Chương : 45
“Ngươi đê tiện!” Naosica nhỏ ngón tay run run chỉ vào Per nhỏ, vẻ mặt phẫn nộ.
Tuy rằng Naosica chỉ trích như thế, nhưng đám người bàng quan trên tàng cây lại cho rằng, dù Per nhỏ không lừa gạt, nó cũng vẫn thắng.
Bằng vào kinh nghiệm có được trong hoàn cảnh sinh tồn tàn khốc trường kỳ ở Obeli, thực lực của Per nhỏ cao hơn Naosica nhỏ nhiều.
Dù rằng Naosica nhỏ cũng được huấn luyện qua hệ thống vương thất, nhưng khi hệ thống thiết lập, Per đã được định sẵn là nghịch thiên rồi.
Per nhỏ không chỉ có nghịch thiên, đầu óc lại cực lanh lẹ, nói một cách đơn giản theo lời chúng ta là giảo hoạt.
Về phần tại sao rõ ràng có thể dùng thực lực thủ thắng mà lại giở thủ đoạn nham hiểm, nhìn nụ cười trên vẻ mặt khoái trá nụ cười Per nhỏ thì biết.
Nó căn bản là hưởng thụ lửa giận và thất bại của người khác.
Sau khi Dionysus ngồi chồm hổm trên tàng cây, trầm mặc tham quan học tập một hồi, nói với Per quan khán ở bên cạnh: “Tính cách khi còn bé của ngươi thật đúng là tồi tệ.”
Per ha ha cười khan hai tiếng, nghĩ thầm, thì đó, đây mới thực sự là biến thái nguyên chất không pha trộn.
Dưới tàng cây, biến thái nguyên chất không pha trộn kia đã gác ở trên cổ của Naosica một lưỡi đao.
Lúc này Per nhỏ chưa có được trường tiên màu bạc, nhưng chỉ bằng mảnh đao hiện ở trong tay nó, cũng đủ lấy mạng của Naosica nhỏ.
“Nên nói ngươi là ngu xuẩn, hay là chính trực đến mức làm cho người khác cảm thấy nực cười đây. Lại còn dám không mang theo tùy tùng.” Thanh đao lướt lên loang loáng, tên nhóc biến thái đang rất có hứng trêu chọc Naosica.
Này này, làm vậy không đúng nhá, bất kể tại tuyến thời gian hay nội dung vở kịch, Naosica đều không nên chết đi vào lúc này. Per nhìn chằm chằm dòng máu nhuốm trên đao, trong lòng có chút khẩn trương.
Dionysus mắt nhìn Per, cảm thấy kỳ quái.
Tuy rằng gã không thích Per nhỏ, nhưng đứng ở góc độ là đồng minh của Per, Naosica chết đi vào lúc này là chuyện không còn gì tốt hơn.
Chỉ cần Naosica trước đây không tồn tại, như vậy Naosica của hiện tại cũng không còn tồn tại.
Thời gian là một thứ rất kỳ diệu, nó liên kết vạn vật, cải biến nhân quả.
Thời khắc nguy cấp, thần quan muốn ngăn cản, lại bị Harula dùng một cây tiểu đao ghì vào trên eo bụng.
“Ngươi…” Thần quan nhìn Harula, vẻ mặt của y hết sức phức tạp, thậm chí có thể nói là khó tin.
“Ta đang cứu ngươi đó, thần quan đại nhân.” Harula bình tĩnh mà nói.
Song, chuyện xảy ra theo hướng mọi người không tưởng tượng được.
Per đưa tay, đánh rơi đao trong tay Per nhỏ.
Hai đứa trẻ đồng thời nhìn về trên cây, đang lúc mọi người còn trợn to mắt kinh ngạc, Per che kín mặt mũi, nhảy xuống phía dưới.
Thấy hắn nâng Naosica nhỏ cả người đầy thương tích dậy, Per nhỏ cười cười, vẻ mặt lạnh lùng hà khắc: “Các ngươi quả nhiên là cùng một giuộc.”
Per trầm mặc, hiện tại nói cái gì cũng vô dụng.
Naosica nhỏ không phải không hoài nghi người bịt mặt trước mắt, chỉ là hiện tại trọng lượng toàn thân đều phải dựa lên trên thân người này mới đứng dậy được.
Có thể nói, hiện tại người này là chỗ dựa duy nhất của thằng bé.
Per nhỏ cười hai tiếng, thấy thái độ của Naosica, lại không xác định cho lắm.
Nhưng dù không xác định cũng không cản trở việc nó nghiêng thân về phía trước, tấn công Per.
Kiếm dài nhỏ màu bạc, bọc một lớp vảy rắn, lấp lánh một thứ ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh mặt trời, nhẹ ngăn công kích lại.
Lưỡi đao thô ráp áp ở phía trên phát ra một tiếng vang nặng nề, gãy thành hai đoạn, văng ra một bên trước mắt Per nhỏ.
Sau một giây kinh ngạc, Per nhỏ mỉm cười, dùng tay không bắt lấy lưỡi dao gãy trong không trung.
Tay nắm lưỡi dao gãy đầu tiên là vung lên, theo sát phía sau, là một lưỡi dao gãy khác. Mà mục tiêu của nó, là khuôn mặt che sau lớp băng vải của Per.
Kiếm Per biến thành roi da, quất trên người Per nhỏ.
Roi giống như rắn leo lên, quấn quít, giam hãm cả người nó trong đó.
Per nhỏ bị trói buộc trong lớp roi chằng chịt, vẫn mỉm cười.
Đôi mắt của nó nhìn sợi roi bạc, suy nghĩ tỉ mỉ.
Sau khi bị trói trụ người lại, rốt cuộc dễ nói chuyện hơn nhiều rồi.
Per nhỏ nhàn nhã bình tĩnh đứng ở bên trong lớp roi buộc kín, mặc cho đầu roi biến thành rắn ghé vào lỗ tai nó phát ra tiếng vang khiến màng nhĩ tê tê.
“Cho nên, ngươi cũng tin tưởng cái gọi là chính nghĩa của những đứa ngu ngốc sao?” Nó hỏi Per.
Per lắc đầu, không phát ra tiếng.
Per nhỏ hiếu kỳ, nó lại hỏi: “Vậy ngươi vì sao cứu hắn?”
Per bó tay không nói được câu nào, hắn không thể mở miệng được, còn hỏi hắn cái gì nữa đây.
Rơi vào đường cùng, đành không thể làm gì khác hơn là cầu cứu nhìn về phía Dionysus trên cây, hi vọng gã có thể dựa vào tiếng nói đồng cảm giữa biến thái với nhau để dời ánh mắt của Per nhỏ đi.
Nhưng hiển nhiên, tốc độ tư duy của Dionysus còn chưa đuổi kịp phát triển của sự tình. Gã nhìn Per, thậm chí gật đầu ra hiệu sẽ không xuống dưới làm rối thêm.
Per tức tối cúi đầu, cái tên thần kinh này chả được việc gì vào thời khắc mấu chốt cả!
Naosica nhỏ nhịn không được mà mở miệng phản bác: “Chính nghĩa không phải cái gọi là tín ngưỡng, chỉ cần trong lòng có thiện ý và đức hạnh cũng đủ, lẽ nào cứu người lại cần lý do sao?”
Per nhỏ cười phì một tiếng, vứt đao gãy vô dụng trong tay đi: “Thiện ý? Đức hạnh? Sẽ chẳng có ai vì những thứ đó mà đi cứu người, nhất là cứu ngươi, vương tử điện hạ tôn quý ạ.” Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng Per lúc này đã có thể nắm chuẩn xác nhược điểm trong lòng của đối phương, đồng thời không lưu tình chút nào mà tiến hành nghiền nát, hành hạ.
“Ngươi dựa vào cái gì mà dám khẳng định người này cứu ngươi không phải bởi vì thân phận của ngươi, mà là đơn thuần chỉ bởi vì ngươi?” Per nhỏ cười hỏi: “Ta hỏi ngươi, cởi đi lớp áo khoác vương tử cao quý, bên trong của ngươi còn dư lại cái gì đáng để người khác phải đi cứu vớt? Là thiện ý, hay là đức hạnh?”
Naosica trong lúc nhất thời không phản bác được, Per thật ra phát hiện quỷ biện nho nhỏ vậy trong lời nói đó.
Per nhỏ không thử phủ định thiện ý và đức hạnh là lý do cứu vớt người khác, nó lựa chọn câu nói gài bẫy để Naosica nhỏ không thể chứng minh được rằng bên cạnh thằng bé không có người không vì chút tư dục nào mà vô tư ra tay trợ giúp.
Per gào lên một tiếng ở trong lòng, ‘AAA! Phiền chết được! Vừa triết học lại vừa luận chứng!’.
Dionysus ở bên cạnh thì hứng thú dạt dào, tựa hồ rất hiếu kỳ đáp án của song phương.
Naosica đương nhiên không cách nào chứng minh, nhưng thằng bé vẫn đem ánh mắt hy vọng hướng về Per che mặt như cũ.
Đối với cái người xa lạ cứu gã này, Naosica vẫn lòng mang cảm kích.
Đứa bé muốn người này mở miệng chứng minh rằng sự cứu vớt như vậy tịnh không phải là vì đòi hỏi cái gì cả.
Song, dưới ánh mắt thiết tha của đứa bé, Per trầm mặc.
Trên thực tế, Per chính xác là đang tính kế làm sao đạt được lợi ích tối đa trên phương diện hành xử với Naosica.
Dù sao, số phận của Per và tính mạng của Naosica gắn liền cùng một chỗ.
Naosica nhỏ thấy người bịt mặt trầm mặc, cũng im miệng không nói câu nào nữa.
Per nhỏ đồng tình nhìn thằng bé, dường như tiên đoán một việc gì đó mà thì thào nói: “Thực sự là đáng thương, cuộc đời của ngươi, sẽ bị chính nghĩa của ngươi điều khiển. Khi ngươi oán hận, chính nghĩa của ngươi sẽ yêu cầu ngươi khoan thứ, khi ngươi khi tức giận, chính nghĩa của ngươi sẽ yêu cầu ngươi bao dung. Thậm chí khi ngươi yêu thích một người hay một thứ gì đó, chính nghĩa của ngươi cũng sẽ bắt ngươi từ bỏ. Cuộc đời của ngươi, rốt cuộc có một chút nào do ngươi làm chủ hay không? Ngươi chẳng lẽ chưa từng cảm thấy hoang mang sao? Với con đường chính nghĩa mà ngươi đã chọn?”
Ma vương, trời sinh ra bọn họ để đầu độc, mị hoặc người khác. Ngôn ngữ của bọn họ luôn luôn có thể đánh trúng nhược điểm, âm điệu của bọn họ khinh thường lại dụ dỗ người ta. Bọn họ khiến người nghe nghi hoặc con đường đang đi, hoài nghi giá trị tồn tại của chính mình, do đó dao động nhân tâm từ trên căn bản.
“Ngươi chưa bao giờ thả lỏng mình ra, ngươi cảm thấy chính nghĩa của ngươi chưa từng làm hại bất cứ ai, nhưng người thứ nhất mà chính nghĩa của ngươi giết chết, chính là ngươi!”
” ‘Chúng ta đều trở thành chính nghĩa, chính nghĩa là vinh quang của chúng ta'” Per nhỏ nhớ kỹ danh ngôn kinh điển của Shiber Leon, sau đó cười nhạo: “Chưa từng có người nào nhìn thấy tận cùng, cũng không có ai biết cái gì sẽ đợi chúng ta ở tận cùng. Vậy thì, các ngươi dựa vào cái gì để xác định con đường các ngươi đi là chính xác, chứ không phải đi về phía vực sâu vạn trượng?”
Per cảm thấy Naosica co rúm lại trong lòng mình. Per do dự một chút, muốn vứt Per nhỏ lại, mang theo Naosica nhỏ rời đi. Nhưng Per nhỏ lại nắm chặt lấy sợi roi bạc.
Per không dám làm tổn thương hàng chính hãng, vì vậy song phương dùng sức lực, nhưng không ai nhúc nhích.
Per nhỏ trở nên khó thở dưới sự siết chặt của roi bạc, nhưng vẫn kiên trì mở miệng như cũ: “Ta giết hại thương đội của quốc gia các ngươi, đoạt tài vật của bọn hắn, cho nên ta đáng chết, đúng hay không?”
Không được trả lời, không được trả lời, ngàn vạn lần không được trả lời, Per lẩm bẩm trong lòng, thấy Naosica trong lòng mình hung hăng gật đầu lia lịa, đành bó tay nhìn trời.
Sau khi Per nhỏ đạt được câu trả lời khẳng định, độ cong nơi khóe miệng càng lớn hơn nữa: “Nhưng ta từ nhỏ đã bị người nhà vứt bỏ, bọn họ đoạt đi thứ quan trọng nhất của ta, ta đáng được đồng tình và cứu vớt, đúng hay không?”
Hiện tại Per hầu như chẳng còn muốn nghe câu trả lời của Naosica nhỏ nữa, dù sao thì cũng lại gật đầu cho mà xem.
“Như vậy, ta đáng chết hay là nên được cứu vớt?”
“Là…” Đầu Naosica nhỏ thực sự bị quấy thành vữa rồi. Thằng bé bất an cử động, giật giật mấy cái, lại không thể đưa ra đáp án.
“Dù cho chính nghĩa của ngươi cũng không cho được một phương hướng rõ ràng. Nó có thể nói là đáp án nào cũng đúng, cũng có thể nói tất cả đáp án đều sai.”
“Nhưng dù kết quả ra sao đi nữa, người sai vĩnh viễn là các ngươi, chứ không phải chính nghĩa. Như vậy, ngươi vẫn nguyện vì nó mà xông vào nơi nước sôi lửa bỏng sao?”
Buông roi bạc nắm trong tay ra, Per nhỏ nhìn Naosica nhỏ, ánh mắt âm u.
Mà Per, thì trong một khắc buông ra kia, lập tức mang Naosica nhỏ rời đi.
Ở cùng Ma vương lâu, rất có hại cho thể xác và tinh thần.
Đứa trẻ này vẫn đang trong giai đoạn phát triển, nên đi là tốt hơn.
Per nhỏ đưa mắt nhìn bọn họ biến mất ở trong thảo nguyên, đứng lặng thật lâu, sau đó cất tiếng cười to. Tiếng cười kia chấn động trên thảo nguyên, cuốn đi trong tiếng gió, vang xa…
Per đem Naosica đặt ở vùng sát biên giới để đội tuần tra dễ phát hiện, chuẩn bị rời đi.
Naosica lúc này cả thể xác và tinh thần đều bị thương, níu lấy góc áo của Per, ngẩng đầu hỏi: “Ngươi cũng là bởi vì có mục đích riêng, mới tới gần ta sao?”
Per đứng bất động, cuối cùng lựa chọn kéo băng vải bên mép xuống: “Nếu như ta nói phải, vậy ngươi có thể đáp ứng một điều thỉnh cầu của ta hay không?”
“Ừ, ngươi nói đi.” Naosica nhỏ tinh thần chán nản, đáp lại bâng quơ.
“Vậy hãy nhớ kỹ cái roi này, đáp ứng ta, bất kể sau này chủ nhân của nó là ai, ngươi phải giúp hắn vô điều kiện một lần, mà việc giúp này nhất định phải trong hoàn cảnh sinh tử.”
Per đem roi giơ lên trước mặt Naosica nhỏ.
Naosica nghe thỉnh cầu cổ quái này, có chút không giải thích được. Nhưng thằng bé còn có phiền não của mình, liền nói: “Ngươi cũng cho rằng chính nghĩa không chỉ cho ta được phương hướng rõ ràng sao? Nó có thể tùy tiện nói cái nào đúng thì đúng, cái nào sai thì là sai sao? Nói cho ta biết đáp án, ta sẽ đáp ứng thỉnh cầu của ngươi.”
Tốt! Lại là câu trả lời có thưởng.
Vậy thì, đáp án như thế nào mới có thể làm cho đứa bé này mãn ý đây?
Đương nhiên là đáp án mập mờ.
“Chính nghĩa không quyết định được bất cứ chuyện gì.” Per đứng ở trong gió, bất động thần sắc mà trả lời: “Có thể đem một cái đáp án phán quyết là sai hoặc đúng chỉ có thể là con người. Không phải là tín ngưỡng của ngươi nói cho ngươi phương hướng cần phải đi, mà là do ngươi lựa chọn tín ngưỡng của chính mình. Ngươi có thể từ bỏ, nhưng ngươi vẫn lựa chọn nó, điều này chứng minh rằng ngươi tin tưởng nó đúng.”
“Nhưng không có ai có thể chứng minh nó đúng…” Naosica nhỏ nhìn Per với bộ dạng rất đáng thương, như động vật nhỏ bị hành hạ.
“Cho nên, ngươi phải tìm cách chứng minh nó. Không có ai biết cuối cùng là cái gì.” Per nhắc lại lời Per nhỏ nói: “Ngươi phải đi tới cuối cùng. Chỉ có đứng ở nơi đó, ngươi mới có thể quyết định bước tiếp theo phải đi đâu hoặc làm gì, có quyền chứng minh phương hướng đó là chính xác.”
Thầy bói mù kỳ thực rất dễ làm, ngươi không cần nói cho người khác nơi đó có cái gì hoặc vật kia hình dạng gì, mà chỉ nói cho họ lờ mờ biết nơi đó ẩn dấu một vật, cần nhận biết, cần tìm hiểu, đồng thời chỉ cần phát hiện nó cũng đã đủ thành công rồi.
Ma vương thường dùng kỹ xảo xấu xa này để dỗ dành con người.
Các đạo giáo dùng kỹ năng này để tiếp thị thành công đi khắp thế giới.
Hiện tại, thầy bói mù Per dùng nó để dụ dỗ trẻ con, hiệu quả cũng rất ổn.
Naosica nhỏ suy nghĩ một chút, gật gật đầu, nói: “Ngươi nói có lý, ta đáp ứng ngươi.”
Per nhẹ nhàng thở phào một hơi, hài lòng nhìn điểm giá trị. Mặc dù chưa đầy, nhưng cũng không còn xa nữa.
Vùng sát biên giới, có đội tuần tra đang tới gần. Gật gật đầu với Naosica nhỏ, Per nhanh chóng biến mất trong lòng thảo nguyên gợn sóng.