Chương 7
Editor: NU
Beta: Đá bào+Lươns
—
“Tại sao anh lại ở đây?” Vưu Niệm ngơ ngác hỏi theo bản năng.
“Còn em?” Lục Thanh Trạch lạnh lùng hỏi, “Mới vậy mà đã vội vàng đi tìm người mới rồi sao?”
Anh có thể thấy được, ánh mắt của người đàn ông kia không ngừng hướng về phía cô. Hai người phụ nữ còn lại chẳng qua chỉ là đi theo tiếp khách.
Anh biết ngày đó cô đối với anh chỉ là nhất thời nhìn thấy sắc mới nảy sinh lòng hứng thú mà thôi.
Vưu Niệm nghe anh nói vậy, bất giác bật cười.
“Em với bạn bè đến đây để uống một ly cũng không được hay sao?”
Lục Thanh Trạch ngửi thấy mùi rượu trên người cô, nhíu mày: “Tôi đưa em về.”
Anh không thèm phân trần, một đường lôi kéo Vưu Niệm trở lại ghế ngồi.
“Tôi xin lỗi, cô ấy uống quá nhiều, tôi sẽ đưa cô ấy về.” Lục Thanh Trạch vẻ mặt bình tĩnh nói với ba người còn lại.
“Này!” Hạ Anh đứng dậy, vừa định lên tiếng, khóa mắt liếc sang Vưu Niệm, thấy cô chậm rãi lắc đầu thì liền im bặt.
“Lục, Lục Thần?” Tiết Nhu hoàn toàn sững sờ, ngây người nhìn hai người bọn họ.
Lục Thanh Trạch nhìn về phía Tiết Nhu, nhận ra cô ấy là bạn cùng phòng thời đại học của Vưu Niệm.
Anh gật đầu chào với hai người phụ nữ, khoác áo khoác lên người Vưu Niệm, che đi dáng người lả lướt của cô.
Trước khi rời đi, ánh mắt anh lướt nhẹ qua khuôn mặt của Khang Nhiêu.
Một cái liếc mắt không rõ ngọn nguồn kia khiến Khang Nhiêu khó tránh khỏi rùng mình.
“Người đàn ông đó là ai?” Mắt thấy hai người biến mất ở cổng lớn, Khang Nhiêu lúc này mới phản ứng lại, ngơ ngẩn mở miệng.
Không ai trả lời cậu ta.
Hạ Anh và Tiết Nhu vẫn chưa hoàn toàn định thần lại.
“Niệm Niệm chắc sẽ không sao đâu đúng không?” Hạ Anh nhìn về phía Tiết Nhu.
Tiết Nhu kiên định mà lắc đầu: “Sẽ không. Lục thần sẽ không làm tổn thương Niệm Niệm.”
“Sao cậu biết?” Hạ anh nghi ngờ hỏi.
Tiết Nhu nhớ lại thời đại học, bĩu môi, “Chỉ cần cậu nhìn thấy bộ dạng hai người bọn họ khi ở cùng nhau thì cậu sẽ không hỏi như vậy.”
Dù hai người đã là người yêu của nhau ngay khi mới vào đại học, nhưng vẫn luôn có kẻ dòm ngó thèm muốn cạy góc tường. Lúc đó, mọi người đều nói soái ca mỹ nữ là tổ hợp rất khó lâu bền, bởi cả hai từ nhỏ đến lớn đều được mọi người tung hô săn đón, rất khó bao dung lẫn nhau.
Ban đầu Tiết Nhu cũng nghĩ như vậy. Nhưng cô và Vưu Niệm đã là bạn cùng phòng đại học bốn năm, tận mắt chứng kiến Lục Thanh Trạch đối với cô ấy tốt như thế nào. Vưu Niệm lớn lên xinh đẹp, tính tình tiểu thư cũng không nhỏ, nhưng chưa bao giờ Tiết Nhu thấy Lục Thanh Trạch nổi giận với cô ấy.
Có một lần, Lục Thanh Trạch ra ngoài tham gia một cuộc thi, anh phải ở trong phòng thí nghiệm ba ngày hai đêm không thể ra ngoài. Vào ngày thi đấu kết thúc, Vưu Niệm nhận được cuộc gọi từ Lục Thanh Trạch, khi đó cô và các bạn cùng phòng đang chơi đánh bài poker.
Lục Thanh Trạch muốn chat video nhưng đã bị Vưu Niệm nhấn nút đổi sang giọng nói.
“Niệm Niệm, để anh nhìn em chút.” Giọng anh không lớn, nhưng những người còn lại đều có thể nghe thấy.
“Không, em đang chơi poker.” Vưu Niệm vẫn còn đang chơi vui vẻ nên một mực từ chối.
“Vậy chờ em chơi xong rồi gọi video, được không?”
Vưu Niệm lại cự tuyệt.
Vẻ mặt cô như bị dị ứng, không muốn gọi video, vội vàng nói vài câu liền muốn cúp máy, tiếp tục chơi.
Di động tiếp tục phát ra giọng nói nhẹ nhàng ôn hòa của Lục Thanh Trạch: “Nhưng anh đã xem ảnh của em mấy ngày rồi, rất nhớ em…”
Vừa nói xong, tất cả mọi người trong ký túc xá đều sững sờ.
Khi đó, bọn họ đã ở bên nhau được vài năm.
Ai cũng không nghĩ tới, hai người họ lúc ở chung là cái dáng vẻ này.
Xét cho cùng, Lục Thanh Trạch trong mắt mọi người là một nhân vật cấp học giả không thể với tới được.
Sau đó, Vưu Niệm làm dấu khẩu hình “đợi tớ” rồi cầm điện thoại của mình đi ra ban công.
Bạn cùng phòng A cảm thán: “Nếu bạn trai của tớ mà được như vậy, tớ nhất định sẽ chết vì sung sướng mất.”
Một người khác nói: “Nếu tớ mà hành xử giống Vưu Niệm, bạn trai của tớ khẳng định sẽ tức giận. Chao ôi, mỹ nữ đúng là có tùy hứng cũng không sao.”
Bạn cùng phòng A vặn lại: “Nhưng Lục Thần cũng rất đẹp trai! Còn rất ưu tú nữa. Bạn trai của tớ mà tốt như vậy, tớ nhất định sẽ chiều chuộng anh ấy.”
Không quá một phút, Vưu Niệm đã trở lại, điện thoại cũng cúp, không ai biết cô ấy đã nói gì.
Ngày hôm sau, khi Lục Thanh Trạch từ thành phố khác trở về, Vưu Niệm cả đêm không quay về kí túc, vẫn là Tiết Nhu giúp cô điểm danh.
Cuối cùng, khi cả hai chia tay, vầng hào quang của một kẻ cặn bã trên đầu Vưu Niệm không bao giờ gỡ xuống được.
Lục Thanh Trạch sẽ không làm bất cứ điều gì gây tổn thương Vưu Niệm, Tiết Nhu vẫn luôn kiên định với suy nghĩ này.
Người có thể khiến mọi người xung quanh cảm thấy việc anh chia tay Vưu Niệm hoàn toàn không phải là lỗi của anh, thì thử hỏi, anh yêu cô nhiều đến nhường nào?
*
Lục Thanh Trạch kéo Vưu Niệm ra tới cửa mới thả cổ tay cô ra, tay anh cầm túi xách của cô.
“Mặc áo vào.” Anh nhẹ giọng ra lệnh.
Vưu Niệm “A” một tiếng, nhưng không đáp lại.
Lục Thanh Trạch có hơi mất kiên nhẫn, anh tự mình giúp cô mặc áo khoác, cài từng cúc áo một, thắt nút lại, nút trên cùng cũng không buông tha.
Đảm bảo quần áo đã chỉnh tề, lúc này Lục Thanh Trạch mới cúi đầu, bắt gặp ánh mắt có chút mờ mịt của cô: “Lái xe tới ư?”.
Vưu Niệm lắc đầu.
Ngay từ đầu cô đã định sẽ uống một chút nên đã bắt taxi tới.
“Tôi đưa em về.” Anh kéo cổ tay Vưu Niệm, đi về phía chỗ đậu xe của mình.
Nhiệt độ ban đêm xuống thấp, nhưng cổ tay Vưu Niệm lại hơi nóng, tựa hồ có thể cách một tầng áo khoác mà anh vẫn cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay của cô.
Đến trước xe, Lục Thanh Trạch mở cửa ghế lái phụ, để Vưu Niệm lên xe.
Vưu Niệm ngoan ngoãn ngồi vào, thắt dây an toàn.
Nếu cô không nhầm, Lục Thanh Trạch lúc nãy đang tràn đầy tức giận.
Anh tức cái gì cơ chứ?
Đầu của cô có chút đau, đại não bây giờ cũng không thể hoạt động.
Trong tiềm thức, cô biết Lục Thanh Trạch sẽ không làm tổn thương cô, cho nên mặc dù hiện tại cô cảm thấy anh đang không bình tĩnh thì cô vẫn đồng ý đi theo.
Lục Thanh Trạch ngồi vào ghế lái, khởi động xe, bật điều hòa.
Gió nóng thổi tan không ít cái lạnh.
Vưu Niệm xoa xoa lông mày, điều chỉnh lưng ghế thành một góc thoải mái, nhắm mắt lại nói: “Em sống ở tầng 16, 1608.”
Nhìn thấy bộ dạng hoàn toàn không phòng bị của cô, Lục Thanh Trạch cảm thấy trong lòng vô cùng bực bội.
Cô tin tưởng anh vậy sao? Nếu là người đàn ông kia thì sao?
Ngoài miệng thì nói muốn hôn anh, bị từ chối thì quay đầu một cái liền đi tìm người đàn ông khác.
Nếu anh không nhìn lầm, hắn ta trông vẫn còn rất trẻ.
Lục Thanh Trạch trong lòng không vui: “Em bây giờ ngay cả trẻ vị thành niên cũng không tha?”
Vưu Niệm mơ màng sắp ngủ, theo bản năng “Hả?” một tiếng, thanh âm không lớn: ” 20 tuổi, mọi người đều đã là người lớn cả rồi.”
“20?” Lục Thanh Trạch tức giận cười, “Sau đó thì sao?”
Vưu Niệm im lặng một lúc lâu, đột nhiên lẩm bẩm: “Cậu ta rất giống với anh trước đây.”
Chỉ là, tính tình Lục Thanh Trạch trầm ổn lại đầy khí chất. Từ khi học cấp ba, anh đã thành thục trọng ổn, cái tính mà bạn bè cùng trang lứa với anh khó mà có được, quả thực rất dễ làm người khác ỷ lại.
Những lời của Vưu Niệm lọt vào tai anh, khiến trái tim của Lục Thanh Trạch run lên một cách nặng nề.
Nhìn qua gương chiếu hậu, Vưu Niệm đã nghiêng đầu nhắm mắt lại, tựa hồ đã ngủ.
Những lời vừa mới nói, lại càng giống như một giấc mơ hơn.
Lục Thanh Trạch thở dài, dừng lại ở ven đường phía trước, cởi áo khoác, cúi người về một bên khoác lên người Vưu Niệm.
Lái xe trở về tiểu khu, Lục Thanh Trạch tìm được một chỗ đậu xe tạm thời ở tầng dưới nhà của cô.
Xe đang vào số P, điều hòa máy lạnh vẫn đang mở.
Lục Thanh Trạch không nhúc nhích, yên lặng ngồi vào chỗ của mình.
Vưu Niệm ngủ suốt đường về nhà, khuôn mặt trắng nõn của cô trở nên đỏ bừng. Dưới đôi lông mày cong vút, lông mi rủ xuống như những chiếc chổi quét trên mi. Mái tóc dài như thác nước xõa tung trên ngực, hô hấp đều đặn, cô đang ngon giấc.
Khi ngủ trông thật ngoan ngoãn.
Khi Lục Thanh Trạch phát hiện mình có chút tham lam khoảnh khắc yên tĩnh này, anh đột nhiên tắt máy.
*
“Dậy đi, về nhà rồi ngủ.”
Vưu Niệm mở mắt ra, chỉ thấy Lục Thanh Trạch đang đứng bên ngoài, cau mày nhìn cô.
Cửa vừa mở, hơi lạnh lập tức ùa vào.
Vưu Niệm nhìn quanh bốn phía mới nhận ra đây là tầng dưới của chung cư mình.
Cô cởi bỏ dây an toàn định bước ra khỏi xe, nhưng bởi vì uống nhiều quá, bước chân loạng choạng suýt chút nữa thì té ngã.
Lục Thanh Trạch tay mắt lanh lẹ nhanh chóng đỡ lấy cô.
Vưu Niệm nói cảm ơn, liền bị anh kéo vào sảnh trước.
Cô thực sự đã uống quá nhiều, hiện tại men say đã ngấm vào người, mang giày cao gót bước đi xiêu vẹo.
Sau khi vào thang máy, Lục Thanh Trạch liền thả Vưu Niệm ra, bấm nút lên tầng 16.
Vưu Niệm ngẩng đầu lơ mơ nhìn sang, người đàn ông phía bên phải nhìn nghiêng, mũi thẳng tắp, quai hàm rõ ràng, chiếc áo sơ mi trắng mở một cúc, lộ ra một nửa xương quai xanh.
Có chút mê người.
Trong một khoảnh khắc, Vưu Niệm cho rằng chính mình lại đang nằm mơ, trở lại thời điểm họ vẫn còn bên nhau.
Tới tầng 16, chân Vưu Niệm đứng không vững nữa, tự động ôm lấy cánh tay Lục Thanh Trạch.
Cơ thể người đàn ông đột nhiên cứng đờ.
“Em chóng mặt …” Vưu Niệm nhỏ giọng nói.
Lục Thanh Trạch cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng của người phụ nữ áp vào cánh tay anh, lông mày nhăn lại khó chịu, thân thể co quắp, đứng thẳng còn không nổi.
“Em đã uống bao nhiêu?” Lục Thanh Trạch cau mày, một bên thì hướng về phía nhà cô, một bên thì thấp giọng dạy dỗ: “Em sống một mình, uống nhiều như vậy thì ai sẽ chăm sóc em hả?”
Mở cửa, anh vẫn tiếp tục nói.
“Xuất phát từ chỗ quen biết, tôi cũng phải nhắc nhở em. Em đã 25 tuổi, cũng không phải trẻ con. Làm sao có thể ở trước mặt một người đàn ông lần đầu tiên gặp mặt…”
Vưu Niệm đầu óc choáng váng nhìn anh, khuôn mặt tuấn tú dịu dàng dưới ánh trăng càng trở nên an tĩnh, đường nét rõ ràng khác thường.
“Ồn muốn chết.” Cô không chút nghĩ ngợi, kiễng chân lên hôn lên đôi môi vẫn đang nói chuyện của Lục Thanh Trạch.
Trước kia cô thích nhất là dùng chiêu này, đều trăm thí bách linh (*).
(*) Dịch: trăm thử trăm thiêng. Ý là thử nghiệm 100 lần thì 100 lần đều có hiệu quả.
Quả nhiên, thanh âm của người đàn ông biến mất ngay lập tức.
Trong bóng đêm, đôi môi của họ mang xúc cảm mềm mại chạm vào nhau.
Cũng chỉ là môi chạm môi, cả hai người đều không có ai động đậy.
Đôi mắt sáng lấp lánh của Vưu Niệm yên lặng đối diện với anh.
Ánh mắt có chút khiêu khích và giảo hoạt.
Cô luôn như vậy, không thích nhắm mắt khi hôn, cũng như đã quen với việc tự mình chủ động.
Thấy Lục Thanh Trạch không đáp, cô ôm lấy cổ anh để hai người lại càng sát gần, sau đó khẽ mở môi, chạm nhẹ vào đầu lưỡi.
Hô hấp Lục Thanh Trạch trầm xuống, bàn tay đặt trên eo cô đột nhiên bóp chặt.
“Ngon không?” Vưu Niệm xoa môi anh, nhẹ giọng hỏi.
“Anh không hỏi em đã uống bao nhiêu nữa sao?” Môi Vưu Niệm di chuyển đến bên tai anh, giọng nói pha chút men rượu say “Loại rượu em uống có tên là ‘Love Letter’, nghe nói là hương vị của mối tình đầu. “
Vưu Niệm hừ nhẹ một tiếng, “Hương vị của tình yêu đầu tiên, chua đến nỗi răng em như sắp rụng mất.”
Trong khi nói, hơi thở có chút say của cô phả vào tai anh, giống như lông vũ cào nhẹ vào trái tim của Lục Thanh Trạch.
“Ngẫm lại cũng khá hợp lý phải không?” Vưu Niệm tự giễu cười, buông Lục Thanh Trạch ra, đá giày cao gót sang một bên rồi bước vào.
Lục Thanh Trạch đứng ở đó một lúc, cho tới khi anh bước vào phòng ngủ, cô đã cởi áo khoác nằm trên giường, lớp vải đen ôm sát cơ thể, vóc dáng xinh đẹp không chút nào che giấu được.
“Vưu Niệm, em đang làm gì vậy?” Anh trầm giọng hỏi, giọng điệu mang theo vẻ căng thẳng khó nhận ra.
Anh vừa mới dùng gần hết sức tự chủ để không hôn lại cô.
“Em muốn đi mua Coca với anh.” Giọng Vưu Niệm càng ngày càng nhỏ, cô thản nhiên kéo chăn bông lên người, một tay đặt lên trán, mắt nhắm nghiền, mím chặt môi.
Mua Coca?
Lục Thanh Trạch nhíu mày, cô muốn uống Coca sau khi uống rượu ư?
Thấy cô dường như đã ngủ say, anh cau mày, nhét cánh tay còn lộ ra ngoài của cô vào chăn.
Cánh tay của cô lạnh lẽo, trái ngược hoàn toàn với lòng bàn tay khô và ấm của Lục Thanh Trạch.
Sau khi vén chăn bông lên, Lục Thanh Trạch nhấc chân định rời đi.
Cái người còn đang nhắm mắt kia đột nhiên lên tiếng: “Khanh Khanh.”
Lục Thanh Trạch bước chân dừng lại, anh quay đầu nhìn.
“Khanh Khanh” là biệt danh Vưu Niệm đặt cho anh, một từ đồng âm với tên của anh. Cô nói, người xưa đều xưng hô với nhau thân mật như vậy, nghe qua vừa gần gũi lại vừa có nét riêng biệt.
Có lẽ Vưu Niệm đang nằm mơ, cô ngủ không yên, trong miệng nói mớ không ngừng.
Lục Thanh Trạch đến gần, nghe thấy cô nói: “Em chưa tẩy trang…”
Vưu Niệm thích bảo dưỡng sắc đẹp, anh biết.
Lục Thanh Trạch thở dài, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt tinh tường xác định chính xác bàn trang điểm của cô.
Giúp Vưu Niệm tẩy trang xong, Lục Thanh Trạch đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh và ngăn tủ ra nhìn, quả nhiên chẳng có tí đồ ăn nào.
Anh xắn tay áo lên, lấy hạt kê trong hũ ra, thuần thục mà vo gạo, để ráo nước, bấm nút hẹn nấu ngày hôm sau.
Sau khi làm xong hết thảy, anh quay trở lại phòng ngủ của Vưu Niệm.
Cô đã ngủ say, cánh tay cũng chịu an phận mà đặt ở trong chăn.
Gương mặt không trang điểm của cô không có nhiều thay đổi so với khi còn học đại học.
Đôi mắt long lanh đã nhắm lại, khí chất quyến rũ yếu đi một chút, trông dễ thương và ngoan ngoãn hơn nhiều.
Nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Vưu Niệm một lúc, Lục Thanh Trạch mới nhớ tới lời cô nói khi hôn anh.
“Em có thấy quá khứ của chúng ta thật chua không?” Anh nhẹ nhàng hỏi lại.
Căn phòng im ắng không ai trả lời.
Một lúc lâu sau, anh cười khổ mở miệng: “Nhưng anh nghĩ nó rất ngọt.”
Dù cho đã biết trước kết cục, anh vẫn chắc chắn rằng, người con gái này đang tỏa sáng lấp lánh bước về phía anh, không cách nào có thể cự tuyệt được nữa rồi.
Beta: Đá bào+Lươns
—
“Tại sao anh lại ở đây?” Vưu Niệm ngơ ngác hỏi theo bản năng.
“Còn em?” Lục Thanh Trạch lạnh lùng hỏi, “Mới vậy mà đã vội vàng đi tìm người mới rồi sao?”
Anh có thể thấy được, ánh mắt của người đàn ông kia không ngừng hướng về phía cô. Hai người phụ nữ còn lại chẳng qua chỉ là đi theo tiếp khách.
Anh biết ngày đó cô đối với anh chỉ là nhất thời nhìn thấy sắc mới nảy sinh lòng hứng thú mà thôi.
Vưu Niệm nghe anh nói vậy, bất giác bật cười.
“Em với bạn bè đến đây để uống một ly cũng không được hay sao?”
Lục Thanh Trạch ngửi thấy mùi rượu trên người cô, nhíu mày: “Tôi đưa em về.”
Anh không thèm phân trần, một đường lôi kéo Vưu Niệm trở lại ghế ngồi.
“Tôi xin lỗi, cô ấy uống quá nhiều, tôi sẽ đưa cô ấy về.” Lục Thanh Trạch vẻ mặt bình tĩnh nói với ba người còn lại.
“Này!” Hạ Anh đứng dậy, vừa định lên tiếng, khóa mắt liếc sang Vưu Niệm, thấy cô chậm rãi lắc đầu thì liền im bặt.
“Lục, Lục Thần?” Tiết Nhu hoàn toàn sững sờ, ngây người nhìn hai người bọn họ.
Lục Thanh Trạch nhìn về phía Tiết Nhu, nhận ra cô ấy là bạn cùng phòng thời đại học của Vưu Niệm.
Anh gật đầu chào với hai người phụ nữ, khoác áo khoác lên người Vưu Niệm, che đi dáng người lả lướt của cô.
Trước khi rời đi, ánh mắt anh lướt nhẹ qua khuôn mặt của Khang Nhiêu.
Một cái liếc mắt không rõ ngọn nguồn kia khiến Khang Nhiêu khó tránh khỏi rùng mình.
“Người đàn ông đó là ai?” Mắt thấy hai người biến mất ở cổng lớn, Khang Nhiêu lúc này mới phản ứng lại, ngơ ngẩn mở miệng.
Không ai trả lời cậu ta.
Hạ Anh và Tiết Nhu vẫn chưa hoàn toàn định thần lại.
“Niệm Niệm chắc sẽ không sao đâu đúng không?” Hạ Anh nhìn về phía Tiết Nhu.
Tiết Nhu kiên định mà lắc đầu: “Sẽ không. Lục thần sẽ không làm tổn thương Niệm Niệm.”
“Sao cậu biết?” Hạ anh nghi ngờ hỏi.
Tiết Nhu nhớ lại thời đại học, bĩu môi, “Chỉ cần cậu nhìn thấy bộ dạng hai người bọn họ khi ở cùng nhau thì cậu sẽ không hỏi như vậy.”
Dù hai người đã là người yêu của nhau ngay khi mới vào đại học, nhưng vẫn luôn có kẻ dòm ngó thèm muốn cạy góc tường. Lúc đó, mọi người đều nói soái ca mỹ nữ là tổ hợp rất khó lâu bền, bởi cả hai từ nhỏ đến lớn đều được mọi người tung hô săn đón, rất khó bao dung lẫn nhau.
Ban đầu Tiết Nhu cũng nghĩ như vậy. Nhưng cô và Vưu Niệm đã là bạn cùng phòng đại học bốn năm, tận mắt chứng kiến Lục Thanh Trạch đối với cô ấy tốt như thế nào. Vưu Niệm lớn lên xinh đẹp, tính tình tiểu thư cũng không nhỏ, nhưng chưa bao giờ Tiết Nhu thấy Lục Thanh Trạch nổi giận với cô ấy.
Có một lần, Lục Thanh Trạch ra ngoài tham gia một cuộc thi, anh phải ở trong phòng thí nghiệm ba ngày hai đêm không thể ra ngoài. Vào ngày thi đấu kết thúc, Vưu Niệm nhận được cuộc gọi từ Lục Thanh Trạch, khi đó cô và các bạn cùng phòng đang chơi đánh bài poker.
Lục Thanh Trạch muốn chat video nhưng đã bị Vưu Niệm nhấn nút đổi sang giọng nói.
“Niệm Niệm, để anh nhìn em chút.” Giọng anh không lớn, nhưng những người còn lại đều có thể nghe thấy.
“Không, em đang chơi poker.” Vưu Niệm vẫn còn đang chơi vui vẻ nên một mực từ chối.
“Vậy chờ em chơi xong rồi gọi video, được không?”
Vưu Niệm lại cự tuyệt.
Vẻ mặt cô như bị dị ứng, không muốn gọi video, vội vàng nói vài câu liền muốn cúp máy, tiếp tục chơi.
Di động tiếp tục phát ra giọng nói nhẹ nhàng ôn hòa của Lục Thanh Trạch: “Nhưng anh đã xem ảnh của em mấy ngày rồi, rất nhớ em…”
Vừa nói xong, tất cả mọi người trong ký túc xá đều sững sờ.
Khi đó, bọn họ đã ở bên nhau được vài năm.
Ai cũng không nghĩ tới, hai người họ lúc ở chung là cái dáng vẻ này.
Xét cho cùng, Lục Thanh Trạch trong mắt mọi người là một nhân vật cấp học giả không thể với tới được.
Sau đó, Vưu Niệm làm dấu khẩu hình “đợi tớ” rồi cầm điện thoại của mình đi ra ban công.
Bạn cùng phòng A cảm thán: “Nếu bạn trai của tớ mà được như vậy, tớ nhất định sẽ chết vì sung sướng mất.”
Một người khác nói: “Nếu tớ mà hành xử giống Vưu Niệm, bạn trai của tớ khẳng định sẽ tức giận. Chao ôi, mỹ nữ đúng là có tùy hứng cũng không sao.”
Bạn cùng phòng A vặn lại: “Nhưng Lục Thần cũng rất đẹp trai! Còn rất ưu tú nữa. Bạn trai của tớ mà tốt như vậy, tớ nhất định sẽ chiều chuộng anh ấy.”
Không quá một phút, Vưu Niệm đã trở lại, điện thoại cũng cúp, không ai biết cô ấy đã nói gì.
Ngày hôm sau, khi Lục Thanh Trạch từ thành phố khác trở về, Vưu Niệm cả đêm không quay về kí túc, vẫn là Tiết Nhu giúp cô điểm danh.
Cuối cùng, khi cả hai chia tay, vầng hào quang của một kẻ cặn bã trên đầu Vưu Niệm không bao giờ gỡ xuống được.
Lục Thanh Trạch sẽ không làm bất cứ điều gì gây tổn thương Vưu Niệm, Tiết Nhu vẫn luôn kiên định với suy nghĩ này.
Người có thể khiến mọi người xung quanh cảm thấy việc anh chia tay Vưu Niệm hoàn toàn không phải là lỗi của anh, thì thử hỏi, anh yêu cô nhiều đến nhường nào?
*
Lục Thanh Trạch kéo Vưu Niệm ra tới cửa mới thả cổ tay cô ra, tay anh cầm túi xách của cô.
“Mặc áo vào.” Anh nhẹ giọng ra lệnh.
Vưu Niệm “A” một tiếng, nhưng không đáp lại.
Lục Thanh Trạch có hơi mất kiên nhẫn, anh tự mình giúp cô mặc áo khoác, cài từng cúc áo một, thắt nút lại, nút trên cùng cũng không buông tha.
Đảm bảo quần áo đã chỉnh tề, lúc này Lục Thanh Trạch mới cúi đầu, bắt gặp ánh mắt có chút mờ mịt của cô: “Lái xe tới ư?”.
Vưu Niệm lắc đầu.
Ngay từ đầu cô đã định sẽ uống một chút nên đã bắt taxi tới.
“Tôi đưa em về.” Anh kéo cổ tay Vưu Niệm, đi về phía chỗ đậu xe của mình.
Nhiệt độ ban đêm xuống thấp, nhưng cổ tay Vưu Niệm lại hơi nóng, tựa hồ có thể cách một tầng áo khoác mà anh vẫn cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay của cô.
Đến trước xe, Lục Thanh Trạch mở cửa ghế lái phụ, để Vưu Niệm lên xe.
Vưu Niệm ngoan ngoãn ngồi vào, thắt dây an toàn.
Nếu cô không nhầm, Lục Thanh Trạch lúc nãy đang tràn đầy tức giận.
Anh tức cái gì cơ chứ?
Đầu của cô có chút đau, đại não bây giờ cũng không thể hoạt động.
Trong tiềm thức, cô biết Lục Thanh Trạch sẽ không làm tổn thương cô, cho nên mặc dù hiện tại cô cảm thấy anh đang không bình tĩnh thì cô vẫn đồng ý đi theo.
Lục Thanh Trạch ngồi vào ghế lái, khởi động xe, bật điều hòa.
Gió nóng thổi tan không ít cái lạnh.
Vưu Niệm xoa xoa lông mày, điều chỉnh lưng ghế thành một góc thoải mái, nhắm mắt lại nói: “Em sống ở tầng 16, 1608.”
Nhìn thấy bộ dạng hoàn toàn không phòng bị của cô, Lục Thanh Trạch cảm thấy trong lòng vô cùng bực bội.
Cô tin tưởng anh vậy sao? Nếu là người đàn ông kia thì sao?
Ngoài miệng thì nói muốn hôn anh, bị từ chối thì quay đầu một cái liền đi tìm người đàn ông khác.
Nếu anh không nhìn lầm, hắn ta trông vẫn còn rất trẻ.
Lục Thanh Trạch trong lòng không vui: “Em bây giờ ngay cả trẻ vị thành niên cũng không tha?”
Vưu Niệm mơ màng sắp ngủ, theo bản năng “Hả?” một tiếng, thanh âm không lớn: ” 20 tuổi, mọi người đều đã là người lớn cả rồi.”
“20?” Lục Thanh Trạch tức giận cười, “Sau đó thì sao?”
Vưu Niệm im lặng một lúc lâu, đột nhiên lẩm bẩm: “Cậu ta rất giống với anh trước đây.”
Chỉ là, tính tình Lục Thanh Trạch trầm ổn lại đầy khí chất. Từ khi học cấp ba, anh đã thành thục trọng ổn, cái tính mà bạn bè cùng trang lứa với anh khó mà có được, quả thực rất dễ làm người khác ỷ lại.
Những lời của Vưu Niệm lọt vào tai anh, khiến trái tim của Lục Thanh Trạch run lên một cách nặng nề.
Nhìn qua gương chiếu hậu, Vưu Niệm đã nghiêng đầu nhắm mắt lại, tựa hồ đã ngủ.
Những lời vừa mới nói, lại càng giống như một giấc mơ hơn.
Lục Thanh Trạch thở dài, dừng lại ở ven đường phía trước, cởi áo khoác, cúi người về một bên khoác lên người Vưu Niệm.
Lái xe trở về tiểu khu, Lục Thanh Trạch tìm được một chỗ đậu xe tạm thời ở tầng dưới nhà của cô.
Xe đang vào số P, điều hòa máy lạnh vẫn đang mở.
Lục Thanh Trạch không nhúc nhích, yên lặng ngồi vào chỗ của mình.
Vưu Niệm ngủ suốt đường về nhà, khuôn mặt trắng nõn của cô trở nên đỏ bừng. Dưới đôi lông mày cong vút, lông mi rủ xuống như những chiếc chổi quét trên mi. Mái tóc dài như thác nước xõa tung trên ngực, hô hấp đều đặn, cô đang ngon giấc.
Khi ngủ trông thật ngoan ngoãn.
Khi Lục Thanh Trạch phát hiện mình có chút tham lam khoảnh khắc yên tĩnh này, anh đột nhiên tắt máy.
*
“Dậy đi, về nhà rồi ngủ.”
Vưu Niệm mở mắt ra, chỉ thấy Lục Thanh Trạch đang đứng bên ngoài, cau mày nhìn cô.
Cửa vừa mở, hơi lạnh lập tức ùa vào.
Vưu Niệm nhìn quanh bốn phía mới nhận ra đây là tầng dưới của chung cư mình.
Cô cởi bỏ dây an toàn định bước ra khỏi xe, nhưng bởi vì uống nhiều quá, bước chân loạng choạng suýt chút nữa thì té ngã.
Lục Thanh Trạch tay mắt lanh lẹ nhanh chóng đỡ lấy cô.
Vưu Niệm nói cảm ơn, liền bị anh kéo vào sảnh trước.
Cô thực sự đã uống quá nhiều, hiện tại men say đã ngấm vào người, mang giày cao gót bước đi xiêu vẹo.
Sau khi vào thang máy, Lục Thanh Trạch liền thả Vưu Niệm ra, bấm nút lên tầng 16.
Vưu Niệm ngẩng đầu lơ mơ nhìn sang, người đàn ông phía bên phải nhìn nghiêng, mũi thẳng tắp, quai hàm rõ ràng, chiếc áo sơ mi trắng mở một cúc, lộ ra một nửa xương quai xanh.
Có chút mê người.
Trong một khoảnh khắc, Vưu Niệm cho rằng chính mình lại đang nằm mơ, trở lại thời điểm họ vẫn còn bên nhau.
Tới tầng 16, chân Vưu Niệm đứng không vững nữa, tự động ôm lấy cánh tay Lục Thanh Trạch.
Cơ thể người đàn ông đột nhiên cứng đờ.
“Em chóng mặt …” Vưu Niệm nhỏ giọng nói.
Lục Thanh Trạch cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng của người phụ nữ áp vào cánh tay anh, lông mày nhăn lại khó chịu, thân thể co quắp, đứng thẳng còn không nổi.
“Em đã uống bao nhiêu?” Lục Thanh Trạch cau mày, một bên thì hướng về phía nhà cô, một bên thì thấp giọng dạy dỗ: “Em sống một mình, uống nhiều như vậy thì ai sẽ chăm sóc em hả?”
Mở cửa, anh vẫn tiếp tục nói.
“Xuất phát từ chỗ quen biết, tôi cũng phải nhắc nhở em. Em đã 25 tuổi, cũng không phải trẻ con. Làm sao có thể ở trước mặt một người đàn ông lần đầu tiên gặp mặt…”
Vưu Niệm đầu óc choáng váng nhìn anh, khuôn mặt tuấn tú dịu dàng dưới ánh trăng càng trở nên an tĩnh, đường nét rõ ràng khác thường.
“Ồn muốn chết.” Cô không chút nghĩ ngợi, kiễng chân lên hôn lên đôi môi vẫn đang nói chuyện của Lục Thanh Trạch.
Trước kia cô thích nhất là dùng chiêu này, đều trăm thí bách linh (*).
(*) Dịch: trăm thử trăm thiêng. Ý là thử nghiệm 100 lần thì 100 lần đều có hiệu quả.
Quả nhiên, thanh âm của người đàn ông biến mất ngay lập tức.
Trong bóng đêm, đôi môi của họ mang xúc cảm mềm mại chạm vào nhau.
Cũng chỉ là môi chạm môi, cả hai người đều không có ai động đậy.
Đôi mắt sáng lấp lánh của Vưu Niệm yên lặng đối diện với anh.
Ánh mắt có chút khiêu khích và giảo hoạt.
Cô luôn như vậy, không thích nhắm mắt khi hôn, cũng như đã quen với việc tự mình chủ động.
Thấy Lục Thanh Trạch không đáp, cô ôm lấy cổ anh để hai người lại càng sát gần, sau đó khẽ mở môi, chạm nhẹ vào đầu lưỡi.
Hô hấp Lục Thanh Trạch trầm xuống, bàn tay đặt trên eo cô đột nhiên bóp chặt.
“Ngon không?” Vưu Niệm xoa môi anh, nhẹ giọng hỏi.
“Anh không hỏi em đã uống bao nhiêu nữa sao?” Môi Vưu Niệm di chuyển đến bên tai anh, giọng nói pha chút men rượu say “Loại rượu em uống có tên là ‘Love Letter’, nghe nói là hương vị của mối tình đầu. “
Vưu Niệm hừ nhẹ một tiếng, “Hương vị của tình yêu đầu tiên, chua đến nỗi răng em như sắp rụng mất.”
Trong khi nói, hơi thở có chút say của cô phả vào tai anh, giống như lông vũ cào nhẹ vào trái tim của Lục Thanh Trạch.
“Ngẫm lại cũng khá hợp lý phải không?” Vưu Niệm tự giễu cười, buông Lục Thanh Trạch ra, đá giày cao gót sang một bên rồi bước vào.
Lục Thanh Trạch đứng ở đó một lúc, cho tới khi anh bước vào phòng ngủ, cô đã cởi áo khoác nằm trên giường, lớp vải đen ôm sát cơ thể, vóc dáng xinh đẹp không chút nào che giấu được.
“Vưu Niệm, em đang làm gì vậy?” Anh trầm giọng hỏi, giọng điệu mang theo vẻ căng thẳng khó nhận ra.
Anh vừa mới dùng gần hết sức tự chủ để không hôn lại cô.
“Em muốn đi mua Coca với anh.” Giọng Vưu Niệm càng ngày càng nhỏ, cô thản nhiên kéo chăn bông lên người, một tay đặt lên trán, mắt nhắm nghiền, mím chặt môi.
Mua Coca?
Lục Thanh Trạch nhíu mày, cô muốn uống Coca sau khi uống rượu ư?
Thấy cô dường như đã ngủ say, anh cau mày, nhét cánh tay còn lộ ra ngoài của cô vào chăn.
Cánh tay của cô lạnh lẽo, trái ngược hoàn toàn với lòng bàn tay khô và ấm của Lục Thanh Trạch.
Sau khi vén chăn bông lên, Lục Thanh Trạch nhấc chân định rời đi.
Cái người còn đang nhắm mắt kia đột nhiên lên tiếng: “Khanh Khanh.”
Lục Thanh Trạch bước chân dừng lại, anh quay đầu nhìn.
“Khanh Khanh” là biệt danh Vưu Niệm đặt cho anh, một từ đồng âm với tên của anh. Cô nói, người xưa đều xưng hô với nhau thân mật như vậy, nghe qua vừa gần gũi lại vừa có nét riêng biệt.
Có lẽ Vưu Niệm đang nằm mơ, cô ngủ không yên, trong miệng nói mớ không ngừng.
Lục Thanh Trạch đến gần, nghe thấy cô nói: “Em chưa tẩy trang…”
Vưu Niệm thích bảo dưỡng sắc đẹp, anh biết.
Lục Thanh Trạch thở dài, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt tinh tường xác định chính xác bàn trang điểm của cô.
Giúp Vưu Niệm tẩy trang xong, Lục Thanh Trạch đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh và ngăn tủ ra nhìn, quả nhiên chẳng có tí đồ ăn nào.
Anh xắn tay áo lên, lấy hạt kê trong hũ ra, thuần thục mà vo gạo, để ráo nước, bấm nút hẹn nấu ngày hôm sau.
Sau khi làm xong hết thảy, anh quay trở lại phòng ngủ của Vưu Niệm.
Cô đã ngủ say, cánh tay cũng chịu an phận mà đặt ở trong chăn.
Gương mặt không trang điểm của cô không có nhiều thay đổi so với khi còn học đại học.
Đôi mắt long lanh đã nhắm lại, khí chất quyến rũ yếu đi một chút, trông dễ thương và ngoan ngoãn hơn nhiều.
Nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Vưu Niệm một lúc, Lục Thanh Trạch mới nhớ tới lời cô nói khi hôn anh.
“Em có thấy quá khứ của chúng ta thật chua không?” Anh nhẹ nhàng hỏi lại.
Căn phòng im ắng không ai trả lời.
Một lúc lâu sau, anh cười khổ mở miệng: “Nhưng anh nghĩ nó rất ngọt.”
Dù cho đã biết trước kết cục, anh vẫn chắc chắn rằng, người con gái này đang tỏa sáng lấp lánh bước về phía anh, không cách nào có thể cự tuyệt được nữa rồi.