Chương : 37
Cuộc sống chính là lúc nên tin thì ngươi không tin, lúc không nên tin thì ngươi lại một mực đòi tin.
“Ta có thể xin hỏi tại sao lại tổ hợp như vậy không?” Alpi tiến về phía trước một bước, hiển nhiên không chỉ một mình Per kinh ngạc, nhưng Alpi hỏi vấn đề rất thận trọng, bởi vì gã bổ sung rất nhanh và cung kính: “Dựa theo thuộc tính, ta tựa hồ hợp với Naosica hơn.”
Per bình tĩnh lại rất nhanh, hắn ngửi được mùi vị ác ý trong không khí.
Cùng thuộc tính? Per trợn mắt tỏ vẻ bó tay, hắn và giáo hoàng còn có tướng phu thê cơ, sao không cùng một đội?
Giáo hoàng bỗng cười sung sướng ra tiếng, đang lúc mọi người nghi hoặc, liền dùng lời nói nhỏ nhẹ giải thích: “Trắng hay đen cũng không tồn tại một mình được. Thừa cơ hội này, có lẽ có thể cho các ngươi phát hiện từ trên người đối phương thứ mà các ngươi chẳng bao giờ nhìn thấy.”
Có lẽ thừa lúc mọi người có thể trở về ăn cơm, ai nấy mau mau về nhà đó cho rồi. Per cực không kiên trì đối với nội dung vở kịch. Trong trò chơi, những NPC thân phận tôn quý có chút tuổi tác, không phải khảo nghiệm bản lĩnh văn ngôn, mà là khảo nghiệm độ cứng của nhẫn nại, đặc biệt là thể loại chỉ cần ctrl+N sau đó nhắm mắt lại mà next next next cũng biết nội dung vở kịch đi về đâu này.
Giáo hoàng cho cái câu trả lời không rõ ràng. Đám người mặc dù bất mãn cũng chỉ có thể tản đi. Per xoay người chuẩn bị rút lui, bỗng nhiên có người túm chéo áo của hắn lại. Per cúi đầu, à, hóa ra là một trong những đồng đội lần này của hắn, nhóc con Shiber Leon. Tay của cậu bé nắm áo Per run rẩy, Per cúi đầu nhếch miệng cười, không có chút hảo ý nào: “Làm sao vậy, sợ à?”
Đứa bé trai xù lông, đôi mắt to xanh thẳm trừng lên: “Còn lâu!”
“Có thể chết đấy.” Đại ma vương Per rất thành thục mà đe dọa tiểu bằng hữu: “Cho dù ngươi may mắn còn sống, em gái của ngươi cũng chưa chắc có thể còn sống sót. Nếu có người dùng em gái ngươi áp chế ngươi, ngươi có giết nó không? Hay là cứu nó? Nếu như đồng đội Shiber Leon của ngươi muốn giết, ngươi có giết đồng đội để bảo vệ em gái? Hay vẫn giết em gái để hiến tế cho vinh quang của Vua các ngươi?”
Cậu bé vùi đầu trầm mặc, cắn môi không nói lời nào. Đại ma vương Per không hề đồng tình tiếp tục suy đoán đủ loại khả năng máu tanh. Cho đến khi đứa bé bị hắn hù đến sắc mặt trắng bệch, Per mới cảm thấy mỹ mãn ngừng lại, sau đó buông tay: “Hiểu chưa? Đây là giá phải trả của việc kiên trì chính nghĩa. Như ngươi chỉ biết nói lời hay làm những việc cảm thấy vinh dự, chắc cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới rằng có một ngày, việc ngươi luôn nhận định là đúng sẽ khó khăn như vậy. Song đây là thực tế, không phải việc ngươi làm đúng thì sẽ phải nhận được ca ngợi và tưởng thưởng. Chính nghĩa chân chính, là cần phải trả giá. Như vậy, ngươi bây giờ hối hận không?”
“… Ta không biết.” Cậu bé tựa hồ có chút nhụt chí, tay nắm góc áo của Per thả lỏng, buông xuống hai bên thân.
Thần quan đứng ở một bên, Per không để ý đến việc bị y nghe thấy tất cả mọi chuyện, dù sao cũng không phải là cái gì cơ mật. Nhưng lại có một người ngoài mở miệng ngoài ý liệu: “Ta sẽ không để cho cậu ta đối mặt với sự lựa chọn như vậy.” Naosica từ một đám mặc áo choàng màu bạch ngân đi ra, tiến về phía Per.
Per nheo mắt. Đù, cái hào quang rực rỡ vạn trượng lóng lánh khỉ gió gì đây, cosplay thánh mẫu Maria chắc.
“Trẻ con không cần đối mặt với chuyện tàn nhẫn như vậy.” Dáng vẻ thương xót của Naosica giống hệt với thần quan.
Per sảng khoái hỏi: “Vậy ngài dự định thế chỗ giết em gái của nó sao?”
Cậu bé bỗng dưng khẩn trương lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Naosica, nhút nhát nhìn khuôn mặt chính khí nghiêm nghị kia.
Naosica cúi đầu, đối mặt với ánh mắt cậu bé, mỗi chữ mỗi câu đều thề thốt: “Ta cũng sẽ không giết cô bé kia.”
“Vậy là phân phó những người khác giết?”
“… Không.”
“Ồ.” Per bỗng nhiên lộ ra một vẻ mặt tỉnh ngộ: “Ta thiếu chút nữa đã quên chúng ta là một đội ngũ, lẽ nào ngươi hi vọng do ta hạ độc thủ? Chẹp chẹp, thật là một lời hứa hẹn có lợi làm sao, mà ta thật sự lại có khả năng sẽ làm như vậy.”
Cậu bé ngẩng đầu nhìn hai đại thần ngươi một câu, ta một câu một hồi, căng thẳng đến mức mồ hôi chảy xuống dọc theo thái dương.
“Ngươi cũng không phải người như ngươi vẫn nói.” Naosica cuối cùng tổng kết. Per nheo mắt, cảm giác những lời này quen tai làm sao, nghe qua ở nơi nào rồi nhỉ? Per quay đầu lại đụng phải ánh mắt của thần quan, đúng rồi, người này cũng đã nói như vậy.
“Bất kể ta là một người thế nào, ngươi cũng sẽ không coi ta là đồng đội. Các ngươi biết rõ Obeli cũng không phải là bất kham như lời các ngươi vẫn thường nói, nhưng các ngươi vẫn luôn coi chúng ta là kẻ địch.” Per nói toạc móng heo ra, hắn sợ bị BOSS trắng dụ dỗ: “Cho nên thôi đi, chúng ta đều biết tự mình là người như thế nào. Hơn nữa chúng ta còn rõ rằng con đường của chúng ta không bao giờ trùng nhau, bất kể ngươi có ôm hi vọng như vậy hay không.”
Per ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu cậu bé và thần quan đi theo. Cậu bé tựa hồ bị Per vừa dọa sợ một phen, lén nhìn phụ thân trong đội ngũ Naosica. Per nheo mắt lại uy hiếp, thần quan mới cúi đầu, dắt tay của cậu bé, theo phía sau của đội ngũ Per. Cậu bé còn đang vừa đi vừa quay đầu lại.
Per thấy thế, nhằm vào Naosica cười: “Thấy chưa, chúng ta cuối cùng ai cũng phải nắm lấy điểm yếu của đối phương làm lợi thế mới có thể an tâm. Nếu quả thật không muốn ta động thủ với cái cô bé kia, ngươi chỉ cần dùng cái ấn nguyền rủa kia uy hiếp ta là xong. Nhưng ta tin là vì chính nghĩa, cô bé đó cho dù phải chết cũng sẽ được an giấc bình yên thôi.”
“Ta biết — ” Naosica bỗng nhiên nói bâng quơ: “Lần loạn đấu kia, ngươi cũng không thực sự muốn đưa ta vào chỗ chết.”
Sau khi nghe được, đầu Per cũng lười quay lại. Có lúc, người ta không giết ngươi, không có nghĩa là hắn cùng một đội với ngươi. Kết cục thông thường của việc bị BOSS chính nghĩa cảm hóa là tự sát, hắn vẫn vô liêm sỉ sống hết những ngày cuối cùng thì hơn. Phất tay một cái, Per chuẩn bị trở về xem tình huống trung khuyển thế nào rồi.
Vừa rời sảnh giáo hoàng, Per liền tăng tốc độ bước chân, chạy nhanh hơn về hành cung, dạo gần đây hắn lo lắng nhất chính là trung khuyển và tên thuộc tính M kia đơn độc lưu lại. Per bách bộ hành, niệm bách bộ, nghĩ thầm ‘đừng gặp chuyện gì không may, đừng gặp chuyện gì không may’. Kết quả, khi trở lại trong hành cung, thật đúng là đã xảy ra chuyện. Trong cung điện to như vậy, mà chẳng có nổi một cái bóng ma nào. Per ngay cả sức lực đỡ trán cũng không có, hắn nói một câu với tất cả mọi người ngoại trừ thần quan: “Ở yên chỗ này, không nên đi loạn cũng không cần tính kế chạy trốn. Bên ngoài, người muốn giết các ngươi đông như kiến cỏ, hơn nữa, tuyệt không nhân từ bằng ta đâu.”
Mười mấy người câm như hến, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng không tình nguyện mà gật đầu. Per không còn tâm tư nào mà quản xem bọn hắn làm khỉ gió gì, hoặc có chuồn êm đi không. Hắn vừa nghiêng đầu nhằm vào thần quan, khôi giáp cũng không kịp gỡ liền xoay người tiến về cửa chính hành cung.
“Theo ta đến chỗ Dionysus một chuyến.”
Hai người một trước một sau, rất nhanh liền xuyên qua hành lang gấp khúc. Âm thanh của áo giáp đập vào đá cẩm thạch trên sàn nhà vang vọng trên hành lang, có người xa xa thấy liền tránh đi. Thần quan nhìn lưng Per, đi theo phía sau hắn mở miệng:
“Ngươi cho rằng là Dionysus • Sia làm?”
Lảm nhảm! Tên điên đó chắc chắn là hiềm nghi số một. Huống hồ trừ gã ra, Per nghĩ không ra người khác có lý do gì mời Osi Nash và Harula đi mất. Nếu như nói là hắn coi trọng hai người này, có người muốn dùng bọn họ uy hiếp hắn, đừng nói BOSS trắng không tin, ngay cả Per cũng không tin.
Chỉ có tên dở người Dionysus không hành xử như người thường, thích chơi cái trò cân đo đong đếm, dò xét tâm can người ta.
Huống hồ, dù không phải Dionysus làm, Per cũng không lo lắng việc nghi oan cho gã, dù sao danh tiếng gã đã thối nát đến thế rồi, có dính thêm một hai việc cũng không bốc mùi hơn được nữa.
Đương nhiên những thứ này không cần phải giải thích với thần quan. Per không nói lời nào, thần quan lại nói: “… Ta tưởng rằng các ngươi là bằng hữu.”
Per nhếch miệng quay đầu lại cho thần quan một cái cười lạnh: “Ta cùng Kunta là đồng tộc, gã còn dứt khoát ném ta như vậy, ta giết hắn cũng không thủ hạ lưu tình, ngươi rốt cuộc muốn nói gì? Không nên đem những thứ hy vọng cảm hóa ký thác vào ta, ta không phải những tên ngây ngô, ngốc nghếch lòng đầy hi vọng mà ngươi thường thấy.”
“Có lẽ ngươi không phải, nhưng có người phải.” Thần quan ám chỉ.
Per giả bộ nghe không hiểu, không nghe thấy.
Đi tới hành cung của Dionysus, tóm lấy tạp binh chặn đường mà ném vào: “Bẩm báo với điện hạ của ngươi, ta có việc tìm hắn, nếu như ngươi — ” Per nhìn người đang hộc bọt máu trên mặt đất: “… Nếu như ngươi còn có sức để nói.”
Người chung quanh lui ra mấy bước, đã có người chạy bộ đi mời Dionysus. Trước kia, Per cũng được xem như là khách quen ở đây, nhưng hiện tại thay đổi trận doanh, ánh mắt mọi người vì vậy cũng thay đổi ý vị. Per chọn lấy một chỗ tự mình ngồi xuống, thần quan đứng ở một bên, trầm mặc hiếm thấy. Dionysus không để Per đợi lâu, gã mang theo đứa bé gái đến đại sảnh. Vừa vào phòng khách, Dionysus thấy thần sắc Per không ổn, cảm thấy kỳ quái.
Dionysus nhìn thần quan, vẻ mặt có chút nghi hoặc: “Tại sao là y, mà không phải là Galani?”
Per cảm thấy kỳ quái: “Ai là Galani?”
“Anh trai ta!” Âm thanh của cô bé đáp trả vang lên, bé còn đang nhìn chung quanh, hiển nhiên không thấy thì rất thất vọng. “Anh trai ta còn tưởng là ngươi —— ưm ưm ưm.”
Per nhướng mày nhìn Dionysus bịt miệng của cô bé, không biết là gã lại đang âm mưu gì. Chỉ có điều có là gì hắn cũng không quản nổi. Per chộp lấy y phục mới vừa thay của Dionysus, phóng sát khí, hỏi: “Người trong hành cung của ta đâu?”
Cô bé sợ đến mức nấp thật kín phía sau Dionysus. Cái cổ của Dionysus bị cổ áo thít chặt, đôi mắt màu hổ phách nhìn quét trên mặt Per, gã bình tĩnh hỏi vặn lại: “Nếu như ta nói ta không biết, ngươi tin sao?”
Per nắm chặt cổ áo của Dionysus, nheo mắt cùng gã nhìn nhau một lát nữa. Hai người giằng co nửa ngày, cuối cùng Per vẫn buông tay, ngồi trở lại ghế, đỡ trán. Hiện tại mới là thời gian đau đầu. Người rốt cuộc đi nơi nào rồi? Tên điên này tuy rằng không bình thường, nhưng độ tin cậy trong lời nói vẫn rất cao. Dionysus im lặng không lên tiếng, kéo bé gái ngồi ở bên kia của ghế, không nói lời nào, không biết suy nghĩ cái gì, thần sắc lãnh đạm đến mức ngay cả vẻ mặt đều rất gợi đòn.
Chỉ có điều, Per cũng không chú ý.
Trong chốc lát, im lặng như tờ, Per đứng dậy dự định quay về hành cung. Trước khi đi, hắn liếc cô bé đang nhìn hắn chằm chặp mong ngóng kia, quay lại hỏi Dionysus: “Ngươi dự định làm gì với cô bé này?”
Dionysus cười híp mắt hỏi: “Ta còn định hỏi, ngươi dự định làm gì với ta đây? Bằng hữu?”
“Phơi khô!” Nói xong Per khoát khoát tay, trợn mắt tỏ vẻ bó tay: “Dù sao ngươi với ta đều không có ý gì với cuộc thi đấu này, vậy cùng nhau làm người qua đường thôi. Đúng rồi, ngươi định làm gì với cô bé này? Thực sự cho nó lên trường đấu à?”
“Nó có tên đấy, gọi là Karla. Hơn nữa, nó vô cùng hi vọng ngươi có thể dùng tên để xưng hô.” Dionysus nghiêm túc sửa lại.
Tên chập mạch bỗng nhiên nghiêm chỉnh, Per tuy rằng cảm thấy lạ lùng và giật mình nhưng cũng không kịp ngẫm nghĩ nữa, chỉ đáp trả có lệ: “Vậy ngươi dự định làm gì với Karla? Cho nó lên trường đấu à?”
Dionysus nhấc chén trà người hầu đưa tới, nhấp miệng, chậm rãi từng lời nhỏ nhẹ mà nói: “Còn có thể làm sao? Giáo hoàng bệ hạ định ra quy tắc, nếu như ngươi đổi người, hắn sẽ đổi lại phương pháp khác để hành ngươi, còn không bằng không đổi.”
Có đạo lý. Xem ra kẻ điên thì thường am hiểu tinh túy của biến thái. Per gật đầu thừa nhận, nói với thần quan: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Dionysus không giữ khách, cũng không tiễn. Cho đến khi, Per rời xa hành cung của Dionysus, trong lòng bỗng cảm thấy không đúng cho lắm. Hắn chợt nhớ tới điều cô bé kia chưa nói xong. Hắn hỏi thần quan: “Ngươi cảm thấy cô bé kia muốn nói cái gì?”
Thần quan đại nhân mím chặt miệng, nheo mắt lại: “Cô bé đó có tên gọi, là Karla.”
Trong lòng Per còn băn khoăn hôm nay trung khuyển ở phương nào, vốn là thuận miệng hỏi, lại thấy mấy người này ngày hôm nay đều khăng khăng về cái tên. Per đành kiên nhẫn, lại lặp lại vấn đề một lần nữa: “Ngươi cảm thấy mới vừa rồi Karla muốn nói cái gì?”
Thần quan đại nhân hiển nhiên bất mãn thái độ tùy ý của Per, nhưng y vẫn trả lời: “Chắc là cô bé nghĩ rằng ngươi sẽ mang anh trai tới gặp mặt, thuận tiện thương lượng một chút với Dionysus. Lần sau nên làm sao?”
Per kỳ quái: “Còn có thể làm sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng Dionysus thật sự tốt bụng mà đem Karla cho ta, sau đó lại để ta tiễn bọn họ đi gặp tổ tiên à.”
Thật là đề cao nhân phẩm hai người bọn hắn làm sao. Per cho rằng thần quan đại nhân đang nằm mơ giữa ban ngày. Thần quan bỗng nhiên dừng bước lại, Per không hiểu, quay đầu lại nhìn y.
Vẻ mặt của thần quan nghiêm túc, chau mày, vung tay áo bào rộng thùng thình lên, chính khí nghiêm nghị mà quát lớn: “Per • Mortis, ta phát hiện ngươi không chỉ không có tim, hơn nữa còn vô cùng tàn nhẫn.”
Per tức giận cười cười: “Cảm tạ đã khen.”
Được một lời này của Ngài, còn hơn ngàn vạn câu của người khác. Ngon! Giá trị quỷ súc lại tăng vèo vèo, tăng như gió bão đến mức không bình thường. Hắn vừa làm cái gì sao?
Thần quan đại nhân bỗng nhiên ý thức được cái gì đó: “Cũng phải nói lại, đến bây giờ, ngươi cũng chưa bao giờ hỏi qua tên của ta, càng đừng nói đến việc gọi tên ta. Có phải tất cả mọi người trong mắt ngươi, đều là không đáng nêu danh, thậm chí nhỏ nhặt không đáng kể?”
Chợt nghe trách móc nặng nề, nghiêm khắc như vậy, Per đột nhiên cũng có chút tức giận.
Hắn còn đang phải tìm người mất tích đây. Ngày hôm nay tất cả mọi người nổi điên làm gì, toàn bộ đều gây khó dễ cho hắn về việc tên họ.
“Lumiere • Fan • Sala Horn, ta nghĩ lý do duy nhất của việc ngươi hiện tại vẫn còn sống sót, đó là bởi vì ngươi dùng một loại nguyền rủa đê tiện đem ta, ngươi và Naosica buộc chặt lại với nhau. Còn nữa, nếu như ngươi muốn phê phán ta, ta nghĩ ngươi giảng đạo ở Shiber Leon cũng đủ nhiều rồi.”
Thần quan nhìn chằm chằm tròng mắt đỏ của Per, nhìn lại không sợ hãi hào chút nào: “Ta đã từng cảm thấy, nói không chừng khi đó ta có thể đã sai rồi. Ta nhìn thấy ngươi cứu hai đứa bé và cả thân nhân của bọn họ, ta thậm chí cảm thấy ngươi có lẽ chỉ là tính tình không được tốt.” Thần quan đại nhân hùng hùng hổ hổ tới gần: “Nhưng hiện tại ta phát hiện, Naosica điện hạ nói rất đúng, các ngươi, không phải là thứ dã thú có thể chỉ dùng ôn hoà là có thể cảm thấy no đủ.”
Thần quan bỏ lại câu này, áo choàng vung lên, bỏ lại Per, định tự mình rời đi.
Per nhìn bóng lưng ngạo kiều thánh mẫu như vậy, hết cách mà lắc đầu. Nói xong đạo lý, lưu lại cái bóng lưng cho người ta chiêm ngưỡng là độc quyền của nhân vật phản diện chứ nhỉ?
Một roi rút ra, vòng quanh eo thần quan, kéo lại.
Per khống chế thần quan đang giãy dụa, bỗng nhiên cảm thấy con người có lúc rất thú vị. Bọn họ dùng các loại điều kiện, đủ loại chứng nhận, chỉ để chứng minh một cái định lý đã được tán thành từ lâu. Per nắm áo của thần quan, đem người xách ở giữa không trung, ngẩng đầu nheo mắt nhìn.
“Vừa tự ý ôm hi vọng với người khác, vừa tự ý vứt hi vọng đi, sau đó lại tự nói không cần biết người khác có nghe không, trách cứ người ta không để cho ngươi được như ý. Đến bây giờ, lẽ nào ngươi lại trông cậy vào điều này mà bắt ta phải xin lỗi? Ta thấy ngươi không phải thánh mẫu, mà là đầu óc có hố.”
Đối mặt với thần quan đang tức giận bừng bừng, Đại ma vương Per hét một câu khiến màng tai đối phương phát run: “Ông đây không phải là Thần, đáp ứng không được nhiều nguyện vọng của ngươi như vậy! Nếu quả thật muốn thay đổi thế giới này, thay đổi một người, trước tiên đem thực lực của mình nâng lên ngang bằng sức mạnh của người kia trước đã. Không có nhiều bản lĩnh như thế, thì cũng đừng nói nhiều yêu cầu như vậy. Cái đồ ngu tiềm năng!”
Thần quan bị Per rống đến ngẩn người, sau đó bị ném xuống đất.
Per uy hiếp: “Hiện tại ta cần đi tìm Osi Nash và Harula, ngươi hoặc là câm miệng theo sau, hoặc ta giúp ngươi câm miệng. Nghe rõ chưa?”
Thần quan cứng ngắc gật đầu. Per hài lòng, nói: “Tốt, hiện tại ta thả ngươi ra, ngươi có thể tự mình theo sau.”
Đạt được trả lời khẳng định của thần quan, Per vội vã đi tìm đội ngũ Obeli gây chuyện. Hắn dạo khắp tất cả hành cung, hỏi thăm một lượt tất cả những người nên hỏi thăm, đánh đập tất cả những người nên đánh đập. Nhưng vẫn không tìm được tung tích một sợi tóc nào của Osi Nash. Mặt trời chiều ngả về tây, Đại ma vương ngồi tại cửa hành cung, bụm mặt, gào khóc. Trung khuyển quân và tên M kia, các ngươi đi nơi nào rồi?
========== Hết chương 37 ===========