Chương : 21
Bombay
Viva mất nguyên một buổi sáng để phân loại đống áo quần ôi chua dậy mùi của Guy mà thằng nhóc đã dứt khoát không chịu gửi đi giặt giũ từ nhiều ngày qua, vừa làm cô vừa dán ánh mắt thận trọng vào nó. Đấy cũng là một cách để cô cảm thấy mình bận rộn trong những thời khắc như thế này, khi mà chỉ còn dăm ba tiếng đồng hồ nữa là con tàu sẽ cập bến. Sáng sớm hôm nay, trong khi đứng trên boong tàu nhìn ngắm Bombay mờ mờ ẩn hiện phía đường chân trời, nỗi nhớ Josie lại trào lên trong cô. Cũng vào một ngày đẹp trời, ánh nắng chan chứa như ngày hôm nay, cô đã nắm tay Josie và bố cô, hãy còn trẻ, khá lực lưỡng và điển trai đã bước ra khỏi đám đông để đón hai chị Viva; mẹ cô, vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc, cười nói huyên thuyên để che giấu những bẽn lẽn thẹn thùng trong bà, những hình ảnh quen thuộc khi cả gia đình Viva được đoàn tụ lại ùa về trong cô, đầy ắp kỷ niệm.
Dán mắt vào quầng sáng lung linh cuối đường chân trời, cảm giác buồn nôn và những cơn đau lại ùa về trong cô, như thể một người đang cố gắng đứng dậy trên chiếc chân gãy chưa kịp lành của mình. Tất cả đã ra đi, mọi người đã ra đi. Mười bốn năm qua cô đã quen với cảm giác mất mát ấy, nhưng đến sáng hôm nay, những vết thương lòng lại ùa về, rỉ máu.
"Thưa cô Holloway?", trợ lý của người phụ trách tài vụ trên con tàu xuất hiện bên cạnh Viva, trao cho cô một xấp giấy biên nhận ghi nợ về những dịch vụ mà cô và Guy đã sử dụng ở quầy bar yêu cầu ký tên vào đấy. Dạ dày cô lại co thắt, quặn đau. Hai người đã tiêu hết ba mươi bảng trong khi bố mẹ của thằng bé chỉ gửi cho cô hai mươi lăm bảng dùng để chu cấp trang trải cho chuyến đi của Guy. Chỉ chưa đầy một tiếng đồng hồ nữa thôi, cô sẽ gặp họ.
Trong tưởng tượng của cô, bố của Guy là một người đàn ông cao lớn, lực lưỡng, cứ nhìn thằng bé là biết, nhưng chắc hẳn ông ta phải có nhiều răng nanh hơn nó. Tôi xin lỗi, Viva tưởng tượng những điều ông ta sẽ nói với cô khi gặp mặt, nhưng hãy để tôi được thẳng thắn. Cô cho phép một đứa trẻ mới mười sáu tuổi uống rượu, và rồi cô lên bờ du ngoạn, vứt nó lại một mình khi con tàu cập cảng Port Said?
Thực ra, cô vẫn còn một trăm bốn mươi bảng để dành còn lại trên thế giới này, được cô đánh điện đến gửi tại nhà băng Grindlays ở Bombay, một phần của khoản tiền được dùng trong những lúc khẩn cấp, dành cho chuyện ăn ở, phần còn lại sẽ được Viva sử dụng làm chi phí cho chuyến đi đến Simla nhận lại những chiếc rương đồ đạc do bố mẹ cô để lại. Nếu không tìm được việc làm ngay khi đặt chân đến Bombay, Viva đã tính toán rất kỹ, cô chỉ đủ tiền để sống trong một tháng.
Lúc này cô có thể cảm nhận rất rõ dư vị của Ấn Độ từ trên con tàu - mùi gia vị, mùi phân gia súc, bụi bặm, mùi thối rữa, rất khó xác định nguồn gốc và không dễ quên lãng. Tiếng kèn trum-pet, tiếng trống rộn rã hòa cùng hàng trăm hàng ngàn tiếng rao bán đậu phộng và đậu xanh của những người bán dạo từ trên bến cảng vọng xuống con tàu.
Viva nhìn đồng hồ, cô vặn núm chỉnh từ một giờ lên mười một giờ ba mươi lăm phút. Giờ này nếu còn ở Earl’s Court, cô đang ngồi trong căn phòng chật chội dưới tầng hầm của mình, nhìn ngắm những bước chân đang hối hả qua lại trên phố, bì bõm giữa màn mưa trắng xóa túa về bến xe buýt và bến tàu điện ngầm.
Ở Bombay, trong mùa đông đến sớm, cô có cảm giác từng tế bào da mỏng manh trên cơ thể mình đang nở tung như những cánh hoa chờ đón ánh mặt trời mỗi buổi sáng mai.
"Viva! Viva!", Tor quýnh quáng chạy về phía cô, vừa chạy vừa gọi váng lên, vẻ mặt đầy kích động.
"Rose ổn chứ?". Viva vội vã hỏi.
"Không, tất nhiên là không ổn, Rose đột nhiên cảm thấy bồn chồn trước khi xuống tàu. Cô ấy đã quyết định không gặp Jack trên cầu cảng vì sợ nhiều người sẽ chú ý đến bọn họ. Nigel xuống trước để tìm kiếm anh ấy, sau khi tìm thấy sẽ dẫn Jack lên buồng của bọn em để gặp Rose".
"Anh ta sẽ mặc gì? Quân phục hay quần áo ngày thường?".
"Không biết, cả Rose cũng thế. Đấy không phải là điều một người chuẩn bị kết hôn cần phải biết sao?". Đôi mắt Tor tròn xoe, tinh nghịch.
"Chúa ơi, kinh khủng quá!".
"Ôi, Viva". Tor chộp lấy tay cô, siết chặt. "Chị phải hứa không được bỏ rơi em sau khi chúng ta đến nơi đấy nhé. Chị phải dẫn em đi chơi lòng vòng, em sẽ dẫn chị đến với các buổi tiệc".
Viva mỉm cười, im lặng. Làm thế nào để cô có thể giải thích cho một người như Tor hiểu về những khó khăn tài chính mà cô đang vấp phải. Khoản chi phí hàng tháng của cô, dẫu nhỏ bé nhưng không thể không lo lắng, nó quan trọng và hoàn toàn tự nhiên như dòng máu đang chảy trong huyết quản của Viva.
"Tối nay chúng ta sẽ có một buổi tiệc nho nhỏ uống mừng tại một nhà hàng có tên là Taj, chị biết chứ?".
"Biết".
"Chị sẽ không bỏ trốn ngay khi con tàu cập cảng đấy chứ?".
"Chắc chắn chị sẽ không". Viva cảm thấy nghẹt thở, một chút ngượng ngùng trong vòng tay ôm chặt của Tor. Chưa bao giờ cô diễn tốt trong những khoảnh khắc như thế này cả. "Có lẽ chị phải xuống dưới đánh thức Guy dậy", Viva đưa mắt nhìn vào đồng hồ đeo tay, nói với Tor.
"Cậu ta không sao chứ?".
"Vẫn chưa ổn lắm. Chị sẽ hạnh phúc biết mấy nếu ngày hôm nay kết thúc", cô nói.
Nó bước đến bên cánh cửa, ngoác miệng ngáp một hơi thật dài, ánh mắt hờ hững, thờ ơ và lạnh nhạt, rõ ràng không giống như thái độ cô từng biết về nó. Vẫn quấn trên người bộ quần áo ngủ của đàn ông, với chiếc cằm râu ria lởm chởm.
"Làm ơn đi Guy", Viva năn nỉ, "gần mười hai giờ mười lăm rồi. Cậu đi rửa mặt, chải tóc tai cho gọn gàng đi". Sự kiên nhẫn gần như biến mất. "Cậu đã mười sáu tuổi rồi đấy, Vì Chúa". Cô muốn nói với Guy, "không phải lên sáu".
"Tôi vẫn chưa thể", nó nói. "Có ai đang ở trong phòng tắm, cái người vẫn xuất hiện trong chiếc máy vô tuyến của tôi ấy".
Tối hôm trước - trong lúc đang gói ghém hành lý, cô và nó vừa thu xếp vừa trò chuyện với nhau, khi mà Viva bắt đầu có cảm giác câu chuyện chuẩn bị diễn ra bình thường một cách hoàn hảo - đột nhiên nó lắc đầu, rùng mình rên rỉ từng chặp không ngớt, hệt như một hồn ma bóng quế dưới địa phủ, khiến tóc tai Viva dựng ngược, khiếp đảm.
"Sao tôi lại làm những chuyện như thế?". Nó nhìn cô bằng ánh mắt giận dữ.
"Bình tĩnh đi, Guy. Nếu cậu có điều gì lo lắng, hãy kể với tôi", Viva khẩn khoản. "Tôi không muốn lại có chuyện xô xát ầm ĩ xảy ra".
Sau vài phút trấn tĩnh, nó nói với cô bằng giọng điệu khá từ tốn, "Ngày mai khi bố mẹ tôi đến đón, cô có gặp họ cùng tôi không? Có thể bọn họ sẽ hỏi rất nhiều, toàn những câu hỏi nhàm chán".
Nó nốc cạn thứ chất lỏng trong chiếc ly đang cầm
trên tay.
"Tôi sẽ ở lại với cậu, Guy", cô nói. "Nhưng hãy cho bố mẹ cậu thời gian, cậu sẽ sớm tìm lại cảm giác thân quen như ngày nào".
"Họ đã hoàn toàn trở nên xa lạ", nó dằn từng tiếng. "Nhưng cảm ơn cô vì lời khuyên".
"Tôi biết mình đúng", cô gạt nó. Viva và Frank đã thống nhất với nhau phải giữ cho Guy luôn ở trạng thái cân bằng, và tối hôm qua, Frank đã cho nó uống hai viên thuốc an thần màu hồng nhạt.
Lúc này, con tàu đã cập bến. Viva nghe thấy một cú va chạm khá mạnh cuối cùng, thêm một cú rùng mình của con tàu báo hiệu Kaiser đã cập bến an toàn. Những âm thanh náo nhiệt trên bến cảng mỗi lúc một lớn dần.
"Ra ngoài, ra ngoài tìm kiếm những kẻ phá hoại". Giọng Guy đầy kích động. "Tắt cái đài phát thanh chết tiệt trong đầu giùm đi".
_________________
Viva mất nguyên một buổi sáng để phân loại đống áo quần ôi chua dậy mùi của Guy mà thằng nhóc đã dứt khoát không chịu gửi đi giặt giũ từ nhiều ngày qua, vừa làm cô vừa dán ánh mắt thận trọng vào nó. Đấy cũng là một cách để cô cảm thấy mình bận rộn trong những thời khắc như thế này, khi mà chỉ còn dăm ba tiếng đồng hồ nữa là con tàu sẽ cập bến. Sáng sớm hôm nay, trong khi đứng trên boong tàu nhìn ngắm Bombay mờ mờ ẩn hiện phía đường chân trời, nỗi nhớ Josie lại trào lên trong cô. Cũng vào một ngày đẹp trời, ánh nắng chan chứa như ngày hôm nay, cô đã nắm tay Josie và bố cô, hãy còn trẻ, khá lực lưỡng và điển trai đã bước ra khỏi đám đông để đón hai chị Viva; mẹ cô, vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc, cười nói huyên thuyên để che giấu những bẽn lẽn thẹn thùng trong bà, những hình ảnh quen thuộc khi cả gia đình Viva được đoàn tụ lại ùa về trong cô, đầy ắp kỷ niệm.
Dán mắt vào quầng sáng lung linh cuối đường chân trời, cảm giác buồn nôn và những cơn đau lại ùa về trong cô, như thể một người đang cố gắng đứng dậy trên chiếc chân gãy chưa kịp lành của mình. Tất cả đã ra đi, mọi người đã ra đi. Mười bốn năm qua cô đã quen với cảm giác mất mát ấy, nhưng đến sáng hôm nay, những vết thương lòng lại ùa về, rỉ máu.
"Thưa cô Holloway?", trợ lý của người phụ trách tài vụ trên con tàu xuất hiện bên cạnh Viva, trao cho cô một xấp giấy biên nhận ghi nợ về những dịch vụ mà cô và Guy đã sử dụng ở quầy bar yêu cầu ký tên vào đấy. Dạ dày cô lại co thắt, quặn đau. Hai người đã tiêu hết ba mươi bảng trong khi bố mẹ của thằng bé chỉ gửi cho cô hai mươi lăm bảng dùng để chu cấp trang trải cho chuyến đi của Guy. Chỉ chưa đầy một tiếng đồng hồ nữa thôi, cô sẽ gặp họ.
Trong tưởng tượng của cô, bố của Guy là một người đàn ông cao lớn, lực lưỡng, cứ nhìn thằng bé là biết, nhưng chắc hẳn ông ta phải có nhiều răng nanh hơn nó. Tôi xin lỗi, Viva tưởng tượng những điều ông ta sẽ nói với cô khi gặp mặt, nhưng hãy để tôi được thẳng thắn. Cô cho phép một đứa trẻ mới mười sáu tuổi uống rượu, và rồi cô lên bờ du ngoạn, vứt nó lại một mình khi con tàu cập cảng Port Said?
Thực ra, cô vẫn còn một trăm bốn mươi bảng để dành còn lại trên thế giới này, được cô đánh điện đến gửi tại nhà băng Grindlays ở Bombay, một phần của khoản tiền được dùng trong những lúc khẩn cấp, dành cho chuyện ăn ở, phần còn lại sẽ được Viva sử dụng làm chi phí cho chuyến đi đến Simla nhận lại những chiếc rương đồ đạc do bố mẹ cô để lại. Nếu không tìm được việc làm ngay khi đặt chân đến Bombay, Viva đã tính toán rất kỹ, cô chỉ đủ tiền để sống trong một tháng.
Lúc này cô có thể cảm nhận rất rõ dư vị của Ấn Độ từ trên con tàu - mùi gia vị, mùi phân gia súc, bụi bặm, mùi thối rữa, rất khó xác định nguồn gốc và không dễ quên lãng. Tiếng kèn trum-pet, tiếng trống rộn rã hòa cùng hàng trăm hàng ngàn tiếng rao bán đậu phộng và đậu xanh của những người bán dạo từ trên bến cảng vọng xuống con tàu.
Viva nhìn đồng hồ, cô vặn núm chỉnh từ một giờ lên mười một giờ ba mươi lăm phút. Giờ này nếu còn ở Earl’s Court, cô đang ngồi trong căn phòng chật chội dưới tầng hầm của mình, nhìn ngắm những bước chân đang hối hả qua lại trên phố, bì bõm giữa màn mưa trắng xóa túa về bến xe buýt và bến tàu điện ngầm.
Ở Bombay, trong mùa đông đến sớm, cô có cảm giác từng tế bào da mỏng manh trên cơ thể mình đang nở tung như những cánh hoa chờ đón ánh mặt trời mỗi buổi sáng mai.
"Viva! Viva!", Tor quýnh quáng chạy về phía cô, vừa chạy vừa gọi váng lên, vẻ mặt đầy kích động.
"Rose ổn chứ?". Viva vội vã hỏi.
"Không, tất nhiên là không ổn, Rose đột nhiên cảm thấy bồn chồn trước khi xuống tàu. Cô ấy đã quyết định không gặp Jack trên cầu cảng vì sợ nhiều người sẽ chú ý đến bọn họ. Nigel xuống trước để tìm kiếm anh ấy, sau khi tìm thấy sẽ dẫn Jack lên buồng của bọn em để gặp Rose".
"Anh ta sẽ mặc gì? Quân phục hay quần áo ngày thường?".
"Không biết, cả Rose cũng thế. Đấy không phải là điều một người chuẩn bị kết hôn cần phải biết sao?". Đôi mắt Tor tròn xoe, tinh nghịch.
"Chúa ơi, kinh khủng quá!".
"Ôi, Viva". Tor chộp lấy tay cô, siết chặt. "Chị phải hứa không được bỏ rơi em sau khi chúng ta đến nơi đấy nhé. Chị phải dẫn em đi chơi lòng vòng, em sẽ dẫn chị đến với các buổi tiệc".
Viva mỉm cười, im lặng. Làm thế nào để cô có thể giải thích cho một người như Tor hiểu về những khó khăn tài chính mà cô đang vấp phải. Khoản chi phí hàng tháng của cô, dẫu nhỏ bé nhưng không thể không lo lắng, nó quan trọng và hoàn toàn tự nhiên như dòng máu đang chảy trong huyết quản của Viva.
"Tối nay chúng ta sẽ có một buổi tiệc nho nhỏ uống mừng tại một nhà hàng có tên là Taj, chị biết chứ?".
"Biết".
"Chị sẽ không bỏ trốn ngay khi con tàu cập cảng đấy chứ?".
"Chắc chắn chị sẽ không". Viva cảm thấy nghẹt thở, một chút ngượng ngùng trong vòng tay ôm chặt của Tor. Chưa bao giờ cô diễn tốt trong những khoảnh khắc như thế này cả. "Có lẽ chị phải xuống dưới đánh thức Guy dậy", Viva đưa mắt nhìn vào đồng hồ đeo tay, nói với Tor.
"Cậu ta không sao chứ?".
"Vẫn chưa ổn lắm. Chị sẽ hạnh phúc biết mấy nếu ngày hôm nay kết thúc", cô nói.
Nó bước đến bên cánh cửa, ngoác miệng ngáp một hơi thật dài, ánh mắt hờ hững, thờ ơ và lạnh nhạt, rõ ràng không giống như thái độ cô từng biết về nó. Vẫn quấn trên người bộ quần áo ngủ của đàn ông, với chiếc cằm râu ria lởm chởm.
"Làm ơn đi Guy", Viva năn nỉ, "gần mười hai giờ mười lăm rồi. Cậu đi rửa mặt, chải tóc tai cho gọn gàng đi". Sự kiên nhẫn gần như biến mất. "Cậu đã mười sáu tuổi rồi đấy, Vì Chúa". Cô muốn nói với Guy, "không phải lên sáu".
"Tôi vẫn chưa thể", nó nói. "Có ai đang ở trong phòng tắm, cái người vẫn xuất hiện trong chiếc máy vô tuyến của tôi ấy".
Tối hôm trước - trong lúc đang gói ghém hành lý, cô và nó vừa thu xếp vừa trò chuyện với nhau, khi mà Viva bắt đầu có cảm giác câu chuyện chuẩn bị diễn ra bình thường một cách hoàn hảo - đột nhiên nó lắc đầu, rùng mình rên rỉ từng chặp không ngớt, hệt như một hồn ma bóng quế dưới địa phủ, khiến tóc tai Viva dựng ngược, khiếp đảm.
"Sao tôi lại làm những chuyện như thế?". Nó nhìn cô bằng ánh mắt giận dữ.
"Bình tĩnh đi, Guy. Nếu cậu có điều gì lo lắng, hãy kể với tôi", Viva khẩn khoản. "Tôi không muốn lại có chuyện xô xát ầm ĩ xảy ra".
Sau vài phút trấn tĩnh, nó nói với cô bằng giọng điệu khá từ tốn, "Ngày mai khi bố mẹ tôi đến đón, cô có gặp họ cùng tôi không? Có thể bọn họ sẽ hỏi rất nhiều, toàn những câu hỏi nhàm chán".
Nó nốc cạn thứ chất lỏng trong chiếc ly đang cầm
trên tay.
"Tôi sẽ ở lại với cậu, Guy", cô nói. "Nhưng hãy cho bố mẹ cậu thời gian, cậu sẽ sớm tìm lại cảm giác thân quen như ngày nào".
"Họ đã hoàn toàn trở nên xa lạ", nó dằn từng tiếng. "Nhưng cảm ơn cô vì lời khuyên".
"Tôi biết mình đúng", cô gạt nó. Viva và Frank đã thống nhất với nhau phải giữ cho Guy luôn ở trạng thái cân bằng, và tối hôm qua, Frank đã cho nó uống hai viên thuốc an thần màu hồng nhạt.
Lúc này, con tàu đã cập bến. Viva nghe thấy một cú va chạm khá mạnh cuối cùng, thêm một cú rùng mình của con tàu báo hiệu Kaiser đã cập bến an toàn. Những âm thanh náo nhiệt trên bến cảng mỗi lúc một lớn dần.
"Ra ngoài, ra ngoài tìm kiếm những kẻ phá hoại". Giọng Guy đầy kích động. "Tắt cái đài phát thanh chết tiệt trong đầu giùm đi".
_________________