Chương 9: Trăn Trăn chúng tôi
Editor: Gấu Gầy
Cánh cửa đen tuyền ngăn cách tầm nhìn và âm thanh bất ngờ bị đẩy ra, cô gái trẻ cao gầy mơ màng che miệng lảo đảo bước ra từ bên trong, chạy vội về phía nhà vệ sinh không xa.
Cánh cửa nặng nề từ từ đóng lại, để lộ tiếng chế nhạo từ trong phòng VIP sang trọng.
"Không uống nổi thì đừng cố uống, tưởng uống cùng mấy ông chủ vài ly rượu là có thể có được tài nguyên tốt sao? Đâu có dễ vậy!"
"Đúng thế, người ta đã thấy đủ loại ong bướm rồi, chỉ là một con thiêu thân mà cũng bày đặt bay đến vỗ cánh.". truyện tiên hiệp hay
"Tôi thấy cô ta hiện đang tuyệt vọng lắm rồi, nghe nói trước sự kiện này, đã hai tháng qua không nhận được việc."
"Vậy mà người yêu phượng hoàng của nó còn chưa bỏ nó đi sao?"
Bộp bộp, micro đính đá lấp lánh bị vỗ nhẹ hai cái, giọng nam dễ chịu thông qua micro yếu ớt vang lên, cắt ngang những lời bình luận ác ý.
"Có ai hát không? Xin một bản song ca."
Một đám trai gái đang ngồi giữa phòng trò chuyện rôm rả đưa mắt về phía góc sofa, có người khoanh tay cười khẩy: "Ồ, xém chút quên mất, ở đây còn có một người hiện đang yêu đương với phượng hoàng nam."
"Lục Trăn, cậu và người yêu làm chủ nhiệm kia vẫn còn yêu nhau chứ hả?" Quả anh đào ngâm rượu được hai ngón tay phủ sơn đỏ thẫm trên móng nhẹ nhàng nhấc lên, cho vào đôi môi đỏ mọng, cuộn qua một vòng rồi phun ra lõi, "Người đó một tháng có thể tiêu cho cậu một vạn không?"
Trai xinh gái đẹp ngồi đầy sofa hình chữ U, có người cười mỉa đồng tình, có người lạnh lùng quan sát, rõ ràng Lục Trăn đã thay thế người phụ nữ say rượu vừa rồi trở thành mục tiêu tấn công mới.
Ở cùng Du Thư Lãng đã lâu, Lục Trăn cũng học được phần nào sự thong dong bình tĩnh của anh, micro được đưa ra khỏi miệng ở khoảng cách vừa đủ, âm thanh không lớn không nhỏ lan khắp phòng VIP.
"Ừ, vẫn đang yêu, yêu rất tốt." Cậu nhẹ nhàng cười, trên mặt hiện lên vài phần thách thức, "Tôi là đàn ông, tại sao lại phải tiêu tiền của người khác?"
Ngoại trừ tiếng nhạc du dương, nhất thời phòng VIP im lìm đến kỳ lạ.
"Thật ngại quá, tôi còn có việc phải làm, cho nên đi trước một bước."
Lục Trăn đứng dậy, hơi cúi người chào mọi người, nhưng chưa kịp bước đi, đã nghe thấy gã đẹp trai ngồi ngay chính giữa hừ một tiếng: "Lúc đi liên hệ tài nguyên thì có thời gian, bây giờ tụ tập đồng nghiệp thì không rảnh, Lục Trăn cậu cũng thật biết cách áp dụng chủ nghĩa thực dụng đến tận cùng."
Lục Trăn siết chặt nắm đấm bên hông, rốt cuộc cậu chỉ học được lớp vỏ bên ngoài của Lưu Thư Lãng, trông mèo vẽ hổ mà thôi, cách biệt rất xa, vì thế vừa bị người ta nói khích một câu lập tức lộ vẻ tức giận.
Nhưng cậu chưa kịp nói gì, gã đẹp trai kia đã cười ha hả, tay đặt lên đùi chống má, ra vẻ bĩu môi phong tình: "Lục Trăn, cậu muốn đi cũng được, nhưng hãy thanh toán tiền rượu trước đi, chúng ta đã thỏa thuận rồi mà, tối nay ai rời bàn trước thì người đó mời khách."
Lục Trăn vô thức sờ sờ tấm thẻ ngân hàng trong túi, nhíu mày hỏi: "Nói vậy khi nào?"
Người phụ nữ quyến rũ bên cạnh gã đẹp trai cười nói: "Lúc mới bước vào đã nói rồi, mọi người đều nghe thấy cả, Lục Trăn cậu không phải là đang giả ngu đấy chứ? Hay là cậu thực sự không đủ khả năng chi trả? Tiền của cậu đều dùng để nuôi 'phượng hoàng nam' à?"
"Con mẹ nó cô...."
Lục Trăn vừa mới bắt đầu chửi thề, cánh cửa phòng VIP đã bị người từ bên ngoài mở ra. Ánh sáng chói lói từ hành lang chiếu vào căn phòng tối tăm, như cánh cửa hy vọng mà Thượng đế mở ra cho người mang tội.
Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía đó, sau khi nhìn rõ người đến, trong mắt họ đều hiện lên tia sáng kỳ lạ.
Người bước vào là một đôi nam nữ, cô gái trẻ vừa mới say rượu chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa giờ đây đang mềm nhũn dựa vào cánh tay người đàn ông bên cạnh, thứ cô nắm chặt trong tay chính là chiếc áo sơ mi mới nhất mùa này đến từ thương hiệu Burberry.
Một đám trai xinh gái đẹp đang ngồi trong phòng theo thói quen nhìn bộ quần áo đắt tiền, từ từ đánh giá lên đến khuôn mặt của người đàn ông.
Lồng ngực rộng lớn, dáng người cao ráo, những đường cơ bắp dưới bộ vest đen may đo kỹ lưỡng sắc nét mạnh mẽ, săn chắc quyến rũ. Điều hiếm có hơn, người đàn ông còn có một khuôn mặt đẹp, đôi mắt sâu thẳm, môi mỏng cười duyên, đường nét khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, nhưng vì nụ cười ấm áp đã làm dịu đi thần sắc lạnh lùng, tăng thêm phong độ. Mỗi cử chỉ tự nhiên đều toát lên sự cao sang nhất định, dù trông có vẻ hiền lành nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy áp lực.
Gã đẹp trai ngồi ngay chính giữa nhíu mày, rõ ràng đã bị người đàn ông có khuôn mặt xịn hơn cả bộ quần áo đắt tiền thu hút.
Cô gái trẻ nhìn hơi chật vật, nhưng người đàn ông đỡ cô trong vòng tay vẫn luôn điềm đạm, hắn gõ nhẹ vào cánh cửa phòng đã mở, hiện lên ý cười trong mắt nói: "Tôi gặp cô gái này trên hành lang cần giúp đỡ, cô ấy nói bạn bè mình đang ở trong phòng này, làm phiền mọi người, tôi không đưa nhầm chỗ chứ?"
Ánh mắt người đàn ông thoáng quét qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở Lục Trăn đang đứng trong góc. Hắn hơi ngạc nhiên, chính xác hơn là có chút ngạc nhiên thú vị.
"Trăn Trăn? Thật trùng hợp khi gặp em ở đây."
"...Phàn tiên sinh?"
Lục Trăn cũng khá bất ngờ, nhưng cảm giác bối rối còn nhiều hơn, cái tên 'Trăn Trăn' mà người đàn ông vô tình thốt ra như một bàn tay vô hình, trong nháy mắt siết chặt hơi thở của cậu, làn sóng nhiệt từ phòng vẽ xa hoa ba tháng trước dường như lại tràn về, khiến khuôn mặt cậu nóng lên.
Cậu không biết phải phản hồi thế nào, suy nghĩ mãi, chỉ nói ra được một câu: "Thật là trùng hợp."
"Đưa cô ấy cho tôi." Lục Trăn tiến lên giúp đỡ, đỡ cô gái trẻ đã say khướt ngồi xuống sofa, lấy điện thoại của cô ấy ra, nắm lấy tay cô ấy để sử dụng dấu vân tay mở khóa, trượt đến số điện thoại liên lạc nhiều nhất trong nhật ký cuộc gọi, gọi điện báo địa chỉ để người đó đến đón cô ấy về.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, cậu điều chỉnh lại tâm trạng bối rối của mình, quay người đối diện với Phàn Tiêu.
"Phàn tiên sinh, chỗ này..." Lục Trăn liếc mắt nhìn thoáng qua đám người nam nữ trẻ tuổi đang ngồi trên ghế sofa, những người này giống như rắn độc lạnh lẽo, rất giỏi trong việc dùng mặt xấu xa nhất của bản chất con người để phỏng đoán người khác. Quả nhiên, bây giờ ánh mắt bọn họ dán vào cậu và Phàn Tiêu tràn đầy ý vị và không thiện chí, "Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."
"Đến chơi với bạn bè à?" Người đàn ông cao lớn vô cùng dịu dàng, thậm chí còn cúi người nhìn thẳng vào cậu, "Tôi và Trăn Trăn đã gần ba tháng không gặp rồi nhỉ?"
Lục Trăn nắm chặt tay, giọng nói của người đàn ông trước mặt hơi sệt, giống như kẹo que tan chảy dưới ánh mặt trời, làm cho không khí xung quanh nhiễm đầy vị ngọt.
Cảm giác bối rối vừa mới tan biến lại một lần nữa quấn chặt lấy dây thần kinh, Lục Trăn cắn môi, nói: "Đến chơi, nhưng bây giờ phải đi rồi."
Phàn Tiêu luôn nhạy bén với tâm lý con người, hắn liếc nhìn những người đang yên lặng xem kịch trên ghế sofa, biểu hiện trên mặt làm như hiểu rõ.
Đứng thẳng người, Phàn Tiêu thể hiện rõ ràng phong độ chững chạc của một người đàn ông trưởng thành, hắn nhẹ nhàng khoác vai Lục Trăn, kéo thân thể cứng ngắc của cậu đến một vị trí thu hút sự chú ý của mọi người, cười nói: "Tôi vô tình bước vào đây, cũng coi như là duyên phận, làm sao có thể không uống một ly với bạn của em rồi mới rời đi chứ?"
Hắn vẫy tay gọi người phục vụ: "Hôm nay tất cả chi phí của phòng VIP này tính vào tài khoản của tôi, ngoài ra, mang thêm ba phần 5A* đến đây."
(*Phần đồ ăn đặc biệt bao gồm cả rượu đắt tiền.)
"Phàn tiên sinh!" Lục Trăn ngăn cản.
Bàn tay to lớn của Phàn Tiêu vỗ nhẹ trên vai cậu, nghiêng đầu kề tai nói nhỏ một câu "Nghe lời".
Hơi thở ấm áp phả vào tai Lục Trăn, quấn lấy hơi thở của cậu, giọng nói trầm ấm câu dẫn khiến cổ cậu run lên từng chập, Lục Trăn hít sâu một hơi, định kéo khoảng cách với Phàn Tiêu, nhưng khi thấy một tia ghen tị thoáng qua trong mắt gã đẹp trai, cậu chợt đóng băng tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Nghe người đàn ông gọi rượu, trong phòng VIP bắt đầu có tiếng thì thầm thấp thoáng, mấy người ngồi giữa sofa cũng không nhịn được mà liếc nhìn nhau. Cảnh tượng như thế này không phải họ chưa từng thấy, đám nam nữ này hàng ngày chìm nổi giữa những thú chơi sa đọa, tầm nhìn của họ không hề thấp.
Chỉ là, trong ấn tượng của họ, cảnh tượng thế này chỉ xảy ra trong một số dịp quan trọng, những người sẵn sàng chi số tiền lớn thường có mục đích mới không chớp mắt ném hàng trăm nghìn, không phải ngốc nghếch đến mức tiêu tiền vào một nhóm bạn "mới quen", chưa từng nói qua một câu như họ.
Vậy thì chỉ có duy nhất một lý do có thể giải thích, người đàn ông này đang cố gắng lấy lòng Lục Trăn. Gã đẹp trai trong mắt lộ ra vẻ chế giễu, khẽ nhếch mép cười nhạo một tiếng, không ai là không hiểu ý của gã.
Lục Trăn cũng xứng?
Thể theo yêu cầu, người phục vụ bàn vui vẻ đi ra, Phàn Tiêu cầm lên một chai rượu mới trên bàn và nói: "Tôi tên là Phàn Tiêu, có lẽ tuổi tôi hơi lớn hơn các bạn một chút, các bạn có thể gọi tôi là Phàn ca. Hôm nay nhờ phúc của các mỹ nữ mà tôi gặp được Trăn Trăn,.... cùng với các bạn, tôi rất vui mừng. Nếu đã là bạn của Trăn Trăn, cũng chính là bạn của tôi, xin phép được mời mọi người uống rượu bày tỏ lòng mình, hy vọng các bạn đêm nay vui vẻ."
Giọng nói của người đàn ông phát ra từ lồng ngực, điệu bộ từ tốn nhưng tràn đầy khí chất và bản lĩnh tự nhiên, cả sự bình tĩnh khoan thai toát từ trong xương tủy, dường như kiểm soát và áp đặt lên toàn bộ không gian.
Vì Phàn Tiêu không ngồi, mọi người trên ghế sofa đều đứng lên cụng ly với hắn, sau tiếng động giòn tan, người đàn ông lại nói: "Trăn Trăn chúng tôi tính cách đơn thuần, giao tiếp không hề suy tính, nói chuyện cũng thường vô tâm, trước đây hoặc sau này nếu có làm gì khiến các bạn không vui, tôi xin phép thay mặt em ấy xin lỗi trước, mong mọi người đừng so đo với em ấy, dù sao người có lòng dạ quanh co không hiếm, nhưng người chân thành như Trăn Trăn chúng tôi quả thật không dễ tìm."
Lục Trăn vẫn luôn được hắn nhẹ nhàng khoác vai chậm rãi gục đầu xuống, bỗng nhiên những ấm ức trong lòng liền phai nhạt....
—-------
Cánh cửa đen tuyền ngăn cách tầm nhìn và âm thanh bất ngờ bị đẩy ra, cô gái trẻ cao gầy mơ màng che miệng lảo đảo bước ra từ bên trong, chạy vội về phía nhà vệ sinh không xa.
Cánh cửa nặng nề từ từ đóng lại, để lộ tiếng chế nhạo từ trong phòng VIP sang trọng.
"Không uống nổi thì đừng cố uống, tưởng uống cùng mấy ông chủ vài ly rượu là có thể có được tài nguyên tốt sao? Đâu có dễ vậy!"
"Đúng thế, người ta đã thấy đủ loại ong bướm rồi, chỉ là một con thiêu thân mà cũng bày đặt bay đến vỗ cánh.". truyện tiên hiệp hay
"Tôi thấy cô ta hiện đang tuyệt vọng lắm rồi, nghe nói trước sự kiện này, đã hai tháng qua không nhận được việc."
"Vậy mà người yêu phượng hoàng của nó còn chưa bỏ nó đi sao?"
Bộp bộp, micro đính đá lấp lánh bị vỗ nhẹ hai cái, giọng nam dễ chịu thông qua micro yếu ớt vang lên, cắt ngang những lời bình luận ác ý.
"Có ai hát không? Xin một bản song ca."
Một đám trai gái đang ngồi giữa phòng trò chuyện rôm rả đưa mắt về phía góc sofa, có người khoanh tay cười khẩy: "Ồ, xém chút quên mất, ở đây còn có một người hiện đang yêu đương với phượng hoàng nam."
"Lục Trăn, cậu và người yêu làm chủ nhiệm kia vẫn còn yêu nhau chứ hả?" Quả anh đào ngâm rượu được hai ngón tay phủ sơn đỏ thẫm trên móng nhẹ nhàng nhấc lên, cho vào đôi môi đỏ mọng, cuộn qua một vòng rồi phun ra lõi, "Người đó một tháng có thể tiêu cho cậu một vạn không?"
Trai xinh gái đẹp ngồi đầy sofa hình chữ U, có người cười mỉa đồng tình, có người lạnh lùng quan sát, rõ ràng Lục Trăn đã thay thế người phụ nữ say rượu vừa rồi trở thành mục tiêu tấn công mới.
Ở cùng Du Thư Lãng đã lâu, Lục Trăn cũng học được phần nào sự thong dong bình tĩnh của anh, micro được đưa ra khỏi miệng ở khoảng cách vừa đủ, âm thanh không lớn không nhỏ lan khắp phòng VIP.
"Ừ, vẫn đang yêu, yêu rất tốt." Cậu nhẹ nhàng cười, trên mặt hiện lên vài phần thách thức, "Tôi là đàn ông, tại sao lại phải tiêu tiền của người khác?"
Ngoại trừ tiếng nhạc du dương, nhất thời phòng VIP im lìm đến kỳ lạ.
"Thật ngại quá, tôi còn có việc phải làm, cho nên đi trước một bước."
Lục Trăn đứng dậy, hơi cúi người chào mọi người, nhưng chưa kịp bước đi, đã nghe thấy gã đẹp trai ngồi ngay chính giữa hừ một tiếng: "Lúc đi liên hệ tài nguyên thì có thời gian, bây giờ tụ tập đồng nghiệp thì không rảnh, Lục Trăn cậu cũng thật biết cách áp dụng chủ nghĩa thực dụng đến tận cùng."
Lục Trăn siết chặt nắm đấm bên hông, rốt cuộc cậu chỉ học được lớp vỏ bên ngoài của Lưu Thư Lãng, trông mèo vẽ hổ mà thôi, cách biệt rất xa, vì thế vừa bị người ta nói khích một câu lập tức lộ vẻ tức giận.
Nhưng cậu chưa kịp nói gì, gã đẹp trai kia đã cười ha hả, tay đặt lên đùi chống má, ra vẻ bĩu môi phong tình: "Lục Trăn, cậu muốn đi cũng được, nhưng hãy thanh toán tiền rượu trước đi, chúng ta đã thỏa thuận rồi mà, tối nay ai rời bàn trước thì người đó mời khách."
Lục Trăn vô thức sờ sờ tấm thẻ ngân hàng trong túi, nhíu mày hỏi: "Nói vậy khi nào?"
Người phụ nữ quyến rũ bên cạnh gã đẹp trai cười nói: "Lúc mới bước vào đã nói rồi, mọi người đều nghe thấy cả, Lục Trăn cậu không phải là đang giả ngu đấy chứ? Hay là cậu thực sự không đủ khả năng chi trả? Tiền của cậu đều dùng để nuôi 'phượng hoàng nam' à?"
"Con mẹ nó cô...."
Lục Trăn vừa mới bắt đầu chửi thề, cánh cửa phòng VIP đã bị người từ bên ngoài mở ra. Ánh sáng chói lói từ hành lang chiếu vào căn phòng tối tăm, như cánh cửa hy vọng mà Thượng đế mở ra cho người mang tội.
Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía đó, sau khi nhìn rõ người đến, trong mắt họ đều hiện lên tia sáng kỳ lạ.
Người bước vào là một đôi nam nữ, cô gái trẻ vừa mới say rượu chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa giờ đây đang mềm nhũn dựa vào cánh tay người đàn ông bên cạnh, thứ cô nắm chặt trong tay chính là chiếc áo sơ mi mới nhất mùa này đến từ thương hiệu Burberry.
Một đám trai xinh gái đẹp đang ngồi trong phòng theo thói quen nhìn bộ quần áo đắt tiền, từ từ đánh giá lên đến khuôn mặt của người đàn ông.
Lồng ngực rộng lớn, dáng người cao ráo, những đường cơ bắp dưới bộ vest đen may đo kỹ lưỡng sắc nét mạnh mẽ, săn chắc quyến rũ. Điều hiếm có hơn, người đàn ông còn có một khuôn mặt đẹp, đôi mắt sâu thẳm, môi mỏng cười duyên, đường nét khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, nhưng vì nụ cười ấm áp đã làm dịu đi thần sắc lạnh lùng, tăng thêm phong độ. Mỗi cử chỉ tự nhiên đều toát lên sự cao sang nhất định, dù trông có vẻ hiền lành nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy áp lực.
Gã đẹp trai ngồi ngay chính giữa nhíu mày, rõ ràng đã bị người đàn ông có khuôn mặt xịn hơn cả bộ quần áo đắt tiền thu hút.
Cô gái trẻ nhìn hơi chật vật, nhưng người đàn ông đỡ cô trong vòng tay vẫn luôn điềm đạm, hắn gõ nhẹ vào cánh cửa phòng đã mở, hiện lên ý cười trong mắt nói: "Tôi gặp cô gái này trên hành lang cần giúp đỡ, cô ấy nói bạn bè mình đang ở trong phòng này, làm phiền mọi người, tôi không đưa nhầm chỗ chứ?"
Ánh mắt người đàn ông thoáng quét qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở Lục Trăn đang đứng trong góc. Hắn hơi ngạc nhiên, chính xác hơn là có chút ngạc nhiên thú vị.
"Trăn Trăn? Thật trùng hợp khi gặp em ở đây."
"...Phàn tiên sinh?"
Lục Trăn cũng khá bất ngờ, nhưng cảm giác bối rối còn nhiều hơn, cái tên 'Trăn Trăn' mà người đàn ông vô tình thốt ra như một bàn tay vô hình, trong nháy mắt siết chặt hơi thở của cậu, làn sóng nhiệt từ phòng vẽ xa hoa ba tháng trước dường như lại tràn về, khiến khuôn mặt cậu nóng lên.
Cậu không biết phải phản hồi thế nào, suy nghĩ mãi, chỉ nói ra được một câu: "Thật là trùng hợp."
"Đưa cô ấy cho tôi." Lục Trăn tiến lên giúp đỡ, đỡ cô gái trẻ đã say khướt ngồi xuống sofa, lấy điện thoại của cô ấy ra, nắm lấy tay cô ấy để sử dụng dấu vân tay mở khóa, trượt đến số điện thoại liên lạc nhiều nhất trong nhật ký cuộc gọi, gọi điện báo địa chỉ để người đó đến đón cô ấy về.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, cậu điều chỉnh lại tâm trạng bối rối của mình, quay người đối diện với Phàn Tiêu.
"Phàn tiên sinh, chỗ này..." Lục Trăn liếc mắt nhìn thoáng qua đám người nam nữ trẻ tuổi đang ngồi trên ghế sofa, những người này giống như rắn độc lạnh lẽo, rất giỏi trong việc dùng mặt xấu xa nhất của bản chất con người để phỏng đoán người khác. Quả nhiên, bây giờ ánh mắt bọn họ dán vào cậu và Phàn Tiêu tràn đầy ý vị và không thiện chí, "Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."
"Đến chơi với bạn bè à?" Người đàn ông cao lớn vô cùng dịu dàng, thậm chí còn cúi người nhìn thẳng vào cậu, "Tôi và Trăn Trăn đã gần ba tháng không gặp rồi nhỉ?"
Lục Trăn nắm chặt tay, giọng nói của người đàn ông trước mặt hơi sệt, giống như kẹo que tan chảy dưới ánh mặt trời, làm cho không khí xung quanh nhiễm đầy vị ngọt.
Cảm giác bối rối vừa mới tan biến lại một lần nữa quấn chặt lấy dây thần kinh, Lục Trăn cắn môi, nói: "Đến chơi, nhưng bây giờ phải đi rồi."
Phàn Tiêu luôn nhạy bén với tâm lý con người, hắn liếc nhìn những người đang yên lặng xem kịch trên ghế sofa, biểu hiện trên mặt làm như hiểu rõ.
Đứng thẳng người, Phàn Tiêu thể hiện rõ ràng phong độ chững chạc của một người đàn ông trưởng thành, hắn nhẹ nhàng khoác vai Lục Trăn, kéo thân thể cứng ngắc của cậu đến một vị trí thu hút sự chú ý của mọi người, cười nói: "Tôi vô tình bước vào đây, cũng coi như là duyên phận, làm sao có thể không uống một ly với bạn của em rồi mới rời đi chứ?"
Hắn vẫy tay gọi người phục vụ: "Hôm nay tất cả chi phí của phòng VIP này tính vào tài khoản của tôi, ngoài ra, mang thêm ba phần 5A* đến đây."
(*Phần đồ ăn đặc biệt bao gồm cả rượu đắt tiền.)
"Phàn tiên sinh!" Lục Trăn ngăn cản.
Bàn tay to lớn của Phàn Tiêu vỗ nhẹ trên vai cậu, nghiêng đầu kề tai nói nhỏ một câu "Nghe lời".
Hơi thở ấm áp phả vào tai Lục Trăn, quấn lấy hơi thở của cậu, giọng nói trầm ấm câu dẫn khiến cổ cậu run lên từng chập, Lục Trăn hít sâu một hơi, định kéo khoảng cách với Phàn Tiêu, nhưng khi thấy một tia ghen tị thoáng qua trong mắt gã đẹp trai, cậu chợt đóng băng tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Nghe người đàn ông gọi rượu, trong phòng VIP bắt đầu có tiếng thì thầm thấp thoáng, mấy người ngồi giữa sofa cũng không nhịn được mà liếc nhìn nhau. Cảnh tượng như thế này không phải họ chưa từng thấy, đám nam nữ này hàng ngày chìm nổi giữa những thú chơi sa đọa, tầm nhìn của họ không hề thấp.
Chỉ là, trong ấn tượng của họ, cảnh tượng thế này chỉ xảy ra trong một số dịp quan trọng, những người sẵn sàng chi số tiền lớn thường có mục đích mới không chớp mắt ném hàng trăm nghìn, không phải ngốc nghếch đến mức tiêu tiền vào một nhóm bạn "mới quen", chưa từng nói qua một câu như họ.
Vậy thì chỉ có duy nhất một lý do có thể giải thích, người đàn ông này đang cố gắng lấy lòng Lục Trăn. Gã đẹp trai trong mắt lộ ra vẻ chế giễu, khẽ nhếch mép cười nhạo một tiếng, không ai là không hiểu ý của gã.
Lục Trăn cũng xứng?
Thể theo yêu cầu, người phục vụ bàn vui vẻ đi ra, Phàn Tiêu cầm lên một chai rượu mới trên bàn và nói: "Tôi tên là Phàn Tiêu, có lẽ tuổi tôi hơi lớn hơn các bạn một chút, các bạn có thể gọi tôi là Phàn ca. Hôm nay nhờ phúc của các mỹ nữ mà tôi gặp được Trăn Trăn,.... cùng với các bạn, tôi rất vui mừng. Nếu đã là bạn của Trăn Trăn, cũng chính là bạn của tôi, xin phép được mời mọi người uống rượu bày tỏ lòng mình, hy vọng các bạn đêm nay vui vẻ."
Giọng nói của người đàn ông phát ra từ lồng ngực, điệu bộ từ tốn nhưng tràn đầy khí chất và bản lĩnh tự nhiên, cả sự bình tĩnh khoan thai toát từ trong xương tủy, dường như kiểm soát và áp đặt lên toàn bộ không gian.
Vì Phàn Tiêu không ngồi, mọi người trên ghế sofa đều đứng lên cụng ly với hắn, sau tiếng động giòn tan, người đàn ông lại nói: "Trăn Trăn chúng tôi tính cách đơn thuần, giao tiếp không hề suy tính, nói chuyện cũng thường vô tâm, trước đây hoặc sau này nếu có làm gì khiến các bạn không vui, tôi xin phép thay mặt em ấy xin lỗi trước, mong mọi người đừng so đo với em ấy, dù sao người có lòng dạ quanh co không hiếm, nhưng người chân thành như Trăn Trăn chúng tôi quả thật không dễ tìm."
Lục Trăn vẫn luôn được hắn nhẹ nhàng khoác vai chậm rãi gục đầu xuống, bỗng nhiên những ấm ức trong lòng liền phai nhạt....
—-------