Chương : 18
Chim trĩ trắng là sứ giả mang tin, cho nên nó mới có thể bình yên bay vào trong cung. Có ba bức thư đến từ ba người đó là Harula, thần quan, còn có BOSS của Shiber Leon, Euler Jonas. Một lúc nhận được ba phong thư mà tại cái thế giới mà hắn không tín nhiệm ai, không thể dựa vào ai lại càng không có bạn bè này làm Per rất kinh ngạc. Harula viết thư cho hắn, điều này có thể lý giải, mà lần này cả thần quan và boss của Shiber Leon cũng gửi thư cho hắn làm hắn không thể nào hiểu nổi. Thần quan đại nhân nhiều lắm cũng chỉ tính là có gặp mặt một lần. Mà BOSS của Shiber Leon, ngay cả mặt mũi hắn cũng chưa gặp qua, chẳng lẽ y là tri kỷ đã lâu của “mình”? Nghĩ đến đây, Per cảm thấy thật buồn nôn. Xuất phát từ tò mò, hắn đọc thư của BOSS Shiber Leon trước. Kết quả, đọc xong hắn chẳng biết nói gì luôn.
Thư của Euler Jonas rất có bài bản, khuôn phép. Một đống lời ân cần hỏi thăm đầu thư, khách sáo có thể lược bỏ không xem, giữa thư lại là một đống giọng điệu của giai cấp thống trị, hắn tự động loại bỏ luôn không cần suy nghĩ. Per cuối cùng cũng tổng kết, phong thư thứ nhất của người này chưa gì đã kêu gọi hắn cùng nhau đi chết! Ngay cả mặt mũi cũng chưa gặp qua mà đã đòi cùng sống cùng chết hắn, hình như đầu óc của Euler Jonas đã bị chính nghĩa phá nát rồi thì phải?
Hắn mặc kệ lục địa hay đại dương có khe nứt gì gì đó, rồi lại hiện lên cái thần điện khỉ gió nào đó. Rồi cái gì mà cần tất cả các BOSS tụ tập đầy đủ mới có thể giải quyết. Theo như Euler Jonas nói, lần này nhiệm vụ thưởng cho cực kỳ hậu hĩnh, nếu có công ngăn chặn cái khe nứt đó, mà còn đánh bại các BOSS còn lại thì có thể thành thần. Wow, thật sự là… rắm thối, bộ y nói là hắn sẽ tin à, đừng quên trong kịch bản gốc, hắn cũng có phần tham dự, vả lại nếu trở về với thế giới hiện tại, thân phận của hắn tương đương với thần sáng tạo thế giới này. Ai mà thèm làm mấy cái trò lãng phí sức lực, tự mình tìm chết này chứ.
Thế giới bị hủy diệt? Đừng nói thế giới này không thể hủy diệt được chứ nếu dị giới đầu tiên này biến mất thì vẫn còn có thiên thiên vạn vạn cái dị giới khác chờ hãm hại bố đây này.
Đem phong thư có tính chất giải cứu thế giới vứt đến tay của quản sự, Per đem lực chú ý đặt trên người nhân vật hắn sắp sửa tiến công chiếm đóng chính là – thần quan đại nhân.
Thần quan đại nhân dùng giấy trắng mộc mạc để viết thư mà câu từ trong đó cũng cực kỳ đơn giản: “Cậu ấy ở đây hết thảy đều mạnh khỏe, đừng mong nhớ cậu ấy.”
Lược bỏ tính danh, đây đúng là một phong thư không đầu cũng không đuôi, cũng chỉ có Per mới có thể đọc hiểu. Thần quan đại nhân thật là tri kỷ ngoài ý muốn. Sờ sờ chút lương tâm còn sót lại không nhiều lắm của mình, Per thở dài, xem ra người này là một người tốt.
Cuối cùng hắn mở thư của Harula, nói thật, Per cũng không muốn mở ra xem tí nào. Cái loại tình huống này, thật giống như đi gặp mặt bạn gái cũ, nội tâm thật sự xấu hổ. Tuy rằng, hắn chưa bao giờ có bạn gái cả. (T.T)
Thư của Harula nằm ngoài dự kiến của Per cũng thập phần đơn giản, cũng là một câu y hệt với thần quan đại nhân, có điều dài hơn được chút đỉnh.
“Ta tốt lắm, hiện tại đang theo thần quan đại nhân học tập, không cần lo lắng.”
Hai ngươi như thế nào vẫn trộn lẫn với nhau vậy? Haizz, nội dung vở kịch trước sau như một vẫn đi theo một quỹ đạo mà.
Per sờ phong thư, bên trong còn có cái gì đó phình ra, hắn lấy ra xem thử, ồ là bùa hộ mệnh. Chắc là Harula làm rồi, nhìn giống như một cái hầu bao, mặt trên của cái bùa thêu một nhánh bông gạo trắng và hoa huệ, còn có vị thần hai mặt nữa, thủ công nhìn rất bình thường, tạm coi như là xem được. Nhưng mà… tại sao lại có mùi như tín vật định tình tặng cho tình lang thế này, rất có gian tình nha.
Trên bùa hộ mệnh cũng không phải là một bên mặt của thần hai mặt, cũng không phải là mặt đại diện cho hắc ám, mà là thần hai mặt chân chính. Để cả hai bên mặt của thần, điều này làm cho Per có chút khó chịu. Nhìn đồ án trên bùa hộ mệnh, Per bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện.
【Uầy, đúng rồi. Quên hỏi ngài, ngài là thần gì, thần hai mặt phải không?】 Per mở kênh thế giới.
【……】 đối phương liên tục giả chết, hiện tại trên cơ bản ngoại trừ nội dung vở kịch, còn lại đều mặc kệ hắn.
Per nắm chặt bùa hộ mệnh, hừ một tiếng. Mỗi ngày vừa lên mạng, đã thấy thần minh đại nhân giả vờ rớt mạng, thật không có ý nghĩa.
Nhận được bùa hộ mệnh, cầu một đời bình an. Tuy rằng thần minh của thế giới này không đáng tin cậy, nhưng mà có chút ít còn hơn không. Ba phong thư đều ném cho quản sự, chim này là do ông ta mang vào, mà nhìn nó cũng chả có tính công kích gì, mấy bức thư này không biết đã bị bao nhiêu người xem qua rồi.
“Đốt.” Per phân phó, mắt không thấy tâm không phiền, ngoại trừ thần quan đại nhân, còn lại hai lá thư, một lá so với một lá càng làm cho người ta phiền lòng.
“Điện hạ… Về chuyện khe nứt ở đại dương, ngài cảm thấy có thật không?” Quản sự Lawes là người vẫn luôn đi theo bên cạnh Per, Per làm việc bình thường sẽ không kiêng dè ông, có việc gì thì ông cũng sẽ trực tiếp hỏi Per. Lần này lại thấy Shiber Leon đề cập đến vấn đề nghiêm trọng như vậy, ông không khỏi có chút lo lắng.
“Như thế nào? Ngươi muốn ta đến Shiber Leon cùng nhau cứu vớt thế giới à.” Per rút một tờ giấy ra, không chút để ý mà nói, cầm bút lông chim lên, bắt đầu chuẩn bị hồi âm.
“Thuộc hạ không dám.”
“Vậy là tốt rồi.”
Quản sự thu hồi giấy rồi lui ra, cho dù quen thuộc, ông cũng không dám đối BOSS âm tình bất định này không kiêng nể gì mà phát biểu ý kiến. Ông giúp Per thuần túy là vì cùng Kunta có chút ân oán cũ, sau này phò tá Per lấy được quyền thế, cuộc sống của ông trôi qua cũng coi như là thoải mái. Nhưng chủ nhân càng ngày càng khó hầu hạ, làm cho ông cảm thấy ngày vui trôi qua nhanh chóng mà.
Những năm gần đây hành động của Per • Mortis càng ngày càng khó nắm bắt, nếu không phải hắn nói chuyện làm việc có trật tự, rõ ràng, có trước có sau, Lawes có khi sẽ nghĩ rằng người này điên rồi.
Những ngày còn tên sủng vật kia, Per đột nhiên cả người bình thường hơn rất nhiều, ít nhất biểu hiện của hắn còn giống người.
Mọi người đã cho rằng mọi chuyện vẫn sẽ cứ tiếp diễn như thế.
Hiện tại, mặc dù không có khôi phục vụ hỉ nộ vô thường như quá khứ, nhưng không thể nhìn thấy được sự bình tĩnh mà tàn ngược trong quá khứ, những cảm giác lo lắng và bồn chồn bị giấu kín trong vực thẳm quay cuồng, không nghe thấy âm thanh, không nhìn thấy bóng dáng, nhưng nó có thể làm cho mọi người cảm thấy rõ ràng rằng nó đang ở đó. Không biết khi nào nguy hiểm sẽ đột nhiên hiện ra, sự lo lắng bất tri bất giác sẽ đánh mất tính mạng ám ảnh tất cả mọi người.
Mọi người nơm nớp lo sợ như đang đi trên một phiến băng mỏng.
Phản quân còn sót lại của Kunta chẳng qua là một bộ phận nhỏ không chịu nổi áp lực này mà bạo phát thôi.
Per • Mortis là vua được chỉ định sẵn trong số mệnh, nhưng chẳng ai biết vị vua này có thể chống đỡ đế quốc bao lâu?
Lời tiên đoán đã nói Per sẽ tạo nên một vương quốc mới, nhưng vương quốc mới mà nữ tiên tri đã nói đến rốt cuộc là có ý tứ gì.
Ban đêm, dưới mái hiên, Lawes cúi đầu vò nát tờ giấy trong tay.
Per đang bận rộn viết thư cho đối tượng sẽ bị công hạ trong tương lai, không có thời gian mà quan tâm đến quản sự. Trong tay còn có con chim trĩ trắng đang đợi thư hồi âm, tò mò mà nghiêng đầu đánh giá hắn, nhìn nó thật đần đần, Per gác cằm lên cây bút, thú tính bắt đầu nổi lên. Sai người đem đến một con kền kền, đen như mực, vừa nhìn là đã thấy ác ngoài sự mong đợi, mang đậm sắc thái của Obeli.
Viết xong thư, cột chắc vào chân con kền kền, Per gọi người thả nó đi. Per túm lấy con chim trĩ tỏa ra hào quang rực rỡ kia, cười xấu xa. Nhớ không lầm thì giống chim này thật ra có thể dẫn âm, là thứ cực kỳ thiết yếu chuyên dùng để nghe trộm. Nếu người ta đã đưa tới, không có lý do gì để lãng phí cả.
Đến đây đi… đến đây đi, không phải ngươi muốn nghe sao? Ta sẽ mang mi đến cung điện ban đêm chơi với quỷ! Ha ha!
Chim trĩ trắng hình như cũng dự cảm được sẽ có chuyện không hay xảy đến với mình, ở trên tay ma vương vỗ cánh phành phạch, Per cười tà ác.
“Kêu đi, mi có kêu đến rách họng, Euler Jonas cũng sẽ không tới cứu mi đâu, ha ha.”
Ngày hôm sau, Osi Nash vào hoàng cung, lúc đi ngang qua sườn điện, y nghe thấy một tràng cười sung sướng, bước nhanh qua hành lang gấp khúc, tiến vào sườn điện, y lập tức nhìn đến một kỳ cảnh nhân gian, một con chim gần như không còn cọng lông nào đang vắt giò lên cổ chạy như điên trong sân. Mỗi khi nó nghĩ sẽ có thể đào thoát thì một phiến băng mỏng sẽ ép sát người nó, cắt trụi bộ lông của nó.
Trong viện gà bay chó sủa, khắp nơi trên đất đều là lông chim.
Còn điện hạ nhà y đang dựa vào tường gập bụng cười đến rung người, nhìn qua cực kỳ vui sướng.
“Điện hạ… ” Y không thể nào hỏi mấy câu linh tinh như: Ngươi đang làm cái gì vậy. Osi Nash vừa mở miệng đã thấy hối hận, bởi vì thằng ngu cũng nhìn ra được điện hạ nhà y lại lên cơn rồi, nhưng mà hiện tại im lặng đã quá muộn, Per đã nhìn qua phía bên này rồi: “Đây là… sủng vật mới của ngài sao?” Osi Nash sửa miệng.
“Ngươi không cảm thấy rất thú vị à?”
Giờ phút này, chim trĩ trắng quý phái ngày nào làm gì còn hào quang chói lọi như lúc mới đến, à có chứ, trọc thì có. Tiếng kêu của chim trĩ vừa cao vút vừa bi phẫn, lại chả có ích gì, ma vương sẽ không bao giờ đồng tình với nó đâu, có gào thét cũng chỉ khiến cho hắn cảm thấy vui thôi, nó chỉ còn có cách chạy vòng vòng xung quanh.
S nhiều sẽ gây nghiện, cái cảm giác giày vò sinh mệnh của người khác sẽ làm dục vọng của con người từ trong ra ngoài đều thỏa mãn, đó là một kiểu vui sướng đến hưng phấn. Per còn chưa có biến thái đến trình độ này, hắn chỉ muốn khích cho chủ nhân của con chim này đến cầu xin hắn thả nó ra mà thôi, có điều chủ nhân của chim trĩ trắng thật sự rất nhẫn tâm, từ tối hôm qua lúc hắn bắt đầu đùa giỡn với con chim này cả đêm, đối phương cmn lại giả vờ làm kẻ điếc, hắn cũng không có biện pháp. Kết quả, từ lúc bắt đầu chơi đùa đến giờ, Per lại có một loại cảm giác sảng khoái khi nhìn thấy con chim chạy trốn hắn như một con chuột.
Cái gọi là trò chơi đơn giản thường dễ dàng làm cho người ta cảm thấy sảng khoái, đại loại là như thế. Per bất tri bất giác chọc phá con chim trĩ đến cực kỳ hăng say.
Con người bị bức bách mà phải giả trang rất đau khổ, mà sau khi quá mệt mỏi tháo lớp mặt nạ đó xuống vẫn phải tùy thời tùy chỗ đều biểu diễn, diễn kịch cũng không phải chỉ cần đánh một lớp phấn trên mặt là có thể trở thành Mai Lan Phương (một ngôi sao kinh kịch Trung Quốc), mặt nạ giả dối này đã đeo quá lâu rồi. Nhìn xem, thần gây sức ép đem hắn từ một thanh niên ba tốt biến thành kẻ chỉ cần đùa giỡn với một con chim mà có thể sung sướng như vậy. Thật không hiểu là đáng thương hay là biến thái đây.
Osi Nash có lẽ cũng nghĩ rằng Per rất đáng thương, bởi vì ánh mắt y nhìn về phía Per là đồng tình.
Trong cung không có sủng vật, tiếng vỗ cánh của con chim trĩ kia lại lớn như vậy làm cho cung điện càng thêm trống trải.
“Điện hạ, nếu… Ngài cảm thấy nhàm chán, ta có thể cùng ngài trò chuyện.”
Osi Nash nhắc tới hai chữ “nhàm chán”, làm cho Per vốn đang cười đến sung sướng đột nhiên không cười nữa, nghe người khác nói như vậy, hắn cũng hiểu rằng hành động không có việc gì mà lăn qua lăn lại một con chim rất là nhàm chán. Nhất thời hắn không có hưng trí. Tùy tiện túm lấy cánh của con chim, tránh đi cái cánh đang vỗ, dưới ánh mặt trời chớp mắt một cái, trong mắt toàn là màu đỏ khát máu, chính Per cũng không phát hiện ra trong mắt mình vừa có sát khí.
“Như thế nào, ngươi không muốn làm tướng quân mà muốn làm sủng vật của ta à?” Per thuận miệng tùy ý đùa giỡn.
“Làm sao có khả năng đó?” Osi Nash bị Per làm cho khiếp sợ, theo bản năng phản bác.
Per gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. BOSS biến thái quỷ súc, thần phật căm hờn, ai muốn làm sủng vật của hắn thì đó chắc chắn là trời sinh ra để làm M.
Osi Nash thấy Per bày ra vẻ mặt ngươi không muốn là đương nhiên rồi lại rối rắm, làm y nói chuyện cũng lắp bắp: “Điện hạ, ta không phải có ý đó…”
“Có ý gì cũng không quan trọng, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không đối xử với ngươi như sủng vật, ngươi không thích hợp làm loại sinh vật bị giam cầm, yếu ớt này.” Per vừa nói xong lời trấn an, Osi Nash mới yên lòng, rồi lại nghe Per tiếp tục nói,
“Ngươi không dễ để khống chế, không yếu đuối, ta chỉ cùng sinh vật tùy thời đều có thể giết được mà tán gẫu, thề non hẹn biển, bởi vì… chỉ cần chơi xong là có thể giết người không cần giữ lời hứa.” Per túm cánh con chim trĩ kia cười đến vô liêm sỉ, khí thế của nhân vật phản diện trong lúc nhất thời không thể nào kìm hãm được.
Trung khuyển nhăn lại cặp mi anh khí, trên gương mặt tuấn tú cương nghị có một loại biểu tình mang tên khổ sở. Per nghĩ rằng kế tiếp Osi Nash sẽ nói: Điện hạ, kỳ thật ta sùng bái tiên (roi) pháp của ngươi thật lâu, mời ngươi tận tình quất ta đi, không cần khách khí, sủng vật hay gì gì đó ta cũng nguyện ý.
Nhưng Osi Nash lại trầm giọng chậm rãi mở miệng, dùng thanh âm khàn khàn nói,
“Điện hạ… Ngài sợ hãi người khác nhìn rõ chính mình như vậy sao?”
Per choáng váng, đây là cái thể loại gì vậy?
“Người duy nhất đến gần bệ hạ lại bị ngài đẩy ra rất xa, rốt cuộc ngài đang sợ hãi cái gì chứ?” Osi Nash dùng vẻ mặt bi thương hỏi.
Sợ hãi tên Harula kia sẽ thay đổi thất thường, sợ hãi ngày nào đó mình kiềm chế không được nên đẩy y đi thật xa trước.
“Ngài thật sự không hối hận chứ? Ngài như vậy có thật sự… hạnh phúc không?” Osi Nash cúi đầu, dưới chân y, là lông chim đang từ từ rơi xuống. Gió cuốn lông tơ nhẹ nhàng lay động, bay bay, khung cảnh lãng mạn y hệt trong truyện dành cho thiếu nữ mơ mộng.
Osi Nash chỉ nói một câu đã đâm đến trái tim của Per, thành công đè nát bét một cây rơm rạ cuối cùng của Per, hắn nhận thấy tình tự của chính mình trở nên kỳ quái, lại không thể ngừng quất roi liên tục, ngân quang hiện ra, roi da dưới ánh mặt trời hóa thành những đường trắng chói mắt, dồn Osi Nash bay vào một bức tường cao, khiến nó sụp xuống.
Sau khi binh sĩ ập đến, thấy người phá hoại cung điện chính là điện hạ nhà mình, rất ăn ý mà trở lại cương vị của mỗi người.
Per nhìn thấy mình đã quất người ta đến đập vào tường còn làm sập tường, ngẫm lại vẫn là thuận theo nội dung của vở kịch thì phải. Đá văng hòn đá trên người Osi Nash, một cước chính xác giẫm lên ngực của y, Per hỏi: “Vậy ngươi nói xem, như thế nào mới có thể không hối hận, như thế nào mới có thể hạnh phúc?”
Trên chân dùng thêm lực, ây da rất có cảm giác đáp sai sẽ một cước giẫm chết ngươi nha~.
Per cúi đầu cười chờ đáp án.
“Thử… Tin tưởng một người, thử… đem phía sau lưng giao cho một người, đem chuyện có thể nói, nói cho người đó nghe, như vậy có thể ít nhất dỡ xuống một nửa gánh nặng.” Osi Nash hít thật sâu, không thèm nhìn áp lực nặng nề trên ngực, mà chỉ nhìn chằm chằm thiếu niên có đôi mắt màu đỏ rất thích nhìn thấy máu kia, gằn từng tiếng chân thành nói.
“Ha ha ha ha… ” Per nhịn không được cười ra tiếng, chuyện của hắn nên nói cho ai nghe, nếu có thể nói hắn đã nói lâu rồi, nghĩ thì như vậy, Per vẫn không nhịn được mà đùa giỡn Osi Nash.
Dưới ánh mặt trời, thiếu niên rũ mắt xuống, cánh tay vung roi lên, thân roi màu bạc rơi xuống khuôn mặt của Osi Nash, những gai nhỏ trên roi rạch xước gương mặt màu mật ong: “Vậy ngươi nói, ta nên tin tưởng ai, đem phía sau lưng của ta giao cho ai, ai có thể gánh vác một nửa gánh nặng của ta?”
Liên tiếp chất vấn khiến người nghe cảm thấy vô cùng bi thương.
Cuối hè, ngày không chút gió, cây cối khô cằn, có cái gì đó như vỡ ra.
Osi Nash dựa vào bờ tường vỡ nát, ngẩng đầu nhìn Per đang đứng ngược chiều ánh sáng, mắt không hề chớp, tầm mắt dường như đọng lại ở giây phút đó. Ánh mắt hai người ở trong không khí đối chọi nhau, chờ đối phương thất bại mà hạ binh đầu hàng.
Dưới cái nhìn chăm chú của Per, Osi Nash nhẹ giọng mở miệng: “… Ta.”
Ngẩng mặt nhìn lên từ bờ tường vỡ nát, hắn nhìn thấy… ánh mặt trời như dừng lại trên gương mặt tuấn tú của Osi Nash, làm cho đôi mắt đen huyền sâu thẳm của y trở thành sắc tím dịu dàng, không ngờ đôi mắt ấy lại sạch sẽ và trong veo như vậy.
Ánh mắt đó còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời, ấm áp đến nổi thật khiến cho người ta an tâm.
Bị y nhìn chăm chú đến như thế, ắt hẳn mọi người sẽ không tự chủ được mà muốn đi theo người như vậy.
Per hạ tay cầm roi xuống, nói: “Được.”
Mắt của Osi Nash mở thật to, gương mặt của Per dưới ánh mặt trời chân thật mà kiên định, y kinh hỉ nói: “Điện hạ…”
“Chỉ là thử thôi… Nếu ngươi dám phản bội ta, hãy tin rằng ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi sống để làm ra chuyện như vậy.” Per cảnh cáo xong, quay lưng lại, nhặt con chim trọc hết lông, bị lãng quên ở một bên, xoay người rời đi.
Đưa lưng về phía Osi Nash, Per không nhìn thấy vẻ mặt của y, nhưng hắn có thể đoán được vẻ mặt của trung khuyển quân nhất định là cảm động muốn chết rồi. Per thở dài, hình như hắn đã tìm được cách ngược người này rồi. Có điều phương pháp này… Hơn phân nửa sẽ cần hắn dâng hiến tấm thân này một chút, nhưng mà hắn rất sợ đau đó.
Osi Nash đứng sau lưng hắn, khẽ nói: “Sẽ không, ta sẽ không bao giờ phản bội ngài.”
Per nhịn không được phốc một tiếng, bạn trẻ này, ngươi là do thần linh phái xuống cứu vớt cuộc đời tội lỗi của ta đúng không?
Đáng tiếc, có lẽ mọi người không thể nào công hạ hắn đâu, không thấy giá trị may mắn ở mức E vẫn còn theo ám hắn mãi mà chưa được à?
Huống chi, người này không phản bội hắn không có nghĩa là tất cả mọi người đều không phản bội hắn, còn không thì người đó giữa đường sẽ anh dũng hy sinh. Mặc kệ như thế nào đều là dồn ép con người ta vào bể khổ mà.
Ngay từ đầu cái trò chơi phản bội này, hắn đã diễn đến nát bấy rồi, hắn không muốn diễn nữa đâu, có thể đổi trò khác hay không vậy… Não của Per lúc này đã quay mòng mòng rồi, một tay túm chặt con chim đã bị hắn hành đến không còn gì, một tay vỗ về nó, vừa lúc nãy thiếu chút nữa hắn đã động tâm, chỉ có thể đổ lỗi là do ánh mặt trời rất ấm áp, thanh niên đứng đó thật đẹp. Mẹ kiếp!!! Giận dữ xua khi đám lông rụng đang bay phất phơ trên không trung, Per xoắn xuýt, hắn đang suy nghĩ cái quái gì vậy?!
Vượt qua ngàn dặm giang sơn đến Shiber Leon, tại chỗ ở của nghiên cứu sinh giáo hội có một người cũng đang rối rắm.
Ôm con chim màu trắng đang tỏa ra kim quang chói lòa, Harula nghe từng âm thanh truyền ra từ cổ họng của con chim, co người nắm chặt khăn trải giường.
Lúc này, Glady đẩy cửa tiến vào, Harula cuống quít buông tay ra.
“Ta mang bữa tối đến cho ngươi, như thế nào, hắn nói cái gì với ngươi?”
Harula miễn cưỡng tươi cười: “Hả? À! Hắn nói hắn tốt lắm… Hắn tốt lắm.”
Không có y, hắn cũng tốt lắm.
“Chỉ có mấy câu như vậy?” Tuy rằng ngoài miệng Glady nói như vậy, nhưng hình như cô cũng không kinh ngạc: “Ngươi thật sự dự định cùng điện hạ đi đến thần điện, người của viện nguyên lão chính là muốn lợi dụng ngươi dẫn dụ Per • Mortis tới nơi đó, ngươi phải hiểu rõ.” Ở trong mắt Glady, Per cho tới bây giờ không phải là điện hạ của cô, sau khi trở lại Shiber Leon, chủ nhân của cô chỉ có một, đó là Euler Jonas. Nhưng nàng cũng không muốn nhìn thấy Per vì Harula bị lợi dụng.
“Ta muốn đi!” Lần này Harula rất kiên định đáp. Glady không thể lý giải nổi, cô không đồng ý hỏi,
“Hắn đồng ý không?” Per dĩ nhiên sẽ không có đồng ý rồi.
“…” Harula im lặng một lúc, cuối cùng y vẫn nhấn mạnh mà lặp lại “Dù bất cứ giá nào đi nữa, ta nhất định sẽ đi.”