Chương 8: Là ai?
Edit: Bae Jim.
***
Văn Vô Sinh gấp thiệp mời cất vào túi áo gió, khi đi ra thì phát hiện Tôn Trừng biến đâu mất, bèn hỏi: "Người khác đâu?"
Chu Duẫn nhỏ giọng nói: "Hắn ta ngại ở đây lãng phí thời gian nên tới nhà tang lễ điều tra hồ sơ hoả táng, hẳn là hoài nghi bố mẹ Chương Trình Quyên nói láo, muốn đi nghiệm chứng."
Văn Vô Sinh gật đầu: "Chúng ta về trước đi."
"Nhanh thế? Không đợi hắn à? Nhà bố mẹ Chương Trình Quyên cũng không đi nữa hả?" Chu Duẫn khó hiểu.
Bọn họ vẫn chưa nghĩ ra cách tiến vào nhà Chương Trình Quyên tìm hiểu tình huống chi tiết.
Văn Vô Sinh nghĩ tới đây: "Tôi muốn nghiệm chứng một chuyện."
Chu Duẫn vui vẻ: "Ông chủ có ý tưởng gì rồi?"
Cậu lập tức đứng lên, đi theo Văn Vô Sinh tìm Tạ Viễn chào tạm biệt. Trước khi đi, Chu Duẫn nhìn về phía viễn trình: "Anh không về cùng chúng tôi à?"
Ánh mắt viễn trình dừng lại trên người Văn Vô Sinh cùng Chu Duẫn vài giây, tựa hồ có chút do dự, sau một lúc lâu thì lắc đầu: "Tôi chờ hắn trở về, hắn hẳn là sắp trở lại rồi."
Chu Duẫn cũng chỉ hỏi một câu tượng trưng, thấy hắn cự tuyệt liền cùng Văn Vô Sinh đi ra ngoài, chờ đến khi chắc chắn rằng viễn trình không nhìn thấy mới lè lưỡi làm trò: "Hắn thật đúng là xem Tôn Trừng như bảo bối, trông cậy vào cận chiến bảo vệ mình? Cũng không sợ Tôn Trừng kéo hắn làm đệm lưng à, tên ngốc còn không biết bạn mình chết thế nào."
"Tiểu tử, tu thân dưỡng tính." Văn Vô Sinh nói.
Chu Duẫn thở dài: "Tôi chỉ là bực bội chứ có khinh thường ai đâu, mà cho tôi hỏi anh không biết giận à..."
Hai người ngồi xe buýt trở về, Chu Duẫn nói: "Ông chủ, anh vừa nói chuyện với Tạ Viễn xong thì biết được những gì rồi? Thật ra cũng có thể chờ kết quả từ Tôn Trừng..."
"Không phải."
"Vậy thì sao?" Chu Duẫn thật sự hoang mang.
Việc xác định thi thể Chương Trình Quyên có bị hoả táng hay không rất quan trọng, bởi vì nói không chừng Tạ Viễn đã nói dối, hoặc là trong đó có ẩn tình khác, nếu thực tế Chương Trình Quyên không bị hoả táng, bọn họ rõ ràng có thể siêu độ để qua cửa, hiện tại lại ngồi xe về trước, không phải là bỏ lỡ mất sao?
Văn Vô Sinh nói: "Chúng ta có lẽ nhầm hướng rồi."
"Có ý gì?" Chu Duẫn sửng sốt, cho tới bây giờ cậu vẫn luôn cảm thấy ý nghĩ rất rõ ràng. Cho dù là từ kết cục của [Hai Cái Tôi] và thi hộ suy luận ra thế thân, hay là theo thế thân đi điều tra hết thảy liên quan đến thế thân Chương Trình Quyên.
Văn Vô Sinh nói: "Thật ra có một chỗ rất kỳ lạ."
"Chỗ nào?"
"Lúc trước từng nói rồi, nữ quỷ vì sao không giết người đại diện trước?"
"Ai? Nhưng mà người đại diện chết rồi mà, không phải biến thành từng khối thi thể rồi sao?"
"Trọng điểm không phải là người đại diện đã chết, mà là thời gian người đại diện chết."
"Có ý gì?"
Văn Vô Sinh nhàn nhạt nói: "Nữ quỷ rõ ràng náu ở trong phòng, vì sao không giết người đại diện trước khi chúng ta tiến vào, cũng không giết lúc chúng ta nói chuyện với người đại diện, mà là sau khi chúng ta rời khỏi đó mới giết? Ba cách này khác nhau ở đâu? Hoặc là nói động cơ có gì bất đồng?"
Chu Duẫn vắt hết óc suy nghĩ: "Nếu giết trước khi chúng ta tiến vào, chính là bịt miệng, nếu giết trong khi chúng ta nói chuyện với nhau, chính là một lưới bắt hết chúng ta, nếu lập tức giết sau khi chúng ta rời đi..."
Chu Duẫn im bặt, đột nhiên trợn trừng mắt: "Khác nhau ở chỗ người đại diện nói chuyện cùng chúng ta! Là nói dối!"
"Người đại diện có phải nói gì đó khiến chúng ta nhầm hướng? Nữ quỷ hy vọng người đại diện nói chuyện với chúng ta, cho nên cô ấy cố ý giữ người đại diện đến khi kết thúc trò chuyện, sau khi người đại diện nói xong vẫn bị giết chết, chứng minh cô ấy vẫn vô cùng hận người đại diện, cô ấy căn bản không muốn buông tha cô ta, chẳng qua là muốn lợi dụng cô ta làm chúng ta nhầm hướng!"
Văn Vô Sinh nói: "Đúng vậy, đây mới là trọng điểm."
Chu Duẫn bắt đầu nhớ lại, lúc ấy người đại diện nói rất nhiều lời với bọn họ, lượng tin tức nhất thời quá lớn, cậu thật sự không nghĩ ra có câu nào là đặc biệt mấu chốt.
"Kỳ thật còn có điểm rất kỳ quái." Văn Vô Sinh nói.
Chu Duẫn giật mình: "Còn có?"
"Vì sao Uông Đình và người đại diện đều do Chương Trình Quyên giết, Uông Đình là dùng thuốc ngủ quá liều mới chết, nhưng người đại diện lại bị chia làm từng khối thi thể?"
"Đúng vậy!" Văn Vô Sinh không đề cập thì cậu còn không nghĩ tới, anh vừa nói như vậy, Chu Duẫn tức khắc ngây ngẩn cả người, "Dựa theo độ thù hận mà nói, cô ấy khẳng định càng hận Uông Đình hơn chứ, sao lại để cô ta toàn thây, thay vào đó lại phanh thây người đại diện?"
Chu Duẫn hỏi: "Chẳng lẽ thủ pháp giết người là ngẫu nhiên?"
"Không biết, cho nên tôi muốn trở về xem những người khác chết như thế nào, ở tỉnh A, chúng ta chỉ có thể lấy được thông tin, không phải manh mối." Văn Vô Sinh nói.
"Chẳng trách anh chưa đợi kết quả đã trở về!"
Chu Duẫn hoàn toàn tỉnh ngộ.
Đây mới là chỗ chân chính tràn ngập đáng ngờ, cần người chơi giải quyết vấn đề, mà tầm quan trọng của việc thăm dò nhà Chương Trình Quyên hay tìm hiểu rõ ràng thi thể Chương Trình Quyên rốt cuộc có bị hoả táng hay không căn bản không phải quan trọng nhất.
Con đường siêu độ này hiện tại xem ra cũng như cái mồi câu hấp dẫn, câu bọn họ từ nơi đầy rẫy đáng ngờ, manh mối dày đặc tới một tỉnh A chẳng hề liên quan gì tới việc giải quyết điểm đáng ngờ cốt lõi.
Bọn họ đến tỉnh A, biết được gia đình hút máu Chương Trình Quyên, biết được giữa cô ấy và Tạ Viễn có một đoạn tình yêu triền miên lâm li, nhưng những thông tin đó đều chỉ là thông tin, cũng không thể trợ giúp bọn họ giải quyết điểm đáng ngờ cốt lõi.
Thông tin là rất lớn, chỉ cần bọn họ muốn, bọn họ không những có thể tìm mọi cách tới nhà Chương Trình Quyên tìm hiểu tình huống cụ thể, thậm chí có thể tới nhà trẻ, trường cấp một, cấp hai của Chương Trình Quyên để điều tra, đi thăm hỏi những người đã từng quen biết Chương Trình Quyên, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ mà dệt nên cuộc đời hoàn chỉnh của Chương Trình Quyên.
Nhưng đây là chuyện mà các nhà sử học viết truyện ký cá nhân làm, không phải chuyện giải mã nhanh chóng mà bọn họ muốn.
Chương Trình Quyên là một miếng bánh, nhưng bọn họ muốn thật ra chỉ là một hạt mè cỏn con nhưng là điểm mấu chốt trên cái bánh đó thôi.
Nhưng theo như phương pháp của Tôn Trừng hiện tại, bọn họ chính là đang cố gắng thăm dò hình dạng cụ thể của miếng bánh.
Bọn họ tới tỉnh A chính là đặt hết hy vọng ký thác vào việc Chương Trình Quyên không bị hoả táng, nhưng chuyện này là... không xác định.
Trước không nói tới việc Chương Trình Quyên có khả năng bị hoả táng hay không, có lẽ lời của lão cao tăng cũng không đáng tin cậy, dù sao âm thanh trò chơi nhắc nhở không hề nói thẳng "Người chơi tìm thi cốt của Chương Trình Quyên rồi siêu độ hoả táng", đó đều là sự kiện ngẫu nhiên phát sinh trong cốt truyện, chẳng liên quan gì tới việc bọn họ qua cửa cuối cùng.
Bọn họ vì một sự kiện có xác suất không chắc chắn, bất tri bất giác vứt bỏ điểm đáng ngờ chắc chắn trăm phần trăm, ở thời điểm Chương Trình Quyên gây án tứ phía, được phật châu dỗ dành, được siêu độ an ủi, rời khỏi mảnh đất trung tâm cốt truyện.
Bọn họ thật sự nhầm hướng rồi.
Văn Vô Sinh vuốt ve vòng xương người trên cổ tay: "Thật ra..."
Chu Duẫn khóe miệng co giật: "... Còn có điểm kỳ quái đúng không?"
Chu Duẫn hoàn toàn chấp nhận mình là đứa cùi bắp: "Anh nói đi."
"Đừng hiểu lầm, một chuyến đi này cũng không phải không thu hoạch được gì, ít nhất Chương Trình Quyên không muốn gặp Tạ Viễn, cũng là thông tin rất quan trọng."
"Có ý gì?"
"Trở về sẽ biết," Văn Vô Sinh thở dài, "Chương Trình Quyên so với tưởng tượng của chúng ta cũng thông minh ra phết."
Chu Duẫn luôn cảm thấy Văn Vô Sinh dường như đã biết gì đó.
...
Ngồi xe buýt mấy tiếng, lại bắt taxi, hai người cuối cùng cũng tới gần phòng làm việc của Uông Đình vào nửa đêm.
Quảng trường nhộn nhịp lúc trước bây giờ không có một bóng người, chỉ có từng chiếc xe cảnh sát gào thét vút qua, còi cảnh sát vang lên giống như vô số vong linh đang khóc thét.
Xe cảnh sát đều hướng về phòng làm việc của Uông Đình.
Nhiều nhân viên phòng làm việc của Uông Đình đều sống ở tiểu khu cạnh đó.
Hai người một đường đuổi theo xe cảnh sát tới dưới lầu tiểu khu, Chu Duẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.
Cổng tiểu khu đã bị giăng dây cảnh giới, từng khối thi thể được nhân viên cảnh vụ mang ra ngoài, kia có lẽ đã không thể gọi là thi thể —— từng khối thịt mặt ngoài dính những mảnh quần áo cháy trụi đặt trong bao tải màu đen, trên khối thịt mơ hồ có thể nhìn thấy được lông tóc bị đốt đen sì như dây thép.
Hai nhân viên cảnh vụ phụ trách kéo túm một cái bao tải, cái bao quệt xuống mặt đất, để lại trên mặt đường sạch sẽ một dải máu trộn cùng dịch mủ, trong không khí bốc mùi tanh tưởi.
Không ít nhân viên cảnh vụ buồn nôn, những người khác ở tiểu khu lục tục từ trên lầu chạy xuống, thét chói tai bỏ chạy tán loạn, hiện trường nhất thời cực kỳ hỗn loạn.
Người trong tiểu khu chạy ra bên ngoài, người ngoài tiểu khu lại chen chúc tới xem, tòa nhà đối diện bật đèn sáng trưng, không ít hộ gia đình đứng ở ban công nhà mình ngó về bên này, chung quanh nháy mắt trở nên loạn xị bát nháo.
Bên kia một bà già đang văng nước miếng tứ tung miêu tả sinh động như thật chuyện gì đã xảy ra, chung quanh vây thành một vòng người.
"Mấy người biết không? Tôi chính là người sống ở tiểu khu này! Mấy người ở phòng làm việc của Uông Đình chết hết rồi! Nhìn thấy những cái túi đó không? Tất cả đều là miếng thịt bị chặt ra!"
"Tôi ở ngay cách vách, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết làm tôi sợ muốn chết! May mà tôi ngủ nông phản ứng nhanh!"
Chu Duẫn nhất thời khó tin: "Tạ Viễn thật sự không nói dối hả...? Chương Trình Quyên có thể tàn nhẫn tuyệt tình như vậy sao?"
Người ở phòng làm việc có lẽ hoặc nhiều hoặc ít từng khinh thường Chương Trình Quyên, nhưng trực tiếp tàn sát tất cả, không khỏi quá tàn nhẫn.
Bọn họ mới đi mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủn, tử thần đã quét sạch đám người này rồi, có thể tưởng tượng người mang tội nghiệt lớn hơn nữa hơn phân nửa đã sớm bị Chương Trình Quyên giết chết rồi.
Văn Vô Sinh liếc mắt nhìn di động, tựa hồ sự tình quá lớn, sợ gây ra náo loạn, toàn bộ tin tức bị đè ép xuống, các phương tiện đại chúng không có bất cứ động tĩnh gì.
Nếu bọn họ không trở lại sẽ hoàn toàn không biết gì cả.
"Cô ấy vì sao có thể tàn sát tứ phía như vậy?" Chu Duẫn thật sự không rõ, càng nghĩ càng kinh hãi.
Chiếu theo tốc độ giết người của Chương Trình Quyên, có lẽ không đến mấy ngày, toàn bộ người muốn không làm mà hưởng giống bọn họ trong thành phố này sẽ chết sạch.
Không quá mấy tháng, cái thành phố này sẽ biến thành thành phố ma.
Chương Trình Quyên một đêm giết ít nhất mấy trăm người.
"Bởi vì mỹ nhân ngư muốn có một khoảnh khắc đẹp nhất trước khi biến mất, thời khắc nổ mạnh cuốn đi, là kết thúc, cũng là bắt đầu." Văn Vô Sinh nói.
Chu Duẫn không hiểu nổi mấy câu bí ẩn giống thơ ca này.
Một cảnh sát đi tới: "Các cậu có quan hệ gì với phòng làm việc này không? Nếu có lời muốn nói thì cần cách ly và bảo vệ."
"Không có," Văn Vô Sinh phủ nhận, "Nhưng bạn tôi quen người ở đây, cho nên thấy xảy ra chuyện có chút lo lắng, muốn thay cậu ấy hỏi một chút tình hình."
Cảnh sát cho biết: "Từ đêm qua đến giờ, trong vòng mấy tiếng, toàn bộ những người liên quan đến <Hai Cái Tôi> đều đã chết, nếu có người từng tiếp xúc với bộ phim này, nhất định phải lập tức nhắc nhở bọn họ tính nghiêm trọng của sự việc, bảo bọn họ đến cục cảnh sát để được bảo vệ, các người không có gì cần nói thì mau trở về ——"
Văn Vô Sinh bắt lấy cánh tay cảnh sát, hỏi: "Anh cho rằng là ai làm?"
Không chờ cảnh sát đáp lại, bà già bên kia đã phấn khích xen vào: "Uông Đình! Khẳng định là Uông Đình! Cô ta biến thành quỷ rồi!"
Người bên cạnh vội nói: "Vì sao?"
"Mọi người đừng quên, người xảy ra chuyện ngoài ý muốn đầu tiên chính là Uông Đình, kết quả cô ta mới vừa qua đời một hai ngày, tất cả những người có quan hệ với cô ta lần lượt chết dần..."
"Cô ta với những người này không oán không thù, vì sao muốn giết bọn họ chứ?" Có người nghi ngờ.
"Không cần nói cũng biết! Nếu bà sinh thời nổi tiếng như vậy, đột nhiên chết đi thì có cam tâm không? Khẳng định là muốn kéo người xuống bồi cô ta, hơn nữa cách một cái màn hình, chúng ta lại không biết cô ta tốt hay xấu, nói không chừng cô ta chính là kẻ ác độc, không chừng còn muốn lập một phòng làm việc ở âm phủ, tiếp tục làm đại minh tinh ấy chứ!"
Chu Duẫn sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, ngoại trừ người ở trong phòng làm việc của Uông Đình và những người ở hiện trường đoàn phim, căn bản không ai biết Chương Trình Quyên đã chết.
Mà những người trong cuộc lại đều bị Chương Trình Quyên giết chết.
Trong mắt đại chúng, câu chuyện rất đơn giản, chính là đại minh tinh Uông Đình ngoài ý muốn bỏ mình, không quá một hai ngày, người có quan hệ với Uông Đình đều chết hết.
"Vậy cũng quá tà ác... Mẹ nó, tôi vẫn luôn cảm thấy cô ta rất thiện lương."
"Các người nói ít vài câu đi, không sợ Uông Đình nghe được tới tìm các người..."
Chu Duẫn thì thầm: "Đó rõ ràng là quỷ hồn của Chương Trình Quyên..."
Văn Vô Sinh bình tĩnh nói: "Không, đó chính là quỷ hồn của Uông Đình."
Chu Duẫn ngạc nhiên: "Ông chủ, anh có chắc mình nói đúng không?!"
***
Văn Vô Sinh gấp thiệp mời cất vào túi áo gió, khi đi ra thì phát hiện Tôn Trừng biến đâu mất, bèn hỏi: "Người khác đâu?"
Chu Duẫn nhỏ giọng nói: "Hắn ta ngại ở đây lãng phí thời gian nên tới nhà tang lễ điều tra hồ sơ hoả táng, hẳn là hoài nghi bố mẹ Chương Trình Quyên nói láo, muốn đi nghiệm chứng."
Văn Vô Sinh gật đầu: "Chúng ta về trước đi."
"Nhanh thế? Không đợi hắn à? Nhà bố mẹ Chương Trình Quyên cũng không đi nữa hả?" Chu Duẫn khó hiểu.
Bọn họ vẫn chưa nghĩ ra cách tiến vào nhà Chương Trình Quyên tìm hiểu tình huống chi tiết.
Văn Vô Sinh nghĩ tới đây: "Tôi muốn nghiệm chứng một chuyện."
Chu Duẫn vui vẻ: "Ông chủ có ý tưởng gì rồi?"
Cậu lập tức đứng lên, đi theo Văn Vô Sinh tìm Tạ Viễn chào tạm biệt. Trước khi đi, Chu Duẫn nhìn về phía viễn trình: "Anh không về cùng chúng tôi à?"
Ánh mắt viễn trình dừng lại trên người Văn Vô Sinh cùng Chu Duẫn vài giây, tựa hồ có chút do dự, sau một lúc lâu thì lắc đầu: "Tôi chờ hắn trở về, hắn hẳn là sắp trở lại rồi."
Chu Duẫn cũng chỉ hỏi một câu tượng trưng, thấy hắn cự tuyệt liền cùng Văn Vô Sinh đi ra ngoài, chờ đến khi chắc chắn rằng viễn trình không nhìn thấy mới lè lưỡi làm trò: "Hắn thật đúng là xem Tôn Trừng như bảo bối, trông cậy vào cận chiến bảo vệ mình? Cũng không sợ Tôn Trừng kéo hắn làm đệm lưng à, tên ngốc còn không biết bạn mình chết thế nào."
"Tiểu tử, tu thân dưỡng tính." Văn Vô Sinh nói.
Chu Duẫn thở dài: "Tôi chỉ là bực bội chứ có khinh thường ai đâu, mà cho tôi hỏi anh không biết giận à..."
Hai người ngồi xe buýt trở về, Chu Duẫn nói: "Ông chủ, anh vừa nói chuyện với Tạ Viễn xong thì biết được những gì rồi? Thật ra cũng có thể chờ kết quả từ Tôn Trừng..."
"Không phải."
"Vậy thì sao?" Chu Duẫn thật sự hoang mang.
Việc xác định thi thể Chương Trình Quyên có bị hoả táng hay không rất quan trọng, bởi vì nói không chừng Tạ Viễn đã nói dối, hoặc là trong đó có ẩn tình khác, nếu thực tế Chương Trình Quyên không bị hoả táng, bọn họ rõ ràng có thể siêu độ để qua cửa, hiện tại lại ngồi xe về trước, không phải là bỏ lỡ mất sao?
Văn Vô Sinh nói: "Chúng ta có lẽ nhầm hướng rồi."
"Có ý gì?" Chu Duẫn sửng sốt, cho tới bây giờ cậu vẫn luôn cảm thấy ý nghĩ rất rõ ràng. Cho dù là từ kết cục của [Hai Cái Tôi] và thi hộ suy luận ra thế thân, hay là theo thế thân đi điều tra hết thảy liên quan đến thế thân Chương Trình Quyên.
Văn Vô Sinh nói: "Thật ra có một chỗ rất kỳ lạ."
"Chỗ nào?"
"Lúc trước từng nói rồi, nữ quỷ vì sao không giết người đại diện trước?"
"Ai? Nhưng mà người đại diện chết rồi mà, không phải biến thành từng khối thi thể rồi sao?"
"Trọng điểm không phải là người đại diện đã chết, mà là thời gian người đại diện chết."
"Có ý gì?"
Văn Vô Sinh nhàn nhạt nói: "Nữ quỷ rõ ràng náu ở trong phòng, vì sao không giết người đại diện trước khi chúng ta tiến vào, cũng không giết lúc chúng ta nói chuyện với người đại diện, mà là sau khi chúng ta rời khỏi đó mới giết? Ba cách này khác nhau ở đâu? Hoặc là nói động cơ có gì bất đồng?"
Chu Duẫn vắt hết óc suy nghĩ: "Nếu giết trước khi chúng ta tiến vào, chính là bịt miệng, nếu giết trong khi chúng ta nói chuyện với nhau, chính là một lưới bắt hết chúng ta, nếu lập tức giết sau khi chúng ta rời đi..."
Chu Duẫn im bặt, đột nhiên trợn trừng mắt: "Khác nhau ở chỗ người đại diện nói chuyện cùng chúng ta! Là nói dối!"
"Người đại diện có phải nói gì đó khiến chúng ta nhầm hướng? Nữ quỷ hy vọng người đại diện nói chuyện với chúng ta, cho nên cô ấy cố ý giữ người đại diện đến khi kết thúc trò chuyện, sau khi người đại diện nói xong vẫn bị giết chết, chứng minh cô ấy vẫn vô cùng hận người đại diện, cô ấy căn bản không muốn buông tha cô ta, chẳng qua là muốn lợi dụng cô ta làm chúng ta nhầm hướng!"
Văn Vô Sinh nói: "Đúng vậy, đây mới là trọng điểm."
Chu Duẫn bắt đầu nhớ lại, lúc ấy người đại diện nói rất nhiều lời với bọn họ, lượng tin tức nhất thời quá lớn, cậu thật sự không nghĩ ra có câu nào là đặc biệt mấu chốt.
"Kỳ thật còn có điểm rất kỳ quái." Văn Vô Sinh nói.
Chu Duẫn giật mình: "Còn có?"
"Vì sao Uông Đình và người đại diện đều do Chương Trình Quyên giết, Uông Đình là dùng thuốc ngủ quá liều mới chết, nhưng người đại diện lại bị chia làm từng khối thi thể?"
"Đúng vậy!" Văn Vô Sinh không đề cập thì cậu còn không nghĩ tới, anh vừa nói như vậy, Chu Duẫn tức khắc ngây ngẩn cả người, "Dựa theo độ thù hận mà nói, cô ấy khẳng định càng hận Uông Đình hơn chứ, sao lại để cô ta toàn thây, thay vào đó lại phanh thây người đại diện?"
Chu Duẫn hỏi: "Chẳng lẽ thủ pháp giết người là ngẫu nhiên?"
"Không biết, cho nên tôi muốn trở về xem những người khác chết như thế nào, ở tỉnh A, chúng ta chỉ có thể lấy được thông tin, không phải manh mối." Văn Vô Sinh nói.
"Chẳng trách anh chưa đợi kết quả đã trở về!"
Chu Duẫn hoàn toàn tỉnh ngộ.
Đây mới là chỗ chân chính tràn ngập đáng ngờ, cần người chơi giải quyết vấn đề, mà tầm quan trọng của việc thăm dò nhà Chương Trình Quyên hay tìm hiểu rõ ràng thi thể Chương Trình Quyên rốt cuộc có bị hoả táng hay không căn bản không phải quan trọng nhất.
Con đường siêu độ này hiện tại xem ra cũng như cái mồi câu hấp dẫn, câu bọn họ từ nơi đầy rẫy đáng ngờ, manh mối dày đặc tới một tỉnh A chẳng hề liên quan gì tới việc giải quyết điểm đáng ngờ cốt lõi.
Bọn họ đến tỉnh A, biết được gia đình hút máu Chương Trình Quyên, biết được giữa cô ấy và Tạ Viễn có một đoạn tình yêu triền miên lâm li, nhưng những thông tin đó đều chỉ là thông tin, cũng không thể trợ giúp bọn họ giải quyết điểm đáng ngờ cốt lõi.
Thông tin là rất lớn, chỉ cần bọn họ muốn, bọn họ không những có thể tìm mọi cách tới nhà Chương Trình Quyên tìm hiểu tình huống cụ thể, thậm chí có thể tới nhà trẻ, trường cấp một, cấp hai của Chương Trình Quyên để điều tra, đi thăm hỏi những người đã từng quen biết Chương Trình Quyên, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ mà dệt nên cuộc đời hoàn chỉnh của Chương Trình Quyên.
Nhưng đây là chuyện mà các nhà sử học viết truyện ký cá nhân làm, không phải chuyện giải mã nhanh chóng mà bọn họ muốn.
Chương Trình Quyên là một miếng bánh, nhưng bọn họ muốn thật ra chỉ là một hạt mè cỏn con nhưng là điểm mấu chốt trên cái bánh đó thôi.
Nhưng theo như phương pháp của Tôn Trừng hiện tại, bọn họ chính là đang cố gắng thăm dò hình dạng cụ thể của miếng bánh.
Bọn họ tới tỉnh A chính là đặt hết hy vọng ký thác vào việc Chương Trình Quyên không bị hoả táng, nhưng chuyện này là... không xác định.
Trước không nói tới việc Chương Trình Quyên có khả năng bị hoả táng hay không, có lẽ lời của lão cao tăng cũng không đáng tin cậy, dù sao âm thanh trò chơi nhắc nhở không hề nói thẳng "Người chơi tìm thi cốt của Chương Trình Quyên rồi siêu độ hoả táng", đó đều là sự kiện ngẫu nhiên phát sinh trong cốt truyện, chẳng liên quan gì tới việc bọn họ qua cửa cuối cùng.
Bọn họ vì một sự kiện có xác suất không chắc chắn, bất tri bất giác vứt bỏ điểm đáng ngờ chắc chắn trăm phần trăm, ở thời điểm Chương Trình Quyên gây án tứ phía, được phật châu dỗ dành, được siêu độ an ủi, rời khỏi mảnh đất trung tâm cốt truyện.
Bọn họ thật sự nhầm hướng rồi.
Văn Vô Sinh vuốt ve vòng xương người trên cổ tay: "Thật ra..."
Chu Duẫn khóe miệng co giật: "... Còn có điểm kỳ quái đúng không?"
Chu Duẫn hoàn toàn chấp nhận mình là đứa cùi bắp: "Anh nói đi."
"Đừng hiểu lầm, một chuyến đi này cũng không phải không thu hoạch được gì, ít nhất Chương Trình Quyên không muốn gặp Tạ Viễn, cũng là thông tin rất quan trọng."
"Có ý gì?"
"Trở về sẽ biết," Văn Vô Sinh thở dài, "Chương Trình Quyên so với tưởng tượng của chúng ta cũng thông minh ra phết."
Chu Duẫn luôn cảm thấy Văn Vô Sinh dường như đã biết gì đó.
...
Ngồi xe buýt mấy tiếng, lại bắt taxi, hai người cuối cùng cũng tới gần phòng làm việc của Uông Đình vào nửa đêm.
Quảng trường nhộn nhịp lúc trước bây giờ không có một bóng người, chỉ có từng chiếc xe cảnh sát gào thét vút qua, còi cảnh sát vang lên giống như vô số vong linh đang khóc thét.
Xe cảnh sát đều hướng về phòng làm việc của Uông Đình.
Nhiều nhân viên phòng làm việc của Uông Đình đều sống ở tiểu khu cạnh đó.
Hai người một đường đuổi theo xe cảnh sát tới dưới lầu tiểu khu, Chu Duẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.
Cổng tiểu khu đã bị giăng dây cảnh giới, từng khối thi thể được nhân viên cảnh vụ mang ra ngoài, kia có lẽ đã không thể gọi là thi thể —— từng khối thịt mặt ngoài dính những mảnh quần áo cháy trụi đặt trong bao tải màu đen, trên khối thịt mơ hồ có thể nhìn thấy được lông tóc bị đốt đen sì như dây thép.
Hai nhân viên cảnh vụ phụ trách kéo túm một cái bao tải, cái bao quệt xuống mặt đất, để lại trên mặt đường sạch sẽ một dải máu trộn cùng dịch mủ, trong không khí bốc mùi tanh tưởi.
Không ít nhân viên cảnh vụ buồn nôn, những người khác ở tiểu khu lục tục từ trên lầu chạy xuống, thét chói tai bỏ chạy tán loạn, hiện trường nhất thời cực kỳ hỗn loạn.
Người trong tiểu khu chạy ra bên ngoài, người ngoài tiểu khu lại chen chúc tới xem, tòa nhà đối diện bật đèn sáng trưng, không ít hộ gia đình đứng ở ban công nhà mình ngó về bên này, chung quanh nháy mắt trở nên loạn xị bát nháo.
Bên kia một bà già đang văng nước miếng tứ tung miêu tả sinh động như thật chuyện gì đã xảy ra, chung quanh vây thành một vòng người.
"Mấy người biết không? Tôi chính là người sống ở tiểu khu này! Mấy người ở phòng làm việc của Uông Đình chết hết rồi! Nhìn thấy những cái túi đó không? Tất cả đều là miếng thịt bị chặt ra!"
"Tôi ở ngay cách vách, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết làm tôi sợ muốn chết! May mà tôi ngủ nông phản ứng nhanh!"
Chu Duẫn nhất thời khó tin: "Tạ Viễn thật sự không nói dối hả...? Chương Trình Quyên có thể tàn nhẫn tuyệt tình như vậy sao?"
Người ở phòng làm việc có lẽ hoặc nhiều hoặc ít từng khinh thường Chương Trình Quyên, nhưng trực tiếp tàn sát tất cả, không khỏi quá tàn nhẫn.
Bọn họ mới đi mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủn, tử thần đã quét sạch đám người này rồi, có thể tưởng tượng người mang tội nghiệt lớn hơn nữa hơn phân nửa đã sớm bị Chương Trình Quyên giết chết rồi.
Văn Vô Sinh liếc mắt nhìn di động, tựa hồ sự tình quá lớn, sợ gây ra náo loạn, toàn bộ tin tức bị đè ép xuống, các phương tiện đại chúng không có bất cứ động tĩnh gì.
Nếu bọn họ không trở lại sẽ hoàn toàn không biết gì cả.
"Cô ấy vì sao có thể tàn sát tứ phía như vậy?" Chu Duẫn thật sự không rõ, càng nghĩ càng kinh hãi.
Chiếu theo tốc độ giết người của Chương Trình Quyên, có lẽ không đến mấy ngày, toàn bộ người muốn không làm mà hưởng giống bọn họ trong thành phố này sẽ chết sạch.
Không quá mấy tháng, cái thành phố này sẽ biến thành thành phố ma.
Chương Trình Quyên một đêm giết ít nhất mấy trăm người.
"Bởi vì mỹ nhân ngư muốn có một khoảnh khắc đẹp nhất trước khi biến mất, thời khắc nổ mạnh cuốn đi, là kết thúc, cũng là bắt đầu." Văn Vô Sinh nói.
Chu Duẫn không hiểu nổi mấy câu bí ẩn giống thơ ca này.
Một cảnh sát đi tới: "Các cậu có quan hệ gì với phòng làm việc này không? Nếu có lời muốn nói thì cần cách ly và bảo vệ."
"Không có," Văn Vô Sinh phủ nhận, "Nhưng bạn tôi quen người ở đây, cho nên thấy xảy ra chuyện có chút lo lắng, muốn thay cậu ấy hỏi một chút tình hình."
Cảnh sát cho biết: "Từ đêm qua đến giờ, trong vòng mấy tiếng, toàn bộ những người liên quan đến <Hai Cái Tôi> đều đã chết, nếu có người từng tiếp xúc với bộ phim này, nhất định phải lập tức nhắc nhở bọn họ tính nghiêm trọng của sự việc, bảo bọn họ đến cục cảnh sát để được bảo vệ, các người không có gì cần nói thì mau trở về ——"
Văn Vô Sinh bắt lấy cánh tay cảnh sát, hỏi: "Anh cho rằng là ai làm?"
Không chờ cảnh sát đáp lại, bà già bên kia đã phấn khích xen vào: "Uông Đình! Khẳng định là Uông Đình! Cô ta biến thành quỷ rồi!"
Người bên cạnh vội nói: "Vì sao?"
"Mọi người đừng quên, người xảy ra chuyện ngoài ý muốn đầu tiên chính là Uông Đình, kết quả cô ta mới vừa qua đời một hai ngày, tất cả những người có quan hệ với cô ta lần lượt chết dần..."
"Cô ta với những người này không oán không thù, vì sao muốn giết bọn họ chứ?" Có người nghi ngờ.
"Không cần nói cũng biết! Nếu bà sinh thời nổi tiếng như vậy, đột nhiên chết đi thì có cam tâm không? Khẳng định là muốn kéo người xuống bồi cô ta, hơn nữa cách một cái màn hình, chúng ta lại không biết cô ta tốt hay xấu, nói không chừng cô ta chính là kẻ ác độc, không chừng còn muốn lập một phòng làm việc ở âm phủ, tiếp tục làm đại minh tinh ấy chứ!"
Chu Duẫn sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, ngoại trừ người ở trong phòng làm việc của Uông Đình và những người ở hiện trường đoàn phim, căn bản không ai biết Chương Trình Quyên đã chết.
Mà những người trong cuộc lại đều bị Chương Trình Quyên giết chết.
Trong mắt đại chúng, câu chuyện rất đơn giản, chính là đại minh tinh Uông Đình ngoài ý muốn bỏ mình, không quá một hai ngày, người có quan hệ với Uông Đình đều chết hết.
"Vậy cũng quá tà ác... Mẹ nó, tôi vẫn luôn cảm thấy cô ta rất thiện lương."
"Các người nói ít vài câu đi, không sợ Uông Đình nghe được tới tìm các người..."
Chu Duẫn thì thầm: "Đó rõ ràng là quỷ hồn của Chương Trình Quyên..."
Văn Vô Sinh bình tĩnh nói: "Không, đó chính là quỷ hồn của Uông Đình."
Chu Duẫn ngạc nhiên: "Ông chủ, anh có chắc mình nói đúng không?!"