Chương 2: Bốn chức nghiệp chính
Edit: Bae Jim.
***
Hai bên thái dương trên mũ sáng lên hai ánh đèn đỏ như máu.
[Đang kiểm tra đo lường...]
[Họ tên người chơi: Văn Vô Sinh]
[Chiều cao: 183]
[Tuổi thực: 23]
[Tuổi thân thể: 20 (hoạt tính tế bào của ngài dị thường, sự trao đổi chất của ngài dị thường.)]
[Tố chất thân thể: Xuất sắc]
[Năng lực sinh dục: Có]
[Công năng nhân đạo: Xuất sắc (ngài chưa từng thử qua, nhưng tiềm lực vô tận.)]
[Chúc mừng ngài đạt tiêu chuẩn, đang đợi người chơi khác kiểm tra đo lường...]
"..." Văn Vô Sinh rất tò mò trò chơi này sao có thể dùng giọng điệu nghiêm trang nói ra chuyện xấu hổ như vậy.
Độ tin cậy của số liệu cao hơn anh dự đoán.
Viện trưởng đã từng nói hoạt tính tế bào cùng sự trao đổi chất của anh đều dị thường không rõ nguyên nhân, dù sao với anh mà nói không tính là chuyện xấu.
Năng lực sinh dục cùng công năng nhân đạo mà game thực tế ảo kỹ thuật tiên tiến nhất cũng không đo lường được nhưng số liệu ở đây lại cực kỳ chuẩn xác.
Trò chơi này có điểm vi diệu.
"Đậu, nhất định là giả, đùa cái quỷ gì vậy!" Chu Duẫn mắng.
"Làm sao vậy?" Văn Vô Sinh vô thức liếc sang màn hình của cậu, Chu Duẫn lập tức che máy tính lại, ánh mắt né tránh.
"Ông chủ, anh cho tôi xem một cái." Chu Duẫn ngó đầu sang.
Văn Vô Sinh lập tức che máy tính lại: "Nhìn cái gì mà nhìn."
Chu Duẫn thoải mái trong nháy mắt, dù sao thì ông chủ cậu vừa cao lại còn đẹp trai như vậy.
Cậu an ủi: "Không sao đâu ông chủ, con người hiện đại nói chung đều không hoàn hảo, đạt tiêu chuẩn chơi được là tốt rồi."
Văn Vô Sinh nhụt chí nói: "Cậu cũng vừa đạt tiêu chuẩn?"
Chu Duẫn tràn đầy cảm giác đồng bệnh tương liên: "Đúng vậy."
Văn Vô Sinh vỗ vai cậu đồng tình, thầm nghĩ Chu Duẫn cũng là chuẩn.
Trên màn hình máy tính, bốn chữ to đùng trắng bệch "Quỷ Quái Hoành Hành" bỗng "bùm" một cái hiện ra, từng nét bút đều lộ ra bút lực kinh người, như là muốn khảm sâu vào bóng đen dày đặc, viền bốn chữ bắt đầu đổ máu, trong nháy mắt lấp đầy phần trắng bệch của dòng chữ, đồng thời, vô số tiếng cười ma mị quỷ quái vang vọng bên tai người chơi.
Trên màn hình máy tính xuất hiện dòng chữ đen nhánh:
[Hoan nghênh đến với thế giới "Quỷ Quái Hoành Hành".]
[Vui lòng lấy tên vào trò chơi.]
Văn Vô Sinh nhìn đông nhìn tây, cuối cùng ánh mắt rơi xuống chiếc vòng xương người trên cổ tay trái mình.
[Xác định lấy tên vào trò chơi là "Văn Nhân Cốt"?]
[Xác định]
[Để tránh việc giải quyết ân oán ngoài đời thực cùng bảo vệ thông tin cá nhân, ngài có cần trò chơi thay đổi diện mạo hay không? Lưu ý: Chỉ có thể điều chỉnh tăng hoặc giảm dựa trên cơ sở ngũ quan vốn có, xử lý bình thường hóa.]
Các game thực tế ảo đều có chức năng này, thật ra ngay từ đầu thân thể cũng có thể sửa, nhưng về sau người chơi thường phản hồi rằng sau khi thay đổi thân thể thì khả năng phối hợp giảm đi rất nhiều, khó thích ứng, cảm giác thể nghiệm cực kém, thân thể như không phải của mình, cho nên game thực tế ảo bây giờ không hề cung cấp chức năng này nữa, dù sao thì ý thức vốn không rời khỏi thân thể, nếu sửa lại thân thể thì ý thức chắc chắn sẽ không quen, mà thực tế ảo nói trắng ra là chính là làm ý thức hoàn toàn chìm đắm vào thế giới trò chơi, giống thế giới hiện thực ở chỗ có thể tự do hoạt động, bất kỳ cảm giác không tương thích nào cũng đều sẽ làm hỏng thể nghiệm nhập vai đó.
Chỉ sửa mặt sẽ không gây ra ảnh hưởng như thế.
Văn Vô Sinh không muốn bị người quen nhận ra nên anh chọn giảm giá trị diện mạo.
Tạo hình nhân vật trên màn hình máy tính nháy mắt biến thành một chàng trai diện mạo bình thường không có gì nổi bật, làm người vừa gặp đã quên.
[Game kinh dị này chủ yếu là chế độ nhiều người chơi nên phó bản tân thủ có hình thức cố định. Trong trò chơi có bốn chức nghiệp chính: cận chiến, viễn trình, thủ lĩnh, phụ trợ, vui lòng lựa chọn chức nghiệp phù hợp với ngài hoặc ngài cảm thấy hứng thú để chúng tôi chọn phó bản phù hợp với chức nghiệp của ngài.]
Ba chức nghiệp kia theo ý ngoài mặt chữ thì rất dễ lý giải, Văn Vô Sinh quét mắt bấm vào "Thủ lĩnh".
["Thủ lĩnh": Đảm đương trí tuệ của đoàn đội, phụ trách trinh thám, ra quyết định, nhưng lực chiến đấu bình thường, cần đồng đội bảo vệ.]
Văn Vô Sinh sờ cằm, nhất thời có hơi khó chọn.
Một lời nhắc nhở nhảy ra: [Người chơi "Chán ghét quỷ hút máu" mời bạn gia nhập tổ đội phó bản tân thủ.]
"Sao anh còn chưa vào?" Chu Duẫn tò mò ngó sang.
Văn Vô Sinh hỏi: "Cậu chọn chức nghiệp gì?"
Chu Duẫn nói: "Thủ lĩnh, nói không phải khoe chứ khả năng suy luận của tôi bậc 6 đấy, ông chủ anh mau vào đi, phó bản sắp đầy người rồi này."
Văn Vô Sinh đang định chọn cận chiến thì Chu Duẫn nói: "Đù, chỉ còn lại một phụ trợ."
Trên màn hình máy tính của Chu Duẫn lúc này hiện ra thông tin trò chơi:
[Phó bản: 5 người, người chơi gia nhập phải là nam, đề cử 2 thủ lĩnh, 1 cận chiến, 1 viễn trình, 1 phụ trợ, 4 người đã gia nhập, 1 phụ trợ (trống).]
"... Vậy phụ trợ đi." Văn Vô Sinh lúc nào cũng tùy tiện.
[Đang tải trò chơi...]
Cùng lúc đó, một người trẻ tuổi vội vàng bước vào đại điện tối tăm rộng lớn. Tường đại điện xây bằng những viên đá vuông vức, tấm rèm màu đỏ dày nặng như thời xưa. Một vầng trăng tròn treo cao ngoài cửa sổ, khi người trẻ tuổi tiến vào, ánh trăng lạnh lẽo cũng tràn vào trong điện, khuôn mặt người trẻ tuổi dưới ánh trăng trông tái nhợt không có chút máu.
Người trẻ tuổi quỳ một gối xuống đất, cung kính nói: "Phụ thân."
Hắn là một trong số rất nhiều con nỗi dõi của thượng đầu giả.
"Thế nào?" Giọng của thượng đầu giả thuần hậu uy nghiêm.
Người trẻ tuổi đáp: "Mấy đôi kia đều đã bắt lại, bọn họ bỏ chạy tới thế giới loài người, con tới xin chỉ thị phụ thân xử trí như thế nào."
Thượng đầu giả nói: "Con cảm thấy sao?"
Người trẻ tuổi thận trọng trả lời: "Bọn họ tuy rằng không tuân theo mệnh lệnh, nhưng dù sao cũng yêu nhau, về tình cảm có thể tha thứ, còn có con ——"
Thượng đầu giả cười lạnh: "Rửa sạch ký ức rồi cho chúng tham gia."
Người trẻ tuổi kinh hãi một trận: "... Vâng."
Hắn đang muốn lui xuống đi chấp hành mệnh lệnh, thượng đầu giả lại nói: "Mai kia là trăng tròn, tăng thêm người bảo vệ bá tước cho cẩn thận, nếu xảy ra sai sót ta sẽ hỏi tội con."
Giữa mày người trẻ tuổi hiện ra một tia không cam lòng những vẫn tất cung tất kính nói: "Đã rõ."
Đây là khu ký túc xá nam sinh của một trường đại học gà lôi*, phòng sáu người.
*Chỉ những trường sử dụng hình ảnh của các trường cao đẳng, đại học xuất sắc khác làm "chiêu trò" để tiến hành tuyển sinh, lừa các sinh viên vào học.
Một tuần thi vừa dài vừa nhàm chán, phòng ngủ trước mắt chất đủ thứ đồ linh tinh hỗn loạn không thể chịu nổi. Dù đang là ban ngày, tấm rèm phòng ngủ lại kéo kín mít không kẽ hở, cửa cũng đóng chặt.
Trong ký túc xá trên là giường dưới là bàn, năm nam sinh dọn ghế vây quanh bàn học của một người, laptop trên bàn người nọ đang chiếu một bộ phim ma.
Văn Vô Sinh vừa vào đã phát hiện mình cùng bốn người khác ngồi trên ghế vây quanh một người.
[Toàn bộ 5 người chơi đã tiến vào phó bản tân thủ.]
[Vì phó bản là chế độ nhiều người, để bảo đảm thể nghiệm chơi game của những người chơi khác, trong quá trình chơi người chơi không thể rời khỏi, trừ khi nhân vật tử vong.]
Lông mày Văn Vô Sinh nhảy dựng, vậy mà không thể rời khỏi.
[Trò chơi này có bảng xếp hạng qua cửa phó bản, xếp hạng cấp bậc người chơi, xếp hạng chức nghiệp, xếp hạng toàn server, người đứng đầu bảng xếp hạng có khen thưởng rất phong phú, xếp hạng toàn sever liên kết trực tiếp với đạo cụ khen thưởng, cho nên mong người chơi nắm chắc cơ hội, máy chủ vừa mới mở, nỗ lực lên bảng.]
[Bây giờ mời các người chơi xem nội dung câu chuyện đã được gửi đến từng người, chuẩn bị sẵn sàng, trò chơi sẽ bắt đầu sau năm phút.]
[Bởi vì là phó bản tân thủ nên người chơi chỉ cần sống sót trong vòng hai ngày sẽ được coi là đạt tiêu chuẩn qua cửa, tổng thời gian chơi nhiều nhất là khoảng hai tiếng.]
Chu Duẫn vừa vào lập tức dáo dác nhìn quanh, ánh mắt đảo qua mỗi một người chơi đột nhiên biến sắc, cậu thầm đếm nhân số, định đứng lên thì bị người ngồi ở phía sau giữ chặt.
"Cậu làm gì vậy?" Văn Vô Sinh nói.
"Không phải, bạn tôi đâu?"
Văn Vô Sinh: "..."
Ba người khác đều đưa ánh mắt tò mò về phía này.
Chu Duẫn lúc này mới nhận ra giọng nói của chàng trai diện mạo không hề đặc sắc này vô cùng quen thuộc.
"Ông chủ?" Chu Duẫn nhất thời không dám nhận.
Văn Vô Sinh nói: "Là tôi."
Chu Duẫn nói: "... Sao trông tôi còn đẹp trai hơn anh vậy cà?"
Văn Vô Sinh ho khan một tiếng.
Bởi vì yêu cầu của phó bản, năm người chơi đều là nam giới độ tuổi 18 đến 35, hai trong ba người kia có ngoại hình bình thường, người cuối cùng so sánh với những người khác thì anh tuấn đến loá mắt, giữa mày ẩn chứa chút kiêu ngạo, có vẻ xuất thân không tồi, ngoài đời luôn là nhân vật sai sử người khác.
Văn Vô Sinh nhìn chằm chằm hai mắt hắn ta, thầm thở dài, Tôn Trừng, người quen cũ, thế mà lại đụng phải, tính ra cũng đã nhiều năm rồi.
Thằng nhãi này điều chỉnh diện mạo, thiếu chút nữa không nhận ra.
Tôn Trừng hiển nhiên không nhận ra anh, còn mở miệng giới thiệu trước: "Tôi chọn cận chiến."
Cơ bắp hắn ta rất căng, đường cong thân thể rất có tính thuyết phục.
Mấy người khác từng người báo chức nghiệp, cuối cùng tất cả mọi người nhìn về phía Văn Vô Sinh.
Văn Vô Sinh nói: "Tôi là phụ trợ."
Tôn Trừng nói: "Nghĩ sao mà chọn cái chức nghiệp này vậy?"
Phụ trợ luôn bị coi là chức nghiệp vô dụng chả có tác dụng gì ở các trò chơi lớn, bản thân không có sức chiến đấu lại còn cực kỳ phụ thuộc vào đồng đội, con gái chọn thì không nói, đằng này đường đường là một nam nhân cao lớn.
Văn Vô Sinh nói: "Tôi sẽ cống hiến hết mình."
Tôn Trừng nói: "Phụ trợ không dễ lọt vào bảng."
"Nhưng dù sao cũng phải có phụ trợ" Văn Vô Sinh nói:"Tôi thuần túy chỉ là người chơi mới, không muốn vào bảng."
Tôn Trừng thoáng chốc nhíu mày: "Tôi lại muốn vào bảng..."
Đồng đội cũng nói: "Đúng vậy, loại trò chơi này mở ra mà không vào bảng thì về sau chơi thế nào, thứ tốt đều là người khác..."
Chu Duẫn có hơi phát cáu, Văn Vô Sinh tốt tính nói: "Tôi sẽ cố gắng không kéo chân sau mọi người."
Tôn Trừng lười không nói nữa.
...
Nội dung [: Mọi người là học sinh cùng phòng của một trường đại học hạng ba, ngày thường trốn tiết không học, đến kỳ thi bỏ tiền ra thuê người thi hộ, cứ như vậy mơ màng hồ đồ lăn lộn ba năm. Hôm nay, một trong số sáu người các bạn đề nghị ở ký túc xá xem một bộ phim ma chưa được chiếu trên rạp...]
***
Hai bên thái dương trên mũ sáng lên hai ánh đèn đỏ như máu.
[Đang kiểm tra đo lường...]
[Họ tên người chơi: Văn Vô Sinh]
[Chiều cao: 183]
[Tuổi thực: 23]
[Tuổi thân thể: 20 (hoạt tính tế bào của ngài dị thường, sự trao đổi chất của ngài dị thường.)]
[Tố chất thân thể: Xuất sắc]
[Năng lực sinh dục: Có]
[Công năng nhân đạo: Xuất sắc (ngài chưa từng thử qua, nhưng tiềm lực vô tận.)]
[Chúc mừng ngài đạt tiêu chuẩn, đang đợi người chơi khác kiểm tra đo lường...]
"..." Văn Vô Sinh rất tò mò trò chơi này sao có thể dùng giọng điệu nghiêm trang nói ra chuyện xấu hổ như vậy.
Độ tin cậy của số liệu cao hơn anh dự đoán.
Viện trưởng đã từng nói hoạt tính tế bào cùng sự trao đổi chất của anh đều dị thường không rõ nguyên nhân, dù sao với anh mà nói không tính là chuyện xấu.
Năng lực sinh dục cùng công năng nhân đạo mà game thực tế ảo kỹ thuật tiên tiến nhất cũng không đo lường được nhưng số liệu ở đây lại cực kỳ chuẩn xác.
Trò chơi này có điểm vi diệu.
"Đậu, nhất định là giả, đùa cái quỷ gì vậy!" Chu Duẫn mắng.
"Làm sao vậy?" Văn Vô Sinh vô thức liếc sang màn hình của cậu, Chu Duẫn lập tức che máy tính lại, ánh mắt né tránh.
"Ông chủ, anh cho tôi xem một cái." Chu Duẫn ngó đầu sang.
Văn Vô Sinh lập tức che máy tính lại: "Nhìn cái gì mà nhìn."
Chu Duẫn thoải mái trong nháy mắt, dù sao thì ông chủ cậu vừa cao lại còn đẹp trai như vậy.
Cậu an ủi: "Không sao đâu ông chủ, con người hiện đại nói chung đều không hoàn hảo, đạt tiêu chuẩn chơi được là tốt rồi."
Văn Vô Sinh nhụt chí nói: "Cậu cũng vừa đạt tiêu chuẩn?"
Chu Duẫn tràn đầy cảm giác đồng bệnh tương liên: "Đúng vậy."
Văn Vô Sinh vỗ vai cậu đồng tình, thầm nghĩ Chu Duẫn cũng là chuẩn.
Trên màn hình máy tính, bốn chữ to đùng trắng bệch "Quỷ Quái Hoành Hành" bỗng "bùm" một cái hiện ra, từng nét bút đều lộ ra bút lực kinh người, như là muốn khảm sâu vào bóng đen dày đặc, viền bốn chữ bắt đầu đổ máu, trong nháy mắt lấp đầy phần trắng bệch của dòng chữ, đồng thời, vô số tiếng cười ma mị quỷ quái vang vọng bên tai người chơi.
Trên màn hình máy tính xuất hiện dòng chữ đen nhánh:
[Hoan nghênh đến với thế giới "Quỷ Quái Hoành Hành".]
[Vui lòng lấy tên vào trò chơi.]
Văn Vô Sinh nhìn đông nhìn tây, cuối cùng ánh mắt rơi xuống chiếc vòng xương người trên cổ tay trái mình.
[Xác định lấy tên vào trò chơi là "Văn Nhân Cốt"?]
[Xác định]
[Để tránh việc giải quyết ân oán ngoài đời thực cùng bảo vệ thông tin cá nhân, ngài có cần trò chơi thay đổi diện mạo hay không? Lưu ý: Chỉ có thể điều chỉnh tăng hoặc giảm dựa trên cơ sở ngũ quan vốn có, xử lý bình thường hóa.]
Các game thực tế ảo đều có chức năng này, thật ra ngay từ đầu thân thể cũng có thể sửa, nhưng về sau người chơi thường phản hồi rằng sau khi thay đổi thân thể thì khả năng phối hợp giảm đi rất nhiều, khó thích ứng, cảm giác thể nghiệm cực kém, thân thể như không phải của mình, cho nên game thực tế ảo bây giờ không hề cung cấp chức năng này nữa, dù sao thì ý thức vốn không rời khỏi thân thể, nếu sửa lại thân thể thì ý thức chắc chắn sẽ không quen, mà thực tế ảo nói trắng ra là chính là làm ý thức hoàn toàn chìm đắm vào thế giới trò chơi, giống thế giới hiện thực ở chỗ có thể tự do hoạt động, bất kỳ cảm giác không tương thích nào cũng đều sẽ làm hỏng thể nghiệm nhập vai đó.
Chỉ sửa mặt sẽ không gây ra ảnh hưởng như thế.
Văn Vô Sinh không muốn bị người quen nhận ra nên anh chọn giảm giá trị diện mạo.
Tạo hình nhân vật trên màn hình máy tính nháy mắt biến thành một chàng trai diện mạo bình thường không có gì nổi bật, làm người vừa gặp đã quên.
[Game kinh dị này chủ yếu là chế độ nhiều người chơi nên phó bản tân thủ có hình thức cố định. Trong trò chơi có bốn chức nghiệp chính: cận chiến, viễn trình, thủ lĩnh, phụ trợ, vui lòng lựa chọn chức nghiệp phù hợp với ngài hoặc ngài cảm thấy hứng thú để chúng tôi chọn phó bản phù hợp với chức nghiệp của ngài.]
Ba chức nghiệp kia theo ý ngoài mặt chữ thì rất dễ lý giải, Văn Vô Sinh quét mắt bấm vào "Thủ lĩnh".
["Thủ lĩnh": Đảm đương trí tuệ của đoàn đội, phụ trách trinh thám, ra quyết định, nhưng lực chiến đấu bình thường, cần đồng đội bảo vệ.]
Văn Vô Sinh sờ cằm, nhất thời có hơi khó chọn.
Một lời nhắc nhở nhảy ra: [Người chơi "Chán ghét quỷ hút máu" mời bạn gia nhập tổ đội phó bản tân thủ.]
"Sao anh còn chưa vào?" Chu Duẫn tò mò ngó sang.
Văn Vô Sinh hỏi: "Cậu chọn chức nghiệp gì?"
Chu Duẫn nói: "Thủ lĩnh, nói không phải khoe chứ khả năng suy luận của tôi bậc 6 đấy, ông chủ anh mau vào đi, phó bản sắp đầy người rồi này."
Văn Vô Sinh đang định chọn cận chiến thì Chu Duẫn nói: "Đù, chỉ còn lại một phụ trợ."
Trên màn hình máy tính của Chu Duẫn lúc này hiện ra thông tin trò chơi:
[Phó bản: 5 người, người chơi gia nhập phải là nam, đề cử 2 thủ lĩnh, 1 cận chiến, 1 viễn trình, 1 phụ trợ, 4 người đã gia nhập, 1 phụ trợ (trống).]
"... Vậy phụ trợ đi." Văn Vô Sinh lúc nào cũng tùy tiện.
[Đang tải trò chơi...]
Cùng lúc đó, một người trẻ tuổi vội vàng bước vào đại điện tối tăm rộng lớn. Tường đại điện xây bằng những viên đá vuông vức, tấm rèm màu đỏ dày nặng như thời xưa. Một vầng trăng tròn treo cao ngoài cửa sổ, khi người trẻ tuổi tiến vào, ánh trăng lạnh lẽo cũng tràn vào trong điện, khuôn mặt người trẻ tuổi dưới ánh trăng trông tái nhợt không có chút máu.
Người trẻ tuổi quỳ một gối xuống đất, cung kính nói: "Phụ thân."
Hắn là một trong số rất nhiều con nỗi dõi của thượng đầu giả.
"Thế nào?" Giọng của thượng đầu giả thuần hậu uy nghiêm.
Người trẻ tuổi đáp: "Mấy đôi kia đều đã bắt lại, bọn họ bỏ chạy tới thế giới loài người, con tới xin chỉ thị phụ thân xử trí như thế nào."
Thượng đầu giả nói: "Con cảm thấy sao?"
Người trẻ tuổi thận trọng trả lời: "Bọn họ tuy rằng không tuân theo mệnh lệnh, nhưng dù sao cũng yêu nhau, về tình cảm có thể tha thứ, còn có con ——"
Thượng đầu giả cười lạnh: "Rửa sạch ký ức rồi cho chúng tham gia."
Người trẻ tuổi kinh hãi một trận: "... Vâng."
Hắn đang muốn lui xuống đi chấp hành mệnh lệnh, thượng đầu giả lại nói: "Mai kia là trăng tròn, tăng thêm người bảo vệ bá tước cho cẩn thận, nếu xảy ra sai sót ta sẽ hỏi tội con."
Giữa mày người trẻ tuổi hiện ra một tia không cam lòng những vẫn tất cung tất kính nói: "Đã rõ."
Đây là khu ký túc xá nam sinh của một trường đại học gà lôi*, phòng sáu người.
*Chỉ những trường sử dụng hình ảnh của các trường cao đẳng, đại học xuất sắc khác làm "chiêu trò" để tiến hành tuyển sinh, lừa các sinh viên vào học.
Một tuần thi vừa dài vừa nhàm chán, phòng ngủ trước mắt chất đủ thứ đồ linh tinh hỗn loạn không thể chịu nổi. Dù đang là ban ngày, tấm rèm phòng ngủ lại kéo kín mít không kẽ hở, cửa cũng đóng chặt.
Trong ký túc xá trên là giường dưới là bàn, năm nam sinh dọn ghế vây quanh bàn học của một người, laptop trên bàn người nọ đang chiếu một bộ phim ma.
Văn Vô Sinh vừa vào đã phát hiện mình cùng bốn người khác ngồi trên ghế vây quanh một người.
[Toàn bộ 5 người chơi đã tiến vào phó bản tân thủ.]
[Vì phó bản là chế độ nhiều người, để bảo đảm thể nghiệm chơi game của những người chơi khác, trong quá trình chơi người chơi không thể rời khỏi, trừ khi nhân vật tử vong.]
Lông mày Văn Vô Sinh nhảy dựng, vậy mà không thể rời khỏi.
[Trò chơi này có bảng xếp hạng qua cửa phó bản, xếp hạng cấp bậc người chơi, xếp hạng chức nghiệp, xếp hạng toàn server, người đứng đầu bảng xếp hạng có khen thưởng rất phong phú, xếp hạng toàn sever liên kết trực tiếp với đạo cụ khen thưởng, cho nên mong người chơi nắm chắc cơ hội, máy chủ vừa mới mở, nỗ lực lên bảng.]
[Bây giờ mời các người chơi xem nội dung câu chuyện đã được gửi đến từng người, chuẩn bị sẵn sàng, trò chơi sẽ bắt đầu sau năm phút.]
[Bởi vì là phó bản tân thủ nên người chơi chỉ cần sống sót trong vòng hai ngày sẽ được coi là đạt tiêu chuẩn qua cửa, tổng thời gian chơi nhiều nhất là khoảng hai tiếng.]
Chu Duẫn vừa vào lập tức dáo dác nhìn quanh, ánh mắt đảo qua mỗi một người chơi đột nhiên biến sắc, cậu thầm đếm nhân số, định đứng lên thì bị người ngồi ở phía sau giữ chặt.
"Cậu làm gì vậy?" Văn Vô Sinh nói.
"Không phải, bạn tôi đâu?"
Văn Vô Sinh: "..."
Ba người khác đều đưa ánh mắt tò mò về phía này.
Chu Duẫn lúc này mới nhận ra giọng nói của chàng trai diện mạo không hề đặc sắc này vô cùng quen thuộc.
"Ông chủ?" Chu Duẫn nhất thời không dám nhận.
Văn Vô Sinh nói: "Là tôi."
Chu Duẫn nói: "... Sao trông tôi còn đẹp trai hơn anh vậy cà?"
Văn Vô Sinh ho khan một tiếng.
Bởi vì yêu cầu của phó bản, năm người chơi đều là nam giới độ tuổi 18 đến 35, hai trong ba người kia có ngoại hình bình thường, người cuối cùng so sánh với những người khác thì anh tuấn đến loá mắt, giữa mày ẩn chứa chút kiêu ngạo, có vẻ xuất thân không tồi, ngoài đời luôn là nhân vật sai sử người khác.
Văn Vô Sinh nhìn chằm chằm hai mắt hắn ta, thầm thở dài, Tôn Trừng, người quen cũ, thế mà lại đụng phải, tính ra cũng đã nhiều năm rồi.
Thằng nhãi này điều chỉnh diện mạo, thiếu chút nữa không nhận ra.
Tôn Trừng hiển nhiên không nhận ra anh, còn mở miệng giới thiệu trước: "Tôi chọn cận chiến."
Cơ bắp hắn ta rất căng, đường cong thân thể rất có tính thuyết phục.
Mấy người khác từng người báo chức nghiệp, cuối cùng tất cả mọi người nhìn về phía Văn Vô Sinh.
Văn Vô Sinh nói: "Tôi là phụ trợ."
Tôn Trừng nói: "Nghĩ sao mà chọn cái chức nghiệp này vậy?"
Phụ trợ luôn bị coi là chức nghiệp vô dụng chả có tác dụng gì ở các trò chơi lớn, bản thân không có sức chiến đấu lại còn cực kỳ phụ thuộc vào đồng đội, con gái chọn thì không nói, đằng này đường đường là một nam nhân cao lớn.
Văn Vô Sinh nói: "Tôi sẽ cống hiến hết mình."
Tôn Trừng nói: "Phụ trợ không dễ lọt vào bảng."
"Nhưng dù sao cũng phải có phụ trợ" Văn Vô Sinh nói:"Tôi thuần túy chỉ là người chơi mới, không muốn vào bảng."
Tôn Trừng thoáng chốc nhíu mày: "Tôi lại muốn vào bảng..."
Đồng đội cũng nói: "Đúng vậy, loại trò chơi này mở ra mà không vào bảng thì về sau chơi thế nào, thứ tốt đều là người khác..."
Chu Duẫn có hơi phát cáu, Văn Vô Sinh tốt tính nói: "Tôi sẽ cố gắng không kéo chân sau mọi người."
Tôn Trừng lười không nói nữa.
...
Nội dung [: Mọi người là học sinh cùng phòng của một trường đại học hạng ba, ngày thường trốn tiết không học, đến kỳ thi bỏ tiền ra thuê người thi hộ, cứ như vậy mơ màng hồ đồ lăn lộn ba năm. Hôm nay, một trong số sáu người các bạn đề nghị ở ký túc xá xem một bộ phim ma chưa được chiếu trên rạp...]