Chương : 70
Tiêu Mông gây ra họa lớn như vậy, tuy Tiêu Tùy Quang đã cố hết sức phủi sạch quan hệ với gã, mà trên người gã vẫn chảy dòng máu nhà họ Tiêu, gã bị phán trọng tội sẽ không hề có ích gì cho tình cảnh hiện tại của Mỹ Đằng, Tiêu Tùy Quang chung quy vẫn không nhẫn tâm bỏ mặc không để ý gì tới gã được.
Trước khi Thịnh Mân Âu tự lập công ty riêng, Mỹ Đằng hợp tác với một văn phòng luật khác ở Thanh Loan, sau đó hợp đồng hết kỳ hạn, Tiêu Tùy Quang dự định chuyển sang ký với Thịnh Mân Âu, nên cũng không gia hạn thêm nữa, không ngờ hợp đồng đã chuẩn bị được hòm hòm, lại xảy ra chuyện của Tiêu Mông. Hai bên cắt đứt hợp tác, Tiêu Tùy Quang đành phải quay về tìm văn phòng luật trước đó, đồng thời cam kết nếu như có thể đánh thắng vụ kiến cáo của Tiêu Mông, giảm bớt ảnh hưởng, sẽ ký kết mười năm với đối phương.
“Không phải nói chưa chắc đã có tiền trả à?” Trên đường đến tòa án, Ngô Y liên tục phổ cập tình hình trước mắt cho tôi, Thịnh Mân Âu thì lại yên lặng ngồi bên cạnh dùng di động xử lý công việc.
“Lạc đà gầy vẫn béo hơn ngựa, văn phòng luật Kim Thái đặt lợi ích trên hết, có tiền sẽ nhận bất cứ vụ án nào, chắc là đã trả tạm ứng trước.” Ngô Y rẽ qua đèn xanh, lái xe vào cổng tòa án, “Trần Thuận Lai của Kim Thái là sài lang trong đám thú dữ, cá mập trắng lớn giữa đám cá mập, anh phải cẩn thận.”
“Lợi hại lắm à?” Tôi liếc mắt nhìn Thịnh Mân Âu đang chăm chú gửi tin nhắn, cố ý nói, “Còn lợi hại hơn cả anh tôi nữa?”
Ngô Y tức khắc kẹt: “À… Ngành luật sư này không thể so sánh được, cũng không chia ra các cấp bậc mà đúng không? Thầy mới trở thành luật sư tranh tụng chưa được bao lâu, chắc chắn sẽ có chênh lệnh về danh tiếng và số lượng vụ kiện từng bào chữa, chuyện này rất bình thường.”
Tôi gật đầu: “Cho nên Trần Thuận Lai lợi hại hơn anh trai tôi.”
Ngô Y lại kẹt lần nữa, giọng càng khẽ hơn: “Ông ta là nhân vật cấp bậc sách giáo khoa rồi…”
Nếu như đã là nhân vật cấp bậc sách giáo khoa, vậy thì dự thính màn biện hộ của ông ta tự nhiên cũng sẽ được lợi rất nhiều, Ngô Y tách khỏi chúng tôi ở ngoài phòng xử án. Tôi cùng với Thịnh Mân Âu đi đến phòng chờ đợi được gọi lên toà, còn cậu ta thì đi vào phòng xử án dự thính.
Bên trong phòng chờ, Dịch Đại Tráng đã vào chỗ từ lâu, ôm máy tính trong lòng, gõ vài chữ lại nhíu mày suy tư một lúc, rồi lại gõ vài chữ.
“Làm gì đấy?” Tôi đá chân nó.
Dịch Đại Tráng bỗng nhiên hoàn hồn, khép máy tính lại chào hỏi chúng tôi: “Anh Phong, luật sư Thịnh, hai người đến rồi à. Không có gì, chỉ đang viết bản thảo thôi, tắc nửa ngày mới rặn ra được năm chữ, sầu đến mức trọc đầu.”
Ghế trong phòng chờ được nối thành từng hàng dài, khá giống băng ghế trong công việc, tôi ngồi xuống bên cạnh Dịch Đại Tráng, tựa lưng vào ghế ngồi, giãn thắt lưng nhức mỏi.
“Anh bảo sao lại thấy gần đây mày tiều tụy đi, thì ra là vì ít tóc.”
Dịch Đại Tráng cả kinh, vội vàng lấy điện thoại di động ra săm soi bản thân, không ngừng gảy tóc mái.
“Tóc ít đi thật à?”
Tôi âm thầm cười, không trả lời nói.
Có thể là vì không muốn chen chung một ghế, Thịnh Mân Âu không ngồi xuống cùng hàng ghế chúng tôi, mà lựa chọn ngồi xuống hàng phía trước.
Dịch Đại Tráng vẫn đang soi gương làm điệu ở đó, tôi ngả người về phía trước nhoài người lên lưng ghế hắn, ngoẹo cổ nhỏ giọng nói vào tai hắn: “Anh, lần đầu tiên anh ngồi ở đây đúng không? Có căng thẳng không?”
Thịnh Mân Âu trả lời xong e-mail cuối cùng thì cất điện thoại di động đi, khoanh hai tay hơi ngả người ra phía sau.
“Người nên căng thẳng không phải anh.”
Hắn nói câu nói đầy ý vị sâu xa này xong, từ phòng xử án vọng tới tiếng nói yêu cầu tất cả mọi người đứng lên, phiên tòa bắt đầu.
Trên cánh cửa gỗ dày nặng đi vào phòng xử án có treo một cái đồng hồ hình tròn, phiên tòa tiến hành được hai mươi phút, cảnh sát tòa án mở cánh cửa gỗ ra, báo rằng thẩm phán cho gọi Dịch Đại Tráng lên tòa.
Dịch Đại Tráng hơi căng thẳng đứng lên, sửa sang lại vạt áo, rồi đi ra ngoài qua cánh cửa kia.
Cửa bị đóng lại một lần nữa, tôi tiến đến phía trước áp tai lên cửa, muốn nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, lại chỉ có thể thấy âm thanh hàm hồ dính hết vào nhau.
“Nghe thấy không?” Thịnh Mân Âu ngồi đằng sau hỏi.
Tôi bực dọc quay đầu lại, ngồi xuống bên cạnh hắn: “Không, chẳng nghe thấy gì.”
Thịnh Mân Âu nhìn thẳng vào cánh cửa dẫn vào phòng xử án, giống như thể tầm mắt có thể xuyên qua ván cửa, nhìn thấy mọi thứ phía sau.
“Biết luật sư tranh tụng với luật sư không tranh tụng khác nhau ở chỗ nào không?”
Tôi cẩn thận suy nghĩ, không chắc đáp án hắn muốn là gì, chỉ có thể thành thật lắc đầu.
“Không biết.”
“Khác nhau ở chỗ, luật sư tranh tụng coi phòng xử án là sân khấu, coi người làm chứng thành đạo cụ, coi mình làm nhân vật chính, coi bồi thẩm đoàn thành khán giả. Phải diễn thật nhập tâm mới có thể khiến khán giả tin rằng những lời mình nói là thật.”
Bảo sao kỹ năng diễn xuất của hắn lại xuất sắc như vậy, lúc nào cũng có thể lừa tôi quay tít mù, thì ra là ưu thế nghề nghiệp.
“Luật sư tranh tụng giỏi, ai cũng có diễn xuất cấp bậc ảnh đế… đúng không?”
Thịnh Mân Âu như thể đã nghe ra ẩn ý trong lời tôi nói, mắt liếc xéo tới, khóe môi câu nhẹ lên.
“Em đoán xem?”
Hành vi không biết là trêu chọc hay khiêu khích này của hắn thực sự rất dễ nhen lên ngọn lửa trong lòng đàn ông.
Tôi chậm rãi lại gần, mục tiêu rõ ràng, thẳng đến đôi môi cong lên hoàn hảo của hắn.
“Ở đây có camera.” Thịnh Mân Âu không né tránh, cũng không đón ý nói hùa với tôi, mí mắt hơi ngước lên, nhìn thẳng vào một vị trí nào đó sau lưng tôi.
“Vậy thì em… hôn nhanh hơn?” Nói rồi tôi chống một tay lên lưng ghế tựa, nghiêng người in lên khóe môi hắn.
Vốn là không định hôn sâu, dán lên tỉ mẩn liếm khóe môi hắn, nếm mút chút ngon ngọt xong tôi đã muốn lùi lại, kết quả là mới vừa lui lại hắn đã đuổi theo, cứ thế công thành đoạt đất, môi răng quấn quýt cùng tôi, không hề để ý tới camera một chút nào. Nếu như không phải địa điểm không cho phép, có khi sẽ còn phát triển thành môn vận động nào đó không phù hợp với thiếu nhi.
Hai mươi phút sau, Dịch Đại Tráng được cảnh sát tòa án dẫn trở về, mặt mày hốt hoảng, xanh mét, như thể vừa trải qua một cuộc hỏi cung hết sức tàn khốc nghiêm ngặt.
Thấy nó như vậy, trong lòng tôi cũng rung chuông cảnh giác inh ỏi. Trần Thuận này thật sự lợi hại như vậy sao, có thể hỏi cho con người ta ngù ngờ luôn?
“Anh Lục, mời đi theo tôi.” Cảnh sát tòa án lịch sự mời tôi lên tòa.
Tôi quay đầu lại nhìn Thịnh Mân Âu, hắn hất hất cằm: “Đi đi.”
Cán bộ kiểm sát của vụ án lần này không lớn tuổi lắm, mà lại nhiệt tình nhiệt tâm hết sức, muốn làm nên một phen thành tựu. Trước đó anh ta đã mấy lần hẹn tôi và Thịnh Mân Âu đi đến văn phòng của mình để dò hỏi từng chi tiết của vụ án, có thể thấy rất coi trọng vụ án Tiêu Mông.
Mà lúc này, anh ta đang ngồi ở vị trí viện kiểm sát, mặt hết sức nghiêm túc, trán đầm đìa mồ hôi, hoàn toàn mất sạch dáng vẻ cực kỳ đắc ý trước đó. Anh ta như thể đã đột nhiên biến từ một tên thợ săn tràn đầy tự tin thành con mồi đáng thương bị phản công.
Vị trí bị cáo chỉ có một bị cáo là Tiêu Mông đang ngồi, Răng Vàng sau khi bị bắt đã nhận tội, gã hiểu rất rõ rằng mình không giống Tiêu Mông, có luật sư danh tiếng biện hộ cho, đã đầy kinh nghiệm thỏa thuận nhận tội từ trước, trở thành người làm chứng chỉ điểm Tiêu Mông.
Tiêu Mông mặc bộ vest, sắc mặt nghiêm nghị, người đàn ông đang ngồi bên cạnh gã thì trên mặt lại thản nhiên hơn nhiều, hẳn chính là luật sư bào chữa cho gã – nhân vật cấp bậc sách giáo khoa – Trần Thuận Lai.
“Sách giáo khoa” khoảng hơn bốn mươi tuổi, để bộ râu quai nón nho nhã gọn gàng, thái dương đã hơi hoa râm, dáng người rắn rỏi, tuy ngoại hình không hề giống Thịnh Mân Âu một chút nào, nhưng lại cho người khác một cảm giác nhất trí kỳ lạ.
Đều là loại người tàn nhẫn bề ngoài đĩnh đạc, phảng phất như không hề có uy hiếp, nhưng lại sẽ vung gậy kim loại đập mạnh lên đầu người ta ngay khoảnh khắc người đó quay đi sau khi bắt tay với ông ta.
Tôi đứng ở vị trí người làm chứng, cán bộ kiểm sát hít thở sâu mấy lần, rồi đứng dậy đi về phía tôi, bắt đầu đặt câu hỏi.
“Anh Lục, anh có thể kể lại những chuyện đã xảy ra vào tối ngày mùng 9 tháng 10 cho mọi người không?”
Tôi gật đầu, bắt đầu nhớ lại: “Hôm đó tôi về đến nhà, phát hiện ra trong nhà rất bừa bộn, tôi nghĩ rằng trong nhà có trộm, đang định báo cảnh sát…”
“Khi anh tỉnh lại, anh phát hiện ra mình đang ở một hoàn cảnh xa lạ, đồng thời còn nghe thấy Tiêu Mông đang nói chuyện với hai tên cướp, có đúng không?”
Sau đó cán bộ kiểm sát trẻ tuổi lại hỏi thêm vài câu hỏi nữa, kết thúc phần đặt câu hỏi. Anh ta trở về ghế của mình, đổi thành luật sư của bị cáo tiến hành đặt câu hỏi chéo.
Ngay vào lúc Trần Thuận Lai đứng lên chậm rãi đi về phía tôi, tôi như thể đã mơ hồ nhìn thấy một con cá mập trắng há cái miệng đầy răng nanh quẫy đuôi bơi về phía mình, không khỏi cũng bắt đầu trở nên sốt sắng.
Trần Thuận Lai dừng lại trước mặt tôi, mở miệng hỏi: “Cậu nghe thấy có ba người nói chuyện, lúc đó cậu hẳn phải bị giam trong một căn phòng khác, sao cậu có thể chắc chắn rằng tên cướp đang nói chuyện với anh Tiêu, Tiêu Mông?”
“Tôi nhận ra giọng của anh ta, hơn nữa bọn chúng cũng gọi anh ta là gã họ Tiêu.”
“Trước đây cậu có quen biết anh Tiêu không?”
“Từng gặp mặt hai lần.”
“Cộng lại đủ mười tiếng không?”
“Không.”
“Cho nên cậu chỉ dựa vào hai lần gặp mặt, đã nhận ra được giọng của anh Tiêu, xem ra trí nhớ của cậu rất siêu phàm, cậu Lục.”
“Cảm ơn.” Tôi vui vẻ nhận lời khen của ông ta.
“Bọn họ đã nói những gì?” Trần Thuận Lai lại tiếp tục đặt câu hỏi.
“Hai người Răng Vàng làm hỏng việc, Tiêu Mông rất tức giận, trách bọn họ không nên bắt cóc tôi. Răng Vàng nói hiện giờ bọn họ đã là châu chấu trên cùng một sợi dây, sẽ không tự đi tìm đường chết để gã yên tâm, Tiêu Mông bảo bọn họ cần phải làm chuyện này gọn gàng sạch sẽ một chút, sau đó bỏ đi.”
“Cho nên giữa hai tên cướp và kim chủ của bọn họ đã tồn tại mâu thuẫn, không phải đồng lòng, mà cả một ngày một đêm cậu bị bắt cóc, cậu cũng không hề gặp… gã họ Tiêu trong lời bọn họ nói.”
“… Đúng. “
“Lúc cậu bị đánh đập, bị uy hiếp, bị bắn, ngoại trừ hai tên cướp thì thân chủ của tôi – anh Tiêu Mông không hề có mặt, cậu cũng không có chứng cứ chứng minh anh ta biết tất cả những điều cậu đã gặp phải, đúng không?”
Ồ, tôi cuối cùng cũng hiểu được tại sao sắc mặt của cán bộ kiểm sát và Dịch Đại Tráng đều khó coi như vậy rồi, người này gài bẫy trong câu hỏi của mình rất sâu, không hề kém hơn Thịnh Mân Âu là bao.
Ông ta đang muốn ám chỉ với bồi thẩm đoàn rằng tôi cũng không thực sự thấy Tiêu Mông xuất hiện ở hiện trường phạm tội, Tiêu Mông cũng không biết tên cướp đã làm gì với tôi. Tiêu Mông có lẽ chỉ muốn lấy lại đồ, nhưng gã cũng không hề tham dự vào sự kiện bắt cóc, cũng không hề muốn làm tôi bị thương. Thậm chí, người đàn ông đã từng xuất hiện ở hiện trường, bị tôi nghe thấy giọng nói cũng có thể không phải là Tiêu Mông, dù sao thì tôi cũng không hề tận mắt trông thấy.
Cũng may mà Răng Vàng không chết còn sống, nếu như gã chết, chỉ e Tiêu Mông sẽ đẩy tất cả mọi chuyện lên người hai tên cướp, trồng mình thành một đóa hoa sen trắng.
“Cậu Lục, trí nhớ của cậu tốt như vậy, chẳng lẽ lại quên mất chuyện này?” Thấy tôi không đáp gì, Trần Thuận Lai hỏi lại.
Khóe miệng ông ta đang cười, nhưng giấu trong đó lại là mũi dao sắc bén, tôi nhìn thẳng vào ông ta, nói một cách miễn cưỡng: “Đúng, đúng là tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh ta ở hiện trường, cũng không có chứng cứ chứng minh anh ta biết tất cả những chuyện tôi gặp phải.”
Trần Thuận Lai hài lòng gật đầu, rồi nói với thẩm phán: “Tôi đã không còn gì muốn hỏi nữa, thưa thẩm phán.”
Trở lại phòng chờ, tôi đi vào, Thịnh Mân Âu vừa khéo đi ra, tôi chỉ được đối mặt với hắn một khoảng ngắn ngủi.
“Là một con cá mập trắng to ăn tươi nuốt sống, anh phải cẩn thận.” Lúc hai người đi sát qua nhau, tôi nhỏ giọng nói vào tai hắn.
Trả lời tôi là một tiếng cười khinh thường cực khẽ của Thịnh Mân Âu.
Tôi ngoái đầu về nhìn, phía sau cánh cửa gỗ đang không ngừng khép lại, Thịnh Mân Âu thong dong đi về phía vị trí người làm chứng, như thể một con cá mập bạo chúa (*) ngửi thấy mùi máu tanh, nhảy vào hồ cá mập, chẳng hề sợ hãi chém giết một con cá mập bạo chúa khác.
(*) cá mập bạo chúa (megalodon): là một loài cá mập đã tuyệt chủng sống cách nay khoảng 15.9 tới 2.6 triệu năm, được xem là một trong những động vật có xương sống lớn nhất và mạnh mẽ nhất trong lịch sử tự nhiên, có thể đạt chiều dài 18 mét.