Chương 49
Edit: Ry
Ánh lửa sáng rỡ lại mỏng manh nhảy lên trong mắt Tống Gia Trúc, những đắn đo mịt mù bị cậu đè nén tới tận đáy lòng bị chôn vùi bằng nhiệt độ cao, cùng với những bức ảnh bốc cháy này.
Cho dù cậu đã xác định Lâm Chức không thích Hứa Liệt Dương nữa, rất nhiều ngày Lâm Chức cũng chưa từng nhắc đến tên đó, nhưng sự bất an thấp thỏm vẫn cứ mãi bồi hồi trong đáy lòng. Giờ, cậu không còn lo lắng nữa.
Cậu thay thế... Không, cậu đã đuổi Hứa Liệt Dương đi rồi.
Cứ việc Lâm Chức không nói gì, nhưng chính vì y không nói, nên càng chứng tỏ những vật này không còn ý nghĩa với y, trên mặt Lâm Chức cũng không có vẻ tiếc nuối.
Tống Gia Trúc đã hiểu tại sao hôm nay gặp nhau Lâm Chức không mặc đồ nữ, dù đồ con gái đã không còn tượng trưng cho đoạn tình cảm kia, dù cho đó là một "tôi" khác trong lòng Lâm Chức, nhưng y vẫn dùng trạng thái nguyên thủy cùng cậu vượt qua đêm Giao Thừa, mời cậu cùng y đốt trụi quá khứ.
Tống Gia Trúc không che lấp sự vui sướng, cả người Lâm Chức bay lên, bị cậu bế xoay vòng quanh.
Tống Gia Trúc không nói, nhưng tiếng lòng của cậu đã thể hiện từ đôi mắt ấy.
Lâm Chức tin chắc kế hoạch của mình không sai, mỗi bước đều đạt được hiệu quả như mong đợi.
Y nhìn Tống Gia Trúc, muốn từ đó lấy được đáp án mình muốn.
Tống Gia Trúc không nhìn ra hàm nghĩa khác trong mắt Lâm Chức, không nhìn ra trong giây phút hân hoan cực độ của cậu, trong lòng Lâm Chức lại nghĩ tới chia ly.
Cậu hôn Lâm Chức, đặt y xuống, dùng ngôn ngữ tay nói thật nhanh.
- -- Ngày mai có thể dẫn cậu tới chỗ này không?
- -- Tới nhà tớ.
- -- Nhà tớ từng ở cùng với bố mẹ.
Đây là chuyện Tống Gia Trúc vẫn luôn lên kế hoạch, kể cả hôm nay Lâm Chức không đốt những bức hình này thì cậu vẫn định tranh thủ ngày nghỉ dẫn y tới đó một chuyến, hi vọng y có thể hiểu thêm về thế giới của mình.
Quá khứ nặng nề như ác mộng, những sự kiện khiến cậu cho tới nay vẫn không thể mở miệng nói chuyện, cậu sẵn lòng xé ra cho Lâm Chức xem. Vì thích nên chia sẻ, thậm chí đê hèn thầm mong sự yếu ớt này sẽ khiến Lâm Chức yêu thương mình hơn.
Lâm Chức cười gật đầu, không hỏi nhiều.
Bởi vì dựa theo thân phận của y, y không nên biết về quá khứ của Tống Gia Trúc. Trước đó Lâm Chức từng hỏi sao Tống Gia Trúc lại sống một mình, cậu nói là vì thuận tiện.
Y biết cha mẹ cậu là vùng cấm, nên không nói thêm.
Y cũng đoán được đại khái tại sao nhiệm vụ vẫn chưa kết thúc, có thể là phải đợi tới khi Tống Gia Trúc mở miệng nói chuyện được như người bình thường thì mới xong.
Lâm Chức cũng không sốt ruột rời đi, trước đó chỉ là nghi ngờ mình đã phán đoán sai.
Ở lại đây thêm một thời gian cũng chẳng sao, dù gì cũng là được sống thêm.
Đã quá muộn nên Lâm Chức giữ Tống Gia Trúc lại, để cậu ngủ trong phòng anh trai, cũng lấy quần áo cũ của anh trai cho cậu mặc vì chiều cao của họ sàn sàn nhau, Tống Gia Trúc không mặc vừa đồ của Lâm Chức.
Lâm Chức cầm chăn ga, Tống Gia Trúc tự trải, não bộ liên tục vận hành với cường độ cao dần nguội xuống. Cậu nghĩ đến việc mình đang ở trong nhà Lâm Chức, bắt đầu xấu hổ.
Nghĩ đến Lâm Chức chỉ ở cách mình một bức tường, cậu trằn trọc.
Trong đầu lặp đi lặp lại cảnh tượng đón năm mới, tự hỏi rốt cuộc mình có phát ra tiếng không.
Tống Gia Trúc ngồi dậy, vuốt cổ, tiếp tục thử.
Tiếc là thử rất lâu vẫn không có cái cảm giác dòng khí đột phá trở ngại ở họng.
Điều này khiến cậu hơi nhụt chí, nhưng rồi nhanh chóng tươi tỉnh trở lại, nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, khóe môi không khỏi giương lên.
Có lẽ là vì mai sẽ về nhà, Tống Gia Trúc mơ thấy ba mẹ.
Giống như bao giấc mơ trước đó, cảnh hòa bình trước cơn bão. Ba mua nhiều đồ quá không có chỗ chứa, chỉ có thể chất tạm trong phòng cậu, nên hồi đó cậu vẫn ngủ chung phòng với ba mẹ. Khi ấy đang là mùa hè, trong nhà bật điều hòa.
Mẹ bảo là không nên bật điều hòa quá lâu, tránh cho bị ốm, lại phàn nàn về tiền điện với tiền thức ăn gần đây. Ba phụ họa vài câu, sau đó nói chuyện ngày mai thứ 7 cả nhà cùng đi công viên chơi.
Một đêm yên bình thường thấy, cho tới khi cậu bị tiếng quát của ba "ai ở ngoài đó" đánh thức. Những chuyện về sau Tống Gia Trúc không nhớ nhiều, chỉ nhớ mẹ nhét cậu xuống gầm giường, không cho cậu nói, dùng vali dưới gầm giấu cậu đi, sau đó là tiếng động ồn ào.
Có thứ gì đó chảy trên sàn nhà, chảy vào trong gầm, cậu núp bên dưới, nhớ kĩ không được phát ra tiếng động.
Nhưng trong giấc mơ hôm nay, trước khi nghe được tiếng động, cậu nhìn thấy ánh lửa nổi lên trong không khí. Nó đột ngột xuất hiện giữa không trung, những bức ảnh bị nó cắn nuốt thành tro tàn.
Cảnh trong mơ hóa thành những mảnh vỡ, cậu rơi xuống biển người, trên trời nở vang pháo hoa rực rỡ.
- -- Lâm Chức.
Tống Gia Trúc nghe rõ âm thanh thoát ra khỏi miệng mình lúc này, rất tự nhiên tiếp nhận nửa câu còn lại chưa kịp nói ra miệng ngoài đời.
- -- Tớ thích cậu.
Lịch đã sang trang, hôm nay là mùng 1 tháng 1 dương lịch.
Nhà Tống Gia Trúc cách nhà Lâm Chức không xa lắm, chừng hai trạm xe buýt.
Lâm Chức đeo khăn, cùng cậu lên xe.
Tống Gia Trúc cũng đeo khăn quàng cổ, cái này là Lâm Chức mua.
Thang máy cũ kĩ mở ra, Tống Gia Trúc nhấn tầng 4.
Bởi vì đã lâu không có ai ở, tau nắm cửa cũng dính một lớp bụi.
Cậu lấy khăn tay ra định lau một chút, một tờ khăn ướt được đưa tới. Tống Gia Trúc cầm lấy, đối diện với ánh mắt có phần lo lắng của Lâm Chức, cậu mỉm cười biểu thị mình không sao.
Dù không nói, cậu biết Lâm Chức đã đoán được, chuyện này cũng rõ ràng.
Dùng khăn ướt lau sạch tay cầm, Tống Gia Trúc lấy chìa khóa ra mở cửa.
Bụi bặm bay tứ tung, nhảy múa dưới ánh nắng.
Đợi bụi trong không khí lắng xuống, Tống Gia Trúc mới kéo tay Lâm Chức đi vào.
Do trong nhà không còn mấy đồ đạc nên có vẻ trống vắng.
Sàn nhà và góc tường có dấu vết của năm tháng, dù bị phủ một lớp bụi dày vẫn có thể nhìn ra chỗ đó từng đặt cái gì.
Đồng hồ treo trên tường đã ngừng chạy nhiều năm, cái bàn nhỏ kê sát tường bày hai bức di ảnh, một nam một nữ còn rất trẻ.
Tống Gia Trúc lấy ảnh xuống lau sạch sẽ, trong lúc lau còn len lén giới thiệu với ba mẹ thiếu niên sau lưng mình.
Lâm Chức cũng hơi cúi đầu, thầm chào hỏi họ trong lòng.
Tống Gia Trúc kể cho Lâm Chức những chuyện đã xảy ra, y lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu.
Y không nói gì, như thể âm thanh sẽ quấy nhiễu bầu không khí hiện tại.
Lâm Chức đi vào căn phòng Tống Gia Trúc từng ở, cậu làm động tác biểu thị đống đồ chất trong phòng năm đó bị dọn hết đi rồi.
Trên bàn học trẻ em có mấy quyển sách bài tập bám đầy bụi, mô hình Trái Đất bằng nhựa đã phai hình.
Trong góc, Lâm Chức thấy thứ gì đó.
Y khom lưng lôi nó từ trong kẽ bàn ra, Tống Gia Trúc vội đẩy cái bàn ra xa một chút, sợ bụi vào người Lâm Chức. Nhưng vẫn không tránh khỏi tay áo và khăn quàng cổ màu trắng của y bám đầy bụi, Lâm Chức nhìn Tống Gia Trúc vội vàng phủi giúp mình.
Lâm Chức xòe tay ra, cho cậu xem thứ mình tìm được.
Đó là một cái móc chìa khóa hình con mèo dính đầy bụi bẩn, gần như không nhìn ra được dáng vẻ ban đầu.
Con ngươi y thoáng co lại, vì y rất quen với thứ này.
Ở thế giới trước, trong nhà cũ của Minh Dao, y cũng tìm được trong góc phòng một cái móc chìa khóa giống như đúc.
Y còn biết cái này rửa sạch xong sẽ trông như thế nào, tuy là bám bẩn xám xịt vàng khè, do bị lãng quên quá lâu nên dù có giặt cũng không thể sạch sẽ được như lúc trước.
Tống Gia Trúc ngạc nhiên, dùng ngôn ngữ tay nói: Cái này hình như là móc chìa khóa tớ dùng hồi bé.
"Tớ lấy được không?"
Lâm Chức mở miệng nói câu đầu tiên kể từ khi đặt chân vào căn nhà này, Tống Gia Trúc ngẩn ra, sau đó gật đầu.
Móc khóa hình con mèo đen đúa bẩn thỉu được lòng bàn tay sạch sẽ của thiếu niên bao bọc, y không hề ghét bỏ vết bẩn của nó, thậm chí còn muốn mang nó theo.
Lâm Chức dùng giấy bọc lại con thú nhỏ, bỏ vào trong túi.
Căn nhà một lần nữa bị đóng lại, đứng trên hành lang một hồi, Lâm Chức mới nói tiếp.
"Vậy về sau thì sao, cậu bị chuyển vào viện mồ côi kia à?"
Tống Gia Trúc lắc đầu, vừa cùng Lâm Chức xuống lầu vừa kể cho y chuyện sau đó mình không thể nói được.
Sau khi xảy ra chuyện, cậu tới sống cùng cậu út.
Lên cấp hai thì bắt đầu sống nội trú ở trường, từ đó không về nữa.
"Là do nhà cậu út không hoan nghênh cậu à?"
Đây là suy đoán trước đó của Lâm Chức, bởi tư liệu có viết khi ở nhà cậu, Tống Gia Trúc luôn bị ức hiếp.
Cậu của Tống Gia Trúc có quá nhiều con, cơ cấu gia đình cũng tương đối phức tạp, Tống Gia Trúc lại là ở nhờ, không nói được, thường xuyên phải làm rất nhiều việc, còn bị bắt ép, đồ tốt gần như chưa bao giờ có phần.
Tống Gia Trúc lại lắc đầu, dùng ngôn ngữ tay nói: Cậu tớ đã qua đời vì bệnh.
Nét mặt Lâm Chức trở nên đờ đẫn, tư liệu hệ thống cho không hoàn chỉnh, vĩnh viễn chỉ là khái quát.
Cậu ruột qua đời, chứng tỏ người thân cuối cùng trên thế giới này của Tống Gia Trúc cũng biến mất.
Tống Gia Trúc cảm nhận được thương yêu trong mắt Lâm Chức, cảm xúc như sương mỏng, lại tựa dòng nước ấm ôm ấp cậu, khiến ngày mùa đông cũng trở nên dễ chịu.
Cậu đã quen hời hợt kể ra khổ cực của mình, nhưng dù không thể hiện ra, Tống Gia Trúc thật sự cảm thấy may mắn vì đã gặp được Lâm Chức.
Lâm Chức cầm tay cậu, cùng cậu trao đổi nhiệt độ cơ thể.
Với bầu không khí hiện tại, chỉ cần y nói với Tống Gia Trúc một câu "tớ sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cậu" là chắc chắn sẽ nhận được yêu thương và cảm động vô vàn từ thiếu niên. Nhưng Lâm Chức từ đầu đến cuối không hề đưa ra hứa hẹn đó.
Dù là người dệt lưới am hiểu dối gian, cũng có lúc không muốn hứa suông.
Trong ngày đông, họ chầm chậm tản bộ. Lâm Chức đặt một tay trong túi, cách khăn giấy cầm móc khóa con mèo dính đầy bụi bẩn kia.
Tiếng 01 vang lên trong đầu, nó vui sướng kể: [Kí chủ, kho dữ liệu của tôi có thêm một đoạn mô tả nè. Cái móc khóa hình con mèo này tương đương với biểu tượng tâm linh của đối tượng nhiệm vụ, khi anh bước vào nội tâm của cậu ấy, anh sẽ tìm được nó.]
[Nó có thể thay đổi hình thái, chủ yếu phụ thuộc vào quá khứ của đối tượng. Về sau chỉ cần kí chủ nhìn thấy nó tức là nhiệm vụ hoàn thành rồi đó! Cái này là vật thể đại diện cho hiện tượng bệnh lý của đối tượng, bởi vì không phải đối tượng nhiệm vụ nào cũng có chứng bệnh khiếm khuyết rõ ràng.]
01 nói xong thì nhìn kho dữ liệu của mình, hơi hoang mang.
Loại dữ liệu này không được hiển thị theo cách thức "mở khóa" giống bản chất nhiệm vụ trước đó đã biết, mà là "tái hiện".
Kì lạ, 01 xem lại chương trình của mình, vẫn không phát hiện vấn đề gì.
Ánh lửa sáng rỡ lại mỏng manh nhảy lên trong mắt Tống Gia Trúc, những đắn đo mịt mù bị cậu đè nén tới tận đáy lòng bị chôn vùi bằng nhiệt độ cao, cùng với những bức ảnh bốc cháy này.
Cho dù cậu đã xác định Lâm Chức không thích Hứa Liệt Dương nữa, rất nhiều ngày Lâm Chức cũng chưa từng nhắc đến tên đó, nhưng sự bất an thấp thỏm vẫn cứ mãi bồi hồi trong đáy lòng. Giờ, cậu không còn lo lắng nữa.
Cậu thay thế... Không, cậu đã đuổi Hứa Liệt Dương đi rồi.
Cứ việc Lâm Chức không nói gì, nhưng chính vì y không nói, nên càng chứng tỏ những vật này không còn ý nghĩa với y, trên mặt Lâm Chức cũng không có vẻ tiếc nuối.
Tống Gia Trúc đã hiểu tại sao hôm nay gặp nhau Lâm Chức không mặc đồ nữ, dù đồ con gái đã không còn tượng trưng cho đoạn tình cảm kia, dù cho đó là một "tôi" khác trong lòng Lâm Chức, nhưng y vẫn dùng trạng thái nguyên thủy cùng cậu vượt qua đêm Giao Thừa, mời cậu cùng y đốt trụi quá khứ.
Tống Gia Trúc không che lấp sự vui sướng, cả người Lâm Chức bay lên, bị cậu bế xoay vòng quanh.
Tống Gia Trúc không nói, nhưng tiếng lòng của cậu đã thể hiện từ đôi mắt ấy.
Lâm Chức tin chắc kế hoạch của mình không sai, mỗi bước đều đạt được hiệu quả như mong đợi.
Y nhìn Tống Gia Trúc, muốn từ đó lấy được đáp án mình muốn.
Tống Gia Trúc không nhìn ra hàm nghĩa khác trong mắt Lâm Chức, không nhìn ra trong giây phút hân hoan cực độ của cậu, trong lòng Lâm Chức lại nghĩ tới chia ly.
Cậu hôn Lâm Chức, đặt y xuống, dùng ngôn ngữ tay nói thật nhanh.
- -- Ngày mai có thể dẫn cậu tới chỗ này không?
- -- Tới nhà tớ.
- -- Nhà tớ từng ở cùng với bố mẹ.
Đây là chuyện Tống Gia Trúc vẫn luôn lên kế hoạch, kể cả hôm nay Lâm Chức không đốt những bức hình này thì cậu vẫn định tranh thủ ngày nghỉ dẫn y tới đó một chuyến, hi vọng y có thể hiểu thêm về thế giới của mình.
Quá khứ nặng nề như ác mộng, những sự kiện khiến cậu cho tới nay vẫn không thể mở miệng nói chuyện, cậu sẵn lòng xé ra cho Lâm Chức xem. Vì thích nên chia sẻ, thậm chí đê hèn thầm mong sự yếu ớt này sẽ khiến Lâm Chức yêu thương mình hơn.
Lâm Chức cười gật đầu, không hỏi nhiều.
Bởi vì dựa theo thân phận của y, y không nên biết về quá khứ của Tống Gia Trúc. Trước đó Lâm Chức từng hỏi sao Tống Gia Trúc lại sống một mình, cậu nói là vì thuận tiện.
Y biết cha mẹ cậu là vùng cấm, nên không nói thêm.
Y cũng đoán được đại khái tại sao nhiệm vụ vẫn chưa kết thúc, có thể là phải đợi tới khi Tống Gia Trúc mở miệng nói chuyện được như người bình thường thì mới xong.
Lâm Chức cũng không sốt ruột rời đi, trước đó chỉ là nghi ngờ mình đã phán đoán sai.
Ở lại đây thêm một thời gian cũng chẳng sao, dù gì cũng là được sống thêm.
Đã quá muộn nên Lâm Chức giữ Tống Gia Trúc lại, để cậu ngủ trong phòng anh trai, cũng lấy quần áo cũ của anh trai cho cậu mặc vì chiều cao của họ sàn sàn nhau, Tống Gia Trúc không mặc vừa đồ của Lâm Chức.
Lâm Chức cầm chăn ga, Tống Gia Trúc tự trải, não bộ liên tục vận hành với cường độ cao dần nguội xuống. Cậu nghĩ đến việc mình đang ở trong nhà Lâm Chức, bắt đầu xấu hổ.
Nghĩ đến Lâm Chức chỉ ở cách mình một bức tường, cậu trằn trọc.
Trong đầu lặp đi lặp lại cảnh tượng đón năm mới, tự hỏi rốt cuộc mình có phát ra tiếng không.
Tống Gia Trúc ngồi dậy, vuốt cổ, tiếp tục thử.
Tiếc là thử rất lâu vẫn không có cái cảm giác dòng khí đột phá trở ngại ở họng.
Điều này khiến cậu hơi nhụt chí, nhưng rồi nhanh chóng tươi tỉnh trở lại, nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, khóe môi không khỏi giương lên.
Có lẽ là vì mai sẽ về nhà, Tống Gia Trúc mơ thấy ba mẹ.
Giống như bao giấc mơ trước đó, cảnh hòa bình trước cơn bão. Ba mua nhiều đồ quá không có chỗ chứa, chỉ có thể chất tạm trong phòng cậu, nên hồi đó cậu vẫn ngủ chung phòng với ba mẹ. Khi ấy đang là mùa hè, trong nhà bật điều hòa.
Mẹ bảo là không nên bật điều hòa quá lâu, tránh cho bị ốm, lại phàn nàn về tiền điện với tiền thức ăn gần đây. Ba phụ họa vài câu, sau đó nói chuyện ngày mai thứ 7 cả nhà cùng đi công viên chơi.
Một đêm yên bình thường thấy, cho tới khi cậu bị tiếng quát của ba "ai ở ngoài đó" đánh thức. Những chuyện về sau Tống Gia Trúc không nhớ nhiều, chỉ nhớ mẹ nhét cậu xuống gầm giường, không cho cậu nói, dùng vali dưới gầm giấu cậu đi, sau đó là tiếng động ồn ào.
Có thứ gì đó chảy trên sàn nhà, chảy vào trong gầm, cậu núp bên dưới, nhớ kĩ không được phát ra tiếng động.
Nhưng trong giấc mơ hôm nay, trước khi nghe được tiếng động, cậu nhìn thấy ánh lửa nổi lên trong không khí. Nó đột ngột xuất hiện giữa không trung, những bức ảnh bị nó cắn nuốt thành tro tàn.
Cảnh trong mơ hóa thành những mảnh vỡ, cậu rơi xuống biển người, trên trời nở vang pháo hoa rực rỡ.
- -- Lâm Chức.
Tống Gia Trúc nghe rõ âm thanh thoát ra khỏi miệng mình lúc này, rất tự nhiên tiếp nhận nửa câu còn lại chưa kịp nói ra miệng ngoài đời.
- -- Tớ thích cậu.
Lịch đã sang trang, hôm nay là mùng 1 tháng 1 dương lịch.
Nhà Tống Gia Trúc cách nhà Lâm Chức không xa lắm, chừng hai trạm xe buýt.
Lâm Chức đeo khăn, cùng cậu lên xe.
Tống Gia Trúc cũng đeo khăn quàng cổ, cái này là Lâm Chức mua.
Thang máy cũ kĩ mở ra, Tống Gia Trúc nhấn tầng 4.
Bởi vì đã lâu không có ai ở, tau nắm cửa cũng dính một lớp bụi.
Cậu lấy khăn tay ra định lau một chút, một tờ khăn ướt được đưa tới. Tống Gia Trúc cầm lấy, đối diện với ánh mắt có phần lo lắng của Lâm Chức, cậu mỉm cười biểu thị mình không sao.
Dù không nói, cậu biết Lâm Chức đã đoán được, chuyện này cũng rõ ràng.
Dùng khăn ướt lau sạch tay cầm, Tống Gia Trúc lấy chìa khóa ra mở cửa.
Bụi bặm bay tứ tung, nhảy múa dưới ánh nắng.
Đợi bụi trong không khí lắng xuống, Tống Gia Trúc mới kéo tay Lâm Chức đi vào.
Do trong nhà không còn mấy đồ đạc nên có vẻ trống vắng.
Sàn nhà và góc tường có dấu vết của năm tháng, dù bị phủ một lớp bụi dày vẫn có thể nhìn ra chỗ đó từng đặt cái gì.
Đồng hồ treo trên tường đã ngừng chạy nhiều năm, cái bàn nhỏ kê sát tường bày hai bức di ảnh, một nam một nữ còn rất trẻ.
Tống Gia Trúc lấy ảnh xuống lau sạch sẽ, trong lúc lau còn len lén giới thiệu với ba mẹ thiếu niên sau lưng mình.
Lâm Chức cũng hơi cúi đầu, thầm chào hỏi họ trong lòng.
Tống Gia Trúc kể cho Lâm Chức những chuyện đã xảy ra, y lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu.
Y không nói gì, như thể âm thanh sẽ quấy nhiễu bầu không khí hiện tại.
Lâm Chức đi vào căn phòng Tống Gia Trúc từng ở, cậu làm động tác biểu thị đống đồ chất trong phòng năm đó bị dọn hết đi rồi.
Trên bàn học trẻ em có mấy quyển sách bài tập bám đầy bụi, mô hình Trái Đất bằng nhựa đã phai hình.
Trong góc, Lâm Chức thấy thứ gì đó.
Y khom lưng lôi nó từ trong kẽ bàn ra, Tống Gia Trúc vội đẩy cái bàn ra xa một chút, sợ bụi vào người Lâm Chức. Nhưng vẫn không tránh khỏi tay áo và khăn quàng cổ màu trắng của y bám đầy bụi, Lâm Chức nhìn Tống Gia Trúc vội vàng phủi giúp mình.
Lâm Chức xòe tay ra, cho cậu xem thứ mình tìm được.
Đó là một cái móc chìa khóa hình con mèo dính đầy bụi bẩn, gần như không nhìn ra được dáng vẻ ban đầu.
Con ngươi y thoáng co lại, vì y rất quen với thứ này.
Ở thế giới trước, trong nhà cũ của Minh Dao, y cũng tìm được trong góc phòng một cái móc chìa khóa giống như đúc.
Y còn biết cái này rửa sạch xong sẽ trông như thế nào, tuy là bám bẩn xám xịt vàng khè, do bị lãng quên quá lâu nên dù có giặt cũng không thể sạch sẽ được như lúc trước.
Tống Gia Trúc ngạc nhiên, dùng ngôn ngữ tay nói: Cái này hình như là móc chìa khóa tớ dùng hồi bé.
"Tớ lấy được không?"
Lâm Chức mở miệng nói câu đầu tiên kể từ khi đặt chân vào căn nhà này, Tống Gia Trúc ngẩn ra, sau đó gật đầu.
Móc khóa hình con mèo đen đúa bẩn thỉu được lòng bàn tay sạch sẽ của thiếu niên bao bọc, y không hề ghét bỏ vết bẩn của nó, thậm chí còn muốn mang nó theo.
Lâm Chức dùng giấy bọc lại con thú nhỏ, bỏ vào trong túi.
Căn nhà một lần nữa bị đóng lại, đứng trên hành lang một hồi, Lâm Chức mới nói tiếp.
"Vậy về sau thì sao, cậu bị chuyển vào viện mồ côi kia à?"
Tống Gia Trúc lắc đầu, vừa cùng Lâm Chức xuống lầu vừa kể cho y chuyện sau đó mình không thể nói được.
Sau khi xảy ra chuyện, cậu tới sống cùng cậu út.
Lên cấp hai thì bắt đầu sống nội trú ở trường, từ đó không về nữa.
"Là do nhà cậu út không hoan nghênh cậu à?"
Đây là suy đoán trước đó của Lâm Chức, bởi tư liệu có viết khi ở nhà cậu, Tống Gia Trúc luôn bị ức hiếp.
Cậu của Tống Gia Trúc có quá nhiều con, cơ cấu gia đình cũng tương đối phức tạp, Tống Gia Trúc lại là ở nhờ, không nói được, thường xuyên phải làm rất nhiều việc, còn bị bắt ép, đồ tốt gần như chưa bao giờ có phần.
Tống Gia Trúc lại lắc đầu, dùng ngôn ngữ tay nói: Cậu tớ đã qua đời vì bệnh.
Nét mặt Lâm Chức trở nên đờ đẫn, tư liệu hệ thống cho không hoàn chỉnh, vĩnh viễn chỉ là khái quát.
Cậu ruột qua đời, chứng tỏ người thân cuối cùng trên thế giới này của Tống Gia Trúc cũng biến mất.
Tống Gia Trúc cảm nhận được thương yêu trong mắt Lâm Chức, cảm xúc như sương mỏng, lại tựa dòng nước ấm ôm ấp cậu, khiến ngày mùa đông cũng trở nên dễ chịu.
Cậu đã quen hời hợt kể ra khổ cực của mình, nhưng dù không thể hiện ra, Tống Gia Trúc thật sự cảm thấy may mắn vì đã gặp được Lâm Chức.
Lâm Chức cầm tay cậu, cùng cậu trao đổi nhiệt độ cơ thể.
Với bầu không khí hiện tại, chỉ cần y nói với Tống Gia Trúc một câu "tớ sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cậu" là chắc chắn sẽ nhận được yêu thương và cảm động vô vàn từ thiếu niên. Nhưng Lâm Chức từ đầu đến cuối không hề đưa ra hứa hẹn đó.
Dù là người dệt lưới am hiểu dối gian, cũng có lúc không muốn hứa suông.
Trong ngày đông, họ chầm chậm tản bộ. Lâm Chức đặt một tay trong túi, cách khăn giấy cầm móc khóa con mèo dính đầy bụi bẩn kia.
Tiếng 01 vang lên trong đầu, nó vui sướng kể: [Kí chủ, kho dữ liệu của tôi có thêm một đoạn mô tả nè. Cái móc khóa hình con mèo này tương đương với biểu tượng tâm linh của đối tượng nhiệm vụ, khi anh bước vào nội tâm của cậu ấy, anh sẽ tìm được nó.]
[Nó có thể thay đổi hình thái, chủ yếu phụ thuộc vào quá khứ của đối tượng. Về sau chỉ cần kí chủ nhìn thấy nó tức là nhiệm vụ hoàn thành rồi đó! Cái này là vật thể đại diện cho hiện tượng bệnh lý của đối tượng, bởi vì không phải đối tượng nhiệm vụ nào cũng có chứng bệnh khiếm khuyết rõ ràng.]
01 nói xong thì nhìn kho dữ liệu của mình, hơi hoang mang.
Loại dữ liệu này không được hiển thị theo cách thức "mở khóa" giống bản chất nhiệm vụ trước đó đã biết, mà là "tái hiện".
Kì lạ, 01 xem lại chương trình của mình, vẫn không phát hiện vấn đề gì.