Chương 4: Ngọt Ngào Bày Tỏ
Mấy ngày hôm sau thời tiết khá nóng ẩm, đi bộ thôi mà đã đổ mồ hôi đầy người, sau khi học hết tiết thể chất Dạ Thiên Hoài lại dắt cái xe đạp cà tàng lúc sáng đã đến nhà Lục Hi Hòa mượn.
Cậu cố ý đi bộ chậm nhất có thể, vừa đi vừa quan sát xung quanh, Dạ Thiên Hoài là đang tìm kiếm bóng hình của bạch nguyệt quang Cố Vấn Như.
Cái xe này chủ nhân thật sự của nó là anh trai của Lục Hi Hòa, lúc còn học sơ trung cả hai đứa hay đèo nhau đi công viên chơi, thả tay đứng lên vịn vai đối phương chơi đủ trò ngu ngốc, làm đủ trò con bò vì lúc đó xe làm gì có yên sau.
Tranh thủ hôm nay Lục Hi Hòa có trận bóng rổ nữ tại nhà thi đấu trường, Dạ Thiên Hoài mới tách được cô bạn thân ra. Định bụng sẽ làm liều thử nói thật lòng một lần với nữ thần xem sao.
Vì hiện tại đang quá rảnh rỗi nên Dạ Thiên Hoài nghĩ tới Lục Hi Hòa, cô ấy là dạng con gái quá mạnh mẽ giỏi thể thao tới mức làm được cả đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ nữ của trường, nhìn cô ấy ngạo mạn trên sân bóng, cậu chỉ dám thở dài cầu nguyện sẽ có một anh nào đó tốt bụng mắt bị chó tha rồi tán tỉnh cô bạn. Vừa một công lại đôi chuyên vui hết cả ba người.
Lúc này đã mười phút chờ đợi cậu cuối cùng đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, với mái tóc xõa buông dài, nước da trắng ngần khiến cô ấy nổi bật giữa đám đông, dù đang đi lẫn vào nhưng chỉ cần nhìn sơ là Dạ Thiên Hoài đã nhận ra nữ thần.
Vừa nhìn thấy cô Dạ Thiên Hoài tiện tay vứt luôn cái xe đạp xuống đất, không thèm ngoảnh mặt mà chạy tới chặn trước đường bạch nguyệt quang đang đi.
Cố vấn Như bị dọa giật mình cô đang thất thần suy nghĩ về công trình kiến trúc mình vừa nhìn thấy trên sách, đột nhiên có người chạy ra cản đường cô. Cố Vấn Như đang sợ bản thân lại làm ai chướng mắt nên muốn gây chuyện với mình. May mắn thay lúc cô ngước mắt lên nhìn, thì ra là bạn cùng bàn Dạ Thiên Hoài.
Cố Vấn Như mở lời nói trước: "Cậu làm tớ sợ chết khiếp, tớ đang tập trung khắc họa về hình ảnh."
Dạ Thiên Hoài cười cười ngập ngừng, rồi cúi đầu cậu nói bằng giọng không quá lớn: "Trời hôm nay khá nóng, cậu muốn đi ăn kem không tớ mời."
Cố Vấn Như nhìn cậu bạn hình như đang có điều gì muốn nói, cô vui vẻ gật đầu đồng ý: "Cũng được, nhưng tớ phải về sớm ngày mai thầy phát đề thi thử."
Lần này Dạ Thiên Hoài không đạp xe mà chỉ dắt xe bộ, cả hai cùng song song đi dưới chiều hoàng hôn dịu dàng, làn gió nhẹ thổi qua tóc cô nàng khẽ đung đưa. Cố Vấn Như đưa tay vén lại mái tóc bị gió thổi cho ngay ngắn. Bàn tay cô thon dài, những móng tay được cắt tỉa gọn gàng, đẹp tựa như tiên nữ không có thật vậy.
Chỗ bán kem mà Dạ Thiên Hoài nói là một cái xe di động, đậu bên cạnh hồ nước trong công viên nhìn rất thơ mộng, ánh chiều tà chiếu rọi trên mặt nước khắc họa toàn một màu cam, hình ảnh này rất ngọt ngào lãng mạn vô cùng hợp với tâm tình chàng trai nhỏ.
Người bán kem cười tươi hỏi: "Hôm nay cậu này không đi cùng với cô bé yêu thích hoạt hình kia sao?"
Dạ Thiên Hoài vẫn đang cố gắng bình tĩnh không dám lộ ra rằng mình đang ngại ngùng rồi mới trả lời: "Cô ấy bận chơi thể thao rồi ạ, với lại hôm nay cháu cũng không muốn đi cùng cô ấy."
Nói rồi cậu lén nhìn qua Cố Vấn Như đang im lặng ngắm nhìn bảng vị được ông chủ treo trên xe. Đắng đo một hồi cô chỉ vào cây kem có ba màu, chắc là vị socola kem chanh.
Dạ Thiên Hoài vẫn đang ngẩn ngơ cậu chọn đại cho mình một vị kem mới của quán. Cả hai ngồi trên ghế dài cạnh hồ nước vừa ăn vừa ngắm mặt hồ tĩnh lặng.
Cố Vấn Như đang luyên thuyên chuyện khẩu M249 với 100 viên đạn sấy nghe rất chi là đau đầu, chưa kể nó còn có thể gắn băng đạn thay nhanh thêm 50 viên nữa. Mỗi lần nghe đồng đội hay người khác bắn cô chỉ muốn gỡ cái tai nghe ra, quăng đi vì thật sự âm thanh quá chấn động.
Đột nhiên Dạ Thiên Hoài lại đứng dậy bước tới trước mặt cô, nói cũng lạ thanh niên này cứ thích làm người khác bất ngờ. Cậu ấy mở miệng định nói lời gì đó nhưng lại lắp bắp nói không rõ ràng. Dạ Thiên Hoài ngại ngùng vội che miệng mình lại, cậu ấy quá hồi hộp liền dùng cách đi tới đi lui mấy vòng phía trước để bản thân mình bình tĩnh hơn..
Cố Vấn Như nhìn cậu như vậy cũng thấy hơi sốt ruột, cô đứng lên nhẹ giọng hỏi: "Cậu bị sao thế, có cần tớ giúp gì không?"
Dạ Thiên Hoài nhìn thấy cô đứng dậy, cậu sợ cô muốn về liền bước đến đè vai cô ngồi lại xuống ghế, cậu đưa tay lên miệng làm động tác cho thanh giọng rồi mới nói: "Cậu đừng di chuyển, đợi tớ một lát thôi."
Thiếu niên trước mắt sau một lúc đã lấy lại được chút ít sự bình tĩnh, đứng đối diện Cố Vấn Như mà dùng lời lẽ rất chân thành. Hai bàn tay của cậu ta đang siết lại thành nắm đấm để thể hiện sự quyết tâm của mình.
"Cậu cậu.. Giống như gió xuân ấm áp giữa ngày trời se lạnh vậy, xuất hiện trước mặt tớ tựa như nữ thần, từ khoảnh khắc cậu bước lên bục phát biểu của học sinh năm hai." Nói tới đây Dạ Thiên Hoài lại bị vấp.
Dạ Thiên Hoài hít một hơi thật sâu nhớ tới cậu bạn hôm nọ dám đứng trước mặt rất nhiều người bày tỏ, còn bản thân mình lại yếu kém đến ngay cả lời cũng không nói rõ ra được.
Lần này Dạ Thiên Hoài lấy hết quyết tâm và can đảm đời này ra để nói: "Khoảnh khắc cậu bước lên bục phát biểu, thì tớ liền biết trái tim này không thuộc về bản thân nữa rồi."
Cố Vấn Như lúc này tâm rối như tơ, mặt cô nóng bừng vì câu nói của chàng trai trước mặt.. Cô quay người ra phía sau, ngay bay giờ không muốn nhìn thấy mặt của của Dạ Thiên Hoài chút nào cả, trong đầu cô chợt nhớ tới một câu trong một bài hát mình hay nghe.
*Phải hình dung em như thế nào mới chuẩn xác nhất?
Lấy gì so sánh với em mới được xem là đặc biệt? - trích Giày Cao Gót Màu Đỏ*
Dạ Thiên Hoài nhìn thấy cô bạn như vậy, cậu thở dài có hơi thất vọng nghĩ rằng mình đã bị từ chối buồn bã cất lời giải vây tình huống này tự kiếm cho mình một cái bật thang, sợ rằng sau này sẽ không thể làm bạn nữa.
Cậu nhìn vào bóng lưng cô, buồn bã mà nói: "Thật ra cậu không đồng ý cũng không sao, chỉ là gần cuối năm rồi tớ chỉ muốn nói ra để sau này không phải hối hận."
Đợi hơn mười phút qua đi, nhưng Cố Vấn Như vẫn không quay đầu hay trả lời lấy một câu. Dạ thiên định bụng rời đi để không làm nữ thần khó xử nữa.
Dạ Thiên Hoài mới chỉ quay người, cảm giác tay áo đang bị giữ lại, Cố Vấn Như gương mặt đỏ bừng đang nắm lấy tai áo cậu bạn. Những lời bày tỏ này thật ra đối với cô không xa lạ, từ khi lên cao trung cô luôn được các bạn trai yêu thích. Nhưng lần này hơi khác trước cô nhìn thấy một Dạ Thiên Hoài bình thường vui vẻ hòa đồng nhưng lần này lại làm ra gương mặt ngốc nghếch, dám nói ra những lời sến súa giống hệt phim ngôn tình.
Cũng không phải Cố Vấn Như chưa từng để ý tới Dạ Thiên Hoài, ngược lại cô khá ấn tượng cậu thiếu niên nhiệt huyết đầy mình, kiêu ngạo bất khuất, dám dỏng dạc đứng trước bảng thành tích tuyên bố "Dù tôi có nghiện game thế nào tôi vẫn vào được top 20 toàn khối, các cậu không có quyền phán xét tôi!"
Lúc nghe những lời đó Cố Vấn Như cảm thấy mình rất may mắn được làm bạn với những người như vậy, càng tiếp xúc nhiều tim cô lại càng rung động trước chàng trai ngồi bên..
Tuổi trẻ giống hệt như là mùa xuân vậy, nhiệt huyết giống như mùa hạ, mối tình đầu thì giống thư mùa thu, còn nỗi cô đơn khi thích thầm một người lại chính là mùa đông lạnh lẽo.
Còn Tiếp..
- Đôi lời của tác giả Hồng: Mong mọi người ủng hộ bọn mình ạ, view hơi ít cũng buồn lắm..
Linh vừa lụm được một câu trên tiktok * "Rồi sẽ có một ngày chúng ta sẽ bật khóc với chính
lựa chọn của mình."
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ạ: >
Cậu cố ý đi bộ chậm nhất có thể, vừa đi vừa quan sát xung quanh, Dạ Thiên Hoài là đang tìm kiếm bóng hình của bạch nguyệt quang Cố Vấn Như.
Cái xe này chủ nhân thật sự của nó là anh trai của Lục Hi Hòa, lúc còn học sơ trung cả hai đứa hay đèo nhau đi công viên chơi, thả tay đứng lên vịn vai đối phương chơi đủ trò ngu ngốc, làm đủ trò con bò vì lúc đó xe làm gì có yên sau.
Tranh thủ hôm nay Lục Hi Hòa có trận bóng rổ nữ tại nhà thi đấu trường, Dạ Thiên Hoài mới tách được cô bạn thân ra. Định bụng sẽ làm liều thử nói thật lòng một lần với nữ thần xem sao.
Vì hiện tại đang quá rảnh rỗi nên Dạ Thiên Hoài nghĩ tới Lục Hi Hòa, cô ấy là dạng con gái quá mạnh mẽ giỏi thể thao tới mức làm được cả đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ nữ của trường, nhìn cô ấy ngạo mạn trên sân bóng, cậu chỉ dám thở dài cầu nguyện sẽ có một anh nào đó tốt bụng mắt bị chó tha rồi tán tỉnh cô bạn. Vừa một công lại đôi chuyên vui hết cả ba người.
Lúc này đã mười phút chờ đợi cậu cuối cùng đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, với mái tóc xõa buông dài, nước da trắng ngần khiến cô ấy nổi bật giữa đám đông, dù đang đi lẫn vào nhưng chỉ cần nhìn sơ là Dạ Thiên Hoài đã nhận ra nữ thần.
Vừa nhìn thấy cô Dạ Thiên Hoài tiện tay vứt luôn cái xe đạp xuống đất, không thèm ngoảnh mặt mà chạy tới chặn trước đường bạch nguyệt quang đang đi.
Cố vấn Như bị dọa giật mình cô đang thất thần suy nghĩ về công trình kiến trúc mình vừa nhìn thấy trên sách, đột nhiên có người chạy ra cản đường cô. Cố Vấn Như đang sợ bản thân lại làm ai chướng mắt nên muốn gây chuyện với mình. May mắn thay lúc cô ngước mắt lên nhìn, thì ra là bạn cùng bàn Dạ Thiên Hoài.
Cố Vấn Như mở lời nói trước: "Cậu làm tớ sợ chết khiếp, tớ đang tập trung khắc họa về hình ảnh."
Dạ Thiên Hoài cười cười ngập ngừng, rồi cúi đầu cậu nói bằng giọng không quá lớn: "Trời hôm nay khá nóng, cậu muốn đi ăn kem không tớ mời."
Cố Vấn Như nhìn cậu bạn hình như đang có điều gì muốn nói, cô vui vẻ gật đầu đồng ý: "Cũng được, nhưng tớ phải về sớm ngày mai thầy phát đề thi thử."
Lần này Dạ Thiên Hoài không đạp xe mà chỉ dắt xe bộ, cả hai cùng song song đi dưới chiều hoàng hôn dịu dàng, làn gió nhẹ thổi qua tóc cô nàng khẽ đung đưa. Cố Vấn Như đưa tay vén lại mái tóc bị gió thổi cho ngay ngắn. Bàn tay cô thon dài, những móng tay được cắt tỉa gọn gàng, đẹp tựa như tiên nữ không có thật vậy.
Chỗ bán kem mà Dạ Thiên Hoài nói là một cái xe di động, đậu bên cạnh hồ nước trong công viên nhìn rất thơ mộng, ánh chiều tà chiếu rọi trên mặt nước khắc họa toàn một màu cam, hình ảnh này rất ngọt ngào lãng mạn vô cùng hợp với tâm tình chàng trai nhỏ.
Người bán kem cười tươi hỏi: "Hôm nay cậu này không đi cùng với cô bé yêu thích hoạt hình kia sao?"
Dạ Thiên Hoài vẫn đang cố gắng bình tĩnh không dám lộ ra rằng mình đang ngại ngùng rồi mới trả lời: "Cô ấy bận chơi thể thao rồi ạ, với lại hôm nay cháu cũng không muốn đi cùng cô ấy."
Nói rồi cậu lén nhìn qua Cố Vấn Như đang im lặng ngắm nhìn bảng vị được ông chủ treo trên xe. Đắng đo một hồi cô chỉ vào cây kem có ba màu, chắc là vị socola kem chanh.
Dạ Thiên Hoài vẫn đang ngẩn ngơ cậu chọn đại cho mình một vị kem mới của quán. Cả hai ngồi trên ghế dài cạnh hồ nước vừa ăn vừa ngắm mặt hồ tĩnh lặng.
Cố Vấn Như đang luyên thuyên chuyện khẩu M249 với 100 viên đạn sấy nghe rất chi là đau đầu, chưa kể nó còn có thể gắn băng đạn thay nhanh thêm 50 viên nữa. Mỗi lần nghe đồng đội hay người khác bắn cô chỉ muốn gỡ cái tai nghe ra, quăng đi vì thật sự âm thanh quá chấn động.
Đột nhiên Dạ Thiên Hoài lại đứng dậy bước tới trước mặt cô, nói cũng lạ thanh niên này cứ thích làm người khác bất ngờ. Cậu ấy mở miệng định nói lời gì đó nhưng lại lắp bắp nói không rõ ràng. Dạ Thiên Hoài ngại ngùng vội che miệng mình lại, cậu ấy quá hồi hộp liền dùng cách đi tới đi lui mấy vòng phía trước để bản thân mình bình tĩnh hơn..
Cố Vấn Như nhìn cậu như vậy cũng thấy hơi sốt ruột, cô đứng lên nhẹ giọng hỏi: "Cậu bị sao thế, có cần tớ giúp gì không?"
Dạ Thiên Hoài nhìn thấy cô đứng dậy, cậu sợ cô muốn về liền bước đến đè vai cô ngồi lại xuống ghế, cậu đưa tay lên miệng làm động tác cho thanh giọng rồi mới nói: "Cậu đừng di chuyển, đợi tớ một lát thôi."
Thiếu niên trước mắt sau một lúc đã lấy lại được chút ít sự bình tĩnh, đứng đối diện Cố Vấn Như mà dùng lời lẽ rất chân thành. Hai bàn tay của cậu ta đang siết lại thành nắm đấm để thể hiện sự quyết tâm của mình.
"Cậu cậu.. Giống như gió xuân ấm áp giữa ngày trời se lạnh vậy, xuất hiện trước mặt tớ tựa như nữ thần, từ khoảnh khắc cậu bước lên bục phát biểu của học sinh năm hai." Nói tới đây Dạ Thiên Hoài lại bị vấp.
Dạ Thiên Hoài hít một hơi thật sâu nhớ tới cậu bạn hôm nọ dám đứng trước mặt rất nhiều người bày tỏ, còn bản thân mình lại yếu kém đến ngay cả lời cũng không nói rõ ra được.
Lần này Dạ Thiên Hoài lấy hết quyết tâm và can đảm đời này ra để nói: "Khoảnh khắc cậu bước lên bục phát biểu, thì tớ liền biết trái tim này không thuộc về bản thân nữa rồi."
Cố Vấn Như lúc này tâm rối như tơ, mặt cô nóng bừng vì câu nói của chàng trai trước mặt.. Cô quay người ra phía sau, ngay bay giờ không muốn nhìn thấy mặt của của Dạ Thiên Hoài chút nào cả, trong đầu cô chợt nhớ tới một câu trong một bài hát mình hay nghe.
*Phải hình dung em như thế nào mới chuẩn xác nhất?
Lấy gì so sánh với em mới được xem là đặc biệt? - trích Giày Cao Gót Màu Đỏ*
Dạ Thiên Hoài nhìn thấy cô bạn như vậy, cậu thở dài có hơi thất vọng nghĩ rằng mình đã bị từ chối buồn bã cất lời giải vây tình huống này tự kiếm cho mình một cái bật thang, sợ rằng sau này sẽ không thể làm bạn nữa.
Cậu nhìn vào bóng lưng cô, buồn bã mà nói: "Thật ra cậu không đồng ý cũng không sao, chỉ là gần cuối năm rồi tớ chỉ muốn nói ra để sau này không phải hối hận."
Đợi hơn mười phút qua đi, nhưng Cố Vấn Như vẫn không quay đầu hay trả lời lấy một câu. Dạ thiên định bụng rời đi để không làm nữ thần khó xử nữa.
Dạ Thiên Hoài mới chỉ quay người, cảm giác tay áo đang bị giữ lại, Cố Vấn Như gương mặt đỏ bừng đang nắm lấy tai áo cậu bạn. Những lời bày tỏ này thật ra đối với cô không xa lạ, từ khi lên cao trung cô luôn được các bạn trai yêu thích. Nhưng lần này hơi khác trước cô nhìn thấy một Dạ Thiên Hoài bình thường vui vẻ hòa đồng nhưng lần này lại làm ra gương mặt ngốc nghếch, dám nói ra những lời sến súa giống hệt phim ngôn tình.
Cũng không phải Cố Vấn Như chưa từng để ý tới Dạ Thiên Hoài, ngược lại cô khá ấn tượng cậu thiếu niên nhiệt huyết đầy mình, kiêu ngạo bất khuất, dám dỏng dạc đứng trước bảng thành tích tuyên bố "Dù tôi có nghiện game thế nào tôi vẫn vào được top 20 toàn khối, các cậu không có quyền phán xét tôi!"
Lúc nghe những lời đó Cố Vấn Như cảm thấy mình rất may mắn được làm bạn với những người như vậy, càng tiếp xúc nhiều tim cô lại càng rung động trước chàng trai ngồi bên..
Tuổi trẻ giống hệt như là mùa xuân vậy, nhiệt huyết giống như mùa hạ, mối tình đầu thì giống thư mùa thu, còn nỗi cô đơn khi thích thầm một người lại chính là mùa đông lạnh lẽo.
Còn Tiếp..
- Đôi lời của tác giả Hồng: Mong mọi người ủng hộ bọn mình ạ, view hơi ít cũng buồn lắm..
Linh vừa lụm được một câu trên tiktok * "Rồi sẽ có một ngày chúng ta sẽ bật khóc với chính
lựa chọn của mình."
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ạ: >