Chương 28
Edit: Ry
Giờ phút này, dù là Nhu Nhu đang ngồi trong vườn cũng cảm nhận được sự mất mát mà Minh Dao thể hiện.
Anh lập tức chỉnh đốn lại bản thân, đôi mắt nhìn Lâm Chức, hứa hẹn mà nói: "Anh sẽ cố gắng để em đồng ý."
Nếu như phải dùng ngôn ngữ cố chấp hơn biểu đạt, thì đó chính là "Anh nhất định sẽ khiến em chịu gả cho anh".
Lâm Chức cười không đáp, đặt cái hộp nhỏ trong tay xuống trước mặt Minh Dao.
"Nó thuộc về em."
Lần này ngôn từ của Minh Dao lại không uyển chuyển như lúc hứa hẹn vừa rồi, thái độ tương đối cứng rắn nắm tay Lâm Chức lại, để y cầm chắc chiếc hộp chứa dây chuyền đá quý.
Để tránh cho Lâm Chức nói lời từ chối, Minh Dao lảng sang chuyện khác: "Đến giờ ăn tối rồi."
Trong mắt Lâm Chức mang theo ý cười không rõ nghĩa, y cũng không mở chiếc hộp ra mà cất nó vào túi.
Về sau Minh Tri Tề cũng không xuất hiện lại, dường như ông tới đây một chuyến chỉ là để đưa quà.
Nhưng vì sự xuất hiện của ông, Lâm Chức cảm nhận được rào cản mơ hồ không rõ luôn nằm dưới đáy lòng Minh Dao đã biến mất.
Giờ Minh Dao có thể tự nhiên nói với y chuyện quá khứ, kể cho y nghe về ngày xưa, về ba mẹ mình.
"Trước kia anh biết bọn họ rất ân ái, vì thỉnh thoảng họ còn vứt anh cho ông bà để đi tận hưởng thế giới hai người, mấy ngày như kỉ niệm kết hôn gì đó. Mà những chuyện này thì ba anh tích cực hơn, trước khi tai nạn xảy ra, ông luôn đối xử với anh rất tốt, là một người cha tiêu chuẩn."
"Ông ấy nhớ rõ đồ ăn anh thích và không thích, sẽ tỉ mỉ chuẩn bị quà cho anh, giải đáp nghi vấn cho anh, nói với anh rất nhiều chuyện phải giữ thái độ khiêm nhường, phải biết gìn giữ và tôn trọng người khác. Ông ấy là một người được nuôi dạy rất nghiêm khắc, đến cả khi sụp đổ nhất điên cuồng nhất, ông cũng không chửi bới, chỉ dùng thái độ lạnh lùng nhất và lời lẽ đả kích để đưa phán quyết."
"Anh không hận ông ấy, ngoài chuyện áy náy ra thì anh cảm thấy ông ấy thật sự rất đáng thương."
"Hôm đó là do trời mưa to nên hai xe bị cản tầm nhìn, va vào nhau, chủ xe kia tử vong tại chỗ. Ông ấy không có bất cứ đối tượng nào để phát tiết ngoài anh, dù anh biết cách phát tiết này cũng không đúng."
"Đêm trước lần đầu tiên ông ấy biến mất, ba ở dưới nhà nấu cho anh một bữa cơm, nói với anh ông muốn đi xa. Về sau anh mới biết ông ấy đến Tây Tạng vào Thần Sơn, học các nhà hành hương cúng bái, thậm chí ra nước ngoài tìm nghi thức hồi sinh thần bí nào đó. Ông nội cho là ông đã điên rồi, muốn ba anh vào viện điều trị, nhưng cũng không có hiệu quả gì, ông ấy rời khỏi bệnh viện, rất lâu không quay lại."
Dù là chuyện của mười năm trước, Minh Dao vẫn nhớ rõ bữa tối ngày hôm đó đều là những món mình ghét, ba vẫn ghi nhớ như in chuyện này.
Lâm Chức không mở miệng quấy rầy, yên lặng làm người lắng nghe.
Trong lúc đó, y cảm thấy có lẽ ngay cả Minh Dao cũng không nhận thấy sự mịt mờ của mình.
Minh Dao không hận cha mình, thậm chí thương hại thông cảm với ông, đây là một tín hiệu cộng tình rất nguy hiểm.
Xét về bản chất, họ là cùng một loại người.
Đều là những người cố chấp mặc kệ đạo lý, sau khi chìm vào cực độ đau thương sẽ không thể giữ vững lí trí.
Lúc trước 01 đã nói đối tượng nhiệm vụ đều có "bệnh", căn bệnh khiến họ bi quan chán đời, từ đó bước vào con đường hủy diệt bản thân.
Không biết sau khi hoàn thành nhiệm vụ y có thể ở lại đây bao lâu, hi vọng không quá dài, bởi vì Lâm Chức còn chưa nghĩ xem nên dạy con cái ra sao, làm thế nào để giúp Minh Dao nghĩ như người bình thường... Mấy chuyện này hơi xa vời, nhưng Lâm Chức nghĩ mình sẽ không đột ngột tử vong.
Chờ thêm một thời gian nữa là có thể biết chuyện gì xảy ra sau khi nhiệm vụ kết thúc.
Lâm Chức nhìn khuôn mặt Minh Dao bên cạnh, rủ mắt.
Giữa tháng 11, trời càng thêm rét lạnh.
Lâm Chức nghe Minh Dao nói chuyện hóa chất đã giải quyết, việc điều trị của anh cũng có hiệu quả, chắc tầm năm mới sẽ đi lại được bình thường.
Lâm Chức vui cho anh, cũng giấu đi chút buồn phiền.
Dù sao Minh Dao cũng là đối tượng đầu tiên y có cảm giác, mà còn phù hợp với tình hình của y như vậy, đáng tiếc.
Trong khoảng thời gian này, vì để nhận được sự đồng ý của Lâm Chức, Minh Dao đã làm không ít chuyện.
Mua quà, xem triển lãm đều là những thao tác cơ bản để làm y vui, ai có thể ngờ được một Minh Dao luôn kiêu ngạo sẽ còn nghiêm túc mát xa cho y thư giãn những lúc nghỉ ngơi, là mát xa đàng hoàng, không hề có tư tưởng lệch lạc.
Có điều anh như vậy càng khiến Lâm Chức có hứng, cuối cùng biến thành thư giãn không chính quy.
Lần này Minh Dao không chuyển tiền nữa, bởi vì anh đã nộp thẻ lên. Anh mua cho Lâm Chức một hòn đảo nhỏ để nghỉ dưỡng, Lâm Chức rảnh rỗi có thể dẫn bạn tới chơi.
Sáng ngày 17, Lâm Chức nhận được điện thoại của ông Minh.
Ông cụ muốn chọn mấy món đồ cổ, muốn Lâm Chức đi cùng mình.
Dự án trong tay Lâm Chức đã kết thúc, Minh Dao cũng không cứng rắn xếp y qua bộ phận khác, nói y có thể tự quyết định xem muốn phát triển ở vị trí nào.
Cân nhắc đến chuyện về sau có thể sẽ rời đi, Lâm Chức không chọn, triển khai chế độ ngồi chơi xơi nước, chức vụ ở công ty chỉ là trên danh nghĩa. Minh Dao cũng chiều y, triệu hồi người về ban thư kí để y hưởng lương, như vậy thì dù Lâm Chức dậy trễ hoặc có việc thì cũng không cần xin phép nghỉ.
Không ai trong ban thư kí dám ý kiến với chuyện này, dù sao vào một ngày trời trong họ đã tận mắt chứng kiến sếp với người đẹp hôn nhau trong phòng làm việc, còn là thư kí Cao lẳng lặng đóng cửa giúp. Vì danh dự của sếp và cậu Lâm, thư kí Cao còn đặc biệt công bố quan hệ hôn nhân của hai người, nhưng dặn họ đừng lan truyền ra ngoài.
Tình hình bỗng từ sếp và thư kí hú hí biến thành tình thú giữa hai vợ chồng, nhân viên trong ban thư kí đều là tinh anh kinh nghiệm đầy mình, nhao nhao biểu thị đã hiểu.
Đối mặt với vẻ tươi cười nhiệt tình của họ, Lâm Chức cũng mỉm cười đáp lại, sau đó càng thêm quang minh chính đại ngồi chơi. Trước khi đi y muốn học tập thêm nhiều thứ chứ không phải lãng phí sức lực xử lý những công việc này.
Tuy là 01 chưa khẳng định họ sẽ rời đi, nhưng Lâm Chức đã mơ hồ có linh cảm.
Y đã quen phòng ngừa chu đáo, đã lên kế hoạch cho rất nhiều chuyện, nếu không thì y đã không tự tin cái chết của mình sẽ khiến những kẻ kia phải trả cái giá tương ứng.
Lâm Chức mặc chiếc áo khoác màu nâu nhạt tới chỗ ông Minh, cùng ông cụ đi xem đồ cổ.
Mắt nhìn của ông cụ rất độc đáo, trình độ giám định thưởng thức của Lâm Chức không bằng ông, thế nên chỉ đứng xem, thỉnh thoảng đưa ra vài đề nghị.
Nơi ông Minh tới không phải phố bán đồ cổ bình thường, mà cao cấp hơn, nước cũng sâu hơn. Ông cụ mua một cái ấm thuốc lá bằng ngọc, cửa tiệm còn có dịch vụ chọn đá.
Ông Minh có chút kích động, bảo Lâm Chức: "Chức Chức, chọn cho ông một khối đi."
Lâm Chức nhìn mấy tảng đá kích cỡ không đồng đều trước mặt, cười chỉ vào một cái: "Ông à, cháu không biết xem đá đâu, lát nữa bên trong không có gì cũng đừng chê tay cháu xui."
Chủ tiệm bổ đá tại chỗ, con dao chém xuống, bên trong tảng đá Lâm Chức chọn có loại ngọc xanh phẩm chất khá tốt.
Ông cụ bất ngờ nói: "Cũng hên đấy chứ."
Lâm Chức cũng hơi ngạc nhiên, khẽ mỉm cười dưới lời khen của ông Minh và tâng bốc của chủ tiệm.
Thương lượng làm sao để gia công ngọc xong, Lâm Chức chọn một nhà hàng, cùng ông Minh đi ăn trưa. Thực khách bàn bên nói chuyện trưa nay sẽ có một vị hoa đán nổi tiếng lên sân khấu.
"Ông nội, chẳng phải trước đây ông luôn muốn nghe sao, đúng dịp quá, để cháu đặt vé."
Lâm Chức lập tức mở điện thoại, y từng thăm dò sở thích của ông Minh, biết ông cụ mê cái gì. Ông Minh vẫn luôn rất thích nghe vị hoa đán này hát, chỉ là mấy năm rồi cô ấy không lên sân khấu.
Ông Minh lại bừng bừng phấn chấn: "Không ngờ hôm nay lại nhiều may mắn như vậy, Chức Chức à, cháu đúng là phúc tinh đó."
Lâm Chức biết ông cụ vui vì được thỏa mãn tâm nguyện và vì y còn nhớ chuyện này, cười nói: "Trùng hợp thôi mà."
"Không cần biết, Chức Chức của chúng ta là người được sao may mắn chiếu rọi. Nếu không phải cháu chọn nhà hàng này thì sao ông cháu mình nghe được, có khi còn bỏ lỡ." Ông cụ cười ha hả.
Dạo gần đây ông cụ càng ngày càng thích cười, Lâm Chức cũng không bất ngờ, chân của Minh Dao đâu chỉ là khúc mắc của một mình anh, còn là điều ông Minh luôn đau đáu trong lòng.
Lời của ông cụ khiến Lâm Chức hơi nhướng mày. Y chỉ chọn đại nhà hàng này, không ngờ lại trùng hợp như thế, xem ra hôm nay y rất may mắn.
Vừa uống trà vừa nghe hí, buổi trưa cứ thế trôi qua.
Ông Minh đã nói bữa trưa là Lâm Chức mời, vậy bữa tối sẽ do ông bao, Lâm Chức không từ chối.
Nhưng sau khi lên xe, Lâm Chức nhìn cảnh sắc mỗi lúc một quen, hơi nghi hoặc nhìn sang ông cụ.
Đây không phải là dinh thự của ông Minh, mà là biệt thự y và Minh Dao ở.
Ông Minh bình thản nói: "Ông mời một vị đầu bếp, tiện thể cho Minh Dao nếm thử tay nghề. Cứ luôn để thanh niên mấy đứa chạy tới chạy lui vậy cũng mệt, lần này cho hai đứa ở nhà, để ông tới là được."
Lúc Lâm Chức và ông Minh vào nhà, người hầu đang mang thức ăn lên, cửa phòng bếp đóng một nửa, không thấy được vị đầu bếp kia.
Món ăn trên bàn cũng không hiếm lạ, hình thức khá lộn xộn, có món Trung có món Tây, nhưng trang trí cẩn thận thể hiện sự chăm chút của đầu bếp.
Lâm Chức đột nhiên hiểu ra nhìn về phía nhà bếp, lại quay sang nhìn ông Minh, cuối cùng cúi đầu thưởng thức từng món.
Ông Minh tràn đầy phấn khởi hỏi: "Hương vị thế nào?"
Lâm Chức đáp: "Rất ngon ạ."
"Cháu nể mặt quá, ngon chỗ nào, bình thường thôi." Ông cụ cười nói, chuyển sang chủ đề khác: "Có điều vị đầu bếp này ông mời không có nhiều kinh nghiệm lắm, nấu được như vậy cũng đã rất có tâm."
Sau đó nói vọng vào bếp: "Người ta đang khen con kìa, ra đi."
Mùa đông trời tối sớm, đèn trong nhà ăn đang sáng ngời bỗng phụt tắt, người hầu nhanh chóng rút lui.
Có người bưng bánh gatô đi từ trong bếp ra, ngọn nến chiếu sáng mặt anh.
Đường cong sắc lạnh trên khuôn mặt trở nên mềm mại, Minh Dao cười với Lâm Chức: "Sinh nhật vui vẻ, chúc mừng em lại lớn thêm một tuổi."
Anh đặt bánh lên bàn, cùng ông nội hát bài hát mừng sinh nhật hơi lạc điệu.
Bọn họ đều không có kinh nghiệm, nhưng hai ông cháu rất nghiêm túc gõ nhịp hát bài hát tiếng Trung pha lẫn tiếng Anh.
Lâm Chức kinh ngạc đứng trước bàn ăn, nhìn chiếc bánh ngọt kia, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.
Thật ra hôm nay không phải sinh nhật y, mà là sinh nhật của nguyên chủ, lại thêm nhiệm vụ đã hoàn thành nên y cũng không để ý chuyện này để sử dụng, thế nên mới không nhận ra.
Hiển nhiên đây là niềm vui bất ngờ mà hai ông cháu đã tỉ mỉ chuẩn bị. Trong những năm qua, cứ đến ngày sinh nhật là Lâm Chức sẽ phải nghe kì vọng của người nhà, hứa hẹn chuyện mình sẽ làm, trưởng thành đồng nghĩa với việc trách nhiệm y phải gánh vác càng nhiều.
Nhưng lần này là một niềm vui bất ngờ, một niềm vui không hề xa hoa lại rất có ý nghĩa.
Ông Minh vui vẻ thúc giục: "Mau thổi nến rồi ước đi, đừng nói cháu quên cả sinh nhật mình nhé."
Lâm Chức thổi tắt nến, nhắm mắt lại cầu nguyện.
Y không có bất cứ nguyện vọng nào, cũng không bày tỏ trong lòng, chỉ đơn thuần hưởng thụ giây phút này, khi ánh đèn sáng lên lại nói cảm ơn với ông Minh và Minh Dao.
"Cảm ơn cái gì, khách sáo quá. Mau ăn cơm rồi lát lại ăn bánh, ăn xong thì ông về, không quấy rầy thanh niên mấy đứa, quà ông cũng chuẩn bị rồi."
Ông cụ vừa nói vừa đạp thằng cháu chỉ biết im im cười ngây ngô bên cạnh, thật đúng là gỗ mục không khắc nổi, một câu ngon ngọt cũng không biết nói.
Lâm Chức nhìn Minh Dao, không nhịn được hỏi: "Chẳng phải anh nói đến đầu năm mới có thể đi lại được bình thường sao?"
Minh Dao dịu dàng đáp: "Sớm hơn so với kế hoạch một chút."
Bởi vì có em.
Câu này vì có ông nội ở bên cạnh nên Minh Dao ngại không nói.
"Cái này cũng là bất ngờ đấy. Nó còn ném một đống việc cho ông lão đã về hưu này để tăng tốc độ điều trị, còn tập làm đồ ăn làm bánh cho cháu vào hôm nay nữa." Ông Minh không khách khí vạch trần Minh Dao, chủ yếu là cháu trai quá hũ nút làm ông thật sự lo cho hạnh phúc của nó.
Minh Dao có vẻ xấu hổ, lại cố tỏ ra bình tĩnh.
"Đúng là một bất ngờ rất lớn." Lâm Chức nghĩ tới những chuyện ngày hôm nay, nheo mắt hỏi: "Có phải may mắn của em hôm nay...?"
Minh Dao hơi dè dặt gật đầu, kể rõ mọi chuyện dưới cái nhìn của Lâm Chức.
Mấy tảng đá kia đã được chuyên gia giám định chọn lựa, Lâm Chức có chọn cái nào thì cũng sẽ có ngọc bên trong. Còn vị khách kia là đi theo hai ông cháu từ đầu, dù Lâm Chức chọn nhà hàng nào thì cũng sẽ nghe được thông tin này.
Lâm Chức nghe xong cười gật đầu, cùng họ dùng bữa.
Ông nội giữ đúng lời, vừa ăn xong đã ra về.
"Anh có quà cho em, ở phòng anh."
Minh Dao vươn tay với Lâm Chức, làm một động tác mời.
Lâm Chức đặt tay vào lòng bàn tay anh, lập tức bị Minh Dao nắm chặt.
Giờ phút này, dù là Nhu Nhu đang ngồi trong vườn cũng cảm nhận được sự mất mát mà Minh Dao thể hiện.
Anh lập tức chỉnh đốn lại bản thân, đôi mắt nhìn Lâm Chức, hứa hẹn mà nói: "Anh sẽ cố gắng để em đồng ý."
Nếu như phải dùng ngôn ngữ cố chấp hơn biểu đạt, thì đó chính là "Anh nhất định sẽ khiến em chịu gả cho anh".
Lâm Chức cười không đáp, đặt cái hộp nhỏ trong tay xuống trước mặt Minh Dao.
"Nó thuộc về em."
Lần này ngôn từ của Minh Dao lại không uyển chuyển như lúc hứa hẹn vừa rồi, thái độ tương đối cứng rắn nắm tay Lâm Chức lại, để y cầm chắc chiếc hộp chứa dây chuyền đá quý.
Để tránh cho Lâm Chức nói lời từ chối, Minh Dao lảng sang chuyện khác: "Đến giờ ăn tối rồi."
Trong mắt Lâm Chức mang theo ý cười không rõ nghĩa, y cũng không mở chiếc hộp ra mà cất nó vào túi.
Về sau Minh Tri Tề cũng không xuất hiện lại, dường như ông tới đây một chuyến chỉ là để đưa quà.
Nhưng vì sự xuất hiện của ông, Lâm Chức cảm nhận được rào cản mơ hồ không rõ luôn nằm dưới đáy lòng Minh Dao đã biến mất.
Giờ Minh Dao có thể tự nhiên nói với y chuyện quá khứ, kể cho y nghe về ngày xưa, về ba mẹ mình.
"Trước kia anh biết bọn họ rất ân ái, vì thỉnh thoảng họ còn vứt anh cho ông bà để đi tận hưởng thế giới hai người, mấy ngày như kỉ niệm kết hôn gì đó. Mà những chuyện này thì ba anh tích cực hơn, trước khi tai nạn xảy ra, ông luôn đối xử với anh rất tốt, là một người cha tiêu chuẩn."
"Ông ấy nhớ rõ đồ ăn anh thích và không thích, sẽ tỉ mỉ chuẩn bị quà cho anh, giải đáp nghi vấn cho anh, nói với anh rất nhiều chuyện phải giữ thái độ khiêm nhường, phải biết gìn giữ và tôn trọng người khác. Ông ấy là một người được nuôi dạy rất nghiêm khắc, đến cả khi sụp đổ nhất điên cuồng nhất, ông cũng không chửi bới, chỉ dùng thái độ lạnh lùng nhất và lời lẽ đả kích để đưa phán quyết."
"Anh không hận ông ấy, ngoài chuyện áy náy ra thì anh cảm thấy ông ấy thật sự rất đáng thương."
"Hôm đó là do trời mưa to nên hai xe bị cản tầm nhìn, va vào nhau, chủ xe kia tử vong tại chỗ. Ông ấy không có bất cứ đối tượng nào để phát tiết ngoài anh, dù anh biết cách phát tiết này cũng không đúng."
"Đêm trước lần đầu tiên ông ấy biến mất, ba ở dưới nhà nấu cho anh một bữa cơm, nói với anh ông muốn đi xa. Về sau anh mới biết ông ấy đến Tây Tạng vào Thần Sơn, học các nhà hành hương cúng bái, thậm chí ra nước ngoài tìm nghi thức hồi sinh thần bí nào đó. Ông nội cho là ông đã điên rồi, muốn ba anh vào viện điều trị, nhưng cũng không có hiệu quả gì, ông ấy rời khỏi bệnh viện, rất lâu không quay lại."
Dù là chuyện của mười năm trước, Minh Dao vẫn nhớ rõ bữa tối ngày hôm đó đều là những món mình ghét, ba vẫn ghi nhớ như in chuyện này.
Lâm Chức không mở miệng quấy rầy, yên lặng làm người lắng nghe.
Trong lúc đó, y cảm thấy có lẽ ngay cả Minh Dao cũng không nhận thấy sự mịt mờ của mình.
Minh Dao không hận cha mình, thậm chí thương hại thông cảm với ông, đây là một tín hiệu cộng tình rất nguy hiểm.
Xét về bản chất, họ là cùng một loại người.
Đều là những người cố chấp mặc kệ đạo lý, sau khi chìm vào cực độ đau thương sẽ không thể giữ vững lí trí.
Lúc trước 01 đã nói đối tượng nhiệm vụ đều có "bệnh", căn bệnh khiến họ bi quan chán đời, từ đó bước vào con đường hủy diệt bản thân.
Không biết sau khi hoàn thành nhiệm vụ y có thể ở lại đây bao lâu, hi vọng không quá dài, bởi vì Lâm Chức còn chưa nghĩ xem nên dạy con cái ra sao, làm thế nào để giúp Minh Dao nghĩ như người bình thường... Mấy chuyện này hơi xa vời, nhưng Lâm Chức nghĩ mình sẽ không đột ngột tử vong.
Chờ thêm một thời gian nữa là có thể biết chuyện gì xảy ra sau khi nhiệm vụ kết thúc.
Lâm Chức nhìn khuôn mặt Minh Dao bên cạnh, rủ mắt.
Giữa tháng 11, trời càng thêm rét lạnh.
Lâm Chức nghe Minh Dao nói chuyện hóa chất đã giải quyết, việc điều trị của anh cũng có hiệu quả, chắc tầm năm mới sẽ đi lại được bình thường.
Lâm Chức vui cho anh, cũng giấu đi chút buồn phiền.
Dù sao Minh Dao cũng là đối tượng đầu tiên y có cảm giác, mà còn phù hợp với tình hình của y như vậy, đáng tiếc.
Trong khoảng thời gian này, vì để nhận được sự đồng ý của Lâm Chức, Minh Dao đã làm không ít chuyện.
Mua quà, xem triển lãm đều là những thao tác cơ bản để làm y vui, ai có thể ngờ được một Minh Dao luôn kiêu ngạo sẽ còn nghiêm túc mát xa cho y thư giãn những lúc nghỉ ngơi, là mát xa đàng hoàng, không hề có tư tưởng lệch lạc.
Có điều anh như vậy càng khiến Lâm Chức có hứng, cuối cùng biến thành thư giãn không chính quy.
Lần này Minh Dao không chuyển tiền nữa, bởi vì anh đã nộp thẻ lên. Anh mua cho Lâm Chức một hòn đảo nhỏ để nghỉ dưỡng, Lâm Chức rảnh rỗi có thể dẫn bạn tới chơi.
Sáng ngày 17, Lâm Chức nhận được điện thoại của ông Minh.
Ông cụ muốn chọn mấy món đồ cổ, muốn Lâm Chức đi cùng mình.
Dự án trong tay Lâm Chức đã kết thúc, Minh Dao cũng không cứng rắn xếp y qua bộ phận khác, nói y có thể tự quyết định xem muốn phát triển ở vị trí nào.
Cân nhắc đến chuyện về sau có thể sẽ rời đi, Lâm Chức không chọn, triển khai chế độ ngồi chơi xơi nước, chức vụ ở công ty chỉ là trên danh nghĩa. Minh Dao cũng chiều y, triệu hồi người về ban thư kí để y hưởng lương, như vậy thì dù Lâm Chức dậy trễ hoặc có việc thì cũng không cần xin phép nghỉ.
Không ai trong ban thư kí dám ý kiến với chuyện này, dù sao vào một ngày trời trong họ đã tận mắt chứng kiến sếp với người đẹp hôn nhau trong phòng làm việc, còn là thư kí Cao lẳng lặng đóng cửa giúp. Vì danh dự của sếp và cậu Lâm, thư kí Cao còn đặc biệt công bố quan hệ hôn nhân của hai người, nhưng dặn họ đừng lan truyền ra ngoài.
Tình hình bỗng từ sếp và thư kí hú hí biến thành tình thú giữa hai vợ chồng, nhân viên trong ban thư kí đều là tinh anh kinh nghiệm đầy mình, nhao nhao biểu thị đã hiểu.
Đối mặt với vẻ tươi cười nhiệt tình của họ, Lâm Chức cũng mỉm cười đáp lại, sau đó càng thêm quang minh chính đại ngồi chơi. Trước khi đi y muốn học tập thêm nhiều thứ chứ không phải lãng phí sức lực xử lý những công việc này.
Tuy là 01 chưa khẳng định họ sẽ rời đi, nhưng Lâm Chức đã mơ hồ có linh cảm.
Y đã quen phòng ngừa chu đáo, đã lên kế hoạch cho rất nhiều chuyện, nếu không thì y đã không tự tin cái chết của mình sẽ khiến những kẻ kia phải trả cái giá tương ứng.
Lâm Chức mặc chiếc áo khoác màu nâu nhạt tới chỗ ông Minh, cùng ông cụ đi xem đồ cổ.
Mắt nhìn của ông cụ rất độc đáo, trình độ giám định thưởng thức của Lâm Chức không bằng ông, thế nên chỉ đứng xem, thỉnh thoảng đưa ra vài đề nghị.
Nơi ông Minh tới không phải phố bán đồ cổ bình thường, mà cao cấp hơn, nước cũng sâu hơn. Ông cụ mua một cái ấm thuốc lá bằng ngọc, cửa tiệm còn có dịch vụ chọn đá.
Ông Minh có chút kích động, bảo Lâm Chức: "Chức Chức, chọn cho ông một khối đi."
Lâm Chức nhìn mấy tảng đá kích cỡ không đồng đều trước mặt, cười chỉ vào một cái: "Ông à, cháu không biết xem đá đâu, lát nữa bên trong không có gì cũng đừng chê tay cháu xui."
Chủ tiệm bổ đá tại chỗ, con dao chém xuống, bên trong tảng đá Lâm Chức chọn có loại ngọc xanh phẩm chất khá tốt.
Ông cụ bất ngờ nói: "Cũng hên đấy chứ."
Lâm Chức cũng hơi ngạc nhiên, khẽ mỉm cười dưới lời khen của ông Minh và tâng bốc của chủ tiệm.
Thương lượng làm sao để gia công ngọc xong, Lâm Chức chọn một nhà hàng, cùng ông Minh đi ăn trưa. Thực khách bàn bên nói chuyện trưa nay sẽ có một vị hoa đán nổi tiếng lên sân khấu.
"Ông nội, chẳng phải trước đây ông luôn muốn nghe sao, đúng dịp quá, để cháu đặt vé."
Lâm Chức lập tức mở điện thoại, y từng thăm dò sở thích của ông Minh, biết ông cụ mê cái gì. Ông Minh vẫn luôn rất thích nghe vị hoa đán này hát, chỉ là mấy năm rồi cô ấy không lên sân khấu.
Ông Minh lại bừng bừng phấn chấn: "Không ngờ hôm nay lại nhiều may mắn như vậy, Chức Chức à, cháu đúng là phúc tinh đó."
Lâm Chức biết ông cụ vui vì được thỏa mãn tâm nguyện và vì y còn nhớ chuyện này, cười nói: "Trùng hợp thôi mà."
"Không cần biết, Chức Chức của chúng ta là người được sao may mắn chiếu rọi. Nếu không phải cháu chọn nhà hàng này thì sao ông cháu mình nghe được, có khi còn bỏ lỡ." Ông cụ cười ha hả.
Dạo gần đây ông cụ càng ngày càng thích cười, Lâm Chức cũng không bất ngờ, chân của Minh Dao đâu chỉ là khúc mắc của một mình anh, còn là điều ông Minh luôn đau đáu trong lòng.
Lời của ông cụ khiến Lâm Chức hơi nhướng mày. Y chỉ chọn đại nhà hàng này, không ngờ lại trùng hợp như thế, xem ra hôm nay y rất may mắn.
Vừa uống trà vừa nghe hí, buổi trưa cứ thế trôi qua.
Ông Minh đã nói bữa trưa là Lâm Chức mời, vậy bữa tối sẽ do ông bao, Lâm Chức không từ chối.
Nhưng sau khi lên xe, Lâm Chức nhìn cảnh sắc mỗi lúc một quen, hơi nghi hoặc nhìn sang ông cụ.
Đây không phải là dinh thự của ông Minh, mà là biệt thự y và Minh Dao ở.
Ông Minh bình thản nói: "Ông mời một vị đầu bếp, tiện thể cho Minh Dao nếm thử tay nghề. Cứ luôn để thanh niên mấy đứa chạy tới chạy lui vậy cũng mệt, lần này cho hai đứa ở nhà, để ông tới là được."
Lúc Lâm Chức và ông Minh vào nhà, người hầu đang mang thức ăn lên, cửa phòng bếp đóng một nửa, không thấy được vị đầu bếp kia.
Món ăn trên bàn cũng không hiếm lạ, hình thức khá lộn xộn, có món Trung có món Tây, nhưng trang trí cẩn thận thể hiện sự chăm chút của đầu bếp.
Lâm Chức đột nhiên hiểu ra nhìn về phía nhà bếp, lại quay sang nhìn ông Minh, cuối cùng cúi đầu thưởng thức từng món.
Ông Minh tràn đầy phấn khởi hỏi: "Hương vị thế nào?"
Lâm Chức đáp: "Rất ngon ạ."
"Cháu nể mặt quá, ngon chỗ nào, bình thường thôi." Ông cụ cười nói, chuyển sang chủ đề khác: "Có điều vị đầu bếp này ông mời không có nhiều kinh nghiệm lắm, nấu được như vậy cũng đã rất có tâm."
Sau đó nói vọng vào bếp: "Người ta đang khen con kìa, ra đi."
Mùa đông trời tối sớm, đèn trong nhà ăn đang sáng ngời bỗng phụt tắt, người hầu nhanh chóng rút lui.
Có người bưng bánh gatô đi từ trong bếp ra, ngọn nến chiếu sáng mặt anh.
Đường cong sắc lạnh trên khuôn mặt trở nên mềm mại, Minh Dao cười với Lâm Chức: "Sinh nhật vui vẻ, chúc mừng em lại lớn thêm một tuổi."
Anh đặt bánh lên bàn, cùng ông nội hát bài hát mừng sinh nhật hơi lạc điệu.
Bọn họ đều không có kinh nghiệm, nhưng hai ông cháu rất nghiêm túc gõ nhịp hát bài hát tiếng Trung pha lẫn tiếng Anh.
Lâm Chức kinh ngạc đứng trước bàn ăn, nhìn chiếc bánh ngọt kia, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.
Thật ra hôm nay không phải sinh nhật y, mà là sinh nhật của nguyên chủ, lại thêm nhiệm vụ đã hoàn thành nên y cũng không để ý chuyện này để sử dụng, thế nên mới không nhận ra.
Hiển nhiên đây là niềm vui bất ngờ mà hai ông cháu đã tỉ mỉ chuẩn bị. Trong những năm qua, cứ đến ngày sinh nhật là Lâm Chức sẽ phải nghe kì vọng của người nhà, hứa hẹn chuyện mình sẽ làm, trưởng thành đồng nghĩa với việc trách nhiệm y phải gánh vác càng nhiều.
Nhưng lần này là một niềm vui bất ngờ, một niềm vui không hề xa hoa lại rất có ý nghĩa.
Ông Minh vui vẻ thúc giục: "Mau thổi nến rồi ước đi, đừng nói cháu quên cả sinh nhật mình nhé."
Lâm Chức thổi tắt nến, nhắm mắt lại cầu nguyện.
Y không có bất cứ nguyện vọng nào, cũng không bày tỏ trong lòng, chỉ đơn thuần hưởng thụ giây phút này, khi ánh đèn sáng lên lại nói cảm ơn với ông Minh và Minh Dao.
"Cảm ơn cái gì, khách sáo quá. Mau ăn cơm rồi lát lại ăn bánh, ăn xong thì ông về, không quấy rầy thanh niên mấy đứa, quà ông cũng chuẩn bị rồi."
Ông cụ vừa nói vừa đạp thằng cháu chỉ biết im im cười ngây ngô bên cạnh, thật đúng là gỗ mục không khắc nổi, một câu ngon ngọt cũng không biết nói.
Lâm Chức nhìn Minh Dao, không nhịn được hỏi: "Chẳng phải anh nói đến đầu năm mới có thể đi lại được bình thường sao?"
Minh Dao dịu dàng đáp: "Sớm hơn so với kế hoạch một chút."
Bởi vì có em.
Câu này vì có ông nội ở bên cạnh nên Minh Dao ngại không nói.
"Cái này cũng là bất ngờ đấy. Nó còn ném một đống việc cho ông lão đã về hưu này để tăng tốc độ điều trị, còn tập làm đồ ăn làm bánh cho cháu vào hôm nay nữa." Ông Minh không khách khí vạch trần Minh Dao, chủ yếu là cháu trai quá hũ nút làm ông thật sự lo cho hạnh phúc của nó.
Minh Dao có vẻ xấu hổ, lại cố tỏ ra bình tĩnh.
"Đúng là một bất ngờ rất lớn." Lâm Chức nghĩ tới những chuyện ngày hôm nay, nheo mắt hỏi: "Có phải may mắn của em hôm nay...?"
Minh Dao hơi dè dặt gật đầu, kể rõ mọi chuyện dưới cái nhìn của Lâm Chức.
Mấy tảng đá kia đã được chuyên gia giám định chọn lựa, Lâm Chức có chọn cái nào thì cũng sẽ có ngọc bên trong. Còn vị khách kia là đi theo hai ông cháu từ đầu, dù Lâm Chức chọn nhà hàng nào thì cũng sẽ nghe được thông tin này.
Lâm Chức nghe xong cười gật đầu, cùng họ dùng bữa.
Ông nội giữ đúng lời, vừa ăn xong đã ra về.
"Anh có quà cho em, ở phòng anh."
Minh Dao vươn tay với Lâm Chức, làm một động tác mời.
Lâm Chức đặt tay vào lòng bàn tay anh, lập tức bị Minh Dao nắm chặt.