Chương 9
Edit: Ry
Lâm Chức nhìn thấy phản ứng của Minh Dao, trên mặt điểm xuyết ý cười, nói tiếp: "Yên tâm đi Minh tiên sinh, tôi sẽ không vi phạm, trước khi tôi đổi ý, tôi sẽ một lòng trung trinh với hôn nhân của chúng ta."
Lâm Chức không muốn kín đáo thay đổi, vậy quá chậm.
Cặp mắt của người thanh niên như biết nói chuyện, đựng đầy chân thành tha thiết và yêu thích.
Minh Dao nhìn mặt y, áp suất quanh người bỗng giảm xuống.
Lời lẽ mập mờ, xưng hô khách khí cùng với tình trạng không hài hòa hiện giờ khiến Minh Dao có phần rối loạn.
Anh quả thực cảm nhận được cái thích của Lâm Chức, nhưng cũng biết Lâm Chức không phải là thật sự thích mình.
Y chỉ nông cạn thích bề ngoài của anh, thích hư vinh, thích tiền tài anh cho y. Miệng nói sẽ tuân thủ nghiêm ngặt những gì đã hứa với anh, trong lòng lại không thèm để ý tới anh.
Cái gì mà một lòng trung trinh với hôn nhân, nếu thích nói mấy lời đường hoàng anh không cần biết đó thì thà rằng mau xóa tan những cảm giác kia với anh đi, để cuộc sống của anh có thể bình yên như trước, anh sẽ không quan tâm y yêu đương với ai.
Tóm lại chỉ cần đừng chơi đến mức ly hôn hoặc là xảy ra chuyện, tránh để ông nội đau lòng là được.
Minh Dao nghĩ vậy, nhịp tim dần trở lại bình thường.
"Minh tiên sinh, tôi có thể nuôi một chú chó không?"
Minh Dao không cần nghĩ đã từ chối: "Không."
Quá ồn, anh không thích.
"Nhưng mà em rất muốn nuôi. Đi mà chồng."
Lâm Chức kéo tay áo Minh Dao, nhẹ nhàng lay lay, đôi mắt vì van nài mà lấp lánh.
Minh Dao biết y cố ý, lạnh mặt không nói gì.
"Tôi biết anh sẽ nói không được phép gọi anh như vậy, nhưng chỉ cần anh đồng ý, tôi sẽ không gọi nữa. Tôi cũng sẽ cố gắng để nó không làm phiền anh."
Minh Dao rủ mắt: "Không."
"Vậy tôi có thể dọn ra ngoài không?"
Minh Dao nhíu mày, lạnh lùng nhắc nhở: "Nhớ những gì chúng ta quy định trên hợp đồng."
Chính vì phải kết hôn phải sống chung thì cái gọi là áp chế số mạng mới có tác dụng, nên Minh Dao mới có thể để Lâm Chức xuất hiện trong nhà mình.
Lâm Chức thở dài: "Nhất định không được sao?"
Từ chối cũng nằm trong dự kiến, coi như thăm dò được giới hạn của Minh Dao. Chi bằng cân nhắc sự vật khác, tóm lại phải sáng tạo ra một điểm kí ức, trở thành kí hiệu của y, xuất hiện bên cạnh Minh Dao, để Minh Dao nhìn nó là sẽ nhớ đến y.
"Cũng không phải không thể, chỉ cần cậu không nói mấy thứ vớ vẩn kia nữa, tôi sẽ cho phép cậu nuôi. Nhưng nó không được quá ồn ào."
Minh Dao cảm thấy đây là một cơ hội tốt để mọi thứ trở lại như ban đầu. Lâm Chức chỉ cần nhận tiền đến bầu bạn với ông nội và làm việc cho anh ta, trong cuộc sống họ không cần phải gặp gỡ quá nhiều.
Thấy trên mặt Lâm Chức xuất hiện sự do dự, trong lòng Minh Dao lan tràn một nỗi ấm ức.
Rốt cuộc là tức giận Lâm Chức thế mà do dự giữa anh ta và chó, hay là buồn phiền vì Lâm Chức chọn quá chậm thì chỉ có Minh Dao biết, nhưng lúc này, Minh Dao tự cho là cái sau.
01 hơi mất tinh thần: [Xem ra mục tiêu nhiệm vụ thật sự rất bài xích. Liệu lựa chọn cứu rỗi anh ta bằng tình yêu có ổn không đây?]
Ngoài mặt Lâm Chức là vẻ do dự không quyết, trong lòng lại nhẹ nhàng đáp: [Tôi lại thấy mọi thứ đang rất thuận lợi.]
Nếu như hoàn toàn chán ghét một người, Minh Dao sẽ không làm như vậy.
Lâm Chức quyết định, cong mắt nói: "Được, đây là Minh tiên sinh tự nói đấy, mai tôi sẽ đón cún cưng về. Ngoài ra thì tôi có thể mời một huấn luyện viên cho nó không, tôi sẽ không để lộ quan hệ của chúng ta."
Giọng Minh Dao vẫn lạnh lùng cứng rắn: "Được."
Mọi thứ đúng như mong muốn của anh, sẽ không phiền lòng nữa.
Ngón tay đặt trên thành xe lăn lại vô thức siết chặt, dùng sức tới nỗi mất vẻ hồng hào. Minh Dao không khỏi lạnh lùng chế giễu trong lòng, dao động dễ như trở bàn tay, xem ra còn phải tỉ mỉ quan sát khả năng làm việc của Lâm Chức hơn nữa.
Không muốn tiếp tục nghĩ tới những chuyện không liên quan tới cuộc sống của mình, Minh Dao về phòng ngủ thay quần áo, xuống tầng hai tập thể thao.
Bởi vì chân không thể đi lại, tất nhiên Minh Dao cần rèn luyện cho nửa người trên, nhất là mấy bộ phận giúp anh ta hành động, cần dùng sức nhiều như hai tay và eo hông.
Lúc thang máy đi xuống lầu hai, Minh Dao phát hiện người hầu đi từ trong ra.
Thấy ông chủ, người hầu lập tức giải thích: "Phu nhân muốn bơi lội nên tôi vừa đổi nước trong bể ạ."
"Bể bơi bắt đầu được sử dụng từ khi nào?"
Căn biệt thự này lúc mua đã được thiết kế sẵn, bên cạnh phòng thể thao có một bể bơi, nhưng do vấn đề ở chân Minh Dao nên bể bơi chưa từng được sử dụng. Quản gia từng hỏi có muốn lấp lại cái bể này không, nhưng anh cảm thấy không cần thiết nên vẫn luôn để đó.
Người hầu dè dặt quan sát sắc mặt Minh Dao, trả lời: "Phu nhân bắt đầu sử dụng từ một tuần trước ạ."
Cuối cùng Minh Dao vẫn không nói gì, để người hầu rời đi.
Bởi vì công việc nên đúng là đã một tuần Minh Dao không xuống đây, Lâm Chức cũng không thể biết việc anh ta muốn rèn luyện nên cố tình tới bơi được.
Minh Dao nghĩ có nên dời lịch tập sang hôm khác, nhưng lại cảm thấy mình việc gì phải trốn tránh, nơi này là nhà anh ta, tại sao phải vì Lâm Chức muốn bơi mà thay đổi kế hoạch của mình.
Khi Minh Dao còn đang tiến hành đấu tranh tư tưởng thì nghe được âm thanh truyền tới từ đằng sau.
"Minh tiên sinh, trùng hợp quá, anh cũng tới tập luyện à?"
Lâm Chức chào hỏi, đi tới trước mặt Minh Dao.
Đúng là y chỉ tới đây bơi một chút, ban nãy vừa về đã bảo người hầu đổi nước trong bể, ai ngờ tối nay lại trùng hợp như vậy, chỉ có thể nói là duyên phận.
Minh Dao nghe thấy câu hỏi của Lâm Chức, vô thức muốn phủ nhận. Nhưng thấy Lâm Chức chào mình xong đi thẳng qua khu máy tập, tới chỗ bể bơi, không nhìn anh ta nhiều thêm một cái, Minh Dao lại cảm thấy mình cần gì phải trốn tránh.
Lâm Chức đã đồng ý với anh ta, mọi chuyện sẽ trở lại như trước.
Chẳng qua khi chạm tay vào thiết bị, Minh Dao lại do dự.
Bắp chân anh không thể cử động, so với người khỏe mạnh thì bộ dáng lúc rèn luyện chắc chắn sẽ chật vật hơn.
Minh Dao nhìn Lâm Chức đang đứng cạnh bể bơi, lại như bị bỏng mắt mà vội quay đi.
Trong cái nhìn thoáng qua đó, anh vừa hay thấy được cảnh thanh niên cởi chiếc áo khoác rộng rãi, cúi xuống thực hiện động tác làm nóng người.
Cơ thể xinh đẹp trẻ khỏe, dưới làn nước lăn tăn bật lên sự mạnh mẽ phấn chấn.
Minh Dao nghĩ, chỉ là anh đã quen ở một mình những lúc như thế này mà thôi.
01: [Kí chủ kí chủ, đối tượng nhiệm vụ đi rồi!]
Lâm Chức nổi lên mặt nước, nhìn bóng lưng bỏ chạy của Minh Dao, khẽ cười, quay đi tiếp tục lặn xuống.
Ngày hôm sau, Lâm Chức nhắn tin cho Quản Ý, cửa hàng trưởng của tiệm thú cưng, báo hôm nay mình sẽ đến đón chú cún.
[Quản Ý]: Anh Lâm ở đâu vậy, tiệm chúng tôi có cung cấp dịch vụ giao thú cưng tới tận nhà.
[Lâm Chức]: Không cần đâu, tôi có thể đến đón nó. Cửa hàng trưởng có đề cử nào cho người huấn luyện chó đáng tin không, tôi không thể ở nhà cả ngày với Nhu Nhu được nên muốn thuê người huấn luyện nó một chút.
[Quản Ý]: Có thể tự đề cử bản thân không, mấy ngày vừa rồi tôi đã huấn luyện cơ bản cho Nhu Nhu, nó cũng khá quen với tôi.
[Quản Ý]: Anh Lâm đã mua không ít đồ cho cún cưng ở tiệm tôi, chúng tôi có thể giảm giá cho dịch vụ huấn luyện.
Lâm Chức cảm thấy cũng đúng lúc, cho Quản Ý địa chỉ.
Quản Ý đến rất nhanh, Lâm Chức để người hầu mang đồ cho cún ra sân sau, chỗ đó có thể làm khu vui chơi cho nó.
Mặt cỏ rộng lớn là thiên đường của cún, Nhu Nhu lớn lên ở tiệm thú cưng rất ham chơi, khuôn mặt ngốc nghếch đáng yêu nghiêng nghiêng khiến ai nhìn vào cũng không khỏi nở nụ cười.
Quản Ý tỉ mỉ giảng cho Lâm Chức làm thế nào để ra lệnh cho Nhu Nhu rồi khen thưởng, bồi dưỡng để Nhu Nhu biết đi theo mình.
"Cún con cần được kiên nhẫn huấn luyện trong thời gian dài, để tiện cho anh thì chúng tôi có thể xếp lịch trước..."
Minh Dao ở phòng khách nghe được tiếng người lạ, đi ra sân trước thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi đứng cạnh Lâm Chức, còn đứng sát gần.
Quản Ý bỗng cảm nhận được ánh mắt của người khác, thấy được người đàn ông ngồi trên xe lăn ở cách đó không xa đang nhìn mình chằm chằm.
"Anh Lâm, vị này là?"
Người đàn ông trông không phú thì quý, ánh mắt anh ta khiến Quản Ý cảm thấy người này không mấy ôn hòa.
"Anh ấy là bạn tôi, hiện tôi đang ở tạm nhà anh ấy."
Lâm Chức mở miệng, tươi cười chào hỏi Minh Dao.
Sau đó y thì thầm với Quản Ý: "Anh ấy không thích người lạ lắm nên hay làm mặt lạnh, anh đừng để ý."
"Không sao không sao."
Quản Ý thân thiện cười với quý ngài kia, dù sao cũng là bạn của Lâm Chức, mà còn cho Lâm Chức ở nhờ thì hẳn là quan hệ cũng không tệ.
Minh Dao rủ mắt, ác ý vô cớ cuồn cuộn trong lòng.
Bạn?
Bạn kiểu có thể kéo tay gọi chồng, bạn kiểu có quan hệ hôn nhân sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Chu choa, có người sắp mất vợ kìa [chỉ trỏ]
Lâm Chức nhìn thấy phản ứng của Minh Dao, trên mặt điểm xuyết ý cười, nói tiếp: "Yên tâm đi Minh tiên sinh, tôi sẽ không vi phạm, trước khi tôi đổi ý, tôi sẽ một lòng trung trinh với hôn nhân của chúng ta."
Lâm Chức không muốn kín đáo thay đổi, vậy quá chậm.
Cặp mắt của người thanh niên như biết nói chuyện, đựng đầy chân thành tha thiết và yêu thích.
Minh Dao nhìn mặt y, áp suất quanh người bỗng giảm xuống.
Lời lẽ mập mờ, xưng hô khách khí cùng với tình trạng không hài hòa hiện giờ khiến Minh Dao có phần rối loạn.
Anh quả thực cảm nhận được cái thích của Lâm Chức, nhưng cũng biết Lâm Chức không phải là thật sự thích mình.
Y chỉ nông cạn thích bề ngoài của anh, thích hư vinh, thích tiền tài anh cho y. Miệng nói sẽ tuân thủ nghiêm ngặt những gì đã hứa với anh, trong lòng lại không thèm để ý tới anh.
Cái gì mà một lòng trung trinh với hôn nhân, nếu thích nói mấy lời đường hoàng anh không cần biết đó thì thà rằng mau xóa tan những cảm giác kia với anh đi, để cuộc sống của anh có thể bình yên như trước, anh sẽ không quan tâm y yêu đương với ai.
Tóm lại chỉ cần đừng chơi đến mức ly hôn hoặc là xảy ra chuyện, tránh để ông nội đau lòng là được.
Minh Dao nghĩ vậy, nhịp tim dần trở lại bình thường.
"Minh tiên sinh, tôi có thể nuôi một chú chó không?"
Minh Dao không cần nghĩ đã từ chối: "Không."
Quá ồn, anh không thích.
"Nhưng mà em rất muốn nuôi. Đi mà chồng."
Lâm Chức kéo tay áo Minh Dao, nhẹ nhàng lay lay, đôi mắt vì van nài mà lấp lánh.
Minh Dao biết y cố ý, lạnh mặt không nói gì.
"Tôi biết anh sẽ nói không được phép gọi anh như vậy, nhưng chỉ cần anh đồng ý, tôi sẽ không gọi nữa. Tôi cũng sẽ cố gắng để nó không làm phiền anh."
Minh Dao rủ mắt: "Không."
"Vậy tôi có thể dọn ra ngoài không?"
Minh Dao nhíu mày, lạnh lùng nhắc nhở: "Nhớ những gì chúng ta quy định trên hợp đồng."
Chính vì phải kết hôn phải sống chung thì cái gọi là áp chế số mạng mới có tác dụng, nên Minh Dao mới có thể để Lâm Chức xuất hiện trong nhà mình.
Lâm Chức thở dài: "Nhất định không được sao?"
Từ chối cũng nằm trong dự kiến, coi như thăm dò được giới hạn của Minh Dao. Chi bằng cân nhắc sự vật khác, tóm lại phải sáng tạo ra một điểm kí ức, trở thành kí hiệu của y, xuất hiện bên cạnh Minh Dao, để Minh Dao nhìn nó là sẽ nhớ đến y.
"Cũng không phải không thể, chỉ cần cậu không nói mấy thứ vớ vẩn kia nữa, tôi sẽ cho phép cậu nuôi. Nhưng nó không được quá ồn ào."
Minh Dao cảm thấy đây là một cơ hội tốt để mọi thứ trở lại như ban đầu. Lâm Chức chỉ cần nhận tiền đến bầu bạn với ông nội và làm việc cho anh ta, trong cuộc sống họ không cần phải gặp gỡ quá nhiều.
Thấy trên mặt Lâm Chức xuất hiện sự do dự, trong lòng Minh Dao lan tràn một nỗi ấm ức.
Rốt cuộc là tức giận Lâm Chức thế mà do dự giữa anh ta và chó, hay là buồn phiền vì Lâm Chức chọn quá chậm thì chỉ có Minh Dao biết, nhưng lúc này, Minh Dao tự cho là cái sau.
01 hơi mất tinh thần: [Xem ra mục tiêu nhiệm vụ thật sự rất bài xích. Liệu lựa chọn cứu rỗi anh ta bằng tình yêu có ổn không đây?]
Ngoài mặt Lâm Chức là vẻ do dự không quyết, trong lòng lại nhẹ nhàng đáp: [Tôi lại thấy mọi thứ đang rất thuận lợi.]
Nếu như hoàn toàn chán ghét một người, Minh Dao sẽ không làm như vậy.
Lâm Chức quyết định, cong mắt nói: "Được, đây là Minh tiên sinh tự nói đấy, mai tôi sẽ đón cún cưng về. Ngoài ra thì tôi có thể mời một huấn luyện viên cho nó không, tôi sẽ không để lộ quan hệ của chúng ta."
Giọng Minh Dao vẫn lạnh lùng cứng rắn: "Được."
Mọi thứ đúng như mong muốn của anh, sẽ không phiền lòng nữa.
Ngón tay đặt trên thành xe lăn lại vô thức siết chặt, dùng sức tới nỗi mất vẻ hồng hào. Minh Dao không khỏi lạnh lùng chế giễu trong lòng, dao động dễ như trở bàn tay, xem ra còn phải tỉ mỉ quan sát khả năng làm việc của Lâm Chức hơn nữa.
Không muốn tiếp tục nghĩ tới những chuyện không liên quan tới cuộc sống của mình, Minh Dao về phòng ngủ thay quần áo, xuống tầng hai tập thể thao.
Bởi vì chân không thể đi lại, tất nhiên Minh Dao cần rèn luyện cho nửa người trên, nhất là mấy bộ phận giúp anh ta hành động, cần dùng sức nhiều như hai tay và eo hông.
Lúc thang máy đi xuống lầu hai, Minh Dao phát hiện người hầu đi từ trong ra.
Thấy ông chủ, người hầu lập tức giải thích: "Phu nhân muốn bơi lội nên tôi vừa đổi nước trong bể ạ."
"Bể bơi bắt đầu được sử dụng từ khi nào?"
Căn biệt thự này lúc mua đã được thiết kế sẵn, bên cạnh phòng thể thao có một bể bơi, nhưng do vấn đề ở chân Minh Dao nên bể bơi chưa từng được sử dụng. Quản gia từng hỏi có muốn lấp lại cái bể này không, nhưng anh cảm thấy không cần thiết nên vẫn luôn để đó.
Người hầu dè dặt quan sát sắc mặt Minh Dao, trả lời: "Phu nhân bắt đầu sử dụng từ một tuần trước ạ."
Cuối cùng Minh Dao vẫn không nói gì, để người hầu rời đi.
Bởi vì công việc nên đúng là đã một tuần Minh Dao không xuống đây, Lâm Chức cũng không thể biết việc anh ta muốn rèn luyện nên cố tình tới bơi được.
Minh Dao nghĩ có nên dời lịch tập sang hôm khác, nhưng lại cảm thấy mình việc gì phải trốn tránh, nơi này là nhà anh ta, tại sao phải vì Lâm Chức muốn bơi mà thay đổi kế hoạch của mình.
Khi Minh Dao còn đang tiến hành đấu tranh tư tưởng thì nghe được âm thanh truyền tới từ đằng sau.
"Minh tiên sinh, trùng hợp quá, anh cũng tới tập luyện à?"
Lâm Chức chào hỏi, đi tới trước mặt Minh Dao.
Đúng là y chỉ tới đây bơi một chút, ban nãy vừa về đã bảo người hầu đổi nước trong bể, ai ngờ tối nay lại trùng hợp như vậy, chỉ có thể nói là duyên phận.
Minh Dao nghe thấy câu hỏi của Lâm Chức, vô thức muốn phủ nhận. Nhưng thấy Lâm Chức chào mình xong đi thẳng qua khu máy tập, tới chỗ bể bơi, không nhìn anh ta nhiều thêm một cái, Minh Dao lại cảm thấy mình cần gì phải trốn tránh.
Lâm Chức đã đồng ý với anh ta, mọi chuyện sẽ trở lại như trước.
Chẳng qua khi chạm tay vào thiết bị, Minh Dao lại do dự.
Bắp chân anh không thể cử động, so với người khỏe mạnh thì bộ dáng lúc rèn luyện chắc chắn sẽ chật vật hơn.
Minh Dao nhìn Lâm Chức đang đứng cạnh bể bơi, lại như bị bỏng mắt mà vội quay đi.
Trong cái nhìn thoáng qua đó, anh vừa hay thấy được cảnh thanh niên cởi chiếc áo khoác rộng rãi, cúi xuống thực hiện động tác làm nóng người.
Cơ thể xinh đẹp trẻ khỏe, dưới làn nước lăn tăn bật lên sự mạnh mẽ phấn chấn.
Minh Dao nghĩ, chỉ là anh đã quen ở một mình những lúc như thế này mà thôi.
01: [Kí chủ kí chủ, đối tượng nhiệm vụ đi rồi!]
Lâm Chức nổi lên mặt nước, nhìn bóng lưng bỏ chạy của Minh Dao, khẽ cười, quay đi tiếp tục lặn xuống.
Ngày hôm sau, Lâm Chức nhắn tin cho Quản Ý, cửa hàng trưởng của tiệm thú cưng, báo hôm nay mình sẽ đến đón chú cún.
[Quản Ý]: Anh Lâm ở đâu vậy, tiệm chúng tôi có cung cấp dịch vụ giao thú cưng tới tận nhà.
[Lâm Chức]: Không cần đâu, tôi có thể đến đón nó. Cửa hàng trưởng có đề cử nào cho người huấn luyện chó đáng tin không, tôi không thể ở nhà cả ngày với Nhu Nhu được nên muốn thuê người huấn luyện nó một chút.
[Quản Ý]: Có thể tự đề cử bản thân không, mấy ngày vừa rồi tôi đã huấn luyện cơ bản cho Nhu Nhu, nó cũng khá quen với tôi.
[Quản Ý]: Anh Lâm đã mua không ít đồ cho cún cưng ở tiệm tôi, chúng tôi có thể giảm giá cho dịch vụ huấn luyện.
Lâm Chức cảm thấy cũng đúng lúc, cho Quản Ý địa chỉ.
Quản Ý đến rất nhanh, Lâm Chức để người hầu mang đồ cho cún ra sân sau, chỗ đó có thể làm khu vui chơi cho nó.
Mặt cỏ rộng lớn là thiên đường của cún, Nhu Nhu lớn lên ở tiệm thú cưng rất ham chơi, khuôn mặt ngốc nghếch đáng yêu nghiêng nghiêng khiến ai nhìn vào cũng không khỏi nở nụ cười.
Quản Ý tỉ mỉ giảng cho Lâm Chức làm thế nào để ra lệnh cho Nhu Nhu rồi khen thưởng, bồi dưỡng để Nhu Nhu biết đi theo mình.
"Cún con cần được kiên nhẫn huấn luyện trong thời gian dài, để tiện cho anh thì chúng tôi có thể xếp lịch trước..."
Minh Dao ở phòng khách nghe được tiếng người lạ, đi ra sân trước thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi đứng cạnh Lâm Chức, còn đứng sát gần.
Quản Ý bỗng cảm nhận được ánh mắt của người khác, thấy được người đàn ông ngồi trên xe lăn ở cách đó không xa đang nhìn mình chằm chằm.
"Anh Lâm, vị này là?"
Người đàn ông trông không phú thì quý, ánh mắt anh ta khiến Quản Ý cảm thấy người này không mấy ôn hòa.
"Anh ấy là bạn tôi, hiện tôi đang ở tạm nhà anh ấy."
Lâm Chức mở miệng, tươi cười chào hỏi Minh Dao.
Sau đó y thì thầm với Quản Ý: "Anh ấy không thích người lạ lắm nên hay làm mặt lạnh, anh đừng để ý."
"Không sao không sao."
Quản Ý thân thiện cười với quý ngài kia, dù sao cũng là bạn của Lâm Chức, mà còn cho Lâm Chức ở nhờ thì hẳn là quan hệ cũng không tệ.
Minh Dao rủ mắt, ác ý vô cớ cuồn cuộn trong lòng.
Bạn?
Bạn kiểu có thể kéo tay gọi chồng, bạn kiểu có quan hệ hôn nhân sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Chu choa, có người sắp mất vợ kìa [chỉ trỏ]