Chương 22
Cô Vấn Như cố gắng đi thật nhanh để lẩn tránh cái ánh mắt dò xét của Nghiêm Tuấn, cô muốn đi về phía có mặt trời, vì những thứ như bóng tối có liên quan tới Lục Hi Hòa và Dạ Thiên Hoài sẽ khuất lại phía sau lưng, giúp cô vĩnh viễn không nhìn thấy họ nữa. Nhưng thật không may, thời điểm này là buổi đêm nếu muốn hướng về ánh sáng, Cố Vấn Như trước mắt phải tìm cho mình một chỗ an toàn để ẩn náu đã.
Hiện tại muốn buông tha bản thân mình, cho tương lai mình một câu đáp án thật tốt. Cô thừa sức biết Dạ Thiên Hoài sẽ về nhà để lấy đồ, suy cho cùng thì đó vẫn là nơi anh ta sống tạm bợ đến bây giờ mà. Tòa cao ốc được xây dựng để chứa đựng hy vọng trong tâm trí cô đã sụp đổ, nên cô sẽ không tham đến những nơi cao nữa. Nếu không nó sẽ trở thành vực sâu mà chôn chính mình.
Nhưng trước khi gặp mặt để nói cho rõ vấn đề lần cuối với Dạ Thiên Hoài, cô cần phải ổn định lại cái tinh thần đang bất ổn này đã. Cùng một buổi tối phải gặp tận hai người có vẻ ngoài hiền lành, nhưng lời nói mỗi chữ đều giống như con dao hai lưỡi vậy. Cô Vấn Như muốn đến ngắm mấy bé mèo để bản thân mình thấy bình yêu hơn.
Cô mở cánh cửa nơi có loài mèo mà mình yêu thích nhất, có lẽ bây giờ là lúc thích hợp để nuôi một em. Cố Vấn Như đi một vòng rồi thích thú dừng lại nhìn vào một bé Mèo tai cụp Scotland, đang ngoan ngoãn nằm im lặng ở trong lòng, biểu cảm lại vô cùng đáng yêu, cánh mũi bé có hơi ngắn hơi hếch, cặp mắt thì tròn xoe và đôi tai cụp đặc trưng bộ lông thì màu trắng nhìn khá giống cô lúc còn đi học.
Đúng lúc cô đang chill thì bắt gặp một người đàn ông đi từ phía bên kia cửa hàng đi tới, anh ấy mặc bộ đồ thể thao màu xanh của nước biển trông khá năng động, tay và chân anh ta đều có những hình xăm anime đủ nhân vật khác nhau, nhưng Cố Vấn Như chỉ biết được có vài waifu trên đó.
Anh ta đầu đội mũ lưỡi trai, trên mặt còn đeo cả khẩu trang nữa nên nhìn khá giống dân xã hội. Phát hiện ra ánh mắt tò mò của Cố Vấn Như thì anh tiến lại khom người nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào mắt cô, rồi tùy hứng đăm chiêu nói một câu: "Thích con mèo này, mà không có tiền mua nên buồn sao nhóc con?"
Cố Vấn Như nhìn người đàn ông trừng trừng, hiện tại cô vẫn chưa nhận ra đây là ai, anh ta có vẻ hiểu ý nghĩ của cô nên cười trào phúng thành tiếng, đưa tay lên kéo khẩu trang xuống lộ ra cái gương mặt đẹp trai ngời ngời. Nhưng đôi mắt đan phượng kia lại lộ ra vẻ bỡn cợt đáng ghét, cái khóe miệng anh luôn nhếch lên tạo thành một đường cong khiến người đối diện khó chịu, cô cau mày: "Cậu nhiều chuyện quá nên miệng lúc nào cũng nhếch lên thế sao?"
Đó chỉ là lời cô chỉ dám nghĩ chứ không thể nói ra thành lời. Vì cô còn nợ người ta một lời cảm ơn hôm trước đã đưa mình về nhà an toàn, Cố Vấn Như xoay người nhìn về phía bé mèo rồi trả lời: "Trùng hợp thật, hôm nay gặp được cả ba người không dễ đối phó."
Thịnh Quân Hải ồ ồ ạc ạc nghe chả hiểu cái gì gọi là khó đối phó, anh ta đột nhiên dùng bàn tay sờ lên mái tóc mới làm khi trưa của Cố Vấn Như làm nó rối tung lên. Cô bị động tác bất ngờ này làm cho giật mình mà giãy né tránh trốn xa khỏi cậu ta. Cô khó chịu bất bình vuốt lại mái tóc mà nói: "Thịnh Quân Hải! Cậu muốn ngày mai lên trang nhất tội quấy rối không hả?"
Cái nhân vật tùy hứng cà lơ phất phơ kia nhìn lòng bàn tay treo giữa không trung tróng không của mình rồi cười to "haha" trả lời Cố Vấn Như: "Màu này hợp với cậu hơn màu đen đơn sắc kia, thú vị nên tôi sờ thử xem thật hay giả."
Cố Vấn Như tức giận nâng giày đá nhẹ vào chân cậu ta, cô không muốn mình chịu thiệt thòi một chút nào mà trả lời: "Cậu đúng là đồ có bệnh, tôi cũng thấy chân cậu thú vị nên đá thử."
Thịnh Quân Hải ngược lại càng vui hơn, anh cười tới nỗi híp đôi mắt lại mà hỏi vào trọng tâm: "Thích giống mèo này sao? Tôi cũng định nuôi một con cho vui nhà."
Cố Vấn Như tỏ vẻ thắc mắc: "Không phải cầu thủ các cậu đều sống ở ký túc xá câu lạc bộ sao?"
Thịnh Quân Hải đưa tay ra chọc ghẹo bé mèo trong lòng, nhưng nó làm ngơ anh mà quay đầu sang chỗ khác nhắm mắt, anh vẫn kiên nhẫn nhắm nó vừa trả lời Cố Vấn Như: "Cậu cũng biết nhiều về bóng đá nhỉ?"
Cô Vấn Như không giấu diếm mà nói thẳng luôn: "Cậu là chồng quốc dân mà, cứ bật tin tức thể thao là lại nghe thấy phóng viên phỏng vấn cậu."
Thịnh Quân Hải hài lòng gật đầu: "Lúc nào đến câu lạc bộ thì mang nó đến cho bố mẹ tôi chăm, mà này cậu cũng gọi tôi là chồng quốc dân sao."
Liều lĩnh nói ra câu đó, cậu ta nhướng mày lòng đầy nghi ngoặc, quay đầu nhìn Cố Vấn Như. Lúc này nhân viên chăm sóc khách của hàng thú cưng bước tới, nói lời chào hỏi hai người rồi tư vấn mấy bé mèo xung quanh.
Cố Vấn Như thì gật đầu lắng nghe chăm chú, còn Thịnh Quân Hải chưng ra cái vẻ mặt không vui, đang nói chuyện thì bị cắt ngang, anh đưa tay kéo lại khẩu trang lên che lại khuôn mặt.
Cô nhân viên ấy niềm nở giới thiệu tới khàn cả cổ rồi chốt hạ một câu: "Anh chị chọn được em cat nào chưa ạ?"
Cố Vấn Như lắc đầu hơi ngại ngùng trả lời: "Tôi thích lắm nhưng vẫn chưa thu xếp được, nên chắc đợi lần khác tôi sẽ chọn."
Cô nhân viên lại nhìn sang Thịnh Quân Hải đang khoanh tay tỏ thái độ, cô ấy định hỏi nhưng mà nhìn anh ta như vậy, hơi sợ sẽ chọc phải thứ phiền phức nên cúi đầu buồn bã mà đi luôn.
Cố Vấn Như lúc này mở điện thoại ra nhìn giờ đã thấy hơn tám giờ ba mươi phút tối, cô quay đầu nói với Thịnh Quân Hải: "Cảm ơn cậu lần trước đã đưa tôi về, tôi về đây tối rồi."
Thịnh Quân Hải im lặng không trả lời cô, Cố Vấn Như nghĩ anh ta vốn khó ở nên chắc không thèm quan tâm mình, cô quay người mở cửa rời đi. Anh nhìn thấy cô đã khuất bóng sau cánh cửa, thì mới ngoắc tay với người nhân viên khi nãy. Anh lấy ví rút ra một xấp tiền rồi để vào tay cô ta, tiện thể anh lấy cây bút trên túi áo trước ngực cô ấy rồi ghi số điện thoại của mình lên bàn tay nõn nà đang được đưa ra. Làm hết một loạt hành động này xong anh mới nói một câu: "Để mèo này lại cho tôi, ngày mai tôi đến rước nó."
Nói xong anh cũng nhanh chân bước đi thật nhanh chạy theo hướng Cô Vấn Như. Để lại cô nhân viên đang ngỡ ngàng ngơ ngác với cuộc mua bán chóng vánh rất lời này, cô ta sờ lòng bàn tay có viết dẫy số mà cảm thán: "Nhìn họ cứ như đôi ngôn tình ngoài đời thật ấy trời, nam chính lưu manh nữ chính con gái nhà học thức."
Hiện tại muốn buông tha bản thân mình, cho tương lai mình một câu đáp án thật tốt. Cô thừa sức biết Dạ Thiên Hoài sẽ về nhà để lấy đồ, suy cho cùng thì đó vẫn là nơi anh ta sống tạm bợ đến bây giờ mà. Tòa cao ốc được xây dựng để chứa đựng hy vọng trong tâm trí cô đã sụp đổ, nên cô sẽ không tham đến những nơi cao nữa. Nếu không nó sẽ trở thành vực sâu mà chôn chính mình.
Nhưng trước khi gặp mặt để nói cho rõ vấn đề lần cuối với Dạ Thiên Hoài, cô cần phải ổn định lại cái tinh thần đang bất ổn này đã. Cùng một buổi tối phải gặp tận hai người có vẻ ngoài hiền lành, nhưng lời nói mỗi chữ đều giống như con dao hai lưỡi vậy. Cô Vấn Như muốn đến ngắm mấy bé mèo để bản thân mình thấy bình yêu hơn.
Cô mở cánh cửa nơi có loài mèo mà mình yêu thích nhất, có lẽ bây giờ là lúc thích hợp để nuôi một em. Cố Vấn Như đi một vòng rồi thích thú dừng lại nhìn vào một bé Mèo tai cụp Scotland, đang ngoan ngoãn nằm im lặng ở trong lòng, biểu cảm lại vô cùng đáng yêu, cánh mũi bé có hơi ngắn hơi hếch, cặp mắt thì tròn xoe và đôi tai cụp đặc trưng bộ lông thì màu trắng nhìn khá giống cô lúc còn đi học.
Đúng lúc cô đang chill thì bắt gặp một người đàn ông đi từ phía bên kia cửa hàng đi tới, anh ấy mặc bộ đồ thể thao màu xanh của nước biển trông khá năng động, tay và chân anh ta đều có những hình xăm anime đủ nhân vật khác nhau, nhưng Cố Vấn Như chỉ biết được có vài waifu trên đó.
Anh ta đầu đội mũ lưỡi trai, trên mặt còn đeo cả khẩu trang nữa nên nhìn khá giống dân xã hội. Phát hiện ra ánh mắt tò mò của Cố Vấn Như thì anh tiến lại khom người nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào mắt cô, rồi tùy hứng đăm chiêu nói một câu: "Thích con mèo này, mà không có tiền mua nên buồn sao nhóc con?"
Cố Vấn Như nhìn người đàn ông trừng trừng, hiện tại cô vẫn chưa nhận ra đây là ai, anh ta có vẻ hiểu ý nghĩ của cô nên cười trào phúng thành tiếng, đưa tay lên kéo khẩu trang xuống lộ ra cái gương mặt đẹp trai ngời ngời. Nhưng đôi mắt đan phượng kia lại lộ ra vẻ bỡn cợt đáng ghét, cái khóe miệng anh luôn nhếch lên tạo thành một đường cong khiến người đối diện khó chịu, cô cau mày: "Cậu nhiều chuyện quá nên miệng lúc nào cũng nhếch lên thế sao?"
Đó chỉ là lời cô chỉ dám nghĩ chứ không thể nói ra thành lời. Vì cô còn nợ người ta một lời cảm ơn hôm trước đã đưa mình về nhà an toàn, Cố Vấn Như xoay người nhìn về phía bé mèo rồi trả lời: "Trùng hợp thật, hôm nay gặp được cả ba người không dễ đối phó."
Thịnh Quân Hải ồ ồ ạc ạc nghe chả hiểu cái gì gọi là khó đối phó, anh ta đột nhiên dùng bàn tay sờ lên mái tóc mới làm khi trưa của Cố Vấn Như làm nó rối tung lên. Cô bị động tác bất ngờ này làm cho giật mình mà giãy né tránh trốn xa khỏi cậu ta. Cô khó chịu bất bình vuốt lại mái tóc mà nói: "Thịnh Quân Hải! Cậu muốn ngày mai lên trang nhất tội quấy rối không hả?"
Cái nhân vật tùy hứng cà lơ phất phơ kia nhìn lòng bàn tay treo giữa không trung tróng không của mình rồi cười to "haha" trả lời Cố Vấn Như: "Màu này hợp với cậu hơn màu đen đơn sắc kia, thú vị nên tôi sờ thử xem thật hay giả."
Cố Vấn Như tức giận nâng giày đá nhẹ vào chân cậu ta, cô không muốn mình chịu thiệt thòi một chút nào mà trả lời: "Cậu đúng là đồ có bệnh, tôi cũng thấy chân cậu thú vị nên đá thử."
Thịnh Quân Hải ngược lại càng vui hơn, anh cười tới nỗi híp đôi mắt lại mà hỏi vào trọng tâm: "Thích giống mèo này sao? Tôi cũng định nuôi một con cho vui nhà."
Cố Vấn Như tỏ vẻ thắc mắc: "Không phải cầu thủ các cậu đều sống ở ký túc xá câu lạc bộ sao?"
Thịnh Quân Hải đưa tay ra chọc ghẹo bé mèo trong lòng, nhưng nó làm ngơ anh mà quay đầu sang chỗ khác nhắm mắt, anh vẫn kiên nhẫn nhắm nó vừa trả lời Cố Vấn Như: "Cậu cũng biết nhiều về bóng đá nhỉ?"
Cô Vấn Như không giấu diếm mà nói thẳng luôn: "Cậu là chồng quốc dân mà, cứ bật tin tức thể thao là lại nghe thấy phóng viên phỏng vấn cậu."
Thịnh Quân Hải hài lòng gật đầu: "Lúc nào đến câu lạc bộ thì mang nó đến cho bố mẹ tôi chăm, mà này cậu cũng gọi tôi là chồng quốc dân sao."
Liều lĩnh nói ra câu đó, cậu ta nhướng mày lòng đầy nghi ngoặc, quay đầu nhìn Cố Vấn Như. Lúc này nhân viên chăm sóc khách của hàng thú cưng bước tới, nói lời chào hỏi hai người rồi tư vấn mấy bé mèo xung quanh.
Cố Vấn Như thì gật đầu lắng nghe chăm chú, còn Thịnh Quân Hải chưng ra cái vẻ mặt không vui, đang nói chuyện thì bị cắt ngang, anh đưa tay kéo lại khẩu trang lên che lại khuôn mặt.
Cô nhân viên ấy niềm nở giới thiệu tới khàn cả cổ rồi chốt hạ một câu: "Anh chị chọn được em cat nào chưa ạ?"
Cố Vấn Như lắc đầu hơi ngại ngùng trả lời: "Tôi thích lắm nhưng vẫn chưa thu xếp được, nên chắc đợi lần khác tôi sẽ chọn."
Cô nhân viên lại nhìn sang Thịnh Quân Hải đang khoanh tay tỏ thái độ, cô ấy định hỏi nhưng mà nhìn anh ta như vậy, hơi sợ sẽ chọc phải thứ phiền phức nên cúi đầu buồn bã mà đi luôn.
Cố Vấn Như lúc này mở điện thoại ra nhìn giờ đã thấy hơn tám giờ ba mươi phút tối, cô quay đầu nói với Thịnh Quân Hải: "Cảm ơn cậu lần trước đã đưa tôi về, tôi về đây tối rồi."
Thịnh Quân Hải im lặng không trả lời cô, Cố Vấn Như nghĩ anh ta vốn khó ở nên chắc không thèm quan tâm mình, cô quay người mở cửa rời đi. Anh nhìn thấy cô đã khuất bóng sau cánh cửa, thì mới ngoắc tay với người nhân viên khi nãy. Anh lấy ví rút ra một xấp tiền rồi để vào tay cô ta, tiện thể anh lấy cây bút trên túi áo trước ngực cô ấy rồi ghi số điện thoại của mình lên bàn tay nõn nà đang được đưa ra. Làm hết một loạt hành động này xong anh mới nói một câu: "Để mèo này lại cho tôi, ngày mai tôi đến rước nó."
Nói xong anh cũng nhanh chân bước đi thật nhanh chạy theo hướng Cô Vấn Như. Để lại cô nhân viên đang ngỡ ngàng ngơ ngác với cuộc mua bán chóng vánh rất lời này, cô ta sờ lòng bàn tay có viết dẫy số mà cảm thán: "Nhìn họ cứ như đôi ngôn tình ngoài đời thật ấy trời, nam chính lưu manh nữ chính con gái nhà học thức."