Chương : 13
Không buông được và buông quá nhanh, cũng giống như một người bị táo bón và một người bị tiêu chảy vậy, về bản chất đều là đau bụng cả.
Glady chờ ở nơi đó, bên cạnh là một cỗ xe đã được chuẩn bị từ lâu. Kéo xe là một con yêu thú Chung Điêu, đầu chim ưng, cổ mãng xà, thân báo màu đen tuyền tròng lên một sợi dây cương. Vừa thấy Per, nó liền lắc lư cái đầu, toàn thân rướn cao như muốn nhấc cỗ xe lên, tiếng thở phì ra đằng mũi, móng vuốt hưng phấn mà cào xuống đất, sau đó cúi đầu vươn mỏ sắc bén dí sát về phía Per, dùng phương thức vô cùng thân thiết biểu đạt niềm yêu thích của nó đối với Per. Per làm sao có thể cho nó tiếp cận. Một tay hắn mang vật nặng, đôi mắt liếc qua Chung Điêu một cái, con vật lập tức ngoan ngoãn ngay, nhưng tròng mắt đảo quanh vẫn chưa từ bỏ ý định theo sát Per như cũ.
“Ngươi rốt cuộc là ai?!”
Harula hai chân mới vừa chấm đất, liền vội vã không chờ được mà tiến đến cạnh Per. Khi hỏi, thân thể y nghiêng đến gần như dán lên trên người Per, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Per, trên mặt xen lẫn bất an. Per không thèm để ý tới vấn đề của y, Glady nghe được liền từ trong xe chui ra. Per gật đầu ra hiệu với cô ta, Glady nhìn về phía Harula.
“Là cô?!” Harula rất kinh ngạc khi nhìn thấy Glady.
Thấy là Glady, ánh mắt của y hơi tối lại, có chút khó khăn mở miệng: “Là cô sao… Cô… cho người đến cứu ta?”
Liếc mắt nhìn Per đang che kín mít từ đầu tới chân, Glady nheo lại mắt cười hỏi: “Thế nào? Có người tới cứu ngươi, ngươi không vui, trái lại lại bày ra một bộ dạng thất vọng thế kia. Rất khác thường nha.”
“Không có, làm sao có thể. . . ” Âm thanh của Harula càng ngày càng nhỏ, không có sức thuyết phục. Y ngập ngừng nhìn họ không nói gì. Lúc này Chung Điêu còn đang ngọ nguậy, thử cố sức tới gần Per.
Harula ngẩng đầu, nhìn lớp vảy trên người của Chung Điêu. Dưới ánh trăng, lớp vảy màu đen tuyền như được phủ lên một lớp mỏng ánh sáng bạc.
Ánh sáng lấp lánh, màu mực biến ảo nhìn qua cũng biết vô cùng kịch độc, lại có vẻ đẹp mị hoặc trí mạng. Ánh mắt của Harula nhìn Chung Điêu rất hoang mang.
“Đây là… của cô sao?”
Chung Điêu tuy rằng không được tính là quý báu, nhưng bởi vì tốc độ nhanh, mà được người lữ hành ưu ái, giá cả cũng không thấp. Glady làm nữ bộc, tuy chức vị tương đối cao cấp, nhưng tiền lương của cô không đủ để trả cho phương tiện giao thông sang quý như vậy.
Đối mặt với ánh mắt như muốn tìm kiếm cái gì đó của Harula, Glady không trả lời thẳng. Cô vươn tay, vỗ nhè nhẹ cái trán của Chung Điêu. Per thấy đối mặt với cánh tay mỹ nữ vươn tới, Chung Điêu đầu tiên là đe dọa, sau đó… Liền thua trước sự âu yếm của mỹ nữ. Thật mất mặt!
“Rất đẹp, không phải sao?” Glady vuốt ve lông chim mỹ lệ của Chung Điêu, cũng không nói là phải hay không, nhưng bộ dạng khoe khoang cỗ xe của cô đã thành công khiến Harula hiểu lầm.
Thân là chính chủ bỏ tiền mua cỗ xe – Per yên lặng ở trong lòng lầm bầm, có thể biến đổi mà thần không biết quỷ không hay đem tài sản người khác hóa tất cả thành của mình, phụ nữ như vậy thật quá mạnh, không phải sao?
Ánh sáng trong mắt của Harula bị dập tắt triệt để, như là đang cố che giấu một nét khó xử, y hỏi cực kỳ nhanh: “Vì sao cứu ta? Cô là ai? Người thường mua không nổi Chung Điêu.”
Đối mặt với cách đặt câu hỏi hùng hùng hổ hổ của Harula, Glady điềm tĩnh khác thường. Ánh mắt cô nhìn thẳng phía trước, nhìn qua là đang nhìn Harula, nhưng trên thực tế lại là đang nhìn Per ở phía sau của Harula.
Mỹ nhân dưới ánh trăng, thâm tình bày tỏ, cô nói: “Kỳ thực, ta là gián điệp.”
“. . .” Vô duyên vô cớ lại nhảy vào cảnh bộc lộ gián điệp.
Phải chăng gần đây giá trị quỷ súc của hắn rụng có chút lợi hại? Không chỉ có như vậy, Per cảm thấy trở nên càng ngàysự hiện hữu của hắn càng nhạt thì phải. Có thể làm cho gián điệp tỷ tỷ không hề áp lực mà tự bộc lộ, hắn quả nhiên quá thiện lương.
“Gián điệp?” Harula hỏi lại một câu.
“Ta là người Shiber Leon.” Glady cũng không giải thích cặn kẽ: “Ta nhớ ngươi từng nói với ta, ngươi có người nhà ở Shiber Leon. Nhiệm vụ của ta ở Obeli đã hoàn thành, vừa lúc, chúng ta cùng nhau trở về đi.”
Cùng nhau trở về đi. Trở về, đó là một cụm từ tràn ngập hi vọng cỡ nào, dường như có thể thấy đường đang rộng mở thênh thang tại phía trước. Nhưng trái lại, Harula nghe xong lại cảm thấy thờ ơ. Y chỉ lặng yên leo lên xe ngựa, núp ở góc ngồi âm u. Harula trốn ở trong bóng tối, Glady không cách nào thấy vẻ mặt của y. Glady bất đắc dĩ quay đầu lại nhún nhún vai với Per. Per lắc đầu bày tỏ không cần phải quản Harula. Nhìn không thấy vẻ mặt của Harula, nhưng hắn xem được bảng trị số.
Cái chỉ số trôi như nước chảy, rớt mạnh đến mức khiến người ta kinh hãi, lại sắp rụng liền về số không rồi. Per thật tình không biết là sao thế này.
Thiếu niên tâm như mò kim đáy bể, biển rộng tìm kim, chết đuối người vớt kim.
Trong lòng bồn chồn thấp thỏm bất an, Per không thể làm gì khác hơn là cầu nguyện một lát nữa tiết mục chuẩn bị có thể tạo được tác dụng.
Cưỡi trên Chung Điêu, Per ngồi ở ngoài thùng xe, thừa dịp có ánh trăng, gió lạnh thổi mạnh, đảm nhiệm vị trí xa phu cho cựu gián điệp và cựu sủng vật. Trong lúc chạy trốn, Glady đã từng đề nghị đổi vị trí, nhưng bị Per cự tuyệt. Cái kia con Chung Điêu chết tiệt cứ bám dính lấy Per không chịu rời. Sau khi ở vị trí cầm cương và được cảm nhận một lần đang bay lại ngưng giữa trời, rơi thẳng từ chín tầng mây xuống đất, Glady liền bỏ cuộc.
Per run run thu mình vào một góc chật hẹp trước thùng xe, một tay ghìm dây cương, vừa cảm thụ gió rít vỗ mạnh lên người phần phật qua lớp vải mỏng, chầm chậm, vừa lạnh vừa đau rát. Nhìn sắc trời, bốn bề đen kịt một mảng như cũ, cảnh đẹp dưới mây cuộn trong ánh trăng sau mấy giờ lộ trình dài dằng dặc trở nên buồn tẻ và vô vị. Trong xe, Glady vừa mới bắt đầu còn có thể tìm trọng tâm trò chuyện cùng Harula, nhưng trò chuyện không được vài câu, lại quay về yên tĩnh. Sau khi Glady thử vài lần liền bỏ qua, khiến Per đang muốn nghe lén vài thông tin rất thất vọng.
Per ngẩng đầu nhìn trời, cái khay bạc to lớn treo trên đỉnh đầu, giống như một cái bánh nướng thật lớn ông trời cố ý dùng để cười nhạo hành động của hắn.
Rốt cuộc là phạm sai lầm ở đâu? Phạm sai lầm ở đâu? Ở đâu cơ chứ?
Lo âu tựa gió đêm thổi vô hạn, vô cùng vô tận. Per cũng cảm thấy mình như ‘cuốn theo chiều gió’, ủ dột trong gió.
Cuối cùng đã tới địa phương giáp giới giữa Obeli và Shiber Leon. Xe ngựa đáp xuống trên một vùng thảo nguyên.
Thảo nguyên lúc này lại tĩnh mịch trong bóng đêm, ngay cả côn trùng kêu đều không nghe thấy một tiếng nào. Âm thanh của tiếng chân người dẫm trên lá cây đi tới hết sức rõ ràng. Từng tiếng ‘loạt xoạt, loạt xoạt’ vang lên trên thảo nguyên. Ngọn cỏ trầm ngưng sương sớm như gãi nhẹ lên trái tim, ngứa ngáy kỳ lạ.
Harula đứng ở trong đám cỏ cao đến đầu gối, nhìn về phương xa.
Sau lưng của y là chóp núi của Obeli, hiểm trở cao vút trong bóng đêm, lạnh lẽo, âm u, trang nghiêm, âm trầm đáng sợ tựa như Obeli vậy. Mà bình nguyên của Shiber Leon, trong cùng một mảng hắc ám kia, lại an bình và yên tĩnh.
Tự do? Harula nhìn thảo nguyên mênh mông vô tận, ánh mắt hoang mang.
Niềm vui được tự do, giống như giọt sương trên đầu ngọn lá, rớt xuống nhanh chóng thấm vào trong lòng đất, không còn thấy nữa.
Ngay theo sau đó, là hắc ám nuốt sống tất cả. Con đường phía trước mênh mang, không biết nên đi hướng nào. Tự do tới đột ngột, khi một cách sống đã thành thói quen, đối với hoàn cảnh lạ lẫm, người ta thường ưu tư, lo sợ bất an.
Thứ y muốn không phải là tự do.
Ý nghĩ như vậy chợt lóe lên, Harula liền không dám nghĩ thêm nữa. Hướng về phía trước, thử đi lên một bước, dùng cảm giác chân thực của tự do đến xua tan cảm giác mất mát và bất an trong lòng. Nhưng không có cảm giác kiên định như trong tưởng tượng.
Một đôi tay từ phía sau vươn đến, kéo cổ tay y lại. Có thể nói là trong lòng bỗng dưng thắt lại, trái tim của Harula không thể tránh né mà nhảy một cái thật mạnh, sau đó rất nhanh lại trở nên bình tĩnh. Làn da ngăn cách bởi lớp vải bông truyền đến một ít nhiệt độ cơ thể, so với tự do không xác định kia lại càng làm cho y cảm thấy ấm áp an tâm hơn nhiều. Nhưng không thể quay đầu lại, y không muốn quay đầu lại. Bất kể là phía trước có như mong đợi của y hay không, y cũng không muốn quay đầu lại.
Per xiết chặt cổ tay mảnh khảnh trong tay, đôi mắt chăm chú nhìn vào gáy của Harula. Nếu như ánh mắt trở thành thực thể, hắn có thể đốt ra một cái lỗ ở trên đó rồi.
Cái này là sao vậy? Per nhìn chằm chằm trị số mà muốn nhảy dựng lên.
Trị số sau khi hơi nhích lên hơn mười điểm, liền dừng bước tại điểm mấu chốt thứ sáu mươi.
Lẽ nào tự do còn chưa đủ để làm cho y cảm động, rốt cuộc muốn quậy như thế nào nữa? Chớ ép hắn ra đòn sát thủ!
Per gắng gượng nhìn vào cái trị số nhảy lên rồi lại rớt xuống, muốn tụt không được muốn lên cũng không xong kia, cánh tay giơ lên phía sau thiếu niên, chuẩn bị phát ám hiệu với thị vệ hắn an bài từ trước.
Nếu thiếu niên không hiểu sự quý giá của tự do, vậy thì hắn sẽ biểu diễn cho y xem thế nào là sống sót sau tai nạn của một buổi giết chóc. Nếu thực sự trị số không thể đi lên, hắn đâm lao phải theo lao, đành đem người trói lại trở về điều giáo. Đương nhiên, đây là hạ hạ sách.
Bên này, hai người còn đang do dự, lề mà lề mề, bên kia Glady cũng không nhàn rỗi, cô ta lại phát luôn đạn tín hiệu trước mặt Per.
Thật là trở về địa bàn mình thì an tâm quá phải không!
Một viên tín hiệu vừa phát ra mới hay làm sao chứ, lập tức có người từ trên cao ném hỏa cầu đáp lễ luôn.
Kéo Harula thật mạnh nhảy né ra, linh hoạt tránh một trận mưa hỏa cầu bắt đầu đổ ập xuống. Ánh mắt sắc bén của Per lướt qua vị trí đứng của Glady. Phản ứng đầu tiên của hắn là ‘rồi, lại bị tên gián điệp này chơi xỏ rồi’. Nhưng khi hắn thấy Glady cũng vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhảy né ra, hắn lại không chắc nữa.
Trận mưa lửa này căn bản là đạn lạc công kích không tập trung vào ai cả. Người hắn an bài vẫn không xuất hiện. Chung quy cảm thấy… xảy ra chuyện rồi.
Hỏa cầu nguồn gốc bất minh khiến thảo nguyên cháy rực bừng bừng. Trong nháy mắt, thảo nguyên biến thành luyện ngục.
Mưa hỏa cầu vừa xong, có người nhịn không được lập tức hiện thân.
Một người nhảy xuống từ chỗ ngồi đánh xe của một chiếc xe trên không trung, sát khí đằng đằng mà rơi xuống đất.
Người đó quay đầu có vẻ mục tiêu rất rõ ràng mà nhìn về phía Per đang quây kín trong bộ quần áo đen và Harula vẫn đang ngây người. Vẻ mặt gã cười gằn, xông lại, vừa chạy như điên vừa hô to: “Giết ngươi, giết ngươi, giết ngươi, giết ngươi giết ngươi, giết ngươi báo thù thay Anderson!”
Nghe tới đây, ngay cả Per cũng thấy lạ lùng. Nếu như bình thường, không phải là phải kêu ‘giết ngươi tên bạo quân kia’ sao? Đột nhiên nhảy ra một kịch bản lạ, bảo hắn phải diễn làm sao đây?
Anderson là ai? Trong kịch tình có người như vậy sao?
Nhưng Per cũng không bài trừ đây là hận thù do tiền nhiệm trước tích lũy…
Nhưng nếu như là nhằm vào Per Mortis, rốt cục người nọ làm thế nào mà phát hiện ra hắn chính là Per? Per thấy nghi hoặc chết đi được. Ngay cả Osi Nash cũng chỉ mới phát hiện ra sau khi hắn rút ra thanh kiếm bạc.
Theo suy đoán thì có khả năng nhất là Glady, nhưng Per lại không cảm thấy là cô ta.
Cô ta có quá nhiều thời cơ để lợi dụng.
Vừa rồi ở trên bầu trời, Per hoàn toàn giao phía sau lưng không phòng bị cho Glady.
Vậy thì, tên Anderson này rốt cục là ai? Mẹ kiếp, như người mù đi đêm, ghét chết được!
Vấn đề là hắn vẫn không thể hỏi một câu: xin chào, Anderson là ai?
Có miệng mà không nói được, thật khổ quá đi.
Một tay chống đỡ, xoay người nhảy, tránh né lưỡi dao nhỏ trên đó ánh lên một lớp độc mỏng, một thân đen tuyền của Per đã bắt đầu có một chút tác dụng trên thảo nguyên mập mờ tối. Nhưng đối phương vẫn còn đang không ngừng từ trên trời rớt xuống.
Dù là Boss né cao, máu nhiều lại thêm tốc độ như thần, nhưng tại thảo nguyên bao la này, chạy tới chỗ nào cũng trở thành bia ngắm. May mà đám người kia đuổi theo cũng mệt mỏi, bắt đầu xoay vòng quanh Per, điều chỉnh sách lược bày trận thế.
Phỏng chừng bị Per khiêng chạy xóc nghiêng ngả, Harula cũng không chịu nổi, y hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này đã xanh như tàu lá chuối. Lúc này, Per cảm thấy vô cùng may mắn là Harula chưa ăn cơm, bằng không nếu nôn lên người hắn, Per tuyệt đối sẽ vì cái giá trị mị lực đã rớt thì khó có thể tăng lại mà đập cho y một trận lên bờ xuống ruộng.
Harula đáng thương điều tức ho khan một tiếng, dùng giọng nói nghi hoặc xen lẫn tức giận hỏi cái người người tới với vẻ mặt đầy sát ý kia: “Xin hỏi, ngươi có phải đuổi theo lầm người hay không, chúng ta không quen ai là Anderson cả.”
Giữa ba người, cây cỏ dập dờn theo gió dựng lên phần phật, gió lạnh như dần dần cô đọng lại, cây cỏ lay động rớt tả tơi, bốn bề một mảng yên tĩnh.
Mọi người ở trong bóng đêm thâm tình ngưng mắt nhìn nhau, ánh mắt kia nhìn đối phương rõ ràng muốn nói “chém chết ngươi!”
Tuy rằng Per hiểu rõ có hỏi cũng như không, nhưng vẫn hết sức tò mò. Rốt cục là tên pháo hôi xui xẻo nào có bạn bè thân thích đến báo thù vậy?
Trong đôi mắt màu nâu của đối phương lướt qua một chút ám quang, sau đó gã nhịn không được cười ha ha hai tiếng.
“Thậm chí ngay cả tên của người mình hại chết cũng không biết. Trong mắt ngươi, mạng người khác không phải là mạng sao? ” Đối phương tức giận mở miệng.
A, nghe giọng điệu này, rõ ràng không phải là nhằm vào mình mà tới. Per hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt nói ‘Ly kỳ thật đấy, tên vô dụng này cũng đụng trúng cái việc cần giá trị vũ lực như bị người đuổi giết thế này sao?’
Harula nhăn cặp lông mày thanh tú lại, nghiêm túc nói: “Ta nghĩ ngươi thực sự nhầm rồi, ta không…”
“Đừng giở trò này ra với ta.” Đối phương thực sự nổi giận, đưa tay giật mảnh vải trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt phía dưới.
Đôi mắt màu nâu, trên chóp mũi có tàn nhang khả ái, nhìn qua hình dạng rất phổ thông, Per lại cảm thấy quen thuộc lạ lùng, cảm thấy đã gặp thiếu niên này ở nơi nào rồi thì phải.
“Ailte ! Lão đại nói qua không cho phép lộ mặt.”
“Sợ cái gì, dù sao chúng ta cũng không không dự định để bọn hắn sống. ” Ailte nhìn Harula, đôi mắt đẹp bị sát khí bóp méo: “Đều là ngươi, nếu như không phải là ngươi, Anderson sẽ không phải chết! Cùng là sủng vật, người thì chết, người thì bị giải tán, ngươi dựa vào cái gì mà còn sống.”
“Anderson là.. . ” Harula đã đoán được người được nói tới ai.
“Không sai, chính là người bị ngươi đoạt mất trái tim.” Ailte cầm chủy thủ hung ác mà vung lên phía trước về phía trước, mũi đao thẳng tắp chỉ vào Harula ở hướng đối diện, cười nhạt: “Ngươi nói xem, bây giờ ta móc trái tim của ngươi ra, không biết ngươi có đau như Anderson không?”
Harula nghe vậy sắc mặt trắng nhợt. Bỗng nhiên dưới chân Ailte tăng tốc độ, tấn công mạnh về phía bọn họ. Per cũng đang chợt nhớ ra mình đã gặp người như thế này ở đâu khi đối phương mở miệng nói.
Mắt nâu, tàn nhang khả ái trên chóp mũi, âm thanh mang theo tiết tấu trầm bổng khi mở miệng nói, cảm giác vô cùng dí dỏm. Lần đầu tiên Per thấy gã, gã đang có chút đắc ý thuật lại cho mọi người nghe những chuyện mới mẻ gần đây.
“Nghe nói gần đây Vua của Obeli rất mê đắm một sủng vật.”
Lúc đó người này đang nói chuyện cùng một thiếu niên tên là Pat, Per sở dĩ nhớ kỹ Pat, là bởi vì cái tên lão đại khó lường của hắn – người đàn ông tóc đỏ.
Gián điệp trong nội cung, lại không phải Glady. . . Đầu óc của Per sắp xếp cực kỳ nhanh các đầu mối lại, tay chân theo bản năng hành động.
‘Loảng xoảng’ của một tiếng, thanh kiếm bạc của Per chém đứt chủy thủ của thiếu niên, lực đạo mạnh đến mức lòng bàn tay đối phương tê rần. Chủy thủ rơi xuống thảm cỏ.
Thấy đồng bọn gặp rủi ro, tên còn lại lập tức nhào lên, vung đao lên chém Per. Thực sự không có uy hiếp, nhưng vẫn buộc cho Per phải nhảy né một cái.
Ailte lập tức cúi đầu nhặt chuôi kiếm bị chặt đứt, tay kia giơ ra sờ pha lê, muốn khôi phục nguyên trạng chủy thủ. Gã nằm xuống đất lục lọi xem cái chủy thủ rơi ở đâu, rõ ràng đang ở trước mắt bụi cỏ đang ở trước mắt, nhìn là thấy ngay. Nhưng trước mắt của Ailte lại xuất hiện một người.
Per từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt nhìn người đang quỳ rạp trên mặt đất kia, ánh mắt kia tựa như đang nhìn một con kiến hèn mọn, khinh miệt mà tàn nhẫn.
Trên không trung, thanh kiếm bạc miết qua một vòng tròn, ánh sáng lấp lánh chớp lên trước mặt, cổ tay của thiếu niên đang cầm chuôi kiếm lập tức đứt lìa ra, rơi xuống bụi cỏ, phát ra một tiếng vang mềm mại.
Một giây sau, chất lỏng màu đỏ phụt ra, văng khắp mọi nơi, như nhuộm đỏ một vùng không khí. Per nhảy né ra, lui sang một bên, lạnh lùng đứng nhìn.
Từng vòi máu vẫn tiếp tục tóe ra cao đến vài thước, bắn tung tóe như đang thiêu đốt cả vùng đất. Mùi vị máu tanh cháy khét, mang theo mùi thịt kỳ dị lướt qua mũi từng người. Khóe miệng Per cong lên nụ cười sung sướng.
Khát vọng càng nhiều máu tươi, khát vọng càng nhiều tiếng kêu thảm thiết. Trong lòng, lửa giận thiêu đốt thúc giục, kích động thân thể.
Đó là lửa giận khi bị lừa dối.