Chương 11: Gặp gỡ, chia ly, vốn luôn có kỳ hạn (3)
Căn hộ mới của Nam Đình cũng bị cơn bão “ghé thăm”, vẫn may là cửa sổ phòng bếp chỉ bị vỡ một mảng, không đến nỗi “hủy diệt” cái tổ nhỏ của cô, có điều là phòng bếp hơi thảm hại một chút. Mất Ngủ nghe thấy tiếng mở khóa thì chui ra khỏi gầm giường, chạy tới bổ nhào vào Nam Đình, nếu không có Tang Chất đỡ phía sau, thì Nam Đình đã ngã xuống rồi.
Mất Ngủ rất ít khi dùng cách kích động như vậy để đón Nam Đình về, hiển nhiên là do hoảng sợ bởi cơn bão đêm qua. Nam Đình vỗ về Mất Ngủ một lúc lâu, nếu không vì trọng lượng của nó tương đối nặng, nếu Tang Chất không ngăn cản, thì việc nó được chủ nhân bế thốc lên ôm hôn là không thể tránh khỏi. Đợi Mất Ngủ lấy lại vẻ hoạt bát thường ngày, nó bắt đầu nhảy nhót loạn xạ xung quanh Nam Đình, chỉ với Tang Chất là vẫn lạnh nhạt như cũ, như thể có khoảng cách và bài xích với cùng giống đực vậy.
Tang Chất gọi người đến lắp lại ô cửa kính mới, dọn dẹp phòng bếp xong, anh mới đưa mắt nhìn Nam Đình.
Ánh đèn dìu dịu, tỏa một màu ấm áp lên đỉnh đầu cô. Chiều cao một mét sáu lăm của cô không tính là thấp, nhưng lúc này, cô ngồi xổm phía sau anh, trông đặc biệt nhỏ bé. Trên người cô mặc chiếc áo thun trắng và quần thể thao, mái tóc dài buộc đuôi ngựa gọn gàng sau đầu, trong không gian nhỏ hẹp, cô cẩn thận lau đi từng vết bẩn trên mặt đất, im lặng, nhẹ nhàng.
Rõ ràng là cảnh tượng bình thường nhất trong những cảnh bình thường, nhưng chẳng hiểu sao trông lại chẳng ăn nhập gì với cô cả.
Tang Chất không nhịn được bèn kéo cô dậy, “Đừng lau vội, đi gọi cơm đi, anh đói quá, không chờ em nấu được.”
Anh nói thế, đương nhiên Nam Đình sẽ không cứng đầu nữa, cô đặt giẻ lau ở chỗ anh không đặt chân đến, “Anh muốn ăn gì?”
Tang Chất đáp: “Anh thế nào cũng được, tùy em với Mất Ngủ.”
Mất Ngủ ở cửa phòng bếp nghe thấy tên mình, cái tai dựng đứng lên, đôi mắt ti hí nhìn Tang Chất chằm chằm.
Nam Đình lại đề nghị: “Thế thì ăn bánh quy chó đi, hương vị cũng không tệ lắm, em với Mất Ngủ đều ăn được.”
Tang Chất bật cười, “Anh hơi hối hận vì đề nghị em nuôi Mất Ngủ rồi đấy.”
“Tại sao?”, Nam Đình không hiểu.
Tang Chất giải thích, “Cái dáng vẻ em an ủi nó vừa nãy, nếu để người ngoài nhìn thấy, có khi sẽ hiểu lầm mất.”
Nam Đình lại nghiêm túc nói: “Chẳng hiểu lầm gì cả, em với Mất Ngủ thật ra chính là…”, nói đến đây, cô cố tình tỏ ra ngượng ngùng, “…kiểu quan hệ không bình thường như thế đấy.”
Tang Chất nghe thế liền ngẩn ra, thấy Nam Đình đang nhịn cười mới biết là cô nói đùa, anh đáp với vẻ bất đắc dĩ: “Đợi đến lúc nào Mất Ngủ có bạn gái, em thử cạnh tranh với vị kia xem, xem Mất Ngủ có chọn em không!”
Nam Đình cười phá lên, không cẩn thận động đến vết thương trên trán. Tang Chất vội vàng lấy hòm thuốc ra đổi băng gạc cho cô. Đúng lúc này có người gõ cửa, là đồ ăn được giao đến, nhưng họ còn chưa gọi mà? Tang Chất đang định đối chiếu địa chỉ với nhân viên giao đồ, thì điện thoại của Nam Đình đổ chuông, là Tề Diệu, chị gái chủ nhà trọ xinh đẹp cất tiếng từ đầu dây bên kia: “Em gái Nam Đình, em có nhà không? Đồ ăn chị gọi chắc là đến nơi rồi, nhưng chị đang bị tắc đường…”
Vì thế Nam Đình thay Tề Diệu nhận phần đồ ăn phong phú trông không giống cho một người, chờ Tang Chất thay băng gạc cho cô xong, thì chị gái chủ trọ cũng về tới nhà. Tề Diệu đi giày cao gót đứng tựa vào cửa, tay cầm một chai rượu vang đỏ: “Anh trai này, không ngại để bạn gái anh uống với tôi một ly chứ?”
Từ thái độ và hành vi của Tề Diệu, Tang Chất đoán là cô nàng đang gặp vấn đề về tình cảm, dưới cái nhìn của anh, chuyện như thế này, Nam Đình không giỏi giải quyết cho lắm, hơn nữa bây giờ cô còn đang là bệnh nhân, vì thế anh nói: “Cô ấy không uống rượu được.”. Là ý từ chối rõ ràng.
Tề Diệu cũng nhìn thấy băng gạc trên trán Nam Đình, cô nàng tò mò: “Sao lại bị thương thế? Tại mưa bão, hay là bị…”, cô nàng liếc Tang Chất, “Bạo hành gia đình?”
Thấy Tề Diệu nhìn chằm chằm Tang Chất, Nam Đình bật cười, “Nếu mà bị bạo hành gia đình thật, nhất định em sẽ báo cảnh sát, được chưa chị Diệu?”
Tề Diệu nhún vai, “Thế thôi không uống rượu nữa, ngồi nói chuyện phiếm với chị thôi. Được không, anh chàng bạn trai?”
Tang Chất không hề dễ dãi vì Tề Diệu là chủ nhà, anh nhắc nhở: “Cô ấy đang bị thương, lại không được nghỉ ngơi suốt hơn ba mươi mấy tiếng, không tránh khỏi bị biến chứng, hai người…”, anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, “Trước mười giờ phải kết thúc, đến lúc đấy tôi sẽ gọi điện thoại.”
Lại còn bị hạn chế thời gian? Tề Diệu nhíu mày, “Không cần xét nét chuyện cỏn con như thế chứ?”
Tang Chất không đáp lời cô nàng, chỉ đưa tay chỉ Nam Đình.
Nam Đình lập tức tỏ thái độ, “Em lấy Mất Ngủ ra thề, không uống rượu, lên giường nghỉ ngơi đúng giờ.”
Lại bị điểm danh, Mất Ngủ nghiêng đầu nhìn về phía Nam Đình. May là ngôn ngữ bất đồng, nếu Mất Ngủ mà nghe hiểu cô đang nói gì, chắc chắn nó sẽ hỏi, “Chủ nhân à, sao chị lại lấy em ra thề? Có trả tiền bản quyền không thế?”
Đợi Tang Chất về, Tề Diệu mới đá văng đôi giày cao gót ra, đi chân trần đến ngồi xuống trước ghế sô pha, “Bạn trai phiền ghê.”
Nam Đình đưa cho cô nàng một cái gối ôm, “Bọn em làm gì, mà chị lại khẳng định giữa bọn em là quan hệ đấy?”
Tề Diệu giơ tay ra đón lấy, “Không phải là tốt nhất, kiểu đàn ông hiền lành như thế không có cảm giác an toàn.”
Không giống với kiểu ngang tàng như Thịnh Viễn Thời, Tang Chất thuộc tuýp người dịu dàng, điềm đạm, tao nhã như quý tộc, vậy mà lại bị đánh giá là hiền lành… Nam Đình không phục thay anh, “Bao nhiêu tính từ đẹp, chẳng hạn như là dịu dàng như ngọc, tao nhã như gió, hay là khí chất học giả gì gì đấy, đều thỏa đáng hơn từ hiền lành.”
Tề Diệu bâng quơ đáp, “Cái kiểu người mà nói một cách sến súa là người đàn ông dịu dàng như này ấy, dễ thành bia đỡ đạn nhất luôn, kiểu này…”, trong đầu cô nàng bất chợt hiện lên hình ảnh Thịnh Viễn Thời, “Đàn ông phải đẹp trai cao lớn, khí thế áp đảo người khác, có mùi vị đàn ông mới là tuyệt nhất, đấy mới gọi là mẫu bạn trai tiêu chuẩn.”
Nam Đình không tranh luận với cô nàng nữa, “Thế mà chị còn nghi người ta đánh em?”
Tề Diệu thuận miệng đáp: “Ngộ nhỡ trong lòng anh ta u ám thì sao.”
Nam Đình cảm thấy cần phải tẩy trắng hộ Tang Chất một chút, “Lão Tang là giáo sư tâm lý học, là chuyên gia được khoa thần kinh của bệnh viện trung tâm mời về đấy. Không chỉ bệnh nhân muốn hẹn lịch khám với anh ấy còn khó, ngay cả người trong ngành muốn mời anh ấy làm chuyên viên hướng dẫn cũng xếp cả hàng dài đấy.”
“Giáo sư… tâm lý học?”, Tề Diệu bỏ qua mấy từ chuyên ngành, chỉ sửng sốt hỏi: “Không phải ngày trước em bị trầm cảm đấy chứ?”. Trong thế giới của cô nàng, giáo sư tâm lý học chính là bác sĩ tâm lý, mà bác sĩ tâm lý thì chỉ chữa bệnh trầm cảm mà thôi.
Nam Đình bâng quơ đáp “ừ” một tiếng, “Ngày nào cũng muốn nhảy lầu, tiếc là sợ độ cao quá.”
Tề Diệu nghĩ cô nói đùa, vô tư đề nghị: “Em có thể cắt cổ tay mà.”
Nam Đình nhìn như không để bụng, cô mỉm cười đáp: “Thế thì đau lắm, còn không chết ngay được, quá trình quá dài, không phải cách hay nhất để tự tử.”
Đề tài này có phần nặng nề, Tề Diệu không muốn tiếp tục nữa, “Chị vừa mới đoán mò suy nghĩ của anh ta, liệu có bị anh ta nhìn thấu không nhỉ?”
“Chị nói Lão Tang ư?”, Nam Đình tò mò, “Chị đoán cái gì?”
Tề Diệu hỉ hả tiến lại gần Nam Đình, nhỏ giọng nói: “Đoán có phải anh ta muốn ngủ với em không. Không phải là chị đen tối đâu, chủ yếu là tại giáo sư với cầm thú hay bị tính ngang bằng mà.”
Chủ đề giáo sư và cầm thú khiến Nam Đình thật sự không biết nói gì, “Xem ra tối nay chị em mình chỉ có thể nói mấy chuyện xấu hổ cho hết thời gian thôi.”
Đối với sự tiếp nhận kiểu trêu đùa chuyện tế nhị thế này của Nam Đình, Tề Diệu cực kỳ hài lòng, cô nàng nhắc nhở như một bà chị tri kỷ, “Không sợ kẻ trộm của, chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương, có khi người ta muốn bàn chuyện cưới xin sinh con đẻ cái với em đấy em gái à.”
Nam Đình dọn xong chỗ thức ăn nhanh, lấy hai cái cốc, rồi mới ngồi xuống ghế sô pha, “Em chỉ chịu trách nhiệm với chuyện em muốn thôi, còn cái khác, không liên quan đến em.”
“Có lý.”, Tề Diệu dời sự chú ý khỏi hai cái cốc sứ có kiểu dáng không giống nhau, cô nàng nói bằng giọng chê bai, “Có cái nào xấu hơn hai cái này nữa không?”
“Thế thì chỉ còn em thôi, nhưng hiển nhiên em không có công năng đấy.”, Nam Đình vò đầu suy nghĩ, “Hay là đập vỡ miệng chai luôn nhé?”
Tề Diệu hết hồn vì sự thô bạo của cô, “Uống mảnh thủy tinh vào là tan nát cõi lòng đấy em gái à.”
Nhưng Nam Đình kiêng rượu đã nhiều năm, trong nhà quả thật không có đồ mở nút chai.
Cuối cùng vẫn phải sang nhà Tề Diệu lấy, sau đó, hai cô gái bắt đầu cuộc trò chuyện dài đầu tiên sau đêm mưa bão. Nam Đình không nhớ Tề Diệu đã uống bao nhiêu, trong tình huống không ngăn cản được, cô đành phải lén lút đổ rượu vào chậu hoa nhân lúc Tề Diệu không để ý, thấy Mất Ngủ nghiêng đầu nhìn mình, cô lập tức ra hiệu “đừng lên tiếng”, ý bảo Mất Ngủ im lặng. Mất Ngủ đảo mắt mấy vòng, sau đó nằm rạp xuống bên cạnh cô, dáng vẻ ấm ức đến tội nghiệp.
Rõ ràng Tề Diệu có tâm sự, nhưng trước khi uống rượu, cô nàng không nói một câu nào, cho đến khi ngà ngà say mới bắt đầu nói nhiều, đầu tiên là ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà bà sếp mới về, sau đó chửi từ đỉnh đầu xuống đến ngón chân của một gã họ Kiều mà cô nàng gọi là “thằng nhãi lông còn chưa dài”.
Nam Đình không biết an ủi người khác, hơn nữa cô cho rằng, có một điều mà ai cũng hiểu, đó là khi chuyện xảy ra với mình, quả thật là trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ đã tường, thế nên chỉ yên lặng nghe Tề Diệu nói hết, lúc Tề Diệu cần thì hùa theo mà chửi hai ba câu, sau đó chờ Tề Diệu mệt, lăn ra ngủ, thì lấy một cái chăn ra đắp lên người cô nàng, rồi một mình dọn dẹp bãi chiến trường. Cô vừa gom hết rác xong, thì Mất Ngủ ngậm điện thoại đi vào phòng bếp.
Nam Đình nhận lấy điện thoại, sờ sờ đầu nó, “Đây không phải của nhà mình, là của chị Diệu.”
Mất Ngủ mặc kệ là điện thoại của ai, thấy chuông cứ réo liên hồi, nó cũng “oăng oẳng” không ngừng theo.
Tề Diệu ở ngoài phòng khách vẫn ngủ say sưa, hoàn toàn không bị tiếng sủa của Mất Ngủ quấy rầy. Nam Đình biết lúc này chẳng thể gọi được cô nàng dậy, thấy điện thoại cứ đổ chuông mãi, màn hình lại hiện cái tên “Em trai Đại Tề”, tưởng là cậu bé giúp mình chuyển nhà gọi, cô liền bấm nút nghe, “Nghe đây, em trai Tề, mời nói.”
Đợi hai giây không thấy bên kia có động tĩnh, cô lại nói: “Chị là chị Nam Đình đây, chị Diệu sang nhà chị uống rượu, đang ngủ rồi, nếu không có chuyện gì đặc biệt quan trọng thì mai em gọi lại nhé.”
Người ở đầu bên kia vẫn không có phản ứng gì, chỉ có tiếng hít thở truyền qua loa là nhắc nhở Nam Đình, đối phương chưa cúp máy.
Nam Đình “này” một tiếng vẻ khó hiểu, “Em trai Tề, tín hiệu chỗ em không tốt à, nghe thấy thì đáp lại chị đi.”
Ngôn ngữ đặc thù của kiểm soát viên không lưu.
Rốt cuộc, một giọng đàn ông trầm thấp nói với cô: “Xem ra, chuyện em cần giải thích với anh, lại thêm một chuyện nữa rồi.”
Mất Ngủ rất ít khi dùng cách kích động như vậy để đón Nam Đình về, hiển nhiên là do hoảng sợ bởi cơn bão đêm qua. Nam Đình vỗ về Mất Ngủ một lúc lâu, nếu không vì trọng lượng của nó tương đối nặng, nếu Tang Chất không ngăn cản, thì việc nó được chủ nhân bế thốc lên ôm hôn là không thể tránh khỏi. Đợi Mất Ngủ lấy lại vẻ hoạt bát thường ngày, nó bắt đầu nhảy nhót loạn xạ xung quanh Nam Đình, chỉ với Tang Chất là vẫn lạnh nhạt như cũ, như thể có khoảng cách và bài xích với cùng giống đực vậy.
Tang Chất gọi người đến lắp lại ô cửa kính mới, dọn dẹp phòng bếp xong, anh mới đưa mắt nhìn Nam Đình.
Ánh đèn dìu dịu, tỏa một màu ấm áp lên đỉnh đầu cô. Chiều cao một mét sáu lăm của cô không tính là thấp, nhưng lúc này, cô ngồi xổm phía sau anh, trông đặc biệt nhỏ bé. Trên người cô mặc chiếc áo thun trắng và quần thể thao, mái tóc dài buộc đuôi ngựa gọn gàng sau đầu, trong không gian nhỏ hẹp, cô cẩn thận lau đi từng vết bẩn trên mặt đất, im lặng, nhẹ nhàng.
Rõ ràng là cảnh tượng bình thường nhất trong những cảnh bình thường, nhưng chẳng hiểu sao trông lại chẳng ăn nhập gì với cô cả.
Tang Chất không nhịn được bèn kéo cô dậy, “Đừng lau vội, đi gọi cơm đi, anh đói quá, không chờ em nấu được.”
Anh nói thế, đương nhiên Nam Đình sẽ không cứng đầu nữa, cô đặt giẻ lau ở chỗ anh không đặt chân đến, “Anh muốn ăn gì?”
Tang Chất đáp: “Anh thế nào cũng được, tùy em với Mất Ngủ.”
Mất Ngủ ở cửa phòng bếp nghe thấy tên mình, cái tai dựng đứng lên, đôi mắt ti hí nhìn Tang Chất chằm chằm.
Nam Đình lại đề nghị: “Thế thì ăn bánh quy chó đi, hương vị cũng không tệ lắm, em với Mất Ngủ đều ăn được.”
Tang Chất bật cười, “Anh hơi hối hận vì đề nghị em nuôi Mất Ngủ rồi đấy.”
“Tại sao?”, Nam Đình không hiểu.
Tang Chất giải thích, “Cái dáng vẻ em an ủi nó vừa nãy, nếu để người ngoài nhìn thấy, có khi sẽ hiểu lầm mất.”
Nam Đình lại nghiêm túc nói: “Chẳng hiểu lầm gì cả, em với Mất Ngủ thật ra chính là…”, nói đến đây, cô cố tình tỏ ra ngượng ngùng, “…kiểu quan hệ không bình thường như thế đấy.”
Tang Chất nghe thế liền ngẩn ra, thấy Nam Đình đang nhịn cười mới biết là cô nói đùa, anh đáp với vẻ bất đắc dĩ: “Đợi đến lúc nào Mất Ngủ có bạn gái, em thử cạnh tranh với vị kia xem, xem Mất Ngủ có chọn em không!”
Nam Đình cười phá lên, không cẩn thận động đến vết thương trên trán. Tang Chất vội vàng lấy hòm thuốc ra đổi băng gạc cho cô. Đúng lúc này có người gõ cửa, là đồ ăn được giao đến, nhưng họ còn chưa gọi mà? Tang Chất đang định đối chiếu địa chỉ với nhân viên giao đồ, thì điện thoại của Nam Đình đổ chuông, là Tề Diệu, chị gái chủ nhà trọ xinh đẹp cất tiếng từ đầu dây bên kia: “Em gái Nam Đình, em có nhà không? Đồ ăn chị gọi chắc là đến nơi rồi, nhưng chị đang bị tắc đường…”
Vì thế Nam Đình thay Tề Diệu nhận phần đồ ăn phong phú trông không giống cho một người, chờ Tang Chất thay băng gạc cho cô xong, thì chị gái chủ trọ cũng về tới nhà. Tề Diệu đi giày cao gót đứng tựa vào cửa, tay cầm một chai rượu vang đỏ: “Anh trai này, không ngại để bạn gái anh uống với tôi một ly chứ?”
Từ thái độ và hành vi của Tề Diệu, Tang Chất đoán là cô nàng đang gặp vấn đề về tình cảm, dưới cái nhìn của anh, chuyện như thế này, Nam Đình không giỏi giải quyết cho lắm, hơn nữa bây giờ cô còn đang là bệnh nhân, vì thế anh nói: “Cô ấy không uống rượu được.”. Là ý từ chối rõ ràng.
Tề Diệu cũng nhìn thấy băng gạc trên trán Nam Đình, cô nàng tò mò: “Sao lại bị thương thế? Tại mưa bão, hay là bị…”, cô nàng liếc Tang Chất, “Bạo hành gia đình?”
Thấy Tề Diệu nhìn chằm chằm Tang Chất, Nam Đình bật cười, “Nếu mà bị bạo hành gia đình thật, nhất định em sẽ báo cảnh sát, được chưa chị Diệu?”
Tề Diệu nhún vai, “Thế thôi không uống rượu nữa, ngồi nói chuyện phiếm với chị thôi. Được không, anh chàng bạn trai?”
Tang Chất không hề dễ dãi vì Tề Diệu là chủ nhà, anh nhắc nhở: “Cô ấy đang bị thương, lại không được nghỉ ngơi suốt hơn ba mươi mấy tiếng, không tránh khỏi bị biến chứng, hai người…”, anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, “Trước mười giờ phải kết thúc, đến lúc đấy tôi sẽ gọi điện thoại.”
Lại còn bị hạn chế thời gian? Tề Diệu nhíu mày, “Không cần xét nét chuyện cỏn con như thế chứ?”
Tang Chất không đáp lời cô nàng, chỉ đưa tay chỉ Nam Đình.
Nam Đình lập tức tỏ thái độ, “Em lấy Mất Ngủ ra thề, không uống rượu, lên giường nghỉ ngơi đúng giờ.”
Lại bị điểm danh, Mất Ngủ nghiêng đầu nhìn về phía Nam Đình. May là ngôn ngữ bất đồng, nếu Mất Ngủ mà nghe hiểu cô đang nói gì, chắc chắn nó sẽ hỏi, “Chủ nhân à, sao chị lại lấy em ra thề? Có trả tiền bản quyền không thế?”
Đợi Tang Chất về, Tề Diệu mới đá văng đôi giày cao gót ra, đi chân trần đến ngồi xuống trước ghế sô pha, “Bạn trai phiền ghê.”
Nam Đình đưa cho cô nàng một cái gối ôm, “Bọn em làm gì, mà chị lại khẳng định giữa bọn em là quan hệ đấy?”
Tề Diệu giơ tay ra đón lấy, “Không phải là tốt nhất, kiểu đàn ông hiền lành như thế không có cảm giác an toàn.”
Không giống với kiểu ngang tàng như Thịnh Viễn Thời, Tang Chất thuộc tuýp người dịu dàng, điềm đạm, tao nhã như quý tộc, vậy mà lại bị đánh giá là hiền lành… Nam Đình không phục thay anh, “Bao nhiêu tính từ đẹp, chẳng hạn như là dịu dàng như ngọc, tao nhã như gió, hay là khí chất học giả gì gì đấy, đều thỏa đáng hơn từ hiền lành.”
Tề Diệu bâng quơ đáp, “Cái kiểu người mà nói một cách sến súa là người đàn ông dịu dàng như này ấy, dễ thành bia đỡ đạn nhất luôn, kiểu này…”, trong đầu cô nàng bất chợt hiện lên hình ảnh Thịnh Viễn Thời, “Đàn ông phải đẹp trai cao lớn, khí thế áp đảo người khác, có mùi vị đàn ông mới là tuyệt nhất, đấy mới gọi là mẫu bạn trai tiêu chuẩn.”
Nam Đình không tranh luận với cô nàng nữa, “Thế mà chị còn nghi người ta đánh em?”
Tề Diệu thuận miệng đáp: “Ngộ nhỡ trong lòng anh ta u ám thì sao.”
Nam Đình cảm thấy cần phải tẩy trắng hộ Tang Chất một chút, “Lão Tang là giáo sư tâm lý học, là chuyên gia được khoa thần kinh của bệnh viện trung tâm mời về đấy. Không chỉ bệnh nhân muốn hẹn lịch khám với anh ấy còn khó, ngay cả người trong ngành muốn mời anh ấy làm chuyên viên hướng dẫn cũng xếp cả hàng dài đấy.”
“Giáo sư… tâm lý học?”, Tề Diệu bỏ qua mấy từ chuyên ngành, chỉ sửng sốt hỏi: “Không phải ngày trước em bị trầm cảm đấy chứ?”. Trong thế giới của cô nàng, giáo sư tâm lý học chính là bác sĩ tâm lý, mà bác sĩ tâm lý thì chỉ chữa bệnh trầm cảm mà thôi.
Nam Đình bâng quơ đáp “ừ” một tiếng, “Ngày nào cũng muốn nhảy lầu, tiếc là sợ độ cao quá.”
Tề Diệu nghĩ cô nói đùa, vô tư đề nghị: “Em có thể cắt cổ tay mà.”
Nam Đình nhìn như không để bụng, cô mỉm cười đáp: “Thế thì đau lắm, còn không chết ngay được, quá trình quá dài, không phải cách hay nhất để tự tử.”
Đề tài này có phần nặng nề, Tề Diệu không muốn tiếp tục nữa, “Chị vừa mới đoán mò suy nghĩ của anh ta, liệu có bị anh ta nhìn thấu không nhỉ?”
“Chị nói Lão Tang ư?”, Nam Đình tò mò, “Chị đoán cái gì?”
Tề Diệu hỉ hả tiến lại gần Nam Đình, nhỏ giọng nói: “Đoán có phải anh ta muốn ngủ với em không. Không phải là chị đen tối đâu, chủ yếu là tại giáo sư với cầm thú hay bị tính ngang bằng mà.”
Chủ đề giáo sư và cầm thú khiến Nam Đình thật sự không biết nói gì, “Xem ra tối nay chị em mình chỉ có thể nói mấy chuyện xấu hổ cho hết thời gian thôi.”
Đối với sự tiếp nhận kiểu trêu đùa chuyện tế nhị thế này của Nam Đình, Tề Diệu cực kỳ hài lòng, cô nàng nhắc nhở như một bà chị tri kỷ, “Không sợ kẻ trộm của, chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương, có khi người ta muốn bàn chuyện cưới xin sinh con đẻ cái với em đấy em gái à.”
Nam Đình dọn xong chỗ thức ăn nhanh, lấy hai cái cốc, rồi mới ngồi xuống ghế sô pha, “Em chỉ chịu trách nhiệm với chuyện em muốn thôi, còn cái khác, không liên quan đến em.”
“Có lý.”, Tề Diệu dời sự chú ý khỏi hai cái cốc sứ có kiểu dáng không giống nhau, cô nàng nói bằng giọng chê bai, “Có cái nào xấu hơn hai cái này nữa không?”
“Thế thì chỉ còn em thôi, nhưng hiển nhiên em không có công năng đấy.”, Nam Đình vò đầu suy nghĩ, “Hay là đập vỡ miệng chai luôn nhé?”
Tề Diệu hết hồn vì sự thô bạo của cô, “Uống mảnh thủy tinh vào là tan nát cõi lòng đấy em gái à.”
Nhưng Nam Đình kiêng rượu đã nhiều năm, trong nhà quả thật không có đồ mở nút chai.
Cuối cùng vẫn phải sang nhà Tề Diệu lấy, sau đó, hai cô gái bắt đầu cuộc trò chuyện dài đầu tiên sau đêm mưa bão. Nam Đình không nhớ Tề Diệu đã uống bao nhiêu, trong tình huống không ngăn cản được, cô đành phải lén lút đổ rượu vào chậu hoa nhân lúc Tề Diệu không để ý, thấy Mất Ngủ nghiêng đầu nhìn mình, cô lập tức ra hiệu “đừng lên tiếng”, ý bảo Mất Ngủ im lặng. Mất Ngủ đảo mắt mấy vòng, sau đó nằm rạp xuống bên cạnh cô, dáng vẻ ấm ức đến tội nghiệp.
Rõ ràng Tề Diệu có tâm sự, nhưng trước khi uống rượu, cô nàng không nói một câu nào, cho đến khi ngà ngà say mới bắt đầu nói nhiều, đầu tiên là ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà bà sếp mới về, sau đó chửi từ đỉnh đầu xuống đến ngón chân của một gã họ Kiều mà cô nàng gọi là “thằng nhãi lông còn chưa dài”.
Nam Đình không biết an ủi người khác, hơn nữa cô cho rằng, có một điều mà ai cũng hiểu, đó là khi chuyện xảy ra với mình, quả thật là trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ đã tường, thế nên chỉ yên lặng nghe Tề Diệu nói hết, lúc Tề Diệu cần thì hùa theo mà chửi hai ba câu, sau đó chờ Tề Diệu mệt, lăn ra ngủ, thì lấy một cái chăn ra đắp lên người cô nàng, rồi một mình dọn dẹp bãi chiến trường. Cô vừa gom hết rác xong, thì Mất Ngủ ngậm điện thoại đi vào phòng bếp.
Nam Đình nhận lấy điện thoại, sờ sờ đầu nó, “Đây không phải của nhà mình, là của chị Diệu.”
Mất Ngủ mặc kệ là điện thoại của ai, thấy chuông cứ réo liên hồi, nó cũng “oăng oẳng” không ngừng theo.
Tề Diệu ở ngoài phòng khách vẫn ngủ say sưa, hoàn toàn không bị tiếng sủa của Mất Ngủ quấy rầy. Nam Đình biết lúc này chẳng thể gọi được cô nàng dậy, thấy điện thoại cứ đổ chuông mãi, màn hình lại hiện cái tên “Em trai Đại Tề”, tưởng là cậu bé giúp mình chuyển nhà gọi, cô liền bấm nút nghe, “Nghe đây, em trai Tề, mời nói.”
Đợi hai giây không thấy bên kia có động tĩnh, cô lại nói: “Chị là chị Nam Đình đây, chị Diệu sang nhà chị uống rượu, đang ngủ rồi, nếu không có chuyện gì đặc biệt quan trọng thì mai em gọi lại nhé.”
Người ở đầu bên kia vẫn không có phản ứng gì, chỉ có tiếng hít thở truyền qua loa là nhắc nhở Nam Đình, đối phương chưa cúp máy.
Nam Đình “này” một tiếng vẻ khó hiểu, “Em trai Tề, tín hiệu chỗ em không tốt à, nghe thấy thì đáp lại chị đi.”
Ngôn ngữ đặc thù của kiểm soát viên không lưu.
Rốt cuộc, một giọng đàn ông trầm thấp nói với cô: “Xem ra, chuyện em cần giải thích với anh, lại thêm một chuyện nữa rồi.”