Chương : 9
Per dùng đồng bạc đổi lấy một cái rổ, Levi nói cho hắn biết rằng giá tiền như vậy bao gồm bốn khối đá thô và cả phí tách đá. Cầm cái rổ đứng giữa bao nhiêu đá thô như vậy, Per vẫn cảm thấy mơ hồ. Làm sao mà từ đang tìm việc lại nhảy một phát sang đổ thạch? Hắn rốt cuộc đã làm gì?
Những người bên cạnh đã bắt đầu cúi người chọn lựa, xung quanh thỉnh thoảng lại có người đi qua vỗ vỗ vai Per hoặc mỉm cười tỏ ý cổ vũ. Per nhìn hai người ngoại tộc cũng đã khom lưng chọn đá, bỗng nhiên tâm trạng tốt hẳn lên. Mặc kệ đi! Dù sao mình cũng chỉ là đi dạo tìm thú vui. Nhưng cứ mỗi khi tâm trạng của Per tốt lên, hắn lại dễ biến thái…
Thói quen luôn hình thành một cách rất tự nhiên, biến hóa của con người là vô ý thức, Per không biết tự hắn đã thay đổi bao nhiêu, nhưng thật sự không thể phủ nhận là hắn đã thay đổi. Tuy trong tâm hắn vẫn còn sự lương thiện, nhưng lại thiếu mất yếu tố cần để phát huy nó. Quen cái kiểu bá đạo, coi mình là cái rốn của vũ trụ, cách xử sự cũng luôn ở thế bề trên không kiêng nể gì cả. Vì thế mới nói, có những thói quen không nên bị nuông chiều.
Ví dụ như hiện tại, Per không hề khiêm tốn mà lại đem ma lực hội tụ ở dưới chân tạo thành một mạng lưới chi chít tỏa ra xung quanh. Từng khối đá có chứa thủy tinh vừa gặp phải ma lực liền có phản ứng lại, phát sinh sóng âm. Vị trí của thủy tinh hiện rõ ràng lên trong não hắn.
Ma lực tỏa ra, đến người bình thường cũng cảm thấy dưới chân lẻn qua một đợt gió lành lạnh. Mọi người đều cúi đầu nhìn xem dưới chân có gì lạ không, riêng người đàn ông tóc đỏ nghiêng đầu quan sát Per, sau đó ẩn giấu ánh mắt lại, giả bộ chuyên tâm chọn đá.
Đổ thạch mà dùng ma lực cũng giống như chơi game mà hack vậy. Chỉ tội nghiệp cái tên Pat kia, mỗi khi hắn nhìn trúng một khối đá thô có thể có thủy tinh, chuẩn bị giơ tay ra, lập tức liền có một sợi roi màu bạc vút lên, lướt sát rạt qua tay hắn, quất “chát!” một tiếng lên mặt đất, sau đó cuốn lấy khối đá đi mất. Pat giận dữ ngẩng đầu nhìn tên thủ phạm kia, chỉ thấy Per tay ôm khối đá, cười nửa miệng, cái bộ dạng vô sỉ dường như nói “đến cướp đi, cướp lại thử coi”.
Nhìn thấy sợi roi trên tay Per, sắc mặt của Pat chợt trở nên rất khó coi. Gã đành nghiến răng nén nhịn mới có thể không xung đột với Per.
Trong thế giới này, mạnh được yếu thua. Mỗi khi nhìn thấy người yếu ớt hơn mình, người ta nghĩ mình muốn bắt nạt kiểu gì cũng được, cũng như vậy, loại người đồng ý với quy tắc này, khi gặp người mạnh hơn mình, dù có bị nhục mạ, cũng chỉ dám nhẫn nhịn.
Cái việc “hắn hôm qua thế nào thì hôm nay mình cũng thế đấy” đúng thật là châm biếm, nhưng ai cũng nghĩ chuyện bị ức hiếp thế này sẽ không rơi vào mình.
“Nhóc, hóa ra cậu là ma pháp sư!” Người trung niên vừa vỗ đầu Per kinh ngạc hô lên. Per liền phớt lờ cái tên gọi kia. Rổ của hắn đã đầy, nên hắn để khối đá vừa lấy được vào rổ của người đàn ông kia. Ông ta có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu: “Thế thì chắc cậu đổ thạch lợi hại lắm…”
Khuôn mặt của Pat tức giận đến méo mó, cứ khối đá tốt nào gã trúng ý thì đều bị Per lấy mất, mà những khối gã có thể lấy được thì toàn là thứ phế phẩm bị đối phương vứt bỏ. Đây không còn là cố ý nữa, mà có chút giống như mèo đùa bỡn chuột vậy, bởi vì nét mặt của Per từ đầu tới cuối đều có nụ cười rất ung dung. Mấy chục lần như vậy, Pat nóng lên, gã lại đánh không nổi Per, vì thế liền ném cái rổ xuống đất.
“Ta không đấu nữa! Thế này đấu kiểu gì, ngươi bắt nạt người quá đáng!”
“Ngươi bắt một thiếu niên không hiểu đổ thạch phải thi đấu bằng được, cái đó thì không phải là bắt nạt người quá đáng?!” Levi đang đứng xem, thấy vậy liền quát trở lại.
“Ta ép hắn sao? Vậy hắn cứ cướp đá mà ta nhìn trúng như vậy, ngươi nói ta còn đấu làm sao? Không phải bắt nạt quá đáng thì là gì? Không công bằng!”
“Chẳng lẽ đá nào người nhìn trúng thì nhất định phải là của ngươi? Cầm được lên tay mới được tính. Nếu cậu ta cướp trên tay ngươi, ngươi cứ tố cáo, ta cũng không có ý kiến.”
Pat không phản bác được nữa, tức đến nỗi mặt thoạt đỏ thoạt trắng, chỉ lặp đi lặp lại “bọn mi bắt nạt người quá đáng”.
“Ai bảo ngươi đắc tội với người ta.” Levi chống nạnh, ngẩng cao đầu, mũi hừ hừ mấy tiếng.
Hùng hùng hổ hổ ném cái rổ đi, Pat đến cạnh đống đá, hung hăng trừng mắt nhìn Per một cái, rồi hô to về phía người đàn ông tóc đỏ: “Lão đại, cố lên! Đừng thua thằng nhóc thối tha kia!”
Per thấy một tên đã rút lui, chỉ còn lại một. Ngẫm nghĩ một chút, ngọn roi lại tiếp tục vung lên.
Tuy hắn không nhất định phải thắng, nhưng đối phương phải thua.
Không liên quan đến thắng thua, quan trọng là chịu bỏ sức ra bao nhiêu.
Tốc độ của ngọn roi bạc rất nhanh, nhưng người đàn ông tóc đỏ kia còn nhanh hơn.
Thân roi vút lên tay, sau đó linh hoạt giống như một con rắn cuốn lấy cổ tay đang nắm đầu roi của anh ta. Sau tiếng “chát!” nặng nề đó, Per không thu lại được sợi roi bị nắm trong tay người đàn ông.
“… Không thể bỏ qua chuyện này sao?” Anh ta nắm đầu roi, thấp giọng hỏi.
“Vậy ngươi nhận thua?” Per hỏi.
“… Không được.”
“Thật đáng tiếc, ta cũng vậy.” Per nhếch khóe miệng, cười nhẹ với anh ta. Lọn tóc đen mướt trước trán khẽ rủ xuống, ánh sáng màu máu chợt lóe lên trong đôi mắt đỏ, vẻ sắc lạnh ấy hiện lên trên khuôn mặt tươi cười như hoa bỗng chốc trở nên đằng đằng sát khí.
Ngay từ đầu, kẻ không có tư cách tùy ý làm xằng thì cũng không có tư cách cầu xin tha thứ.
Có điều, Per cũng không ngờ trong đám người này cũng còn có tên khá như vậy. Nên biết tại quốc gia này, không ai có thể đối nghịch lại được hắn.
Có thể chặn lại một roi này, cũng có nghĩa là Per phải mở khung tư liệu của tên này ra để tra xét.
Ngoại trừ giá trị võ lực ra, không thấy gì hết. Việc này chứng minh người này không thuộc phạm vi công lược của hắn. Per ngạc nhiên nhận thấy giá trị võ lực của tên này ngang với hắn, lại cảm thấy nghi hoặc không biết người này là ai.
“Chuyện vừa rồi đúng là do chúng tôi sai. Xin lỗi, xin được lượng thứ. Nhưng cứ tiếp tục thế này, đối với cậu cũng không có lợi gì.” Dưới sự tấn công mạnh mẽ của Per, anh ta vẫn ung dung tiếp chiêu. Xung quanh, vì hai người họ đánh nhau mà biến thành một đống hổ lốn, người vây quanh quan sát càng lúc càng đông, cuối cùng người đàn ông cũng mở miệng xin lỗi.
Lúc làm sai thì không xin lỗi, lúc người ta giở thực lực ra mãi mới nói được một câu “xin lượng thứ”, không biết thái độ này là xin lỗi về việc đã xảy ra, hay là cảm thấy có lỗi với đồng bọn của anh ta.
“Hoặc nhịn, hoặc phải tàn nhẫn. Không tàn nhẫn được chỉ có cách là nhịn, ta phải chọn thế nào đây?” Per thở dài nhè nhẹ, làm như thể đang cảm thấy phiền muộn lắm vậy. Tục ngữ nói không sai, một khi giả vờ, có thể thành vô địch. Người kia nghe thấy Per nói vậy, khuôn mặt vốn trầm ổn bỗng lộ ra một nét cảm xúc, Per liền chớp thời cơ ra tay.
Roi của Per không phải là một cái roi bình thường, chẳng qua có thêm thuộc tính S nên luôn được dùng dưới hình dạng roi. Bản thân vốn là nước thủy ngân có thể dựa theo ý chí của Per biến thành bất cứ vũ khí nào hắn muốn. Per vung tay lên, roi liền biến thành đao, rút lại một phát, tay người đàn ông đang nắm roi, máu liền túa ra.
Bao nhiêu anh hùng, hiệp sĩ đã chết chỉ vì lòng nhân từ lúc xoay lưng bỏ đi. Đơn giản vậy mà lại dính bẫy của hắn, không phải là loại nghé mới ra khỏi chuồng, không biết giang hồ hiểm ác, suốt ngày đầu nhét đầy tư tưởng chính nghĩa, thì cũng là do người đàn ông này quá tin tưởng vào sức mạnh của anh ta. Dù là loại nào, Per cũng phải đập chết.
“Ngươi đánh lén! Ngươi đê tiện! Ngươi vô sỉ!” Pat bên cạnh thấy lão đại của mình bị thương, vừa sốt ruột lại không giúp được gì, nhịn không được chửi ầm lên.
Per lật bàn tay, một khối đá to bay về phía Pat, nhưng bị người đàn ông kia chặn lại ở giữa đường, đấm một phát nát vụn.
Nhìn tảng đá vỡ thành từng mảnh nhỏ cuốn theo gió, mặt mũi Pat sợ đến mức trắng bệch.
Per soải roi lên mặt đất, liếc người đàn ông tóc đỏ kia một cái, lại cười rạng rỡ với Pat đang run rẩy kia, tiếp đó dùng giọng nói pha lẫn âm cười nói: “Bây giờ ngươi còn chửi ta, tức là chưa hiểu ta. Đến lúc ngươi hiểu ta là người thế nào, ngươi sẽ hận không thể giết ta được.”
Ta biến thái, ta tự hào, ta biến thái, ta kiêu ngạo.
Vừa nói xong, Per phát hiện, bất tri bất giác, hắn đã đi trên con đường thành Đại ma vương càng lúc càng xa rồi. Quả nhiên hoàn cảnh tạo ra biến thái. Nhìn bây giờ xem, rõ ràng chỉ là một nụ cười, thế mà cười được thành tà khí tỏa bốn phương, vừa nhìn đã biết ngay đây là một nhân vật phản diện.
Không biết có phải do vừa thấy máu hay không, Per cảm thấy sát khí bừng bừng nổi lên trong lòng, tim đập càng lúc càng mạnh. Hắn trở nên rất phấn khích, không thể ức chế được nỗi khoái cảm chuyển thành sức mạnh ùn ùn không dứt, tập trung ở cánh tay, sau đó bộc phát ra.
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, bờ tường vây quanh khu đá thô bỗng chốc sụp đổ, bụi tung mù mịt đầy trời, người đàn ông tóc đỏ bị văng vào đống đá ngổn ngang đó. Per đứng trên mảng bờ tường duy nhất còn chưa sụp, ngạo nghễ nhìn từ trên cao, khóe miệng vẫn nhếch lên biểu lộ sự bỡn cợt. Hóa ra còn có chiêu giả vờ yếu đuối này, muốn cho hắn sắm vai người xấu. Nhưng hắn sẽ không để tên kia được như ý.
Bờ môi Ma vương giật giật, ẩn sâu trong đôi mắt là màu đỏ đậm của máu. Nhưng hắn chưa kịp nói gì, mọi người đã nghe từ đằng xa truyền lại một tiếng gầm lên, tiếng chân đều nhịp rầm rập chạy đến, bụi đất dưới chân cuốn lên mù mịt.
Một đội ngũ chạy đến, tay cầm lang nha bổng, đầu đội mũ xanh, ai cũng tứ chi vạm vỡ, vẻ mặt hung thần ác sát. Người dẫn đầu mắt trợn tròn tức giận, lang nha bổng bị gã nâng lên cao múa một vòng rồi đập xuống đất. Sau tiếng “rầm!” đinh tai nhức óc, trên mặt đất xuất hiện một lỗ hổng.
Mọi người chỉ thấy thân thể vạm vỡ như hổ của gã rung lên, sau đó là tiếng gào.
“Mẹ nó! Tên nào to gan vậy? Trước cửa đế đô, dưới chân quân chủ, mà còn dám đập phá? Ai tham gia phạt tiền một nghìn đồng bạc!”
Bốn từ cuối được gã gào lên rõ ràng, rành mạch, khí thế ngất trời. Per vừa nghe câu đó, chân lảo đảo, suýt chút nữa ngã bổ nhào xuống đất, mất hết hình tượng.
Quả nhiên, đến đúng lúc nhất luôn luôn là nhân viên giữ trật tự đô thị, chứ không phải cảnh sát.
Nhưng sự việc bị cắt ngang thế này cũng làm cho tà khí trong tâm của Per nhất thời xì ra một nửa. Thu ngọn roi lại, Per nhảy nhẹ nhàng xuống, đứng trên đất. Vẫn một câu nói “sự đời khó lường”. Người đàn ông tóc đỏ kia nộp luôn một nghìn đồng bạc tiền phạt, sau đó dẫn hai tên kia đi mất. Per vỗ vỗ túi áo, trong không gian của hắn trừ pha lê ra chỉ có một ít bạc vụn. Nói cho cùng, ai lại cầm một nghìn đồng bạc đi dạo bao giờ, hắn có phải muốn đi buôn bất động sản đâu. Những người bên cạnh nhìn nhìn nhau, không ai có thể một lúc mà lấy ra được nhiều tiền như vậy.
Vì có mặt tên ngoại quốc tóc đỏ kia, Per cũng không tiện ra oai. Thu phí bừa bãi, đúng là không tốt. Nhưng tiền này lại thu dưới danh nghĩa của hắn, lúc này tự mình tát vào mặt mình thì đúng là làm trò cười cho người khác.
Kết quả là, Đại ma vương Per bị viên quản thành của hắn mời đi “uống trà”.
Đến lúc Osi Nash tới, đã là hoàng hôn rồi. Per lúc này mới tỉnh ngộ. Mẹ kiếp! Hóa ra tên quản thành này là do chính tay hắn tuyển dụng. Quả nhiên, trời phạt còn có thể nhân định thắng thiên, tội nghiệt do mình gây ra thì chịu chết mà thôi.
Nói đi nói lại, có phải tên Osi Nash này khắc hắn không? Cứ gặp mặt là không có chuyện gì tốt.
Osi Nash vội vã bước vài bước đi tới trước mặt Per, quỳ xuống. Được Per cho phép ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú lộ ra một vẻ muốn nói gì đó mà không dám.
Trong lòng Per thầm thở dài. Tuy mặt ta có sầm xuống chút đỉnh, nhưng trước mắt ta vẫn chưa muốn công ngươi, ngươi đừng có vẻ phòng trước ngừa sau khi vậy chứ.
“Có việc gì cứ nói đi.” Per sửa sang lại trang phục, lơ đãng nói.
“Điện hạ, hôm nay trong cung đã tra ra kẻ gian tế…”
Ồ? Glady lộ tẩy rồi à? Tình tiết phát triển kiểu gì đây? Cái tên Thần không có nhân phẩm kia cuối cùng cũng phát hiện ra mảnh lương tâm còn sót lại, quyết định kéo dài mạng sống cho hắn, tạo một happy ending?
【. . . 】
“Ừm, là ai?” Per giả vờ bình tĩnh, trong lòng lại vô cùng mừng rỡ. Hắn nghĩ dù sao Glady cũng đối nghịch với hắn, chết coi như xong, hắn chỉ cần chờ thần quản đại nhân mỹ lệ cũng tốt.
“Vâng… Là một sủng vật tên Harula, thưa Điện hạ.”
“. . . Ngươi nói cái gì?”
Osi Nash quỳ trên mặt đất, cảm thấy áp lực trên đỉnh đầu càng lúc càng nặng, ép đến mức y thở không nổi.
Xem ra, lời đồn Mortis điện hạ thích sủng vật kia là thật. Osi Nash trong lòng thầm nghĩ như vậy. Chỉ có điều, lần này chứng cứ vô cùng chính xác, chỉ sợ tên kia…
Osi Nash nhớ tới lời đồn đãi nghe được gần đây, bỗng nhiên không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Per.
Per cứng họng không nói được gì. Đệt! Hắn mới đi dạo có nửa ngày thì xảy ra việc này. Đúng là nhân tài! Làm sao mà hắn lại quên, khắc hắn không chỉ có một, mà là một lũ người cơ chứ!