Chương : 18
“Tại sao ngươi không nói, là do ngươi điêu ngoa nên mới khiến cho vị tân hôn phu chán ghét đến cực điểm?”
Thuộc Phong nheo lại tuấn mâu, không chút lưu tình hạ thấp nàng.
Hơn nữa, quả thật đạt được hiệu quả như mong muốn.
Hữu Nhàn hai chân bỗng nhiên lạnh lẽo , giống như sắp không duy trì được sức nặng của thân thể , ngoài miệng lầm bầm lặp lại:
“Chàng chán ghét ta đến cực điểm? Cho nên, ngay cả gặp mặt cũng không muốn?”
Thuộc Phong khinh miệt liếc nàng một cái.
“Không sai!”
“Chàng thật không muốn sống chung cùng ta sao?”
Thân mình Hữu Nhàn bắt đầu không tự chủ run lên, nắm chặt tay, các đốt ngón tay có chỗ trở nên trắng bệch.
Nàng không thể tin được, hắn không những không thương mình dù chỉ một chút, mà ngược lại còn hận thấu xương!
Nhưng nàng phản đối hắn làm chuyện xấu, hơn nữa, nàng sở dĩ biến thành dã man cường hãn nữ nhân, cũng là hoàn toàn chiếu theo ý tứ của hắn mà làm nha!
“Ngươi vẫn tự giải quyết cho tốt đi! Chuyện ngày hôm nay niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, coi như xong. Nếu ngày sau ngươi an phận thủ thường, chúng ta còn có thể bình an vô sự cùng sống dưới một mái nhà.”
Hắn dừng một chút, phản dò xét lên liệt mâu, trừng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của nàng.
“Nếu ngươi không biết chừng mực, đừng trách ta không cho quận chúa ngươi mặt mũi!”
Lỗ mãng nói xong, hắn liền nhanh bước ra Tĩnh Hân Uyển.
Phía sau hắn là con người nhỏ bé dường như sắp quên hô hấp, bàn tay gắt gao đè lại góc bàn, bắt buộc tự thừa nhận ngực chính mình bị người ta khoét liệt đau xót ——
Nàng không thể khóc! Nàng là Giang Hữu Nhàn, cho nên không thể khóc!
Tỳ nữ hầu hạ Hữu Nhàn rửa mặt thấy vậy liền trào phúng liếc nhìn chủ tớ Hữu Nhàn một cái, không thèm lên tiếng rời đi ——
Vương Phi mới tới đã thất sủng, lại giống trong truyền thuyết tùy hứng làm bậy, vừa được gả tới, ngày hôm sau liền vô lễ va chạm Vương gia, cuối cùng khiến Vương gia tức giận!
Tin tức này, rất nhanh được truyền ra khắp Thuộc Vương Phủ.
Danh dự của Hữu Nhàn, còn chưa có điều kiện cải thiện, đã trực tiếp té ngã xuống đáy cốc.
Thành thân cả tháng rồi, nhưng Hữu Nhàn lại không thấy trước đây với bây giờ có gì khác nhau, cả ngày lẫn đêm đều không thấy mặt của hắn.
Bữa tối hắn cũng không về dùng cơm, suốt ngày không biết ở nơi nào.
Thành hôn đến nay, nàng chỉ gặp hắn ở tân phòng một lần, sau bọn họ tựu ngay cả một cái đối mặt cũng còn không có——
Chẳng lẽ, cái bình an vô sự mà hắn nói, chính là đơn giản không cần gặp mặt sao?
Hữu Nhàn hối hận, nếu biết là kết quả sẽ thế này, nàng khi đó nên thu liễm tính tình, mặc kệ trong lòng có nhiều ủy khuất hơn, cũng không ở trước mặt hắn gây sự này nọ để bị hắn ghét.
Phu thê mới thành thân vài ngày, không phải luôn đầu ấp tay gối hay sai? Sao nàng lại rơi vào cái kết cục không người hởi thăm thế này?
“Ngươi có biết Vương gia qua đêm ở đâu không?”
Hữu Nhàn hỏi thị nữ đang mang thức ăn lên .
Nhưng thị nữ ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, thản nhiên nói:
“Nô tỳ là hạ nhân, không hỏi được chuyện của Vương gia, kính xin Vương phi tha lỗi.”
Thị nữ rõ ràng là không muốn trả lời nàng.
Đã nhiều ngày, Hữu Nhàn hỏi thăm mọi người hành tung của hắn, nhưng tất cả hạ nhân đều giống nhau, bất luận nàng hỏi cái gì, vĩnh viễn cũng không tra ra kết quả.
Mọi người phòng khẩu, như là phòng bị kẻ thù bên ngoài!
“Nha.”
Hữu Nhàn hạ mặt.
Từ cái ngày nàng hất đổ chậu nước, khiến hắn nhục nhã đến nay, sự kiêu ngạo của Hữu Nhàn tựa hồ rốt cuộc không thể giống ngày xưa.
Nàng không phải đứa ngốc, đương nhiên có thể cảm giác được bọn hạ nhân Thuộc Vương Phủ tỏ ra không thân thiện với nàng.
Kỳ thật, nàng rất muốn hỏi, đêm tân hôn hắn rốt cuộc đi đâu?
Nhưng là nàng sợ khi hỏi được, không chỉ tốn công vô ích như trước, ngược lại còn nhận thêm nhục nhã.
Thuộc Phong nheo lại tuấn mâu, không chút lưu tình hạ thấp nàng.
Hơn nữa, quả thật đạt được hiệu quả như mong muốn.
Hữu Nhàn hai chân bỗng nhiên lạnh lẽo , giống như sắp không duy trì được sức nặng của thân thể , ngoài miệng lầm bầm lặp lại:
“Chàng chán ghét ta đến cực điểm? Cho nên, ngay cả gặp mặt cũng không muốn?”
Thuộc Phong khinh miệt liếc nàng một cái.
“Không sai!”
“Chàng thật không muốn sống chung cùng ta sao?”
Thân mình Hữu Nhàn bắt đầu không tự chủ run lên, nắm chặt tay, các đốt ngón tay có chỗ trở nên trắng bệch.
Nàng không thể tin được, hắn không những không thương mình dù chỉ một chút, mà ngược lại còn hận thấu xương!
Nhưng nàng phản đối hắn làm chuyện xấu, hơn nữa, nàng sở dĩ biến thành dã man cường hãn nữ nhân, cũng là hoàn toàn chiếu theo ý tứ của hắn mà làm nha!
“Ngươi vẫn tự giải quyết cho tốt đi! Chuyện ngày hôm nay niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, coi như xong. Nếu ngày sau ngươi an phận thủ thường, chúng ta còn có thể bình an vô sự cùng sống dưới một mái nhà.”
Hắn dừng một chút, phản dò xét lên liệt mâu, trừng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của nàng.
“Nếu ngươi không biết chừng mực, đừng trách ta không cho quận chúa ngươi mặt mũi!”
Lỗ mãng nói xong, hắn liền nhanh bước ra Tĩnh Hân Uyển.
Phía sau hắn là con người nhỏ bé dường như sắp quên hô hấp, bàn tay gắt gao đè lại góc bàn, bắt buộc tự thừa nhận ngực chính mình bị người ta khoét liệt đau xót ——
Nàng không thể khóc! Nàng là Giang Hữu Nhàn, cho nên không thể khóc!
Tỳ nữ hầu hạ Hữu Nhàn rửa mặt thấy vậy liền trào phúng liếc nhìn chủ tớ Hữu Nhàn một cái, không thèm lên tiếng rời đi ——
Vương Phi mới tới đã thất sủng, lại giống trong truyền thuyết tùy hứng làm bậy, vừa được gả tới, ngày hôm sau liền vô lễ va chạm Vương gia, cuối cùng khiến Vương gia tức giận!
Tin tức này, rất nhanh được truyền ra khắp Thuộc Vương Phủ.
Danh dự của Hữu Nhàn, còn chưa có điều kiện cải thiện, đã trực tiếp té ngã xuống đáy cốc.
Thành thân cả tháng rồi, nhưng Hữu Nhàn lại không thấy trước đây với bây giờ có gì khác nhau, cả ngày lẫn đêm đều không thấy mặt của hắn.
Bữa tối hắn cũng không về dùng cơm, suốt ngày không biết ở nơi nào.
Thành hôn đến nay, nàng chỉ gặp hắn ở tân phòng một lần, sau bọn họ tựu ngay cả một cái đối mặt cũng còn không có——
Chẳng lẽ, cái bình an vô sự mà hắn nói, chính là đơn giản không cần gặp mặt sao?
Hữu Nhàn hối hận, nếu biết là kết quả sẽ thế này, nàng khi đó nên thu liễm tính tình, mặc kệ trong lòng có nhiều ủy khuất hơn, cũng không ở trước mặt hắn gây sự này nọ để bị hắn ghét.
Phu thê mới thành thân vài ngày, không phải luôn đầu ấp tay gối hay sai? Sao nàng lại rơi vào cái kết cục không người hởi thăm thế này?
“Ngươi có biết Vương gia qua đêm ở đâu không?”
Hữu Nhàn hỏi thị nữ đang mang thức ăn lên .
Nhưng thị nữ ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, thản nhiên nói:
“Nô tỳ là hạ nhân, không hỏi được chuyện của Vương gia, kính xin Vương phi tha lỗi.”
Thị nữ rõ ràng là không muốn trả lời nàng.
Đã nhiều ngày, Hữu Nhàn hỏi thăm mọi người hành tung của hắn, nhưng tất cả hạ nhân đều giống nhau, bất luận nàng hỏi cái gì, vĩnh viễn cũng không tra ra kết quả.
Mọi người phòng khẩu, như là phòng bị kẻ thù bên ngoài!
“Nha.”
Hữu Nhàn hạ mặt.
Từ cái ngày nàng hất đổ chậu nước, khiến hắn nhục nhã đến nay, sự kiêu ngạo của Hữu Nhàn tựa hồ rốt cuộc không thể giống ngày xưa.
Nàng không phải đứa ngốc, đương nhiên có thể cảm giác được bọn hạ nhân Thuộc Vương Phủ tỏ ra không thân thiện với nàng.
Kỳ thật, nàng rất muốn hỏi, đêm tân hôn hắn rốt cuộc đi đâu?
Nhưng là nàng sợ khi hỏi được, không chỉ tốn công vô ích như trước, ngược lại còn nhận thêm nhục nhã.