Chương 45: Oan gia ngõ hẹp, sao gặp nhau mãi?
Bội Ngọc ngồi nghịch điện thoại trong phòng chờ. Cô thầm trách sao ba mẹ lại đặt cho cái tên xui rủi vậy, bốc số lại ngay người đầu tiên còn hẳn đặc ân phỏng vấn trước người khác 30 phút. Đợi hơn 3 tiếng cuối cùng ban tổ chức mới ra ngoài công bố kết quả.
Cô không có hứng thú lắm, trong đây 30 thí sinh thì hết 20 người dùng tiền mua ban giám khảo rồi, cô biết chắc mấy vòng nữa cũng bị đá đít về thành phố T.
Bội Ngọc ngẩng đầu, vừa hay ánh mắt chạm trúng Trạch Niên đang đọc lại bảng điểm, miệng cô không tự chủ mà nhếch lên cười khinh một cái. Nhìn cái lão già gần 30 tuổi đó xem, già rồi mà cái mặt lại trẻ măng như vậy, chả trách khiến cô lại thêm say mà nhầm lẫn.
- Xếp hạng 5, thí sinh bội Ngọc với số điểm 20/30 từ khách mời Trạch Niên.
Người dẫn chương trình vừa công bố kết quả đã khiến cho Bội Ngọc bất ngờ đến suýt rơi cả điện thoại. Bội Ngọc liền nhìn chằm chằm Trạch Niên với con mắt kinh ngạc.
Anh không thể hiện cảm xúc trên mặt, nhưng trên nụ cười nhếch mép đó hiện rõ sự khinh bỉ. Trạch Niên không nói, nhưng kết quả lại hiện rõ sự liêm minh.
Những cô gái dùng tiền mua giải đều bị đánh giá thấp, còn bị cho hẳn 0 điểm tròn trĩnh rồi loại ngay khỏi vòng thi làm cho Bội Ngọc có chút hả hê.
Sau khi công bố kết quả thì vòng 2 cũng kết thúc, phải đến sáng hôm sau cô mới tiếp tục thi vòng 3, vì thế để giải tỏa sự hưng phấn của mình, Bội Ngọc lại xách túi đi dạo phố.
Thành phố A cũng chẳng khác mấy với nơi cô đã quá quen thuộc, chỉ có điều thành phố này lại thu hút rất nhiều doanh nhân sinh sống và làm việc vì nằm ở nơi đắc địa.
Lần này Bội Ngọc vừa đi vài bước lại bắt gặp được loài hoa yêu thích của mình nên liền xí chỗ chạy thẳng vào tiệm hoa mà đâu biết cửa hàng nổi tiếng nên phải xếp hàng rất lâu.
Cũng may loài hoa cô thích lại không được ưa chuộng nên cho dù có là 10 người hay 20 người gì đi nữa thì cũng chỉ né hoa cô ra mà thôi. Chân cô bắt đầu ê buốt sưng tấy lên vì mang giày cao gót quá lâu, mắt ngó nghiêng một lúc, cuối cùng cũng sắp đến lượt mình.
- Ông chủ, cho tôi hết chỗ hoa này, địa chỉ tôi ghi xong rồi, giao đến càng sớm càng tốt.
Trạch Niên lịch lãm bước ra khỏi cửa hàng, song lúc đó cô đã đến lượt nên chẳng thèm để ý quá nhiều đến anh.
- Xin lỗi quý khách, vị khách kia đã mua hết số hoa còn lại, ngày mai 2 giờ chiều tôi lại mở cửa, hãy đến ủng hộ tôi, cảm ơn quý khách đã đợi.
Bội Ngọc nghe xong như xét đánh ngang tai, công sức 2 tiếng đứng đợi đổ sông đổ bể. Cô muốn đập cửa kính rồi cướp ngay 5 bó hoa nhài về cho hả giận.
Lúc này cô mới quay người để ý đến anh đang đứng nghe điện thoại. Bội Ngọc không kiềm chế nổi, đám đông cũng đã giải tán từ lâu, cô nhanh chóng đi đến bộc phát cơn giận của mình:
- Nè, tôi đứng xếp hàng ở đây 2 tiếng rồi đó, anh không xếp hàng cứ xông xông đi tới đó mua hết là sao vậy?
Trạch Niên khẽ nhăn mày, đưa tay chặn ngay miệng cô lại để tiếp tục nói chuyện điện thoại. Bội Ngọc gần hai mươi tuổi đầu chưa từng bị đối xử như vậy, ở nhà ai cũng phải yêu thương và tôn trọng cô, vì thế hành động của anh càng làm cô cảm thấy tức giận hơn.
- Chuyện gì?
Đợi đến khi anh tắt điện thoại rồi cho vào túi quần đến lúc đó anh mới lấy ngón trỏ đang đặt trên miệng cô xuống, thậm chí còn nhăn mặt một cái rồi chùi hết son môi dính trên tay mình.
Bội Ngọc tức điên, thẳng tay chỉ tay vào mặt anh.
- Tôi muốn nhịn anh vì chuyện sáng nay mà đúng là anh không thể khiến người khác tôn trọng được mà.
- Cô mới là người không đáng tôn trọng ấy, xồn xồn đi lại lớn tiếng, không thấy tôi đang nghe điện thoại hả?
Bội Ngọc cúi người, tháo đôi cao gót đã làm cổ chân cô đỏ tấy ra rồi đưa thẳng lên mặt anh.
- Bà đây đứng đợi 2 tiếng, trong thời gian đó biết tôi làm được bao nhiêu việc không? Thế mà anh không biết điều cứ thế đi qua đám đông xếp hàng rồi mua hết hoa của cửa hàng.
Nhìn Bội Ngọc đang cãi nhau không biết rõ đúng sai, anh thầm trách khi sáng vẫn nên xen việc riêng tư của mình vào mới phải.
- Thứ nhất, tôi là khách V.I.P ở đây ai mà không biết, chỉ có người như cô mới đến không biết, thứ hai, thời gian tôi đứng cãi nhau với cô tôi còn có thể kiếm được cả núi tiền cao hơn cả núi Phú Sĩ. Cuối cùng, nói chuyện bớt chỉ trỏ đi.
Trạch Niên mạnh tay gạt đôi giày đang trước mặt mình, khiến nó rơi xuống đất vỡ gót tan tành. Bội Ngọc rưng rưng, đôi giày đầu tiên cô tích góp tiền để dành để mua, nào ngờ mới mang lại bị tên đàn ông này phá hỏng.
- Oái, cái ông chú già kia, tôi nhịn đủ rồi nha, anh đừng nghĩ ngủ với tôi một đêm là lên mặt nha, tôi đưa tiền cho anh rồi, với lại bỏ anh ra cũng có vài tên hơn cả anh theo tôi mà anh dám lên mặt hả?
Trạch Niên nghe xong lại cười khinh, chỉnh chỉnh lại cà vạt rồi đưa tấm danh thiếp của mình cho cô.
- Nhìn cho rõ đi nhóc, tôi là chủ tịch công ty mỹ phẩm hàng đầu đó. Một sản phẩm ra 1 phút chưa biết cô có thể mua kịp không đó.
- Haha, sản phẩm gì tôi không cần biết, sau này tôi không bao giờ xài hàng đó đâu.
Bội Ngọc cúi người cầm lại đôi giày rồi thầm chửi thề trong bụng, sau đó mới hậm hực rời đi. Trạch Niên nhìn theo bóng lưng của cô mà thở dài ngao ngán. Cái đứa con gái gì mà chẳng biết phải trái đúng sai gì, nhìn thôi đã biết con nhà tài phiệt, có điều trong công việc lại khôn ngoan hiểu chuyện.
Con người mà xoay nhanh như chong chóng, quả thật anh cần phải học thêm về lòng người. Trạch Niên bước vào trong xe, điện thoại lại rung lên nhưng người gọi khiến anh lại bất ngờ:
- Uây, tiểu tử nhà ta cuối cùng cũng trưởng thành rồi, không còn gặp nhau trong lúc say rượu nữa sao?
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, cuối cùng mới cất lời:
- Nói xong chưa, im mồm được chưa?
- Ơ cái tên này, mày gọi tao, chủ động với tao xong bảo tao im à? Làm cha tao luôn đi nè, chả hiểu sao người hiền lành như tao lại quen biết thằng cọc tính như mày đấy.
- Tao phải đi công tác gấp, mày có đến thành phố T nếu có người hỏi thì nói y như tao nói.
Trạch Niên nhìn phía đằng xa, sau đó mới hốt hoảng.
- Kịch bản lắm thế, đi mượn nợ bị đòi hả, hay là làm gì bị truy nã?
- Câm đi, biết thế là đủ rồi.
Trạch Niên xị mặt, chơi với cậu ta từ nhỏ, có thể gọi hẳn “thanh mai trúc mã” đương nhiên anh biết Bách Triết không phải là người hài hước, chỉ tiếc mấy năm Bách Triết quen Tô Vy anh lại chẳng thể bắt gặp được vì phải qua Nga để học hỏi kinh nghiệm kinh doanh.
- À mà dạo này trong giới kinh doanh đồn dữ lắm, người ta nói con gái nhà họ Trịnh hình như nằng nặc đòi cưới mày, qua cả nhà chính Trần gia luôn. Kì này xong mày rồi, à, xong luôn con nhỏ sinh viên năm nhất mập mờ với mày nữa. Cô chú mà biết là mày chết.
Bách Triết cười phá lên vài cái, trong nụ cười lộ rõ vẻ dè chê.
- Cùng lắm tao cắt hộ khẩu khỏi Trần gia, còn nếu cứ ép tao, tao cưới về rồi tao li dị. Dù sao tao cũng chỉ thích mỗi một người.
- Haha, ông thích mày rồi đấy.
Đầu dây bên kia đột nhiên truyền đến tiếng ồn, sau đó liền cúp máy. Trạch Niên còn chưa kể chuyện tình một đêm với cô gái bướng bỉnh kia mà đã…
Anh làm khách mời cho cuộc thi lựa chọn gương mặt đại diện làm người mẫu hẳn 3 ngày, hôm nay là lược bớt, mai là phải biểu diễn bikini.
Anh đến đây mua hoa vì tối nay phải đến dự một buổi tiệc mặt nạ lớn của thành phố, hoa này để gộp vào trang trí buổi tiệc. Chả hiểu sao tài phiệt giàu có cứ suốt này tổ chức này nọ, anh muốn từ chối cũng khó, bởi lẽ toàn là người có tiếng trong giới, có thể hạ bệ anh xuống bất cứ lúc nào.
Bội Ngọc về khách sạn, vừa hay lại thấy điện thoại của mẹ gọi đến. Cô cứ thế nói chuyện với bà ấy hẳn 30 phút rồi mới quyến luyến tắt máy.
_____________________
Trạch Niên đeo lên mình chiếc mặt nạ đính ngọc quý che đi nửa khuôn mặt phía trên, để lộ ra đôi môi căng mọng như đứa con gái và da mặt căng mịn như con nít, quả thật nhìn cứ như “tiểu thịt tươi” vậy.
Anh mặc một bộ vest đen lịch lãm của hãng Canali nổi tiếng tại Ý. Anh không để ý, chỉ đến ngay quầy hoa với thẳng một cành hoa nhài cầm trên tay rồi tiến vào sảnh lễ.
Anh đứng ngay quầy rượu vang, đưa mắt quan sát hết mọi người xung quanh. Bữa tiệc này tổ chức ra với mục đích là để giao lưu giữa các con cái mới lớn của họ để có thể kết ý làm thông gia.
Trạch Niên không muốn ở lại đây quá lâu, chỉ định ngồi đến 7 giờ tối sẽ về nhà.
- Nè anh đẹp trai gì đó ơi, anh có thể đứng xê ra một tí để tôi lấy đồ ăn không?
Cô gái cao 1m7 đứng đối diện anh lại trở nên nhỏ bé đến yếu mềm. Nhưng giọng nói lại khiến anh có chút ngờ ngợ liền nhếch mép một cái rồi tránh qua một bên.
- Ăn ngon không thí sinh Bội Ngọc?
Giọng nói khàn đặc cất lên như muốn khiêu khích cuộc chiến nảy lửa giữa hai người. Bội Ngọc đang nhai ngon lành chiếc bánh cupcake trên tay nghe thấy giọng nói quen thuộc liền khựng lại liếc về phía anh.
Quả thật anh đoán không sai, Bội Ngọc là tiểu thư con nhà tài phiệt. Và hơn hết, cô là con gái cưng của tổng giám đốc công ty Thiên Mộ thị giàu nức vách đổ tường.
Cô không có hứng thú lắm, trong đây 30 thí sinh thì hết 20 người dùng tiền mua ban giám khảo rồi, cô biết chắc mấy vòng nữa cũng bị đá đít về thành phố T.
Bội Ngọc ngẩng đầu, vừa hay ánh mắt chạm trúng Trạch Niên đang đọc lại bảng điểm, miệng cô không tự chủ mà nhếch lên cười khinh một cái. Nhìn cái lão già gần 30 tuổi đó xem, già rồi mà cái mặt lại trẻ măng như vậy, chả trách khiến cô lại thêm say mà nhầm lẫn.
- Xếp hạng 5, thí sinh bội Ngọc với số điểm 20/30 từ khách mời Trạch Niên.
Người dẫn chương trình vừa công bố kết quả đã khiến cho Bội Ngọc bất ngờ đến suýt rơi cả điện thoại. Bội Ngọc liền nhìn chằm chằm Trạch Niên với con mắt kinh ngạc.
Anh không thể hiện cảm xúc trên mặt, nhưng trên nụ cười nhếch mép đó hiện rõ sự khinh bỉ. Trạch Niên không nói, nhưng kết quả lại hiện rõ sự liêm minh.
Những cô gái dùng tiền mua giải đều bị đánh giá thấp, còn bị cho hẳn 0 điểm tròn trĩnh rồi loại ngay khỏi vòng thi làm cho Bội Ngọc có chút hả hê.
Sau khi công bố kết quả thì vòng 2 cũng kết thúc, phải đến sáng hôm sau cô mới tiếp tục thi vòng 3, vì thế để giải tỏa sự hưng phấn của mình, Bội Ngọc lại xách túi đi dạo phố.
Thành phố A cũng chẳng khác mấy với nơi cô đã quá quen thuộc, chỉ có điều thành phố này lại thu hút rất nhiều doanh nhân sinh sống và làm việc vì nằm ở nơi đắc địa.
Lần này Bội Ngọc vừa đi vài bước lại bắt gặp được loài hoa yêu thích của mình nên liền xí chỗ chạy thẳng vào tiệm hoa mà đâu biết cửa hàng nổi tiếng nên phải xếp hàng rất lâu.
Cũng may loài hoa cô thích lại không được ưa chuộng nên cho dù có là 10 người hay 20 người gì đi nữa thì cũng chỉ né hoa cô ra mà thôi. Chân cô bắt đầu ê buốt sưng tấy lên vì mang giày cao gót quá lâu, mắt ngó nghiêng một lúc, cuối cùng cũng sắp đến lượt mình.
- Ông chủ, cho tôi hết chỗ hoa này, địa chỉ tôi ghi xong rồi, giao đến càng sớm càng tốt.
Trạch Niên lịch lãm bước ra khỏi cửa hàng, song lúc đó cô đã đến lượt nên chẳng thèm để ý quá nhiều đến anh.
- Xin lỗi quý khách, vị khách kia đã mua hết số hoa còn lại, ngày mai 2 giờ chiều tôi lại mở cửa, hãy đến ủng hộ tôi, cảm ơn quý khách đã đợi.
Bội Ngọc nghe xong như xét đánh ngang tai, công sức 2 tiếng đứng đợi đổ sông đổ bể. Cô muốn đập cửa kính rồi cướp ngay 5 bó hoa nhài về cho hả giận.
Lúc này cô mới quay người để ý đến anh đang đứng nghe điện thoại. Bội Ngọc không kiềm chế nổi, đám đông cũng đã giải tán từ lâu, cô nhanh chóng đi đến bộc phát cơn giận của mình:
- Nè, tôi đứng xếp hàng ở đây 2 tiếng rồi đó, anh không xếp hàng cứ xông xông đi tới đó mua hết là sao vậy?
Trạch Niên khẽ nhăn mày, đưa tay chặn ngay miệng cô lại để tiếp tục nói chuyện điện thoại. Bội Ngọc gần hai mươi tuổi đầu chưa từng bị đối xử như vậy, ở nhà ai cũng phải yêu thương và tôn trọng cô, vì thế hành động của anh càng làm cô cảm thấy tức giận hơn.
- Chuyện gì?
Đợi đến khi anh tắt điện thoại rồi cho vào túi quần đến lúc đó anh mới lấy ngón trỏ đang đặt trên miệng cô xuống, thậm chí còn nhăn mặt một cái rồi chùi hết son môi dính trên tay mình.
Bội Ngọc tức điên, thẳng tay chỉ tay vào mặt anh.
- Tôi muốn nhịn anh vì chuyện sáng nay mà đúng là anh không thể khiến người khác tôn trọng được mà.
- Cô mới là người không đáng tôn trọng ấy, xồn xồn đi lại lớn tiếng, không thấy tôi đang nghe điện thoại hả?
Bội Ngọc cúi người, tháo đôi cao gót đã làm cổ chân cô đỏ tấy ra rồi đưa thẳng lên mặt anh.
- Bà đây đứng đợi 2 tiếng, trong thời gian đó biết tôi làm được bao nhiêu việc không? Thế mà anh không biết điều cứ thế đi qua đám đông xếp hàng rồi mua hết hoa của cửa hàng.
Nhìn Bội Ngọc đang cãi nhau không biết rõ đúng sai, anh thầm trách khi sáng vẫn nên xen việc riêng tư của mình vào mới phải.
- Thứ nhất, tôi là khách V.I.P ở đây ai mà không biết, chỉ có người như cô mới đến không biết, thứ hai, thời gian tôi đứng cãi nhau với cô tôi còn có thể kiếm được cả núi tiền cao hơn cả núi Phú Sĩ. Cuối cùng, nói chuyện bớt chỉ trỏ đi.
Trạch Niên mạnh tay gạt đôi giày đang trước mặt mình, khiến nó rơi xuống đất vỡ gót tan tành. Bội Ngọc rưng rưng, đôi giày đầu tiên cô tích góp tiền để dành để mua, nào ngờ mới mang lại bị tên đàn ông này phá hỏng.
- Oái, cái ông chú già kia, tôi nhịn đủ rồi nha, anh đừng nghĩ ngủ với tôi một đêm là lên mặt nha, tôi đưa tiền cho anh rồi, với lại bỏ anh ra cũng có vài tên hơn cả anh theo tôi mà anh dám lên mặt hả?
Trạch Niên nghe xong lại cười khinh, chỉnh chỉnh lại cà vạt rồi đưa tấm danh thiếp của mình cho cô.
- Nhìn cho rõ đi nhóc, tôi là chủ tịch công ty mỹ phẩm hàng đầu đó. Một sản phẩm ra 1 phút chưa biết cô có thể mua kịp không đó.
- Haha, sản phẩm gì tôi không cần biết, sau này tôi không bao giờ xài hàng đó đâu.
Bội Ngọc cúi người cầm lại đôi giày rồi thầm chửi thề trong bụng, sau đó mới hậm hực rời đi. Trạch Niên nhìn theo bóng lưng của cô mà thở dài ngao ngán. Cái đứa con gái gì mà chẳng biết phải trái đúng sai gì, nhìn thôi đã biết con nhà tài phiệt, có điều trong công việc lại khôn ngoan hiểu chuyện.
Con người mà xoay nhanh như chong chóng, quả thật anh cần phải học thêm về lòng người. Trạch Niên bước vào trong xe, điện thoại lại rung lên nhưng người gọi khiến anh lại bất ngờ:
- Uây, tiểu tử nhà ta cuối cùng cũng trưởng thành rồi, không còn gặp nhau trong lúc say rượu nữa sao?
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, cuối cùng mới cất lời:
- Nói xong chưa, im mồm được chưa?
- Ơ cái tên này, mày gọi tao, chủ động với tao xong bảo tao im à? Làm cha tao luôn đi nè, chả hiểu sao người hiền lành như tao lại quen biết thằng cọc tính như mày đấy.
- Tao phải đi công tác gấp, mày có đến thành phố T nếu có người hỏi thì nói y như tao nói.
Trạch Niên nhìn phía đằng xa, sau đó mới hốt hoảng.
- Kịch bản lắm thế, đi mượn nợ bị đòi hả, hay là làm gì bị truy nã?
- Câm đi, biết thế là đủ rồi.
Trạch Niên xị mặt, chơi với cậu ta từ nhỏ, có thể gọi hẳn “thanh mai trúc mã” đương nhiên anh biết Bách Triết không phải là người hài hước, chỉ tiếc mấy năm Bách Triết quen Tô Vy anh lại chẳng thể bắt gặp được vì phải qua Nga để học hỏi kinh nghiệm kinh doanh.
- À mà dạo này trong giới kinh doanh đồn dữ lắm, người ta nói con gái nhà họ Trịnh hình như nằng nặc đòi cưới mày, qua cả nhà chính Trần gia luôn. Kì này xong mày rồi, à, xong luôn con nhỏ sinh viên năm nhất mập mờ với mày nữa. Cô chú mà biết là mày chết.
Bách Triết cười phá lên vài cái, trong nụ cười lộ rõ vẻ dè chê.
- Cùng lắm tao cắt hộ khẩu khỏi Trần gia, còn nếu cứ ép tao, tao cưới về rồi tao li dị. Dù sao tao cũng chỉ thích mỗi một người.
- Haha, ông thích mày rồi đấy.
Đầu dây bên kia đột nhiên truyền đến tiếng ồn, sau đó liền cúp máy. Trạch Niên còn chưa kể chuyện tình một đêm với cô gái bướng bỉnh kia mà đã…
Anh làm khách mời cho cuộc thi lựa chọn gương mặt đại diện làm người mẫu hẳn 3 ngày, hôm nay là lược bớt, mai là phải biểu diễn bikini.
Anh đến đây mua hoa vì tối nay phải đến dự một buổi tiệc mặt nạ lớn của thành phố, hoa này để gộp vào trang trí buổi tiệc. Chả hiểu sao tài phiệt giàu có cứ suốt này tổ chức này nọ, anh muốn từ chối cũng khó, bởi lẽ toàn là người có tiếng trong giới, có thể hạ bệ anh xuống bất cứ lúc nào.
Bội Ngọc về khách sạn, vừa hay lại thấy điện thoại của mẹ gọi đến. Cô cứ thế nói chuyện với bà ấy hẳn 30 phút rồi mới quyến luyến tắt máy.
_____________________
Trạch Niên đeo lên mình chiếc mặt nạ đính ngọc quý che đi nửa khuôn mặt phía trên, để lộ ra đôi môi căng mọng như đứa con gái và da mặt căng mịn như con nít, quả thật nhìn cứ như “tiểu thịt tươi” vậy.
Anh mặc một bộ vest đen lịch lãm của hãng Canali nổi tiếng tại Ý. Anh không để ý, chỉ đến ngay quầy hoa với thẳng một cành hoa nhài cầm trên tay rồi tiến vào sảnh lễ.
Anh đứng ngay quầy rượu vang, đưa mắt quan sát hết mọi người xung quanh. Bữa tiệc này tổ chức ra với mục đích là để giao lưu giữa các con cái mới lớn của họ để có thể kết ý làm thông gia.
Trạch Niên không muốn ở lại đây quá lâu, chỉ định ngồi đến 7 giờ tối sẽ về nhà.
- Nè anh đẹp trai gì đó ơi, anh có thể đứng xê ra một tí để tôi lấy đồ ăn không?
Cô gái cao 1m7 đứng đối diện anh lại trở nên nhỏ bé đến yếu mềm. Nhưng giọng nói lại khiến anh có chút ngờ ngợ liền nhếch mép một cái rồi tránh qua một bên.
- Ăn ngon không thí sinh Bội Ngọc?
Giọng nói khàn đặc cất lên như muốn khiêu khích cuộc chiến nảy lửa giữa hai người. Bội Ngọc đang nhai ngon lành chiếc bánh cupcake trên tay nghe thấy giọng nói quen thuộc liền khựng lại liếc về phía anh.
Quả thật anh đoán không sai, Bội Ngọc là tiểu thư con nhà tài phiệt. Và hơn hết, cô là con gái cưng của tổng giám đốc công ty Thiên Mộ thị giàu nức vách đổ tường.