Chương : 15
Editor: quynhle2207--diendanlequydon
Nghe nói, Ương Vương này sinh ra đã có gương mặt điên đảo chúng sinh.
Nghe nói, cho dù là nữ nhân xinh đẹp nhất trên đời này khi nhìn thấy gương mặt đó cũng sẽ mặc cảm.
Nghe nói......
Nhưng mà tất cả mọi chuyện cũng chỉ là nghe nói, bởi vì khi Ương Vương còn nhỏ, lúc mới được sinh ra thì Hoàng đế và Hoàng hậu đều phải giật mình.
Bọn họ cũng lo sợ bởi vì khuôn mặt mang vẻ đẹp yêu dã mê hoặc lòng người đến mức quỷ dị sẽ mang đến cho Nam Lăng điềm chẳng lành, cho nên đã giao hắn cho một kỳ nhân hiếm gặp.
Cho đến khi Ương Vương được tám tuổi mới biểu hiện ra đầu óc thông tuệ và tài năng văn thao vũ lược của mình.
Hôm nay, mặc dù mọi người xưng tụng Thế tử của Mẫn Thân Vương là ‘Chiến thần’.
Nhưng trong lòng mọi người đều biết, người chân chính đứng phía sau nắm mọi chuyện trong tay, bày mưu lập kế chính là vị Ương Vương ‘quan thế mỹ nhân’ — Dung Cảnh kia.
Những năm gần đây, lời đồn đãi của Ương Vương không ít, (quynh/le/2207) nhưng không có bao nhiêu người gặp được người thật của hắn.
Lần này, đại quân trở về, Hoàng đế tự mình dẫn theo văn võ bá quan ra ngoài thành nghênh đón.
Như vậy thì nhất định Ương Vương không thể tránh mặt được rồi!
Trong miệng Liên Kiều lẩm bẩm nói, bỏ lỡ cơ hội lần này, sợ rằng không biết sau này còn có thể được nhìn thấy một đại mỹ nhân như vậy hay không nữa!
Liên Kiều còn định nói thêm gì nữa, nhưng lại thấy Tần Mộc Ca không chút hứng thú xoay người trở về phòng, chỉ có thể tức giận ngậm miệng lại
Cứ như vậy, Liên Kiều bồn chồn lo lắng cả một đêm.
Mà Tần Mộc Ca cũng lăn qua lộn lại với suy nghĩ: lúc mẫu thân mình gả cho Thừa tướng, nhưng của hồi môn kia, bây giờ đều là đồ vật trong túi của phu nhân Tố Vân.
Mình phải nghĩ cách nào để lấy lại mới được!
Chủ tớ hai người theo đuổi tâm tư riêng của mình, cho đến khi chân trời sáng lên thì mới nặng nề ngủ thiếp đi.
Đợi đến mặt trời đã lên cao vào ngày hôm sau, lúc nắng đã chiếu tới mông thì Tần Mộc Ca mới ngồi dậy.
Rửa mặt xong, nàng vừa mới bước ra khỏi phòng mình, thì nhìn thấy Liên Kiều đang dọn dẹp vài bức họa, đặt chúng nó dưới ánh mặt trời để phơi nắng.
Động tác của nàng ấy hết sức cẩn thận, giống như sợ hơi dùng sức một chút thì bức họa sẽ bị làm hư.
Tần Mộc Ca vẫn còn ngái ngủ mà bước thẳng qua đó, ánh mắt có chút mơ hồ cũng chợt nhìn vào trên bức họa, liền cau mày lại.
"Liên Kiều, người đó là ——"
Liên Kiều nghe nói vậy, nhìn Tần Mộc Ca giống như đang nhìn quái vật: “Tiểu thư, những bức họa này đều là do người tự tay vẽ hình Thế tử gia, người đã biết mà còn hỏi ta như vậy sao?”
Không sai,:dien:dan:le:quy:don: cho tới bây giờ những bức họa kia luôn được Tần Mộc Ca cất giữ như là bảo vật.
Đường đường là Tam tiểu thư dòng chính của Tướng phủ, bên người không có được nửa lượng bạc, lại còn xem những bức họa này như bảo vật.
Bởi vì người được vẽ trong những bức họa đó không phải ai khác mà chính là vị hôn phu của nàng –Dung Diệu.
Nhưng vấn đề là ——
Người trong bức tranh chính xác là Thế tử Mẫn Thân Vương Dung Diệu trong trí nhớ của nàng, nhưng người nọ lại được vẽ có đôi mắt màu lam yêu dã quỷ dị......
Cặp mắt màu lam kia lại giống y như đúc người thiếu niên mà mình đã nhìn thấy ở sơn động.
Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến như vậy chứ!
"Lúc đầu ta cũng thấy kỳ lạ, rõ ràng là tròng mắt của Thế tử màu đen, tại sao tiểu thư lại vẽ màu lam......" Lời nói của Liên Kiều vẫn chưa nói hết thì đã bị Tần Mộc Ca đưa tay nắm chặt.
"Ngươi mới vừa nói cái gì hả? Hôm nay Thế tử gia sẽ quay về?”
Nghe nói, Ương Vương này sinh ra đã có gương mặt điên đảo chúng sinh.
Nghe nói, cho dù là nữ nhân xinh đẹp nhất trên đời này khi nhìn thấy gương mặt đó cũng sẽ mặc cảm.
Nghe nói......
Nhưng mà tất cả mọi chuyện cũng chỉ là nghe nói, bởi vì khi Ương Vương còn nhỏ, lúc mới được sinh ra thì Hoàng đế và Hoàng hậu đều phải giật mình.
Bọn họ cũng lo sợ bởi vì khuôn mặt mang vẻ đẹp yêu dã mê hoặc lòng người đến mức quỷ dị sẽ mang đến cho Nam Lăng điềm chẳng lành, cho nên đã giao hắn cho một kỳ nhân hiếm gặp.
Cho đến khi Ương Vương được tám tuổi mới biểu hiện ra đầu óc thông tuệ và tài năng văn thao vũ lược của mình.
Hôm nay, mặc dù mọi người xưng tụng Thế tử của Mẫn Thân Vương là ‘Chiến thần’.
Nhưng trong lòng mọi người đều biết, người chân chính đứng phía sau nắm mọi chuyện trong tay, bày mưu lập kế chính là vị Ương Vương ‘quan thế mỹ nhân’ — Dung Cảnh kia.
Những năm gần đây, lời đồn đãi của Ương Vương không ít, (quynh/le/2207) nhưng không có bao nhiêu người gặp được người thật của hắn.
Lần này, đại quân trở về, Hoàng đế tự mình dẫn theo văn võ bá quan ra ngoài thành nghênh đón.
Như vậy thì nhất định Ương Vương không thể tránh mặt được rồi!
Trong miệng Liên Kiều lẩm bẩm nói, bỏ lỡ cơ hội lần này, sợ rằng không biết sau này còn có thể được nhìn thấy một đại mỹ nhân như vậy hay không nữa!
Liên Kiều còn định nói thêm gì nữa, nhưng lại thấy Tần Mộc Ca không chút hứng thú xoay người trở về phòng, chỉ có thể tức giận ngậm miệng lại
Cứ như vậy, Liên Kiều bồn chồn lo lắng cả một đêm.
Mà Tần Mộc Ca cũng lăn qua lộn lại với suy nghĩ: lúc mẫu thân mình gả cho Thừa tướng, nhưng của hồi môn kia, bây giờ đều là đồ vật trong túi của phu nhân Tố Vân.
Mình phải nghĩ cách nào để lấy lại mới được!
Chủ tớ hai người theo đuổi tâm tư riêng của mình, cho đến khi chân trời sáng lên thì mới nặng nề ngủ thiếp đi.
Đợi đến mặt trời đã lên cao vào ngày hôm sau, lúc nắng đã chiếu tới mông thì Tần Mộc Ca mới ngồi dậy.
Rửa mặt xong, nàng vừa mới bước ra khỏi phòng mình, thì nhìn thấy Liên Kiều đang dọn dẹp vài bức họa, đặt chúng nó dưới ánh mặt trời để phơi nắng.
Động tác của nàng ấy hết sức cẩn thận, giống như sợ hơi dùng sức một chút thì bức họa sẽ bị làm hư.
Tần Mộc Ca vẫn còn ngái ngủ mà bước thẳng qua đó, ánh mắt có chút mơ hồ cũng chợt nhìn vào trên bức họa, liền cau mày lại.
"Liên Kiều, người đó là ——"
Liên Kiều nghe nói vậy, nhìn Tần Mộc Ca giống như đang nhìn quái vật: “Tiểu thư, những bức họa này đều là do người tự tay vẽ hình Thế tử gia, người đã biết mà còn hỏi ta như vậy sao?”
Không sai,:dien:dan:le:quy:don: cho tới bây giờ những bức họa kia luôn được Tần Mộc Ca cất giữ như là bảo vật.
Đường đường là Tam tiểu thư dòng chính của Tướng phủ, bên người không có được nửa lượng bạc, lại còn xem những bức họa này như bảo vật.
Bởi vì người được vẽ trong những bức họa đó không phải ai khác mà chính là vị hôn phu của nàng –Dung Diệu.
Nhưng vấn đề là ——
Người trong bức tranh chính xác là Thế tử Mẫn Thân Vương Dung Diệu trong trí nhớ của nàng, nhưng người nọ lại được vẽ có đôi mắt màu lam yêu dã quỷ dị......
Cặp mắt màu lam kia lại giống y như đúc người thiếu niên mà mình đã nhìn thấy ở sơn động.
Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến như vậy chứ!
"Lúc đầu ta cũng thấy kỳ lạ, rõ ràng là tròng mắt của Thế tử màu đen, tại sao tiểu thư lại vẽ màu lam......" Lời nói của Liên Kiều vẫn chưa nói hết thì đã bị Tần Mộc Ca đưa tay nắm chặt.
"Ngươi mới vừa nói cái gì hả? Hôm nay Thế tử gia sẽ quay về?”