Chương 19
Edit: Ry
Cửa thang máy một lần nữa mở ra, lại không ai để ý.
Qua khe hở dần thu hẹp, chàng thanh niên cúi đầu, vòng eo được áo sơ mi phác họa dán lên lòng bàn tay người đàn ông.
Không gian bịt kín của thang máy khiến người ta cảm thấy chật chội, màu bạc vô cơ dường như dồn ép mọi thứ.
"Minh tiên sinh, anh đang làm đau tôi."
Lâm Chức có một đôi môi và một cặp mắt rất đẹp, lúc không cười chúng cũng hơi giương lên, thường xuyên tạo ảo giác cho người nhìn rằng y đang cười.
Khi đôi môi ấy nhả ra những lời thở than, từng chữ từng ngữ điệu như phấn hoa giấu kín độc tố, như sương thấm vào cơ thể người, mê loạn thần kinh.
Minh Dao lại không buông tay, gần như là nghiêm trang thực hiện lời mình nói, đo từ vòng eo, dần di chuyển xuống dưới.
Trái tim vừa như tắc nghẽn bành trướng vừa như bị đè ép vô hạn gần như muốn sụp đổ, có sợi dây gai cuốn chặt, lúc đau đớn thành hình lại cảm nhận được vui thích lớn lao.
Mặt tường thang máy phản chiếu rõ rệt bóng hình hai người, thanh niên tóc đen thuận theo cúi đầu, trên khuôn mặt như hoa xuân nở rộ nụ cười rực rỡ.
Cảm xúc là thứ rất diệu kì, khó mà miêu tả được rõ ràng, không thể xác định khi nào bị đánh úp.
Ở kiếp trước, thậm chí là ở thế giới này, không phải Lâm Chức không gặp được đàn ông bày có ý với y đồng thời hợp khẩu vị của y, chỉ là đều thiếu chút cảm giác.
Lần đầu tiên nhìn thấy Minh Dao, Lâm Chức đã cảm thấy người này thật vừa mắt, nhưng cũng chỉ có chút hứng thú, không đến mức làm Lâm Chức có cảm giác động lòng. Bởi vậy y không nhanh không chậm, thành thạo điêu luyện cùng Minh Dao chơi trò chơi thân mật này.
Nhưng vừa rồi, từ biểu cảm cho tới ngữ điệu giọng nói của Minh Dao đã thật sự kích thích y. Sự rung động chưa từng có khiến người run rẩy, khác với khoái cảm về mặt sinh lí, não bộ giờ chỉ bị một loại suy nghĩ không xen lẫn bất cứ đắn đo nào chiếm lĩnh.
Tiếc rằng... Tiếc rằng chuyện này nằm ngoài kế hoạch của Lâm Chức, ngày trong tính toán của y rất có ý nghĩa, gần như là một lần dâng tặng lễ vật phá tan mọi thứ.
Thế nên không thể là bây giờ, không phải ở đây, vả lại cũng không tiện.
Minh Dao thủ thỉ bên tai Lâm Chức số đo, áo sơ mi và quần tây của chàng trai đã bị vò cho nhăn nhúm.
Lâm Chức khẽ lấy hơi cười nói: "Đúng là rất chuẩn."
Đôi mắt y sáng tỏ, Minh Dao khẽ hôn lên khóe mắt Lâm Chức, lại vì hành vi của mình mà thoáng ngẩn ngơ.
Lâm Chức không để ý, thậm chí nhắm mắt lại.
Đó là một động tác thuận theo quá mức, thậm chí là cảm giác muốn gì cứ lấy.
Nhưng tay Lâm Chức lại chống trên lồng ngực anh, khi nụ hôn tiếp theo rơi xuống y, nhấn nút dừng thang máy.
"Chúc ngủ ngon, Minh tiên sinh."
Lâm Chức mở mắt ra, đầy tình ý chào tạm biệt.
Thang máy dừng lại một hồi, cửa một lần nữa mở ra.
Minh Dao điều khiển xe lăn ra ngoài, nhìn về phía Lâm Chức đang chỉnh quần áo trong thang máy.
Lâm Chức chầm chậm cài lại nút áo, dấu hôn ở xương quai xanh được phản chiếu trên mặt tường thang máy như tấm gương, bị quần áo che lại, vẻ ngoài gọn gàng xinh đẹp đủ để tham gia một cuộc đàm phán thương nghiệp.
Cửa thang máy dần khép, ngăn lại ánh mắt của Minh Dao, cũng ném anh ra khỏi thế giới mê ly mộng ảo.
Trái tim hẵng còn điên cuồng loạn nhịp, luyến lưu vui thích của một phút trước.
Lâm Chức giống như một viên kẹo nổ ngọt ngào tột độ, hàm răng chỉ cần chạm vào là có thể dễ dàng cắn vỡ lớp vỏ ngoài, thưởng thức ngon ngọt bên trong. Mà loại ngọt ngào này còn có thể chồng lên và có tác dụng trong một thời gian nhất định, khiến người ta thật sự muốn càng thêm đi sâu vào trong khám phá tới cùng cội nguồn của nó, tìm tòi nghiên cứu độ ngọt cực hạn ấy. Nhưng còn chưa tới được điểm cuối, ảo cảnh ngọt ngào đã tan biến.
Minh Dao cố gắng điều chỉnh nhịp thở, ánh mắt nặng nề nhìn chân mình.
Nếu như anh có thể hành động như bình thường, anh sẽ bắt lấy.
Lâm Chức trở lại phòng, rung động vẫn chưa tán, mang đồ chơi nhỏ đi phòng tắm.
Mặc dù có chút tiếc nuối không thể làm theo ý mình, nhưng nghĩ đến việc cần làm sau này, tâm trạng y tốt hơn một chút.
Lâm Chức chưa bao giờ quên nhiệm vụ, y làm bất cứ chuyện gì cũng lấy nhiệm vụ làm cơ sở, thậm chí còn ưu tiên chúng hơn sở thích của mình. Dù sao thì cái này cũng liên quan tới việc y có thể tiếp tục sống hay không.
Y sẽ không quá căng thẳng, nhưng cũng không đến mức làm lơ nó.
Chỉ là y đã quen ra vẻ không quan tâm, vì nếu không sẽ quá dễ khiến người ta bắt được nhược điểm.
Nhiệt độ cơ thể dần đồng hóa món đồ, thể xác và ý thức đang chia cắt trong một khoảnh khắc mơ hồ nào đó bỗng giao thoa.
Vòi nước được mở, nước nóng khiến sương mù lượn lờ, làm mặt kính trở nên mơ hồ.
Lâm Chức vươn tay viết lên mặt gương một ngày, đôi mắt trở nên ướt mềm trống rỗng.
Khoảnh khắc cuối cùng tiến đến, ngón tay y siết chặt mép bồn rửa, cái cổ mảnh khảnh vươn lên.
Tắt điều khiển, y vuốt phần mái tán loạn ra sau đầu, chỉ là sợi tóc mềm mại lát sau lại xõa xuống.
Lâm Chức hơi nghiêng người về phía trước, nhìn con số trên gương.
- -- 23.9
Dấu vết y viết ra bị sương mù lấp đầy, trở nên mơ hồ, hóa thành giọt nước trôi xuống mặt kính.
Đây là sinh nhật của Minh Dao. Căn cứ theo điều tra của y, ngày này mười một năm trước, Minh Dao gặp tai nạn xe, chân anh ta bị thương, mà mẹ anh ta cũng vì vậy mà qua đời.
Ngày giỗ của mẹ lại trùng với sinh nhật của mình, ngày này với Minh Dao mà nói, chắc chắn vô cùng quan trọng.
Lâm Chức vươn tay lau đi ngày trên tấm gương, cầm dây kéo đồ chơi ra, rửa sạch sát trùng rồi mới bắt đầu tắm rửa.
Còn phải tới chỗ ông nội một chuyến lấy thêm thông tin.
Ngày kế tiếp, Lâm Chức đi những công ty khác đàm phán chuyện hợp tác xong thì tới chỗ ông nội.
Hôm nay tiết trời khá tốt, mát lạnh, nhiệt độ vừa phải.
Ông cụ uống thuốc xong hiển nhiên đỡ ho hơn nhiều, chỉ thỉnh thoảng khụ khụ vài tiếng, cũng không quá thường xuyên.
"Tại sao lại tới?" Không phải ông Minh ghét bỏ, chỉ là hơi tò mò.
Đài phát thanh đặt trên bàn đang chạy Việt kịch "Lương Chúc", làn điệu thê lương khiến ngày thu lạnh lẽo hơn mấy phần.
"Đến xem ông nội có uống thuốc không ạ."
Lâm Chức ngồi xuống cạnh ông, nghe ông cụ vừa vui vừa khó chịu lầm bầm, cong mắt cười.
"Ông nội, cháu tìm cho ông chú chim mới nhé?"
Lâm Chức nhìn về phía lồng chim trống cách đó không xa, từ hôm qua y đã chú ý tới, nhưng hôm qua không nên nói chuyện buồn.
"Không được, đầu xuân rồi nói sau, nếu không nuôi cũng chịu khổ."
Ông cụ than thở, gõ nhịp rồi từ từ nhắm hai mắt ngâm nga theo: "Anh Đài không phải người vô tình... Một tấm chân tình như bích ngọc... Trước mắt phải lên ngựa rồi... Hôm nay chia li chừng nào mới gặp lại?"
Lâm Chức lẳng lặng nghe một hồi mới mở miệng nói: "Ông nội, có phải sinh nhật Minh Dao sắp đến rồi không?"
Ông cụ bỗng mở mắt, đôi mắt nhìn về phía Lâm Chức chứa đựng sắc bén chưa từng có.
Lâm Chức biết sự suy đoán và đề phòng trong lòng ông, thoải mái đối mặt.
"Lần trước vào phòng Minh Dao cháu vô tình thấy giấy tờ có thông tin của anh ấy, nhưng không dám chắc ngày tháng trên đó chính xác không nên mới tới đây hỏi ông."
Vô tình trông thấy khác với lén lút hỏi thăm. Ông cụ sống đến ngần này tuổi, khả năng tính toán đương nhiên hơn Minh Dao, chuyện ông lo lắng cũng càng nhiều, Lâm Chức hiểu, thế nên lúc hỏi đã chuẩn bị kĩ càng, nói dối không chút chột dạ.
Y nói cũng không sợ ông nội kiểm chứng, lại nói nhiều khả năng ông cụ cũng sẽ không hỏi Minh Dao. Y vào phòng Minh Dao chụp ảnh anh, đây là chuyện ông cụ có biết, thế nên ông mới cho rằng bọn họ có thể phát triển tình cảm.
Ánh mắt ông Minh lại khôi phục như thường: "Cháu hỏi chuyện này làm gì?"
Giây phút vừa rồi, đúng là ông cụ đang suy đoán ý định của Lâm Chức, ông không hi vọng Lâm Chức có toan tính gì khiến Minh Dao tổn thương.
Ông cũng không hoài nghi Lâm Chức, một là do vẻ mặt thản nhiên của y, hai là do biểu hiện của Minh Dao ngày hôm qua.
Lúc ông mở miệng khuyên, Minh Dao cũng không mở miệng nói cái gì mà "bản chất hôn nhân" giống lần trước.
"Cháu muốn chuẩn bị quà sinh nhật cho anh ấy." Lâm Chức có chút xấu hổ nở nụ cười, khá giống sự ngượng ngùng của thanh niên chìm trong tình yêu.
Ông Minh thở dài: "Không cần, thằng bé không tổ chức sinh nhật."
"Từ lâu lắm rồi."
Ông lại nhìn lồng chim trống rỗng, mấy hôm trước nhóc con ở trong đó còn líu ríu, ai ngờ nói bệnh chết là bệnh chết.
"... Lầu gác từ biệt thành vĩnh biệt, nhân thế vô duyên cùng đến già."
Đài vẫn đang hát lời thoại, khiến vẻ mặt ông cụ càng thêm cô đơn.
Lâm Chức phù hợp giữ im lặng như đã hiểu ra, một lúc lâu sau mới tiếp tục nói: "Vậy thì từ năm nay bắt đầu tổ chức đi, có vài việc cũng cần phải thoát khỏi mà, đúng không ông?"
"Cháu có lòng tốt, nhưng ông không muốn lòng tốt ấy dùng sai chỗ. Ngày đó cứ để thằng bé một mình đi, ăn mừng sẽ khiến mọi thứ trở nên châm chọc, làm nó tổn thương hơn thôi."
Lâm Chức hỏi thăm: "Là vì ba và mẹ anh ấy ạ?"
Ông cụ gật đầu, bờ môi khẽ hé, dường như định nói gì, cuối cùng lại chỉ thở dài một câu: "Thế sự trêu ngươi."
Tiếng hát "Lương Chúc" tiếp tục: "Ngươi đa sầu đa hận thành thiên cổ, tôi cô đơn chiếc bóng lấy gì sống!"
Ông vươn tay tắt đài, khẽ nói: "Có khi như vậy cũng chưa chắc đã tốt."
Lâm Chức lẳng lặng nhìn ông, ông cụ dường như không nói gì, lại như đã nói mọi điều cần thiết.
Hiển nhiên khúc mắc của Minh Dao liên quan tới cái chết của mẹ mình, mà lí do khiến chuyện đó trở thành khúc mắc, rất có thể đến từ ba anh ta.
Bởi vì vợ chết rồi nên hận con mình sao?
Chẳng lẽ nguyên nhân gây ra tai nạn là Minh Dao? Minh Dao lái xe khi là vị thành niên gây tai nạn khiến mẹ mình tử vong?
Không đúng, y đã xem tin tức báo đài hôm đó, tuy là rất khó tìm tư liệu, nhưng Lâm Chức vẫn tìm được vài bức ảnh. Chiếc xe mất khống chế lật nghiêng trong ngày mưa, Minh Dao rõ ràng được bế ra từ ghế sau.
Lâm Chức đè xuống suy nghĩ trong lòng. Dù suy đoán của y có đúng, coi như đây là lí do khiến Minh Dao không chịu đứng dậy, y cũng không dễ dàng hóa giải nó.
Nhẹ nhàng khuyên Minh Dao buông xuống căn bản là vô dụng, Minh Dao chỉ có thể tự bước ra khỏi ám ảnh.
Việc y có thể làm là cho anh một yếu tố bên ngoài, khích lệ anh đứng dậy, dù sao y tới đây cũng là để cứu rỗi Minh Dao.
Lâm Chức ăn tối với ông cụ xong thì ra về. Lúc lên xe, y mở điện thoại xem phần mềm máy quay gắn ở vòng cổ Nhu Nhu.
Trong mấy ngày y không để ý Minh Dao, anh ta lại dần hòa hợp với Nhu Nhu.
Ít nhất hiện giờ Nhu Nhu mà chạy vòng quanh chân, Minh Dao sẽ không đuổi nó đi, thỉnh thoảng còn bảo người hầu cho nó chút đồ ăn.
Từ góc nhìn của Nhu Nhu, vẻ mặt Minh Dao đã mềm mại hơn nhiều.
Chỉ là thỉnh thoảng anh sẽ không yên lòng nhìn ra chỗ khác, dường như đang đợi gì đó.
Lâm Chức khẽ cười, Minh Dao biết bản thân có biểu cảm vô thức này không?
Lâm Chức thoát ra khỏi phần mềm, gửi tin nhắn cho Minh Dao.
[Lâm Chức]: Tôi mới từ chỗ ông nội ra, ông đỡ hơn nhiều rồi, không ho nặng như hôm qua nữa. Tôi đang trên đường về.
Minh Dao đang ở công ty nhìn thấy tin nhắn này, giơ tay ra hiệu tạm dừng cuộc họp, đọc lại một lần nữa rồi nghiêm túc trả lời.
[Minh Dao]: Ừ.
Họp online nên người bên kia không biết ông chủ dừng mấy phút chỉ để gõ một chữ, thấy Minh Dao gật đầu với họ thì tiếp tục báo cáo.
Lâm Chức cũng không để ý Minh Dao trả lời như thế nào, tiếp tục giải quyết việc của mình.
Các buổi tiệc thường được tổ chức vào buổi tối, bữa tiệc mà Minh Dao dẫn Lâm Chức tham gia cũng không ngoại lệ.
Tầm xế chiều âu phục đặt may được đưa tới, không thể bắt bẻ.
Tình huống lần này cũng không khác mấy với lần trước, vì là người đồng hành nam nên Lâm Chức trông có vẻ rất thân thiện, hễ ai thấy khó bắt chuyện với Minh Dao đều sẽ quay sang khách sáo với y vài câu.
Minh Dao lại không để Lâm Chức cản rượu cho mình, thậm chí còn nhìn chằm chằm Lâm Chức không cho y uống nhiều.
Lúc Lâm Chức đi lấy đồ ăn, Minh Dao cũng đi ra một góc khuất để thả lỏng, tránh cho bị tiếp tục quấy rầy.
Có vài người cũng cảm thấy chỗ này yên tĩnh, trong góc rẽ đã có hai người đang trò chuyện.
"Anh có quen không, có thì cho tôi số đi."
Giọng nói này có cảm giác hơi không đứng đắn, quá nhiều cợt nhả. Minh Dao có ấn tượng với giọng này, là cậu con trai thứ ba của một tổng giám đốc tập đoàn nào đó có không ít đồn đãi hoa lá.
"Đừng có phá, cậu ấy kết hôn rồi."
Giọng này là Cừu Thanh Vanh.
Minh Dao vô thức cau mày, mơ hồ đoán được người họ nói là ai.
"Kết hôn thì sao, thế tôi còn thích hơn ấy. Tay cậu ấy cũng không đeo nhẫn, chắc chắn là tình cảm không tốt hoặc cố ý ra ngoài chơi."
Tác giả có lời muốn nói:
Tổng giám đốc Minh: Cảnh cáo phá sản [lạnh lùng bá đạo.jpg]
Cửa thang máy một lần nữa mở ra, lại không ai để ý.
Qua khe hở dần thu hẹp, chàng thanh niên cúi đầu, vòng eo được áo sơ mi phác họa dán lên lòng bàn tay người đàn ông.
Không gian bịt kín của thang máy khiến người ta cảm thấy chật chội, màu bạc vô cơ dường như dồn ép mọi thứ.
"Minh tiên sinh, anh đang làm đau tôi."
Lâm Chức có một đôi môi và một cặp mắt rất đẹp, lúc không cười chúng cũng hơi giương lên, thường xuyên tạo ảo giác cho người nhìn rằng y đang cười.
Khi đôi môi ấy nhả ra những lời thở than, từng chữ từng ngữ điệu như phấn hoa giấu kín độc tố, như sương thấm vào cơ thể người, mê loạn thần kinh.
Minh Dao lại không buông tay, gần như là nghiêm trang thực hiện lời mình nói, đo từ vòng eo, dần di chuyển xuống dưới.
Trái tim vừa như tắc nghẽn bành trướng vừa như bị đè ép vô hạn gần như muốn sụp đổ, có sợi dây gai cuốn chặt, lúc đau đớn thành hình lại cảm nhận được vui thích lớn lao.
Mặt tường thang máy phản chiếu rõ rệt bóng hình hai người, thanh niên tóc đen thuận theo cúi đầu, trên khuôn mặt như hoa xuân nở rộ nụ cười rực rỡ.
Cảm xúc là thứ rất diệu kì, khó mà miêu tả được rõ ràng, không thể xác định khi nào bị đánh úp.
Ở kiếp trước, thậm chí là ở thế giới này, không phải Lâm Chức không gặp được đàn ông bày có ý với y đồng thời hợp khẩu vị của y, chỉ là đều thiếu chút cảm giác.
Lần đầu tiên nhìn thấy Minh Dao, Lâm Chức đã cảm thấy người này thật vừa mắt, nhưng cũng chỉ có chút hứng thú, không đến mức làm Lâm Chức có cảm giác động lòng. Bởi vậy y không nhanh không chậm, thành thạo điêu luyện cùng Minh Dao chơi trò chơi thân mật này.
Nhưng vừa rồi, từ biểu cảm cho tới ngữ điệu giọng nói của Minh Dao đã thật sự kích thích y. Sự rung động chưa từng có khiến người run rẩy, khác với khoái cảm về mặt sinh lí, não bộ giờ chỉ bị một loại suy nghĩ không xen lẫn bất cứ đắn đo nào chiếm lĩnh.
Tiếc rằng... Tiếc rằng chuyện này nằm ngoài kế hoạch của Lâm Chức, ngày trong tính toán của y rất có ý nghĩa, gần như là một lần dâng tặng lễ vật phá tan mọi thứ.
Thế nên không thể là bây giờ, không phải ở đây, vả lại cũng không tiện.
Minh Dao thủ thỉ bên tai Lâm Chức số đo, áo sơ mi và quần tây của chàng trai đã bị vò cho nhăn nhúm.
Lâm Chức khẽ lấy hơi cười nói: "Đúng là rất chuẩn."
Đôi mắt y sáng tỏ, Minh Dao khẽ hôn lên khóe mắt Lâm Chức, lại vì hành vi của mình mà thoáng ngẩn ngơ.
Lâm Chức không để ý, thậm chí nhắm mắt lại.
Đó là một động tác thuận theo quá mức, thậm chí là cảm giác muốn gì cứ lấy.
Nhưng tay Lâm Chức lại chống trên lồng ngực anh, khi nụ hôn tiếp theo rơi xuống y, nhấn nút dừng thang máy.
"Chúc ngủ ngon, Minh tiên sinh."
Lâm Chức mở mắt ra, đầy tình ý chào tạm biệt.
Thang máy dừng lại một hồi, cửa một lần nữa mở ra.
Minh Dao điều khiển xe lăn ra ngoài, nhìn về phía Lâm Chức đang chỉnh quần áo trong thang máy.
Lâm Chức chầm chậm cài lại nút áo, dấu hôn ở xương quai xanh được phản chiếu trên mặt tường thang máy như tấm gương, bị quần áo che lại, vẻ ngoài gọn gàng xinh đẹp đủ để tham gia một cuộc đàm phán thương nghiệp.
Cửa thang máy dần khép, ngăn lại ánh mắt của Minh Dao, cũng ném anh ra khỏi thế giới mê ly mộng ảo.
Trái tim hẵng còn điên cuồng loạn nhịp, luyến lưu vui thích của một phút trước.
Lâm Chức giống như một viên kẹo nổ ngọt ngào tột độ, hàm răng chỉ cần chạm vào là có thể dễ dàng cắn vỡ lớp vỏ ngoài, thưởng thức ngon ngọt bên trong. Mà loại ngọt ngào này còn có thể chồng lên và có tác dụng trong một thời gian nhất định, khiến người ta thật sự muốn càng thêm đi sâu vào trong khám phá tới cùng cội nguồn của nó, tìm tòi nghiên cứu độ ngọt cực hạn ấy. Nhưng còn chưa tới được điểm cuối, ảo cảnh ngọt ngào đã tan biến.
Minh Dao cố gắng điều chỉnh nhịp thở, ánh mắt nặng nề nhìn chân mình.
Nếu như anh có thể hành động như bình thường, anh sẽ bắt lấy.
Lâm Chức trở lại phòng, rung động vẫn chưa tán, mang đồ chơi nhỏ đi phòng tắm.
Mặc dù có chút tiếc nuối không thể làm theo ý mình, nhưng nghĩ đến việc cần làm sau này, tâm trạng y tốt hơn một chút.
Lâm Chức chưa bao giờ quên nhiệm vụ, y làm bất cứ chuyện gì cũng lấy nhiệm vụ làm cơ sở, thậm chí còn ưu tiên chúng hơn sở thích của mình. Dù sao thì cái này cũng liên quan tới việc y có thể tiếp tục sống hay không.
Y sẽ không quá căng thẳng, nhưng cũng không đến mức làm lơ nó.
Chỉ là y đã quen ra vẻ không quan tâm, vì nếu không sẽ quá dễ khiến người ta bắt được nhược điểm.
Nhiệt độ cơ thể dần đồng hóa món đồ, thể xác và ý thức đang chia cắt trong một khoảnh khắc mơ hồ nào đó bỗng giao thoa.
Vòi nước được mở, nước nóng khiến sương mù lượn lờ, làm mặt kính trở nên mơ hồ.
Lâm Chức vươn tay viết lên mặt gương một ngày, đôi mắt trở nên ướt mềm trống rỗng.
Khoảnh khắc cuối cùng tiến đến, ngón tay y siết chặt mép bồn rửa, cái cổ mảnh khảnh vươn lên.
Tắt điều khiển, y vuốt phần mái tán loạn ra sau đầu, chỉ là sợi tóc mềm mại lát sau lại xõa xuống.
Lâm Chức hơi nghiêng người về phía trước, nhìn con số trên gương.
- -- 23.9
Dấu vết y viết ra bị sương mù lấp đầy, trở nên mơ hồ, hóa thành giọt nước trôi xuống mặt kính.
Đây là sinh nhật của Minh Dao. Căn cứ theo điều tra của y, ngày này mười một năm trước, Minh Dao gặp tai nạn xe, chân anh ta bị thương, mà mẹ anh ta cũng vì vậy mà qua đời.
Ngày giỗ của mẹ lại trùng với sinh nhật của mình, ngày này với Minh Dao mà nói, chắc chắn vô cùng quan trọng.
Lâm Chức vươn tay lau đi ngày trên tấm gương, cầm dây kéo đồ chơi ra, rửa sạch sát trùng rồi mới bắt đầu tắm rửa.
Còn phải tới chỗ ông nội một chuyến lấy thêm thông tin.
Ngày kế tiếp, Lâm Chức đi những công ty khác đàm phán chuyện hợp tác xong thì tới chỗ ông nội.
Hôm nay tiết trời khá tốt, mát lạnh, nhiệt độ vừa phải.
Ông cụ uống thuốc xong hiển nhiên đỡ ho hơn nhiều, chỉ thỉnh thoảng khụ khụ vài tiếng, cũng không quá thường xuyên.
"Tại sao lại tới?" Không phải ông Minh ghét bỏ, chỉ là hơi tò mò.
Đài phát thanh đặt trên bàn đang chạy Việt kịch "Lương Chúc", làn điệu thê lương khiến ngày thu lạnh lẽo hơn mấy phần.
"Đến xem ông nội có uống thuốc không ạ."
Lâm Chức ngồi xuống cạnh ông, nghe ông cụ vừa vui vừa khó chịu lầm bầm, cong mắt cười.
"Ông nội, cháu tìm cho ông chú chim mới nhé?"
Lâm Chức nhìn về phía lồng chim trống cách đó không xa, từ hôm qua y đã chú ý tới, nhưng hôm qua không nên nói chuyện buồn.
"Không được, đầu xuân rồi nói sau, nếu không nuôi cũng chịu khổ."
Ông cụ than thở, gõ nhịp rồi từ từ nhắm hai mắt ngâm nga theo: "Anh Đài không phải người vô tình... Một tấm chân tình như bích ngọc... Trước mắt phải lên ngựa rồi... Hôm nay chia li chừng nào mới gặp lại?"
Lâm Chức lẳng lặng nghe một hồi mới mở miệng nói: "Ông nội, có phải sinh nhật Minh Dao sắp đến rồi không?"
Ông cụ bỗng mở mắt, đôi mắt nhìn về phía Lâm Chức chứa đựng sắc bén chưa từng có.
Lâm Chức biết sự suy đoán và đề phòng trong lòng ông, thoải mái đối mặt.
"Lần trước vào phòng Minh Dao cháu vô tình thấy giấy tờ có thông tin của anh ấy, nhưng không dám chắc ngày tháng trên đó chính xác không nên mới tới đây hỏi ông."
Vô tình trông thấy khác với lén lút hỏi thăm. Ông cụ sống đến ngần này tuổi, khả năng tính toán đương nhiên hơn Minh Dao, chuyện ông lo lắng cũng càng nhiều, Lâm Chức hiểu, thế nên lúc hỏi đã chuẩn bị kĩ càng, nói dối không chút chột dạ.
Y nói cũng không sợ ông nội kiểm chứng, lại nói nhiều khả năng ông cụ cũng sẽ không hỏi Minh Dao. Y vào phòng Minh Dao chụp ảnh anh, đây là chuyện ông cụ có biết, thế nên ông mới cho rằng bọn họ có thể phát triển tình cảm.
Ánh mắt ông Minh lại khôi phục như thường: "Cháu hỏi chuyện này làm gì?"
Giây phút vừa rồi, đúng là ông cụ đang suy đoán ý định của Lâm Chức, ông không hi vọng Lâm Chức có toan tính gì khiến Minh Dao tổn thương.
Ông cũng không hoài nghi Lâm Chức, một là do vẻ mặt thản nhiên của y, hai là do biểu hiện của Minh Dao ngày hôm qua.
Lúc ông mở miệng khuyên, Minh Dao cũng không mở miệng nói cái gì mà "bản chất hôn nhân" giống lần trước.
"Cháu muốn chuẩn bị quà sinh nhật cho anh ấy." Lâm Chức có chút xấu hổ nở nụ cười, khá giống sự ngượng ngùng của thanh niên chìm trong tình yêu.
Ông Minh thở dài: "Không cần, thằng bé không tổ chức sinh nhật."
"Từ lâu lắm rồi."
Ông lại nhìn lồng chim trống rỗng, mấy hôm trước nhóc con ở trong đó còn líu ríu, ai ngờ nói bệnh chết là bệnh chết.
"... Lầu gác từ biệt thành vĩnh biệt, nhân thế vô duyên cùng đến già."
Đài vẫn đang hát lời thoại, khiến vẻ mặt ông cụ càng thêm cô đơn.
Lâm Chức phù hợp giữ im lặng như đã hiểu ra, một lúc lâu sau mới tiếp tục nói: "Vậy thì từ năm nay bắt đầu tổ chức đi, có vài việc cũng cần phải thoát khỏi mà, đúng không ông?"
"Cháu có lòng tốt, nhưng ông không muốn lòng tốt ấy dùng sai chỗ. Ngày đó cứ để thằng bé một mình đi, ăn mừng sẽ khiến mọi thứ trở nên châm chọc, làm nó tổn thương hơn thôi."
Lâm Chức hỏi thăm: "Là vì ba và mẹ anh ấy ạ?"
Ông cụ gật đầu, bờ môi khẽ hé, dường như định nói gì, cuối cùng lại chỉ thở dài một câu: "Thế sự trêu ngươi."
Tiếng hát "Lương Chúc" tiếp tục: "Ngươi đa sầu đa hận thành thiên cổ, tôi cô đơn chiếc bóng lấy gì sống!"
Ông vươn tay tắt đài, khẽ nói: "Có khi như vậy cũng chưa chắc đã tốt."
Lâm Chức lẳng lặng nhìn ông, ông cụ dường như không nói gì, lại như đã nói mọi điều cần thiết.
Hiển nhiên khúc mắc của Minh Dao liên quan tới cái chết của mẹ mình, mà lí do khiến chuyện đó trở thành khúc mắc, rất có thể đến từ ba anh ta.
Bởi vì vợ chết rồi nên hận con mình sao?
Chẳng lẽ nguyên nhân gây ra tai nạn là Minh Dao? Minh Dao lái xe khi là vị thành niên gây tai nạn khiến mẹ mình tử vong?
Không đúng, y đã xem tin tức báo đài hôm đó, tuy là rất khó tìm tư liệu, nhưng Lâm Chức vẫn tìm được vài bức ảnh. Chiếc xe mất khống chế lật nghiêng trong ngày mưa, Minh Dao rõ ràng được bế ra từ ghế sau.
Lâm Chức đè xuống suy nghĩ trong lòng. Dù suy đoán của y có đúng, coi như đây là lí do khiến Minh Dao không chịu đứng dậy, y cũng không dễ dàng hóa giải nó.
Nhẹ nhàng khuyên Minh Dao buông xuống căn bản là vô dụng, Minh Dao chỉ có thể tự bước ra khỏi ám ảnh.
Việc y có thể làm là cho anh một yếu tố bên ngoài, khích lệ anh đứng dậy, dù sao y tới đây cũng là để cứu rỗi Minh Dao.
Lâm Chức ăn tối với ông cụ xong thì ra về. Lúc lên xe, y mở điện thoại xem phần mềm máy quay gắn ở vòng cổ Nhu Nhu.
Trong mấy ngày y không để ý Minh Dao, anh ta lại dần hòa hợp với Nhu Nhu.
Ít nhất hiện giờ Nhu Nhu mà chạy vòng quanh chân, Minh Dao sẽ không đuổi nó đi, thỉnh thoảng còn bảo người hầu cho nó chút đồ ăn.
Từ góc nhìn của Nhu Nhu, vẻ mặt Minh Dao đã mềm mại hơn nhiều.
Chỉ là thỉnh thoảng anh sẽ không yên lòng nhìn ra chỗ khác, dường như đang đợi gì đó.
Lâm Chức khẽ cười, Minh Dao biết bản thân có biểu cảm vô thức này không?
Lâm Chức thoát ra khỏi phần mềm, gửi tin nhắn cho Minh Dao.
[Lâm Chức]: Tôi mới từ chỗ ông nội ra, ông đỡ hơn nhiều rồi, không ho nặng như hôm qua nữa. Tôi đang trên đường về.
Minh Dao đang ở công ty nhìn thấy tin nhắn này, giơ tay ra hiệu tạm dừng cuộc họp, đọc lại một lần nữa rồi nghiêm túc trả lời.
[Minh Dao]: Ừ.
Họp online nên người bên kia không biết ông chủ dừng mấy phút chỉ để gõ một chữ, thấy Minh Dao gật đầu với họ thì tiếp tục báo cáo.
Lâm Chức cũng không để ý Minh Dao trả lời như thế nào, tiếp tục giải quyết việc của mình.
Các buổi tiệc thường được tổ chức vào buổi tối, bữa tiệc mà Minh Dao dẫn Lâm Chức tham gia cũng không ngoại lệ.
Tầm xế chiều âu phục đặt may được đưa tới, không thể bắt bẻ.
Tình huống lần này cũng không khác mấy với lần trước, vì là người đồng hành nam nên Lâm Chức trông có vẻ rất thân thiện, hễ ai thấy khó bắt chuyện với Minh Dao đều sẽ quay sang khách sáo với y vài câu.
Minh Dao lại không để Lâm Chức cản rượu cho mình, thậm chí còn nhìn chằm chằm Lâm Chức không cho y uống nhiều.
Lúc Lâm Chức đi lấy đồ ăn, Minh Dao cũng đi ra một góc khuất để thả lỏng, tránh cho bị tiếp tục quấy rầy.
Có vài người cũng cảm thấy chỗ này yên tĩnh, trong góc rẽ đã có hai người đang trò chuyện.
"Anh có quen không, có thì cho tôi số đi."
Giọng nói này có cảm giác hơi không đứng đắn, quá nhiều cợt nhả. Minh Dao có ấn tượng với giọng này, là cậu con trai thứ ba của một tổng giám đốc tập đoàn nào đó có không ít đồn đãi hoa lá.
"Đừng có phá, cậu ấy kết hôn rồi."
Giọng này là Cừu Thanh Vanh.
Minh Dao vô thức cau mày, mơ hồ đoán được người họ nói là ai.
"Kết hôn thì sao, thế tôi còn thích hơn ấy. Tay cậu ấy cũng không đeo nhẫn, chắc chắn là tình cảm không tốt hoặc cố ý ra ngoài chơi."
Tác giả có lời muốn nói:
Tổng giám đốc Minh: Cảnh cáo phá sản [lạnh lùng bá đạo.jpg]