Chương : 20
Cô nằm trên ghế cho Tiêu Ảnh xóa bóp không bao lâu thì cũng ngủ thiếp đi bởi vì chuyện khai trương Tuyết Lệ dược quán mà cô đã mệt mỏi mấy ngày nay vì luyện dược cùng với thiết kế y phục cùng trang sức đã mấy ngày nay cô không ngủ rồi, Tiêu Ảnh rất đau lòng xoa nhẹ mặt cô, nhìn chằm chằm vào môi cô một lúc thì hôn xuống
"Tuyết nhi, nàng mệt nhọc rồi, hãy ngủ cho yên giấc đi ta sẽ thay nàng đuổi muỗi, quạt mát"
Những hành động hắn làm làm cho tên hắc ảnh núp trên bụi cây xém té xuống
"chủ tử vì người phụ nữ này chấp nhận buông bỏ thân phận cao quý mà làm một thị vệ lại còn vì nàng bận tới bận lui lại còn tự tay vì nàng nấu ăn vì nàng tự tay đuổi muỗi quạt gió, xem ra người phụ nữ này là chủ mẫu tương lai rồi, ta cần phải nịn nọt nàng nhiều hơn, ha ha"
Cô vì có Tiêu Ảnh ở bên chăm chỉ ngồi quạt mà ngủ rất ngon, đến chiều Tiêu Ảnh thấy cô có dấu hiệu sắp tỉnh nên đã xuống bếp chuẩn bị thức ăn sẵn cho cô, còn chuẩn bị luôn một dĩa đầy quả nho đã lột sẵn vỏ hắn còn dùng công lực đẩy hột ra cho cô ăn
Cô tỉnh dậy thấy cạnh ghế có một bàn ăn thịnh soạn còn có cả một dĩa trái cây biết ngay là Tiêu Ảnh làm cho cô, cô cười nhẹ
"Ảnh, ngươi đâu"
Tiêu Ảnh lập tức xuất hiện bên cạnh cô
"tiểu thư, ta đây"
Cô nắm tay Tiêu Ảnh kéo mạnh ngồi xuống cạnh cô, hai người họ ngồi rất sát không hề có một chút kẻ hở nào, mặt Tiêu Ảnh lại bắt đầu đỏ lên không dám nhìn thẳng vào cô
Cô thì cười cười cầm một trái nho bỏ vào miệng mình từ từ nhai nhẹ nhàng, Tiêu Ảnh nhìn cử động của cô mà nuốt nuốt bọt liên tục, hắn không phải vì thèm thức ăn của cô mà hắn thèm môi cô nó cử động làm hắn nhìn mà không dời mắt, cô cười hỏi hắn
"muốn ăn lắm sau?"
Hắn gật đầu liên tục "muốn"
Cô lấy một trái nho tự tay đút cho hắn, hắn há miệng ra lập tức, đưa trái nho cho hắn xong cô rút ngón tay ra cho vào miệng mình "nút"
"ừm, ngọt thật"
Cô lại lấy tiếp một trái đút cho hắn, lần này hắn không kịp nuốt cô đã đưa môi mình đến, môi kề môi cô hắn giật mình đứng hình nhìn cô, cô tranh thủ đưa lưỡi của mình vào khuấy đảo giành lấy trái nho của hắn đang nhai mà đưa vào miệng mình rồi lui ra nhìn Tiêu Ảnh vẫn còn thất thần cô đã nuốt trái nho xuống rất tự nhiên mà cầm đũa gắp đồ ăn
Tiêu Ảnh hoàn hồn đứng dậy lắp bấp nhìn cô
"tiểu thư, người... người"
"Tiêu Ảnh, ngươi thích ta sau"
Không phải câu hỏi mà là câu khẳng định, Tiêu Ảnh đứng hình trân trối nhìn cô, hắn sợ cô biết sẽ đuổi hắn đi không cho hắn ở cạnh cô mà lúng túng giải thích
"không phải, tiểu thư, ta không dám, ta không hề có ý nghĩ khinh nhờn người, tiểu thư người tin ta, người đừng đuổi ta đi"
Tay hắn lúng túng mãi không biết làm sau theo quán tính hắn bắt được tay cô nắm rất chặt giải thích với cô
Cô cười gạt tay hắn ra, hắn lại càng nắm chặt hơn, hắn sợ cô đuổi hắn đi
Cô thấy hắn cứ nắm tay mình mãi muốn gắp thức ăn cũng khó không đành im lặng để hắn lo sợ nữa đành giải thích cho hắn hiểu
"Ảnh, ta không có ý trách ngươi, ta chỉ muốn cho ngươi xác định lòng mình"
"giờ buông tay ta ra đi, ta đói bụng rồi"
Bây giờ Tiêu Ảnh mới buông cô ra, cô ăn xong thì cho Tiêu Ảnh cùng mình về thừa tướng phủ, còn Thủy và Dương cô bảo họ ở lại lo việc sắp xếp Tuyết Lệ dược quán.
Cô vừa về tới căn phòng củ nát của mình ở thừa tướng phủ thì có gia đinh chạy đến báo với cô có người trong hoàng cung đến tìm
Cô mới từ từ đi ra chính sảnh, đứng dựa vào cột ngoài sân lười biếng hỏi
"ai tìm ta thế"
Từ trong sảnh chính một đám người đi ra trong đó cầm đầu là một lão thái giám hai tay cầm một cuộn giấy vàng đi ra, ánh mắt hiền từ nhìn vào cô và hỏi
"người là đại tiểu thư Lạc Vu Tuyết sau"
Cô đánh giá lão giả trước mắt ánh mắt từ ái nhìn cô, thanh âm cũng là cũng kính có thừa
Cô nhướng nhướng mày "chả phải phế vật tiểu thư người người khinh thường sau, sau người này cung kính với ta quá vậy"
"ừm, là ta, ngươi tìm ta có việc gì không"
Lão thái giám đưa cuộn giấy vàng định mở ra, chưa kịp đọc thì bên cạnh Lạc Vong đã chen miệng vào
"Lạc Vu Tuyết to gan, tiếp thánh chỉ sau không quỳ xuống hả"
Lão già nhìn Lạc Vong lạnh lùng cảnh cáo
"ngươi mới to gan, đây là khách quý của chủ tử ta, ngươi dám ăn nói bất kính thì đừng trách ta"
Quát la Lạc Vong xong lão già mới quay lại nhìn cô nhẹ nhàng cung kính đưa cho cô tờ giấy cuộn màu vàng
"Lạc Vu Tuyết tiểu thư, lão nô là cận thân thái giám của trưởng hoàng tử Hoàng Phủ Hiên, Thanh Long đế quốc, điện hạ mời ngài tối nay đến dự yến tiệc do hoàng đế Huyền Vũ chiêu đãi, còn cho lão nô chuyển lời cho người, trà của người rất ngon, ngài ấy rất thích"
Cô giật mình nhìn lão giả "lão ta là cận thân thái giám của Hoàng Phủ Hiên sau, nhưng tại sau hắn lại biết thân phận của ta xem ra hắn không đơn giản như vẻ bề ngoài"
Cô đưa tay ra tiếp cuộn giấy vàng gật đầu nói
"được, nói với hắn ta sẽ đến"
"Tuyết nhi, nàng mệt nhọc rồi, hãy ngủ cho yên giấc đi ta sẽ thay nàng đuổi muỗi, quạt mát"
Những hành động hắn làm làm cho tên hắc ảnh núp trên bụi cây xém té xuống
"chủ tử vì người phụ nữ này chấp nhận buông bỏ thân phận cao quý mà làm một thị vệ lại còn vì nàng bận tới bận lui lại còn tự tay vì nàng nấu ăn vì nàng tự tay đuổi muỗi quạt gió, xem ra người phụ nữ này là chủ mẫu tương lai rồi, ta cần phải nịn nọt nàng nhiều hơn, ha ha"
Cô vì có Tiêu Ảnh ở bên chăm chỉ ngồi quạt mà ngủ rất ngon, đến chiều Tiêu Ảnh thấy cô có dấu hiệu sắp tỉnh nên đã xuống bếp chuẩn bị thức ăn sẵn cho cô, còn chuẩn bị luôn một dĩa đầy quả nho đã lột sẵn vỏ hắn còn dùng công lực đẩy hột ra cho cô ăn
Cô tỉnh dậy thấy cạnh ghế có một bàn ăn thịnh soạn còn có cả một dĩa trái cây biết ngay là Tiêu Ảnh làm cho cô, cô cười nhẹ
"Ảnh, ngươi đâu"
Tiêu Ảnh lập tức xuất hiện bên cạnh cô
"tiểu thư, ta đây"
Cô nắm tay Tiêu Ảnh kéo mạnh ngồi xuống cạnh cô, hai người họ ngồi rất sát không hề có một chút kẻ hở nào, mặt Tiêu Ảnh lại bắt đầu đỏ lên không dám nhìn thẳng vào cô
Cô thì cười cười cầm một trái nho bỏ vào miệng mình từ từ nhai nhẹ nhàng, Tiêu Ảnh nhìn cử động của cô mà nuốt nuốt bọt liên tục, hắn không phải vì thèm thức ăn của cô mà hắn thèm môi cô nó cử động làm hắn nhìn mà không dời mắt, cô cười hỏi hắn
"muốn ăn lắm sau?"
Hắn gật đầu liên tục "muốn"
Cô lấy một trái nho tự tay đút cho hắn, hắn há miệng ra lập tức, đưa trái nho cho hắn xong cô rút ngón tay ra cho vào miệng mình "nút"
"ừm, ngọt thật"
Cô lại lấy tiếp một trái đút cho hắn, lần này hắn không kịp nuốt cô đã đưa môi mình đến, môi kề môi cô hắn giật mình đứng hình nhìn cô, cô tranh thủ đưa lưỡi của mình vào khuấy đảo giành lấy trái nho của hắn đang nhai mà đưa vào miệng mình rồi lui ra nhìn Tiêu Ảnh vẫn còn thất thần cô đã nuốt trái nho xuống rất tự nhiên mà cầm đũa gắp đồ ăn
Tiêu Ảnh hoàn hồn đứng dậy lắp bấp nhìn cô
"tiểu thư, người... người"
"Tiêu Ảnh, ngươi thích ta sau"
Không phải câu hỏi mà là câu khẳng định, Tiêu Ảnh đứng hình trân trối nhìn cô, hắn sợ cô biết sẽ đuổi hắn đi không cho hắn ở cạnh cô mà lúng túng giải thích
"không phải, tiểu thư, ta không dám, ta không hề có ý nghĩ khinh nhờn người, tiểu thư người tin ta, người đừng đuổi ta đi"
Tay hắn lúng túng mãi không biết làm sau theo quán tính hắn bắt được tay cô nắm rất chặt giải thích với cô
Cô cười gạt tay hắn ra, hắn lại càng nắm chặt hơn, hắn sợ cô đuổi hắn đi
Cô thấy hắn cứ nắm tay mình mãi muốn gắp thức ăn cũng khó không đành im lặng để hắn lo sợ nữa đành giải thích cho hắn hiểu
"Ảnh, ta không có ý trách ngươi, ta chỉ muốn cho ngươi xác định lòng mình"
"giờ buông tay ta ra đi, ta đói bụng rồi"
Bây giờ Tiêu Ảnh mới buông cô ra, cô ăn xong thì cho Tiêu Ảnh cùng mình về thừa tướng phủ, còn Thủy và Dương cô bảo họ ở lại lo việc sắp xếp Tuyết Lệ dược quán.
Cô vừa về tới căn phòng củ nát của mình ở thừa tướng phủ thì có gia đinh chạy đến báo với cô có người trong hoàng cung đến tìm
Cô mới từ từ đi ra chính sảnh, đứng dựa vào cột ngoài sân lười biếng hỏi
"ai tìm ta thế"
Từ trong sảnh chính một đám người đi ra trong đó cầm đầu là một lão thái giám hai tay cầm một cuộn giấy vàng đi ra, ánh mắt hiền từ nhìn vào cô và hỏi
"người là đại tiểu thư Lạc Vu Tuyết sau"
Cô đánh giá lão giả trước mắt ánh mắt từ ái nhìn cô, thanh âm cũng là cũng kính có thừa
Cô nhướng nhướng mày "chả phải phế vật tiểu thư người người khinh thường sau, sau người này cung kính với ta quá vậy"
"ừm, là ta, ngươi tìm ta có việc gì không"
Lão thái giám đưa cuộn giấy vàng định mở ra, chưa kịp đọc thì bên cạnh Lạc Vong đã chen miệng vào
"Lạc Vu Tuyết to gan, tiếp thánh chỉ sau không quỳ xuống hả"
Lão già nhìn Lạc Vong lạnh lùng cảnh cáo
"ngươi mới to gan, đây là khách quý của chủ tử ta, ngươi dám ăn nói bất kính thì đừng trách ta"
Quát la Lạc Vong xong lão già mới quay lại nhìn cô nhẹ nhàng cung kính đưa cho cô tờ giấy cuộn màu vàng
"Lạc Vu Tuyết tiểu thư, lão nô là cận thân thái giám của trưởng hoàng tử Hoàng Phủ Hiên, Thanh Long đế quốc, điện hạ mời ngài tối nay đến dự yến tiệc do hoàng đế Huyền Vũ chiêu đãi, còn cho lão nô chuyển lời cho người, trà của người rất ngon, ngài ấy rất thích"
Cô giật mình nhìn lão giả "lão ta là cận thân thái giám của Hoàng Phủ Hiên sau, nhưng tại sau hắn lại biết thân phận của ta xem ra hắn không đơn giản như vẻ bề ngoài"
Cô đưa tay ra tiếp cuộn giấy vàng gật đầu nói
"được, nói với hắn ta sẽ đến"