Chương 54: Chấp nhận hạnh phúc
Làn gió nhẹ thổi vào các lỗ chân lông khiến cô rùng mình. Bách Triết khựng lại, nhìn ngắm dãy đất bùn cùng những tán cây cổ thụ xanh rờn, anh thu lại ánh mắt, nhẹ buông bàn tay mình ra khỏi bàn tay của cô. Chiếc áo khoác màu nâu sậm được làm từ vải len ôm nhẹ vào người Tư Hạ, truyền những hơi ấm còn sót lại trên cơ thể của anh sang người cô.
- Đồ thì đẹp thiệt đó, nhưng mà rất dễ cảm lạnh.
Bách Triết theo phản xạ luồng bàn tay to lớn của mình nắm chặt lấy bàn tay lạnh buốt của cô, khiến Tư Hạ ấm áp hơn rất nhiều. Thế nhưng anh không muốn đi tiếp, liền để cô nghỉ mệt ở một gốc cây cổ thụ gần bờ đê. Tư Hạ nhìn ngắm chiếc vòng tay, cô vừa vui vừa buồn, lần trước cũng là một cái vòng, thế mà cũng chẳng đi đến đâu.
Cô nhìn qua phía Bách Triết gần sát bên cạnh, anh nhìn qua ngó lại, nâng niu chiếc vòng tay như món báu vật, khiến cô cũng thoải mái hơn hẳn.
- Anh thích chiếc vòng này lắm sao?
Tư Hạ ngồi lại nghiêm chỉnh, nghiêng mặt nhìn anh một cái khó hiểu. Cô chỉ nghĩ đơn giản rằng anh rất thích kiểu dáng của chiếc vòng tay này nhưng vì là vòng cặp nên mới nhờ cô mua cùng, thế nhưng cũng rất khó hiểu vì dù sao cô cũng không phải là bạn gái của anh.
- Không…anh thích người đang đeo vòng cặp với anh hơn.
Tư Hạ phút chốc ngại ngùng bật cười. Cô cảm thấy bên anh rất thoải mái, nhưng lại rất khó để đồng ý hẹn hò cùng anh. Bách Triết cũng không phải là không nhận ra, mà là anh muốn nhắm mắt xem như không biết gì, tiếp tục bên cạnh cô.
Anh biết rằng anh càng chủ động, cô cũng ngượng ngại tránh xa, chính vì thế anh không muốn cô cảm thấy khó xử. Tư Hạ lén lút nhìn anh, lại càng khiến anh muốn bày tỏ tình cảm của mình với cô một lần nữa.
- Em có thích chiếc vòng tay này không?
Tư Hạ ngập ngừng, can đảm lắm mới dám gật đầu thừa nhận. Quả thật cô không tự tin như vẻ bề ngoài của mình lắm nhỉ.
Bách Triết rất nóng lòng, anh thật sự muốn tiến đến, dùng hết can đảm của mình để thổ lộ tình cảm của mình với cô rồi ôm chặt lấy cô vào lòng. Ánh mắt Tư Hạ khẽ cảm nhận biểu cảm của anh, dường như cô cũng nhận ra được điều gì đó qua cái chạm mắt trực tiếp của cả hai.
Bàn tay của cô xoa nhẹ lên mu bàn tay của anh, cứ thế trôi qua cả 15 phút cả hai chẳng ai nói được lời nào. Sự kiên nhẫn cuối cùng của Bách Triết bị phá vỡ, lời nói của anh có chút gấp gáp.
- Tư Hạ, chúng ta không gặp nhau gần cả tuần rồi, kể cả lúc anh biến mất, em có cảm giác gì với anh không?
Đôi mắt cô hồn nhiên, sáng long lanh nhìn anh, nụ cười luôn lộ rõ trên mặt như thiên thần khiến tim anh lại càng xao động. Lồng ngực anh cứ nhấp nhô thổn thức, trái tim đập mạnh mẽ như muốn đập vỡ bức tường thịt kiên cố phóng ra ngoài.
- Tôi có chút tức giận, bởi vì anh không nói gì với tôi cả.
Thoáng qua nét mặt Bách Triết dường như hẫng đi một nhịp, đây không phải là thứ anh muốn nghe, không phải thứ anh đang chờ đợi. Thế nhưng Tư Hạ không hề dời mắt, ánh mắt cô trong sáng nhưng lại sâu hun hút, nụ cười cũng dần nhẹ đi.
- Và có hơi hụt hẫng nữa, anh biết không, tôi đã rất mong chờ điều gì đó, nhưng anh lại đáp lại tôi bằng bặt vô âm tính.
Con ngươi anh đang xao nhãng, sau khi nghe thấy câu nói nghiêm túc trong trẻo của cô liền ngạc nhiên đưa mắt dán chặt vào đôi mắt đen nhánh của thiếu nữ 18 tuổi. Cảm xúc hỗn lộn đan xen, Tư Hạ nắm chặt bàn tay đứng thẳng người lên, tiến đến bên cạnh anh rồi hít một hơi thật sâu, trong lời nói có chút lo lắng.
- Nếu tôi tin anh, anh sẽ không làm tôi thất vọng nữa chứ?
Đôi mắt anh sâu thẳm, cô không thể đoán được tình cảm của người trước mặt. Lần trước anh đã ngỏ lời tỏ tình, thế mà cô lại ngốc giấu nhẹm tình cảm của mình, lần này có lẽ cô đã nhận được câu trả lời rồi nhỉ…
Đột nhiên trong tim cô thắt đau, có lẽ là vì đã biết trước kết quả. Chắc là anh đã hết thích cô rồi, cũng phải, ai lại cứ đeo đuổi người không thích mình đâu chứ.
- Anh chắc chắn với em, chắc chắn mà…
Giọng nói trầm ấm, một chút sự rụt rè và vui mừng. Đây là lời đồng ý, cũng chính là một lời hứa anh dành cho cô. Tư Hạ không che giấu được sự hạnh phúc, cô nở một nụ cười thật tươi nhìn dáng vẻ oai nghiêm cao hơn cô cả hai cái đầu.
Cô không dám mạnh bạo tiến đến ôm chặt lấy cơ thể to lớn này, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy ngón cái tay vừa dài vừa lớn của anh, đôi mắt long lanh ngước nhìn anh như một con mèo nhỏ, khiến anh xiêu lòng.
Điện thoại anh bên trong túi quần bỗng chốc vang lên. Gương mặt anh có chút khó chịu, sau khi anh bắt máy, anh vẫn nắm chặt bàn tay cô, không hề ngần ngại nghe điện thoại trước mặt cô.
‘‘Cậu chủ, tôi nghe nói, nhà họ Trịnh sẽ đến nhà họ Trần chúng ta kết ý thong gia cho Trịnh Ý Nhi - con gái cưng của bọn họ. Có thể vào tháng 4 sau khi cô ấy tốt nghiệp tại trường đại học Chicago ở Hoa Kì. Lần này ông bà chủ gay gắt lắm, thậm chí ông nội cũng muốn trở về một chuyến. Nếu kết hôn, hai bên sẽ là nguồn lực to lớn cho công ty của nhau.’’
- Liên quan gì đến tôi? Phiền cậu vào tháng 4, trước khi cô Trịnh trở về hãy gửi thư đến cho cô ấy, nói rằng tôi không đồng ý. Mọi chuyện về sau cậu không cần can thiệp.
Chân mày Bách Triết chau lại trông rất đáng sợ, khiến cô cũng tò mò về nội dung cuộc trò chuyện. Mãi sau khi anh cúp máy, ánh mắt anh nhìn cô mới trở nên nhu mì trở lại. “Có chuyện gì vậy?”_ Tư Hạ thắc mắc hỏi, đồng thời hàng lông mày đậm đen trên mắt anh cũng giãn ra dễ chịu hơn.
Chỉ là một chút công việc nhỏ thôi. Anh chỉ lắc đầu cho có rồi lại đưa cô trở về nhà. Dù sao anh cũng không muốn vì chuyện riêng của mình ảnh hưởng đến sự vui vẻ của cô hiện tại, chuyện này có thể nói sau.
Tối nay anh không thể ở lại cùng cô mà phải trở về Cục Cảnh Sát vì ngày mai có lịch luyện tập, vì thế cô chỉ đành rời xa anh sau khi anh tiễn cô về đến nhà. Trong lòng anh có chút không nỡ, chỉ có thể nán lại buổi chiều để ăn cơm cùng gia đình cô, nhưng vì công việc nên phải lái xe về lại thành phố ngay trong đêm.
Kể từ sau khi anh rời đi, Tư Hạ cảm thấy rất buồn chán, nằm ù lì mãi trong phòng để suy nghĩ. Cô cứ thế mà thẩn thờ như một đứa ngốc chỉ vì đồng ý hẹn hò cùng Bách Triết. Nghĩ lại cũng chỉ có mỗi lần này cô cảm thấy bản thân được trân trọng như lúc này.
Điện thoại cô vang lên khắp căn phòng, Tư Hạ theo thói quen bật nút chấp nhận cuộc gọi rồi để bên cạnh chỗ cô đang nằm ngủ. Giọng nói cô có phần ngái ngủ, thế nhưng lại bật dậy ngay sau khi nghe thấy đầu dây bên kia là Bách Triết.
Anh vừa về đến Cục Cảnh Sát liền phải đến phòng họp gấp để thảo luận bàn giao công việc, dù sao thì anh cũng còn hơn 1 tháng tập thể lực để đương nhiệm chức trưởng ban Hình sự Chìm. Từ sau khi anh rời đi đến nay, chức trưởng Ban được truyền tay cho rất nhiều người, nhưng để nói đến người phù hợp thì có lẽ không ai có tố chất cả.
Ban Hình sự Chìm sau 1 tháng nữa tất cả thành viên cốt cán đều được chuyển sang ban Hình sự, sẽ đưa thêm một đoàn người mới vào để làm việc, việc anh trở lại Cục Cảnh Sát Quốc Gia cũng chính là một lựa chọn khó nhằn, vừa nhậm chức đã phải lên kế hoạch luyện tập cho hậu bối của mình.
Cuộc họp không hẹn kéo dài hơn 2 tiếng khiến con người ta mệt mỏi vô cùng. Mãi đến khi anh trở về phòng cũng đã sập tối, sợ cô vẫn đang lo lắng cho mình nên mới nhanh chóng gọi điện.
Tư Hạ vẫn còn say ngủ, ngồi bật dậy nhưng ánh mắt lại mơ màng, đờ đẫng vô cùng vì tối hôm trước cô phải chạy deadline công việc nên tận 2 giờ sáng mới được ngon giấc. Trong điện thoại, cô nghe rõ tiếng nước chảy tí tách theo nhịp trên mặt sàn.
Tư Hạ nhanh trí nhận ra điều gì đó, sau đó liền thỏ thẻ hỏi vào điện thoại với giọng nhè nhẹ.
- Bách Triết, anh đang tắm hả?
Người đàn ông nhận dạng âm thanh qua khung cửa kính, lời nói của cô có đôi phần nhỏ đi và bị lấn át bởi tiếng nước từ vòi sen chảy ù xuống tai. Bách Triết không thể đóng công tắc, chỉ có thể vuốt nhẹ vài cọng tóc vẫn còn ướt trước mặt ra phía sau, gạt hết những dòng nước mát đang lùa vào hai mắt.
- Ừm, anh tắm xong còn phải đến nhận tài liệu mật, có lẽ sẽ khá bận nên phải gọi em từ sớm.
Trái tim Tư Hạ đập loạn xạ, gò má ửng hồng lên vì ngại ngùng nhưng lại rất thích nghe giọng nói nhỏ nhẹ của anh. Đôi mắt cô lim dim, sau đó lại mệt mỏi mà ngủ quên mất.
Tiếng nước chảy dừng lại, Bách Triết dùng khăn lau tóc bước ra phía bồn rửa mặt, ánh mắt hướng về chiếc điện thoại vẫn đang kết nối cuộc gọi, nhưng nãy giờ vẫn chưa nghe tiếng cô trả lời lại. Anh khẽ chau mày, khuôn miệng mấp mấy, lời nói qua đến cổ họng lại bị nghẹn lại sau khi nghe thấy tiếng trở mình của Tư Hạ liền bật cười.
Bách Triết định âm thầm đưa tay tắt điện thoại nhưng lại bị giọng nói say ngủ của Tư Hạ vu vơ thốt nên mà khựng lại.
- Anh nhớ ăn tối, ngủ sớm nữa.
Tư Hạ mỉm cười ôm gối, đôi mắt vẫn nhắm nghiền ngon giấc. Cô cất giọng trong vô thức như thể nó là một câu nói khiến cô phải ghi sâu vào tim, trong giấc mơ cũng có thể nói như một thói quen. Bách Triết không nỡ đánh thức cô dậy, chỉ nhẹ giọng bảo cô giữ gìn sức khỏe ăn ngủ cho đủ giấc rồi lại dứt khoát tắt máy vì trễ giờ.
Bách Triết khoác nhẹ một chiếc áo thun màu xám cùng chiếc quần lửng ngang gối rồi bước nhanh ra khỏi phòng. Hành lang dài tối tăm theo sự náo loạn từ bước chân của anh mà các đèn tự động bật sáng. Anh hiên ngang đi đến cuối dãy hành lang rồi bước hết bậc thang lên tầng 3, căn phòng đầu tiên chính là thư viện hồ sơ vụ án được ghi chép lại từ 50 năm trước đến nay.
Anh đem một chồng tài liệu cao qua cổ bước xuống phòng, pha một ly cà phê nóng rồi tập trung để nghiên cứu các vụ án lớn nhỏ từ lúc anh rời đi đến nay. Anh ghi chép hết chồng này đến chồng khác, hết tài liệu thì lại hì hục lên lầu 3 để lấy thêm. Dường như anh quay về 8 năm trước, sự nhiệt huyết của anh bùng lên như một ngọn lửa, cứ thế mà làm việc không biết mệt mỏi.
Gần 3 giờ sáng, Bách Triết mệt mỏi ngã lưng ra sau chân ghế sofa, tay anh day day mi tâm, đầu anh ngã ra sau hết cỡ, yết hầu căng cứng di chuyển lên xuống theo hơi thở của anh. Bàn tay to lớn của anh cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn, vừa hay nó hiện lên tin nhắn của cô vừa mới nhắn cách đây vài phút.
'“Em không biết anh đã ngủ chưa, nhưng mà anh nhớ ngủ sớm nha, lúc nãy em lỡ ngủ quên mất.”
Bách Triết phì cười một cái, đôi mắt híp đi nhưng lại sáng long lanh vì vui, nhanh tay đặt ngay biệt danh cho cô là “Em bé 18 tuổi”. Chẳng những vậy, anh còn đứng dậy dọn dẹp rồi tắt đèn lên giường đi ngủ. Anh rất hào hứng chờ đợi, dù sao anh cũng đang mong đợi ngày hẹn hò đầu tiên của hai người sau khi cô về lại thành phố, chắc chắn sẽ rất vui.
- Đồ thì đẹp thiệt đó, nhưng mà rất dễ cảm lạnh.
Bách Triết theo phản xạ luồng bàn tay to lớn của mình nắm chặt lấy bàn tay lạnh buốt của cô, khiến Tư Hạ ấm áp hơn rất nhiều. Thế nhưng anh không muốn đi tiếp, liền để cô nghỉ mệt ở một gốc cây cổ thụ gần bờ đê. Tư Hạ nhìn ngắm chiếc vòng tay, cô vừa vui vừa buồn, lần trước cũng là một cái vòng, thế mà cũng chẳng đi đến đâu.
Cô nhìn qua phía Bách Triết gần sát bên cạnh, anh nhìn qua ngó lại, nâng niu chiếc vòng tay như món báu vật, khiến cô cũng thoải mái hơn hẳn.
- Anh thích chiếc vòng này lắm sao?
Tư Hạ ngồi lại nghiêm chỉnh, nghiêng mặt nhìn anh một cái khó hiểu. Cô chỉ nghĩ đơn giản rằng anh rất thích kiểu dáng của chiếc vòng tay này nhưng vì là vòng cặp nên mới nhờ cô mua cùng, thế nhưng cũng rất khó hiểu vì dù sao cô cũng không phải là bạn gái của anh.
- Không…anh thích người đang đeo vòng cặp với anh hơn.
Tư Hạ phút chốc ngại ngùng bật cười. Cô cảm thấy bên anh rất thoải mái, nhưng lại rất khó để đồng ý hẹn hò cùng anh. Bách Triết cũng không phải là không nhận ra, mà là anh muốn nhắm mắt xem như không biết gì, tiếp tục bên cạnh cô.
Anh biết rằng anh càng chủ động, cô cũng ngượng ngại tránh xa, chính vì thế anh không muốn cô cảm thấy khó xử. Tư Hạ lén lút nhìn anh, lại càng khiến anh muốn bày tỏ tình cảm của mình với cô một lần nữa.
- Em có thích chiếc vòng tay này không?
Tư Hạ ngập ngừng, can đảm lắm mới dám gật đầu thừa nhận. Quả thật cô không tự tin như vẻ bề ngoài của mình lắm nhỉ.
Bách Triết rất nóng lòng, anh thật sự muốn tiến đến, dùng hết can đảm của mình để thổ lộ tình cảm của mình với cô rồi ôm chặt lấy cô vào lòng. Ánh mắt Tư Hạ khẽ cảm nhận biểu cảm của anh, dường như cô cũng nhận ra được điều gì đó qua cái chạm mắt trực tiếp của cả hai.
Bàn tay của cô xoa nhẹ lên mu bàn tay của anh, cứ thế trôi qua cả 15 phút cả hai chẳng ai nói được lời nào. Sự kiên nhẫn cuối cùng của Bách Triết bị phá vỡ, lời nói của anh có chút gấp gáp.
- Tư Hạ, chúng ta không gặp nhau gần cả tuần rồi, kể cả lúc anh biến mất, em có cảm giác gì với anh không?
Đôi mắt cô hồn nhiên, sáng long lanh nhìn anh, nụ cười luôn lộ rõ trên mặt như thiên thần khiến tim anh lại càng xao động. Lồng ngực anh cứ nhấp nhô thổn thức, trái tim đập mạnh mẽ như muốn đập vỡ bức tường thịt kiên cố phóng ra ngoài.
- Tôi có chút tức giận, bởi vì anh không nói gì với tôi cả.
Thoáng qua nét mặt Bách Triết dường như hẫng đi một nhịp, đây không phải là thứ anh muốn nghe, không phải thứ anh đang chờ đợi. Thế nhưng Tư Hạ không hề dời mắt, ánh mắt cô trong sáng nhưng lại sâu hun hút, nụ cười cũng dần nhẹ đi.
- Và có hơi hụt hẫng nữa, anh biết không, tôi đã rất mong chờ điều gì đó, nhưng anh lại đáp lại tôi bằng bặt vô âm tính.
Con ngươi anh đang xao nhãng, sau khi nghe thấy câu nói nghiêm túc trong trẻo của cô liền ngạc nhiên đưa mắt dán chặt vào đôi mắt đen nhánh của thiếu nữ 18 tuổi. Cảm xúc hỗn lộn đan xen, Tư Hạ nắm chặt bàn tay đứng thẳng người lên, tiến đến bên cạnh anh rồi hít một hơi thật sâu, trong lời nói có chút lo lắng.
- Nếu tôi tin anh, anh sẽ không làm tôi thất vọng nữa chứ?
Đôi mắt anh sâu thẳm, cô không thể đoán được tình cảm của người trước mặt. Lần trước anh đã ngỏ lời tỏ tình, thế mà cô lại ngốc giấu nhẹm tình cảm của mình, lần này có lẽ cô đã nhận được câu trả lời rồi nhỉ…
Đột nhiên trong tim cô thắt đau, có lẽ là vì đã biết trước kết quả. Chắc là anh đã hết thích cô rồi, cũng phải, ai lại cứ đeo đuổi người không thích mình đâu chứ.
- Anh chắc chắn với em, chắc chắn mà…
Giọng nói trầm ấm, một chút sự rụt rè và vui mừng. Đây là lời đồng ý, cũng chính là một lời hứa anh dành cho cô. Tư Hạ không che giấu được sự hạnh phúc, cô nở một nụ cười thật tươi nhìn dáng vẻ oai nghiêm cao hơn cô cả hai cái đầu.
Cô không dám mạnh bạo tiến đến ôm chặt lấy cơ thể to lớn này, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy ngón cái tay vừa dài vừa lớn của anh, đôi mắt long lanh ngước nhìn anh như một con mèo nhỏ, khiến anh xiêu lòng.
Điện thoại anh bên trong túi quần bỗng chốc vang lên. Gương mặt anh có chút khó chịu, sau khi anh bắt máy, anh vẫn nắm chặt bàn tay cô, không hề ngần ngại nghe điện thoại trước mặt cô.
‘‘Cậu chủ, tôi nghe nói, nhà họ Trịnh sẽ đến nhà họ Trần chúng ta kết ý thong gia cho Trịnh Ý Nhi - con gái cưng của bọn họ. Có thể vào tháng 4 sau khi cô ấy tốt nghiệp tại trường đại học Chicago ở Hoa Kì. Lần này ông bà chủ gay gắt lắm, thậm chí ông nội cũng muốn trở về một chuyến. Nếu kết hôn, hai bên sẽ là nguồn lực to lớn cho công ty của nhau.’’
- Liên quan gì đến tôi? Phiền cậu vào tháng 4, trước khi cô Trịnh trở về hãy gửi thư đến cho cô ấy, nói rằng tôi không đồng ý. Mọi chuyện về sau cậu không cần can thiệp.
Chân mày Bách Triết chau lại trông rất đáng sợ, khiến cô cũng tò mò về nội dung cuộc trò chuyện. Mãi sau khi anh cúp máy, ánh mắt anh nhìn cô mới trở nên nhu mì trở lại. “Có chuyện gì vậy?”_ Tư Hạ thắc mắc hỏi, đồng thời hàng lông mày đậm đen trên mắt anh cũng giãn ra dễ chịu hơn.
Chỉ là một chút công việc nhỏ thôi. Anh chỉ lắc đầu cho có rồi lại đưa cô trở về nhà. Dù sao anh cũng không muốn vì chuyện riêng của mình ảnh hưởng đến sự vui vẻ của cô hiện tại, chuyện này có thể nói sau.
Tối nay anh không thể ở lại cùng cô mà phải trở về Cục Cảnh Sát vì ngày mai có lịch luyện tập, vì thế cô chỉ đành rời xa anh sau khi anh tiễn cô về đến nhà. Trong lòng anh có chút không nỡ, chỉ có thể nán lại buổi chiều để ăn cơm cùng gia đình cô, nhưng vì công việc nên phải lái xe về lại thành phố ngay trong đêm.
Kể từ sau khi anh rời đi, Tư Hạ cảm thấy rất buồn chán, nằm ù lì mãi trong phòng để suy nghĩ. Cô cứ thế mà thẩn thờ như một đứa ngốc chỉ vì đồng ý hẹn hò cùng Bách Triết. Nghĩ lại cũng chỉ có mỗi lần này cô cảm thấy bản thân được trân trọng như lúc này.
Điện thoại cô vang lên khắp căn phòng, Tư Hạ theo thói quen bật nút chấp nhận cuộc gọi rồi để bên cạnh chỗ cô đang nằm ngủ. Giọng nói cô có phần ngái ngủ, thế nhưng lại bật dậy ngay sau khi nghe thấy đầu dây bên kia là Bách Triết.
Anh vừa về đến Cục Cảnh Sát liền phải đến phòng họp gấp để thảo luận bàn giao công việc, dù sao thì anh cũng còn hơn 1 tháng tập thể lực để đương nhiệm chức trưởng ban Hình sự Chìm. Từ sau khi anh rời đi đến nay, chức trưởng Ban được truyền tay cho rất nhiều người, nhưng để nói đến người phù hợp thì có lẽ không ai có tố chất cả.
Ban Hình sự Chìm sau 1 tháng nữa tất cả thành viên cốt cán đều được chuyển sang ban Hình sự, sẽ đưa thêm một đoàn người mới vào để làm việc, việc anh trở lại Cục Cảnh Sát Quốc Gia cũng chính là một lựa chọn khó nhằn, vừa nhậm chức đã phải lên kế hoạch luyện tập cho hậu bối của mình.
Cuộc họp không hẹn kéo dài hơn 2 tiếng khiến con người ta mệt mỏi vô cùng. Mãi đến khi anh trở về phòng cũng đã sập tối, sợ cô vẫn đang lo lắng cho mình nên mới nhanh chóng gọi điện.
Tư Hạ vẫn còn say ngủ, ngồi bật dậy nhưng ánh mắt lại mơ màng, đờ đẫng vô cùng vì tối hôm trước cô phải chạy deadline công việc nên tận 2 giờ sáng mới được ngon giấc. Trong điện thoại, cô nghe rõ tiếng nước chảy tí tách theo nhịp trên mặt sàn.
Tư Hạ nhanh trí nhận ra điều gì đó, sau đó liền thỏ thẻ hỏi vào điện thoại với giọng nhè nhẹ.
- Bách Triết, anh đang tắm hả?
Người đàn ông nhận dạng âm thanh qua khung cửa kính, lời nói của cô có đôi phần nhỏ đi và bị lấn át bởi tiếng nước từ vòi sen chảy ù xuống tai. Bách Triết không thể đóng công tắc, chỉ có thể vuốt nhẹ vài cọng tóc vẫn còn ướt trước mặt ra phía sau, gạt hết những dòng nước mát đang lùa vào hai mắt.
- Ừm, anh tắm xong còn phải đến nhận tài liệu mật, có lẽ sẽ khá bận nên phải gọi em từ sớm.
Trái tim Tư Hạ đập loạn xạ, gò má ửng hồng lên vì ngại ngùng nhưng lại rất thích nghe giọng nói nhỏ nhẹ của anh. Đôi mắt cô lim dim, sau đó lại mệt mỏi mà ngủ quên mất.
Tiếng nước chảy dừng lại, Bách Triết dùng khăn lau tóc bước ra phía bồn rửa mặt, ánh mắt hướng về chiếc điện thoại vẫn đang kết nối cuộc gọi, nhưng nãy giờ vẫn chưa nghe tiếng cô trả lời lại. Anh khẽ chau mày, khuôn miệng mấp mấy, lời nói qua đến cổ họng lại bị nghẹn lại sau khi nghe thấy tiếng trở mình của Tư Hạ liền bật cười.
Bách Triết định âm thầm đưa tay tắt điện thoại nhưng lại bị giọng nói say ngủ của Tư Hạ vu vơ thốt nên mà khựng lại.
- Anh nhớ ăn tối, ngủ sớm nữa.
Tư Hạ mỉm cười ôm gối, đôi mắt vẫn nhắm nghiền ngon giấc. Cô cất giọng trong vô thức như thể nó là một câu nói khiến cô phải ghi sâu vào tim, trong giấc mơ cũng có thể nói như một thói quen. Bách Triết không nỡ đánh thức cô dậy, chỉ nhẹ giọng bảo cô giữ gìn sức khỏe ăn ngủ cho đủ giấc rồi lại dứt khoát tắt máy vì trễ giờ.
Bách Triết khoác nhẹ một chiếc áo thun màu xám cùng chiếc quần lửng ngang gối rồi bước nhanh ra khỏi phòng. Hành lang dài tối tăm theo sự náo loạn từ bước chân của anh mà các đèn tự động bật sáng. Anh hiên ngang đi đến cuối dãy hành lang rồi bước hết bậc thang lên tầng 3, căn phòng đầu tiên chính là thư viện hồ sơ vụ án được ghi chép lại từ 50 năm trước đến nay.
Anh đem một chồng tài liệu cao qua cổ bước xuống phòng, pha một ly cà phê nóng rồi tập trung để nghiên cứu các vụ án lớn nhỏ từ lúc anh rời đi đến nay. Anh ghi chép hết chồng này đến chồng khác, hết tài liệu thì lại hì hục lên lầu 3 để lấy thêm. Dường như anh quay về 8 năm trước, sự nhiệt huyết của anh bùng lên như một ngọn lửa, cứ thế mà làm việc không biết mệt mỏi.
Gần 3 giờ sáng, Bách Triết mệt mỏi ngã lưng ra sau chân ghế sofa, tay anh day day mi tâm, đầu anh ngã ra sau hết cỡ, yết hầu căng cứng di chuyển lên xuống theo hơi thở của anh. Bàn tay to lớn của anh cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn, vừa hay nó hiện lên tin nhắn của cô vừa mới nhắn cách đây vài phút.
'“Em không biết anh đã ngủ chưa, nhưng mà anh nhớ ngủ sớm nha, lúc nãy em lỡ ngủ quên mất.”
Bách Triết phì cười một cái, đôi mắt híp đi nhưng lại sáng long lanh vì vui, nhanh tay đặt ngay biệt danh cho cô là “Em bé 18 tuổi”. Chẳng những vậy, anh còn đứng dậy dọn dẹp rồi tắt đèn lên giường đi ngủ. Anh rất hào hứng chờ đợi, dù sao anh cũng đang mong đợi ngày hẹn hò đầu tiên của hai người sau khi cô về lại thành phố, chắc chắn sẽ rất vui.