Chương : 41
Đi trong biển lửa, ven đường là mùi vị lửa cháy mạnh thiêu đốt xác thịt, không biết đi bao lâu rồi, bất kể đi đến đâu phong cảnh đều như vậy. Per dừng bước, nhìn thác nham thạch nóng chảy quanh vách núi, chợt nhớ ra, đây là mộng.
Thì ra là mộng… Nếu là mộng, như vậy đại khái chỉ cần đứng ở chỗ này sẽ tỉnh lại. Per cho là như vậy.
Ngẩng đầu ngước lên nhìn bầu trời đỏ đục bị vách đá dựng đứng màu đen chen chúc thành khe chật hẹp, có người nắm tay nhau đi qua bên cạnh Per. Per cúi đầu, là hai đứa bé. Bọn họ tiến thẳng về phía trước. Con đường này trườn dốc gồ ghề, đầu kia kéo đến vực sâu nơi càng thăm thẳm, càng đen hun hút không rõ đáy.
Một con quạ đen vẫy cánh xoành xoạch dừng ở trên cành khô bên cạnh, ‘quạ quạ’ kêu hai tiếng, nhìn chằm chằm không chuyển mắt về thân ảnh thấp bé của hai người đi đến phía khe vực sâu.
Nếu như đây là mộng, vậy thì cũng quá mức chân thực rồi. Per trong lòng nghĩ vậy.
“Này, nơi đó không thể đi đâu!” Per hô về phía hai đứa bé.
Một trong hai đứa muốn tiếp tục đi về phía trước, đứa còn lại ngừng lại. Cậu bé kéo tay đứa bé gái đứng nguyên tại chỗ.
“Vì sao không thể đi?” Cậu bé kỳ quái hỏi.
Per im lặng như tờ, vì sao không thể đi? Hắn cũng nghi hoặc.
“Nhanh lên một chút, anh trai.” Bé gái mở miệng giục, lôi cậu bé đòi đi về phía trước. Cậu bé vẫn đứng nguyên tại chỗ, bé gái kéo không nhúc nhích được thì có chút quýnh lên.
“Cùng đi nhé? Dù sao ngươi cũng không thích nơi này, phải không?” Cậu bé đề nghị.
“Ai nói ta không thích ở đây? Hơn nữa cái chỗ các ngươi muốn đi cũng chẳng tốt hơn nơi này là bao.” Vẻ mặt của Per thể hiện vẻ lạ lùng.
Cậu bé lắc đầu: “Ngươi không phát hiện sao?” Nó bình thản mà nói: “Dưới chân của ngươi…”
Dưới chân? Per cúi đầu, chỉ thấy ngập tràn máu tươi. Đôi chân ngâm trong vũng máu, ngập đến mắt cá chân, chất lỏng màu đỏ không ngừng mà hướng về phía trước leo lên, muốn kéo cả người chìm xuống dưới. Per kinh ngạc ngẩng đầu, con đường chật hẹp giữa vách núi đã biến thành dòng sông máu.
Máu tươi chầm chập chảy từ phía sau Per về phía vực sâu.
Cậu bé giơ tay ra về phía Per: “Ngươi rất sợ hãi sao? Chúng ta cùng đi đi. Chỉ cần mọi người ở cùng nhau sẽ không sợ gì cả, chỉ cần không phải ở một mình, thì sẽ không sợ hãi.”
“Nói đùa cái gì vậy?!” Per cau mày, rút kiếm ra muốn chém đứt một cột máu vừa dâng lên, lại phát hiện kiếm không thể xuyên thấu chất lỏng, vung vào khoảng không. Tại sao vậy chứ? Per không có cách nào lý giải được.
“Bởi vì kiếm gãy rồi kìa.”
Cậu bé nghiêng đầu: “Ngươi không muốn đi cùng chúng ta sao?”
“Anh trai!” Bé gái giật mạnh cánh tay của cậu bé, kéo nó phải rời đi. Cậu bé liếc mắt nhìn Per, cuối cùng khoát khoát tay về phía hắn, lôi em gái chạy xa. Per một mình đứng trong hồ máu, nhìn bóng lưng đi xa của hai anh em. Điều này thực sự quá kỳ quái. Giữa khe sâu và vách đá dựng đứng chỉ còn một mình hắn. Nham thạch nóng chảy và máu tươi quấn vào nhau, càng không ngừng cuồn cuộn chảy.
Con quạ đen kia còn đang nhìn chằm chằm Per tựa hồ muốn nói, ngươi ở đây làm cái gì? Vì sao ngươi còn ở nơi này?
Nắm chặt đoản kiếm, Per tự hỏi mình vấn đề tương tự. Nếu như hắn dừng ở chỗ này, thì có phải cả đời cũng chỉ đứng ở đây hay không? Dòng sông máu vẫn còn đang trườn lên phía trên, kéo tất cả chìm vào trong biển máu. Per nhìn hai thân ảnh phía xa sắp bị nuốt vào trong hắc ám, bỗng nhiên muốn tiến lên hô to gọi bọn họ dừng lại.
Đi thử xem chắc cũng không vấn đề gì chứ? Per nghĩ. Dù sao chỉ là mộng mà thôi. Ôm ý nghĩ như vậy, Per bước ra một bước về phía vực sâu.
“Không thể đi.”
Có người kéo lại vạt áo của Per từ phía sau. Per quay đầu lại, lần này là một tiểu quỷ tóc đen mắt đen, thần tình nghiêm túc. Gần đây sao nhiều trẻ con vậy chứ? Lẽ nào con đường này là đường của quỷ con?
Bởi vì không biết mộng lúc nào sẽ tỉnh lại, hoặc có thể nói rằng chính là bởi vì đây là mộng, Per trái lại mà không có nhiều cố kỵ. Hắn ngồi xổm xuống đối diện đứa nhóc, vẻ mặt ôn hoà hiếm thấy: “Nói cho ta biết, vì sao không thể đi? Chẳng lẽ muốn ta ở chỗ này suốt đời sao?”
Đứa bé tóc đen mắt đen lắc đầu, không nói lý do, chỉ mím môi cường điệu nhiều lần: “Tuyệt đối không thể đi.”
Bị vẻ mặt nghiêm túc của thằng nhóc chọc cười, Per cười ha ha mà nói: “Không đi vào trong đó, vậy muốn đi đâu?” Per tỉ mỉ nhìn đứa bé trước mắt có kiểu buộc tóc giống hắn này: “Hai tên nhóc vừa rồi xem ra cũng lớn bằng ngươi, ngươi không đi cùng sao? Bọn chúng đều đi cả rồi, nếu không đuổi theo, ngươi cũng chỉ có thể ở đây một mình thôi.”
Per hù dọa. Cậu bé chỉ lắc đầu, không nói lời nào. Per đùa một lát nữa liền cảm thấy ngán, hắn đứng dậy: “Được rồi, ta cũng đi chung quanh một chút. Ở chỗ này hoài cảm giác kỳ quái quá.”
Cậu bé nghe vậy liền vồ tới, ôm Per chằm chặp không buông. Tay siết chặt đùi Per, nó ngẩng đầu quật cường nhìn: “Không cho đi.”
Thật là một đứa nhóc kỳ quái. Per nhìn cậu bé một chút, nhưng không cảm thấy đáng ghét chút nào, tương phản, hắn cảm thấy vẻ nghiêm nghị trên gương mặt trắng trắng mềm mềm như vậy thật hết sức khôi hài. Khẽ cong eo, Per thò tay ôm lấy đứa nhóc bế lên: “Vậy được, ngươi nói chạy đi về phía nào, thì đi hướng đấy. Nghe lời ngươi.”
“Điện hạ. . . Người tin tưởng ta?” Cậu bé bị bế lên bất ngờ liền cả kinh ôm lấy cổ Per, nghe Per nói xong, vẻ mặt phức tạp nhìn Per.
Per bế cậu bé, thể trọng nhẹ bất ngờ, hắn dùng đầu đụng đụng cái trán của cậu bé, cười hỏi: “Vì sao không tin?”
“Vậy, nếu như ta hỏi Người một vấn đề, Người có nói cho ta biết không?” Cậu bé căng thẳng hỏi, trên mặt tràn ngập chờ mong.
Per bĩu môi, cậu bé chỉ một con đường cho hắn, hai người vừa đi vừa nói. Bức tường dung nham đổ nát bên cạnh trở nên không còn đáng sợ nữa.
“Còn phải xem vấn đề gì đã.” Per trả lời sau khi nghe xong câu hỏi của cậu bé.
“Điện hạ thích màu gì?” Cậu bé vội vã không chờ được mà hỏi.
“… Màu đỏ.” Đây được tính là 100 câu hỏi về tính hướng sao? Per đỡ trán. Thật là một giấc mộng không thể hiểu được.
“Thích nhất đồ ăn gì?”
“Pho mát hương cây cỏ.”
“Pho mát là cái gì?” Cậu bé vẻ mặt hiếu kỳ.
“Chính là cái trăng trắng, trơn bóng, đặc… Quên đi, nói ngươi cũng không hiểu.”
“Vậy, điện hạ thích người như thế nào?”
Cậu bé do dự, rốt cục khép nép mà hỏi vấn đề muốn hỏi nhất. Đôi mắt màu đen của nó nhìn Per chằm chằm. Per còn đang không ngừng đi dọc theo con đường cậu bé chỉ. Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, trong đầu Per chỉ có thể nghĩ đến là cái tên Dionysus không thể khiến cho người ta yêu thích được kia. Dù sao trong đầu chỉ có bảng xếp hạng của người không thích nhất, tráo lại đại khái là được.
“Phải nghe lời, săn sóc, hiểu được cho người khác, không bất ngờ phát rồ phát dại, ta bảo hắn đứng, hắn tuyệt đối không ngồi, ta khiến hắn lăn thì hắn tuyệt đối sẽ không chạy. Tâm tư không nên quá phức tạp, đầu không cần quá thông minh, xuất thân không cần quá tốt, nhưng cũng không thể quá kém, có một hai sở trường đặc biệt, tốt nhất là chịu được đánh đập. Đại khái là những này cái đã.”
Cậu bé nghe được phần phía trước, đôi mắt có chút sáng lên, nhưng lập tức sau đó ánh mắt tối dần lại.
“Vậy. . . Người yêu thích ta không?”
Hả? Hả? Gì với gì? Nâng cái mông của tiểu quỷ lên, Per cười nói: “Thích, thích nhất luôn. Cái bánh màn thầu tròn vo trắng trắng như vậy ta một hơi có thể ăn sáu cái.” Per đùa, khuôn mặt cọ cọ trên mặt tiểu quỷ. Ngửi ngửi kỹ càng, có một mùi hun hương kỳ quái xông vào mũi, hắn từng ngửi qua mùi vị này ở nơi nào rồi. Là nơi nào đây?
Mùi vị kia quen thuộc đến bất ngờ, tựa như tên tiểu quỷ này vậy.
“Tiểu quỷ, chúng ta có quen nhau hay không?” Per hỏi, thế nhưng, trong số người hắn quen biết có một đứa nhóc như thế này sao?
“Một vấn đề cuối cùng.” Tiểu quỷ tự nói, hoàn toàn không để ý đến vấn đề của Per. Nó ôm cổ của Per, tới gần Per: “Ta có thể hôn Người một cái không, Điện hạ?”
Được rồi, Per thừa nhận, mộng này càng ngày càng phát triển theo phương hướng quỷ dị. Hắn không phải lolicon. Nhưng đứa nhóc này hỏi nghiêm túc đến thế, đôi mắt như hai hòn ngọc đen không hề chớp mắt nhìn hắn, dường như đang nói, đó là thỉnh cầu duy nhất trong suốt cuộc đời của nó.
“Hôn một chút có thể, nhưng chỉ được hôn mặt.”
Cậu bé có cảm giác quen thuộc này thật ra rất khả ái, vì phòng ngừa phát sinh tình huống miệng đối miệng, Per chủ động nghiêng gương mặt tới gần. Hai bàn tay nhỏ bé nâng khuôn mặt của Per, dùng cái eo có tính dẻo dai bất ngờ mà uốn người, “chụt” một tiếng hôn ở trên miệng Per.
Trán Per thập tự nổi lên, còn chưa chờ hắn nổi cáu, cậu bé gỡ tay hắn ra, nhanh nhẹn nhảy xuống trên mặt đất. Phía trước Per bỗng nhiên có ánh sáng mạnh mẽ xuất hiện, vầng hào quang màu trắng bao phủ dòng sông máu dung nham, tản ra ánh sáng nhu hòa trị liệu. Cho dù là Per cũng cảm thấy được ánh sáng trắng này hết sức ấm áp, thư thái.
“Theo ánh sáng, đi thẳng là có thể đến nơi Người phải trở lại.” Cậu bé nhìn ánh sáng, đứng nguyên tại chỗ, giọng điệu bình thản mà nói.
“Ngươi không cùng ta trở về sao?” Per kéo tay của cậu bé: “Chúng ta cùng đi đi.”
“Ta không thể đi, nhưng Người có thể. Điện hạ, đi về phía trước, bất kể nghe được cái gì, hoặc là ai nói cái gì đó với Người, ngàn vạn lần không được quay đầu.”
Đại khái đi tới điểm cuối, mộng nên tỉnh rồi. Per nhìn cậu bé: “Ngươi chưa nói cho ta biết ngươi tên là gì.”
Cậu bé dừng một chút: “Tên của ta, Người cũng biết. Chờ Người trở lại bên kia tự nhiên sẽ nhớ ra, Điện hạ.”
Trong mộng, tư duy của đại não dường như quánh lại, rõ ràng là đáp án đã được miêu tả sinh động, nhưng không cách nào nhớ ra. Per nghĩ, chỉ cần tỉnh lại, có lẽ sẽ nhớ được thôi.
Vì vậy hắn cáo biệt cậu bé, đi vào trong luồng sáng.
Phía sau hắn, là hắc ám bị ánh sáng chiếu rọi ngày càng âm u.
Ánh sáng đâm vào trong mắt, biến thành vô số quang ảnh, Per muốn giơ tay ra che mắt. Đột nhiên, không khí tràn vào lồng ngực, hắn hút một hơi khí, sau đó tỉnh lại.
“Sống lại rồi.” Giáo hoàng thu hồi tay đặt tại ngực của Per, mỉm cười, hướng về người phía sau đang căng thẳng nhìn chằm chằm bên này mà nói. Per miễn cưỡng nghiêng mặt qua, gối đầu tỏa ra mùi vị máu khô. Harula ở bên cạnh đang vắt khăn, thấy Per tỉnh lại, vội vã dùng khăn mặt nhè nhẹ lau sạch mặt của hắn. Thần quan và Naosica đứng phía sau giáo hoàng, đều không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm. Chung quanh hai người bọn họ là tùy tùng xa lạ. Dionysus một mình dựa vào hiên cửa, đứng gần nhất. Nghe được âm thanh của giáo hoàng, gã tựa hồ động một chút, nhưng cuối cùng vẫn không đi qua. Chỉ liếc mắt nhìn Per, Dionysus xoay người ra cửa.
Giáo hoàng cúi người sờ vào ngực Per, mái tóc dài màu bạc buông xuống trên mặt Per, trên gương mặt giống Per như đúc kia thủy chung là nụ cười nhàn nhạt: “Thế nào? Cảm giác khá hơn chút nào không?”
Per giơ tay lên, trên cánh tay kia nổi gân xanh, kết vết máu. Per dùng cánh tay này vững vàng nắm lấy cổ tay giáo hoàng. Người hầu kinh hoảng hướng về phía trước muốn kéo Per ra, giáo hoàng khoát khoát tay ngăn bọn họ lại. Per siết chặt đến mức cổ tay giáo hoàng phát ra tiếng răng rắc.
“Osi Nash ở đâu?” Nắm lấy cổ tay đã biến dạng, âm thanh của Per khàn giọng hung ác hỏi.
“Còn sống, yên tâm.” Giáo hoàng đại nhân lời ít mà ý nhiều đáng trống lảng. Per không có tính nhẫn nại tốt như vậy, trên tay ra sức, giáo hoàng đại nhân bị hắn túm lật đến trên giường.
Ghì cổ của đối phương, Per lắc lắc cái cổ, xác nhận không vấn đề gì liền mặt dán vào bên tai của giáo hoàng đại nhân, nhẹ nói: “Rất tốt, vậy thì, trả cho ta.”
Giáo hoàng đại nhân dán chặt dán lên cổ của Per, không nhúc nhích, một lát mới khẽ cười, đứng dậy, xoa bóp cổ tay, nói: “Xem ra, ngươi rất khỏe mạnh, mọi người không cần lo lắng nữa rồi.” Giáo hoàng đại nhân ra hiệu với những người còn ở trong phòng. Harula lập tức nhào tới, ôm chặt cổ của Per, nước mắt nước mũi ướt đẫm trên ngực Per.
“Cút ngay, bẩn chết đi được.” Per thở ra một hơi thật mạnh, giáo hoàng đại nhân dẫn lâu la rời đi.
“Không sao, ta không chê ngươi.” Harula nhìn vết thương kết vảy đã vài ngày không tắm của Per, lệ nóng tràn trong tròng mắt, làm bộ muốn hôn.
Ông đây chê ngươi thì có!
Per dứt mãi không ra cái tên Harula quấn quít lấy hắn không buông, đành phải một tay đẩy miệng của đối phương ra, cách cái tên M này mà uy hiếp giáo hoàng. Nhưng với tình cảnh này một chút sức uy hiếp cũng không có, mà càng như là liếc mắt đưa tình.
Naosica hắng giọng, sắc mặt có chút không tự nhiên, gật gật đầu với Per: “Nếu bình phục rồi, như vậy ta chờ ngươi ba ngày sau đánh một trận.” Xem ra Alpi thua rồi.
BOSS trắng nói xong, gọn gàng linh hoạt vung áo choàng, tụ gió, nhấc bàn chân lên mà thẳng bước đi. Giáo hoàng dưới cái nhìn chằm chằm của Per, hứa hẹn ở trước mặt mọi người là trung khuyển vẫn ổn, nhưng tạm thời phải ở tại điện giáo hoàng. Per không tin được, nhưng lại cũng không thể đứng dậy làm rõ, chỉ đành mặc hắn rời đi.
Nhìn thoáng cái gian phòng giờ đã trống không, Per chú ý tới kỳ hiệu của Aeolus trên vách tường: “Bây giờ là lúc nào? Bao nhiêu ngày rồi?”
Tên M kia dán chặt vào trên người Per, khuôn mặt cọ cọ mặt Per, vừa hạnh phúc vừa thỏa mãn, nói: “Bốn ngày rồi, chúng ta đều nghĩ ngươi sẽ chết.”
Thiếu chút nữa mà thôi, nếu như không có trung khuyển, hắn đã đi gặp thượng đế rồi. Per hiện tại mới nghĩ mà sợ. Dionysus, cái tên thần kinh!
“Cho ta chút nước.” Tên M không chịu rời ra, Per thấy thế liền sai sử y.
Harula vừa đứng lên, Per suýt sặc nước.
“Ngươi mặc cái quái gì kia?!”
“Điện hạ của Aeolus cho. Hắn nói đồ quen thuộc có thể giúp đánh thức người hôn mê, trước đây ngươi không phải rất thích sao?” Harula mặc mấy cái dây lưng làm thành ‘y phục’, trên vẻ mặt thuần lương đầy nghi hoặc.
Nếu như nói Dionysus là một tên thần kinh, như vậy đây là một tên ngu xuẩn! Per cảm thấy huyết khí xông lên đầu, có loại ảo giác hồn về tây thiên.
“Cởi! Lập tức!” Per mệnh lệnh.
Harula nhanh nhẹn cởi quần áo, động tác tuyệt đối thành thục, có mấy cái dây lưng mà y vừa cởi vừa vặn eo lắc mông.
“Ta nói là đổi đi!” Per bưng trán, toàn thân mồ hôi toát ra như tắm. Tên M đổi xong y phục, vẻ mặt tủi thân bưng cốc nước, mắt rưng rưng như nhà có tang: “Ngươi không thích cái này, vậy ngươi thích gì?”
Một màn này giống với bối cảnh trong mộng làm sao. Cốc nước của tên M đưa tới bên mép, nhưng Per đã quên cả khát.
Trong rất nhiều tình tiết, chúng ta sở dĩ gọi là cẩu huyết, là bởi vì nghìn bài một điệu y như nhau. Nhưng có lúc trong nghìn bài một điệu ấy, chẳng qua là bởi vì tim đồng điệu trong hoàn cảnh tương tự. Per tiếp nhận cái cốc, Harula tuy rằng buồn bã, nhưng vẫn kéo tay của Per giúp hắn một lần nữa quấn băng mới lên. Vẻ mặt này giống như con cún bị chủ nhân đạp một bàn chân, nhưng vẫn quấn quýt tới gần như cũ. Per nhấp ngụm nước, buông cái chén, bỗng nhiên nói: “Ta thích nhất trang phục màu sắc đơn giản, đương nhiên, cũng muốn là loại kiểu cách bình thường.” Per cường điệu hai từ cuối cùng một chút: “Y phục thì phải thoải mái, như vậy dán lên trên làn da cũng là một loại hưởng thụ. Ta ghét nhất khôi giáp, bởi vì mặc khôi giáp có nghĩa là phải liều mạng, còn nữa, mỗi lần dùng xong mặt trên nhuốm đầy máu, lại không thể giao cho người khác giặt sạch.”
“Thế nhưng… Ta rất thích bộ dạng mặc giáp sắt nặng của ngươi.” Per đột nhiên nói thế, Harula thực sự không biết nên làm sao để ứng đối. Một hồi lâu, y mới thốt ra một câu nói, nói xong chính y lại đỏ mặt trước, nhưng vẫn nói hết: “Ta có thể giúp ngươi tắm, lại còn tắm rất sạch sẽ, ngươi tuyệt đối có thể yên tâm.”
Per nhìn tên M này bộ dạng hứa hẹn chắc như đinh đóng cột, không khỏi bật cười, hắn cảm thấy tên M này ngơ ngác, ngây ngốc vậy cũng rất tốt.
Chỉ có điều, việc lần trước mất tích phải hỏi cho rõ ràng.