
—-------