Chương : 49
Có phải tất cả đàn ông đều thích phụ nữ tóc dài hay không? Nếu cô để tóc dài, vận mệnh liệu có thể thay đổi sao?
Nửa năm thoáng cái đã trôi qua.
Cục cảnh sát Thanh An, mọi thứ đều diễn ra theo lẽ thường. Đa số mọi người đã không còn nhớ nửa năm trước đã từng xảy ra cuộc cãi nhau của cục trưởng Khương và đội trưởng Bàng.
Nhưng Thích Nguyệt lại nhớ rất rõ, bởi vì cô biết nguyên nhân bên trong là vì tình cảm của một người đàn ông dành cho một cô gái.
Cô đương nhiên cũng sẽ không quên, Tang Cẩn ban đầu giả mạo thân phận tiểu thuyết gia tới cục cảnh sát yêu cầu xin hồ sơ, tình hình bị người đó từ chối. Lúc đó, người kiên quyết phản đối chính là đội trưởng của bọn họ, nhưng lúc này, người một mực đồng ý cho cô vào đội, cũng là anh.
Cô đã hoàn toàn hiểu được, người đàn ông này, cả đời chỉ có thể là giấc mộng của cô. Cho nên, do dự cả nửa năm, cô rốt cuộc đã đưa ra quyết định.
Thích Nguyệt đứng trước cửa phòng làm việc của cục trưởng, ánh mắt nhìn thư từ chức trong tay của mình. Nửa năm trước cô đã soạn xong, nhưng mãi trì trệ không chịu nộp lên, hôm nay đã là kỳ hạn cuối cùng.
Nàng đã muốn hoàn toàn hiểu được, này nam nhân, là nàng này cả đời đều không thể với tới mộng. Cho nên, nàng giãy dụa do dự nửa năm, rốt cuộc làm ra quyết định. Hít một hơi thật sâu, cô gõ cửa, nghe bên trong truyền tới tiếng "mời vào" liền đẩy cửa.
Cô không tới cạnh bàn làm việc mà trực tiếp đứng ngay cửa, nói nhanh ý định của cô. Như cô đoán trước, cục trưởng không nói gì cả, tất cả đều theo ý cô.
"Về sau có dự định gì chưa?" Cục trưởng Khương thân thiết hỏi thăm.
Thích Nguyệt cười cười: "Em cũng không có chí hướng to lớn gì cả, chỉ tìm công việc bình thường, sau đó tìm một người đàn ông mà gả đi thôi." Cô không đợi cục trưởng hỏi tiếp, chủ động kết thúc vấn đề, "Cục trưởng, em có việc cần phải đi trước, nếu có thời gian em sẽ về thăm mọi người."
Nói xong, cô đặt thư từ chức lên hộc tủ ngay cửa rồi vội vàng rời đi. Tới cầu thang, vừa lúc cô gặp Chu Tiểu Vạn từ phòng làm việc đi ra. Không đợi cậu lên tiếng, cô đã cướp lời: "Chu Tiểu Vạn, bây giờ tôi không có tâm trạng nói chuyện với cậu, có gì chờ tôi về rồi nói." Nói xong, cô đi xuống lầu dưới.
"Cô muốn đi đâu?" Chu Tiểu Vạn nhìn bóng lưng cô, gọi một tiếng.
"Tôi sẽ gọi cho cậu." Thích Nguyệt không trả lời câu hỏi của cậu, bởi vì nơi cô sắp tới khiến cô cảm thấy khó nói với mọi người.
Đứng trước cửa cảnh sát bắt một chiếc taxi, Thích Nguyệt nhìn lại nơi mình đã làm việc 5 năm, sau đó nhanh chóng lên xe, giục bác tài chạy.
Cô từng nghĩ, đây chính là lựa chọn của cô, cô chắc chắn sẽ đi tới cuối cùng. Nhưng hiện tại, cô đã không còn dũng khí để tiếp tục kiên trì. Nửa năm đã trôi qua, người đó cũng nên trở về, chỉ cần nghĩ tới sau này bọn họ sẽ là cộng sự, cô thật sự cảm thấy có chút khó khăn. Cô không thể tưởng tượng mỗi ngày sau này đều nhìn thấy cặp đôi đó, tâm trạng cô sẽ như thế nào.
Bác tài hỏi cô muốn đi đâu, hỏi mấy lần mới làm cô hoàn hồn. Trong đầu vô cùng mờ mịt, chính cô cũng không biết phải đi nơi nào. Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô liền nhanh chóng lấy ra nghe máy.
Điện thoại vừa kết nối, đầu bên kia liền truyền tới giọng nói của một bé trai: "Dì út, bà ngoại nói dì muốn tìm cho con một người dượng, việc này có phải thật không? Dì nhớ nói dượng mua cho con xe điện đồ chơi nha..." Đây là con trai của chị cô, năm nay 5 tuổi.
Bên kia điện thoại nhanh chóng đổi thành giọng của mẹ cô, nói cô lên du thuyền phải thể hiện thật tốt. Đây là cơ hội bà ấy khó lắm mới tìm được, kêu cô nhất định không được bỏ qua. Nếu năm nay cô thật sự không thể gả ra ngoài, về sau đừng hòng gọi bà là mẹ... Nghe vậy, nàng chỉ dạ dạ vâng vâng vài câu rồi ngắt máy.
Bác tài lại hỏi cô muốn đi đâu, thở dài bất đắc dĩ, cô nói ra hai chữ: "Nam trạm."
Thích Nguyệt nhớ tới thời gian 5 năm này, từ lúc cô chưa tốt nghiệp đã bắt đầu bị mẹ bắt đi coi mắt bao nhiêu lần, thật đau đầu. Tuy rằng, cô cũng hiểu nỗi khó xử của mẹ cô. Cha cô mất sớm, một mình mẹ cô nuôi hai chị em thật sự không dễ, bà ấy luôn hy vọng cô có thể giống chị mình, có một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng cô lại không chịu nghe lời, bởi vì trong lòng cô luôn khao khát có một tình yêu đích thực. Lúc trước cô còn kiên trì với lý do chờ kỳ tích xuất hiện, nhưng hiện tại cô đã chắc chắn, kỳ tích đó sẽ không xuất hiện với cô.
Trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt anh tuấn nhưng lạnh lùng quen thuộc, rất rõ ràng nhưng từ từ lại trở nên mơ hồ, tất cả mọi thứ quanh cô giống như dần trở thành ảo ảnh.
"Cô ơi, tới rồi." Bác tài đột nhiên cắt ngang suy nghĩ của cô.
Lúc này Thích Nguyệt mới nhận ra đã tới Nam trạm. Cô lấy bóp, trả tiền cho tài xế.
Bác tài vừa tìm tiền lẻ để thối vừa khuyên: "Cô gái, tôi không biết cô buồn chuyện gì. Cả đoạn đường này, cô cứ như cố kiềm nước mắt, thật sự rất thương tâm. Tôi không dám quấy rầy cô, nhưng lúc này không thể không khuyên, cuộc sống ngoại trừ sống chết, còn chuyện gì to tát hơn nữa? Cô còn trẻ, suy nghĩ hãy thoáng một chút, bảo trọng."
Thích Nguyệt nghe tới ấm lòng, nước mắt theo đó mà chảy xuống. Cô cảm ơn bác tài, sau đó vội vàng xuống xe, chạy tới phòng chờ, trực tiếp vào nhà vệ sinh. Cô không biết đã nén nước mắt bao lâu, có lẽ là từ lúc cha cô hy sinh. Lúc này, cô tránh trong toilet, khóc hết nước mắt. Khóc xong, cô đi rửa mặt, lúc ra ngoài cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Cô nhìn đồng hồ, cách giờ lên xe còn một tiếng nữa. Trời sinh tính cô hiếu động, ngồi yên một chỗ không được, vì thế cô bắt đầu đi dạo quanh nhà ga.
Vô tình, cô đi vào tiệm bán đồ chơi cho trẻ em. Cô nhớ ở nhà còn một cháu trai đòi được tặng quà, cho nên liền lựa một món, lúc trả tiền đã tới giờ lên xe. Cô nhanh chóng rời đi, kết quả đồ chơi trong tay rơi xuống đất, một bánh xe lăn ra bên ngoài. Bây giờ về đổi cũng không được, cô trực tiếp nhặt bánh xe lắp lại.
Cô lên xe, từ thành phố Thanh An tới Thâm Quyết. Cô ngủ một mạch tới trạm cuối.
Đến Thâm Quyến, vừa xuống xe liền thấy có người giơ bản trắng đề tên cô, cô không khỏi hoảng sợ. Thích Nguyệt chạy tới hỏi mới biết, anh ta là Hoàng Binh, là nhân viên của Duyên Lai tới đón hội viên VIP.
Lúc này Thích Nguyệt mới biết, mẹ cô đã bỏ ra 10.000 nhân dân tệ tiền hội phí, thì ra long trọng như vậy để tham gia du thuyền tình yêu. Cô không khỏi hoảng loạn, do dự không biết có nên đi cùng Hoàng Binh hay không. Đúng lúc mẹ cô gọi điện cho cô, nói rằng người đàn ông lần này là người Singapore, là lựa chọn tốt nhất để cô thoát khỏi Thanh An.
Cô nghe xong không khỏi sửng sốt, thì ra nguyên nhân mẹ cô luôn phản đối cô làm việc trong cục cảnh sát là vì đã sớm biết được bí mật kia.
Thích Nguyệt vốn định giống trước đây làm qua loa có lệ, để mẹ cô từ bỏ suy nghĩ trong đầu. Nhưng hiện tại, cô không thể không nghiêm túc với vấn này. Cô phân tích mặt lợi mặt hại, cuối cùng vẫn quyết định buông bỏ tự tôn, đi theo Hoàng Binh tới cảng Xà Khẩu.
Một du thuyền màu trắng đã đậu trước mặt, đây không phải loại to lớn xa hoa nhưng lại vô cùng tinh tế, thoạt nhìn rất giống tòa lâu đài nhỏ màu bạc. Trên khoang thuyền còn treo một khẩu hiệu màu hồng phấn rất trữ tình: Duyên đến gặp bạn.
Thích Nguyệt không khỏi cười khổ, Hoàng Binh bên cạnh đã giục cô đi lên. Cô theo Hoàng Binh đi về phía trước, vừa định bước lên cầu thang thì gặp một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi mặc đồ trắng, trang điểm tinh tế, thoạt nhìn vô cùng tài giỏi.
"Vị này chắc là cô Thích Nguyệt đúng không? Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, thật ngoài tưởng tượng. Tôi là Phác Dư Sư, là giám đốc bộ phận của công ty Duyên Lai, cũng là người phụ trách du thuyền "Duyên tới gặp bạn" lần này, nói thẳng ra là bảo mẫu." Phác Dư Sư nói chuyện rất nhanh, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
Thích Nguyệt không quen nhiệt tình với người lạ, liền giải thích: "Tôi chỉ tới chơi mà thôi, không cần chị bận tâm đâu. Chị cứ làm việc của chị đi."
Phác Dư Sư cười cười, chỉ coi là cô đang xấu hổ, cũng không nói gì thêm, chỉ kêu Hoàng Binh dẫn cô tới tầng ba của du thuyền, nói rằng đang có hoạt động của hội viên.
Sau khi lên tầng ba, Thích Nguyệt mới phát hiện nơi này quả thật rất náo nhiệt, ai ai cũng một nam một nữ khiêu vũ với nhau. Bên cạnh có đặt một cái bên, bên trên đầy đủ rượu nước. Nhìn cảnh này, cô đột nhiên không thích ứng kịp nên liền tìm một góc hẻo lánh, bắt đầu ngủ.
Cảm xúc của Thích Nguyệt lúc này vẫn chưa ổn định, hơn nữa lại rất mệt mỏi, xung quanh tuy ồn ào nhưng cô vẫn có thể ngủ được. Một giấc này kéo dài tới mấy tiếng đồng hồ. Lúc tỉnh dậy, du thuyền đã ra khơi, trên boong thuyền đã không còn thấy ca múa nữa, xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ còn tiếng sóng biển thay nhau truyền tới. Trên boong tàu này, bao gồm cả cô chỉ có ba người, tất cả đều là những cô gái tuổi xấp xỉ cô.
Phác Dư Sư và Hoàng Binh đi lên đây, bắt đầu nói qua kế hoạch gặp mặt trên du thuyền này.
Thích Nguyệt trực tiếp xem nhẹ đoạn giới thiệu dài dòng, điều khiến cô kinh ngạc nhất là, cả ba cô vừa trải qua "sự lựa chọn của biển", cuối cùng chỉ còn lại ba hội viên VIP này.
Phác Dư Sư nói cả nửa ngày, cuối cùng tổng kết một câu: "Cho nên, ba bị mỹ nhân đang ngồi ở đây chính là tổng biên tập thời trang cô Thích Nguyệt, nữ hoàng lạnh lùng IT cô Tưởng Phỉ Phỉ và giảng viên xinh đẹp dịu dàng cô Lâm Tê. Ba vị đều có cơ hội tham gia vào Duyên Lai chúng tôi với tư cách là hội viên kim cương, cùng nam thần lạnh lùng, cậu Sam dắt tay. Chúc mừng ba vị!"
Phác Dư Sư nói xong liền tự vỗ tay, Hoàng Binh phía sau cũng cùng phối hợp.
Thích Nguyệt bật thốt lên hỏi: "Ai nói tôi là biên tập thời trang? Tôi là cảnh sát..." Nói tới đây, cô mới thấy sai liền lập tức sửa lại, "Trước kia là vậy!" Hiện tại cô chắc chắn, tổng biên tập thời trang gì đó nhất định là thân phận mà mẹ cô biên cho cô!
Biểu cảm trên mặt Phác Dư Sư trở nên cứng đờ, nhưng rất nhanh liền khôi phục trạng thái bình thường: "Thật xin lỗi, có lẽ là nhân viên của chúng tôi viết hồ sơ sai. Chỉ là không sao, lát nữa, chúng ta sẽ tham gia một cuộc thi để chọn một người ở lại. Chiều nay, mọi người hãy thể hiện tài nghệ của mình, chẳng có mục đích gì cả, chỉ là để mọi người thoải mái với nhau mà thôi."
"Thi là thi, có gì mà che che giấu giấu chứ?"
Người nói chuyện là nữ hoàng lạnh lùng IT Tưởng Phỉ Phỉ, lúc này, tất cả mọi người đều nhìn cô ta. Nguyên nhân có lẽ là vì cô ta khoác một chiếc áo vàng vô cùng bắt mắt, tuy rằng giọng nói lại vô cùng thâm trầm.
"Hữu nghị đi đầu, thi đấu mới là thứ hai, cho dù muốn làm gì thì tôi cũng sẽ phối hợp. Chỉ cần mọi người đều vui vẻ là được, khó lắm mới có thể gặp nhau ở đây." Tiếp lời Tưởng Phỉ Phỉ là Lâm Tê.
Thích Nguyệt nhìn cô ta. Cùng là phụ nữ, cô không thể không thừa nhận, Lâm Tê này chắc chắn là mỹ nữ, giọng nói trong veo dễ nghe, tư thái đoan trang, làn da trắng hồng, gương mặt dễ nhìn, chiếc váy màu xanh trên người càng khiến người ta cảm thấy dịu dàng, tươi mát như sự hào phóng của hoa sen.
Trong lòng thầm than, có phải tất cả đàn ông đều thích phụ nữ tóc dài hay không? Nếu cô để tóc dài, vận mệnh liệu có thể thay đổi sao?
Thích Nguyệt vẫn chưa lên tiếng, theo Phác Dư Sư nói, hiện tại bọn họ phải thi đấu với nhau để tranh gặp một người đàn ông chưa từng biết. Cô nhận ra điểm này, nhịn không được mà mắng, người đàn ông này là ai chứ, là cha của hoàng đế hay cháu của hoàng tử vậy?
Cô đột nhiên cảm thấy phản cảm với hoạt động này, cái gì là thể hiện tài nghệ hả, cô không có hứng thú. Hai người trước mặt đều dùng hết sức thi đấu, Tưởng Phỉ Phỉ nhảy một điệu gợi cảm, ngược lại là Lâm Tê múa một điệu trên nền nhạc Trung Quốc, tươi mát thoát tục.
Thích Nguyệt vốn muốn từ chối nhưng mong muốn không thành, cuối cùng không thể không biểu diễn một đoạn võ thuật. Màn biểu diễn của cô vừa kết thúc, tất cả mọi người đều sợ ngây người, có lẽ đều vì cảm thấy cô chẳng giống phụ nữ chút nào.
Thái độ của Tưởng Phỉ Phỉ đối với cô đột nhiên trở nên tốt hơn nhiều, có lẽ là vì cảm thấy Thích Nguyệt không phải đối thủ cạnh tranh với cô ta. Tưởng Phỉ Phỉ hàn huyên chuyện tư với cô, người ngoài nhìn vào bọn họ trông rất giống tri kỉ.
Thích Nguyệt ngồi nghe, lâu lâu phụ họa thêm một hai câu, trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ là thế nào để nhanh chóng thoát khỏi trò chơi hoang đường này.
Nửa năm thoáng cái đã trôi qua.
Cục cảnh sát Thanh An, mọi thứ đều diễn ra theo lẽ thường. Đa số mọi người đã không còn nhớ nửa năm trước đã từng xảy ra cuộc cãi nhau của cục trưởng Khương và đội trưởng Bàng.
Nhưng Thích Nguyệt lại nhớ rất rõ, bởi vì cô biết nguyên nhân bên trong là vì tình cảm của một người đàn ông dành cho một cô gái.
Cô đương nhiên cũng sẽ không quên, Tang Cẩn ban đầu giả mạo thân phận tiểu thuyết gia tới cục cảnh sát yêu cầu xin hồ sơ, tình hình bị người đó từ chối. Lúc đó, người kiên quyết phản đối chính là đội trưởng của bọn họ, nhưng lúc này, người một mực đồng ý cho cô vào đội, cũng là anh.
Cô đã hoàn toàn hiểu được, người đàn ông này, cả đời chỉ có thể là giấc mộng của cô. Cho nên, do dự cả nửa năm, cô rốt cuộc đã đưa ra quyết định.
Thích Nguyệt đứng trước cửa phòng làm việc của cục trưởng, ánh mắt nhìn thư từ chức trong tay của mình. Nửa năm trước cô đã soạn xong, nhưng mãi trì trệ không chịu nộp lên, hôm nay đã là kỳ hạn cuối cùng.
Nàng đã muốn hoàn toàn hiểu được, này nam nhân, là nàng này cả đời đều không thể với tới mộng. Cho nên, nàng giãy dụa do dự nửa năm, rốt cuộc làm ra quyết định. Hít một hơi thật sâu, cô gõ cửa, nghe bên trong truyền tới tiếng "mời vào" liền đẩy cửa.
Cô không tới cạnh bàn làm việc mà trực tiếp đứng ngay cửa, nói nhanh ý định của cô. Như cô đoán trước, cục trưởng không nói gì cả, tất cả đều theo ý cô.
"Về sau có dự định gì chưa?" Cục trưởng Khương thân thiết hỏi thăm.
Thích Nguyệt cười cười: "Em cũng không có chí hướng to lớn gì cả, chỉ tìm công việc bình thường, sau đó tìm một người đàn ông mà gả đi thôi." Cô không đợi cục trưởng hỏi tiếp, chủ động kết thúc vấn đề, "Cục trưởng, em có việc cần phải đi trước, nếu có thời gian em sẽ về thăm mọi người."
Nói xong, cô đặt thư từ chức lên hộc tủ ngay cửa rồi vội vàng rời đi. Tới cầu thang, vừa lúc cô gặp Chu Tiểu Vạn từ phòng làm việc đi ra. Không đợi cậu lên tiếng, cô đã cướp lời: "Chu Tiểu Vạn, bây giờ tôi không có tâm trạng nói chuyện với cậu, có gì chờ tôi về rồi nói." Nói xong, cô đi xuống lầu dưới.
"Cô muốn đi đâu?" Chu Tiểu Vạn nhìn bóng lưng cô, gọi một tiếng.
"Tôi sẽ gọi cho cậu." Thích Nguyệt không trả lời câu hỏi của cậu, bởi vì nơi cô sắp tới khiến cô cảm thấy khó nói với mọi người.
Đứng trước cửa cảnh sát bắt một chiếc taxi, Thích Nguyệt nhìn lại nơi mình đã làm việc 5 năm, sau đó nhanh chóng lên xe, giục bác tài chạy.
Cô từng nghĩ, đây chính là lựa chọn của cô, cô chắc chắn sẽ đi tới cuối cùng. Nhưng hiện tại, cô đã không còn dũng khí để tiếp tục kiên trì. Nửa năm đã trôi qua, người đó cũng nên trở về, chỉ cần nghĩ tới sau này bọn họ sẽ là cộng sự, cô thật sự cảm thấy có chút khó khăn. Cô không thể tưởng tượng mỗi ngày sau này đều nhìn thấy cặp đôi đó, tâm trạng cô sẽ như thế nào.
Bác tài hỏi cô muốn đi đâu, hỏi mấy lần mới làm cô hoàn hồn. Trong đầu vô cùng mờ mịt, chính cô cũng không biết phải đi nơi nào. Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô liền nhanh chóng lấy ra nghe máy.
Điện thoại vừa kết nối, đầu bên kia liền truyền tới giọng nói của một bé trai: "Dì út, bà ngoại nói dì muốn tìm cho con một người dượng, việc này có phải thật không? Dì nhớ nói dượng mua cho con xe điện đồ chơi nha..." Đây là con trai của chị cô, năm nay 5 tuổi.
Bên kia điện thoại nhanh chóng đổi thành giọng của mẹ cô, nói cô lên du thuyền phải thể hiện thật tốt. Đây là cơ hội bà ấy khó lắm mới tìm được, kêu cô nhất định không được bỏ qua. Nếu năm nay cô thật sự không thể gả ra ngoài, về sau đừng hòng gọi bà là mẹ... Nghe vậy, nàng chỉ dạ dạ vâng vâng vài câu rồi ngắt máy.
Bác tài lại hỏi cô muốn đi đâu, thở dài bất đắc dĩ, cô nói ra hai chữ: "Nam trạm."
Thích Nguyệt nhớ tới thời gian 5 năm này, từ lúc cô chưa tốt nghiệp đã bắt đầu bị mẹ bắt đi coi mắt bao nhiêu lần, thật đau đầu. Tuy rằng, cô cũng hiểu nỗi khó xử của mẹ cô. Cha cô mất sớm, một mình mẹ cô nuôi hai chị em thật sự không dễ, bà ấy luôn hy vọng cô có thể giống chị mình, có một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng cô lại không chịu nghe lời, bởi vì trong lòng cô luôn khao khát có một tình yêu đích thực. Lúc trước cô còn kiên trì với lý do chờ kỳ tích xuất hiện, nhưng hiện tại cô đã chắc chắn, kỳ tích đó sẽ không xuất hiện với cô.
Trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt anh tuấn nhưng lạnh lùng quen thuộc, rất rõ ràng nhưng từ từ lại trở nên mơ hồ, tất cả mọi thứ quanh cô giống như dần trở thành ảo ảnh.
"Cô ơi, tới rồi." Bác tài đột nhiên cắt ngang suy nghĩ của cô.
Lúc này Thích Nguyệt mới nhận ra đã tới Nam trạm. Cô lấy bóp, trả tiền cho tài xế.
Bác tài vừa tìm tiền lẻ để thối vừa khuyên: "Cô gái, tôi không biết cô buồn chuyện gì. Cả đoạn đường này, cô cứ như cố kiềm nước mắt, thật sự rất thương tâm. Tôi không dám quấy rầy cô, nhưng lúc này không thể không khuyên, cuộc sống ngoại trừ sống chết, còn chuyện gì to tát hơn nữa? Cô còn trẻ, suy nghĩ hãy thoáng một chút, bảo trọng."
Thích Nguyệt nghe tới ấm lòng, nước mắt theo đó mà chảy xuống. Cô cảm ơn bác tài, sau đó vội vàng xuống xe, chạy tới phòng chờ, trực tiếp vào nhà vệ sinh. Cô không biết đã nén nước mắt bao lâu, có lẽ là từ lúc cha cô hy sinh. Lúc này, cô tránh trong toilet, khóc hết nước mắt. Khóc xong, cô đi rửa mặt, lúc ra ngoài cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Cô nhìn đồng hồ, cách giờ lên xe còn một tiếng nữa. Trời sinh tính cô hiếu động, ngồi yên một chỗ không được, vì thế cô bắt đầu đi dạo quanh nhà ga.
Vô tình, cô đi vào tiệm bán đồ chơi cho trẻ em. Cô nhớ ở nhà còn một cháu trai đòi được tặng quà, cho nên liền lựa một món, lúc trả tiền đã tới giờ lên xe. Cô nhanh chóng rời đi, kết quả đồ chơi trong tay rơi xuống đất, một bánh xe lăn ra bên ngoài. Bây giờ về đổi cũng không được, cô trực tiếp nhặt bánh xe lắp lại.
Cô lên xe, từ thành phố Thanh An tới Thâm Quyết. Cô ngủ một mạch tới trạm cuối.
Đến Thâm Quyến, vừa xuống xe liền thấy có người giơ bản trắng đề tên cô, cô không khỏi hoảng sợ. Thích Nguyệt chạy tới hỏi mới biết, anh ta là Hoàng Binh, là nhân viên của Duyên Lai tới đón hội viên VIP.
Lúc này Thích Nguyệt mới biết, mẹ cô đã bỏ ra 10.000 nhân dân tệ tiền hội phí, thì ra long trọng như vậy để tham gia du thuyền tình yêu. Cô không khỏi hoảng loạn, do dự không biết có nên đi cùng Hoàng Binh hay không. Đúng lúc mẹ cô gọi điện cho cô, nói rằng người đàn ông lần này là người Singapore, là lựa chọn tốt nhất để cô thoát khỏi Thanh An.
Cô nghe xong không khỏi sửng sốt, thì ra nguyên nhân mẹ cô luôn phản đối cô làm việc trong cục cảnh sát là vì đã sớm biết được bí mật kia.
Thích Nguyệt vốn định giống trước đây làm qua loa có lệ, để mẹ cô từ bỏ suy nghĩ trong đầu. Nhưng hiện tại, cô không thể không nghiêm túc với vấn này. Cô phân tích mặt lợi mặt hại, cuối cùng vẫn quyết định buông bỏ tự tôn, đi theo Hoàng Binh tới cảng Xà Khẩu.
Một du thuyền màu trắng đã đậu trước mặt, đây không phải loại to lớn xa hoa nhưng lại vô cùng tinh tế, thoạt nhìn rất giống tòa lâu đài nhỏ màu bạc. Trên khoang thuyền còn treo một khẩu hiệu màu hồng phấn rất trữ tình: Duyên đến gặp bạn.
Thích Nguyệt không khỏi cười khổ, Hoàng Binh bên cạnh đã giục cô đi lên. Cô theo Hoàng Binh đi về phía trước, vừa định bước lên cầu thang thì gặp một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi mặc đồ trắng, trang điểm tinh tế, thoạt nhìn vô cùng tài giỏi.
"Vị này chắc là cô Thích Nguyệt đúng không? Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, thật ngoài tưởng tượng. Tôi là Phác Dư Sư, là giám đốc bộ phận của công ty Duyên Lai, cũng là người phụ trách du thuyền "Duyên tới gặp bạn" lần này, nói thẳng ra là bảo mẫu." Phác Dư Sư nói chuyện rất nhanh, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
Thích Nguyệt không quen nhiệt tình với người lạ, liền giải thích: "Tôi chỉ tới chơi mà thôi, không cần chị bận tâm đâu. Chị cứ làm việc của chị đi."
Phác Dư Sư cười cười, chỉ coi là cô đang xấu hổ, cũng không nói gì thêm, chỉ kêu Hoàng Binh dẫn cô tới tầng ba của du thuyền, nói rằng đang có hoạt động của hội viên.
Sau khi lên tầng ba, Thích Nguyệt mới phát hiện nơi này quả thật rất náo nhiệt, ai ai cũng một nam một nữ khiêu vũ với nhau. Bên cạnh có đặt một cái bên, bên trên đầy đủ rượu nước. Nhìn cảnh này, cô đột nhiên không thích ứng kịp nên liền tìm một góc hẻo lánh, bắt đầu ngủ.
Cảm xúc của Thích Nguyệt lúc này vẫn chưa ổn định, hơn nữa lại rất mệt mỏi, xung quanh tuy ồn ào nhưng cô vẫn có thể ngủ được. Một giấc này kéo dài tới mấy tiếng đồng hồ. Lúc tỉnh dậy, du thuyền đã ra khơi, trên boong thuyền đã không còn thấy ca múa nữa, xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ còn tiếng sóng biển thay nhau truyền tới. Trên boong tàu này, bao gồm cả cô chỉ có ba người, tất cả đều là những cô gái tuổi xấp xỉ cô.
Phác Dư Sư và Hoàng Binh đi lên đây, bắt đầu nói qua kế hoạch gặp mặt trên du thuyền này.
Thích Nguyệt trực tiếp xem nhẹ đoạn giới thiệu dài dòng, điều khiến cô kinh ngạc nhất là, cả ba cô vừa trải qua "sự lựa chọn của biển", cuối cùng chỉ còn lại ba hội viên VIP này.
Phác Dư Sư nói cả nửa ngày, cuối cùng tổng kết một câu: "Cho nên, ba bị mỹ nhân đang ngồi ở đây chính là tổng biên tập thời trang cô Thích Nguyệt, nữ hoàng lạnh lùng IT cô Tưởng Phỉ Phỉ và giảng viên xinh đẹp dịu dàng cô Lâm Tê. Ba vị đều có cơ hội tham gia vào Duyên Lai chúng tôi với tư cách là hội viên kim cương, cùng nam thần lạnh lùng, cậu Sam dắt tay. Chúc mừng ba vị!"
Phác Dư Sư nói xong liền tự vỗ tay, Hoàng Binh phía sau cũng cùng phối hợp.
Thích Nguyệt bật thốt lên hỏi: "Ai nói tôi là biên tập thời trang? Tôi là cảnh sát..." Nói tới đây, cô mới thấy sai liền lập tức sửa lại, "Trước kia là vậy!" Hiện tại cô chắc chắn, tổng biên tập thời trang gì đó nhất định là thân phận mà mẹ cô biên cho cô!
Biểu cảm trên mặt Phác Dư Sư trở nên cứng đờ, nhưng rất nhanh liền khôi phục trạng thái bình thường: "Thật xin lỗi, có lẽ là nhân viên của chúng tôi viết hồ sơ sai. Chỉ là không sao, lát nữa, chúng ta sẽ tham gia một cuộc thi để chọn một người ở lại. Chiều nay, mọi người hãy thể hiện tài nghệ của mình, chẳng có mục đích gì cả, chỉ là để mọi người thoải mái với nhau mà thôi."
"Thi là thi, có gì mà che che giấu giấu chứ?"
Người nói chuyện là nữ hoàng lạnh lùng IT Tưởng Phỉ Phỉ, lúc này, tất cả mọi người đều nhìn cô ta. Nguyên nhân có lẽ là vì cô ta khoác một chiếc áo vàng vô cùng bắt mắt, tuy rằng giọng nói lại vô cùng thâm trầm.
"Hữu nghị đi đầu, thi đấu mới là thứ hai, cho dù muốn làm gì thì tôi cũng sẽ phối hợp. Chỉ cần mọi người đều vui vẻ là được, khó lắm mới có thể gặp nhau ở đây." Tiếp lời Tưởng Phỉ Phỉ là Lâm Tê.
Thích Nguyệt nhìn cô ta. Cùng là phụ nữ, cô không thể không thừa nhận, Lâm Tê này chắc chắn là mỹ nữ, giọng nói trong veo dễ nghe, tư thái đoan trang, làn da trắng hồng, gương mặt dễ nhìn, chiếc váy màu xanh trên người càng khiến người ta cảm thấy dịu dàng, tươi mát như sự hào phóng của hoa sen.
Trong lòng thầm than, có phải tất cả đàn ông đều thích phụ nữ tóc dài hay không? Nếu cô để tóc dài, vận mệnh liệu có thể thay đổi sao?
Thích Nguyệt vẫn chưa lên tiếng, theo Phác Dư Sư nói, hiện tại bọn họ phải thi đấu với nhau để tranh gặp một người đàn ông chưa từng biết. Cô nhận ra điểm này, nhịn không được mà mắng, người đàn ông này là ai chứ, là cha của hoàng đế hay cháu của hoàng tử vậy?
Cô đột nhiên cảm thấy phản cảm với hoạt động này, cái gì là thể hiện tài nghệ hả, cô không có hứng thú. Hai người trước mặt đều dùng hết sức thi đấu, Tưởng Phỉ Phỉ nhảy một điệu gợi cảm, ngược lại là Lâm Tê múa một điệu trên nền nhạc Trung Quốc, tươi mát thoát tục.
Thích Nguyệt vốn muốn từ chối nhưng mong muốn không thành, cuối cùng không thể không biểu diễn một đoạn võ thuật. Màn biểu diễn của cô vừa kết thúc, tất cả mọi người đều sợ ngây người, có lẽ đều vì cảm thấy cô chẳng giống phụ nữ chút nào.
Thái độ của Tưởng Phỉ Phỉ đối với cô đột nhiên trở nên tốt hơn nhiều, có lẽ là vì cảm thấy Thích Nguyệt không phải đối thủ cạnh tranh với cô ta. Tưởng Phỉ Phỉ hàn huyên chuyện tư với cô, người ngoài nhìn vào bọn họ trông rất giống tri kỉ.
Thích Nguyệt ngồi nghe, lâu lâu phụ họa thêm một hai câu, trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ là thế nào để nhanh chóng thoát khỏi trò chơi hoang đường này.