Chương : 1
Trời cao xanh trong vắt.
Trên chuyến bay từ Hamburg của Đức tới thành phố Thanh An - Trung Quốc.
Bên ngoài cabin, những đám mây xa xa xếp chồng lên nhau, màu trắng như tuyết, mọi thứ dường đều như vừa được tẩy sạch, không chút tì vết.
Một vài đám mây khác biến hóa đủ loại hình dáng của động vật, bay bay trong gió, không ngừng nhảy múa
Tang Cẩn ngồi dựa vào cửa sổ, nhìn ra ngoài tới xuất thần, cảm thấy vô cùng thú vị.
Thông báo trên máy bay lại lần nữa vang lên, thanh âm trầm thấp báo còn một tiếng nữa sẽ đáp xuống sân bay ở thành phố Thanh An.
Tang Cẩn yên lặng ngồi nghe, thu hồi tầm mắt đang thơ thẩn, cúi đầu nhìn lọ sứ trắng trong tay, đáy lòng nhịn không được thầm than: Bà ngoại, chúng ta cuối cùng cũng về nhà rồi.
Một tiếp viên hàng không tới gần, cắt ngang suy nghĩ của cô: "Cô Tang, phiền cô thắt lại đai an toàn, tắt điện thoại, điều chỉnh thẳng ghế, máy bay đang chuẩn bị hạ cánh." Giọng nói vô cùng dịu dàng, nghe thấy thật sự thoải mái.
Tang Cẩn quay đầu, ánh mắt dừng trên thẻ công tác trước ngực, tiếp viên hàng không, Bàng Miểu.
Bàng Miểu cũng cúi người nhìn thẻ công tác của mình, cười cười: "Tôi không phải người bi thương nhất nhà, trong nhà còn có ba "Kim", ba "Hỏa" và ba "Thạch"."
Tang Cẩn nghe vậy, ánh mắt tiếp tục di chuyển lên trên, đón nhận nụ cười rực rỡ của cô. Đây không phải nụ cười của một nhân viên phục vụ chuyên nghiệp, nhưng trên đó vô cùng có tâm. Nụ cười của cô ấy dường như có thể xuyên qua trái tim của mỗi người.
Tang Cẩn không thể không cẩn thận nhìn kỹ cô, đường nét gương mặt tinh xảo, dáng người thướt tha, quả thật không thể thừa nhận bộ đồng phục tiếp viên hàng không này giúp cô phô diễn toàn bộ đường cong trên người.
Tang Cẩn cười tự giễu, tên cô ấy thật khó viết, nhiều nét chữ quá. Cô nhịn không được mà nói câu trêu đùa: "Không phải còn ba chữ "Mộc" sao? Vừa đủ ngũ hành luôn rồi nhỉ?"
Bàng Miểu vừa định trả lời thì khoang thương gia phía trước đột nhiên truyền tới tiếng thét chói tai.
"Xin lỗi, tôi phải đi xem tình hình." Bàng Miểu ngại ngùng xin lỗi, rồi lập tức chạy tới khoang thương gia.
Tang Cẩn duỗi tay mở tấm che nắng trên cửa sổ.
Cô muốn tranh thủ một giờ cuối cùng này nghỉ ngơi. Suốt cuộc hành trình, cô chưa từng chợp mắt, trong đầu nghĩ tới sắp được trở về quê nhà xa cách 15 năm, trong lòng khó tránh kích động.
Khoang thương gia phía trước lại lại không ngừng truyền tới tiếng cãi nhau.
"Tìm, nhất định phải tìm cho tôi! Một chiếc nhẫn kim cương đang yên lành sao lại biến mất? Nhất định là mấy con quỷ nghèo bên khoang phổ thông trộm nhẫn kim cương của tôi rồi." Giọng nói này quả thật quá chói tai.
Cabin vốn đang yên lặng thì lập tức trở nên xôn xao.
Tang Cẩn không mất hết cảm giác buồn ngủ, cô mở mắt, ngồi thẳng người nhìn về phía trước.
Chỗ cô ngồi chỉ cách mấy bước chân tới khoang thương gia, đưa mắt nhìn tới, tại lối vào giữa khoang doanh nhân và khoang phổ thông có một người phụ nữ trẻ tuổi đang đứng.
Cô ấy mặc một chiếc váy đen không tay áo, bó sát, dáng người cao gầy, búi tóc cột cao. Cho dù không đứng gần nhưng Tang Cẩn có thể nhìn thấy gương mặt cô ấy trang điểm vô cùng khoa trương, trên cổ, trên tay đều mang rất nhiều trang sức. Nhìn vào liền biết, đây là người có tiền!
"Cô Tang, cô trở lại về vị trí của mình, buộc chặt đai an toàn được không? Máy bay qua nửa tiếng nữa sẽ hạ cánh, cô đứng như vậy thật không an toàn." Đây là giọng nói của Bàng Miểu, dịu dàng khiêm tốn.
Bàng Miểu quay sang nói chuyện với cô gái lúc nãy, không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt: "Cô có chắc chắn mình mang nhẫn lên máy bay không? Liệu cô có gửi vận chuyển hay không?"
Tiếng Bàng Miểu vừa dứt thì một giọng nói khác lập tức giải thích: "Chị Bàng Miểu, lúc cô ấy lên máy bay thật sự có đeo nhẫn."
"Buồn cười! Nhẫn của tôi tôi không đeo, tại sao phải nhờ vận chuyển hả? Ai biết gửi vận chuyển, hãng công ty hàng không mấy người có động tay động chân gì không? Loại chuyện này hả, tôi thấy nhiều rồi."
Cô gái mặc váy đen càng lúc càng tức giận, hai tay khoanh trước ngực, đưa mắt nhìn về khoang phổ thông: "Mau đi kiểm tra đi, tìm xem ai là trộm, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của hắn, chỉ hắn đem nhẫn trả lại cho tôi là được. Đây là nhẫn vị hôn thê của tôi đặt ở bên Đức, đối với tôi vô cùng quan trọng, tôi đã đeo nó suốt ba năm nay rồi!"
Bàng Miểu tiếp tục trấn an cô gái váy đen kia, hỏi những tình huống có thể xảy ra để cô ấy tìm lại lần nữa, liệu có phải bỏ vào trong bao hay không, hoặc là vali xách tay...
Cô gái váy đen nhất quyết phủ nhận, thái độ cực kỳ ương ngạnh, kiên trì muốn Bàng Miểu tìm người kiểm tra hành khách ở khoang phổ thông.
Hai người giằng co một hồi vẫn không thu được kết quả.
Thông báo trên cabin lại bắt đầu nhắc nhở: Máy bay sẽ hạ cánh nửa giờ sau, hành khách vui lòng sẵn sàng chuẩn bị.
Bên trong cabin mỗi lúc một loạn.
Có hành khách nghe nói muốn kiểm tra hành lý của mình, bắt đầu tức giận, bọn họ dựa vào cái gì mà hoài nghi chứ? Đa số hành khách đều tỏ thái độ kiên quyết không cho lục soát, trừ phi đưa ra giấy tờ pháp lý.
Có một số ít bộ phận người vì muốn chứng minh trong sạch mà chủ động cho tiếp viên tới kiểm tra.
Những người còn lại không tỏ thái độ gì, người thì tỏ thái độ không liên quan tới mình, hoặc là nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi.
Tang Cẩn vốn định đưa mình vào loại người thứ ba, không được gây chuyện, đây là câu nói bà ngoại trước khi rời đi dặn dò cô nhiều lần nhất.
Nhưng có lẽ trên cuộc hành trình này, Bàng Miểu để lại ấn tượng quá sâu với cô, hoặc có lẽ nụ cười vừa rồi của cô ấy đã đi vào trái tim mình.
Lúc lên máy bay, nhân viên vốn không cho cô cầm lọ sứ lên máy bay, là Bàng Miểu đã ra mặt thuyết phục nên cô mới thuận lợi như vậy.
Bàng Miểu hẳn biết lọ sứ màu trắng này có ý nghĩa gì với cô nhưng không hề linh tinh nói "Nén bi thương". Nhưng câu hỏi han ân cần, cô ấy lại nói ra trong những lúc lơ đãng.
Bọn họ chỉ là người xa lạ, nhưng có thể giao tiếp với nhau như thế, trong lòng Tang Cẩn không thể không xúc động.
Nghĩ như vậy, Tang Cẩn lập tức đứng lên, rời khỏi chỗ ngồi, nhanh chóng tới khoang thương gia.
"Chào cô, tôi là Tang Cẩn, là hành khách ở khoang phổ thông. Vừa rồi tôi có nghe cô nói muốn nhân viên điều tra hành khách phổ thông, cho nên tôi mạo muội tự đề cử mình, thay mặt hành khách khoang phổ thông cùng cô tìm lại chiếc nhẫn đã mất."
Tang Cẩn vừa nói vừa đưa về phía cô gái váy đen kia.
Mọi người trong khoang thương gia đều kinh ngạc nhìn cô.
Đặc biệt là cô gái mặc váy đen kia, cô ấy không ngờ lúc này sẽ xuất hiện một nhân vật như vậy. Cô ấy do dự nhưng cuối cùng vẫn đưa tay, lịch sự bắt lấy tay cô, sau đó nhanh chóng rút về.
Bàng Miểu cảm kích nhìn Tang Cẩn, nhanh chóng sắp xếp chỗ ngồi của hai người gần nhau.
Tang Cẩn ngồi phía sau, vô tình nhìn về phía cô gái đối diện, âm thầm quan sát, cô ấy tuy trang điểm vô cùng đậm, biểu tình tuy phẫn nộ nhưng lại bình tĩnh, một chút kinh hoảng cũng nhìn không ra.
Cô quan sát cô ấy, hai tay cô ấy trước sau đều khoanh lại đặt trước ngực.
Cô gái áo đen vẫn luôn trầm tư suy nghĩ, đột nhiên nhìn về phía cô: "Cô chắc chắn mình có thể đại diện toàn bộ hành khách ở khoang phổ thông chứ? Nếu cô là người công ty hàng không nhờ vả thì sao? Trên cả chuyến bay, hai người các cô nói chuyện với nhau nhiều nhất, đừng tưởng là tôi không biết."
"Hai người các cô" đó hẳn là Tang Cẩn và Bàng Miểu.
Bàng Miểu định lên tiếng giải thích thì bị Tang Cẩn ngăn lại.
"Cô Trương quan sát thật cẩn thận. Tôi mất ngủ cả đêm, cô Bàng đây cũng chỉ là làm việc theo chức trách. Máy bay này từ lúc cất cánh ở Hamburg đến giờ không có trung chuyển, khoang phổ thông có người đi qua khoang thương gia hay hành khách khoang thương gia này đi ngang khoang phổ thông, tôi đều biết. Cho nên, nếu không có ai tình nguyện đại diện khoang phổ thông tới nói chuyện với cô, vậy tôi là người thích hợp nhất."
Tang Cẩn vừa nói xong, những hành khách khác trên khoang thương gia bắt đầu ủng hộ.
Bàng Miểu và tiếp viên hàng không còn lại không nói chuyện, bọn họ cũng biết chỉ cần lên tiếng, cô gái áo đen sẽ cho rằng Tang Cẩn là người bọn họ nhờ vả.
"Được, nếu cô có thể thay mặt hành khách khoang phổ thông, vậy phiền cô lập tức đi thuyết phục bọn họ, nhẫn kim cương của tôi bị mất, nhân viên trên chuyến bay này muốn điều tra. Chỉ đơn giản thế thôi, không cần nói nhiều."
Tang Cẩn nghe xong khẽ cười, nhưng rất nhanh trở lại dáng vẻ nghiêm túc: "Trương tiểu thư, vì sao cô kiên trì muốn lục soát hành khách khoang phổ thông mà không kiểm tra hành khách ở khoang này chứ? Hành khách khoang thương gia không phải gần cô hơn sao? Hay là cô cảm thấy, người khoang phổ thông không nhiều tiền như hành khách khoang thương gia nên dễ dàng khi dễ?"
"Im miệng! Tôi nói vậy khi nào?" Cô gái váy đen bắt đầu thô bạo.
"Tôi cũng cảm thấy cô Trương không phải có ý này. Cô chẳng qua là muốn tìm lại nhẫn của mình, kẻ trộm đồ, sao có thể để hắn ung dung ngoài vòng pháp luật chứ? Tôi thấy cô Trương nên dùng pháp luật để bảo vệ quyền lợi của mình đi. Được rồi, vừa nãy tôi chỉ nói đùa thôi, bây giờ chúng ta quay lại chuyện chính."
Tang Cẩn đưa tay lấy ra một cuốn notebook màu đen và một cây bút từ túi xách ra. Người bên cạnh có ý giúp cô cầm lọ trắng nhưng cô từ chối, một tay ôm vào người.
"Cô Trương, phiền cô miêu tả nhẫn kim cương của mình để chúng tôi có thể đối chiếu khi điều tra." Tang Cẩn ngẩng đầu nhìn cô gái đối diện.
Cô gái mặc váy đen vừa định nói chuyện, nhưng cuối cùng lại thôi: "Miêu tả thế nào? Tôi không phải nhà văn, đương nhiên là không biết dùng ngôn từ để miêu tả. Các cô cứ lục soát rồi đem lại cho tôi xem, nhẫn của tôi đương nhiên tôi có thể nhận ra. Sao cô lại nói nhảm nhiều vậy? Rốt cuộc có tìm hay không? Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, lát nữa máy bay hạ cánh, mọi người đều đi hết, đến lúc đó mấy người có muốn tìm cũng tìm không được." Cô gái đó quay mặt đi chỗ khác như né tránh ánh mắt của cô, hai tay vẫn khoanh lại để trước ngực.
"Đương nhiên sẽ tìm, chúng tôi tìm ra chiếc nhẫn sớm thôi. Tôi mao muội muốn hỏi một câu, cô Trương đây làm nghề gì vậy?" Tang Cẩn nhanh chóng đổi đề tài, tính cả cô gái mặc váy đen, những người trong khoang thương gia đều theo không kịp suy nghĩ của cô.
Mọi người đều rất gấp, đặc biệt là Bàng Miểu vì khoang thương gia là nơi cô ấy phụ trách, nếu xử lý việc nàt không tốt, để hành khách khiếu nại, rất có khả năng cô sẽ là người bồi thường tổn thất.
Cô gái mặc váy đen do dự một lát, liền lời: "Chỉ đơn giản ăn lương của một công ty bình thường. Mà chuyện này có liên quan gù tới chiếc nhẫn kim cương tôi bị mất hả? Vừa rồi chính cô cũng nói, không thể vì việc người vên khoang phổ thông không có tiền mà nhận định bọn họ là kẻ trộm. Cùng đạo lý đó, cô không thể vì việc tôi làm ở một bình thường mà nghĩ tôi không mua nổi nhẫn kim cương, đúng không?"
Tang Cẩn nhìn cô, cười cười: "Cô Trương thật thông minh, quan sát cẩn thận, bản lĩnh học đi đôi với hành cũng rất lợi hại."
Nói xong, cô thu dọn cuốn notebook và cây bút, đứng dậy, nhìn cô gái mặc váy đen: "Chỉ là, hiện tại tôi có thể chắc chắn 100%, nhân viên ở đây không cần lục soát hành khách khoang phổ thông. Nhẫn của cô, rất nhanh sẽ trở về."
Tang Cẩn nói xong, xoay người rời đi.
Người trong khoang thương gia đều cảm thấy khó hiểu, hai mặt nhìn nhau.
Nữ tử mặc váy đen cũng sửng sốt, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, lập tức lên, bước tới chỗ lối vào, ngăn không cho cô trở về.
"Cô chơi tôi sao? Bây giờ tôi cũng chắc chắn 100%, không cần lục soát những hành khách khác, chỉ cần lục soát chỗ của cô. Nhẫn kim cương của tôi, nhất định là cô trộm."
Cô gái kia vừa nói vừa dùng sức đẩy cô.
Tang Cẩn bị cô ta xô đẩy, trọng tâm trên người không vững nên cả nhào xuống đất, lọ trắng trong tay cô cũng theo đó rơi ra.
Tang Cẩn theo bản năng vốn định chạy tới đỡ lấy, người bên cạnh và người phía sau đều muốn giúp cô, nhưng đã không kịp. Trong khoảnh khắc đó, cả người cô ngã xuống, hai tay chống trên mặt đất, phản ứng đầu tiên của cô chính là: Không xong rồi, bà ngoại!
Cả người cô đột nhiên rét run, nước mắt thiếu chút nữa đã lăn xuống nhưng bị cô mạnh mẽ ép trở về.
"Cô Tang, cô không sao chứ?" Một tiếp viên hành khách chạy tới đỡ cô.
Tang Cẩn mở to hai mắt, lại thấy Bàng Miểu tươi cười, cũng nhìn thấy lọ trắng trong tay cô ấy.
Nói như vậy, vừa rồi là cô ấy giúp cô sao?
Bàng Miểu duỗi tay đưa lọ sứ trắng cho cô, biểu cảm vô cùng quan trọng. Cô ấy không nói gì, nhưng ánh mắt đó nói cho cô biết, đồ cô muốn bảo vệ vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.
Trong lòng Tang Cẩn không khỏi kích động, nhanh chóng nhận lấy lọ sứ màu trắng, gắt gao ôm vào trong ngực. Dường như cô đang sợ sẽ mất đi lần nữa, hoặc là bị người ta cướp đi, trên miệng không ngừng nói: "Cảm ơn."
"Tôi hiểu rồi, mấy việc điều tra gì đó bây giờ đều miễn hết đi. Nhẫn của tôi, nhất định đang ở trong này." Giọng nói sắc bén lại lần nữa vang lên.
Tang Cẩn quay đầu nhìn cô gái đang mặc váy đen đứng cách mình chỉ có một bước, tầm mắt nhanh chóng đưa xuống, dừng lại ngay lọ sứ cô đang ôm trong lòng.
Tang Cẩn cẩn thận quan sát tay cô ta, quả quyết phủ nhận: "Không thể nào, nhẫn của cô không thể ở trong này."
"Vậy cô mở ra cho chúng ta xem đi." Cô gái mặc váy đen nhất quyết không tha.
"Tôi nói rồi, chuyện này không có khả năng, tuyệt đối không được mở ra." Tang Cẩn khẩn trương ôm lấy lọ sứ.
"Xem đi, cái này gọi là có tật giật mình đó!" Cô ta đắc ý, từng bước tới gần Tang Tử, ngón tay chỉ vào Bàng Miểu đang đứng cạnh cô, "Còn cô nữa, là nhân viên làm việc trên máy bay lại mở cửa sau để cô ta mang thứ này lên, rốt cuộc là vì cái gì? Còn không phải để cô ta cất giấu tang vật sao?"
Cô ta không cho Bàng Miểu bất cứ cơ hội nào chuyện nào, tiếp tục gầm rú: "Tối qua, hai người cứ lén la lén lút nói chuyện, tôi nghi ngờ hai người các cô vốn cùng một giuộc. Nhẫn chắc chắn là cô trộm, sau đó giấu vào cái lọ đựng tro cốt này. Có cô ta mở cửa sau cho cô, cô muốn mang nó xuống máy bay sẽ không bị ai ngăn cản. Nếu không phải, bây giờ cô lập tức mở ra cho tôi xem xem. Vì sao không chịu mở ra hả? Nhất định là có vấn đề."
Cô gái mặc váy đen kia càng nói càng hăng say, cứ như vừa bắt được chứng cứ duy nhất, khuôn mặt vốn dĩ vô cùng thanh tú nhưng lúc này lại nhăn nhó vì hưng phấn quá độ.
Tang Cẩn nhìn chằm chằm cô ta, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, từ trên người cô gái này thu hoạch tin tức.
Tiếp viên hàng không bên cạnh cũng bắt đầu khuyên Tang Cẩn, khuyên cô mở lọ sứ ra để chứng minh trong sạch.
Ngay cả Bàng Miểu cũng có chút dao động, cẩn thận dò hỏi cô liệu có nên mở ra hay không.
Nhưng trước sau, Tang Cẩn vẫn đứng bất động.
Trên chuyến bay từ Hamburg của Đức tới thành phố Thanh An - Trung Quốc.
Bên ngoài cabin, những đám mây xa xa xếp chồng lên nhau, màu trắng như tuyết, mọi thứ dường đều như vừa được tẩy sạch, không chút tì vết.
Một vài đám mây khác biến hóa đủ loại hình dáng của động vật, bay bay trong gió, không ngừng nhảy múa
Tang Cẩn ngồi dựa vào cửa sổ, nhìn ra ngoài tới xuất thần, cảm thấy vô cùng thú vị.
Thông báo trên máy bay lại lần nữa vang lên, thanh âm trầm thấp báo còn một tiếng nữa sẽ đáp xuống sân bay ở thành phố Thanh An.
Tang Cẩn yên lặng ngồi nghe, thu hồi tầm mắt đang thơ thẩn, cúi đầu nhìn lọ sứ trắng trong tay, đáy lòng nhịn không được thầm than: Bà ngoại, chúng ta cuối cùng cũng về nhà rồi.
Một tiếp viên hàng không tới gần, cắt ngang suy nghĩ của cô: "Cô Tang, phiền cô thắt lại đai an toàn, tắt điện thoại, điều chỉnh thẳng ghế, máy bay đang chuẩn bị hạ cánh." Giọng nói vô cùng dịu dàng, nghe thấy thật sự thoải mái.
Tang Cẩn quay đầu, ánh mắt dừng trên thẻ công tác trước ngực, tiếp viên hàng không, Bàng Miểu.
Bàng Miểu cũng cúi người nhìn thẻ công tác của mình, cười cười: "Tôi không phải người bi thương nhất nhà, trong nhà còn có ba "Kim", ba "Hỏa" và ba "Thạch"."
Tang Cẩn nghe vậy, ánh mắt tiếp tục di chuyển lên trên, đón nhận nụ cười rực rỡ của cô. Đây không phải nụ cười của một nhân viên phục vụ chuyên nghiệp, nhưng trên đó vô cùng có tâm. Nụ cười của cô ấy dường như có thể xuyên qua trái tim của mỗi người.
Tang Cẩn không thể không cẩn thận nhìn kỹ cô, đường nét gương mặt tinh xảo, dáng người thướt tha, quả thật không thể thừa nhận bộ đồng phục tiếp viên hàng không này giúp cô phô diễn toàn bộ đường cong trên người.
Tang Cẩn cười tự giễu, tên cô ấy thật khó viết, nhiều nét chữ quá. Cô nhịn không được mà nói câu trêu đùa: "Không phải còn ba chữ "Mộc" sao? Vừa đủ ngũ hành luôn rồi nhỉ?"
Bàng Miểu vừa định trả lời thì khoang thương gia phía trước đột nhiên truyền tới tiếng thét chói tai.
"Xin lỗi, tôi phải đi xem tình hình." Bàng Miểu ngại ngùng xin lỗi, rồi lập tức chạy tới khoang thương gia.
Tang Cẩn duỗi tay mở tấm che nắng trên cửa sổ.
Cô muốn tranh thủ một giờ cuối cùng này nghỉ ngơi. Suốt cuộc hành trình, cô chưa từng chợp mắt, trong đầu nghĩ tới sắp được trở về quê nhà xa cách 15 năm, trong lòng khó tránh kích động.
Khoang thương gia phía trước lại lại không ngừng truyền tới tiếng cãi nhau.
"Tìm, nhất định phải tìm cho tôi! Một chiếc nhẫn kim cương đang yên lành sao lại biến mất? Nhất định là mấy con quỷ nghèo bên khoang phổ thông trộm nhẫn kim cương của tôi rồi." Giọng nói này quả thật quá chói tai.
Cabin vốn đang yên lặng thì lập tức trở nên xôn xao.
Tang Cẩn không mất hết cảm giác buồn ngủ, cô mở mắt, ngồi thẳng người nhìn về phía trước.
Chỗ cô ngồi chỉ cách mấy bước chân tới khoang thương gia, đưa mắt nhìn tới, tại lối vào giữa khoang doanh nhân và khoang phổ thông có một người phụ nữ trẻ tuổi đang đứng.
Cô ấy mặc một chiếc váy đen không tay áo, bó sát, dáng người cao gầy, búi tóc cột cao. Cho dù không đứng gần nhưng Tang Cẩn có thể nhìn thấy gương mặt cô ấy trang điểm vô cùng khoa trương, trên cổ, trên tay đều mang rất nhiều trang sức. Nhìn vào liền biết, đây là người có tiền!
"Cô Tang, cô trở lại về vị trí của mình, buộc chặt đai an toàn được không? Máy bay qua nửa tiếng nữa sẽ hạ cánh, cô đứng như vậy thật không an toàn." Đây là giọng nói của Bàng Miểu, dịu dàng khiêm tốn.
Bàng Miểu quay sang nói chuyện với cô gái lúc nãy, không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt: "Cô có chắc chắn mình mang nhẫn lên máy bay không? Liệu cô có gửi vận chuyển hay không?"
Tiếng Bàng Miểu vừa dứt thì một giọng nói khác lập tức giải thích: "Chị Bàng Miểu, lúc cô ấy lên máy bay thật sự có đeo nhẫn."
"Buồn cười! Nhẫn của tôi tôi không đeo, tại sao phải nhờ vận chuyển hả? Ai biết gửi vận chuyển, hãng công ty hàng không mấy người có động tay động chân gì không? Loại chuyện này hả, tôi thấy nhiều rồi."
Cô gái mặc váy đen càng lúc càng tức giận, hai tay khoanh trước ngực, đưa mắt nhìn về khoang phổ thông: "Mau đi kiểm tra đi, tìm xem ai là trộm, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của hắn, chỉ hắn đem nhẫn trả lại cho tôi là được. Đây là nhẫn vị hôn thê của tôi đặt ở bên Đức, đối với tôi vô cùng quan trọng, tôi đã đeo nó suốt ba năm nay rồi!"
Bàng Miểu tiếp tục trấn an cô gái váy đen kia, hỏi những tình huống có thể xảy ra để cô ấy tìm lại lần nữa, liệu có phải bỏ vào trong bao hay không, hoặc là vali xách tay...
Cô gái váy đen nhất quyết phủ nhận, thái độ cực kỳ ương ngạnh, kiên trì muốn Bàng Miểu tìm người kiểm tra hành khách ở khoang phổ thông.
Hai người giằng co một hồi vẫn không thu được kết quả.
Thông báo trên cabin lại bắt đầu nhắc nhở: Máy bay sẽ hạ cánh nửa giờ sau, hành khách vui lòng sẵn sàng chuẩn bị.
Bên trong cabin mỗi lúc một loạn.
Có hành khách nghe nói muốn kiểm tra hành lý của mình, bắt đầu tức giận, bọn họ dựa vào cái gì mà hoài nghi chứ? Đa số hành khách đều tỏ thái độ kiên quyết không cho lục soát, trừ phi đưa ra giấy tờ pháp lý.
Có một số ít bộ phận người vì muốn chứng minh trong sạch mà chủ động cho tiếp viên tới kiểm tra.
Những người còn lại không tỏ thái độ gì, người thì tỏ thái độ không liên quan tới mình, hoặc là nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi.
Tang Cẩn vốn định đưa mình vào loại người thứ ba, không được gây chuyện, đây là câu nói bà ngoại trước khi rời đi dặn dò cô nhiều lần nhất.
Nhưng có lẽ trên cuộc hành trình này, Bàng Miểu để lại ấn tượng quá sâu với cô, hoặc có lẽ nụ cười vừa rồi của cô ấy đã đi vào trái tim mình.
Lúc lên máy bay, nhân viên vốn không cho cô cầm lọ sứ lên máy bay, là Bàng Miểu đã ra mặt thuyết phục nên cô mới thuận lợi như vậy.
Bàng Miểu hẳn biết lọ sứ màu trắng này có ý nghĩa gì với cô nhưng không hề linh tinh nói "Nén bi thương". Nhưng câu hỏi han ân cần, cô ấy lại nói ra trong những lúc lơ đãng.
Bọn họ chỉ là người xa lạ, nhưng có thể giao tiếp với nhau như thế, trong lòng Tang Cẩn không thể không xúc động.
Nghĩ như vậy, Tang Cẩn lập tức đứng lên, rời khỏi chỗ ngồi, nhanh chóng tới khoang thương gia.
"Chào cô, tôi là Tang Cẩn, là hành khách ở khoang phổ thông. Vừa rồi tôi có nghe cô nói muốn nhân viên điều tra hành khách phổ thông, cho nên tôi mạo muội tự đề cử mình, thay mặt hành khách khoang phổ thông cùng cô tìm lại chiếc nhẫn đã mất."
Tang Cẩn vừa nói vừa đưa về phía cô gái váy đen kia.
Mọi người trong khoang thương gia đều kinh ngạc nhìn cô.
Đặc biệt là cô gái mặc váy đen kia, cô ấy không ngờ lúc này sẽ xuất hiện một nhân vật như vậy. Cô ấy do dự nhưng cuối cùng vẫn đưa tay, lịch sự bắt lấy tay cô, sau đó nhanh chóng rút về.
Bàng Miểu cảm kích nhìn Tang Cẩn, nhanh chóng sắp xếp chỗ ngồi của hai người gần nhau.
Tang Cẩn ngồi phía sau, vô tình nhìn về phía cô gái đối diện, âm thầm quan sát, cô ấy tuy trang điểm vô cùng đậm, biểu tình tuy phẫn nộ nhưng lại bình tĩnh, một chút kinh hoảng cũng nhìn không ra.
Cô quan sát cô ấy, hai tay cô ấy trước sau đều khoanh lại đặt trước ngực.
Cô gái áo đen vẫn luôn trầm tư suy nghĩ, đột nhiên nhìn về phía cô: "Cô chắc chắn mình có thể đại diện toàn bộ hành khách ở khoang phổ thông chứ? Nếu cô là người công ty hàng không nhờ vả thì sao? Trên cả chuyến bay, hai người các cô nói chuyện với nhau nhiều nhất, đừng tưởng là tôi không biết."
"Hai người các cô" đó hẳn là Tang Cẩn và Bàng Miểu.
Bàng Miểu định lên tiếng giải thích thì bị Tang Cẩn ngăn lại.
"Cô Trương quan sát thật cẩn thận. Tôi mất ngủ cả đêm, cô Bàng đây cũng chỉ là làm việc theo chức trách. Máy bay này từ lúc cất cánh ở Hamburg đến giờ không có trung chuyển, khoang phổ thông có người đi qua khoang thương gia hay hành khách khoang thương gia này đi ngang khoang phổ thông, tôi đều biết. Cho nên, nếu không có ai tình nguyện đại diện khoang phổ thông tới nói chuyện với cô, vậy tôi là người thích hợp nhất."
Tang Cẩn vừa nói xong, những hành khách khác trên khoang thương gia bắt đầu ủng hộ.
Bàng Miểu và tiếp viên hàng không còn lại không nói chuyện, bọn họ cũng biết chỉ cần lên tiếng, cô gái áo đen sẽ cho rằng Tang Cẩn là người bọn họ nhờ vả.
"Được, nếu cô có thể thay mặt hành khách khoang phổ thông, vậy phiền cô lập tức đi thuyết phục bọn họ, nhẫn kim cương của tôi bị mất, nhân viên trên chuyến bay này muốn điều tra. Chỉ đơn giản thế thôi, không cần nói nhiều."
Tang Cẩn nghe xong khẽ cười, nhưng rất nhanh trở lại dáng vẻ nghiêm túc: "Trương tiểu thư, vì sao cô kiên trì muốn lục soát hành khách khoang phổ thông mà không kiểm tra hành khách ở khoang này chứ? Hành khách khoang thương gia không phải gần cô hơn sao? Hay là cô cảm thấy, người khoang phổ thông không nhiều tiền như hành khách khoang thương gia nên dễ dàng khi dễ?"
"Im miệng! Tôi nói vậy khi nào?" Cô gái váy đen bắt đầu thô bạo.
"Tôi cũng cảm thấy cô Trương không phải có ý này. Cô chẳng qua là muốn tìm lại nhẫn của mình, kẻ trộm đồ, sao có thể để hắn ung dung ngoài vòng pháp luật chứ? Tôi thấy cô Trương nên dùng pháp luật để bảo vệ quyền lợi của mình đi. Được rồi, vừa nãy tôi chỉ nói đùa thôi, bây giờ chúng ta quay lại chuyện chính."
Tang Cẩn đưa tay lấy ra một cuốn notebook màu đen và một cây bút từ túi xách ra. Người bên cạnh có ý giúp cô cầm lọ trắng nhưng cô từ chối, một tay ôm vào người.
"Cô Trương, phiền cô miêu tả nhẫn kim cương của mình để chúng tôi có thể đối chiếu khi điều tra." Tang Cẩn ngẩng đầu nhìn cô gái đối diện.
Cô gái mặc váy đen vừa định nói chuyện, nhưng cuối cùng lại thôi: "Miêu tả thế nào? Tôi không phải nhà văn, đương nhiên là không biết dùng ngôn từ để miêu tả. Các cô cứ lục soát rồi đem lại cho tôi xem, nhẫn của tôi đương nhiên tôi có thể nhận ra. Sao cô lại nói nhảm nhiều vậy? Rốt cuộc có tìm hay không? Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, lát nữa máy bay hạ cánh, mọi người đều đi hết, đến lúc đó mấy người có muốn tìm cũng tìm không được." Cô gái đó quay mặt đi chỗ khác như né tránh ánh mắt của cô, hai tay vẫn khoanh lại để trước ngực.
"Đương nhiên sẽ tìm, chúng tôi tìm ra chiếc nhẫn sớm thôi. Tôi mao muội muốn hỏi một câu, cô Trương đây làm nghề gì vậy?" Tang Cẩn nhanh chóng đổi đề tài, tính cả cô gái mặc váy đen, những người trong khoang thương gia đều theo không kịp suy nghĩ của cô.
Mọi người đều rất gấp, đặc biệt là Bàng Miểu vì khoang thương gia là nơi cô ấy phụ trách, nếu xử lý việc nàt không tốt, để hành khách khiếu nại, rất có khả năng cô sẽ là người bồi thường tổn thất.
Cô gái mặc váy đen do dự một lát, liền lời: "Chỉ đơn giản ăn lương của một công ty bình thường. Mà chuyện này có liên quan gù tới chiếc nhẫn kim cương tôi bị mất hả? Vừa rồi chính cô cũng nói, không thể vì việc người vên khoang phổ thông không có tiền mà nhận định bọn họ là kẻ trộm. Cùng đạo lý đó, cô không thể vì việc tôi làm ở một bình thường mà nghĩ tôi không mua nổi nhẫn kim cương, đúng không?"
Tang Cẩn nhìn cô, cười cười: "Cô Trương thật thông minh, quan sát cẩn thận, bản lĩnh học đi đôi với hành cũng rất lợi hại."
Nói xong, cô thu dọn cuốn notebook và cây bút, đứng dậy, nhìn cô gái mặc váy đen: "Chỉ là, hiện tại tôi có thể chắc chắn 100%, nhân viên ở đây không cần lục soát hành khách khoang phổ thông. Nhẫn của cô, rất nhanh sẽ trở về."
Tang Cẩn nói xong, xoay người rời đi.
Người trong khoang thương gia đều cảm thấy khó hiểu, hai mặt nhìn nhau.
Nữ tử mặc váy đen cũng sửng sốt, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, lập tức lên, bước tới chỗ lối vào, ngăn không cho cô trở về.
"Cô chơi tôi sao? Bây giờ tôi cũng chắc chắn 100%, không cần lục soát những hành khách khác, chỉ cần lục soát chỗ của cô. Nhẫn kim cương của tôi, nhất định là cô trộm."
Cô gái kia vừa nói vừa dùng sức đẩy cô.
Tang Cẩn bị cô ta xô đẩy, trọng tâm trên người không vững nên cả nhào xuống đất, lọ trắng trong tay cô cũng theo đó rơi ra.
Tang Cẩn theo bản năng vốn định chạy tới đỡ lấy, người bên cạnh và người phía sau đều muốn giúp cô, nhưng đã không kịp. Trong khoảnh khắc đó, cả người cô ngã xuống, hai tay chống trên mặt đất, phản ứng đầu tiên của cô chính là: Không xong rồi, bà ngoại!
Cả người cô đột nhiên rét run, nước mắt thiếu chút nữa đã lăn xuống nhưng bị cô mạnh mẽ ép trở về.
"Cô Tang, cô không sao chứ?" Một tiếp viên hành khách chạy tới đỡ cô.
Tang Cẩn mở to hai mắt, lại thấy Bàng Miểu tươi cười, cũng nhìn thấy lọ trắng trong tay cô ấy.
Nói như vậy, vừa rồi là cô ấy giúp cô sao?
Bàng Miểu duỗi tay đưa lọ sứ trắng cho cô, biểu cảm vô cùng quan trọng. Cô ấy không nói gì, nhưng ánh mắt đó nói cho cô biết, đồ cô muốn bảo vệ vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.
Trong lòng Tang Cẩn không khỏi kích động, nhanh chóng nhận lấy lọ sứ màu trắng, gắt gao ôm vào trong ngực. Dường như cô đang sợ sẽ mất đi lần nữa, hoặc là bị người ta cướp đi, trên miệng không ngừng nói: "Cảm ơn."
"Tôi hiểu rồi, mấy việc điều tra gì đó bây giờ đều miễn hết đi. Nhẫn của tôi, nhất định đang ở trong này." Giọng nói sắc bén lại lần nữa vang lên.
Tang Cẩn quay đầu nhìn cô gái đang mặc váy đen đứng cách mình chỉ có một bước, tầm mắt nhanh chóng đưa xuống, dừng lại ngay lọ sứ cô đang ôm trong lòng.
Tang Cẩn cẩn thận quan sát tay cô ta, quả quyết phủ nhận: "Không thể nào, nhẫn của cô không thể ở trong này."
"Vậy cô mở ra cho chúng ta xem đi." Cô gái mặc váy đen nhất quyết không tha.
"Tôi nói rồi, chuyện này không có khả năng, tuyệt đối không được mở ra." Tang Cẩn khẩn trương ôm lấy lọ sứ.
"Xem đi, cái này gọi là có tật giật mình đó!" Cô ta đắc ý, từng bước tới gần Tang Tử, ngón tay chỉ vào Bàng Miểu đang đứng cạnh cô, "Còn cô nữa, là nhân viên làm việc trên máy bay lại mở cửa sau để cô ta mang thứ này lên, rốt cuộc là vì cái gì? Còn không phải để cô ta cất giấu tang vật sao?"
Cô ta không cho Bàng Miểu bất cứ cơ hội nào chuyện nào, tiếp tục gầm rú: "Tối qua, hai người cứ lén la lén lút nói chuyện, tôi nghi ngờ hai người các cô vốn cùng một giuộc. Nhẫn chắc chắn là cô trộm, sau đó giấu vào cái lọ đựng tro cốt này. Có cô ta mở cửa sau cho cô, cô muốn mang nó xuống máy bay sẽ không bị ai ngăn cản. Nếu không phải, bây giờ cô lập tức mở ra cho tôi xem xem. Vì sao không chịu mở ra hả? Nhất định là có vấn đề."
Cô gái mặc váy đen kia càng nói càng hăng say, cứ như vừa bắt được chứng cứ duy nhất, khuôn mặt vốn dĩ vô cùng thanh tú nhưng lúc này lại nhăn nhó vì hưng phấn quá độ.
Tang Cẩn nhìn chằm chằm cô ta, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, từ trên người cô gái này thu hoạch tin tức.
Tiếp viên hàng không bên cạnh cũng bắt đầu khuyên Tang Cẩn, khuyên cô mở lọ sứ ra để chứng minh trong sạch.
Ngay cả Bàng Miểu cũng có chút dao động, cẩn thận dò hỏi cô liệu có nên mở ra hay không.
Nhưng trước sau, Tang Cẩn vẫn đứng bất động.